Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 86 : Hội Đấu Giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại địa điểm tổ chức tiệc, bọn Irin hiếm khi có được chút thời gian rảnh rỗi, đứng chung một chỗ tán gẫu với mấy người của hai nhà Armstrong + Chankimha.

Mặc dù về mặt thân phận thì có hơi thấp hơn một bậc, nhưng có ai lại đi để ý đến nó như vậy. Những người bên cạnh của Becky và Freen, nói một cách khó nghe, thì là thuộc hạ, nhưng trên thực tế, so với những thiên kim, thiếu gia ở đại bản doanh, quyền hạn vẫn cao hơn.

Huống chi mỗi động tác, cử chỉ của những người này không phải đã vô tình để lộ ra khí chất cao quý chỉ có ở xã hội thương lưu hay sao?

Thoma lẳng lặng đứng ở một bên, gương mặt lạnh lùng, giống y như cây cột nhà, không để ý đến bất kỳ ai. Điểm này ngược lại có chút giống với Mika, chỉ có điều, sắc mặt của Mika không có tí biểu cảm nào mà thôi.

"Irin này, Becky cũng kết hôn rồi, còn cô thì tính khi nào?"

Frederica tiến lại gần, bị đứt dây thần kinh hề hề hà hà hỏi, đáy mắt lóe lên ánh sáng ranh mãnh.

Gương mặt Irin liền biến sắc, hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, cười lạnh nói:

"Ơ, cậu Frederica còn biết Becky kết hôn rồi đấy? Anh cũng không nhìn lại mình xem anh đã bao nhiêu tuổi rồi, có gì hay ho đâu mà nói tôi! Nếu như bà đây muốn lấy chồng, có bao nhiêu đàn ông đang xếp hàng chờ kia kìa! Anh cũng không nhìn xem mình đức hạnh thế nào, chưa chắc đã có ai thèm. Hừ!"

Irin rắn độc, ngoại trừ e sợ Becky và Kaeya ra, không một ai nói lại cô, thường thường chỉ cần một câu nói, là có thể chọc giận gần chết người ta.

Hiển nhiên, mấy người ở nhà họ Chankimha kia là lần đầu tiên đụng phải, còn người của nhà họ Armstrong thì nghe mãi cũng thành quen, không trách làm gì.

"Ha, cô cũng không nhìn lại cái bộ dạng cọp cái này của mình một chút, người nào mắt mù mới muốn cưới cô!"

Frederica tuyệt nhiên không tức giận, cười hì hì trả đáp trả lại một cách mỉa mai, lúc nói ra câu này, khóe mắt còn không ngừng quét về phía Yha đứng bên cạnh.

"Anh..."

Irin vừa muốn cãi lại, gương mặt đột nhiên biến sắc. Cùng với Albedo đứng bên cạnh, nãy giờ vẫn mỉm cười không nói, Thoma lạnh lùng đứng tách biệt, sắc mặt của cả bọn trong nháy mắt liền trở nên rất khó coi.

Tim của cả ba chợt chùng xuống, nhìn nhau, nhanh chóng xuyên qua mọi người, từ trong góc khuất chạy ra phía ngoài.

Hành động không bình thường của bọn họ khiến mấy người của hai nhà Armstrong - Chankimha cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng rất nhanh sau đó cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Gần như là khi bọn họ vừa xoay người, trong nháy mắt, tiếng súng vang lên liên hồi phía ngoài sân. Xem ra không cần nói thì ai cũng hiểu được vấn đề, âm thanh vang dội như vậy, miễn là không phải người điếc, đều có thể nghe được.

Trong tích tắc, mọi người cũng kịp phản ứng, định bụng chạy ra ngoài xem đến tột cùng là kẻ nào có lá gan lớn như vậy, dám làm loạn ở hôn lễ của Becky Armstrong và Freen Sarocha.

Vậy mà có người còn nhanh hơn bọn họ, những tay súng bắn tỉa của nhà họ Armstrong đã được điều động tới, cả người mặc áo chống đạn đen kịt, trong tay cầm súng tiểu liên, cứ thế làm cho mấy người ở đây sửng sốt không nói nên lời.

Bọn họ không phải người mù, đây chính là người của nhà họ Armstrong, chỉ cần nhìn lên biểu tượng của nhà họ Armstrong trên lồng ngực là rõ. Đột nhiên bọn họ rất muốn biết, những người giấu mặt của nhà họ Armstrong ở nơi này, rốt cuộc là có dáng vẻ bề ngoài như thế nào.

Ngoại trừ mấy vị lão đại đã quá quen thuộc với những trường hợp mang tính quan trọng thế này, các vị chính trị gia đều ngây ngốc cả người, ngay cả bản thân người nhà họ Armstrong cũng đứng hình. Lực lượng này, ở vào thời điểm của ông cụ Armstrong, căn bản là không tồn tại, rõ ràng là do một tay Becky Armstrong đào tạo nên.

Khắp người của Freen tỏa ra khí lạnh khiến người ta run sợ, gương xinh đẹp lúc bấy giờ trở nên âm trầm đáng sợ hơn bao giờ hết. Những người kia cũng dám làm loạn ở hôn lễ của cô, thật sự là không biết sống chết.

Giơ tay lên, Yha và Mika biết rõ ý đồ của cô, xoay người, nhanh chóng đi về phía sau, vừa đi vừa bắt đầu giao nhiệm vụ.

Mấy vị thiên kim, thiếu gia của hai nhà Armstrong - Chankimha bị bỏ lại, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đi tới vị trí gần cửa sổ trên lầu ba, nhìn về phía cảnh tượng bên trong vườn.

"Nguy rồi, Becky và Kaeya đi vào phòng thay quần áo ở bên kia, bọn họ chỉ có hai người, làm sao bây giờ?"

Phía dưới rậm rạp chằng chịt như ma trận, ngay cả một con ruồi cũng không thoát ra được. Vốn còn đang cảm thấy may mắn, nhưng khi bất thình lình nghĩ đến vấn đề này, Frederica Armstrong liền cảm thấy có chút bất an, nói.

Onikiri Chankimha quét mắt phía dưới, nhíu mày:

"Ở giữa vườn cũng không thấy hai người bọn họ, hẳn là còn chưa xuất hiện!"

Vậy mà, gần như là trong cùng một lúc, một chuỗi tiếng súng lại hối hả vang lên lần nữa.

Tựa vào một nơi khá cao bên cạnh bồn hoa, Becky cảm thấy hơi bất đắc dĩ giật giật khóe miệng. Thật là, tại sao mấy người này lại không biết yên phận một chút đây? Ở hôn lễ của cô mà cũng dám quấy rối, là thông minh hay là bị điên?

Thở dài mở thiết bị truyền tin bên tai ra, mấy tiếng ‘xào xạc’ đi qua, bên kia liền truyền đến giọng nói lo lắng của Irin:

"Chủ nhân bây giờ đang ở đâu? Như thế nào?"

Becky chậm rãi lấy ra một khẩu súng lục từ bên đùi, vừa cầm trên tay cân nhắc sức nặng của nó, vừa nói:

"Không có việc gì, chẳng qua là, vừa khéo bị bao vây ở giữa cùng với Kaeya mà thôi, không chết được!"

Sau một hồi trầm mặc, Albedo nhàn nhạt lên tiếng:

"Chủ nhân, cái chuyện cười này không buồn cười."

Đem bản thân của mình ra cười, lấy mạng nhỏ ra trêu đùa, đại khái cũng chỉ có chủ nhân nhà bọn họ mới còn có thời gian nói giỡn khi đang gặp phải nguy hiểm.

"Chậc, vui đùa có ích cho tâm tình mà!"

Cúi đầu nhìn mấy viên đạn trong khẩu súng, ưhm, đầy hộp, không tệ không tệ. Quét mắt nhìn mặt đất bị bắn thủng mấy chỗ, phất tay lên, nói:

"Phương thức bao vây xoay tròn, kẻ địch đại khái chừng hai mươi lăm người trở lên, làm hỏng tâm tình đang tốt của tôi, sống hay chết không cần lo, giải quyết toàn bộ. Nếu may mắn gặp ai còn sống, trực tiếp ném lên xà đảo làm vật thí nghiệm."

Lúc nói chuyện, Becky xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, đáy mắt lóe lên một mảng ánh sáng lành lạnh. Nhân số bao nhiêu người là do Kaeya chuyển tới, lấy năng lực của anh, dĩ nhiên có thể tra ra việc này một cách dễ dàng.

Chỉ có điều, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, Becky bất chợt nhận thấy một ánh mắt đang bắn về phía mình, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Hình như là đang tìm tòi nghiên cứu, thử dò xét, còn có cả………..sự điên cuồng?

Híp chặt mắt hướng về vị trí đó, về cơ bản cũng không nhìn đến, nâng tay lên bắn một phát.

Kẻ địch cũng tốt, mà bạn cũ cũng được, bất luận là ai, xuất hiện vào lúc này rõ ràng là không có ý tốt. Đối với một kẻ như vậy, Becky không thể nào lưu tình.

Tay phải cầm súng, tay trái bỗng chốc chống đất nhướn lên, cả người lấy tốc độ cực nhanh chạy về phía mà cô vừa bắn ra viên đạn. Trong khoảnh khắc khi cô vừa nhảy dựng lên, tiếng súng hối hả san sát nhau vang lên quanh người.

Nhếch môi cười lạnh, Becky làm như không thấy mấy viên đạn đang ồ ạt hướng về phía mình, chạy một mạch về phương hướng đã định sẵn.

Kaeya nhìn về phía cô vừa chạy đến, lập tức đứng lên, hạ lệnh:

"Diệt gọn!"

Mười mấy giây sau, không gian chung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh như ban đầu.

"Becky em ở đâu?"

Freen quét mắt nhìn vườn hoa có chút hỗn loạn, nhàn nhạt hỏi.

"Em ở đây!"

Becky cười tít mắt từ bên ngoài đi vào, gương mặt không nhìn ra một tia sơ hở, tâm tình dường như rất tốt.

Thấy cô như vậy, đáy mắt Freen lóe lên rồi chợt tắt, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Trận này nhìn có vẻ nguy hiểm, lại được Becky giải quyết bọn ‘quấy rối’ một cách dễ dàng, cũng không ảnh hưởng gì đến hôn lễ. Hầu hết mọi người đã từng gặp qua sóng to gió lớn, tự nhiên cũng hiểu cái gì nên hỏi, cái gì là không nên hỏi.

***

"Đi chỗ nào?"

Trên máy bay, sau khi Becky vùi vào trong ngực của Freen, có chút mệt mỏi lên tiếng. Kết hôn thật là mệt, suốt cả một ngày, chẳng được nghỉ ngơi chút nào. Tối hôm qua bị dày vò một đêm, sáng nay cũng thế.

Freen buông mắt nhìn người đang lười biếng dụi vào ngực mình, đầu ngón tay khẽ lướt qua khóe mắt Becky, ánh mắt càng thêm thâm trầm:

"Xế chiều hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Freen không hỏi, không phải là không biết, mà là chờ chính miệng Becky nói, ai biết người phụ nữ này lại giả vờ như cô không biết gì cả. Freen không phải là người có thể dễ dàng lừa gạt.

Trước đó rõ ràng trông thấy Becky chạy thẳng về một hướng, thậm chí còn không thèm để ý đến mưa bom bão đạn sau lưng. Freen cũng đã từng nghĩ đến, có thể là Asura hay không, nhưng rất nhanh liền gạt bỏ suy nghĩ ấy. Nếu là hắn ta, Becky tuyệt đối sẽ không phản ứng như vậy.

Becky giống như con mèo làm biếng, hơi híp mắt lại, nghe được câu hỏi của Freen, nhếch khóe miệng, vành môi thoáng cong lên, nói:

"Một người vừa lạ vừa quen, lại nói, vết thương lần trước trên bả vai là do cô ta đá!"

