Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm sau, Freen tự lấy xe ra ngoài. Cô muốn đi mua quà về tặng cho mẹ, đi chơi như vậy mà không mua quà gì thì cũng không đúng lắm.

Cứ mua hết thứ này đến thứ khác rồi bỏ vào xe, trời thì cũng gần tối, Freen nghĩ nên dẫn Anna đi ăn.

"Anna, em thay đồ rồi chị dẫn đi ăn tối"- Freen gọi điện cho Anna nói một tiếng cho nàng biết

"Oke, sau đó chúng ta đi chơi nha"

"Theo ý em"

Cả hai đi ăn ở một nhà hàng sang trọng ở trung tâm, vì lần này cũng là lần cuối ở lại nên đi những nơi như thế này.

Tiếp đó là cùng nhau đi mua sắm, Freen dẫn Anna đến cửa hàng thời trang ở thành phố, cho nàng muốn mua gì thì mua.

Anna ngồi trên xe cứ nói đủ điều, Freen lâu lâu liếc mắt nhìn rồi cười. Đôi khi Anna cố tình nhắc đến Heidi làm cho Freen có chút nghi ngờ, trong đầu của cô cũng ngờ ngợ được vài chuyện. Vậy là Anna nhà Freen đã phải phải lòng cô bạn thân rồi.

Rồi tự nhiên, trong đầu Freen lại nhớ đến hình ảnh của Becky, đôi mắt cụp nhẹ xuống.

Có lẽ Freen nên đến đó để nói chuyện lần cuối trước khi trở về Pháp. Nhưng cũng sợ là Becky không muốn gặp mặt của cô.

Thôi thì đến đó nói hết những lời tận đáy lòng cho nàng nghe, còn muốn hay không thì tùy.

"Lát nữa chị có công việc riêng nên có thể về trễ"

"Được thôi, về sớm đó"

Chỉ tốn 15 phút để đến nhà Becky, Freen đứng trước cửa cứ mãi chần chừ. Không biết trễ như vậy rồi Becky đã ngủ hay chưa, sợ đến làm phiền nàng.

Tự nhiên cách cửa mở ra, Freen giật mình chau mày lại nhìn. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tina.

Tina cũng giống như cô, đôi mắt mở to nhìn người trước mặt rồi nở nụ cười

"Cô...cô hai"- Không tự chủ nên Tina đến gần hơn, đôi mắt ngấn lệ nhìn

"Này, tôi đã nói đừng gọi như thế rồi mà!!"- Freen vui vẻ cười đùa, người hầu nhà này đúng là khó bảo

"Sau trễ như vậy rồi mà Freen còn đến đây? Muốn hay không vào gặp Becky?"

Người hầu của nhà này ai mà chẳng biết Freen đến tìm ai nhưng lần đó bị Becky đuổi thẳng cổ ra ngoài.

Tina đi ra ngoài bỏ bịt rác mới thấy Freen đứng ở đây, nếu không ra chắc cô đứng tới sáng nhỉ.

"Freen nên vào trong đi, Becky hiện tại không được khỏe"- Tina chợt nhớ tình trạng sức khỏe của Becky thì liền nói

"Becky làm sao vậy?"- Freen nghe vậy cảm thấy lo lắng, cô rất sợ nàng bị bệnh

"Thôi vào trong rồi sẽ rõ. Mà tiểu thư vẫn chưa ăn gì nữa đó"

"Vẫn chưa ăn?"

"Ừm, tiểu thư để bụng trống rỗng rồi đi ngủ"

Căn phòng một màu đen pha chút ánh đèn ngủ. Freen rút kinh nghiệm lần trước, mở cửa nhẹ nhàng rồi từ từ đi vào trong.

Cô không giữ được bình tĩnh khi thấy Becky nằm ở đó, tất cả phải nhẹ nhàng hết sức có thể. Freen ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vén vài cọng tóc phủ trên mặt Becky.

Thật sự rất nhớ, chỉ mới hôm qua thôi mà đã ra nông nỗi này. Becky không biết tự chăm sóc bản thân gì cả, cứ để bệnh thì làm sao mà cô nở bỏ đi.

Cúi người thấp xuống rồi hôn lên trán nàng sau đó liền đứng dậy ra ngoài. Cô phải nấu món gì đó cho nàng ăn, có thể sáng hôm sau làm nóng lại mà dùng.

Tiếng cửa vừa đóng cũng là lúc đôi mắt của Becky từ từ mở ra. Nàng đã biết ai vào phòng nhưng vẫn giả vờ ngủ.

Hôm qua Freen cũng đã thấy nàng làm vậy rồi mà, bộ cô không thấy ghét bỏ hay sao.

Freen đứng dưới bếp nêm nếm nồi cháo, cũng vừa miệng rồi nhỉ. Nấu xong cô sẽ đi về, sẽ không ở lại quấy rầy Becky nữa. Định là đến nói chuyện nhưng chắc có lẽ không được rồi

"Đã trễ như vậy còn đến đây làm gì?"

Becky trên người mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, đi từ từ xuống bếp là đã thấy Freen ở đó rồi. Trong lòng cảm thấy thật ấm áp, chỉ muốn đến ôm cô vào lòng mà nũng nịu. Nhưng lý trí không cho phép, còn con tim thì lại mềm nhũn ra

Freen có phần giật mình, cô xoay người lại nhìn thì đã thấy Becky đứng trước mặt. Bây giờ cô chỉ muốn đến thật gần để ôm lấy cơ thể đó vào lòng.

Ánh mắt của Becky thật lạnh lùng và tàn nhẫn, cô liền lãng tránh mà nhìn sang hướng khác

"À...tôi đến chỉ muốn nói với em vài chuyện trước khi quá muộn. Còn cháo này là do tôi nghe Tina nói em bệnh, còn không chịu ăn gì mà đi ngủ, em cũng đừng trách mắng Tina vì đã nói cho tôi biết em đang bệnh"- Freen chỉ hơi mỉm cười rồi ôn nhu nói

Becky nhìn Freen, sao mà trong lòng có cảm giác gì đó thật khó tả. Đây chính là sự ôn nhu của Freen mà Becky trước giờ luôn thích. Những lời nói đầy sự quan tâm giống như người chồng đối với vợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top