Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trên xe hơn năm tiếng đồng hồ,bọn họ rốt cuộc cũng đến được bệnh viện nới Freen đang điều trị. Được dẫn đến tận phòng của chị ta,em thấp thỏm đứng ở bên ngoài. Anh ta đặt tay lên vai em,nói lời cuối rồi lập tức đi khỏi

"Đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho em ấy.Xin lỗi cô,mặc dù trước đó là tôi và em aya sai. Nhưng hãy hiểu cho Freen, hãy hiểu rằng em ấy rất yêu cô,rất yêu "

Mở cửa bước vào,bộ dạng lôi thôi bây giờ làm Becky vô cùng lo lắng. Em sợ rằng chị ta sẽ chẳng nhận ra em mất.

Becky giật mình nhận ra, sao em lại lo lắng về điều đó?

Mình lôi thôi thì liên quan gì đến tên tồi này. Tại sao khi nghe tin chị ta sắp chết lại lập tức leo lên xe không chút chần chừ. Tại sao khi nghe anh ta nói ra tình trạng của Freen mình bỏ đi,lại cảm thấy hận bản thân đến như này?

Sau cùng, vẫn là em còn yêu chị ta rất nhiều. Yêu nhiều đến nỗi sau một năm gặp lại, em vẫn muốn mình đẹp nhất trong mắt Freen. Nhiều đến nỗi sau những gì chị ta làm và nhận lấy hậu quả, em vẫn cho rằng tội lỗi thuộc về mình, không phải chị ta

Becky đứng trước giường nơi chị ta đang ngủ. Em bụm miệng ngăn tiếng nấc gần như vỡ tan trong vòn họng khi nhìn thấy chị ta,em nhận ra,bộ dạng lôi thôi của mình chẳng là gì so với chị ta bây giờ

Sarocha tổng bảnh bao trong bộ vest cùng cặp kính to bản sang trọng trong mắt nhân viên cong ty năm nào. Giờ đây chỉ còn là Freen Sarocha ốm yếu xanh xao cùng khuôn mặt hốc hác và bờ môi túm tái,hai bên tay lộ ra dưới lớp chăn gầy đến nỗi có cảm giác chỉ cần tác động lực một chút là gãy đôi,lông mày rậm,lông mi dài cũng đều vì xạ trị mà mất sách sẽ. Tóc cũng không còn,chỉ là đầu đội mũ len che đi rồi nên không thấy

Ai mà ngờ được, ngày em gặp lại Freen. Chị ta lại trở nên hãm hại như và đáng thương như thế này

Tất cả là tại em.

"Freen.."

Chị ta bị đánh thức bởi tiếng nói quen thuộc của ai đó. Freen mở mắt nhìn sang bên cạnh,chị ta thấy Becky của chị ta đang khóc rất nhiều. Dù rằng bộ dạng không xinh đẹp như tưởng tượng của một năm trước. Nhưng chỉ cần là Becky, dù ở hình dáng nào chị ta cũng sẽ nhận ra,chắc chắn là như vậy .

"Có lẽ là ảo giác. "

"Có lẽ mình chết rồi "

Freen nghĩ như vậy, chị ta thì thào từng chữ cùng nụ cười chua chát của bản thân. Từ những lỗi lầm chị ta đã gây ra,làm sao mà em có thể quay về bên chị ta được

Chị ta ,lại cười một nụ cười chua chát

Nhưng em cũng ác quá em ơi

Nếu là người khác phản bội, có lẽ dùng dao đâm một nhát để chị ta chết cho xong. Đằng này, em làm chị ta yêu em thật nhiều, rồi em bỏ đi không để chị ta nhận sai,để những hậu quả mà chị ta gánh vác còn kinh khủng hien gắp ngàn lần. Để bây giờ, ở cái tuổi đáng lẽ phải có sự nghiệp và gia đình. Thì chị ta lại nằm đây,trên chiếc giường bệnh trắng phau đầy mùi sát trùng cùng căn bệnh quái ác đang giết dần mòn chị ta trong đau đớn .

Sau cung,Becky của chị ta sẽ chắng bao giờ quay về nữa, chị ta tin là như vậy. Những hình ảnh và lời nói của chị ta nghe thấy nhìn thấy,chắc chắn là ảo tưởng mà thôi

Chắc chắn là như vậy. Chị ta chắc nịch

"Freen.. Em đây..Becky.. Becky của chị..về rồi đây.."

Chị ta mắt mở nhìn qua một lần nữa. Becky vẫn ở đó,giọng nói nghèn nghẹn đều đều cất lên. Chị ta cười cười, có lẽ thật sự sắp chết đến nơi rồi nên ảo tưởng ảnh mới dai dẳng như vậy

Freen với tay mình ra chặm thử vào ảo ảnh chân thật. Thế mà,vừa đụng vào khuôn mặt kia ,cảm giác da thịt ước đăm nước mắt lại chân thật đến lạ

"Không phải là ảo ảnh sao?"

"Không đâu..là em Becky đây..Freen ơi.. "

Freen cảm nhận được đôi tay rm đang nắm chặt lấy bàn tay gầy gò của chị ta. Nước mắt từng giọt trên tay chị ta ước đẫm,biểu cảm đau khổ của em cũng từng chút từng chút thu vào đôi ngươi đã mờ dần qua ngày tháng của chị ta.

Hóa ra,Becky đang thật sự đang ở đây. Ở ngay bên cạnh chị ta.

Môi chị ta vừa cười vừa run đến bong cả mảnh da. Bàn tay yếu ớt lau đi nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn quen thuộc mà chị ta yêu thương bấy lâu. Chị ta không nén được hạnh phúc và tội lỗi cùng lúc dâng trào. Nước mắt cũng từ từ rơi hạ xuống chiếc gối nhàu nhĩ

Chị ta bây giờ còn xấu hơn cả lúc nhắm mất ngủ. Nhưng trong mắt Becky, chị ta đẹp và thu hút y như lần đầu gặp gỡ

Chị ta vừa nhìn em vừa khóc. Xúc động đến nỗi chỉ vài giây sau đó,chị ta chồm người dậy ho lấy ho để, ho ra cả một đống thứ dịch nhầy màu đên cùng máu. Becky hoảng sợ chạy đi tìm bác sĩ. Họ đẩy Freen đến phòng cấp cứu ngay sau đó và bắt em ở ngoài chờ đợi.

Thấp thõm lo âu một đỗi thật lâu.Bác sĩ cũng mở cửa

Tin tứ mang đến chẳng hề tốt như em mong đợi. Nước mắt lại vì một cỗi đau lòng mà trào ra như mưa


"Ung thư di căn rồi ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top