Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 29

Dưới tác dụng của cồn, Chân Ý thiếp đi, chìm vào giấc mộng của nhiều năm trước...

Sau kỳ nghỉ hè, sân trường và các lớp học vang lên những tiếng đọc sách rì rầm.

Hồi đó là đại hội thể dục thể thao của trường cấp ba, theo lệ thường, lớp phó thể dục phải tốn biết bao nước miếng để kêu gọi các bạn nữ tham gia, kết quả tất nhiên vẫn là...

Lớp phó thể dục lớp Chân Ý cũng phải khóc thét, đang lăng xăng tuyên truyền bài ca "Môi thơm tặng người báo danh" trên bục giảng, liền bị mọi người lôi xuống.

Từ trước đến nay các nữ sinh chỉ đứng từ xa dõi mắt theo các đại hội thể dục thể thao. Thứ nhất, gắn hai chữ "liều mình" cho các bạn nữ, nghe không thùy mị. Thứ hai, da mặt nữ sinh rất mỏng, không chịu nổi mất mặt. Thứ ba, chẳng phải con gái sinh ra để thuộc về đội cổ động viên hay sao? Mặc váy ngắn, cầm quả bông màu sắc sặc sỡ cỗ vũ nam sinh phấn đấu, đây hẳn là hình tượng hoàn mỹ nhất mới phải.

Hiển nhiên, Chân Ý không nằm trong ba điều trên, cô báo danh một lèo N phần thi thể dục: Nhảy cao, nhảy xa, chạy 100 mét, 200 mét, 400 mét, 800 mét, lại còn đẩy tạ và ném đĩa nữa!

Hôm ấy, cô cầm giấy đăng ký của mình, đứng trước cửa lớp Ngôn Cách, chống cằm chờ anh tan học.

Cả phòng học đồng một màu đồng phục học sinh xám tro, chỉ có mình Ngôn Cách mặc áo sơ mi trắng tinh tươm, sống lưng thẳng tắp, vô cùng đẹp trai, ngay cả những sợi tóc đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió cũng hết sức thuận mắt.

Cô có thể nhìn bóng lưng anh thế này cả ngày không biết chán.

Từng được lĩnh giáo vài hành động dở hơi khó đỡ hơn của cô, vậy nên, thầy giáo lớp anh cảm thấy hành động bám lấy cửa sổ tựa âm hồn này đã tương đối ngoan hiền rồi, vì thế cũng lười đuổi cô đi.

Những lúc nhàm chán quá, cô có thể thò đầu vào buôn chuyện với các bạn nam. Sớm chiều thấy mặt, đôi bên đã trở thành bạn tốt từ lúc nào không hay.

Lớp chưa tan, các học sinh trong lớp vẫn đang giải đề vật lý trên bảng.

Chân Ý ghé vào bên cửa sổ, ngó thấy một bạn nam đang giải bài, sức chú ý của cô cũng bị hút theo, chăm chú nghiên cứu đề bài. Chợt phát hiện ra cậu ta giải sai, cô không nhịn được vươn thẳng ngón tay cái làm mẫu hộ cậu ta: "Anh phải sử dụng định luật Am-pe đảo chứ".

Cả phòng học hết sức yên tĩnh, một vài học sinh quay sang nhìn cô.

Thầy giáo cười cười rồi hỏi: "Chân Ý, em cũng biết cả định luật Ampe à?". Chân Ý học lớp 13, là lớp kém nhất trong toàn khối, thầy giáo gần như còn không thèm đi dạy. Mà cô còn học lớp dưới, đáng lý ra chưa học đến phần này.

Chân Ý ngẩng đầu, vô cùng tự hào nói: "Đương nhiên ạ, đấy là nhờ Ngôn Cách dạy em. Lời anh ấy nói, em chưa bao giờ quên một chữ".

Ngôn Cách không ngẩng đầu, vẫn chăm chú làm bài tập, nhưng, hai vành tai trắng nõn dần dần đỏ bừng.

Thầy giáo lại cười: "Vậy em nên tiếp tục học hỏi bạn Ngôn Cách".

"Vâng ạ, em sẽ tích cực học hỏi thầy giáo nhỏ Ngôn Cách ạ!". Cô sôi nổi chào thầy giáo theo nghi thức quân đội, cả lớp học lập tức vang lên một trận cười to.

Vẫn như trước đây, chuông tan học vừa vang lên, chỉ cần Ngôn Cách không đứng dậy ngay lập tức, cô sẽ đứng cạnh cửa sổ huýt sáo gọi. Sau đó, Ngôn Cách không hề đỏ mặt, bình tĩnh bước ra khỏi lớp trước ánh mắt chăm chú của thầy giáo và các bạn.

Dựa theo ước định từ trước, khoảng thời gian sau khi tan học của anh thuộc về cô.

Chân Ý xông tới, phe phẩy tờ giấy đăng ký các môn thi trong đại hội thể dục thể thao cho Ngôn Cách xem: "Anh nhìn này, em có giỏi không?".

Ngôn Cách nhìn một loạt danh sách các môn thể thao chi chít rồi hỏi cô: "Đăng ký nhiều thế này, em có xoay sở nổi không?".

"Đừng có xem thường em. Năng lượng của em nhiều lắm, quả thực còn chưa dùng hết đâu".

"Thế cũng tốt". Anh bước tới cạnh lan can và nói.

Trường học của họ được xây dựng gần vịnh, có thể đưa mắt vọng về đại dương bao la ngoài kia.

Cô lúc nào cũng quanh quẩn bên anh, thỉnh thoảng lại nhảy lên lan can, những lúc như vậy, anh thường có cảm giác hốt hoảng, sợ rằng cô sẽ lập tức bay ra ngoài.

Cô vươn nửa người vào khoảng không, mái tóc dài tung bay theo gió, cười nói: "Nếu đạt được vị trí số một sẽ được nhận phần thưởng, lúc đấy em sẽ tặng nó cho anh, anh có thấy điều đó rất ý nghĩa không?".

Ngôn Cách hơi sửng sốt, nhìn cô vài giây rồi lại im lặng, một lúc sau mới nói: "Anh không cần quà tặng".

"Anh có hiểu luật không hả? Không được phép từ chối quà do bạn gái tặng!". Chân Ý mắng anh một câu.

"Vậy tùy em".

Nhìn bộ dạng "thế nào cũng được" kia, cô chỉ muốn đưa tay bóp cổ anh một cái, song lúc này, An Dao tiến lại nói: "Ngôn Cách, ủy viên thể dục bảo tớ hỏi cậu xem có muốn tham gia cuộc thi chạy tiếp sức không?".

Ngôn Cách lắc đầu.

Cô nhảy xuống từ lan can, cố ý đụng phải tay anh, sau đó nhân cơ hội dán chặt lấy anh: "Anh thật không hăng hái".

"Em nói lắm quá".

Chân Ý le lưỡi.

An Dao chỉ cười cười rồi quay đi.

Đại hội thể dục thể thao ngày ấy, Chân Ý liên tiếp giành vị trí quán quân một cách dễ dàng, còn cố ý nhảy bật cao lên bục lúc lĩnh thưởng. Vừa cầm bó hoa, cô vừa nhảy nhót, xoay vòng, biểu diễn các kiểu vũ đạo như người máy.

Các bạn học sinh vây xem không nén được bật cười ngặt nghẽo. Ngôn Cách chỉ lặng yên đứng trong đám đông nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. An Dao đứng cạnh anh, khẽ nhíu mày, dường như đang nói gì đó.

Tới lúc tham gia chạy bền tám trăm mét, Chân Ý lập tức cởi áo khoác của mình nhét vào lòng Ngôn Cách.

Cô rất thích hành động này, tựa như đây là dấu hiệu chứng tỏ anh là bạn trai cô. Vì thế, rõ ràng không cảm thấy nóng nhưng cô vẫn cố ý mặc áo khoác, rồi lại cởi ra cởi vào mấy lần, nhét vào lòng anh, rồi nhận áo lại từ tay anh. Cảm giác đó tuyệt đến mức không gì có thể so sánh.

Trong giờ nghỉ giải lao, cô trông thấy một bạn nữ ở khối cấp hai sau khi chạy qua vạch đích liền nhào ngay vào lòng bạn trai, xung quanh mọi người reo hò ầm ĩ.

Chân Ý mắt trợn tròn, quay sang nhìn lại Ngôn Cách; Ngôn Cách bị cô nhìn chằm chằm bằng ánh mắt rực sáng như động vật nhỏ cầu xin được chủ nhân ôm ấp, cảm thấy hết sức không tự nhiên, lẳng lặng lui ra sau một bước.

Đương nhiên anh không thể tự giác như vậy.

"Lát nữa anh cũng phải ôm em như thế!".

"Không".

"Ngoài câu 'Không' ra thì anh còn biết nói gì khác nữa hả?". Chân Ý giậm chân.

Ngôn Cách mím môi, nói: "Anh phản đối".

"...".

Chân Ý bạo phát, "Phản đối không có hiệu lực".

"Xét lại".

"Bác bỏ!". Chân Ý gần như muốn cắn người đến nơi.

Vì thế Ngôn Cách liền không hé răng.

Mắt thấy mình sắp phải ra sân, Chân Ý kiễng chân, ngón trỏ dựng thẳng đâm đâm vào vai anh mấy cái, ngập ngừng uy hiếp: "Nếu anh không đón em, em sẽ, sẽ... Hừ, để em vừa chạy vừa nghĩ xem nên trừng phạt anh ra sao!".

Cô thực sự coi tám trăm mét chạy bền thành chạy nước rút, chạy như bay trên sân thể dục, khán giả ngồi trên đài sững sờ. Các thành viên ban thể dục sôi trào ầm ĩ, vội vội vàng vàng viết bản bình luận gửi tới đài truyền thanh trên bục phát biểu.

Chân Ý chạy như bay về đích, phá vỡ cả kỷ lục của trường!

Nhóm cổ động viên lớp 13 sung sướng reo hò.

Nhưng khoảnh khắc chạy qua vạch đích, nỗi buồn liền bao phủ toàn thân cô, Chân Ý thở hổn hển, mặt đầy mồ hôi, chưa kịp nói câu nào đã òa khóc nức nở.

Ngôn Cách không chờ cô nhào vào lòng anh, ngay đến bóng người cũng mất hút.

Thấy cô khóc, lớp trưởng ngửa mặt lên trời gào thét: "Chân Ý phá vỡ kỷ lục, xúc động phát khóc rồi cả lớp ơi!". Cả lớp cùng hoan hô, chạy khắp nơi ăn mừng như điên!

Chân Ý càng khóc to hơn.

Lúc này, trên đài truyền thanh, thành viên ban thể dục nhiệt huyết gào to:

"Tiết trời cuối thu trong lành, vạn dặm không mây, ngay khi tiếng súng báo hiệu tranh tài vang lên, Chân Ý lớp 10-13 tựa như tên rời cung, như chim yến chao liệng, như báo săn chạy băng băng!".

Báo săn chạy băng băng... chạy băng băng... băng băng... Trên sân thể dục, trong tiếng loa không ngừng vang vọng, Chân Ý khóc khàn cả giọng.

Qua kênh truyền thanh, ủy viên ban thể dục dõng dạc hô: "Chân Ý, đừng khóc! Trong mắt các nam sinh, cậu là kiện tướng thể dục, đứng đầu các môn như chạy nước rút, chạy bền, nâng tạ, ném đĩa!".

Chân Ý lau nước mắt, khóc càng thảm hơn, cậu mới là kiện tướng! Cả lớp cậu mới là kiện tướng!

Dưới hàng nước mắt mờ mịt, cô trông thấy Ngôn Cách, không biết anh đã đứng trước mặt cô từ lúc nào, đang cầm trên tay một bình nước, nhìn cô một cách khó hiểu.

Dường như anh đã chạy một mạch tới đây, vừa thở gấp vừa hỏi: "Sao em chạy nhanh thế? Anh đi mua cho em chai nước...".

Nghe tới đây, Chân Ý càng tủi thân khóc to hơn: "Không phải tại anh thì còn ai?! Em chạy nhanh thế vì sợ anh không đợi được mà bỏ đi. Nếu biết trước sẽ thế này, em thà làm người chạy về đích cuối cùng cho xong".

Càng nói cô càng phiền muộn, đau lòng, liên tục khóc thút thít, nước mắt rơi lã chã, không cách nào ngăn lại được.

Ngôn Cách bước tới, đưa tay lau đi những giọt nước mắt đọng trên khuôn mặt cô: "Không sao, không sao, chuyện này không đáng phải khóc, đúng không?".

Anh còn chủ động chạm lên mặt cô!

Chân Ý khóc càng to hơn.

Ngôn Cách tiến lên một bước, ôm cô vào lòng, vuốt mái tóc cô, khẽ dỗ dành: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, em đừng khóc nữa, được không?".

Các bạn học xung quanh trố mắt ra nhìn, các bạn nữ thì xì xào bàn tán, các bạn nam thì reo hò trêu cợt. Mọi lần đều là Chân Ý sống chết quấn lấy Ngôn Cách, có bao giờ thấy anh chủ động đâu?

Chân Ý bắt được cơ hội ngàn năm có một, quyết không buông tha: "Hu hu... Chân em sắp đứt đến nơi rồi, tất cả là tại anh, lát nữa anh phải cõng em về!".

"...".

"Hu hu hu...".

"Được...".

Cô được một tấc lại tiến một thước, lợi dụng cơ hội, ôm chặt lấy anh, quệt hết nước mắt nước mũi vào áo sơ mi của anh, sụt sùi nói thêm một đống yêu cầu.

Cho dù các bạn học tiếp tục trêu chọc, anh cũng không buông cô ra, chỉ lẳng lặng đứng yên giữa đám đông, cằm tựa lên cái đầu quay chỗ nọ nhích chỗ kia của cô, vẻ mặt thản nhiên, bỏ qua ánh mắt chú mục của mọi người, từ đầu đến cuối không nói nửa câu phản bác...

Hôm ấy, cô vui như được lên tiên!

Nhưng trong giấc mơ, cô chỉ thấy, trong lúc cô vùi đầu vào lòng Ngôn Cách, thoáng nghiêng đầu, khóe mắt mơ hồ thấy An Dao đứng giữa đám đông, ánh mắt u ám.

Là vì trước kia cô không chú ý tới An Dao, hay trong tiềm thức cô vốn không thích An Dao?

Chân Ý không rõ.

Cô chỉ biết, An Dao – hoa khôi của trường học cùng lớp với Ngôn Cách, các nam sinh cùng lớp anh lúc nào cũng nhắc nhở cô: "Em phải đề phòng đấy".

Chân Ý bất mãn nói: "Chẳng lẽ em có chỗ nào không ổn hả?".

Mấy nam sinh cười vẻ am hiểu: "Bọn anh đều thích em, nhưng An Dao lại xinh đẹp hơn!". Còn chưa dứt lời đã bị Chân Ý tẩn cho một trận tơi bời.

Chân Ý vẫn để bụng liền chạy đi tìm Ngôn Cách: "Nếu anh dám bỏ em mà đi hú hí với con khác, em sẽ cho anh biết thế nào là 'hiếp trước giết sau'".

Ngôn Cách đang đọc sách, không thèm để ý cô.

Sau đó, cả trường truyền nhau tin An Dao thích Ngôn Cách, Dương Tư cũng nhắc Chân Ý: "Ý, có một tình địch hoàn mỹ như An Dao, mình cũng lo thay cậu".

Chân Ý buồn bực, nhưng cô vẫn nghĩ, Ngôn Cách nhất định sẽ không thích An Dao. Song ngẫm kỹ lại, hình như Ngôn Cách cũng không thích cô thì phải?

Có lẽ, đây mới là sự thật. Chỉ có cô đơn phương tình nguyện, lừa mình dối người, tự cho là nếu mình cẩn thận dè dặt tìm đủ mọi cách tiếp cận anh, anh sẽ dần dần trở nên ấm áp.

Nhưng...

Chân Ý tỉnh ngủ, bên gối đẫm nước mắt. Ánh trăng đêm nay rất đẹp, tựa như thủy ngân, trải khắp phòng ngủ. Đầu cô đau muốn nổ tung, bên cạnh là tiếng chuông điện thoại lúc có lúc không, kêu réo ầm ĩ.

Vừa cầm lên, đúng 0 giờ, là điện thoại của Thôi Phỉ.

Chân Ý híp mắt mở máy, khàn giọng trả lời: "A lô?".

Giọng Thôi Phỉ rất nhỏ, lại nghèn nghẹn: "Tiểu Ý, em lập tức tới biệt thự ở làng du lịch ngay đi. Xảy ra chuyện lớn rồi".

Đầu Chân Ý nặng như chì: "Ngày mai em sẽ...".

"Có người chết!".

Chân Ý lập tức tỉnh rượu hơn một nửa.

#

Ban ngày, tiệc mừng thọ của ông nội được tổ chức tại khách sạn ở làng du lịch mới khai phá của gia tộc họ Thích. Trong làng du lịch có một nhóm các biệt thự, trong đó có một biệt thự tư nhân thuộc sở hữu của nhà họ Thích, bình thường không có ai ở.

Chân Ý chạy tới, trong biệt thự không có người giúp việc.

Thích Hành Viễn, Thôi Phỉ và bác gái ngồi trên sô pha, vẻ mặt căng thẳng như sắp lâm đại địch.

"Ông nội đâu rồi?". Đây là điều Chân Ý quan tâm nhất.

"Ông ngoại và Hồng Đậu về phòng nghỉ sớm rồi, chị không nói cho hai ông cháu biết".

Chân Ý thở phào một hơi.

Mắt Thôi Phỉ đỏ bừng, liếc nhìn Thích Hành Viễn rồi đưa Chân Ý lên tầng hai.

Đến cuối hành lang, chị ta đẩy cửa phòng ra. Chân Ý lập tức sững người.

Một đứa bé sáu tuổi nằm giữa vũng máu, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt mở to, không còn cử động.

"Chúng ta phải báo cảnh sát ngay lập tức!"

"Không thể được!" Thôi Phỉ túm lấy điện thoại di động của Chân Ý, "Chân Ý, chị gọi cô tới không phải để cô báo cảnh sát!"

Chân Ý nổi giận: "Vậy hơn nửa đêm chị gọi em tới làm gì? Không phải định bảo em giúp chị phi tang cái xác này đấy chứ?".

Thôi Phỉ không trả lời, bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt gần như lạnh lùng.

Ý của chị ta quá rõ ràng.

"Chị điên rồi!". Chân Ý tức quá ngược lại bật cười thành tiếng, xoay người bỏ đi, "Tuyệt đối không có chyện đó!".

Thôi Phỉ đột nhiên gọi giật cô lại, giọng điệu gần như ra lệnh: "Chân Ý, cô phải giúp chị xử lý thi thể của đứa bé này".

"Vì cớ gì?". Chị ta quả thật không biết phân biệt phải trái.

"Tiểu Ý...". Thôi Phỉ mở miệng, lệ đầy khóe mắt, "Bởi vì cô bé...". Chị ta nghẹn ngào, cúi đầu che mắt, "Bị ông nội em giết".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: