Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tay cầm bộ hồ sơ lật từng trang, một nụ cười rạng rỡ trên tấm ảnh 4x6 khiến cô chú ý nhìn xuống hàng chữ nắn nót của chủ nhân nó. Vị bác sỹ trẻ có chút khâm phục em gái này. Đăng kí hiến tạng đúng ngày sinh nhật tròn 20 tuổi.

    Cất đống hồ sơ lên giá cô nhanh chóng tới phòng mổ, hôm nay là buổi đầu tiên được vào phòng mổ nhìn ngắm sau mấy tháng ngày học việc của cô. Hành lang tấp nập người qua kẻ lại đôi mắt cô vô tình nhìn thấy em ấy. Miệng cô không kìm được thốt lên

    "Dễ thương quá'' vừa đúng lúc em cũng ngước lên, ánh mắt giao nhau có lẽ em đã nghe thấy lời kia vành tai hồng thấu, đôi môi em hé mở nở nụ cười rực rỡ. Thiếu nữ ấy - Rebecca Patricia Armstrong bên ngoài còn đẹp hơn bức ảnh thu nhỏ kia.

      "A cái này tặng cho bé'' Đặt vào tay em con cá nhựa mà cô học tết tỉ mỉ cả giờ nghỉ trưa bằng dây truyền dịch rồi vội vã rời đi. Thầm nghĩ bản thân hơi ấu trĩ coi người đó như trẻ con mà đối đãi nhưng nhìn cái mặt trẻ con non nớt và đôi má phúng phính ấy sao có thể không yêu thích chứ.

    Duyên số đưa đẩy hai người một lần nữa tìm thấy nhau trong buổi hiến máu nhân đạo.
Chạm vào cánh tay em cô càng cảm nhận được sự run rẩy vì sợ hãi. Đẩy cặp kính lên sát mắt mình cô nhìn ra không chỉ cơ thể em mà cả cái ghế em ngồi cũng đang rung lắc đầy bất ổn. Sợ kim đến vậy àm còn đăng ký đi hiến máu. Cô mím môi cố gắng nén cười trưng ra bộ mặt nghiêm túc nhất có thể.

     "Chị mà làm em đau là em dỗi đấy nhé'' Em nhắm tịt hai mắt không dám nhìn cái kim lỗ to như ống hút trà sữa trong mắt em.

    Cô thành công kéo em ra ngoài với lý do cực khéo huyết áp thấp và đang đến tháng không thích hợp hiến máu. Cứ thế nắm tay nhau đưa nhau ra sân sau của trung tâm hiến máu. Xem như là cô ích kỷ không muốn làn da trắng sữa kia để lại ấn ký xanh tím của mũi kim đi.

    "Đôi mắt chị thật đẹp, sâu lắng như mặt hồ mùa thu vậy ấy'' Em từ lúc nào đã đứng sát gần cô. Cô có thể nhìn thấy chính mình trong đôi đồng tử sáng trong kia.

    " Rebeca! Chị là Freen Sarocha Chankimha" Tay véo cái má mochi mềm mềm cười ngốc báo danh tính với em.

    "Becky. Hãy gọi em như vậy P'Freen à'' Và cứ thế hai người đã có số line của nhau.

    Chẳng biết ai là người bắt đầu trước, mỗi ngày hai người nói chuyện qua lại tâm sự từ chuyện cỏn con từ lúc cởi chuồng tắm mưa cho tới cuộc sống hiện tại. Em bước vào cuộc đời cô nhẹ nhàng cũng không thiếu sự ồn ào nhiệt huyết với muôn màu cảm xúc.

    "P'Freen, chị tan ca chưa? Hôm nay em không vuii" tin nhắn được gửi tới từ người chị em xã hội

    "Đi ăn đi, chị biết một quán tôm nướng ngon lắm này có cả gỏi tôm nữa đó. Thay quàn áo đi 5 phút nữa chị tới nhà em đó.''

    Em đã cố gắng lựa cái váy hai dây hồng phấn xinh xắn nhất trong tủ đồ của mình để đi ăn với chị gái nhưng chị đã phá tan cái sự xinh đẹp của em bằng cái áo cardigan của mình. Được rồi vì nó hợp với cái váy nên em không chê mà mặc tạm đó nhé.

    Em bận ngắm những bức ảnh chụp đồ ăn để đăng mạng xã hội còn cô ngồi ngắm em. Tiện tay bón cho em ăn nữa.

    Em nói đã no nhưng vẫn sáng mắt lên vì cốc trà sữa 100% đường trên tay chị.

    "Em mà bị tiểu đường là do P'Freen hết đấy nhé"
Chị chỉ cười mà chỉnh lại lọn tóc  rối của em vì gió đêm.

    "Nói chị nghe ai làm bé không vui?''

    "Bé nhớ chị nên bé buồn, muốn gặp chị thôi"

    Chị xoa đầu em khi em rất tự nhiên ôm lấy tay chị còn ngả đầu lên vai cười tít mắt. Nếu là ban ngày chắc chắn em sẽ thấy đôi má chị đang ửng hồng ánh mắt bối rối trước câu thính vu vơ của một đứa trẻ.

                                        -------------------------------------------------

    Một chiều  mưa em không gọi được P'Freen của mình. Ôm nỗi bất an leo lên xe buýt từ trường học đến nơi chị làm. Em hỏi bác sỹ trực ban mà biết được Freen đã rời đi.

    Dưới cơn mưa, em tìm được chị ướt nhẹp lọt thỏm trong cái áo hoodie from rộng của mình đứng ngước mặt lên trời hứng chịu làn mưa xối thẳng vào mặt, cô đơn đầy đau đớn.

    Cảm nhận được hơi ấm từ đằng sau, Freen như thức tỉnh quay người lại ôm lấy em. Cô cần một cái ôm ngay lúc này và em đã đến. Tâm hồn tổn thương của cô được chữa lành bằng hơi ấm của becky.

    "Freen! em đến rồi đây'' tiếng nói của em làm giọt nước mắt cô cố gắng kìm nén bao lâu lặng lẽ chảy ra rơi trên mái tóc em.

      Em không hỏi lý do cũng chẳng thắc mắc tại sao chỉ đứng ôm lấy cô tay còn lại cầm chắc chiếc ô che cho cả hai người lặng im nghe tiếng nức hở hoà vào những giọt mưa.

      "Mình về nhà đi''

      Đây là lần thứ hai em tới nhà chị. Lần đầu chỉ lướt vào chớp nhoáng rồi đi ra. Nhưng hôm nay chị muốn em ngủ lại và tất nhiên em cũng không chối từ.

Đưa cho em bộ quần áo rồi đẩy em vào tắm trước còn bản thân chị ngồi sắp xếp lại những giấy tờ lộn xộn mà mình nhét đại vào balo ban nãy. Mớ hỗn độn ấy là luận án nghiên cứu của cô để có thể trở thành bác sỹ phụ mổ giờ chỉ là giấy vụn. Thôi thì xếp gọn vào mấy nữa làm giàu cho mấy cô đồng nát vậy.

     Becky bước ra từ phòng tắm hai chân ríu lại không được tự nhiên. Lúc này Freen cũng nhìn lên, toàn bộ kiến thức y học trong đầu cô cũng vụt trôi theo cung bậc cảm xúc.

     Cô dành hẳn một dãy áo blouse trắng sạch  chỉ dùng để mặc đi ngủ cho thoải mái theo thói quen đã lấy đưa luôn cho em mà không suy nghĩ.

       Lớp áo mỏng dài tới đùi em ẩn hiện làn da trắng sáng mịn màng còn thoảng mùi sữa tắm. Freen ngây ngốc nhìn, mang em về nhà rồi để em mặc như vậy Freen đúng là tự mang đá đập vào chân tự rước thịt treo sát miệng mà.

      "P'Freen!!" Ánh mắt chị như mồi lửa thiêu đốt em từ trong ra. Becky ngại càng thêm ngại.

     " A chị đi tắm" Freen nhanh chân chạy trốn vào wc sập cửa cái rầm, trước đó không quên choàng thêm cho em chiếc chăn mỏng.

    "Freen a Freen người ta còn là trẻ em đó. Mày dâm tà quá rồi" tự trấn an bản thân nhìn chất lỏng đỏ vương trên tay cô hét toáng lên

    "P' Freen! Chị ổn không vậy?" Em lo lắng đập cửa nghe thấy tiếng chị đáp lại mới thấy yên tâm phần nào.

Freen ngồi xuống sopha cạnh em thư thái lau chùi mái tóc dài. Em ngây ngốc nhìn chị hoàn toàn quên mất người tiếng trước còn thút thít trên vai em và người này là cùng một người.

"Nhìn đủ chưa? Lại gần chị sấy tóc cho này"

Bàn tay chị lướt đến từng kẽ tóc em, căn phòng im lặng chỉ có tiếng vù vù của máy sấy.

"Becky! tóc em bị cuốn vào vòng này rồi.''

Freen cố gỡ lọn tóc một cách nhẹ nhàng nhất nhưng có vẻ trời phụ lòng người càng gỡ càng rối. Cô lấy cái kéo trên bàn giơ lên trước mặt em đưa tay dứt khoát cắt xuống.

Từng hạt tròn trong suốt như thuỷ tinh rơi xuống sàn gạch tạo nên tiếng kêu thanh thuý. Becky tròn mắt nhìn còn Freen đứng đó cười thoả mãn.

Một thời gian sau từ bạn thân của Freen là P'Nam em biết được đó là vòng tay chị mua tặng người yêu cũ nhưng chưa kịp tặng đã bị cắm sừng do tiếc tiền nên không nỡ vứt mà nhét bừa vào túi áo rồi quên luôn tới bây giờ.

Hai người ăn tối đơn giản rồi cùng nhau xem Titanic.

''Chà thật là đẹp mà không hề dung tục.'' Với đôi mắt say mê nghệ thuật của mình nhìn ngắm bầu ngực trắng tròn của nữ chính, Freen cảm thán rồi lại nhìn bức vẽ đã hoàn thiện trên phim kia cười u mê.

Becky quay ra nhìn cô chun mũi nghĩ sao lúc nãy nhìn thấy cơ thể của em chị không trưng ra bộ mặt si mê ngây ngốc thế đi. Từng đường cong của em cũng không khác gì gì tác phẩm nghệ thuật đâu đó.

    "Becky? Sao vậy? Em mệt à hay đi ngủ nhé."

      Em lắc đầu từ chối muốn cùng chị xem hết bộ phim này. Chị đã nói chị đã xem nó ba lần rồi và chưa lần nào xem đầy đủ được cả.

    "Ây cái ông đạo diễn phim này thật là, tấm ván gỗ to như vậy thừa sức để hai người nằm mà để Jack chết mới dở chứ."

    "Phải để kết buồn để người xem tiếc nuối nhớ mãi không quên đó."

    "Ây, chị ghét phim kết không có hậu. Ờ thì thứ mất đi người ta sẽ nhớ lâu. Cơ mà happy ending cả làng hạnh phúc"

    Trên chiếc giường cô gái nhỏ nhìn người chị hơn tuổi đang nằm quay lưng về phía mình kia, em ôm lấy cô từ phía sau nhỏ giọng nói.

"Sarocha! Cho dù chuyện gì xảy ra hay cả thế giới quay lưng lại với chị thì chị vẫn còn có em. Em luôn ở đây bên chị"

"Beca" Freen quay người lại vùi mặt vào mái tóc em.

"Em đây"

"Rebeca"

"Vâng!"

Cứ như vậy bao bọc lấy nhau cùng đi vào giấc ngủ. Em ấm áp dịu dàng tựa như miếng gạc y tế bảo vệ vết thương tránh sâu nặng thêm vậy.




Chúc chị em, bà con gần xa, bạn dì cuối ngõ 8/3 vui vẻ nhé.
Lần đầu mình chấp bút cho cp này còn sai sót nhiều. Cám ơn đã đón đọc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top