Becky không nghĩ tới việc sẽ gặp lại Yoimiya vào trường hợp như ngày hôm nay, nhìn dáng vẻ của cô ta, hình như hốc hác đi rất nhiều, đáy mắt cũng không chịu thua tính tình, ngược lại chỉ có tăng chứ không giảm, gợi lên cho cô nguồn hứng thú nồng hậu.

Đối với lời của Becky, Freen chỉ nhíu mày, cô nghe ra được sự hứng thú mà em dành cho người đó. Đã như vậy, cô cũng không nên hỏi hới làm gì.

"Ở Berlin có một buổi đấu giá ngầm, đi xem một chút!"

"Ồ!"

Đáp một tiếng, Becky mệt mỏi rã rời, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất, thậm chí xuống khỏi máy bay bằng cách nào cô cũng không biết, mãi đến khi Freen đưa cô đến một căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô Berlin, cô mới chậm rãi tỉnh lại.

Từ trên giường trở mình ngồi dậy, duỗi lưng một cái, lúc này mới phát hiện ra mình đã không còn ở trên máy bay nữa.

Vén tấm chăn mền lên bước xuống giường, đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

Đây là Berlin sao?

Màn đêm đã buông xuống, xem chừng cô ngủ không ít thời gian rồi.

"Đang nghĩ cái gì?"

‘ Rắc rắc ’ một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Freen mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, bên trên mái tóc màu nâu hạt dẻ vẫn còn nhỏ nước. Chiếc áo choàng tắm hơi mở rộng, để lộ cảnh xuân bên trong, hình ảnh như vậy nhìn yêu nghiệt nhường nào.

Tự nhiên tiến lên, nhận lấy khăn lông trong tay Freen, giúp chị lau mái tóc ướt sũng, nói:

"Em chỉ đang suy nghĩ, rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu rồi, nơi này có phải là Berlin không, chỉ có thế thôi."

Freen nhàn nhạt nhìn Becky một cái, đưa tay kéo em đi tới trước bàn, đến nơi đặt hai ly rượu, đưa một ly cho em :

"Chị định tắm xong gọi em, đêm nay ở Berlin có một buổi đấu giá ngầm, hẳn là sẽ có vật gì tốt."

"Thứ có thể khiến cho chị khen ngợi rất ít, xem ra tối nay quả thật có đồ tốt rồi."

Becky cầm ly rượu trong tay, ngửa đầu ngậm hết vào trong miệng, bất chợt đưa một tay ôm lấy cổ Freen, đôi môi anh đào đột nhiên ngậm lấy làn môi mỏng, đem toàn bộ rượu đang ngậm trong miệng của mình đẩy vào miệng chị.

Cánh lưỡi mềm mại khẽ cạy hàm răng khép hờ của chị, hơi híp mắt lại, nhón chân lên trêu chọc đầu lưỡi mạnh mẽ, dòng rượu đỏ chưa kịp nuốt vào len qua giữa răng môi của hai người rồi nhỏ giọt xuống.

Lần đầu tiên bị tập kích bất ngờ như vậy khiến Freen không khỏi sửng sốt, bỗng chốc không biết phải làm sao. Chờ đến khi cô hoàn hồn, trong miệng đã bị chiếc lưỡi linh hoạt tựa như rắn chiếm đóng. Nuốt trọn ngụm rượu mà Becky đẩy tới, đổi bị động thành chủ động, nắm quyền kiểm soát.

‘Cạch’ một tiếng để ly rượu trong tay xuống, đôi bàn tay giữ chặt lấy eo nhỏ của cô, khiến nụ hôn này càng trở nên cuồng nhiệt.

Vợ ôm ấp yêu thương, Freen không cần thiết phải làm ra vẻ như một người ăn chay, huống chi bản thân cô cũng không phải vậy. Tính ra, tối hôm qua là đêm tân hôn của bọn họ, nhưng mà khuya ngày hôm trước, cộng thêm sáng ngày hôm qua giày vò Becky quá ác.

