Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 87 : Người Thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Irin đạt được trình độ cao nhất trong giới y khoa, trong thời gian phục vụ cho nhà họ Armstrong, đồng thời cũng lấy y thuật cao siêu của mình, tiếp nhận những bệnh nhân có khả năng chi trả một khoản tiền lớn, thế nên Irin Malaiwong căn bản là một người phụ nữ giàu có.

Ngược lại, từ lúc Yha bắt đầu chứng minh được y thuật của mình, đã từng tiếp nhận những trường hợp mắc bệnh nan y, sau khi khẳng định địa vị của cô trong giới y khoa, hoàn toàn không chịu tiếp nhận bất kỳ một trường hợp nào nữa, dốc lòng đi theo bên người Freen.

Yha mỉm cười, làm như có thật gật đầu:

"Thế này thì, xem ra Irin là một người rất nhiều tiền rồi!"

"Đó là đương nhiên... A, có tiền cái gì? Làm sao tôi có tiền cho được? Cô không nên nói bậy!"

Irin kiên quyết trả lời, vừa mới gật đầu, liền phát hiện Becky ngoảnh lại từ bao giờ, cười như không cười nhìn cô. Đột nhiên chuyển đề tài, giả vờ ngây ngốc.

Yha cũng cười đứng ở một bên, bỗng nhiên cảm giác được Becky đang nhìn mình, bối rối nhìn lại, nhưng chỉ thấy ánh mắt của cô hiển hiện sự sáng tỏ.

Không được tự nhiên giật giật khóe miệng, sau đó giả bộ lơ đãng dời tầm mắt về nơi khác. Tâm tư của cô, ở trước mặt của Becky, hình như không có cách nào che đậy.

"Đến rồi!"

Giọng nói âm trầm bên cạnh gọi tâm trí của Becky trở về, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa liếc hai người kia một cái, Becky quay đầu nhìn về phía bàn đấu giá bên dưới.

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục, ở trên đài 'quang quác' nói một tràng, có hay không cũng chẳng hề quan trọng, cuối cùng mời chủ nhân tổ chức buổi đấu giá đi lên.

Buổi đấu giá tối nay chính thức bắt đầu!

Từ khi bắt đầu, mấy món đồ tốt cũng 'lục đục' đi lên, từng cái lọt vào mắt của Becky, tuy nhiên cứ nhàm chán thế nào mà nhìn đông một chút, ngó ngó đằng tây một tẹo, cô hơi cảm thấy hối hận khi tới nơi này rồi.

"Phía dưới này là Gối Ngọc Tim Sen đến từ thời nhà Tống của Trung Quốc, nghe nói chỉ có người tôn quý nhất ở Trung Quốc cổ đại mới đủ tư cách có được nó!"

Nói xong, tấm vải đỏ được kéo xuống, một chiếc gối ngọc trong suốt, sáng óng ánh hiện ra trước mắt mọi người. Dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ. Hiếm khi có được món đồ khiến mình cảm thấy hứng thú, Becky đột nhiên ngồi dậy, khẽ nâng tay lên, Kaeya ở bên cạnh tức khắc hiểu được.

"Có phải chị đã sớm biết sẽ có vật này?"

Cô kỳ yêu thích những món ngọc bội từ thời Trung Quốc cổ đại. Cô đã thu thập được rất nhiều, cất trong phòng chứa đồ của mình, định khi nào có thời gian thích hợp sẽ mang ra triển lãm.

Freen khẽ nhếch khóe môi, nếu vợ mình thích cái gì cũng không biết, vậy cô có còn là vợ của em hay không?

Từ lúc Freen quyết định phải có được Becky, lập tức đi trưng cầu ý kiến của mấy người trong nhà họ Armstrong, khi biết cô rất yêu thích những món đồ cổ của Trung Quốc, thì đây là nơi mà cô nghĩ đến đầu tiên.

Nhéo nhéo lòng bàn tay của Becky, nói:

"Em không thích?"

"Thích, đương nhiên là thích!"

Cũng bởi vì rất ưa thích, cho nên mới cảm thấy kinh ngạc như thế thôi.

