Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22 : Ảnh Hậu Freen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky và Freen thua trận, xếp cuối cùng.

Về phần tại sao kết quả lại ảm đạm như vậy, đó là bởi vì ở điểm nhiệm vụ thứ ba, phải giúp một bà lão lùa đàn ngỗng từ trong ao về nhà mất quá nhiều thời gian.

Mặc dù đã nhiều năm nay Becky không còn làm việc này, nhưng ký ức tuổi thơ vẫn còn đó, sau khi tiếp xúc một lát rất dễ dàng làm quen.

Nhưng không biết vô tình hay cố ý, cô lại dẫn theo một kẻ kéo chân sau... Quý cô Freen.

Quý cô Freen cao quý kiêu ngạo nào nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, một đàn ngỗng trắng lớn không ngừng kêu quạc quạc, tư thế đi đường lảo đảo lắc mông nhìn vô cùng kiêu căng, thỉnh thoảng còn vỗ cánh lao về phía trước.

Freen bị mấy con ngỗng này làm ồn đến mức đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, khuôn mặt lạnh lùng nhưng chỉ có thể thận trọng phòng thủ, trông không bình tĩnh lạt nhạt như thường ngày.

Thật vất vả mới lùa được chúng về đến nhà, cuối cùng một con ngỗng vượt ngục, dễ dàng xuyên thủng tuyến phòng ngự là Freen, chạy vội ra ngoài.

Kết quả vẫn là Becky dẫn Freen đuổi theo hơn dặm mới túm được nó.

Becky cũng không hề khách khí, cô bước tới dứt khoát túm lấy con ngỗng, một tay nắm lấy cánh con ngỗng, nhấc cả người nó lên, tay kia nắm lấy tay Freen ngoan ngoãn đứng bên cạnh không nói một lời, sau đó dắt cả hai về.

Nghĩ tới đây, Becky liền cảm thấy buồn cười.

Trong lúc xử lý nguyên liệu nấu ăn trên tay, cô nhìn Freen đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, rửa rau trong góc.

Những loại rau xanh này không phải do ê-kíp chương trình cung cấp mà do bà lão nuôi ngỗng kia trồng, hái tại chỗ nên dưới gốc vẫn còn đất tươi, bà lão cứ nhất quyết đưa cho hai người.

Họ không thể từ chối được sự nhiệt tình của bà lão, nên đã mang về, coi như một bữa ăn kèm.

Becky liếc nhìn, phát hiện quý cô Freen nhà mình vẫn đang ngớ nga ngớ ngẩn, chăm chú nhìn đống rau trong bồn rửa như muốn chọc một cái lỗ trong đó.

Becky không nhịn được bật cười một tiếng.

Trong một ngày, người phụ nữ này đã tỏ ra bối rối đến hai lần, cảnh tượng này đúng là hiếm thấy. Cô phải nhìn kỹ một chút, để sau này nếu có bại trước mồm mép của nàng thì còn có thể dùng nó để giành lại chiến thắng.

Người phụ nữ đang nghiêm túc rửa rau nghe thấy tiếng cười của cô, ngẩng đầu nhìn sang, lúc đối diện với nàng, cô còn chưa kịp thu lại ý cười.

N"Hình như chơi thua khiến quý cô Becky vui vẻ lắm nhỉ?"

Becky hừ một tiếng, nhưng trong mắt rõ ràng vẫn rất vui vẻ, cô đáp lại:

"Lần này thua là vì ai?"

Người phụ nữ không nói, đôi môi mỏng mím chặt.

Nàng cúi đầu tiếp tục rửa rau trong tay, rửa từng cọng một cách cẩn thận sạch sẽ.

Thấy nàng im lặng không nói lời nào hồi lâu, Becky cũng không hề trêu chọc nàng, ngược lại tập trung làm việc của mình.

Một lúc lâu sau, Freen đột nhiên mở miệng:

"Quý cô Freen là đang trách tôi sao?"

Giọng điệu mang theo u oán, nho nhỏ tủi thân vô cùng.

Nghe thấy giọng điệu này, Becky suýt chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết, cô ho khan hai tiếng, sau đó vội vàng quay sang nhìn Freen .

Người phụ nữ cụp mắt, mái tóc dài buông xõa xuống một bên mặt được vén ra sau tai, làn da trắng lạnh lẽo dưới ánh đèn mờ ảo trở nên mềm mại đến đáng thương.

Trong lòng Becky run sợ một chút.

"Nói bậy, tôi trách cô gì chứ?"

Người phụ nữ cúi đầu, không nói gì.

Becky sốt ruột:

"Tôi không hề trách cô, thua chính là thua, đâu liên quan gì? Không phải tự mình nấu cơm thôi sao, tôi còn đang mừng vì được trổ tài đây."

Freen bê cái chậu đứng dậy, bước tới, đặt bên cạnh bếp lò. Nàng nghiêng đầu đón nhận ánh mắt của Becky, trong mắt mang theo ý cười, không hề có chút gì gọi là tủi thân.

"Rửa sạch rồi."

Becky: "..."

Cô nở một nụ cười cứng đờ, nói:

"Ảnh hậu Freen à, cô vất vả rồi."

"Đừng khách sáo, quý cô Becky không cần khách sáo đâu."

Becky hít một hơi thật sâu, nhịn xuống không bộc phát.

Fiona và Yuki ở bên ngoài đi tới, hai người một trái một phải đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt nóng rực nhìn Becky.

"Chị Becky, cô Freen, hai người thật sự không cần bọn em hỗ trợ sao?"

Mei và đạo diễn Kiana được hưởng lợi thế về thời gian nên đã giành được vị trí đầu tiên, hiện giờ đã được tổ chương trình kéo đến một thị trấn gần đó để thưởng thức bữa tối sang trọng dành cho hai người, nơi này chỉ còn lại bốn người tự cung tự cấp đầy đáng thương.

Hơn nữa chỉ có Becky biết nấu cơm, vậy nên trách nhiệm chuẩn bị bữa tối đương nhiên thuộc về cô.

Vốn dĩ Fiona và Yuki cũng muốn giúp đỡ, nhưng Becky đã đuổi họ ra ngoài vì nhà bếp quá nhỏ, họ ở lại trong đó chỉ tổ vướng tay vướng chân.

Nhưng nếu họ không đụng tay vào việc gì mà để hai tiền bối bận rộn trong bếp, như vậy cũng không được. Chờ đến khi tập này lên sóng, người hâm mộ của hai người kia nhất định sẽ mắng bọn họ đến mức chết đuối trong nước miếng.

Nghĩ tới kết quả đáng sợ này, Fiona vươn vai, chen chúc vào trong phòng bếp.

Becky không thèm nhìn, giọng điệu tỏ ra hơi ghét bỏ.

"Hai người ở bên ngoài chơi chính là sự hỗ trợ lớn nhất đối với tôi."

Dừng một chút, cô nói tiếp:

"Đương nhiên, việc thu dọn phòng bếp và rửa bát lúc cuối sẽ do hai người thầu, tôi không quan tâm."

Fiona mỉm cười đồng ý, hai người không hề quấy rầy nữa mà đi ra ngoài ngồi.

Cuối cùng, bốn người tụ tập quanh đình trong sân cùng nhau dùng bữa, một bàn gồm những món ăn ngon tự nấu, sự kết hợp giữa thịt và rau, dinh dưỡng cân bằng. Các nguyên liệu đều được đoàn chương trình thu thập từ người dân trong làng, rất tươi ngon.

Rơi vào trong tay Becky, nó như có một hương vị khác. Ngay cả nữ minh tinh phải ăn ít hơn vào ban đêm để giữ dáng cũng không thể không ăn hết sạch đồ ăn trên bàn.

Becky lặng lẽ nhận ra món mà Freen gắp nhiều nhất chính là đĩa rau xanh do nàng tự rửa.

Không biết người này đang ăn rau xanh hay là ăn thịt ngỗng.

Cô cười thầm trong lòng, việc đầu tiên mà cô làm khi quay về phòng là gột rửa mùi khói dầu trước.

Khi Freen đẩy cửa đi vào, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người mờ mờ ảo ảo qua cánh cửa. Nàng bước tới, thoáng thấy một dải ruy băng màu đỏ được đặt ngay ngắn trên bàn.

Đó là đạo cụ được phát trong ngày cho mỗi đội.

Người phụ nữ lấy sợi dây mà mình đã cởi lúc rửa rau ở trong túi ra, cũng đặt nó lên bàn.

Nàng nhìn chằm chằm một lúc, sau đó giơ bàn tay trắng nõn, chậm rãi đẩy qua, cho tới khi chạm vào cái của Becky.

Hai dải ruy băng đỏ gần sát nhau, giống như hai sợi tơ hồng quấn lấy nhau.

Vẻ mặt của người phụ nữ lập tức dịu lại, đôi mắt đen láy lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Nhật ký của Quý cô Becky:

Ngày xx, tháng xx, trời nắng.

Hôm nay tôi đi bắt ngỗng với quý cô Freen. Mặc dù cô ấy không nói gì nhưng tôi biết trong lòng cô ấy có hơi sợ hãi. Khi tôi dắt cô ấy về, cô ấy rất ngoan ngoãn đáng yêu, khiến tôi rất thích. Đến tối, tôi tưởng cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của cô ấy, phải tận dụng thật tốt, nhưng ai ngờ tôi vẫn sẽ bị kỹ năng diễn xuất của cô ấy lừa.

Nhưng thật ra tôi luôn tình nguyện bị cô ấy lừa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top