Hơn nữa ngồi trên máy bay một thời gian dài như vậy, đáng lý họ phải trải qua đêm tân hôn ở trên máy bay mới đúng. Hiếm khi Becky có được nhiệt tình thế này, Freen dĩ nhiên sẽ không từ chối.

Hai người cùng nhau nói về vấn đề có nên có con bây giờ không, Becky cho rằng thời đại khoa học phát triển vấn đề này không khó giải quyết. Dù sao cả hai gia đình chắc chắn mong ngóng cháu của họ ra đời rồi.

Nhưng trước khi nói với Freen thì Becky đã tự mình thực hiện rồi, kết quả có như mong muốn hay không còn phải chờ đợi.

***

Mười hai giờ khuya, Becky và Freen, cùng mấy người khác ngồi trong phòng đấu giá ngầm ở Berlin, bề ngoài rõ ràng là một câu lạc bộ cao cấp.

Vốn dĩ thân phận của cả hai đều không phải là người bình thường, tự nhiên cũng sẽ được ngồi vào vị trí tốt nhất, có thể thu hết tất cả những diễn biến ở hội trường vào đáy mắt, mà người khác cũng rất khó để ý đến bọn họ.

Hai người ngồi song song ở một chỗ, Kaeya cùng Mika đứng ngay bên cạnh. Irim và Yha lại trốn ở một chỗ khác, hướng về phía những nhân vật bên dưới mà thảo luận.

"Tôi biết người kia, hình như là viên chức của chính phủ Mỹ, gọi là gì ấy nhỉ?"

"Ngay cả tên cô cũng không biết, có thể đừng nói là mình biết người đó hay không?"

"Cô có ý gì? Chẳng lẽ bà đây lại đi nói láo hay sao?"

Dường như vừa bị tóm đuôi, Irin lập tức giơ chân, hung hăng cắn răng quát khẽ. Cô là ai chứ? Nói biết những người này, căn bản cũng chẳng có ích lợi gì, cô cần phải nói láo hay sao? Yha, cái tên này cứ không thấy được mặt tốt của mình, thật sự là đáng chết, đáng chết!

"Được thôi, được thôi, tôi chỉ thuận miệng nói ra một câu, cô cần gì phải kích động như thế?"

Buồn cười nhìn cô đang xù lông nhím, đáy mắt của Yha mang theo ý cười có phần dung túng:

"Nếu như tôi đoán không sai, hẳn là cô biết ông ta thông qua việc làm giải phẫu cho ông ấy? Nhìn dáng vẻ người kia, có lẽ nên thanh toán tiền chữa trị đắt đỏ một chút, bằng không, làm sao cô tình nguyện động dao?"

Đây cũng là sự thật, tính khí của Irin đến rất nhanh, mà đi cũng nhanh, Yha đã nắm rõ điểm ấy, cho nên mới cố tình đi vào chủ đề này.

Nói đến đây, Irin rất tự hào ngẩng đầu lên:

"Đó là điều dĩ nhiên, đúng là tôi đã lừa gạt ông ta một khoản đáng kể, bằng không, làm sao ông ta lên được bàn mổ?"

Y đức của một vị bác sỹ, căn bản là không nhìn thấy được từ trên người Irin, tất cả đều mang tiền bạc ra suy xét.

Chẳng qua quy tắc này chỉ áp dụng cho số đông mà thôi, còn đối với chuyện của nhà họ Armstrong, lần nào miệng cô cũng bảo là đóng góp không cần trả ơn, nhưng mà hết lần này đến lần khác đều cố cạy ra một số trang thiết bị y tế tối tân nhất từ tay Becky.

Cũng là một vị bác sỹ, kỳ thực thì tác phong giải quyết vấn đề của Yha không khác cô là mấy. Một đôi trong giới y khoa, ngoại trừ qua lại với Becky và Freen, chưa từng giao thiệp với bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top