Cuộc bán đấu giá bắt đầu, bọn họ vốn nghĩ, thời điểm vật này lên đến trên dưới 50 triệu, đã là giá cao nhất rồi. Nhưng ngờ đâu, vẫn có người còn muốn đấu cùng với bọn họ.

Hiện giờ, toàn bộ hội trường là một mảng yên tĩnh, chờ xem Gối Ngọc Tim Sen này cuối cùng sẽ rơi vào tay ai.

3 bên đấu giá, hơn nữa còn ở bên trong những gian phòng tiêu chuẩn cao, khiến người ta không thấy được là ai, chỉ có thể nhìn vào mấy con số không ngừng lóe lên mà đoán ra được chút manh mối.

Thời điểm giá tiền tăng lên đến một tỷ, cả hội trường bắt đầu xôn xao, ở đây ra giá bằng đồng Ơ-rô đấy, rốt cuộc mấy người ấy có biết hay không? Chung quy thì người ở bên trong ba gian phòng này là ai?

Trong nháy mắt, mấy người ngồi ở hàng ghế bình thường bắt đầu ồn ào, nhốn nha nhốn nháo nhỏ giọng thảo luận, tầng tầng lớp lớp.

"Rốt cuộc người ở bên trong ba gian phòng kia có lai lịch thế nào? Đã lên đến một tỷ mốt rồi, trả kiểu gì mà còn chưa định giá? Không phải chỉ là cái gối thôi ư? Có cần đến mức ấy không?"

"Cái này cũng không biết, nhưng mà nó là cổ vật Trung Quốc từ mấy trăm năm trước, đương nhiên giá trị phải cao hơn một chút. Bất quá, cái giá này có phải là hơi cao quá rồi không?"

"Khẳng định những người ở trong ba gian phòng này cực kỳ có tiền, bằng không, làm sao lại có khả năng đưa ra giá cao như vậy?"

"Chờ xem, hẳn là người trong ba gian phòng này sẽ nâng giá lên cao hơn rất nhiều đây!"

. . . . . . .

Trong lúc này, chỉ có người chủ trì khó nén được sự hưng phấn, đáy mắt màu lá cọ ánh lên một tia vui sướng vì kích động. Đã sớm biết vật này có thể trị giá chút tiền, không nghĩ đến lại đáng giá như vậy, quả thật làm cho người ta rất kích động.

Thời điểm giá tiền lên đến năm tỷ, bên dưới cũng không còn bất kỳ âm thanh nào nửa, tất cả đều ngừng thở chờ đến thời khắc cuối cùng.

Khóe miệng Becky nở nụ cười không rõ ý vị, con ngươi quay vòng, mang theo một tia giảo hoạt:

"Sarocha, số tiền này coi như là ở trên đầu chị rồi, nói thế nào thì đây cũng là món quà đầu tiên mà chị tặng cho em."

"Được!"

Freen rất dứt khoát gật đầu, liếc nhìn Kaeya. Kaeya lùi về phía sau, Mika tiến lên, ngón tay gõ lên bàn kiểm soát trước mặt, từ năm tỷ trực tiếp nhảy vọt tới hai mươi tỷ.

Yên lặng, đám người phía dưới đồng loạt trở nên ngây ngốc, người này thật sự là. . . . . .

Giá tiền này vừa đưa ra, hai phòng còn lại cũng không tiếp tục đấu giá nữa, rối rít tắt đèn.

Cuối cùng, Gối Ngọc Tim Sen với giá hai mươi tỷ, rơi vào trong tay Becky.

Khi Gối Ngọc Tim Sen được gói lại cẩn thận đưa đến chỗ bọn họ, Becky mở ra xem, đáy mắt không che giấu được sự vui sướng:

"Chậc, tiếc là gối ngọc thế này, chỉ có thể nhìn, không thể dùng."

Ở vào xã hội hiện nay, đúng là chưa từng dùng đến một vật như vậy, cũng không thể xem như vật dụng quen thuộc hằng ngày.

