Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 93 : Trở Về Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tớ đã nói rồi, làm sao có thể không rõ nguyên do thích ngủ như vậy? Becky, cậu nói thử xem, cậu nói xem tại sao lại thế này! Cậu mang thai, chính cậu đang mang thai, thậm chí cả cậu còn không biết!"

Becky uể oải tựa vào đầu giường, trừng mắt nhìn Irin đi qua đi lại, không biết bị làm sao mà cứ lườm lườm mình.

Chuyện cười đi! Cô cũng không phải là bác sỹ, lại chưa từng mang thai bao giờ, làm sao cô biết? Với lại cô chỉ đi thử đem hi vọng vào Gen của cô và Freen liệu có thành công có con hay không mà thôi. Ai mà biết nhanh như vậy liền có kết quả rồi?

Freen ở một bên, từ khi vừa biết được tin tức liền trở nên ngây ngốc, phản ứng gì cũng không có. Không biết là do tin tức này đến quá đột ngột, hay là còn nguyên nhân nào khác, gương mặt của cô vẫn duy trì vẻ lạnh lùng xa cách, không khác biệt gì mấy so với thường ngày.

Thật ra thì nói một cách chính xác, không phải là Freen không có phản ứng, mà là không biết nên phản ứng như thế nào.

Tin tức này đem đến cho Freen một cơn chấn động quá lớn, ngoại trừ cảm thấy kinh ngạc trong lòng, cô còn cảm nhận được sự háo hức mong đợi đang nhen nhóm dần lên khi nghe tin mình sắp được làm mẹ.

Cảm giác như thế, là một loại cảm giác rất lạ lẫm, khiến Freen nhất thời không biết nên phản ứng ra làm sao.

Becky thấy Freen không nói lời nào, có chút nhàm chán nhún nhún vai, nhìn Irin đang vòng tới vòng lui, nói:

"Irin, đầu mình choáng, mình muốn ngủ!"

"A, vậy cậu nghỉ ngơi trước! Bây giờ tớ phải đi nghiên cứu một chút về phụ nữ có thai ... Kiến thức y học!"

Irin bừng tỉnh, đang muốn đi ra ngoài, lúc vừa nhìn thấy Freen, nhíu mày lại. Chần chừ cả nửa ngày, cuối cùng đi đến bên cạnh cô, nói:

"E hèm, thủ lĩnh Chankimha, tôi có chuyện cần nhắc nhở cô!"

Lấy lại tinh thần, Freen nhíu mày nhìn về phía cô.

"Ách, đưa bé của chủ nhân mới vừa hơn một tháng mà thôi, cho nên... Khụ, trong khoảng thời gian này xin cô nhịn xuống một chút. Cô cũng biết, đứa bé tương đối quan trọng!"

Hô, rốt cuộc nói xong rồi! Irin thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên, dưới tầm mắt bén nhọn lạnh lẽo như băng ấy, nói ra những lời này, cần đến dũng khí nhường nào.

Nhưng mà đây chỉ là đề nghị tối thiểu dưới tư cách của một bác sỹ, về mặt này Irin lại rất kiên trì, cứ đứng yên trước mặt anh như vậy, chờ lời hứa của Freen.

"Tôi biết rồi!"

Lấy được đáp án khiến cô hài lòng, Irin cũng không có ý định quấy rầy đôi vợ vợ người ta nữa, liền gật đầu rời khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa phòng, Irin hít một hơi thật sâu, ánh mắt mới vừa nãy nhìn như muốn giết chết cô. Nếu không phải là tinh thần của cô ổn định, thật sự sẽ bị hù chết.

"Cô làm việc gì trái với lương tâm?"

"Cô làm gì đó?"

Âm thanh truyền đến từ sau lưng, khiến Irin theo quán tính đi về phía trước mấy bước, xoay người lại, hung hăng nhìn chằm chằm người vừa đi tới, không vui nói.

"Là tôi đang hỏi cô, nhìn bộ dạng của cô y như là đang chịu đựng một nỗi sợ hãi nào đó, cho nên đặc biệt tới hỏi thăm thôi! Rõ là, có lòng tốt mà không được báo đáp!"

"Ha, bà đây cần cô đến quan tâm sao?"

Hai tay chống nạnh, Irin bày ra tư thế sẵn sàng cho một trận cãi nhau ầm ỹ.

Yha có hơi cứng họng, nâng trán nói:

"Irin à, cô là phụ nữ, cô có thể không cần mở miệng là hô lên một tiếng 'bà đây' hay không? Cô cứ ăn nói như vậy, về sau làm sao lấy chồng được? Cũng không thể cả đời cứ dựa vào bà chủ nuôi cô chứ? Như vậy cũng không hay!"

Lời như vậy giống như vừa giẫm lên đuôi mèo rồi, Irin lập tức xù lông lên, ngón tay run run chỉ vào gương mặt Yha đang cười hì hì, cả nửa ngày cũng không nói được một chữ nào.

Cắn răng uất hận trừng mắt nhìn Yha, chết tiệt, người phụ nữ này trở nên liều lĩnh như vậy từ bao giờ hả? Đầu óc vừa chuyển một cái, hai mắt Irin xoay tít, đảo một vòng lên người cô. Yha bị người ta nhìn như thế có chút sợ hãi, cô gái này đang muốn giở trò quỷ gì đây?

Irin cười lên sang sảng, nụ cười có phần bí hiểm:

"Yha, cô yên tâm, người muốn cưới bà đây còn nhiều lắm, cô cũng không cần lo lắng sẽ không có ai thèm lấy bà! Chỉ là, ngược lại bà đây có chút lo lắng cô sẽ không lấy được vợ, vậy phải làm sao?

Bị vỡ mồm như cô, không lấy được cũng phải, đúng không? Nếu như cô thật sự không lấy được ai mà nói, bà đây sẽ nỗ lực vượt khó mà đón lấy cô! Ha ha ha!"

Lời của cô khiến nụ cười trên mặt Yha cứng đờ, Irin tự cho rằng mình đã đảo ngược được tình thế, cuối cùng cũng hài lòng rời đi. Sau khi cô đi khỏi, lúc này Yha mới lấy lại tinh thần, đáy mắt lóe lên ý cười, nhỏ giọng lầm bầm:

"Dù cho em có gả ra ngoài thật, tôi mà lại để cho những người đó lấy được em mới là lạ! Nếu em đã nói đến nước này, dĩ nhiên là tôi sẽ không thể để cho mình lấy được vợ, lúc ấy bảo em đến nhận lấy người phụ nữ 'không ai muốn,' cũng không thể nói mà không biết giữ lời!"

***
Tin tức Richie Armstrong hiện tại đã an toàn chỉ là chưa có tỉnh lại làm cho người trông gia tộc họ Armstrong vui mừng, chỉ cần cậu an toàn thì khi nào trở lại cũng được. Tính mạng vẫn quan trọng nhất.

Bởi vì tin tức Becky Armstrong bất ngờ mang thai, bọn họ phải tạm thời thay đổi lịch trình ban đầu. Hai ông cụ ở nhà, cùng với ba mẹ hai bên tha thiết yêu cầu, sau khi Becky và Freen trao đổi kỹ càng, quyết định trong khoảng thời gian này nên quay trở lại đại bản doanh nhà họ Chankimha trước.

Ba ngày sau, một chiếc máy bay trực thăng hạ cánh trên bãi đậu khổng lồ, đám người Becky cuối cùng cũng xuất hiện dưới tầm mắt trông mong ngóng chờ của hai nhà Armstrong - Chankimha, trở lại đại bản doanh nhà họ Chankimha.

Lần này cô về, mọi người ở hai nhà vừa nhìn thấy cô liền cung phụng như nhìn thấy một vị Bồ Tát sống. Thậm chí còn vì vậy mà đem Freen đang tối sầm mặt đẩy sang một bên, bởi vì cô mà mấy lá gan này hình như lớn hơn rồi thì phải!

Ngoại trừ Becky, người thiếu niên tóc vàng nãy giờ vẫn ở lì bên cạnh cô, một tấc cũng không rời, cả người toát lên hơi thở 'người lại đừng có dại mà xớ rớ vào', rất nhanh liền thu hút được sự chú ý của mọi người.

"Ah? Chị dâu, người đó là ai?"

Yuki Chankimha nhìn người thiếu niên tóc vàng đang cảnh giác nhìn anh, tò mò hỏi. Chậc, tại sao dáng vẻ lại nhìn yêu nghiệt như vậy, quả thực là không giống người. Rốt cuộc là chị hai của mình tìm ở đâu ra một báu vật như thế? Anh hai hào phóng như vậy từ bao giờ ấy nhỉ?

"Oa, Chị dâu, chị dâu, dáng vẻ của người này so với em còn đẹp hơn nữa!"

Eden Chankimha không cam tâm bị người ta lãng quên như vậy, nhảy lên cao, vòng qua bên người Becky. Nhưng mà cực kỳ mất mặt chính là, cô bé bị người thiếu niên tóc vàng kia nhìn bằng nửa con mắt, cũng không dám đến gần hắn. Ừm, mất mặt quá, người này nhìn tuổi tác không lớn lắm mà tại sao lại hung dữ như vậy.

Becky nhẹ nhàng liếc nhìn Johan đang không ngừng tỏa ra hơi thở nguy hiểm, tươi cười giải thích với mọi người:

"Cậu ta là Johan, Johan Armstrong, mọi người cứ trực tiếp gọi bằng Johan là được! Nhưng mà hiện giờ cái gì hắn cũng không hiểu, tạm thời mọi người cũng đừng nên tùy tiện đến gần, để tránh việc hắn làm cho bị thương. Về phần tìm thấy ở đâu, cái này.....bí mật!"

Từ khi mới bước chân qua khỏi ngưỡng cửa, đám người vây quanh Becky cũng chưa từng vơi đi, Freen lại càng không có cách nào đến gần. Gương mặt lạnh lùng, Freen ngồi trong phòng khách tráng lệ, im lặng hướng về phía mấy người.

Đối với những người nói chuyện không ngừng nghỉ bên cạnh, Freen từ đầu đến cuối vẫn mím chặt môi, tiếc chữ như vàng, không thèm lên tiếng.

Bác cả nhà họ Chankimha nhếch miệng, nói:

"Freen này, mặc dù nói phụ nữ trầm tính là tốt, nhưng mà con cũng không thể cứ im lìm như vậy! Chung quy con cũng không thể để Becky ở với mình cả ngày mà không nói đến nửa câu chứ?"

"Bác cả nói phải!"

Youko Chankimha, em trai thứ năm của Freen, gật đầu lia lịa, nói:

"Chị hai à, phụ nữ thích được dỗ dành, chị cứ không biết mở miệng như vậy sao?"

Những lời này khiến đám người nhà họ Armstrong đang ngồi ở một bên chợt kéo căng khóe miệng, có thể xóa bỏ mấy lời nói vừa rồi hay không?

Bọn họ rất khó tưởng tượng, lúc người nào đó dỗ dành Becky sẽ xảy ra tình huống gì. A, tác phong của cô em gái kia từ trước đến nay vẫn như sấm rền gió cuốn, so với Freen là cùng một loại người, căn bản không cần phải dỗ dành.

"Bọn họ nói phụ nữ cần phải dỗ dành, chắc là không bao gồm cô em gái mạnh mẽ của chúng ta chứ?"

"Anh cho là thế thật sao? Hay Becky là người hai mặt?"

Seamus Armstrong và Blade Armstrong ở một bên nhỏ giọng nói thầm, âm thanh không lớn, nhưng cũng vừa đủ để những người chung quanh nghe thấy.

Bác tư nhà họ Armstrong cố tình nghiêm mặt:

"Thế nào, con gái của ta lại không có nữ tính như vậy?"

"Không có, không có! Ha, nói giỡn, nói giỡn mà thôi! Ha ha, chú Tư không nên so đo Hàaa...!"

"Được rồi, đi sang bên kia đi, không cần tụ tập ở nơi này, nhìn cũng phiền!"

Đám người vai giữa và vai dưới của hai nhà Armstrong - Chankimha sờ chóp mũi một cái, ngoan ngoãn đi sang một bên. Bọn họ biết hai ông cụ này đang có chuyện muốn nói với Freen, bọn họ cũng không cần phải lội vào vũng nước đục này.

"Nói đi!"

Freen ngồi tréo nguẩy, lạnh lùng nói.

Vòng vo mãi như vậy, không phải là vì lúc này có lời muốn nói sao? Freen cười lạnh, mọi người ở hai nhà này đều là hồ ly, nhất định là có chuyện muốn anh đi giải quyết, bằng không, tại sao bỗng dưng lại đẩy anh sang một bên như vậy?

Thấy cô đi thẳng vào vấn đề, ông cụ Chankimha cũng không quanh co lòng vòng nữa:

"Lấy cơ thể của Becky hiện giờ, ông nghĩ con cũng không hy vọng con bé sẽ đi mạo hiểm chứ? Hiện tại ở Tam Giác Vàng lại xuất hiện một đợt rung chuyển lớn! Sau khi hai nhà Armstrong - Chankimha kết thân, mặc dù một số phe cánh có e sợ hai người các con, nhưng mà lúc nào cũng có bọn rắn độc không ngừng dồn ép.

Freen, người lần này là một đối thủ không nhỏ, e rằng rất khó giải quyết. Nếu như không phải là hai lão già bọn ta thật sự không giải quyết được, cũng không muốn để con đi vào lúc này."

Tam Giác Vàng? Freen có ấn tượng!

Dựa theo những gì Becky đã nói, ở Tam Giác Vàng bên kia ẩn nấp một thế lực khổng lồ làm người ta không với tới được, cô đã âm thầm điều tra từ rất lâu, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không có bất kỳ manh mối nào. Xem ra, thế lực mà ông nội của bọn họ đụng phải, cùng với thế lực thần bí từ trong miệng của Becky, đại khái là cùng một người.

"Cho dù lúc này Becky không có mang thai, chúng ta cũng sẽ thông báo cho các con trở lại. Nhưng mà bây giờ thân thể Becky không thích hợp tham gia vào loại chuyện thế này, cho nên bất đắc dĩ, ta và ông nội của con mới bàn bạc, xem con có thể tự mình đi giải quyết hay không?"

Thật ra thì câu hỏi này căn bản là dư thừa, Freen tuyệt đối sẽ không cho phép Becky đi mạo hiểm. Nếu như em không mang thai, hỏi như thế còn nghe được, nhưng mà bây giờ đã có con, làm sao cô lại có thể để cô xông vào nguy hiểm?

Hiểu rõ gật đầu một cái, Freen đứng dậy, nói:

"Con biết rồi!"

"Tôi nói, ông có cần thử cháu gái ruột của mình như vậy không? Tính cách của Freen như thế nào, chẳng lẽ ông còn không biết?"

"Người đã già, thế nào cũng phải có người cho lão già như tôi chỉnh đốn lại chứ! Mặc dù con nhóc Freen này là cháu gái ruột của tôi, nhưng mà về mặt tôn trọng người già, một chút cũng không làm được! Hừ, nếu có thể, tôi ngược lại rất muốn tráo đổi với ông. Vẫn là con bé Becky kia tốt hơn, vừa khéo léo, lại hiếu thuận!"

Mấy lời khen ngợi của ông cụ Chankimha khiến ông cụ Armstrong đang ngồi ở một bên co giật khóe miệng. Này là đang nói đến con bé cháu gái bướng bỉnh lỳ lợm của mình à?

Tại sao ông không biết con bé kia khéo léo, hiếu thuận từ khi nào vậy? Trong trí nhớ, hình như mỗi lần Becky nói chuyện với ông, đều lấy tư thế ngang hàng phải vế ra chờ đợi. Cái này gọi là hiếu thuận? Ông thật sự không hề cảm thấy gì hết trơn!

Đây là cháu gái ruột của ông ư? Ông cụ Armstrong có hơi bất mãn, mếu máo lẩm bẩm.

***

Còn bên kia, Becky rốt cuộc cũng được nhàn rỗi nằm ở trên giường, mệt mỏi thở dài trong lòng. Có trời mới biết cô muốn bò lên giường, nằm ngủ một giấc thật đã đến nhường nào, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại không có cơ hội.

Freen đi vào, chỉ thấy Becky với vẻ mặt mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường, cả quần áo trên người lẫn giày vẫn chưa cởi ra, cứ như vậy nằm ở trên chăn.

"Em mệt mỏi?"

Nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, ôm vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi.

"Ừm!"

Thấy cô lười phải mở mắt, đầu lông mày của Freen hơi nhăn lại, liếc nhìn quần áo trên người cô, sau cùng vẫn quyết định tự mình giúp cô cởi ra.

Sau khi cởi áo khoác của Becky ra, cô cũng không cởi áo khoác của mình xuống, cứ ôm em như vậy, đắp chăn nằm ngủ.

"Becca, chị muốn rời đi một thời gian, trong khoảng thời gian này, em phải thật tốt..."

Becky chỉ cảm thấy mình nửa tỉnh nửa mê, hình như có người nhẹ giọng thì thầm bên tai cô. Cô chỉ mơ hồ nghe được mấy câu, sau đó cái gì cũng không biết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top