Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5: " Mori - sensei. Sáng hảo."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fukuzawa lại cõng Mori về, nhưng lần này không phải là về phòng khám nữa, lần này là về nhà riêng của ông. Căn nhà gỗ kiểu nhật rất cổ điển, không hổ là thống đốc - dono, rằng chỉ có ngài mới chơi được cái kiểu cách này.

" Ư..."

Mori khẽ cựa người rồi lại chìm vào giấc ngủ, Fukuzawa đặt hắn nằm xuống thảm tatami rồi đi lấy chăn.

Đừng hiểu lầm, nhà thống đốc không phải là không có giường. Vấn đề là cái giường quá nhỏ, nếu hai người cùng lên thì chen chúc không nổi.

Nếu không thì cho ngài Mori lên giường cũng không phải là ý kiến tệ?

Ây da, nếu như vậy thật thì Thống đốc tiếc chết đi được. Lâu lắm mới có 1 lần 2 người ngủ chung đó nha, mặc dù giờ Mori - sensei đang say :))

.............................................

Mori Ougai vừa tỉnh giấc, thứ chào đón hắn đầu tiên không phải là tiếng cằn nhằn quen thuộc của Elise, mà mà là một cơ ngực săn chắc, ừm, săn chắc đấy. Tay hắn còn đang vòng qua eo người nọ, tư thế này hình như là tư thế mà hắn vùi mặt vào ngực người ta, mà người kia còn không chút bài xích, siết chặt eo hắn. Tư thế này thật là quá ám muội rồi đi!

Mori khẽ ngẩng đầu, đập vào mắt hắn là một gương mặt quen thuộc tới không thể nào quen hơn, não của ngài boss chợt đơ lag vài giây...

Khoan đã!!! Chuyện gì đang xảy ra nơi này vậy?

Trước mắt Mori là gương mặt đang say ngủ của Fukuzawa, gương mặt bỗng chốc trắng bệch không còn huyết sắc.

Chẳng phải hôm qua hắn uống rượu ở tầng hai bữa tiệc hay sao? Sao cuối cùng lại ở đây? Hắn mộng du tới đây hả? E..Elise - chan đâu rồi?

Mori bật dậy như lo xò, thế là sống lưng hắn 'rắc' một tiếng...

Một bàn tay to lớn phủ lên lưng Mori, giúp hắn xoa lưng. Fukuzawa mí mắt vẫn díp chặt, tay vẫn không ngừng hoạt động. Mori run run tránh ra, Thống đốc cũng mở mắt.

" Fukuzawa - dono?"

" Mori - sensei. Sáng hảo."

Fukuzawa đứng dậy, bắt đầu đi vệ sinh cá nhân, bỏ mặc Mori đang ngơ ngác ở đó.

Mori một mặt mộng bức, tại sao tên kia không chút ngạc nhiên khi mình ở đây?

Cái đầu với IQ 3 chữ số của Mori đình trệ vài giây, tới tận lúc Fukuzawa thay quần áo xong bước ra, Mori vẫn ngơ ngác ngồi ì ở đó.

" Mori - sensei, cậu có định đứng dậy để tôi cất dọn không? Hay tôi bế cậu đi luôn?"

" À.. à, đợi chút..."

Mori luống cuống đứng dậy, cuối cùng lại vấp vào cái áo mà ngã nhào ra phía trước, đập mỏ vào người thống đốc.

Mori hoảng part 2, quần áo mình có bao giờ vừa dài vừa rộng thế đâu?

Fukuzawa dựng Mori dậy, kéo ngực áo haori himo vào cho hắn. Thống đốc nghi hoặc nhìn bác sĩ:" Mori - sensei, có phải cậu uống rượu nhiều quá nên ngốc luôn rồi không?"

Không những say rượu loạn tính, lại còn để y thay quần áo cho, cái danh Boss Port Mafia nguy hiểm thâm sâu khó lường hắn cất công gầy dựng đã đổ bể sạch sẽ chỉ sau một đêm. Lúc mới tỉnh do đau đầu từ hôm qua, bao nhiêu đêm không ngủ không ăn cùng đau lưng bùng phát cùng lúc khiến gương mặt hắn đã nhợt nhạt giờ thành trắng bệch không chút huyết sắc. Fukuzawa nhìn Mori đơ đơ lag lag mãi thì mệt mỏi thở ra, trực tiếp ôm Mori ra phòng bếp.

" A... Fuku.. Fukuzawa - dono!"

Mori mặt mày đỏ bừng, 4 chục tuổi đầu rồi mà vẫn bị người ta ôm ngang người thế này thật không là còn mặt mũi mà!

Mori cũng chẳng hiểu bản thân đã về tới phòng khám của mình kiểu gì, nhưng sau khi tới trụ sở Mafia đi làm, hình như mọi thứ cứ có gì đó sai sai???

Kouyou đang ngồi phê duyệt công văn thì Mori bước vào, cô cười bí hiểm:" Đau lưng không Mori - san?"

Mori sờ sờ thắt lưng, thành thật gật đầu:" Đau chứ. Mọi chuyện hôm qua suôn sẻ không?"

Kouyou cười:" Xong hết rồi, nhưng mà ngài cũng thật là khó chiều quá đi, nói là biệt thự của mình mà sau khi xong lại chẳng thấy chủ nhà gì cả!"

Mori cười cười cho qua chuyện, bây giờ chả lẽ nói mình mộng du tới nhà kẻ thù?

Nhưng có lẽ Mori không biết, chiếc điện thoại đang ở chế độ im lặng của Kouyou từ đầu tới cuối đều đang kết nối với một người mà tới chết hắn cũng không ngờ tới.

Dazai cùng mọi người của trụ sở thám tử ở đầu dây bên kia đều há hốc miệng, cũng may là Dazai sớm tắt mic cùng mở loa ngoài, tất cả mọi người mới nghe trọn đoạn nói chuyện.

Kouyou ở đầu dây bên này vẫn tiếp tục nói:" Mà hôm qua ngài đi đâu thế?"

Mori ngồi xuống bàn làm việc, sau đó triệu hồi Elise. Con bé nhìn thấy Kouyou liền dính lấy cô.

" Kouyou - nee!"

Kouyou cười, cô nhẹ nhàng xoa đầu Elise:" Tôi nhớ em lắm đó, hôm qua đã đi đâu thế?"

Elise cau mày, giọng nói choe chóe vang lên:" Em cũng không biết, nhưng ở đó là một nơi có mùi oải hương khá nồng!"

Ranpo mắt sáng như đèn pha ô tô, căn nhà duy nhất có hoa oải hương mà cậu biết chỉ có nhà của người đó thôi!

" Căn nhà có mùi oải hương ư?" Atsushi nhíu mày, sau đó nhìn sang Ranpo:" Anh có manh mối gì không?"

Ranpo lắc đầu:" Vốn không cần manh mối, tôi biết đó là nhà của ai rồi!"

Tất cả mọi người quay sang nhìn Ranpo, duy chỉ có Dazai nở một nụ cười quỷ dị.

" Là nhà của Thống đốc!"

Yosano hết hồn, ly trà trong tay Kyouka bị con bé bóp nát ngay tức khắc, kính của Kunikida nứt ra một miếng. Ai ai cũng ngạc nhiên tới trợn tròn con mắt.

" Vậy là mọi người đều có kết quả trong lòng mình rồi nhỉ?"

Kunikida gian nan đẩy cái kính sắp rớt tròng, Dazai nhún vai:" Đâu còn gì để nói đâu chứ, nếu để bên Mafia phát hiện, đừng nói là chịu trách nhiệm, chắc chắn sên lùn sẽ quậy tung chỗ này lên mất!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top