Freen thấy Becky thật sự vui vẻ, đáy mắt cũng thoáng qua ý cười. Người phụ nữ này là vợ của cô, dẫu cho đầu óc của em có thông minh thế nào đi nữa, thủ đoạn có cao siêu cách mấy, cô vẫn có tư cách bảo vệ cho em, thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào của vợ mình.

Ngày trước Freen chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó mình sẽ vì một người phụ nữ mà không chút do dự ném ra một khoản tiền kếch xù, chỉ để đổi lấy sự vui vẻ của cô.

Mặc dù số tiền này đối với bọn họ chưa đáng là bao, nhưng đối với Freen mà nói, quả thật là lần đầu tiên tặng quà, tặng món đồ mà trong lòng Becky yêu thích.

Nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ khuya rồi, Freen nhìn thấy rõ sự mệt mỏi trên mặt Becky, đứng lên, nói:

"Đêm nay cũng có một món đồ mà em thích rồi, nếu như lại có nữa, chúng ta sẽ trở lại! Bây giờ nên trở về đi thôi!"

"Ừ, cũng được. . . . . ."

Becky mới vừa chuẩn bị đồng ý, lơ đãng thoáng nhìn, lập tức sửng sốt.

"Phía dưới này là vật phẩm bán đấu giá cuối cùng của chúng tôi vào đêm nay, giá cả không đáy, vô cùng vô tận, vẫn quy tắc cũ, người trả giá cao được........"

Này hẳn là. . . . . . .

Đó là một người, trên gương mặt vẫn còn mang theo nét ngây thơ ở độ tuổi vị thành niên.

Mái tóc vàng lóe sáng dưới ánh đèn khiến người ta mê muội, đôi mắt màu vàng nhạt ẩn chứa sự hung hãn. Bởi vì cơ thể bị giữ chặt mà không ngừng lung lay xiềng xích trên người, gương mặt hoàn mỹ, đôi môi mỏng tái nhợt hơi nhếch lên, dẫu cho tình thế hiện giờ rất bất lợi cho hắn, hắn vẫn tỏ ra hừng hực khí thế, trước sau không đổi.

Chậc, ánh mắt kia thật sự giống như là muốn cắn nuốt tất cả mọi người.

Bỗng chốc, Becky đưa ánh mắt trêu ngươi chống lại cặp mắt tràn đầy tàn bạo của hắn từ bên trong, mặc dù chủ nhân của đôi mắt kia không thấy được cô, thế nhưng trực giác lại mách bảo hẳn là cô đang ở nơi này, đáy mắt ánh lên sự khát máu, không hề suy giảm chút nào vì không nhìn thấy người.

Khả năng nhận biết rất nhạy!

Becky vốn dĩ định mang theo chiến lợi phẩm rời đi, xem ra lần này đã bị khơi lên hứng thú, nâng cằm, chăm chú nhìn xuống bên dưới.

Freen thấy thế nhíu mày, nương theo tầm mắt của Becky nhìn xuống, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mây đen giăng đầy, tối thui như mực.

"Becky Armstrong!"

Khẽ gọi một tiếng, âm thanh nghe ra có vẻ khó chịu.

Becky không ngốc, nghe thấy Freen gọi tên mình như vậy liền nhận ra ngay chị đang không vui. Đưa tay kéo Freen ngồi xuống, chỉ vào tên thiếu niên đang bị giữ bằng xích sắt ở trong lồng tre, nói:

"Chị cảm thấy người này như thế nào?"

"Em có ý gì?"

Lòng bàn tay mượt mà nhẹ lướt qua bề mặt của Gối Ngọc Tim Sen, nhếch môi cười hứng thú:

"Người thiếu niên kia. . . . . . Nếu như mà em đoán không sai, hẳn là một người thú!"

Người thú, thật ra thì cũng không thể nói họ không phải là người, chính xác mà nói, hẳn là bị vứt bỏ, hoặc là một đứa trẻ con bị lạc đường, vào thời điểm sự nhận thức chưa phát triển, được dã thú nuôi lớn.

Tuy rằng vẫn mang dáng dấp đặc trưng của con người, nhưng tập tính lại chẳng khác gì một con thú. Mặt khác, người thú tồn tại rất ít.

Thử nghĩ xem, những con dã thú hung hãn đều là những loại khát máu tàn nhẫn, làm sao có thể nuôi dưỡng một kẻ thù của thiên nhiên? Chẳng qua, vẫn có một vài trường hợp cá biệt còn tồn tại.

Nói ví dụ như tên thiếu niên tóc vàng bên dưới này chẳng hạn!

Freen cũng hơi sững sờ, cẩn thận liếc nhìn tên thiếu niên bị giam trong lồng bên dưới, quả nhiên thấy được sự hung hãn khát máu tựa như dã thú bên trong đôi mắt của cậu ta, lại có một chút cô đơn như cảm xúc của con người.

Có điều, đây không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt chính là, dường như Becky cảm thấy rất hứng thú đối với tên người thú này?

Thu hồi tầm mắt, từ từ chuyển đến gò má xịn đẹp của Becky, đáy mắt đen nhánh lóe lên một tia bí hiểm, ngón tay chậm rãi vươn đến bên hông cô, đầu ngón tay khẽ lướt qua vòng eo mềm mại, lạnh nhạt nói:

"Em thích nó?"

Bên hông truyền tới cảm giác tê dại khiến Becky lập tức trút bỏ hết sự hứng thú trên gương mặt, nghiêng đầu sang, nhìn Freen thật sâu, trịnh trọng nói:

"Qủa thật thích, em thích cái ánh mắt đầy dã tính của nó. Chỉ là, không phải loại yêu thích giữa người bình thường, về điểm này chị cứ yên tâm!"

Đáp án này làm Freen hài lòng, liếc mắt nhìn Becky, cuối cùng thu tay của mình lại, không cần phải nhiều lời nữa.

Rõ ràng trong lòng vẫn còn cảm thấy có chút không vui, Freen là một người có tính chiếm hữu rất mạnh, đối với bất kỳ người nào, bất kể là ai, tuyệt đối không cho phép có kẻ dám mơ ước đến người phụ nữ của cô.

Tròng mắt đen thâm thúy liếc nhìn tên thiếu niên bên dưới, rồi sau đó liền mất hứng. Becky có hứng thú, không có nghĩa là Freen cũng cảm thấy như vậy.

Đáy mắt của tên kia nổi lên dã tính cùng không khuất phục, không phải ai cũng có thể thuần phục, lại là thiếu niên, thay vì nói nó là người, chi bằng gọi nó là một con thú.

Có một số người yêu thích những thứ đặc biệt, khi nhìn thấy dung mạo đẹp đẽ của tên thiếu niên kia, bọn họ lập tức nhốn nháo hẳn lên.

Giá tiền từ mười triệu không ngừng tăng vọt, trong thời gian chưa đến nửa phút, giá trị của hắn đã lên đến bảy trăm năm mươi triệu rồi.

Freen xoay tròn cái bật lửa trong tay, lạnh lùng nhìn màn đặt giá phía dưới. Đáy mắt hung ác của tên kia dần dần đậm lên theo tiếng chào giá sôi nổi, hẳn là một chút kiên nhẫn còn sót lại của loài người đã bị dã tính thâu tóm.

Mà người phụ nữ đứng cạnh cô thì ngược lại, càng ngày càng hăng hái, điều này làm Freen cực kỳ khó chịu trong lòng.

Đáng chết, cho dù biết rõ cảm giác của Becky đối với tên thiếu niên kia chỉ là hiếu kỳ nhất thời, nhưng thân là vợ của em, Freen vẫn cảm thấy không vui.

Cô muốn trong mắt của em, trong tim của em cũng chỉ có một mình mình, tuyệt đối không hy vọng có kẻ thứ hai tồn tại.

Tầm mắt bén nhọn quét về phía Mika đang đứng ở một bên, ý bảo cô ta đi đấu giá.

Nếu Becky đã có hứng thú, vậy thì cô sẽ tặng cho em, thuận tiện nhắc nhở luôn một thể.

Vẫn như lần trước, bắt đầu từ tám tỷ, Mika trực tiếp nhảy vọt lên tới hai mươi lăm tỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top