Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----- Jun ngoi lên li ri nè ^^ Có ai nh tui hay mong truyn ca tui không? 😂😂 -----

-000-

        
Tại phòng 1504, khách sạn Royal.

Jimin mỉm cười hướng đến chàng trai đang cau mày dè chừng đón lấy ly rượu từ trong tay mình rồi thoải mái ngồi xuống giường. Đưa tay chỉnh lại chiếc áo khoác tắm trên người, Jimin nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của anh, ánh mắt vẫn dán chặt lên người đối diện và có lẽ vì đoán chắc cậu nhóc sẽ đến đây nên Jimin chẳng có chút biểu hiện gì gọi là ngạc nhiên cả.

_ Anh biết là em sẽ đến, Jungkookie.

Về phía Jungkook, cậu hơi nhướng mày trước câu nói chắc chắn của Jimin liền lạnh lùng đặt ly rượu lên bàn rồi nghiêm túc quay lại đối diện với anh. Rõ ràng việc cậu vô tình dùng bữa tối ở đây với gia đình chỉ là một sự trùng hợp và Jungkook không hề muốn sử dụng chiếc thẻ phòng 1504 này một chút nào cả. Tuy nhiên, khi nghe chủ tịch Jeon nhắc đến tình hình sức khỏe của Yerin kể cả sự hiện diện của tên bác sĩ quái dị Byun Baekhyun gì đó đang ở bệnh viện Seoul, Jungkook quyết định sẽ gặp mặt Park Jimin một lần.

_ Mục đích tôi đến đây là gì anh biết rõ nhất. - Jungkook tiến lại gần chỗ của Jimin nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn - Tại sao anh lại xuất hiện ở trong tập đoàn Jeon và yêu cầu tôi trở về đó?

_ Nếu anh nói anh nhớ em thì em có tin không? - Jimin phì cười trước sự dè chừng của Jungkook, thích thú quan sát biểu hiện của cậu.

_ Tôi đang rất nghiêm túc. - Jungkook khó chịu lên tiếng.

_ Anh cũng đang rất nghiêm túc với em. - Jimin chậm rãi đứng dậy di chuyển về hướng của Jungkook rồi mỉm cười đặt hai tay lên đôi vai của cậu - Em nghĩ mục đích của anh khi lôi kéo em trở về trò chơi này là gì? Hửm?

Chán ghét gạt đôi tay của Jimin rời khỏi người mình, Jungkook cau mày tiến về phía cửa sổ rồi im lặng quan sát thành phố Seoul từ tầng mười lăm. Jungkook bắt đầu suy nghĩ, nếu như bây giờ cậu kết thúc tất cả mọi thứ ở đây, từ bỏ nửa cuộc đời còn lại để thỏa mãn ý định trả thù của Park Jimin thì liệu anh có dừng lại và buông tha cho cậu hay không?

Nhưng Jungkook không h biết rng linh hn ca cu đã vô tình b anh trói cht vào s day dưa mơ h này, không th dt ra được.

_ Jungkookie.

Bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của bản thân, Jungkook ngạc nhiên thoáng nhìn xuống đôi tay nhỏ bé của Jimin đang ôm lấy mình ở đằng sau và nó khiến cho cậu nhớ lại một đoạn ký ức lúc trước Jimin cũng dịu dàng ôm lấy cậu như vậy khi họ dành thời gian ở Nhật Bản.

_ Em không thể hạnh phúc khi chính em là người đã đẩy anh vào thế giới của sự tuyệt vọng được. Làm sao em có thể thoải mái cười đùa với những người phụ nữ khác mà quên mất em đã gieo sự tổn thương vào trái tim anh như thế nào? Em đã tước đi mọi thứ của anh Jungkookie, hạnh phúc, niềm tin và cả tình yêu, em đã hủy hoại chúng.

Jimin áp một bên má của mình vào tấm lưng của Jungkook, anh lơ đãng nhìn về những lon bia nằm ở dưới sàn mà mình đã uống trong khoảng thời gian chờ đợi cậu đến đây. Thật ra, Jimin không hề tự tin như những gì mà mình đã nói bởi vì anh nhận ra trong đôi mắt của Jungkook vốn dĩ đã phai nhòa đi đoạn tình cảm năm xưa hay thậm chí hiện tại chỉ có sự chán ghét và kinh tởm. Thế nhưng, vào cái khoảnh khắc chính mắt anh nhìn thấy Jungkook đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng, Jimin đã nhanh chóng giấu đi sự lo lắng trong lòng và khoác lên cho mình một lớp vỏ bọc mạnh mẽ tràn đầy sự kiêu ngạo.

Bi vì anh không mun đ bt c ai nhìn thy s yếu đui ca bn thân thêm mt ln nào na.

_ Đó chính là lý do khiến anh giết đi những người phụ nữ xung quanh và cả gia đình của tôi ư? - Jungkook bất giác nhếch miệng cười chế giễu, cậu vô thức mân mê những ngón tay của Jimin rồi lạnh lùng khước từ chúng, quay người lại đối diện với anh - Park Jimin, anh đúng là diễn kịch rất giỏi.

Cau mày trước câu nói kỳ lạ của Jungkook, Jimin thật sự cảm thấy vô cùng bị xúc phạm khi những cảm xúc chân thật của mình lại bị cậu xem như một trò đùa. Thế nhưng, ngay khi anh toan nói một điều gì đó thì Jungkook đã xen vào.

_ Đúng là tôi lợi dụng tình cảm để tiếp cận anh với mục đích là thu thập chứng cứ phạm tội của tập đoàn Park nhưng việc đó đâu phải anh không biết. Đêm ở khách sạn Royal này, tại căn phòng tương đồng với căn phòng trắng chết tiệt mà anh giam tôi ở đó suốt thời gian qua, tôi đã dùng số bằng chứng để trao đổi với anh, anh quên rồi ư?

Sững sờ trước những gì Jungkook đang nói, Jimin thật sự bị sốc bởi vì anh hoàn toàn không có chút ấn tượng gì về nó cả...

_ Anh đồng ý từ bỏ tất cả cùng tôi rời khỏi Hàn Quốc để sống một cuộc sống yên ổn và tôi đã giao trả số bằng chứng đó lại cho anh.  Năm đó tôi đã cho anh một cơ hội Park Jimin nhưng cuối cùng anh lại lựa chọn đâm đầu vào những việc phạm pháp của gia đình mà bỏ rơi tôi một mình ở sân bay Incheon.

_ Không thể nào. - Jimin quả quyết lắc đầu, tâm trạng cũng dần trở nên mất bình tĩnh - Nếu sự thật là như vậy tại sao tôi lại không có một chút ấn tượng gì hết?

_ Đêm tôi rời khỏi sân bay và bắt taxi trở về căn hộ của mình tôi đã bị một đám người truy sát anh có biết hay không? - Jungkook cười khẩy, cậu thở hắt một tiếng rồi từ tốn đặt bàn tay của Jimin lên đầu của mình, nơi vị trí của vết sẹo - Tôi đã bị người của anh đập một cú đây nhưng đúng lúc đó có một đội tuần tra đi ngang qua nên tôi đã thoát chết. Anh là người bỏ rơi tôi trước Park Jimin, anh đã lấy lại chứng cứ tội phạm của tập đoàn Park và cho người giết tôi bịt đầu mối.

_ Không thể nào! Không thể có chuyện như vậy được!

_ Thời gian tôi ở bệnh viện, Yoongi đã thay tôi tiếp quản vụ án của anh và tôi cũng thật sự bất ngờ khi anh ấy nói rằng cấp trên đã thăng chức cho tôi bởi vì số bằng chứng mà tôi đã cung cấp qua email. - Jungkook nghiêm túc nói - Cho đến khi tôi muốn tự mình xác nhận lại mọi chuyện với anh ở cục cảnh sát thì Yoongi đã báo cho tôi biết rằng anh đã tự sát ở trong phòng tắm. Sau đó, vụ án này cũng đột nhiên khép lại.

_ Nếu...nếu những gì em nói là sự thật thì tại sao...? - Jimin như không thể tin được tất cả những gì mà Jungkook nói, vô thức bước lùi lại một bước kinh ngạc nhìn cậu.

_ Khi tôi gặp "Christian Park" tôi đã nghi ngờ người đó chính là anh giả dạng nhưng sau một thời gian tiếp xúc tôi lại vội vã kết luận rằng anh không phải là anh ta. - Jungkook đột nhiên bước lên một bước rồi giữ lấy đôi vai của Jimin - Nhưng anh biết không? Nhiều lúc tôi đã hi vọng anh chính là Christian Park bởi vì tôi muốn chính miệng anh giải thích toàn bộ mọi chuyện, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã vì anh mà hạ quyết tâm từ bỏ tất cả nhưng anh lại cho người giết chết tôi?

_ Jung...Jungkook à... - Jimin vô thức rơi nước mắt, cơn đau ở ngực trái khiến cho anh không thể thở được bởi vì anh nhận ra trong đôi mắt của Jungkook không hề có sự giả dối.

_ Anh trở về tìm tôi trả thù? - Jungkook bật cười rồi ngay lập tức quay trở về dáng vẻ lạnh lùng - Tôi đã luôn thành thật với anh Park Jimin, dù cho tôi biết ngày tôi thú nhận với anh tất cả mọi chuyện sẽ không thoát khỏi cái chết nhưng tôi vẫn lựa chọn tin ở tình yêu của anh dành cho tôi. Nhưng cuối cùng, kết quả là gì? Hửm? Bây giờ anh còn muốn hành hạ tôi đến mức nào nữa đây? Anh nói đi? Anh nói đi Park Jimin!

_ Anh không biết! Anh không biết gì cả! - Jimin đau đớn gào lên, anh ngồi thụp xuống đất rồi đưa hai tay ôm chặt lấy đầu của mình, hoảng loạn và lạc lối là tất cả những gì mà anh đang cảm thấy lúc này.

Im lặng trước dáng vẻ hiện giờ của Jimin, Jungkook lưỡng lự cuối xuống rồi giơ tay toan đỡ anh đứng dậy nhưng cuối cùng lại buông thỏng ở trên không trung khi những hình ảnh chết chóc và bệnh hoạn mà Jimin đã mang đến bất ngờ ùa về trong tâm trí của cậu. Thu lại cánh tay rồi thở hắt ra một tiếng, Jungkook đưa tay cào lấy mái tóc của mình rồi chậm rãi lên tiếng.

_ Mục đích tôi đến đây là kết thúc tất cả mọi chuyện với anh. Nếu anh không tin những gì tôi nói thì hãy bảo Hoseok hay Taemin gì đó điều tra. Hoặc là người bạn thân họ Kim của anh cũng được.

Dứt lời, Jungkook để lại chìa khóa phòng ở trên bàn rồi lặng lẽ rời khỏi để lại Jimin một mình ở đó với sự hoảng loạn và rối ren...

Tại sao anh lại không có một chút ấn tượng gì về nó?

Chẳng lẽ vào thời điểm đó đã xảy ra chuyện gì khiến cho anh đánh mất đi một số ký ức quan trọng ư?

Vòng tay ôm chặt lấy đôi chân của mình, việc này anh nhất định phải điều tra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top