Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26 - 30

Khi hơi thở dần đồng đều, tinh thần ổn định trở lại Minh Nhi buông thõng cánh tay ra khỏi người Vương Hoàng, còn chưa kịp vui mừng khí tuất lạnh lẽo ập đến, Vương Hoàng đưa đôi mắt hung hãn nhìn cô không chớp.

* Ực * Minh Nhi nuốt một ngụm khí lạnh, cả người run lên như bị điện giật, vòng tay to lớn của Vương Hoàng vẫn còn đang giữ lấy eo cô, muốn chạy e là không thể.

" Trịnh...Vương Hoàng...chúng ta...đang là bạn...mà " Minh Nhi hạ giọng ấp úng từng tiếng.

Gương mặt của Vương Hoàng không biến sắc, lâm le ánh mắt dọa Minh Nhi kinh người, ngay cả thở mạnh cũng chẳng dám huống chi rục rịch cơ thể.

Bất thình lình, Vương Hoàng tóm lấy cổ chân Minh Nhi, dùng lực bóp mạnh đến nổi phát ra tiếng kêu * răng rắc *.

" Áaaaaaa, đau quá..." Minh Nhi hét lên, thân hình bé nhỏ co rút tức thì, hốc mắt rơi lã chã những giọt lệ.

Cổ chân đỏ ửng, Minh Nhi không còn cử động được chân trái, toàn bộ cảm giác đều đổ dồn xuống đó, nó đau chết đi sống lại, lần trước vốn bị Trịnh Vương Hoàng bẻ trẹo một lần, vừa mới khỏi lại tiếp tục bị bẻ thêm lần thứ hai.

Triệu Minh Nhi đau đớn cắn thủng cả môi, tự cào cáu lấy hai tay mình, Vương Hoàng mặt lạnh bế sốc cô ném thẳng lên giường, dùng chiếc cà vạt trói ngược hai tay Minh Nhi lên đỉnh đầu, ánh mắt hận ý từ cô nhìn Vương Hoàng không rời, cô phùng mang trợn má mắng nhiếc.

" Trịnh Vương Hoàng đồ độc ác, anh muốn biến tôi giống với Giang Tuyết Tuyết đúng không? "

" Yên tâm, anh rất thương em, có làm gì thì cũng giữ cho em lành lặn, chỉ bị trẹo chân thôi sửa lại sẽ hết " Vương Hoàng ngạo nghễ đáp lại, bá đạo nâng chiếc cầm nhỏ lên, ép cho khuôn ngực của Minh Nhi chạm vào vòm ngực săn chắc của anh.

Toàn bộ cơ thể Minh Nhi đều bị đè chặt dưới thân anh, Minh Nhi bức xúc chất vấn.

" Anh đã hứa làm bạn với nhau, sau giờ anh lại đối xử với tôi như vậy? "

" Anh không muốn làm bạn nữa, anh nghĩ kĩ rồi...em chỉ có thể làm vợ anh, một khắc anh cũng không cho phép em rời xa anh "

Vương Hoàng vừa nói bàn tay ngỗ nghịch lại tự tiện mò mẫm lấy cái éo nhỏ xíu, đôi môi mỏng công kích liên tục vào cổ và phần xương quai xanh, Minh Nhi giãy giụa, càng chống đối càng làm tay và chân thêm đau.

" Trịnh Vương Hoàng đồ hứa lèo, cút ra khỏi người tôi ngay " Minh Nhi khóc nấc từng hồi, có mắng có chửi Vương Hoàng vẫn vờ đi như người câm điếc.

Lần này anh quyết định không tha cho Minh Nhi, cô có nói đến khô cổ anh vẫn không dừng lại, từ trong túi Vương Hoàng lấy ra một viên thuốc, đưa tay cường thế bóp lấy miệng Minh Nhi há to ra.

Anh đút hẳn viên thuốc vào trong cuốn họng, ngay khi Minh Nhi nuốt nó, cô ho đến xanh xao mặt mày, linh cảm mách bảo chuyện chẳng lành.

" Trịnh Vương Hoàng anh vừa cho tôi uống thuốc gì? "

" Thứ mà trước đây em đã cho anh uống " Vương Hoàng cười đểu giả, đê tiện nói.

Minh Nhi khóc bở cả hơi, bị Vương Hoàng cho uống thuốc k.ích dục cả người cô nóng lên hừng hực, đầu óc dần mụ mị, ngay cả sức phản kháng cũng không còn.

Trịnh Vương Hoàng cởi trói cho Minh Nhi, gương mặt cô đỏ ửng, hai mắt lờ đờ như kẻ nghiện thuốc, anh chạm nhẹ ngón tay lên đôi môi anh đào. Tức thì Minh Nhi mút chặt lấy đầu ngón tay, trông rất gợi tình, cổ họng còn phát ra những tiếng ri rỉ lí nhí.

Chiếc áo len rộng tuột xuống, bên trong là phần ngực căng đầy được bảo hộ bởi chiếc áo lót đen cài trước, nó dường như chẳng chứa hết khuôn ngực đầy đặn kia, Vương Hoàng ấn tay vào ngay giữa áo, nó lập tức bung ra, cặp ngực theo đó mà phô bày.

" Trịnh Vương Hoàng, súc sinh...mau dừng lại..."

Mặc dù bị thuốc điều khiển nhưng Minh Nhi vẫn còn chút nhận thức, cô tự cắn lấy môi mình tạo cảm giác đau đớn trấn tĩnh tinh thần, nào ngờ Vương Hoàng lại dùng tay tách lấy hai cánh môi, ép Minh Nhi lần nữa ngậm lấy tay anh.

" Xem kìa, cơ thể em thành thật hơn những lời em nói nhỉ? " Vương Hoàng đắc ý, hả hê bỡn cợt.

Minh Nhi uất nghẹn, dùng chút sức lực cuối cùng gắng gượng đẩy tay Vương Hoàng ra khỏi miệng, rồi ngã tựa vào thành giường.

Ánh mắt háu đói đăm chiêu nhìn quả Cherry đỏ hồng giữa bầu ngực, mùi hương trên người Minh Nhi kích thích từng sợi thần kinh. Vương Hoàng vồ lấy tới, dùng đôi môi ẩm ướt ngậm chặt quả Cherry, trêu đùa đến khi nó tr.ương cứng, lại di chuyển lên cái miệng thơm tho. Anh hôn ngấu nghiến, đầu lưỡi cả hai thắt chặt vào nhau, vị ngọt làm lan tỏa cả vòm họng, da thịt mẫn cảm không ngừng chà sát lên nhau.

Minh Nhi hoàn toàn bị thuốc khống chế, đầu óc mê muội, cơ thể phản chủ đưa tay choàng lấy cổ Vương Hoàng, càng hôn càng hăng, đến khi ăn đủ vị ngọt trong miệng Vương Hoàng lại đưa lưỡi liếm láp vành tai mềm mại của Minh Nhi. Hai tay anh không quên cởi từng chiếc cúc áo trên người, chẳng mấy chốc đã để lộ thân hình vạm vỡ ra, cuồn cuộn những múi cơ rắn rỏi.

Cơ thể yêu kiều nằm gọn dưới thân, Vương Hoàng nhanh tay cởi luôn cả quần ngoài lẫn quần trong của Minh Nhi, mỗi nơi anh dùng lưỡi quét qua phần da thịt Minh Nhi đều run lên bần bật, anh mạnh tay tách rộng hai chân Minh Nhi ra, ngoạm lấy phần đỉnh cao của tạo hóa, chiếc lưỡi điêu luyện công kích cô phát ra những tiếng kêu nỉ non.

Chỉ trong chốc lát, Vương Hoàng đã hút sạch sẽ dịch vị bên trong, anh tiếp tục di chuyển đôi môi lên phần ngực phập phồng theo từng nhịp thở, vừa dây dưa vừa dùng hai tay bóp nắn bộ ngực căng tròn. Vật nam tính từ lâu đã vùng dậy, Vương Hoàng mất hết kiên nhẫn nhanh chóng cởi quần mình ra.

Anh sờ vào gò má ửng đỏ, Minh Nhi đang giương cặp mắt long lanh mang theo hơi thở phong tình vạn chủng, phá lệ kiều diễm nhìn anh, cô đâu còn đủ nhận thức mà chống cự. Vương Hoàng chồm lên, dùng vật nam tính dựng đứng cậy miệng Minh Nhi ra, nó nhanh chóng đ.âm thẳng vào cuốn họng, hốc mắt Minh Nhi ứa ra vài giọt.

Đôi môi mềm mại bao chặt lấy thứ nóng rang đó, phần lưỡi không ngừng chà sát theo nhịp, Vương Hoàng gầm lên từng tiếng lí nhí, tay giữ lấy đầu Minh Nhi thúc đẩy ra vào liên tục đến khi đôi môi kia thô ráp mới chịu rút ra.

Hai chân Minh Nhi được Vương Hoàng đặt chặt vào hông anh, từ từ đưa vật ấm nóng th.âm nhập vào tư mật, Minh Nhi ưỡn người tiếp nhận quá trình, Vương Hoàng luân phiên luận động không ngừng phát ra hơi thở gấp gáp.

" Minh Nhi, em biết anh kiềm chế hết nổi rồi không, ưm, ưm..."

Phần thân dưới bị Vương Hoàng công kích kịch liệt, hai cánh hoa nhỏ ôm sát, chất nhờn ư.ớt át bao trọn vật nam tính c.ường nộ, mỗi lúc càng thêm sâu và mạnh. Hai cơ thể nóng hổi, lấm tấm những giọt mồ hôi, Vương Hoàng bóp chặt lấy cái eo nhỏ, chúi đầu vào vai Minh Nhi cắn một cái.

Bên tai là những tiếng kêu dụ hoặc của Minh Nhi, anh đưa tay lật úp cô, tiếp tục th.âm nhập, cắn vào gáy cổ cô, dịu dàng liếm láp da thịt mơn mởn, không quên ve vãn cưng n.ựng bầu ngực sữa.

" Minh Nhi, kiếp này em là của anh, kiếp sau...kiếp sau nữa...muôn kiếp em vẫn là của anh "

Minh Nhi không còn chút sức lực, nghe cũng chẳng nghe được, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, dù mơ màng kêu la trong miệng, nhưng tiềm thức vẫn là nổi ám ảnh.

" Vương Hoàng...đừng...đừng...ah..."

Cái giọng ngọt như mía lùi làm Vương Hoàng đê mê, anh ôm lấy hông Minh Nhi đẩy lên cao, khẩn trương tiến vào từ phía sau, hai mắt nhắm hờ, gầm nhẹ trong cuốn họng.

" Ưmmm,...Minh Nhi, em là của anh, kẻ nào dám động vào em, anh giết sạch! "

Cả mặt Minh Nhi đều chúi xuống đệm, sau mông liên tục chịu những đón tấn công trực diện từ Vương Hoàng, cuốn họng phát ra tiếng kêu to càng làm gia tăng khoái cảm trong cơ thể Vương Hoàng, anh tham lam bế xốc Minh Nhi lên cao, ngấu nghiến toàn bộ cơ thể cô, mỗi một nơi chu du đều để lại dấu vết hoan ái.

Minh Nhi khổ sở kêu gào, xương cốt như muốn vụn vỡ, vùng dưới hứng chịu sự luận động kịch liệt từ Vương Hoàng, những giọt nước mắt lăng dài trên má, Vương Hoàng hút sạch toàn bộ mật ngọt trên người cô một cách thô bạo.

Nhất là phần ngực, Vương Hoàng dày vò hai quả Cherry sưng vù, đỏ hoe, cả vết bớt nhỏ nằm dưới vành ngực cũng bị anh cắn đến rỉ máu.

" Ah,...Minh Nhi, anh sắp ra rồi...ưmm "

Vương Hoàng dùng lực bóp chặt bờ mông Minh Nhi, đ.âm xuyên cực mạnh lần cuối, anh gầm lên một tiếng, toàn bộ tinh hoa đều đổ hết vào bên trong cơ thể Minh Nhi.

Cô ưỡn ngực, cơn đau lạnh buốt chảy dài từ đỉnh đầu xuống từng ngón chân, cơ thể không ngừng run rẩy, phía dưới co thắt mạnh mẽ.

Trịnh Vương Hoàng lần đầu được chứng kiến biểu cảm này của Minh Nhi, anh vô cùng thỏa mãn, cơn s.ung sướng tăng lên theo từng giây phút. Anh đặt lên gò má mềm mại một nụ hôn trìu mến, nhẹ nhàng kéo Minh Nhi nằm gọn trên giường, cẩn thận lau người cho cô.

Ngay trong đêm đó, Trịnh Vương Hoàng đưa Minh Nhi trở về Trịnh gia, cô vẫn còn mê mang trong vòng tay anh, khắp người đầy rẫy những dấu tím xanh, có mặc kín đáo đến mấy cũng chẳng thể không che hết được.

Đồ đạc trong căn phòng lúc trước ở sớm được đổi đến căn phòng khác, chỉ vì một ngày xa vợ Vương Hoàng đã thẳng tay tiễn căn phòng ấy thành đống tro tàn.

Anh đem Minh Nhi đặt lên chiếc giường mới, cơ thể mỏng manh cuộn tròn trên đệm, hai tay nhỏ nhắn áp chặt lấy lồng ngực không buông. Trên má Minh Nhi vẫn còn đọng vài giọt nước mắt, dường như trong cơn mê cô đang gặp ác mộng, tiếng khóc ĩ ôi âm nhẹ.

Vương Hoàng đưa tay chàm chạm vào gò má ửng hồng, nhè nhẹ cái giọng trầm khàn hát ru, đây là lần đầu tiên anh cất giọng trước người khác. Bàn tay còn lại không ngưng xoa dịu tấm lưng nuột nà, môi mỏng khẽ cong lên.

" Đừng...Vương Hoàng...làm ơn...tha cho tôi " Minh Nhi nói mớ.

Nụ cười trên môi bỗng tắt ngấm, Minh Nhi ngay cả trong mơ cũng ám ảnh bởi Vương Hoàng, anh biết cô sợ anh, những nổi kinh hoàng do anh gây ra không thể xóa bỏ.

Nhưng, Vương Hoàng chẳng thể thay đổi được, tính chiếm hữu của anh quá cao, cộng thêm Minh Nhi có chấp niệm về địa vị, Vương Hoàng càng gắt gao với cô hơn.

Lắm lúc, chính bản thân anh cũng muốn dịu dàng, muốn cho Minh Nhi được tự do, nhưng hể anh buông ra, cô lại tìm cách chạy khỏi anh. Cứ như thế, hai con người mang tâm tính trái ngược nhau không ai chịu nhường ai ràng buộc nhau, bản tính cực đoan của Vương Hoàng cũng tăng lên từng chút một.

Nhìn Minh Nhi càng xa lánh, Vương Hoàng càng cưỡng ép cô cả đời ở bên cạnh anh.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên chặt ngang suy nghĩ, Vương Hoàng nhanh chân rời khỏi phòng, Hoắc Đường cúi đầu cung kính trước mặt anh.

" Thiếu gia, tên mà ngài mang về nên xử lý sao ạ? "

" Hai tay hắn chạm vào người thiếu phu nhân...lấy mỗi bên một miếng thịt...bảo nhà bếp nấu thành đồ ăn cho tôi "

Ngay khi câu nói vừa dứt, Hoắc Đường bỗng thấy lo sợ thấp thỏm, vầng trán lấm tấm những giọt mồ hôi, không biết vị chủ nhân của ông lại toan tính điều gì, có thể ngày mai ngôi nhà này lại xảy ra trận tranh cãi. Dù là thế, ông cũng không dám kháng lệnh, cúi người nghe theo.

Chờ đến sáng mai khi Minh Nhi tỉnh giấc, gương mặt trở nên tối tăm, cô về lại nhà lao xa hoa, nhìn mọi thứ xung quanh cô cảm thấy chán ghét. Cơ thể còn mệt lã, dù chân đã được băng bó thì vẫn đi đứng không bình thường, mọi việc đều phải nhờ Thẩm Mi lo hết.

Thẩm Mi tết mái tóc nâu dài xéo sang một bên, điểm thêm vài bông hoa nhỏ lên từng bím, tóc của Minh Nhi rất nhiều, mỗi bím to gần bằng nấm tay của cô, không cần phải xé tóc làm phồng.

" Thẩm Mi, Vương Hoàng có nói gì với em không? " Minh Nhi cất giọng nhỏ nhẹ hỏi.

" Dạ không ạ, thiếu gia bận việc với Vương tiểu thư từ sáng sớm, em không có gặp ngài ấy " Thẩm Mi đặt gọn chiếc lượt lên bàn, chỉnh chu lại hai vai áo.

Minh Nhi lại tiếp tục dò hỏi.

" Vậy...anh ấy không nói gì với bất cứ ai sao? "

Thẩm Mi lắc đầu, Minh Nhi suy tư, vuốt lấy đuôi tóc, cô chỉ đang muốn thăm dò Thẩm Mi xem Trịnh Vương Hoàng có gây khó dễ gì cho Triệu Khanh hay không. Rất may, câu trả lời của Thẩm Mi không nhắc đến em trai cô, Thẩm Mi nhanh trí chọn một bộ sườn xám khoác lên người Minh Nhi, trang điểm gương mặt nhẹ nhàng cho cô.

Tao nhã, dịu dàng âu cũng là một nét đẹp thứ hai của Minh Nhi, Thẩm Mi dìu cô ra ngoài, hít thở không khí trong lành của buổi sớm ban mai.

Lúc này, Trịnh Vương Hoàng đang hùng hổ bước vào giữa sảnh nhà của Vương Châu Nhi, quản gia chạy đến báo tin, cô còn chưa dùng bữa sáng anh đã tìm đến tận cửa làm ồn.

" Vương Châu Nhi, lếch cái xác của cô xuống đây "

Cái giọng lanh lảnh chói tai phía dưới, Vương Châu Nhi nhăn nhó mặt bước từ trên cầu thang đi xuống, điệu bộ giống như một phú bà, chỉ còn cách vài bậc là đáp sàn, cô lại nghiêng người tựa vào thành cầu thang.

" Trịnh Tổng, sáng sớm anh không làm việc chạy đến chỗ tôi làm ồn cái gì chứ? "

Trịnh Vương Hoàng nín thinh đảo ánh nhìn sang xung quanh, Châu Nhi hiểu ý lập tức cho người lui ra ngoài, sảnh lớn chỉ còn cô và Vương Hoàng đứng trừng mắt nhau.

" Trịnh Tổng, có gì thì nói nhanh, hôm nay tôi còn có việc phải làm nữa đấy "

" Lời cô nói chẳng đáng tin " Vương Hoàng đáp ngạo nghễ.

Hàng chân mày của Vương Châu Nhi nhíu lại, cô không hiểu Vương Hoàng đang nói đến điều gì, sau một hồi cực lực gặng hỏi Châu Nhi phải tự đập mặt vì bất lực.

Hóa ra, Trịnh Vương Hoàng sáng sớm đến tận cửa làm phiền là vì kế hoạch do cô chỉ điểm không thành công. Vương Hoàng vác mặt tới để trách móc cô, thế nhưng đây cũng đâu phải lỗi do ở bản thân cô.

" Trịnh Vương Hoàng, anh có làm đúng theo lời tôi nói đâu mà đòi thành công!

Triệu Minh Nhi mới rời anh một ngày anh đã nhảy cẫng lên rồi...không cho người ta thời gian tự do thì lấy đâu người ta nhớ đến anh " Châu Nhi càm ràm.

Trịnh Vương Hoàng gạt phăng lời lẽ ấy của cô, nghĩ đến việc có hàng tá tên đàn ông dòm ngó đến Minh Nhi anh đã muốn phát điên, bảo anh để Minh Nhi tự do bay nhảy thà ném anh xuống sông cho cá ăn thịt còn hơn.


Vương Châu Nhi lắc đầu bó tay, cái tính độc tài của Vương Hoàng không ai trị được, hèn gì mà Triệu Minh Nhi chỉ toàn xa lánh chứ chẳng chịu yêu, Châu Nhi có hết lời khuyên bảo thì Vương Hoàng cũng cắt ngang lời cô.

Tuy nhiên, ít nhiều gì thì những lời Châu Nhi nói cũng có sức ảnh hưởng đến tâm trí Vương Hoàng, họ nhanh chóng kết thúc cuộc tranh cãi trong vài phút, Vương Hoàng quay về làm việc, còn Châu Nhi hậm hực bám theo tìm đến Cố Diệp Lý than thở.

....

Kim đồng hồ chỉ điểm vào 7h tối, bình thường giờ này Thẩm Mi sẽ mang thức ăn vào phòng cho Triệu Minh Nhi, vậy mà hôm nay cô ngồi đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Mi đâu. Cái bụng đói của cô đã gào thét cồn cào, muốn tự mình kiếm đồ ăn cũng khó khăn.

" Trịnh Vương Hoàng đáng ghét, không phải tại anh tôi đâu khổ sở vậy " Minh Nhi làu bàu mắng.

Bất thình lình, cánh cửa đột ngột mở ra, Thẩm Mi đến nhưng cô không mang thức ăn vào, cô cúi đầu hạ giọng cung kính với Minh Nhi.

" Thiếu phu nhân, thiếu gia sai em đưa người sang dùng bữa với ngài ấy ạ "

Hơi thở Minh Nhi bỗng nặng trịch, tránh cũng không tránh được, cô miễn cưỡng theo Thẩm Mi đến phòng ăn. Trịnh Vương Hoàng đang ngồi đợi cô ở đấy, lúc nào anh cũng mang phong thái nhã nhặn trước mặt người khác.

Minh Nhi điềm nhiên ngồi xuống ghế, đồ ăn bày biện rất thịnh soạn, cả hai dùng bữa trong im lặng.

Chỉ chốc lát cái bụng nhỏ căng lên, Minh Nhi cảm thấy hơi no, cô dừng đũa, Thẩm Mi lại mang đến một đĩa thịt xào đặt ngay trước mặt Minh Nhi, hai bàn tay Thẩm Mi run rẩy, cố giấu chúng sau tạp dề, Minh Nhi sớm nhìn ra, dự cảm có chuyện mờ ám, cô đẩy đĩa thịt sang một bên.

" Tôi không ăn nổi nữa, em mang xuống đi "

Thẩm Mi sợ sệt, mím lấy môi mình, đôi mắt láo lia láo lịa về phía Vương Hoàng, không cần hỏi Minh Nhi cũng hiểu chỉ khi Vương Hoàng cho phép Thẩm Mi mới được nhúc nhích.

Vương Hoàng mở miệng thúc giục Minh Nhi.

" Ăn đi, đây là món đặc biệt anh dành cho em, không có bỏ thuốc gì trong đó đâu "

Minh Nhi thở dài, một mực từ chối Vương Hoàng lại đem Triệu Khanh ra đe dọa, cô đành cầm đũa gắp một miếng thịt, cắn nhẹ một cái. Bất giác hai mắt đỏ hoe, lệ ầng ậng bên trong bọng mắt, dù nó đã được nấu chính nhưng mùi vị tanh tưởi làm Minh Nhi không tài nào nuốt nổi.

" Ngon không? " Vương Hoàng lạnh giọng hỏi.

Gương mặt Minh Nhi lúc xanh lúc trắng, không ngon thì cũng gật đầu bảo ngon, cô ngậm chặt miếng thịt dưới cuốn lưỡi, không dám nhả ra càng không dám nuốt.

Trên mặt Trịnh Vương Hoàng nở lên một nụ cười chết chóc.

" Mùi vị của kẻ động vào người em như thế nào? "

Ngay khi ấy, nhận thức được ý của lời nói, Minh Nhi lập tức phun miếng thịt ra khỏi miệng, kinh hồn lao ra khỏi ghế, hai chân không trụ vững gục xuống sàn, thì ra thứ mà Trịnh Vương Hoàng bắt cô ăn là thịt người.

Thịt của chàng trai giúp cô ngày hôm qua, Minh Nhi không ngừng nôn mửa, bao nhiêu thức ăn nhồi nhét từ nãy giờ đều tống ra bên ngoài.

Cô ói đến xanh xao mặt mày, phần tóc gáy lạnh toát, bị ám ảnh lên đến cực độ, thất thần ngồi run rẩy dưới sàn. Có nào ngờ, Trịnh Vương Hoàng vì ghen tuông điên cuồng lại dùng thịt người để cảnh cáo Minh Nhi.

Trịnh Vương Hoàng khom người xuống nâng lấy khuôn cằm nhỏ của Minh Nhi lên, ấn mạnh hằng lên dấu móng tay, ánh mắt anh tàn độc đến rợn người.

" Sao thế,...sao lại nhả nó ra?

Chẳng phải lúc em ở Dương Giang rất thích hắn sao? Bây giờ chê rồi à? "

Hai mắt Minh Nhi cay xè, cô hận, hận đến thấu xương, trò đê hèn như vậy mà Trịnh Vương Hoàng cũng làm được, thử hỏi anh muốn cô học cách yêu anh thì phải học như thế nào?

* Bốp *

Đoạn Minh Nhi không chút do dự, thẳng một bạt tay tát vào mặt Trịnh Vương Hoàng, khuôn mặt tuấn mĩ nghiêng qua một bên, còn có dấu tay in đỏ trên má, anh đứng đực ngay tại chỗ, Minh Nhi buông lời chì chiết anh.

" Trịnh Vương Hoàng, lòng dạ của anh độc ác chẳng khác nào quỷ dữ...sao anh có thể giết người khác chỉ vì ghen tuông chứ? Á... "

Còn chưa kịp nói hết câu Minh Nhi đã bị Vương Hoàng cường thế bóp lấy cổ, cô dám tát anh trước mặt nhiều người còn cả gan lên tiếng mắng mỏ chỉ vì người đàn ông lạ mặt.

Vương Hoàng mất kiểm soát bóp chặt đến độ làm Minh Nhi ngạt thở, cô vùng vằng, đưa tay cầu cứu từng người ở đó, không một ai dám xen vào, họ đều nép vào góc tối, đặc biệt là Thẩm Mi run đến phát khóc.

Hàng mi cong dần trìu xuống, Minh Nhi ngất liệm, hai tay cô buông lõng, có gọi cỡ nào cũng không có chút động tĩnh, Trịnh Vương Hoàng hoảng hốt, hô hấp nhân tạo, Minh Nhi không nhúc nhích anh vội vàng bế cô đến chỗ Cố Diệp Lý.

Lúc này, Cố Diệp Lý và Vương Châu Nhi đang tâm tình, cánh cửa đột ngột bị đạp tung, cả hai giật mình nhanh chóng chỉnh chu lại quần áo xộc xệch, Trịnh Vương Hoàng hớt hải đặt Minh Nhi lên giường bệnh.

" Diệp Lý...cứu Minh Nhi mau! " anh thúc giục ra lệnh.

Diệp Lý bị đuổi anh ra ngoài chờ đợi, sau một hồi vật vã, Minh Nhi đã qua cơn nguy kịch.

* Cạch * cánh cửa nặng nề mở ra.

" Thế nào, Minh Nhi tỉnh chưa? " Vương Hoàng sốt ruột hỏi.

Cố Diệp Lý bước đến trước mặt Vương Hoàng, lần đầu tiên Diệp Lý tức giận, một mớ tài liệu trong tay anh quăng thẳng vào mặt Vương Hoàng, cả cặp kính anh cũng tháo xuống, chưa kịp mắng chửi gì thì Vương Châu Nhi ở đó nhanh hơn anh, lao đến tặng cho Vương Hoàng một bạt tay.

Tuy nhiên, trừ Minh Nhi ra không ai được phép động đến mặt anh, cánh tay Châu Nhi bị giữ lại tức thì, cặp mắt sắc lẹm như lưỡi dao dán vào người cô, Vương Hoàng vung tay định trả cho Châu Nhi một cái tát, ai dè chưa kịp làm gì cô lại dám tức giận gắt gỏng vào tai anh từng tiếng lớn.

" Trịnh Vương Hoàng đây gọi là tình yêu anh dành cho vợ mình sao? Anh có biết...một tí nữa anh giết chết cả mẹ lẫn con không? "

Ba chữ " Mẹ lẫn con " khiến hai mắt Trịnh Vương Hoàng mở to, dường như nghi ngờ đến đều gì đo, phút chốc anh loạn trí, cắn lấy giữa ngón trỏ vài cái, bàn tay phải xỏ vào túi quần, ú ớ mãi không thành lời đàng hoàng.

" Mẹ...lẫn con...?...."

Cố Diệp Lý liền lên tiếng giải bày.

Triệu Minh Nhi đã có thai với Vương Hoàng, cái thai chưa đầy 10 ngày tuổi, còn bị động, cơ thể vô cùng yếu ớt, cô ấy hiện giờ rất cần được nghỉ ngơi.

Diệp Lý bức xúc, Trịnh Vương Hoàng hằng ngày đều trông ngóng Minh Nhi mang thai đến mức nào, vậy mà giờ đây lại ra tai bóp cổ, hành hạ Minh Nhi thừa chết thiếu sống.

" Minh Nhi thật sự mang thai?

Nhưng mà...thời gian trước cô ấy uống thuốc tránh thai mà...sao lại...sao lại nhanh như vậy? " Vương Hoàng chưa thật sự tin tưởng ngờ vực hỏi lại.

Vương Châu Nhi đứng cạnh tức đến trán nổi gân xanh, chỉ muốn nhảy bổ đến đấm vào mặt Vương Hoàng. May mà có Cố Diệp Lý giữ cô lại, tiếp tục điềm tĩnh phân minh một lần nữa.

Cơ thể Minh Nhi vốn rất khỏe, tác dụng của thuốc tránh thai chỉ chiếm 90%, 10% còn lại nằm ngoài dự đoán vẫn có thể mang thai như thường. Huống hồ, khi Minh Nhi dừng thuốc cơ thể thích ứng lại, nếu cả hai xảy ra quan hệ vào thời điểm dễ dính nhất thì cô ấy mang thai là điều đương nhiên.

" Minh Nhi không mang thai với cậu thì mang thai với ai? Ma à? " Cố Diệp Lý bất lực lắc đầu, Trịnh Vương Hoàng nghe xong vừa mừng vừa khẩn trương, tay chân lóng ngóng chẳng khác nào một ông cụ.

Đi qua đi lại ngoài hành lang vài phút, Vương Hoàng nóng lòng khiễng chân đi thẳng vào trong, nhìn Minh Nhi nằm trên giường bệnh, anh đưa tay chạm vào bụng cô, sau đó lại nắm chặt lấy bàn tay thon thả, cảm giác mừng rỡ tột độ không nói nên lời.

Giây sau môi cong tự dưng giãn ra, Vương Hoàng sực nhớ đến câu nói lần trước khi Minh Nhi mơ màng, lo sợ cô thật sự giết con, anh đã dặn dò Cố Diệp Lý và Vương Châu Nhi không tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Đợi đến khi cái thai ổn định đích thân Vương Hoàng sẽ nói với Minh Nhi, Cố Diệp Lý và Vương Châu Nhi đành ậm ừ đồng ý. Trước mắt, họ chỉ nhắc nhở Vương Hoàng chăm sóc thai nhi, nó còn rất yếu Minh Nhi cần phải được tịnh dưỡng những chuyện còn lại họ không muốn xen vào.

Vương Hoàng nhanh chóng đưa Minh Nhi về lại phòng, không phút giây nào anh rời mắt khỏi cô. Mất hơn một tiếng đồng hồ, Minh Nhi bị tiếng mèo kêu bên ngoài choàng tỉnh, đôi mắt nâu hé mở nhìn lên những ánh đèn lấp lánh.

Cô còn sống, cuốn họng vẫn còn đọng mùi vị tanh tưởi, Minh Nhi bật dậy không ngừng ợ ọe, Trịnh Vương Hoàng nhanh tay vuốt lấy lưng thon của Minh Nhi.

" Minh Nhi, em sao rồi? "

Nghe Vương Hoàng hỏi, Minh Nhi lại nhớ đến chuyện vừa rồi, cô hất phăng cánh tay anh, ngay cả mặt anh cô cũng chẳng buồn nhìn, quay lưng vào một góc giường.

" Cút...anh cút đi...tôi không muốn thấy mặt kẻ sát nhân như anh! " cô lạnh giọng đuổi Vương Hoàng đi.

Anh chẳng những bỏ ngoài tai lời nói, còn đột ngột ôm chặt lấy Minh Nhi, mặc cho cô cào cấu hai tay anh rỉ máu, môi mỏng vẫn dính chặt lên tóc cô không rời.

" Anh không giết hắn, chỉ lấy một miếng thịt cảnh cáo, hắn vẫn còn sống " Vương Hoàng thều thào bên tai Minh Nhi.

Hay tin người kia toàn mạng, cơn giận trong lòng Minh Nhi mới thật sự giảm xuống một chút, cô ngừng giãy giụa, thế nhưng vẫn không chịu nhìn mặt Vương Hoàng. Chiếc cằm mềm mại bị anh kéo qua mũi chạm mũi, đôi mắt sâu thẫm cụp mí ngay, toàn bộ tầm nhìn Minh Nhi đều dồn xuống chân.

" Minh Nhi...xin lỗi em, đừng giận anh nữa, anh sai rồi,...sau này anh không dám làm vậy nữa đâu...tha lỗi cho anh đi, được không? " anh nhỏ giọng cầu xin.

Minh Nhi cứng rắn không một chút lây động, nếu Vương Hoàng muốn ôm chặt cô như thế thì cứ để anh ôm. Dù có nói thế nào, Minh Nhi vẫn không tha thứ cho việc anh bắt cô ăn thịt người.

" Tôi sẽ chẳng bao giờ tin miệng lưỡi của một kẻ toàn lật lọng như anh "

Hai mắt Minh Nhi nhắm chặt, quay ngoắt mặt sang hướng khác, mặc kệ Vương Hoàng năn nỉ đủ đường.

" Minh Nhi, anh phải làm sao em mới chịu tha thứ chứ? "

" Trừ phi anh tự lấy thịt mình trả lại cho người ta! " Minh Nhi thờ ơ đáp.

Trịnh Vương Hoàng bỗng dưng buông thõng hai tay ra khỏi người cô, tưởng chừng anh sẽ nổi giận vì yêu cầu kia, nào ngờ anh đứng dậy thật sự lấy con dao găm từ trong túi ra kề vào da.

Trái tim Minh Nhi đập loạn xạ, đưa mắt nhìn anh chằm chằm, đoạn anh dùng dao cứa vào da thịt, máu bắt đầu chảy thành dòng, Vương Hoàng nheo mắt, cắn chặt răng nhịn đau, một chút nữa thôi miếng thịt tươi trên cánh tay sẽ được cắt xuống, Minh Nhi vô thức bật dậy ngăn cản.

" Dừng lại đi..." cô khóc nấc lên, không phải vì sợ cảnh đẫm máu mà vì trái tim cô đau khi thấy Vương Hoàng tự mình làm bản thân bị thương.

Minh Nhi giựt lấy con dao quẳng nó xuống sàn, luống cuống tìm hộp sơ cứu ở tủ, băng bó lại vết thương cho Vương Hoàng, suốt cả quá trình Vương Hoàng đều quan sát kĩ, Minh Nhi vừa khóc vừa run rẩy, có lẻ là do máu chảy ra nhiều, cô lại không phải bác sĩ nên hoảng loạn trước cảnh này.

Sau khi vết thương đã được xử lý, Vương Hoàng đưa những ngón tay lên lau khô mặt, vành mắt Minh Nhi sớm đã sưng húp và đỏ hoe.

" Chẳng phải em muốn anh lấy thịt trả người ta sao? Em còn cản anh để làm gì? " Vương Hoàng cất giọng ôn nhu hỏi cô.

" Tôi...tôi...người ta cũng bị anh lấy thịt rồi...giờ bắt anh trả lại cũng không đền được...tôi không muốn giống anh! "

Minh Nhi mấp máy trả lời, ánh mắt không thành thật cố tình né tránh ánh nhìn trực diện từ Vương Hoàng, vốn trong tâm Minh Nhi không nghĩ vậy, chỉ vì cô không muốn công nhận bản thân mình rung động.

Mọi suy nghĩ, tình cảm Minh Nhi đều chặt đứt, cô phải ghi nhớ lời dặn của Giang Tuyết Tuyết và tự do mà cô mong muốn.

Trịnh Vương Hoàng không hỏi nữa, anh đủ thông minh nhìn thấu tâm tư của Minh Nhi, anh nhận ra Minh Nhi đang dần dao động, hiện giờ cô lại đang mang thai, nên để cô yên tâm tịnh dưỡng trước.

Anh kéo lấy bàn tay mềm mại, đặt một nụ hôn sâu lên trên, hứa với Minh Nhi.

" Anh sẽ bồi thường cho tên đó...gỡ bỏ việc giám sát với em, cho Giang Tuyết Tuyết đến chơi với em thường xuyên thay vì một tuần một lần...được chứ? "

" Thật sao? "

Minh Nhi kinh ngạc, bàn tay còn lại che lấy cái miệng đang há rộng, Vương Hoàng gật đầu, đinh ninh lại lời nói. Cô liền hò reo trong lòng, vô thức ôm chặt lấy người Vương Hoàng, giây sau cô vội đẩy người anh ra, sắc mặt lại lạnh tanh.

" Anh ra ngoài đi...tôi muốn được nghỉ ngơi " Minh Nhi lạnh giọng đuổi Vương Hoàng đi.

Anh cứ đứng khư khư tại chỗ, không nhúc nhích, giáng vào người Minh Nhi một ánh nhìn rợn cả gai óc, thừa biết Vương Hoàng sẽ không làm theo lời, Minh Nhi chẳng buồn quan tâm, trở về giường kéo lấy chiếc chăn trùm kín mít.

" Anh cho người vào dọn dẹp đi, tôi rất ghét mùi máu tanh "

Bất thình lình, cả người Minh Nhi lẫn chăn đều bị Trịnh Vương Hoàng nhấc bỗng, cô sợ hãi hét toáng, hai tay còn không ngừng đấm vào ngực Vương Hoàng lia lịa.

" Trịnh Vương Hoàng, buông tôi ra anh muốn làm gì hả? "

Vương Hoàng im bặt, mặc cho Minh Nhi càn quấy, anh sải bước thật dài đến căn phòng khác, vinh thự của anh rất lớn, đâu đâu cũng có phòng trống, còn luôn chuẩn bị vật dụng đầy đủ. Chỉ cần thích, Vương Hoàng muốn chọn ngủ ở phòng nào cũng được.

Anh đặt gọn Minh Nhi trên đệm, xoay người tắt toàn bộ ánh đèn, phút chốc Minh Nhi không nhìn thấy được mọi thứ, bên tai chỉ nghe một tiếng * phịch *, phải vài giây sau khi thích ứng Minh Nhi mới nhìn rõ được cử động của Vương Hoàng.

Cơ thể tráng kiện còn mỗi chiếc quần tây dài trên thân, Trịnh Vương Hoàng nằm nghiêng người sang một bên, hai mắt khép chặt, cánh tay trái trải thẳng, tay phải đập đập vài cái lên đệm, trầm giọng ra lệnh.

" Nằm xuống đi,...anh hứa...chỉ ôm em thôi "

Minh Nhi do dự, cổ tay trái của Vương Hoàng đang bị thương, cô không muốn làm anh đau, Vương Hoàng lại vỗ * bộp bộp * lên phần bắp tay, ám chỉ Minh Nhi nằm lên đó.

Ngay khi cô gối đầu xuống, tức khắc Vương Hoàng ôm chầm lấy cô từ đằng sau, chiếc mũi cao không ngừng hít hà hương tóc, Minh Nhi đã sớm co ro, run rẩy dưới vòng tay Vương Hoàng, cô sợ, sợ anh sẽ không giữ lời, sợ anh không kiềm chế mà động vào người cô.

Chiếc lưỡi ẩm ướt và bỏng rát liếm lấy vành tai mềm mại của Minh Nhi, cô giật thót, sống mũi cay cay, trong lòng thầm mắng, Trịnh Vương Hoàng, đồ thất hứa, đê hèn.

Bã vai mịn màng bị Vương Hoàng miết chặt, nó hằng lên vết đỏ lựng, anh tham lam công kích từ đằng sau gáy cổ khiến người Minh Nhi cứng nhắc, không dám buông lỏng. Hai tay kiềm chặt bộ ngực nảy lửa, Vương Hoàng dịch Minh Nhi áp sát, chạm vào vòm ngực, tay trái kéo lấy bàn tay đang phòng thủ của Minh Nhi ra, tay phải mò mẫm từ eo vào tới ngực, chiếc áo lót bị anh giựt phăng, bộ ngực căng tròn phập phồng theo từng nhịp thở.

Bình thường Vương Hoàng sẽ bóp chúng, nhưng hôm nay anh lại đặt hờ bàn tay qua một lớp vải lên ngực Minh Nhi.

" Ngoan,...anh không ăn em, nhưng ngực của em là liều thuốc an thần của anh...anh ôm em và chúng ngủ "

Khi Vương Hoàng vừa dứt lời, Triệu Minh Nhi thở một hơi thật nhẹ nhõm, hôm nay bị tra tấn tinh thần quá nhiều, hai mắt cô dần lim dim, chẳng mấy chốc đã ngủ say như chết. Vương Hoàng hé mở đôi mắt, môi mỏng khẽ cong, anh xoay người Minh Nhi mặt đối mặt với mình, đặt lên trán cô một nụ hôn trìu mến, tay phải chạm nhẹ vào bụng Minh Nhi.

" Bảo bối...mau lớn để cùng papa giữ chân mama lại nhé " anh thì thầm.

Căn phòng tĩnh mịch bao trùm cả một màu tối đen, nửa đêm Minh Nhi giật mình tỉnh giấc, cả cơ thể đều bị Vương Hoàng ôm chặt, động đậy cũng khó khăn. Minh Nhi cố gắng chui rúc, cực lực mãi mới thoát khỏi tay Vương Hoàng, cô ngồi dậy trầm tư nhìn anh một lúc, anh đang ngủ, ngủ rất ngon lành.

Cái miệng mỏng còn phát ra những hơi thở khò khè, dù ở phương diện nào Vương Hoàng vẫn giữ cho bản thân một hình tượng mĩ nam đốn tim hàng triệu cô gái. Càng nhìn tự dưng dư vị chua chát ngấm đầy trong vòm miệng Minh Nhi, quá khứ gặm nhấm trái tim đầy đau đớn qua mỗi giây.

Trong một quyển tâm lý Minh Nhi đọc, nhà tâm lý học từng nói rằng, nếu tình bạn kéo dài đến 7 năm thì nó sẽ tồn tại suốt đời, ấy thế mà sao bây giờ lại thành ra thế kia?

Minh Nhi gục mặt vào đầu gối, màn đêm não nề khiến nước mắt chảy thành sông, cô âm thầm khóc, ước trong tâm cho mọi thứ đều tựa hồ như giấc mơ.

Thế nhưng, cô phải thật sự chấp nhận hiện thực, nhanh chóng dụi đi những giọt nước mắt, im lặng nằm xuống cạnh Trịnh Vương Hoàng. Khi hai mắt vừa khép lại, Vương Hoàng liền nghiêng người ôm chặt Minh Nhi, cảnh vừa rồi anh thấy hết, chỉ là giả vờ ngủ say tránh đánh động đến cô.

Nếu không mang thai thì vừa rồi chắc chắn Vương Hoàng sẽ hành Minh Nhi một trận lên bờ xuống ruộng.

....

Hai ngày sau, Giang Tuyết Tuyết được người của Trịnh Vương Hoàng đưa đến thăm Minh Nhi, đồng thời anh cũng gỡ bỏ mọi giám sát với cô, còn bồi thường cho người kia một số tiền lớn theo lời hứa.

Minh Nhi vừa thấy Giang Tuyết Tuyết đến vui mừng chạy ào tới quên bén cái chân đau, cả hai ôm nhau thắm thiết trước mặt Trịnh Vương Hoàng, anh không nán lại phá đám, tránh người cho hai cô nàng tâm sự với nhau.

Giang Tuyết Tuyết cùng Minh Nhi đến một căn phòng khác, cô nhâm nhi tách trà nóng hỏi thăm cuộc sống hiện tại của Tuyết Tuyết.

Biết được, sau khi được trả tự do Giang Tuyết Tuyết sống rất ổn, đôi chân cũng dần đứng dậy được, có lẽ không lâu nữa cô có thể bước đi khập khiễng.

" Vậy còn cậu...sống với hắn sao rồi? " Tuyết Tuyết dò hỏi.

" À...rất tốt..." Minh Nhi cười gượng, âu đôi mắt phản chủ lại không giấu nổi cảm xúc, cô cố đè nén nỗi đau, dẫu sao Giang Tuyết Tuyết cũng đã được trả tự do, Minh Nhi không muốn bạn bận tâm vì cô quá nhiều.

Giang Tuyết Tuyết đảo mắt, nhìn cơ thể vẫn còn vài vết xanh tím, cộng thêm một bên chân đi không vững của Minh Nhi, cô ngầm hiểu ra mọi chuyện. Chiếc tách cô cầm khư khư trong tay được đặt xuống bàn, còn chưa kịp mở miệng tra hỏi thì Thẩm Mi bên ngoài lớn giọng làm cắt ngang.

" Thiếu phu nhân, em mang điểm tâm đến ạ "

" Em vào đi "

Minh Nhi cất giọng cho Thẩm Mi vào, cô đặt xuống bàn một đĩa bánh bao xá xíu và một đĩa trái cây thượng hạng. Xong việc, cô nhanh chóng cúi người lui ra, Minh Nhi lại tươi cười đẩy hai đĩa đồ ăn sang phía Giang Tuyết Tuyết, mời dùng.

" Ăn chút điểm tâm đi Tuyết Tuyết "

Có lẽ vì cảnh giác nên Giang Tuyết Tuyết không động, chỉ đau đáu ánh mắt đăm chiêu sang Minh Nhi, cô đành cầm một chiếc bánh lên ăn trước. Ngay khi vừa cắm khỏi miệng, cô bỗng dưng buồn nôn, toàn là dịch vị xanh vàng dưới sàn.

" Minh Nhi, cậu sao vậy? Sao tự dưng lại ói như thế? " Tuyết Tuyết lo lắng, đưa tay vuốt liên tục vào ngực và lưng Minh Nhi.

Cô vừa nôn vừa khua tay, cố dồn cơn nghén vào trong.

" Không sao, chắc do dạo này tớ hay ăn lung tung nên bao tử có vấn đề "

Phải mất vài phút sau cơn buồn nôn mới dừng lại, Minh Nhi vịn lấy tay Giang Tuyết Tuyết ngồi lên ghế, biểu hiện vừa rồi làm Tuyết Tuyết nghi ngờ, nhìn bãi nôn dưới sàn cô chậm rãi hỏi chuyện.

" Minh Nhi...có phải cậu mang thai không? "

Câu nói như sét đánh ngang tai, hai chữ " Mang thai " khiến Minh Nhi sửng sốt, nhưng rồi cô lại gạt ngang nhận định đó của Giang Tuyết Tuyết. Cô không thể nào có thai nhanh như vậy khi mới vừa dừng uống thuốc tránh thai, có thể cô ói là vì bản thân còn ám ảnh vụ Trịnh Vương Hoàng bắt cô ăn thịt người.

Nghe thế, Giang Tuyết Tuyết kinh hồn khiếp đảm, ép Minh Nhi kể rõ đầu đuôi, vốn là bạn thân với nhau Minh Nhi cũng không giấu giếm, nghẹn ngào kể hết mọi chuyện.

* Rầm *

Đoạn Giang Tuyết Tuyết đập mạnh tay xuống bàn, đồ ăn theo lực đập văng lên tứ tung, không ngờ Trịnh Vương Hoàng lại tàn độc đến vậy. Miệng thì nói yêu Minh Nhi nhưng lại dùng thịt người cảnh cáo cô, còn bẻ trẹo chân, Tuyết Tuyết tức đến nổi tay vo thành nấm đấm, chửi thề.

" M.ẹ kiếp, tên súc sinh, chuyện kinh tởm như vậy hắn cũng dám làm "

" Suỵt, Tuyết Tuyết nhỏ tiếng thôi, Vương Hoàng nghe được là toi đời đấy " Minh Nhi vội ra hiệu cho Tuyết Tuyết, còn xoa xoa lên tay cô giảm lửa giận trong người.

Nhưng có làm gì thì Giang Tuyết Tuyết vẫn không nguôi được cơn giận, cứ nghĩ đến Trịnh Vương Hoàng khiến cô thân tàn thì máu điên trong người lại sôi sục cuồn cuộn. Giờ đây, Minh Nhi lại bị Vương Hoàng hành hạ, Tuyết Tuyết không khỏi căm hận.

" Minh Nhi, bỏ trốn đi...tớ đưa cậu đi "

Ngay khi câu nói vừa dứt, Minh Nhi toát mồ hôi hột, sợ cuộc trò chuyện bị nghe lén không ngừng đảo mắt dò xét xung quanh. Khi đảm bảo không có ai theo dõi Minh Nhi mới ngập ngừng trả lời.

" Làm sao mà thoát được...cậu cũng biết Trịnh Vương Hoàng bây giờ lớn mạnh như thế nào mà "

" Chẳng lẽ cậu chịu cả đời ở bên cạnh một tên ác ma sao? " Giang Tuyết Tuyết bức xúc chất vấn.

Thấy Minh Nhi im phăng phắc, mắt chớp lia chớp lịa, cúi gầm mặt xuống, Giang Tuyết Tuyết càng nhận định Minh Nhi đã có tình cảm với Vương Hoàng.

Ngay tức khắc, cô lăn bánh xe tới gần Minh Nhi, hai tay vồ lấy gương mặt bé nhỏ của Minh Nhi, gằn giọng.

" Minh Nhi cậu phải ghi nhớ những nổi ám ảnh mà Trịnh Vương Hoàng đã gieo rắc lên người cậu, hắn không còn là Trịnh Vương Hoàng tri kỷ của cậu..."

Nói đến đâu Tuyết Tuyết lại áp chặt tay vào mặt Minh Nhi đến đó, đôi mắt trợn tròn tỏa ra luồng sát khí mạnh mẽ.

" Cậu đừng quên tớ, Triệu Khanh và anh chàng giúp cậu bị tra tấn như thế nào...

Một ngày nào đó hắn ta không thích cậu nữa sẽ giống với bao kẻ giàu khác...thẳng tay quăng cậu vào quán Bar mua vui cho kẻ khác đấy "

Những lập luận đanh thép khiến đầu óc Minh Nhi rối như tơ vò, phút chốc tâm trí lấp đầy những ý nghĩ tiêu cực.

Hốc mắt ầng ậng vài giọt lệ, tâm trí Minh Nhi hoàn toàn bị lời lẽ của Giang Tuyết Tuyết mê hoặc, chính bản thân cô cũng ngờ vực tình cảm của Trịnh Vương Hoàng, anh đã lừa cô quá nhiều.

Từ bạn tri kỷ bỗng chốc trở thành vợ, có khi thật sự như lời Giang Tuyết Tuyết nói, khi đã chán chê Vương Hoàng sẽ vứt cô đi như vứt rác. Chung quy, Minh Nhi quơ đũa cả nắm, kẻ quyền thế đều như nhau.

Giang Tuyết Tuyết dùng hai ngón tay cái quẹt đi nước mắt cho Minh Nhi, ánh mắt chứa đựng đầy sự hy vọng, cô vừa hạ tay xuống Minh Nhi tức khắc giữ lại.

" Tuyết Tuyết...chúng ta chạy trốn đi "

Khóe miệng Giang Tuyết Tuyết cong lên, đây chính là thứ cô muốn nghe nhất, tay cô vuốt ve lấy hai má ửng hồng của Minh Nhi, là thật tâm muốn giúp Minh Nhi rời khỏi chốn lao tù này, vậy nên khi nghe Minh Nhi muốn chạy trốn, trong lòng Tuyết Tuyết hân hoan như hoa nở.

" Được,...tớ đưa cậu đi, tớ nhất định đưa cậu đi "

" Nhưng...làm sao chúng ta thoát khỏi đây? " Minh Nhi kéo hai tay Giang Tuyết Tuyết xuống, hàng chân mày mỏng nhíu lại, nói thì dễ nhưng làm thì khó, đâu phải nói trốn là trốn được ngay.

Bây giờ thế lực của Trịnh Vương Hoàng lớn nhất nhì tỉnh Quảng Đông, phải tìm ai để chống đối anh ta?

Trong khi Triệu Minh Nhi còn vắt óc suy nghĩ thì Giang Tuyết Tuyết đã toan tính xong mọi chuyện từ lâu.

" Đừng lo, tớ đã tính xong hết cả rồi " Tuyết Tuyết hạ giọng trấn an, vỗ lên mu bàn tay Minh Nhi vài cái.

Sở dĩ Giang Tuyết Tuyết gan dạ dám đưa Minh Nhi đi trốn là vì cô đã thành công thông đồng với Trịnh Bằng Anh.

Trước khi rời khỏi đây, Giang Tuyết Tuyết đã cố ý dựng lên một tai nạn nhỏ đụng mặt Trịnh Bằng Anh, nhân lúc hắn hay ra vào khu phía Tây gặp mẹ, Tuyết Tuyết đã làm cho xe lăn mất đà lao về phía hắn.

Ngay khi Trịnh Bằng Anh đỡ cô lên, Tuyết Tuyết đã lén lúc bỏ vào túi áo hắn một mẫu giấy nhỏ tránh người của Vương Hoàng nhìn thấy, còn bấu vào tay hắn, lườm nguýt ra hiệu cho hắn biết ý của cô.

Bên trong mẫu giấy là nội dung Giang Tuyết Tuyết muốn nhờ cậy hắn, đưa Minh Nhi và Triệu Khanh ra ngoài. Ban đầu, cô lo sợ chuyện sẽ không thành công, nào ngờ Trịnh Bằng Anh thực sự tìm đến cô ngay khi vừa được trả tự do, họ đã trao đổi với nhau.

Trịnh Bằng Anh vốn rất căm ghét Trịnh Vương Hoàng, muốn làm Vương Hoàng đau khổ nên không ngần ngại đồng ý cứu Minh Nhi ra ngoài.

Giờ Giang Tuyết Tuyết kể rõ thì đây đúng là cơ hội ông trời ban cho họ.

" Không thể nào..." nét mặt Minh Nhi vô cùng đăm chiêu, những ngón tay liên tục gõ giục giã lên bàn, trộm nghĩ, nào giờ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

Tại sao vì muốn Vương Hoàng đau khổ lại chọn cách giúp cô trốn đi? Chả nhẽ Trịnh Bằng Anh không còn cách khác?

" Chỉ sợ hắn lừa chúng ta " Minh Nhi lên tiếng nhắc nhở.

Môi mỏng của Giang Tuyết Tuyết khẽ nhếch, cho rằng Minh đã quá đa nghi, có thể do thế lực của Trịnh Bằng Anh còn non kém nên không chọn cách chống đối trực diện với Trịnh Vương Hoàng, chỉ còn cách đưa Minh Nhi đi, giày vò nội tâm là thứ đáng sợ nhất, như vậy mới hòng trả đũa được Vương Hoàng.

Càng làm cho Trịnh Vương Hoàng đau khổ Trịnh Bằng Anh càng hả hê!

Hơi thở của Minh Nhi bỗng chốc nặng nề, nhìn Giang Tuyết Tuyết kiên định như vậy có nói gì cũng bỏ ngoài tai, Minh chỉ còn biết nương theo, tuy nhiên cô vẫn dè chừng Trịnh Bằng Anh.

" Tuyết Tuyết...hãy suy nghĩ cho kĩ, Trịnh Vương Hoàng rất nguy hiểm...Trịnh Bằng Anh lại là em trai của anh ta...chắc chắn hắn không đơn giản "

" Minh Nhi, yên tâm đi, chúng ta chỉ là những kẻ tầm thường Trịnh Bằng Anh đâu dư hới sức mà hại chúng ta..." Giang Tuyết Tuyết vỗ về.

Minh Nhi thở dài, chuyện tới đâu thì tính tới đó, hiếm khi được nói chuyện thoải mái với nhau, những chuyện đó cô tạm gác qua một bên. Cả hai tâm sự quên cả giờ ăn trưa, đến khi Thẩm Mi lần nữa quay vào họ mới thực sự dừng miệng.

Giang Tuyết Tuyết được đưa về nhà, Minh Nhi luyến tiếc nhìn theo một lúc lâu, bóng xe dần mờ tịt cô mới quay lưng trở vào.

.....

Nữa tháng trôi qua, dạo gần đây Trịnh Vương Hoàng rất bận bịu, ít khi Minh Nhi gặp anh, có khi một tuần họ chỉ gặp nhau được hai ngày. Hầu như lúc nào Vương Hoàng cũng chôn chân trong phòng làm việc, hoặc sẽ đi ra ngoài xử lý việc quan trọng, thế lực của Trịnh gia càng lúc càng bành trướng, cả tỉnh Quảng Đông dường như bị anh thâu tóm rất nhiều lĩnh vực.

Nhiều lúc, Triệu Minh Nhi sẽ bắt gặp các cô gái đẹp tự động đến tìm Trịnh Vương Hoàng, cô cũng ngầm hiểu họ đến là vì điều gì.

Xét cho cùng, ở cương vị là một Tổng Tài cao cao tại thượng, chuyện trăng hoa quá đổi bình thường. Những lúc như vậy, Minh Nhi điều nhắm mắt làm ngơ, thẳng bước đến chỗ Triệu Khanh, cậu là liều thuốc an thần duy nhất cho cô.

* Cạch *

" Khanh chị đến chơi với em đây!

...Ah...bác sĩ Cố cũng ở đây sao? "

Hai chân Minh Nhi khựng lại ở trước cửa, nhanh quay mặt ra ngoài, Cố Diệp Lý đang kiểm tra vết thương cho Triệu Khanh, cả người cậu không một mảnh vải, thấy Minh Nhi đến, cậu luống cuống nấp vào phía sau Cố Diệp Lý, nhanh tay mặc đồ vào.

Ít phút sau.

" Thiếu phu nhân cô vào đi, tôi khám xong rồi " Cố Diệp Lý cất giọng ra cửa, tay không quên chỉnh lại quần áo giúp Triệu Khanh.

Minh Nhi nghe theo tiếng gọi quay gương mặt tươi cười vào trong, Triệu Khanh lập tức lao ra khỏi ghế khom người ôm chầm lấy ngang eo Minh Nhi, vùi đầu như một đứa trẻ.

" Chị em khỏe hẳn rồi nè " Triệu Khanh giơ cánh tay trái lên, gồng khối cơ bắp nhỏ xíu chứng tỏ với Minh Nhi.

Cô phì cười, vuốt ve lên tóc Triệu Khanh, cơ thể cậu đã bình phục hoàn toàn, chỉ còn lại vài vết sẹo nhỏ trên người. Cố Diệp Lý thấy cả hai thân thiết quá mức, cố ý ho lên vài tiếng cắt ngang, nào ngờ Minh Nhi chẳng để tâm mặc cho Triệu Khanh ôm, còn hôn nựng cả hai má cậu.

Cố Diệp Lý chứng kiến còn thấy khó chịu huống chi Trịnh Vương Hoàng nếu gặp cảnh này chắc ghen đến nổi lửa, anh nhanh tay kéo người Triệu Khanh sang một bên.

" Ưm...sẵn tiện thiếu phu nhân ở đây, tôi khám cho cô luôn nhé "


" Ah...cũng được " Triệu Minh Nhi gật đầu, tựa người lên chiếc ghế Sofa, một tay chống đỡ lấy huyệt thái dương, than thở.

" Dạo gần đây tôi thấy trong người rất khó chịu, ăn gì cũng không thấy ngon còn nôn mửa...kỳ...kỳ kinh cũng bị trễ...có khi nào..."

Sắc mặt Cố Diệp Lý xám xịt, vừa bắt mạch vừa nghĩ cách đối phó, có lẽ Minh Nhi đã bắt đầu nghi ngờ đến chuyện cô mang thai.

" Thiếu phu nhân chỉ bị bệnh dạ dày nhẹ nên hay buồn nôn, cộng thêm cô thường suy nghĩ nhiều chuyện mới chậm trễ kinh nguyệt...không có gì đáng lo ngại đâu...

Cô cứ thư thả đi...kinh nguyệt có trễ cũng không sao...đợi cơ thể ổn định tự khắc có lại..." Diệp Lý cố điều chỉnh biểu cảm và giọng nói tự nhiên nhất tránh bị lộ.

Nghe xong, Minh Nhi thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng thầm mừng, may mà không phải mang thai, cô nhanh cúi đầu trước Cố Diệp Lý.

" Cảm ơn anh nhé, bác sĩ Cố "

Chỉ chờ có thế, Cố Diệp Lý nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi, trả lại khoảng không gian riêng tư cho hai chị em.

Minh Nhi cũng không nán lại lâu, trò chuyện với Triệu Khanh một lúc cô cũng phải quay về, trên đường lại vô tình đụng mặt hai mẹ con Trịnh Bằng Anh, Tư Lạc Ngạn vốn không ưa cô, từ sau vụ của Ưng Nguyệt Sang, bà càng căm hận, vừa nhìn thấy cô tức khắc hếch mặt lên, cố ý châm chọc.

" Ây dô...Trịnh thiếu phu nhân sao cô lại ở đây? Hình như ta vừa thấy cô và Vương Hoàng đang thân mật trong phòng làm việc mà...chẳng lẽ...ta nhìn nhầm..."

Đôi môi anh đào nhếch nhẹ, Minh Nhi nào để mắt tới Tư Lạc Ngạn, mặc cho bà ta nói gì cô đều để ngoài tai, hai chân sải bước ung dung lướt qua họ. Trịnh Bằng Anh đột nhiên lên tiếng khiến bước chân cô dừng lại.

" Chị dâu, tôi đã gặp Giang Tuyết Tuyết "

Ngay tức khắc, Minh Nhi quay đầu, khiễng chân tới chỗ hắn, ngẩn cao mặt đối diện với ánh nhìn gian manh của Trịnh Bằng Anh.

" Có gì thì nói thẳng đi "

Không một chút trừng trừ, Trịnh Bằng Anh lập tức khom người, ghé sát vào tai Minh Nhi thì thầm cái giọng ghê tởm.

" Tôi sẽ giúp cô thoát khỏi hắn, đổi lại cô phải mãi mãi biến khỏi Trung Quốc "

Nói xong, Trịnh Bằng Anh đắc ý cười khẩy, vẻ mặt không biến sắc của Minh Nhi khiến hắn có chút hứng thú, tự tiện đưa tay định chạm vào người cô. Từc thì, bàn tay dơ bẩn của hắn bị Minh Nhi chặn lại, cô gằn giọng cảnh cáo.

" Tôi đồng ý với điều kiện của anh, nhưng...

Đừng có tự tiện đụng vào người tôi!!!

Tôi là chị dâu của cậu đấy! "

Dứt lời, Minh Nhi hất mạnh tay Trịnh Bằng Anh ra, hắn lại cười cợt như kẻ điên, chế giễu cô.

" Triệu Minh Nhi trông cô đẹp nhưng đầu óc kém cỏi quá..."

Một bên mắt Minh Nhi nhướng lên, cô không hiểu ý Trịnh Bằng Anh muốn gì, nhìn cách hắn châm chọc cô như muốn nổi đóa đấm vào mặt hắn một cái, tuy nhiên nghĩ đến việc cần hắn giúp đỡ cô cố nén cơn tức quay người mặc xác hắn.

Khi thấy Minh Nhi cả gan mặt lạnh quay gót, Trịnh Bằng Anh ngạo nghễ cố ý nói to truyền đến tai Minh Nhi khích tướng.

" Khi nãy tôi có gặp Triệu Hạ Y trong phòng làm việc của Trịnh Vương Hoàng đấy...có lẽ...họ có việc gì đó rất quan trọng..."

Lời lẽ của Trịnh Bằng Anh nhanh chóng khiến bước chân của Minh Nhi khựng lại vài giây, sau đó cô lại sải bước mặc nhiên rời đi.

Tư Lạc Ngạn bỡ ngỡ nhìn con trai nở nụ cười tà mị, có gặng hỏi cỡ nào Trịnh Bằng Anh cũng không nói, còn nổi giận với bà ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top