Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 2: Yêu không phải con đường của riêng ai - chương 24

"Ý, tớ đại diện cho vụ bồi thường tai nạn của Tống Y, người chết rồi, đoàn làm phim bồi thường ngay tắp lự. Nhưng phải giao tiền cho ai đây?". Dương Tư tựa lên bàn làm việc của Chân Ý, hỏi.

"Đăng thông báo đi. Nếu không có người thân thì quyên góp".

"Được". Dương Tư nói xong, dè dặt hỏi: "Ý, cậu thế nào rồi?".

"Rất khỏe!". Chân Ý không hề ngẩng đầu lên. "Sao lại hỏi thế?".

"Sếp đổi vài vụ kiện cho cậu rồi".

"Bởi vì gần đây người ủy thác phàn nàn mãi".

"Cậu đã từng nghĩ tới lý do tại sao chưa?".

"Nghĩ rồi", Chân Ý ngẩng đầu lên, "Họ bị bệnh!".

Dương Tư nhẹ nhàng cắn môi, không nói gì thêm nữa.

Lúc này, trợ lý Giang Giang gõ cửa, có vẻ hơi sợ sệt: "Chị Ý, sếp tìm chị".

#

Phòng làm việc của Biện Khiêm lắp một dãy cửa sổ sát đất, ánh nắng mặt trời ngập tràn. Tuy vậy, Chân Ý không có lòng thưởng thức, sau khi ngồi xuống thì mỉm cười mang tính đối phó với anh.

Biện Khiêm tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tướng mạo anh tuấn, bản thân không học pháp luật mà là tâm lý, quan hệ rộng am hiểu quản lý, dẫn dắt văn phòng luật sư này phát triển lớn mạnh, trở thành đích đến đáng mơ ước của không ít sinh viên tài cao đến từ những trường đại học danh giá.

Hồi Chân Ý lên đại học, anh đã thường xuyên ra vào nhà ông nội, hai người rất thân nên anh không vòng vo nhiều: "Tiểu Ý, hình như trong văn phòng mình chỉ có mỗi em chưa nhờ anh cố vấn tâm lý thì phải?".

"Em không cần!". Chân Ý vội nói, suy nghĩ một chút, nhìn anh như kiểu "anh có bệnh hả?", "Anh có ý gì? Anh cho rằng cái chết của Tống Y để lại bóng ma trong lòng em sao?".

"Ha!". Thật buồn cười, "Cô ta muốn chết thì chết, có liên quan gì tới em? Người tự sát nhiều như vậy, ai cũng để lại bóng ma trong em, em dạt dào tình cảm đến vậy sao?".

Biện Khiêm hơi nheo mắt: "Thật ra thì sau vụ kiện của Đường Thường, em nên nghỉ ngơi một thời gian ngắn".

"Không cần, em rất khỏe!".

"Vậy ư? Chúng ta thử xem nhé!". Anh vẫn ôn hòa, "Tiểu Ý, hôm qua Giang Giang bị em nói đến mức khóc, đã xảy ra chuyện gì vậy?".

"Đâu, chẳng qua em chỉ khen con bé có cố gắng, sưu tập rất nhiều tin tức về án kiện".

"Ồ? Hình như nguyên văn câu nói của em là: 'Giang Giang, chị thật sự bội phục em, chỉ mất một ngày mà có thể vơ vét được nhiều rác rưởi thế này' thì phải?".

Chân Ý đảo mắt: "Em cay nghiệt thế đấy, đây là phong cách của em mà".

"Tiểu Ý, hai tuần lễ, em bị năm người ủy thác phàn nàn".

"Xin lỗi, em không đủ chuyên nghiệp".

"Bản thân anh không cho là vậy. Ừm, có thể hỏi một câu, trong vụ kiện quấy nhiễu tình dục, lúc Chu tiên sinh và bạn gái anh ta chờ em ở văn phòng, sau khi tiến vào thấy bạn gái ngồi trên đùi anh ta, em đã nói gì?".

Chân Ý mím môi: "Nói gì đâu, 'Lại là một đôi có ghế không ngồi mà chỉ thích cọ đùi', không phải là sự thật sao?".

"Em không cảm thấy trong lời nói này có ý bóng gió không tốt sao?".

"Đâu có". Chân Ý bị cắn ngược, cãi lại: "Anh không thấy như vậy thể hiện quá rõ bản thân hắn chẳng phải thứ tốt đẹp gì sao? Lại còn trưng cái mặt quấy nhiễu tình dục".

"OK, bây giờ chúng ta không phỏng đoán mặt tốt xấu của Chu tiên sinh nữa nhé!". Biện Khiêm giơ tay lên cắt đứt, "Thế còn Trương tiên sinh trong vụ gây tai nạn giao thông rồi bỏ chạy thì sao? Lúc đầu anh ta không chịu miêu tả chi tiết vụ đụng xe, em nói thế nào?".

Chân Ý móp mặt, không lên tiếng.

"Làm sao? Ngại không muốn nói à?".

Chân Ý cúi đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tốc độ nói rất nhanh: "Em nói, 'Bây giờ anh không mở miệng, định đợi đến lúc vào tù để người ta mở cái miệng bên dưới của anh hả?' Khụ".

Biện Khiêm nhìn cô: "Trương tiên sinh nói, sau đó em còn bổ sung một câu. Là gì nhỉ?".

Chân Ý bặm môi, không lên tiếng.

"Trương tiên sinh nói lúc đó anh ta rất khiếp sợ, kết quả em còn nói: 'Đừng nhìn tôi với vẻ kinh ngạc như vậy, đúng là ý mà anh hiểu đó. Gà cá cúc, a phòng a hoa.' Trương tiên sinh còn nói lời của em gây tổn thương tinh thần khổng lồ cho anh ta. Hơn nữa...". Biện Khiêm cân nhắc một chút, "Anh ta nói anh ta tuyệt đối không phải là thụ".

"Tổn thương tinh thần?". Chân Ý có vẻ bất ngờ, "Một người có tố chất tâm lý vững vàng đến mức có thể gây tai nạn rồi bỏ chạy, lại có thể bị một câu của em làm tổn thương sao? Hơn nữa, nếu anh ta vào tù, chắc chắn bị vạn người đè, thụ vạn năm".

Biện Khiêm sờ tai, than thở: "Còn con trai của trưởng khu Lý nữa. Cậu ta muốn đi vệ sinh, thế mà em lại bạo cậu ta 'nhịn đi'?".

Chân Ý không chịu nổi thở hắt ra một hơi: "Thằng nhãi kia tưởng đưa tiền là xong, chuyện gì cũng có luật sư bao che, hỏi thì không thèm trả lời, một phút mà đòi đi vệ sinh ba lần. Thái độ gì đây chứ?".

"Nói như vậy đúng là có lý do chính đáng". Biện Khiêm gật đầu, vuốt cằm, "Nhưng cậu ta nói không nhịn được, em nói gì?".

Chân Ý nhíu mày, không hề biết sai: "Tại cậu ta khiêu khích em trước, anh không thấy vẻ mặt đáng đánh đòn lúc cậu ta nói 'không nhịn được' đâu".

"Dù thế nào thì em cũng không thể nói: 'Không nhịn được thì tôi đánh cho cậu tịt'!".

Chân Ý liếc mắt nhìn bàn, buồn bực không lên tiếng.

"Lúc đó cậu nhóc bị em dọa cho sợ tè ra quần luôn!".

"Anh, bao lâu rồi anh không lên mạng? 'Sợ tè ra quần' là thán từ".

"Anh biết, nhưng cậu nhóc kia thật sự tè ra quần".

Chân Ý nổi đóa, không kiềm chế nổi mà nhảy dựng lên: "Cậu nhóc? Lưu ban ba lần, một thằng nhãi mười mười bảy tuổi còn học lớp mười một biết trêu ghẹo con gái mà là cậu nhóc sao?".

Căn phòng trở nên tĩnh lặng.

Cô sửng sốt hồi lâu, chậm rãi ngồi xuống. Cô cũng phát hiện mình mất kiểm soát.

Biện Khiêm: "Bây giờ đã ý thức được trạng thái của bản thân bất thường chưa?".

Chân Ý quay đầu: "Làm gì có chuyện đấy. Hôm qua em ngủ không ngon nên hơi nóng nảy".

"Tiểu Ý, anh cho em nghỉ một tháng có lương, cố gắng điều chỉnh lại đi. Nếu không muốn tìm người có chuyên môn, thì ít ra cũng phải tìm người em có thể tin tưởng, nói hết những chuyện trong lòng".

Chân Ý nổi cáu: "Em không cần, em thật sự rất bình thường. Bây giờ thứ em cần chính là công việc".

"Sau khi vụ kiện của Đường Thường, anh nên cho em nghỉ mới phải". Biện Khiêm hơi nghiêng người về phía trước, giọng điệu mang vẻ ra lệnh, "Kì nghỉ này là cưỡng chế. Em không được từ chối. Một tháng này, anh sẽ không sắp xếp cho em làm bất cứ chuyện gì cả".

Chân Ý nén giận, đứng vọt dậy rời đi.

"Không cần cảm ơn!". Biện Khiêm vẫy tay chào cô.

#

Hương cỏ xanh thoang thoảng, gió mát thổi từng cơn, viện dưỡng lão vô cùng yên bình.

Chân Ý ngồi cạnh cửa sổ sát đất của phòng vận động, đánh cờ với bệnh nhân.

Gần viện nghiên cứu và bệnh viện tâm thần chỗ Ngôn Cách làm việc có một viện dưỡng lão. Sáng nào Chân Ý cũng đưa ông nội tới đây, đến bệnh viện làm việc, buổi tối thuận đường đưa ông về nhà.

Nhắc tới chuyện này, cô đang trong thời gian đào tạo công việc tình nguyện. Hôm nay là ngày phục vụ thứ sáu, tâm trạng bình lặng lại thoải mái, như sân cỏ lấp lánh ánh dương ngoài cửa sổ kia.

Thật ra cô nhận được nhiều hơn cho đi.

Mấy ngày nay, cô sinh hoạt cùng những bệnh nhân tâm thần dễ thương, rời xa cuộc sống đồi bại hỗn tạp, chỉ còn trái tim đơn thuần nhất, tâm trạng dần dần khá lên.

Chơi cờ với bệnh nhân xong, Chân Ý đi thu dọn phòng bệnh, loanh quanh một hồi lại rẽ nhầm hướng, lơ ngơ tiến vào một hành lang yên tĩnh.

Cuối hành lang, ánh mặt trời hắt lên bệ cửa sổ, loài hoa màu vàng cô không hay tên thi nhau đua nở. Gió nhẹ lướt qua, từng khóm từng khóm chen chúc nhốn nháo, thật dễ thương biết bao.

Chân Ý không đừng được, tiến tới ngắm nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, bên kia là một căn phòng treo tấm rèm cửa phất phơ theo gió.

Căn phòng sáng sủa rộng rãi, bày trí vô cùng ấm áp, có người ngủ say trên chiếc ghế dựa rộng rãi mềm mại, trên người cắm đầy dây dợ trắng toát. Còn Ngôn Cách mặc áo blouse đứng bên cạnh, cầm bút ghi chép số liệu trên máy.

Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên Chân Ý trông thấy Ngôn Cách. Cô vẫn nhớ phải duy trì khoảng cách với anh. Trước khi tới đây cô đã hỏi han trước, phần lớn thời gian anh đều ở viện nghiên cứu chứ không phải ở bệnh viện.

Hiện tại...

Chân Ý sửng sốt, vừa rồi đầu óc treo ngược cành cây nên cô đi nhầm hướng, hình như đi qua một cánh cửa đang sửa chữa treo biển cấm vào. Chắc hẳn chỗ này là viện nghiên cứu.

Đang định tranh thủ lúc Ngôn Cách chưa phát hiện mà chuồn đi trước.

Nhưng muộn mất rồi.

Ngôn Cách ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, ánh mắt đằng sau cặp kính vô cùng hờ hững. Nhìn theo hướng của anh, giờ này vẻ mặt của cô vừa ngu vừa dại, như con gấu mèo không cẩn thận xông vào nhà gỗ của loài người.

Người nằm trên ghế dựa ngồi dậy. Anh ta không mặc đồ bệnh nhân, nói với Ngôn Cách mấy câu rồi mở cửa rời đi.

Chân Ý kiên trì đứng nguyên tại chỗ, chỉ một lát sau Ngôn Cách cũng đi ra, không hỏi cô sao lại tới, chỉ nói: "Đã quen với công việc tình nguyện chưa?".

"Ừ, rất tốt".

Cô không hề biết, có một ngày anh tới bệnh viện, ghé qua câu lạc bộ, nhìn thấy cô mặc bộ đồ y tá tình nguyện, hướng dẫn bệnh nhân những điệu múa của trẻ con, như cô giáo nhà trẻ vậy.

Chân Ý cố gắng tìm đề tài, chỉ máy móc trong phòng: "Anh vừa làm gì thế?".

"Ghi chép tác dụng của vài loại thuốc tâm thần khi phối hợp với nhau".

Anh không nói tên thuốc, nếu không chắc cô phải choáng váng: "Cũng như làm thí nghiệm đó à?".

"Ừ".

Chân Ý hốt hoảng: "Thí nghiệm trên cơ thể con người?".

Ánh mắt của Ngôn Cách liếc xuống mặt cô: "Kì lạ lắm sao?".

"Bất cứ loại thuốc nào dùng cho người cuối cùng đều là thí nghiệm trên cơ thể con người". Anh nói.

Chân Ý rụt cổ: "Ai đồng ý làm thí nghiệm chứ?".

"Họ là người tình nguyện".

"Thật vĩ đại, hi sinh vì khoa học". Trong lòng Chân Ý đột nhiên nảy sinh sự ngưỡng mộ.

"Sẽ cho tiền".

"...". Cô hoàn toàn câm nín.

"Những phương pháp trị liệu không dùng thuốc khác có thí nghiệm trên cơ thể con người không?".

"Như trên".

"Vậy em cũng muốn làm người tình nguyện". Chân Ý xung phong nhận việc.

"Cô muốn gặp bác sĩ nhưng không muốn trả tiền phải không?". Ngôn Cách không khách khí vạch trần.

"..".

Cô cười he he, đề nghị, "Cùng lắm thì sau này anh ra tòa, em không thu tiền của anh là được chứ gì".

"Tạm thời không có kế hoạch giết người".

"...". Lạnh quá.

"Thế còn ly dị...". Cô đang nói gì thế này?

"Tạm thời không có kế hoạch kết hôn".

An Dao đâu? Chân Ý nghi ngờ, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, cô không muốn đào sâu.

Ngôn Cách cầm tập tài liệu, đi phía trước: "Nếu cô muốn thử thì tôi tiến cử liệu pháp gây sốc".

"Gây sốc? Liệu pháp sốc điện sao?". Chân Ý cau mày, không hài lòng bĩu môi, "Ngôn Cách, anh muốn ngược đãi em đấy hả?".

Anh hơi cong khóe môi, không đáp.

Chân Ý ngẫm lại cẩn thận, cảm thấy có lẽ mình nghĩ sai lệch, nói thêm: "Có phải em nói sai, liệu pháp này cũng rất tốt phải không?".

"Không tốt".

"Vậy ư? Hình như có rất nhiều bác sĩ đang dùng mà".

"Bệnh nhân sẽ vô cùng đau đớn". Anh nói, "Cô không thể cho rằng bệnh nhân không có cảm giác".

Lòng Chân Ý khẽ xôn xao, đôi chút cảm động, mơn man ấm áp.

Cô hỏi: "Vậy còn có liệu pháp nào không dùng thuốc nữa không?".

"Có rất nhiều phương pháp vật lý trị liệu đã trở thành hệ thống như ám thị, giải mẫn cảm(*)... Ngoài ra, mặc dù phạm vi áp dụng có hạn, nhưng liệu pháp thôi miên cũng rất tốt".

(*) Giải mẫn cảm là một liệu pháp tâm lý, bằng cách để người bệnh thường xuyên tiếp xúc với các kích thích tiêu cực, từ đó giúp họ gạt bỏ nỗi sợ hãi và lo âu.

Cô nhớ lại lần anh thôi miên cô ở trung tâm thương mại:

"Cái đó chắc phải học lâu lắm nhỉ?".

"Ừ". Anh đã đi tới phòng nghỉ của mình, hé cửa rồi quay đầu lại, "Chân Ý, cô có muốn nói chuyện với ai đó không?". Đôi mắt anh trong suốt, giọng nói ôn hòa,

"Cô có thể coi tôi là bạn hay bác sĩ cũng được, tùy cô".

Trái tim Chân Ý như khựng lại, anh cũng biết rồi sao?

Bạn... ư?

Cô khẽ mỉm cười: "Bác sĩ đi!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: