Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 43

Người kế tiếp tham gia buổi chất vấn là nhân viên giám định, trong vụ án này là nhân viên pháp chứng. Hỏi những người này luôn đơn giản hơn so với các nhân chứng, bởi họ luôn trần thuật sự thật. Lần này, người đại diện cho các nhân viên pháp chứng là cảnh sát Trần.

"Cảnh sát Trần, hiện tại những chứng cứ chống lại đương sự của tôi là dấu chân, dấu vân tay trên thùng sơn và bật lửa, đúng không?".

"Đúng".

"Đương sự của tôi đã đưa ra lời giải thích về dấu chân và dấu vân tay trên vật chứng thu được. Xin hỏi, phía cảnh sát có phát hiện được dấu chân của những người khác tại hiện trường không?".

"Có, chúng tôi còn thu được dấu chân của nhân viên khách sạn, nhưng chúng tôi đã loại bỏ rồi".

Chân Ý bắt lấy trọng điểm: "Vì vậy không phải chỉ có dấu chân của mình đương sự của tôi, đúng không?".

"Đúng".

"Thế còn thùng sơn thu được ở hiện trường, trên thùng sơn chỉ thu được dấu vân tay do người uỷ thác của tôi để lại sao?".

"Vâng".

"Xin hỏi các vị đã kiểm tra xem thùng sơn đó đã từng chứa nước chưa?".

"Việc này thì chưa".

"Xin hỏi, trên thùng sơn chỉ có dấu vân tay do đương sự của tôi để lại, việc này có chứng minh duy chỉ có đương sự của tôi chạm tay vào thùng không?" Chân Ý nhấn mạnh hai chữ "duy chỉ".

Cảnh sát Trần suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Về mặt ý nghĩa chặt chẽ mà nói thì không hẳn".

"Tại sao?". Chân Ý biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

"Bởi nếu có người đeo găng tay thì trên thùng sơn sẽ không để lại dấu vân tay". Mượn lời của cảnh sát, hiệu quả sẽ tốt hơn.

Chân Ý rất hài lòng với đáp án này, cô lại hỏi tiếp: "Vậy tôi có thể giả thiết như sau, nếu đương sự của tôi dùng thùng sơn hắt nước vào thang máy, sau đó có kẻ đeo găng tay, rồi sử dụng chính thùng sơn đó hắt hỗn hợp xăng và sơn lên người nạn nhân. Bằng cách đó, hung thủ cũng có thể khiến người ta lầm tưởng rằng đương sự của tôi giội chất dễ cháy không?".

"Có thể nói như vậy".

"Về phần dấu tay trên bật lửa, chiếc bật lửa kia vốn thuộc về đương sự của tôi, do vậy không thể sử dụng nó với vai trò vật chứng được, đúng không?".

"Đúng".

"Còn giếng thang máy, bởi vì cabin hạ xuống quá thấp, nên có thể dễ dàng trèo lên nóc thang máy. Trước đó, sơn và xăng trong cabin đã bị thiêu sạch, có thể xác định hỗn hợp đó rốt cuộc bị hắt vào hay đổ vào hay không?".

"Đổ vào?". Nhân viên giám định hoài nghi hỏi lại.

"Ý tôi là, nếu đương sự của tôi hắt nước vào thang máy, sau khi anh ấy bỏ đi, có kẻ trèo lên nóc thang máy, mở cửa thoát hiểm, rồi đổ chất dễ cháy dọc theo vách tường vào trong, đồng thời tránh khỏi camera giám sát, có thể loại trừ khả năng này không?".

"Không thể".

Chân Ý mỉm cười, đưa ra một tấm ảnh: "Qua tấm ảnh này, ta có thể thấy, trạng thái của khoá ba góc đã thay đổi, không còn ở vị trí cũ nữa. Tôi có thể lý giải rằng, có nhân viên đứng ngoài, dùng chìa khoá mở cửa thang máy được không?".

"Có thể".

"Xin hỏi các vị đã tìm thấy chiếc khoá ba góc kia chưa?".

"Chúng tôi chưa tìm thấy".

"Vì vậy, có người thứ ba mở cửa thang máy, mà không phải đương sự của tôi không?".

"Có".

Chân Ý chân thành quay đầu nhìn chủ tọa: "Tôi đã hỏi xong".

Toà án lại một lần nữa trở nên xôn xao, các đoàn hội thẩm lặng lẽ trao đổi ánh mắt.

Chân Ý khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô biết những gì mình làm đã là tốt nhất có thể.

Trong thời gian tạm nghỉ ngắn ngủi, Chân ý nhìn thấy Thích Miễn ngồi trên ghế bị cáo như trút được gánh nặng, nhìn về phía Chân Ý đầy cảm kích lại có chút thiếu tự nhiên. Chân Ý dùng khẩu hình đáp lại "Cố gắng kiên trì" với anh ta rồi thu hồi tầm mắt. Ở hàng ghế dự thính, mọi người đang khẽ trao đổi suy đoán. Vừa rồi luật sư bào chữa sử dụng lập luận chối bỏ từng nhân chứng, vật chứng bên khởi tố đưa ra, đặc sắc vô cùng.

Chân Ý quay đầu, mọi người ai nấy đều cúi đầu ghé tai, chỉ có Ngôn Cách, ánh mắt trong trẻo, thản nhiên, dường như đang chăm chú nhìn về phía cô. Dáng ngồi của anh vẫn luôn ngay ngắn; tôn trọng sự nguy nghiêm, tuân thủ quy định của toà án.

Tâm trạng của cô đột nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều, cúi đầu gửi tới một tin nhắn: "Em quá tài giỏi, quá xuất sắc đúng không? Ấn tượng khó quên phải không?".

Anh vốn đang ngồi thẳng lưng, giây tiếp theo lại chậm rãi cúi đầu, rút từ trong túi ra chiếc di động đang đặt ở chế độ im lặng, nhìn thoáng qua rồi đưa mắt về phía cô, cuối cùng lại thản nhiên ngồi như cũ.

Anh không thèm để tâm đến cô!

Chân Ý "hừ" một tiếng, tiếp tục gửi thêm một tin nhắn nữa: "Nếu em thắng vụ kiện này, lát nữa anh mời em ăn cơm nhé".

Trên ghế dự thính cách hơn mười mét, Ngôn Cách lại một lần nữa cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng cũng như lần trước, anh chẳng có phản ứng gì thêm.

Có điều, ngay sau đó, Chân Ý nhận được tin nhắn, trên màn hình chỉ có một chữ: "Được".

Chân Ý hài lòng nắm chặt di động. Quá tuyệt! Đêm nay chính là buổi hẹn hò đầu tiên của cô và anh!

Lúc này, Doãn Đạc bước tới, anh nói: "Luật sư Chân lách luật giỏi thật đấy!".

Chân Ý lắc đầu: "Không, em chỉ trần thuật sự thật mà thôi, bên khởi tố các anh dùng những chứng cứ chưa thực sự xác đáng như vậy để định tội đương sự của em, đó mới là lách luật".

"Hi vọng lát nữa em vẫn có thể giữ vững khí thế như bây giờ". Anh mỉm cười, vẫy tay chào cô rồi xoay người bước đi.

Dương Tư lập tức hỏi: "Ý, kiểm sát Doãn có vẻ nắm chắc phần thắng, tại sao vậy?".

Màn biện hộ vừa nãy của Chân Ý vô cùng ngoạn mục, được công khai phát sóng trực tiếp trên các phương tiện truyền thông. Mong rằng không sụp đổ như lâu đài xây trên cát, trèo cao ngã đau. Cô sợ khi bước ra khỏi toà án sẽ bị các phóng viên vây lại chỉ trích. Còn Chân Ý lại im lặng, cô đang đoán xem mục đích của Doãn Đạc là gì: Vì muốn phô trương thanh thế hay do thật sự tồn tại lỗ hổng nào mà cô chưa phát hiện ra? Cô cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện thật kỹ càng.

Lúc này, tựa như có thần giao cách cảm, Giang Giang lên tiếng: "Chị Ý, danh sách nhân chứng vật chứng đã được liệt kê đầy đủ, không hề xuất hiện chứng cứ mới. Khi nãy chị đặt câu hỏi, em cũng đã ghi lại và kiểm tra ngôn từ giúp chị rồi. Bên ta không có sơ hở nào cả".

"Em làm tốt lắm". Chân Ý nhéo nhéo khuôn mặt cô bé, "Giang Giang, không hổ là người chị bồi dưỡng".

Giang Giang le lưỡi: "Vậy về sau chị Ý đừng nói lời phũ phàng với em nữa".

"Chị cũng vì tốt cho em thôi". Cô cười.

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn có chút nghi ngờ. Hôm nay Doãn Đạc chưa biểu hiện gì cả, điều này không giống tác phong của anh chút nào, rất rất không giống.

Trên băng ghế dự thính, Ngôn Hủ nâng mắt nhìn sang bên này, rồi lập tức cúi đầu, tiếp tục chơi rubic: "Ngôn Cách?".

"Hả?".

"Anh để ý không?".

"Để ý gì cơ?".

"Cái người mặc vest đằng kia kìa".

"... Ừ... một ít...".

"Vậy... Cố lên!". Ngôn Hủ nói.

"...".

#

Phiên toà tiếp tục, các bên đều đã đưa ra câu hỏi, theo thứ tự chỉ còn lượt Doãn Đạc đặt câu hỏi với Thích Miễn. Lần này, Thích Miễn không tỏ ra hồi hộp như phiên chất vấn đầu tiên, trông rất sung sức; song Chân Ý lại không thoải mái như vậy.

"Anh hắt nước để cho Tề Diệu một bài học đúng không?".

"Đúng".

"Có chứng cứ gì không?".

"Chứng cứ?".

"Chứng cứ chứng minh thứ anh hắt vào là nước mà không phải chất khác?".

"Thùng sơn hẳn là có nước".

"Lời giải thích này chưa đầy đủ". Doãn Đạc lắc đầu, giọng nói vẫn vô cùng ôn hoà, "Ví dụ, anh có từng hắt nước ra ngoài cửa phòng nghỉ hay sàn hành lang không? Trên giầy hoặc quần áo của anh có chỗ nào dính nước hay không?".

Chân Ý thoáng có dự cảm chẳng lành, vừa định lên tiếng phản đối, Thích Miễn đã ngạc nhiên trả lời: "Không có".

"Ừm". Doãn Đạc bình tĩnh, không mặn không nhạt hỏi tiếp: "Vậy hôm vụ án xảy ra, anh mặc mấy chiếc áo sơ mi?".

Thích Miễn sửng sốt, quang co ngập ngừng nói: "Một, một chiếc".

"Thật không may cho anh, đây là mẫu thiết kế mới nhất của D&G, chúng tôi đã điều tra, anh từng mua hai chiếc. Nhân viên cửa hàng cũng nói rằng anh thường có thói quen mua một đôi cùng lúc".

"Không phải, tôi mua để tặng bạn".

Doãn Đạc vẫn nói một cách bình thản, vẻ mặt ôn hoà, áp tựa gió xuân: "Anh tặng nó cho ai, chúng tôi có thể liên hệ xác minh thông tin".

Sắc mặt Thích Miễn trở nên tái nhợt.

Chân Ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô đã nhắc đi nhắc lại với anh ta vô số lần, ra tòa đừng nói dối. Bởi vì công tố viên nhất định sẽ gặng hỏi ra sự thật, mà việc này nhất định sẽ tạo ấn tượng vô cùng xấu với đoàn hội thẩm!

"Phản đối! Câu hỏi lạc đề!". Chân Ý lập tức kháng nghị.

Chủ tọa: "Phản đối hữu hiệu, luật sư bên khởi tố hãy trình bày tính thiết yếu của câu hỏi".

Doãn Đạc xoay người, cao giọng trả lời: "Chúng tôi nghi ngờ, sau khi vụ án xảy ra, bị cáo từng thay áo sơ mi, bởi vì trên áo sơ mi của anh ta có lưu lại chứng cứ mấu chốt!".

"Phản đối!".

"Luật sư bên khởi tố, đề nghị đưa ra chứng cứ".

Doãn Đạc trình lên một chiếc áo, trong đó, phần tay áo có dấu vết hóa chất. Còn kèm theo một đoạn video quay bức tường bên ngoài khách sạn.

"Bị cáo ở trong phòng chừng tám phút. Điều này khiến tôi vô cùng bận tâm. Tôi giả thiết rằng, có phải bị cáo sử dụng thời gian này để thay quần áo không?".

Hai chân Chân Ý khẽ run lên. Đáng chết, cô đã bỏ sót điểm này.

Doãn Đạc nói tiếp: "Tôi đã đến phòng của Thích Miễn, từ cửa sổ, tôi quan sát thấy một camera giao thông nằm ở ngã tư. Tiếp đó, tôi đã tới Sở Giao thông tìm hiểu và vô tình phát hiện, chiếc camera này có thể thu được hình ảnh của một số phòng trong khách sạn. Góc quay bên trái của camera vừa hay lại thu được hình ảnh về căn phòng của bị cáo...".

"Phản đối!". Chân Ý đứng bật dậy, "Kiểm sát Doãn không đệ trình chứng cứ trước khi mở phiên toà, chi tiết này không tồn tại trong danh sách chứng cứ, tôi nghi ngờ tính hiệu quả và tính hợp pháp của nó!".

Không đợi chủ tọa lên tiếng, Doãn Đạc lập tức phản biện: "Do vấn đề thời gian và trình tự, chúng tôi vừa mới có được tài liệu này".

Chủ tọa và đoàn hội thẩm thương nghị một lúc, cuối cùng đi tới kết luận: "Chúng tôi sẽ cân nhắc, sau đó đưa ra quyết định có sử dụng chứng cứ này hay không".

Đoạn video không có nội dung nào nổi bật, chỉ có duy nhất một chi tiết đáng chú ý là: Buổi chiều hôm xảy ra vụ án, vào lúc ba giờ không phút năm giây, Thích Miễn chạy tới bên cửa sổ rồi kéo rèm che kín mít.

Lời của Doãn Đạc lại khiến mọi người liên tưởng xa hơn: "Đây là cảnh thu được vào thời điểm năm mươi lăm giây sau khi đôi giày của bị cáo xuất hiện trong đoạn băng giám sát và hắt chất lỏng không xác định vào thang máy. Tôi nghi ngờ bị cáo đã sử dụng thời gian này để thay áo, vì thế tôi tiếp tục điều tra công ty bảo vệ môi trường. Cuối cùng, tôi đã tìm thấy chiếc áo sơ mi này ở một bãi rác ngoài quận Thanh Giang, cách nơi vụ án xảy ra khoảng mười kilomet. Vật chứng thu được có điểm tương đồng với chiếc áo bị cáo từng mặc ngày đó. Tỷ lệ xăng và sơn dính trên cổ tay áo trùng khớp với thành phần hỗn hợp thu được từ thùng sơn tại hiện trường. Xin hỏi...". Doãn Đạc đưa ánh mắt sắc bén về phía Thích Miễn, "Bị cáo định giải thích vấn đề này như thế nào?".

Tình thế bất chợt xoay chuyển một trăm tám mươi độ, cả gian phòng xử án im phăng phắc, mọi người nín thở, tập trung quan sát diễn biến cuộc tranh luận. Càng đáng ngạc nhiên là, chỉ vì tìm một chiếc áo sơ mi, Doãn Đạc còn bới hết các bãi rác trong thành phố HK.

Tim Chân Ý chùng xuống, nhìn chằm chằm sắc mặt lúc đỏ lúc trắng của Thích Miễn. Cô không rõ có phải mình đã bị anh ta chơi một vố hay không. Hay phải chăng trong vụ này, Thôi Phỉ và Thích Hành Viễn đã ra tay hãm hại. Tuy nhiên, cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh ta.

Nếu không phải, vậy những nỗ lực cô bỏ ra để tranh biện cho anh ta trong suốt phiên toà ngày hôm nay, cuối cùng sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong lịch sử giới luật sư.

Thích Miễn không trả lời. Bên này, Doãn Đạc tiếp tục lấn tới, từng câu từng chữ đều mang giọng điệu nghiêm khắc, gần như quở mắng: "Thật ra chính anh là người đã hắt hỗn hợp xăng và sơn vào thang máy, anh chính là hung thủ sát hại Tề Diệu...".

Chân Ý: "Phản đối!".

Doãn Đạc: "Thích Miễn, anh đang nói dối!".

Thích Miễn: "Tôi không nói dối!".

Ba giọng nói đồng loạt vang lên, vội vàng lại phẫn nộ, cả gian phòng xét xử như muốn nổ tung.

"Trật tự!". Chủ tọa gõ mạnh pháp chuỳ, "Mời các vị tuân thủ quy định và kỷ cương toà án!".

Trong thoáng chốc, xung quanh im lặng như tờ, không khí căng thẳng tựa như vừa kết thúc chiến tranh. Không một tiếng động, song tràn ngập khói thuốc súng, nguy cơ khắp chốn.

Doãn Đạc và Chân Ý đều im lặng. Chủ tọa đã lên tiếng, ai mở miệng biện minh, người ấy là kẻ nhảy vào họng súng trước.

Song Thích Miễn vừa kích động lại sợ hãi, anh ta không nhịn được gào lên: "Tôi không nói dối! Các người vu oan hãm hại tôi! Bên khởi tố các người vu oan hãm hại tôi".

Sắc mặt Chân Ý trầm xuống, hận không thể chạy tới bịt miệng anh ta lại ngay lập tức. Cô đã dặn dò anh ta bao nhiêu lần, chủ tọa đại diện cho nhà nước, tuyệt đối không được phép nói những câu linh tinh, vô lễ, bằng không...

"Bị cáo có hành vi xúc phạm toà án, giải ra ngoài, giam lại cảnh cáo!". Mặt chủ tọa tái xanh, gõ mạnh pháp chuỳ một lần nữa. Thích Miễn bị giải ra ngoài nhưng vẫn không cam lòng, đang định tiếp tục kêu la, bỗng gặp được tầm mắt cảnh cáo của Chân Ý liền lập tức ngậm miệng.

Chủ tọa không hài lòng nhìn về phái Chân Ý rồi cất giọng khiển trách: "Luật sư Chân, về sau cô hãy nhắc nhở đương sự của mình về quy định và kỷ cương trên toà án!".

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, những người tới dự thính đồng loạt nhìn chằm chằm Chân Ý. Cô đỏ bừng mặt, cúi gập người trả lời: "Vâng".

Cô biết Ngôn Cách vẫn quan sát mình từ đằng sau, cô không dám quay đầu lại, vừa thẹn vừa xấu hổ. Từ trước tới nay, cô chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như bây giờ.

Mà khi bắt gặp ánh mắt của Doãn Đạc, Chân Ý có dự cảm, cô sắp nhận thêm một đòn trí mạng nữa từ anh. Hôm nay, lần ra toà cuối cùng với tư cách luật sư của cô sẽ thất bại trong gang tấc.

Quả nhiên, khi Thích Miễn được giải trở lại toà án. Doãn Đạc lấy lại khuôn mặt nghiêm túc, rồi đưa ra nhân chứng cuối cùng: Thích Hành Viễn.

Thích Miễn cực kỳ lo lắng, anh ta không thể hiểu tại sao ba mình lại trở thành nhân chứng cho bên khởi tố.

Chân Ý lập tức phản đối. Tuy nhiên, Doãn Đạc kiên quyết khẳng định: Nhân chứng đóng vai trò mấu chốt này sau khi "đấu tranh tâm lý giữa tình thân và đạo đức" đã quyết định ra toà vào giây cuối cùng. Sau khi bàn bạc, chủ tọa và các thẩm phán quyết định đứng về phía Doãn Đạc.

Doãn Đạc hỏi Thích Hành Viễn: "Vì sao lúc trước ông không đồng ý ra toà làm chứng?".

"Bởi vì Thích Miễn là con trai tôi". Khi nói câu này, vẻ mặt Thích Hành Viễn tràn ngập đau khổ.

"Vậy tại sao bây giờ ông lại thay đổi quyết định?".

"Thằng bé đã gây ra một chuyện hết sức sai trái, nếu cứ tiếp tục bao che, có thể về sau nó sẽ phạm những lỗi lầm to lớn hơn thế". Ông ta cúi đầu, dường như đang vô cùng đau xót.

Toà án vô cũng yên lặng, mọi người và ngay cả Thích Miễn đều có dự cảm về điều ông ta sắp nói. Anh ta trợn mắt kinh ngạc, sửng sốt không nói nên lời.

Doãn Đạc: "Trước đó, ông khai rằng, hôm xảy ra vụ án, ông không có mặt tại khách sạn".

"Thực ra hôm ấy tôi cũng có mặt".

"Vậy tại sao ông lại nói dối?".

"Vì tôi không muốn đứng ra làm chứng".

"Ông cho rằng mình có thể làm chứng gì?".

"Nhân chứng".

"Nhân chứng?". Doãn Đạc hỏi, "Ông đã trông thấy điều gì sao?".

"Tôi không trông thấy biển cảnh báo ở khách sạn nên đã đi lên cầu thang,". Ông ta đưa tay che mặt, cất giọng run rẩy, "Tôi trông thấy A Miễn dùng bật lửa châm một mẩu giấy rồi ném vào trong thang máy...".

Cả căn phòng ồ lên. Thích Miễn cứng người lại, kinh ngạc, sợ hãi, tuyệt vọng; trên tất cả là bi thương cùng phẫn nộ, tựa như đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi.

"Ông nói dối!". Anh ta đứng bật dậy, gào lên bằng chất giọng khàn khàn, lại mang chút tủi nhục, "Thích Hành Viễn, mẹ kiếp, ông đúng là đồ chó má! Tổ cha nhà ông!".

Hai mắt anh ta đỏ bừng, khuôn mặt nhăn nhó, tưởng chừng có thể ngay lập tức xông tới ghế nhân chứng. Toà án xôn xao, hỗn loạn, vài cảnh sát lập tức xông tới ghìm Thích Miễn lại, nhấn anh ta xuống đất. Khắp gian phòng, tiếng gào thét tuyệt vọng, uất ức mà thù hận của Thích Miễn dường như át hẳn những âm thanh khác: "Thích Hành Viễn! Tổ cha nhà ông!".

Thích Miễn quá kích động, cảnh sát tòa án không thể khống chế được liền rút dùi cui điện quật anh ta một phát. Thích Miễn ngã gục xuống đất, cả người bị run run tựa như bị rút gân, không chửi tiếp được nữa. Đột nhiên, anh ta bật khóc nức nở, đau thương mà tuyệt vọng: "Không thể nào! Ba, ba không thể đưa con vào chỗ chết như thế được! Ba đừng như vậy! Con là con của ba, con là con của ba cơ mà!".

Sau khi khống chế được Thích Miễn, cảnh sát toà án lập tức giải anh ta ra ngoài.

Toà án vô cùng ồn ào, chủ tọa phải gõ pháp chuỳ vài lần mới khiến mọi người giữ trật tự được.

Tòa án xảy ra sự cố như vậy, chủ tọa vô cùng không hài lòng.

Bất chấp ánh mắt tức giận của chủ tọa, Chân Ý đứng lên, nói một cách chậm rãi lại kiên quyết, dứt khoát: "Bên tôi nghi ngờ tính hợp pháp và hợp lý của chứng cứ do bên khởi tố đưa ra".

Giữa máy quay và ánh nhìn của bao người, cô vẫn đứng thẳng tắp, quyết tâm giành được lợi ích cuối cùng cho Thích Miễn. Toà án một lần nữa lại rơi vào trạng thái im lặng khác thường.

Dương Tư ôm trán. Chân Ý bị váng đầu sao, chứng cứ xác thực như vậy, cô ấy còn cố vớt vát cái gì nữa. Đây chẳng phải là tự gắn lên mình cái mác "mê muội vì bào chữa cho hung thủ" hay sao?! Nhân dân cả nước đều theo dõi phiên toà này, cô ấy muốn tìm đường chết ư?!

Giang Giang cắn môi, bóng lưng gầy yếu nhưng vẫn cố đứng thật thẳng, tựa như một chiến sĩ bất khuất kiên cường ấy của Chân Ý khiến cô rất muốn khóc.

Ở hàng ghế dự thính, Ngôn Hủ cũng ngừng chơi rubic, lặng yên nhìn Chân Ý, lát sau lại quay đầu sang chỗ Ngôn Cách, anh chợt ngẩn người. Đáy mắt phẳng lặng của Ngôn Cách dường như hiện lên một cảm xúc hiếm hoi: Đau lòng.

#

Phiên tòa đã đến hồi kết thúc. Chủ tọa và thẩm phán tuyên bố kết thúc phiên toà, kế tiếp là quá trình hội thẩm để bàn bạc. Sau đó không lâu, Doãn Đạc và Chân Ý đồng thời được gọi tới văn phòng của chủ tọa.

Vừa bước vào phòng, Doãn Đạc đã bị chủ tọa mắng cho không ngẩng nổi mặt: "Những chứng cứ hôm nay anh đệ trình đến từ đâu? Vì sao không chuẩn bị trước phiên tòa?".

Doãn Đạc: "Những chứng cứ đó quả thật được tìm thấy trước đó một giây. Tìm một chiếc áo trong các bãi rác toàn thành phố như mò kim đáy bể, nào phải chuyện dễ dàng. Về phần Thích Hành Viễn, trợ lý của tôi cũng vừa thuyết phục được ông ta gần đây thôi. Trước đó, chúng tôi vẫn không ngừng khuyên nhủ ông ta, nhưng ông ta không chịu ra toà. Vì thế, số nhân chứng vật chứng này mới không được đưa vào danh sách nhân chứng và vật chứng".

Chân Ý im lặng lắng nghe. Cô biết, mình đã bị Thích Hành Viễn chơi một vố.

Chủ tọa không thèm nhìn Doãn Đạc, mà hướng tầm mắt về phía Chân Ý: "Vậy còn cô? Thích Miễn nói anh ta chỉ hắt nước vào thang máy, điều này có phải do cô dạy anh ta nói không?".

Chân Ý lắc đầu: "Tôi không hề làm vậy! Tôi thực sự không biết. Hơn nữa, hiện tại chưa thể xác định thứ cậu ta hắt vào thang máy là chất dễ cháy...".

"Tôi không quan tâm chuyện giữa cô và đương sự của cô! Cũng không quan tâm cô có nói dối hay không!". Chủ tọa đột ngột ngắt lời, "Luật sư Chân, cô có thể tranh thủ quyền lợi cho đương sự của mình, cũng có thể lách luật, nhưng không được quyền làm trái pháp luật, không được xuyên tạc sự thật, giúp phạm nhân nói dối, nếu không toà án sẽ thu hồi và huỷ giấy phép hành nghề của cô! Những năm gần đây, sự nghiệp của cô thăng tiến rất nhanh, nhưng tuyệt đối đừng đắc ý, vênh váo, không có giới hạn. Cô hãy nhớ: Leo càng cao, ngã càng đau".

Chân Ý như bị người ta tát một cái, từ khuôn mặt cho đến vành tai đều đỏ bừng.

Thấy cô không giải thích gì thêm, chủ tọa lại nhìn sang Doãn Đạc: "Bất chấp tất cả, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào, bằng mọi giá tìm về chứng cứ. Anh đã làm rất tốt, xin hãy tiếp tục duy trì tính cẩn thận của mình. Tuy nhiên, mong anh lần sau hãy chú ý phương pháp làm việc, ở những phiên toà sau này, tôi hy vọng anh không mang tới những chứng cứ bất ngờ như vậy nữa!".

Doãn Đạc gật đầu: "Tôi hiểu rồi".

"Công tố viên đã giao chứng cứ mới cho cảnh sát điều tra, luật sư bào chữa tiếp tục chuẩn bị biện hộ".

Chủ tọa đứng lên, "Hai tuần sau mở phiên toà kế tiếp, hai vị có ý kiến gì không?".

"Chúng tôi không có ý kiến gì".

"Chúng tôi không có ý kiến gì".

Mọi người trở lại toà án.

"Mời mọi người đứng dậy!".

Tất cả mọi người đồng loạt đứng lên.

Chủ tọa tuyên bố: "Phiên tòa xét xử vụ phóng hoả giết người của bị cáo Thích Miễn lần một đến đây là kết thúc. Các thẩm phán và hội thẩm nhân dân đã xem xét kỹ lưỡng ý kiến của công tố viên, bị cáo và luật sư bào chữa. Vì chứng cớ bên khởi tố đưa ra chưa đủ hợp lý, bởi vậy, toà án quyết định mở phiên xét xử thứ hai vào ngày X tháng X, địa điểm là Toà án nhân dân Nam Thành".

Tiếng pháp chuỳ vang lên.

#

Sau khi kết thúc phiên toà, Chân Ý vừa ra khỏi cửa liền bị giới truyền thông vây lại: "Có phải luật sư Chân đã hướng dẫn bị cáo nói dối không?".

"Hành vi này của luật sư Chân có trái pháp luật không?".

"Xin hỏi vì sao cô lại chuyển từ luật sư chuyên đại diện cho chính nghĩa sang kẻ bao che tội phạm giết người?".

Giang Giang che chắn giúp Chân Ý, khó khăn lắm mới gạt được đám nhà báo. Phóng viên, bảo vệ, nhân viên làm công tác giữ trật tự chen chúc cùng một chỗ, đám đông chật như nêm cối. Trong lúc ồn ào, có một bàn tay đưa ra nắm lấy tay Chân Ý.

Thực ra Ngôn Cách rất ghét chốn đông người, đặc biệt những khi phải đứng trong đám đông như thế này.

"Chân Ý!". Anh nắm chặt tay cô, cho dù bị những người xung quanh xô đẩy cũng quyết không buông tay. Chân Ý quay đầu lại, vẻ mặt tối tăm tựa như sắp nổi bão, xa lạ mà ngoan độc. Ngôn Cách có dự cảm chẳng lành, càng ra sức nắm tay cô thật chặt; song cô vẫn kiên quyết giằng tay ra, trong nháy mắt, tay anh trống không.

Sóng người cuộn trào, cô xoay người biến mất.

#

Tại phòng giam.

Thích Miễn ngồi trong góc, tuyệt vọng, thẫn thờ, tinh thần sa sút; Cánh cửa mở đánh "ầm", Chân Ý bước vào. Thấy cô tới, anh ta lập tức đứng bật dậy, định bụng chạy tới hỏi cô vì sao Thích Hành Viễn lại đối xử với mình như vậy. Nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt âm u như quỷ của Chân Ý, anh ta bỗng chột dạ, nhớ tới ban nãy mình nói dối mà hại cô bị người ta trách mắng, sỉ vả.

Anh ta vừa lo lắng lại sợ hãi, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, không dám nhìn thẳng vào Chân Ý.

Chân Ý mở miệng, giọng nói lạnh lẽo như địa ngục: "Mời các vị ra ngoài ba mươi giây, tôi có chuyện muốn bàn bạc với đương sự của mình!".

Hai vị cảnh sát toà án bước ra ngoài rồi đóng cửa lại. Thích Miễn lập tức cứng người lại.

Sau một giây im lặng, Chân Ý đi từng bước về phía anh ta, tiếng gót giày chạm vào sàn nhà tựa như đạp vào lòng Thích Miễn. Dường như cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đang kề cận, anh ta hoảng hốt đến mức không dám thở mạnh.

Chân Ý bước tới, Thích Miễn vừa ngẩng đầu liền lọt vào ánh mắt sắc bén như dao, xa lạ, tức giận, lạnh lùng, khủng bố của cô.

Anh ta sợ đến mức rụt người lại, cúi gằm mặt, song cô lập tức nắm lấy tóc anh ta rồi kéo giật lên. Động tác của cô mạnh tới mức, Thích Miễn có cảm giác, da đầu của mình bị cô xé rách. Anh ta lạnh hết cả sống lưng, không dám thở mạnh.

Chân Ý nắm tóc anh ta, trầm giọng, gằn từng chữ qua kẽ răng: "Thích Miễn, tôi cảnh cáo trước, nếu cậu còn dám nói dối tôi một lần nữa, tôi sẽ ném hết phí uỷ thác, sau đó, MẶC! KỆ! CẬU! MUỐN! CHẾT! THÌ! CHẾT!".

Giọng nói của Chân Ý lạnh lùng tựa như một người hoàn toàn xa lạ. Lần đầu tiên trong đời, Thích Miễn bị một người phụ nữ dọa cho không hé được tiếng nào, cả người run lên bần bật.

"Cậu đã hiểu chưa?".

Thích Miễn gật đầu như băm tỏi, da đầu theo đó cũng bị giật lên xuống, vô cùng đau đớn.

"Tốt". Chân Ý cười lạnh, "Vậy tôi hỏi cậu lần cuối cùng, rốt cuộc thứ cậu hắt lên người Tề Diệu là nước hay sơn?".

Thích Miễn nhìn chằm chằm cô một cách sợ hãi, không dám mở miệng; Nhưng ánh mắt cô tựa tảng đá ngàn cân, áp bách anh ta không tài nào hít thở. Cuối cùng, dưới sự đe dọa của Chân Ý, anh ta mấp máy môi trả lời: "Tôi hắt s... sơn!".

"Bốp!". Chân Ý lập tức giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Thích Miễn, "Chó má!".

Giọng nói của cô vang vọng khắp căn phòng.

Thích Miễn bị tát cho xây xẩm mặt mày, môi bật máu.

Cảnh sát toà án vội vàng xông vào, chỉ thấy Chân Ý đang ra sức đấm đá; Thích Miễn đau đến trắng bệch cả mặt, ôm bụng nằm lăn dưới đất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: