Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 55

"Karma..." Chỉ là đột nhiên muốn gọi tên cậu, tự nhiên như vậy... Liền thốt lên.

Karma vốn đang dắt tay đứa nhỏ vào phòng, cả người chợt cứng lại, bước chân lại đột ngột nhanh hơn. Không muốn gặp lại, không muốn đối diện, chỉ vì sợ hãi.

Sợ hãi lại một lần nữa động tâm.

"Karma." Một lần nữa gọi tên cậu, Asano nhưng bừng tỉnh, anh bước đến kéo cậu lại, rõ ràng vừa rồi cảm giác như ở thật xa, hiện tại lại bỗng chốc cảm thấy sự hiện hữu thực thụ, giống như một liều thuốc ổn định nhịp tim đang gia tốc vì sợ hãi.

Bất đắc dĩ dừng lại, thế nhưng Karma vẫn không dám quay đầu đối mặt, chỉ nhẹ giọng nói: "Tướng quân, có chuyện gì sao?"

Rõ ràng quen thuộc như thế dù chỉ nghe giọng nói lại biết được là người mình tưởng niệm, vẫn không đành lòng buông tay. Nhưng một tiếng xưng hô khách sáo lại kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

"Có thể... Nói chuyện một chút?" Vô thức siết chặt cổ tay cậu, cứ như hơi ấm trong tay sẽ rất nhanh mất đi, giống như bóng hình mờ ảo chỉ trong cơn mơ mới có thể nhìn thấy.

"Trời đã khuya, ngài vẫn nên trở về thì hơn. Có chuyện... Liền ngày mai nói." Nhìn bầu trời, Karma không khỏi hít một hơi thật sâu ổn định lại tâm tình đang rung động mãnh liệt.

"Không được!" Như nhận ra giọng nói của mình mang theo mệnh lệnh, Asano hạ mắt, dịu giọng: "Chỉ là nói chuyện một chút, không được sao?" Ngay cả nhìn mặt cũng không muốn? Cảm giác trái tim nhói đau, nỗi đau làm đông lại cả bộ não và cả suy nghĩ cũng như bị đông cứng. Bàn tay cũng không khỏi run rẩy. Khó tin đến mức Karma ngây người thật lâu.

Thì ra cũng có lúc tướng quân cao cao tại thượng hạ giọng nói chuyện như cầu xin. Nói với một người không phải Kazuo...

Thì ra cũng có lúc người đã từng đối mặt với cái chết vẫn thản nhiên ứng biến lại vì một lời cự tuyệt mà run rẩy...

Cậu... Vẫn cảm thấy đau lòng sao?

"Vậy... Vào nhà đi, ngoài này sương đêm rất lạnh." Không tiếp tục nghĩ đến, Karma thu lại tay bị anh nắm chặt, sau đó dẫn đứa nhóc vào nhà. Không để ý đến người phía sau giống như thở phào nhẹ nhõm.

An bài đứa nhỏ trong phòng ngủ, Karma bước ra ngoài phòng khách. Ánh đèn chiếu lên gương mặt có điểm tiều tuỵ của Asano. Những ngày trước, vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm trên gương mặt anh, hiện tại lại đột nhiên trở nên yếu mềm, không phòng bị như vậy, thật không quen. Một người ngồi trên ghế sô pha chợp mắt, trông thực cô đơn. Trước kia, có phải cậu vẫn luôn một mình như vậy, chậm rãi an ủi chính bản thân với những mơ mộng hão huyền?

Vẻ mặt không khỏi đượm chút bi thương hoài niệm, bất quá rất nhanh bị che lấp. Cậu ngồi trên ghế đối diện, rót cho Asano một cốc nước rồi nói: "Không biết ngài có chuyện gì mà phải tìm gặp tôi vào lúc đêm khuya như vậy?" Thái độ đúng mực, không siểm nịnh cũng không kiêu ngạo, vốn Asano phải rất yêu thích những cấp dưới như vậy, có cảm giác tín nhiệm, bất kì nhiệm vụ nào được giao cho những người như vậy đều được hoàn thành xuất sắc, thái độ nói chuyện cũng là một loại bản năng.

Nhưng đối với người cũ đã từng chung sống 5 năm, từng ngọt ngào quấn quýt dù chỉ trong khoảnh khắc, đột nhiên xa lạ lại đem chua xót thấm dần vào từng mạch máu, ăn sâu vào tận linh hồn.

"Chỉ muốn nói chuyện với em một chút, cũng đã gần hai tháng từ khi ly hôn, sống có tốt?" Khó chịu? Đương nhiên cảm thấy khó chịu khi cậu dùng thái độ đối cấp trên, nhưng lại không thể bắt bẻ dù chỉ một câu. Nói như thế nào, hai người đã không cùng bước trên một con đường, mỗi người một hướng, bây giờ lại muốn thân mật như trước kia là không thể nào.

Karma chỉ lẳng lặng nhìn qua cửa sổ, cậu không muốn nhìn đến biểu tình trên gương mặt anh là gì. Có thể lãnh đạm, có thể coi thường cũng có thể ân cần ôn nhu giả tạo, những biểu tình đó... Cho dù tâm đã đến lúc chết lặng vẫn không nhịn được âm ỉ đau nhức, cảm giác không dễ chịu chút nào.

"Điều kiện tôi đã từng nói với ngài, hẳn ngài không quên? Tôi chỉ muốn khi gặp lại liền coi như người xa lạ không quen biết, tôi không muốn tiếp tục giữ lại chút lưu luyến tuyệt vọng như vậy. Người xa lạ sẽ không hỏi thăm về chuyện cũ như thế." Giọng nói không có chút cảm tình, rõ ràng là thái độ khó chịu đuổi người.

Mặc dù đã nghĩ qua, nhưng khi đối mặt vẫn thật đau lòng. Asano nở nụ cười khổ, nếu không phải thời gian chỉ gần hai tháng, nếu không phải đã trải qua tâm tình khi mất đi, vươn hai tay chỉ ôm lấy một khoảng không, cả trong mơ cũng chỉ thấy một bóng hình mờ ảo, nếu không phải đem những thói quen lần lượt kể lại, âm thầm chịu đựng đau đớn, có lẽ hiện tại anh thật sự sẽ tức giận đứng dậy lập tức rời đi.

Còn hiện tại, lại chỉ muốn nhìn cậu nhiều thêm một chút nữa, cho dù gương mặt lạnh lùng ấy một lần nữa khiến anh lật lại những biểu tình mình từng thấy qua. Tự mình ngu ngốc đẩy người ra xa, hiện tại lại mờ mịt đi tìm, không rõ được tình cảm đối với người là gì, chỉ cảm thấy tham luyến ôn nhu ấm áp. Như vậy có phải quá bất công với người hay không?

"Bởi vì đã quen có được, nếu không mất đi, có phải vẫn vô tri đối xử tàn nhẫn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top