Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 14

Lúc Chân Ý đến sở cảnh sát, nhà báo phóng viên bâu kín bên ngoài. Vừa nhìn thấy cô, toàn bộ nhào tới như ong vỡ tổ,

"Cảnh sát phát hiện chứng cứ mấu chốt, Tống Y là hung thủ thật sao?"

"Có liên quan gì tới vụ án của Đường Thường không?"

...

Dù là đêm khuya, Chân Ý vẫn đeo kính đen, quàng khăn và đội mũ che nắng, cổ áo dựng thẳng, nhanh chóng chen vào đám người đó. Mấy tháng nay đã đủ làm cho cô ghét cay ghét đắng đám nhà báo.

Gặp trong phòng, Tống Y cúi gằm mặt, tâm trạng sa sút, không có vẻ giả tạo hay vênh váo thường ngày. Vừa thấy Chân Ý, cô ta lập tức khóc nức nở: "Luật sư Chân..."

"Tôi biết cả rồi." Chân Ý thở dài, "Tống Y, cô giấu diếm quá nhiều chuyện. Cô nói lần đầu đến Ecstasy, chưa từng vào căn phòng xảy ra vụ án, nhưng cảnh sát lại phát hiện ra tóc của cô trên rèm cửa. Điều này rất bất lợi cho cô. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tôi không biết nên nói thế nào." Giọng cô ta rất khẽ.

"Tôi có thời gian chờ cô." Chân Ý nói chậm lại, "Tống Y, cô phải nhớ rõ, chỉ khi cô nói thật thì tôi mới có thể giúp cô được."

Tống Y đưa tay đỡ trán, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Xin lỗi, tại tâm lý tôi vặn vẹo. Tôi quá hận tội phạm cưỡng dâm như Lâm Tử Dực, cho nên tôi chạy vào hiện trường gây án. Cô không biết đâu, thấy hắn ta chết thảm như vậy, tôi vô cùng sảng khoái!"

Nói đến đây, khóe miệng cô nở nụ cười tàn ác.

"... Tôi hiểu." Chân Ý trầm ngâm trong giây lát, "Bây giờ tôi cần cô nói nguyên nhân tại sao cô mất khống chế khi kiểm tra nói dối. Cảnh sát sẽ điều tra, tôi không mong lần này tiếp tục không đối phó được."

Dưới ánh đèn, sắc mặt Tống Y nhợt nhạt đến đáng sợ: "Luật sư Chân, tôi làm khó cô ư? Xin lỗi."

"Tôi không cần cô nói xin lỗi, tôi chỉ muốn biện hộ cho cô thôi."

Tống Y sững sờ, sắc mặt trầm xuống, "Biết không? Tôi chưa bao giờ muốn làm diễn viên. Diễn không phải là mình, không có cuộc sống của riêng mình, luôn phải đeo mặt nạ trước giới truyền thông và fan của mình. Để nổi tiếng và có vị trí cao hơn, phải hy sinh rất nhiều. Nhưng đối với tôi mà nói thì cũng không sao cả, đã đến mức này rồi thì tôi cũng chẳng còn gì để hy sinh nữa."

Cô ta cười nhạt, vô cùng bình tĩnh, "Tôi thích vẽ, muốn làm hoạ sĩ. Nhưng năm mười sáu tuổi... Tôi không bao giờ có thể quên ngày đó, về nhà quá muộn, lúc băng qua ngõ hẻm... Có sáu người, trong đó có một tên rất béo rất nặng, rất tởm, tôi cảm thấy dạ dày tôi cũng cuộn lên..."

"Tống, cô không cần nói những chi tiết này..." Chân Ý không biết phải đưa mắt nhìn đi đâu. Vừa ngước mắt lên, ánh đèn lập tức rọi tới làm đau mắt cô.

"Họ làm thế nào cũng không vào được, " Tống Y không nghe, bình thản tiếp tục, "Thô bạo nếm thử, từng người từng người, tôi đau đến mức hận không thể móc tim ra, đau đến mức khóc gọi mẹ. Kết quả lại làm nhục cái từ mẹ này.

Chúng được như ý rồi, tôi không ngờ thời gian có thể dài như vậy, một giây một tưởng chừng như vô hạn. Sau khi xong chuyện, chúng còn nhục mạ, tiểu lên người tôi. Tôi chảy máu mãi, trong cơ thể bị rách toạc, nằm viện rất lâu. Mẹ khiếu nại nhưng không có cửa, ở thành phố chúng tôi nhà bọn kia một tay che trời, cảnh sát mở to mắt nói lời bịa đặt. Mẹ cùng đường, kéo băng rôn đi kêu oan, ngược lại còn bị đánh. Cuối cùng mẹ uống thuốc tự sát, cho là có thể gây chú ý, nhưng không hề."

Chân Ý siết chặt nắm tay, huyệt thái dương đập từng nhịp đau nhói. Thảm kịch xã hội bày ra trước mặt cô, khiến nội tâm cô bi phẫn tới tột đỉnh.

"Sống thật sự rất khó, thật sự rất khổ!" Tống Y cười cười, "Nhưng tôi không dũng cảm như mẹ, tôi sợ chết. Thế là tôi bỏ đi, kiếm tiền phẫu thuật thay đổi khuôn mặt rồi chuyển sang làm người mẫu. Trước kia tôi còn xinh đẹp hơn bây giờ, cô có tin không?"

Cô quay đầu nhìn Chân Ý, Chân Ý không biết phải nói gì.

"Bởi vì trời nợ tôi một lẽ phải, một thẩm phán, tôi mới đứng ở phe Đường Thường, tôi mới có thể hiểu tâm trạng của cô ấy, mới căm hận đám Lâm Tử Dực. Tôi không đi vệ sinh, tôi lo Lâm Tử Dực lại làm chuyện xấu nên mới đi qua. Nhưng dù tôi nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì, tâm trạng của tôi lúc đó. A....!"

Cô khẽ chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm, khóe môi nở nụ cười thỏa mãn, "Rất nhẹ nhõm, rất phấn khích, rất sảng khoái. Đó là ngày vui vẻ nhất trong mấy năm gần đây. Bây giờ nghĩ lại, đời tôi cũng không thê thảm tới mức đấy. Cô nói xem, liệu tôi có giao người khiến tôi vui sướng cho cảnh sát không?"

Trước kia Chân Ý tự nói với mình, đã là luật sư thì đừng xử trí theo cảm tính, nhưng giờ khắc này:

"Tống Y, cho dù cô giết người, tôi cũng không để cô phải đền mạng."

"Cô..."

"Trước khi gặp cô, tôi và Tư Côi đã nói chuyện với nhau. Tình huống của cô rất không lạc quan, Tư Côi nói với tôi nếu cô không giết người thì cần phải khiến cô khai người cô nhìn thấy là ai. Nhưng bây giờ, cô hãy nghe cho kỹ. Cô không muốn nói thì đừng nói với bất kỳ ai, bao gồm cả tôi." Cô đang hứa hẹn, "Về phần làm sao để đối phó với cảnh sát, cứ giao cho tôi."

"Nhưng chính nghĩa..."

"Mặc kệ con mẹ nó chính nghĩa!"

#

Trong phòng thẩm vấn, ánh đèn dìu dịu chiếu lên khuôn mặt trắng ngần của Tống Y, so với ngôi sao chói lọi trên màn ảnh, bây giờ cô mang vẻ thanh khiết không nói nên lời. Chân Ý ngồi cạnh cô, mặt không chút thay đổi.

Trước khi thẩm vấn, Tư Côi trần thuật: "Cô Tống, chúng tôi tìm được một sợi tóc màu đen ánh đỏ rượu vang, cùng màu với tóc cô. Hôm qua lấy tóc của cô để phân tích, kết quả chính là cô. Cô nói không đi qua hiện trường vụ án, bây giờ cô giải thích thế nào?"

Cảnh sát Lâm: "Bây giờ, chúng tôi cho cô cơ hội cuối cùng để làm người chứng kiến cuối cùng. Nếu không, một khi trở thành bị cáo, chuyện này sẽ gây tổn hại tới sự nghiệp và danh dự của cô mà không thể đảo ngược. Cho nên cô hãy chủ động phối hợp với chúng..."

"Anh đang uy hiếp tôi sao?"

"Nếu cô muốn hiểu như vậy." Lâm không vòng vo, "Cô Tống, chúng tôi đã điều tra quá khứ của cô. Mặc dù vô cùng thông cảm nhưng chúng tôi cho rằng cô có đầy đủ động cơ giết người. Nếu chuyện này hấp dẫn sự chú ý của công chúng, bị người khác đào bới, người nhận tổn hại lớn nhất nhất định là cô. Cho dù như vậy, cô cũng không chịu phối hợp với chúng tôi sao?"

"Cảm ơn ngài đã xát muối thông cảm lên vết thương của tôi." Tống Y cười nhạo một tiếng, vẻ mặt lạnh tanh như không thèm quan tâm, nhưng thái độ vô cùng mãnh liệt, khác hẳn với cô gái yếu đuối lại thấp thỏm trước lúc thẩm vấn.

Tư Côi nhìn Chân Ý, cô rất bình thản, không lên tiếng không quan tâm. Nhưng Tư Côi biết, Tống Y có thể lột xác thành như vậy toàn bộ đều nhờ Chân Ý ban tặng.

Là họ sơ sót. Khi biết được đó là tóc của Tống Y thì nên lập tức thẩm vấn cô ta. Nhưng họ không làm vậy. Kẽ hở đó đủ để Chân Ý võ trang Tống Y thành kẻ nước hắt không lọt.

Cảnh sát Lâm hỏi: "Có thể giải thích chuyện sợi tóc không?"

Tống Y nhún vai: "Có người gài tang vật chứ sao. Cảnh sát, trước đây Lâm Tử Dực gây hấn ít người lắm sao? Kẻ muốn giết hắn ta ít lắm sao? Đừng tưởng rằng gần đây hắn ta gây ra chuyện lớn thì cứ nhất thiết cho rằng kẻ giết hắn ta có liên quan đến Đường Thường. Có lẽ là kẻ có thù hằn với hắn ta ở phương diện khác, muốn đánh lạc hướng các người? Các người dám loại bỏ khả năng này không?"

Thật sự cảnh sát không thể nào loại bỏ, lời này khiến cảnh sát Lâm bí từ. Tư Côi nghĩ, Chân Ý quả nhiên đã ra tay.

Cô lắc đầu: "Không chỉ như vậy, cô Tống, chúng tôi tìm được một nhân chứng. Cô ta thấy cô đi vào hành lang đó."

Nghe thấy tin tức bất ngờ, Tống Y vẫn bình tĩnh: "Lời của nhân chứng chưa chắc đã chính xác."

Tư Côi nhớ tới lần kiểm tra nói dối cách đây không lâu, hỏi: "Cô Tống, hoặc cô là hung thủ, hoặc cô biết hung thủ? Hai điều này có một điều là thật phải không?"

Tống Y nhìn Tư Côi, còn Tư Côi phán đoán theo nét mặt của cô: "Đúng."

Tống Y không kinh ngạc, bình tĩnh nói: "Nếu các người nghi ngờ tôi, tôi muốn nói, chứng cứ của các người đủ để chụp lên cái mũ người bị tình nghi quan trọng, nhưng không đủ để định tội. Cho dù có ra tòa tôi cũng không sợ. Nếu các người muốn uy hiếp tôi, tôi chỉ có thể nói, gặp lại trên tòa dân sự."

Tống Y tuyệt đối không thể nghĩ được lời này. Tư Côi liếc mắt nhìn Chân Ý.

"Cô Tống, cô nói cô không giết người, nhưng hung thủ giữ tóc của cô, vu oan cho cô. Dưới tình huống này, cô vẫn bao che hung thủ, về tình về lý đều không thể nói nổi." Tư Côi không phải là người ăn không ngồi rồi, gãi đúng chỗ ngứa.

Tống Y không hề hoảng hốt, gật đầu: "Tại sao các người muốn bắt hung thủ?"

"Phạm tội ắt phải bị trừng phạt. Duy trì chính nghĩa xã hội."

"Vừa hay, đây cũng là nguyên nhân tôi không muốn các người bắt được hung thủ." Tống Y cười, "Lâm Tử Dực cưỡng hiếp hại chết Đường Thường, vốn đáng chết. Nhưng khi đó cảnh sát các người làm gì? Các người có trừng phạt tội ác không? Không có, ngược lại, các người để cho bọn chúng nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật, khiến trái tim của bao người tin tưởng lẽ phải nguội lạnh. Bây giờ còn nói công bằng gì chứ?

Đúng vậy, các người có chỗ khó. Người ta có chỗ dựa vững chãi, các người phải cúi đầu trước thực tế. Nhưng sau khi các người khom lưng uốn gối trước cường quyền, vứt bỏ niềm tin của các người, thì không có tư cách nói lẽ phải với những người bình thường nhỏ nhoi nữa. Bắt nạt kẻ yếu là chuyện các người nên làm sao? Ba kẻ đó và Lâm Tử Dực cùng phạm tội cưỡng dâm mà không hề hấn gì sao? Các ngươi dám ép chúng như ép hỏi tôi không?"

Tư Côi im lặng. Cô biết thật ra những lời này đều từ miệng Chân Ý.

"Đã như vậy, chúng ta chỉ có thể gặp thẩm phán hình sự thôi." Cảnh sát Lâm nói, "Ngoài ra, tội anh ta phạm đã có luật pháp phán định, không đáng chết."

"Tội của hắn không đáng chết, thế người bị hắn tàn phá thì sao? Đáng đời? Hắn liệu có biết sai? Không hề. Nhốt hai ba năm rồi thả, vậy người bị hại ra sao? Những gì họ phải chịu đựng là chuyện cười sao?" Mặt Tống Y không chút thay đổi, đôi mắt to trống rỗng lại phủ một lớp nước, "Xử phạt như vậy là một cái bạt tai, là các người cho người bị hại vô tội tin tưởng pháp luật một bạt tai! Ban đêm các người dám ngẩng đầu nhìn những ngôi sao đại diện cho linh hồn người chết trên trời không? Lúc nhặt xác cho Đường Thường, các người dám nhìn vào mắt cô ấy không?!"

"Nếu các người không bảo vệ tôi thì cũng đừng yêu cầu tôi tuân thủ quy tắc của các người." Cô nói từng từ từng câu nặng nề xong, móng tay miết lấy mép bàn.

Môi cô chợt co lại, trên mặt hiện lên nụ cười cứng cỏi mà điên cuồng: "Cho nên, một chữ tôi cũng không nói. Tôi không giết người, sợ cái gì. Muốn uy hiếp tôi thì phóng ngựa tới đây. Nếu tôi phải cầu xin tha thứ, tôi phải nói một chữ sợ, vậy năm nó tôi bị cưỡng hiếp đúng là đáng đời!!!"

Đầu Tư Côi như muốn nổ tung, toàn bộ da gà đều nổi lên. Sắc mặt cô trắng bệch, còn cảnh sát Lâm trĩu nặng mà lặng thinh, không thể ngẩng đầu lên nổi.

Lời lên án tàn nhẫn mà bi thương của Tống Y vang vọng trong phòng thẩm chật hẹp.

Không ai nói lời nào, chỉ còn sự bi thương và tĩnh lặng như cái chết.

Một lúc sau, Tống Y buông tay ra, chậm rãi dựa vào ghế, mặt không chút thay đổi, rất bình tĩnh, chỉ có nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt.

Lần tra hỏi này kết thúc như vậy.

Từ đầu đến giờ Chân Ý không nói gì, cuối cùng mới nói một câu: "Người ủy thác của tôi xin được bảo lãnh, chờ thẩm vấn sau."

#

Lúc rời khỏi, Chân Ý hỏi Tư Côi: "Các cậu có..."

"Tuyệt đối không có! Tớ bảo đảm, vật chứng nhân chứng không hề giả!"

"Ừ. Tớ tin. Vì vậy gặp lại trên tòa." Chân Ý mím môi, định rời đi, Tư Côi gọi cô lại, "Chân!"

"Sao thế?"

"Lời của Tống Y là cậu dạy hả?"

"Ừ."

"Nói như vậy, cậu..."

"Tớ đứng ở phe cô ấy."

Tư Côi không khỏi thương cảm: "Chân, chẳng lẽ cậu đang trút giận sao?"

"Trút giận gì chứ?"

"Đường Thường. Cậu thật sự đã thoát khỏi vụ án của Đường Thường chưa?" Tư Côi nhíu mày nhìn cô, rất đau lòng, "Sớm chiều ở bên cô ấy bốn tháng, tất cả nỗi thảm thương, đau xót, thù hận và tuyệt vọng của cô đều trút hết lên cậu, hơn nữa cái chết của cô ấy. Cậu đã nói chuyện với cố vấn tâm lý chưa?"

"Tớ không cần!" Chân Ý xoay người, "Tớ mạnh mẽ hơn cậu nghĩ, cũng không tốt bụng như cậu nghĩ đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: