Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 69

Hổn hển thở ra một hơi, đuôi mắt cậu nhiễm chút ý cười: "Nếu sau này tôi lại tiếp tục bị anh bỏ rơi thì phải làm sao đây?"

"Sẽ không." Câu trả lời rất nhanh mà không cần suy nghĩ, giống như trong vô thức luôn luôn nghĩ đến, ánh nhìn kiên định chất chứa nhớ mong khảm sâu trong đáy mắt như vậy, có là sắt đá cũng khó mà không rung động.

"Gakushuu..." Khẽ chạm đến gò má anh một chút, cậu ngập ngừng: "Tôi..."

Dường như khó thể nó thành lời, Karma kéo lấy một tay anh phủ lên bụng mình, chầm chậm nhìn gương mặt băng sương không đổi ngàn năm dần vỡ vụn, mang theo ngạc nhiên cùng giật mình không nhỏ.

Asano run giọng, nói: "Là... là con của chúng ta?"

Nhìn cậu gật đầu, trái tim đột ngột đau nhói. Điều đầu tiên anh nghĩ đến không phải là đứa nhỏ mà bất giác lại nghĩ đến những lúc anh không có ở bên, cậu đã làm sao để vượt qua, phải mạnh mẽ thế nào, chịu khổ ra sao. Nghe nói, khi mang thai, mệt mỏi không chỉ là một, tâm tình tụt giảm cũng ảnh hưởng đến thai nhi, rồi chế độ ăn uống, đi lại... Cho dù nhân loại có phát triển đến mức độ nào đi chăng nữa, mang thai đứa nhỏ vẫn rất là khó khăn. Karma không chỉ phải chịu đựng một mình, thậm chí vẫn ngày ngày đến phòng tập, tận lực che dấu dù đó có là niềm vui, là sinh mệnh mà cậu mang.

Xoa nhẹ phần bụng nhô cao, Asano khàn khàn giọng: "Thật xin lỗi."

Karma có chút buồn cười nhìn anh: "Cũng không phải là quá khó khăn, đó cũng là một quãng thời gian hưởng thụ, anh làm mặt đưa đám vậy làm gì."

"Cũng đã sắp sinh..." Nhìn phần bụng lớn như vậy, cư nhiên ngồi cạnh cậu từ nãy đến giờ lại không hay biết, hay nên nói anh vốn chỉ chú tâm đến mình cậu, gương mặt cậu, tâm trạng biến hoá của cậu cùng với tâm tình lo lắng không yên của mình.

"Thế nhưng tôi vẫn sẽ lên chiến trường." Karma khẽ nhếch khoé môi, mang theo nét kiêu ngạo hàng ngày. Chỉ thấy Asano mạnh mẽ ngẩng đầu nhíu mày thật chặt: "Không được, rất nguy hiểm."

"Tôi biết rất nguy hiểm, thế nhưng tôi càng không thể trơ mắt nhìn đồng đội ngã xuống, bản thân lại ở nơi an toàn này. Huống chi, tôi thực không an tâm." Có thể Asano là một vị tướng quân tài ba, trong lòng cậu hình tượng của một vị tướng về anh chưa bao giờ thay đổi, luôn uy nghiêm như vậy, đứng trên đài cao với ánh hào quang thuộc về anh. Tuy nhiên, Karma vẫn khó thể chấp nhận bản thân không thể làm gì ngoài việc ngồi chờ: "Như anh nói, tôi cũng là một phần trong binh đoàn A, tôi có nghĩa vụ mình phải hoàn thành. Yêu anh nhưng tôi vẫn là một người đàn ông, tôi cũng có mục tiêu và trách nhiệm của tôi."

"Tôi hiểu." Đặt lên khoé môi cậu một nụ hôn nhẹ đầy trân trọng và nâng niu, là một người luôn tận tuỵ vì chính phủ, vì nhân dân, anh đương nhiên không muốn để căn cứ lâm vào tình trạng bị đánh chiếm. Huống chi, anh càng yêu tính cách này của cậu hơn, yêu đến mức đau lòng: "Phải thật cẩn thận... An toàn của em là trên hết."

Hai người cứ như vậy ngồi nói chuyện phiếm cho đến lúc hoàng hôn buông xuống, nhìn đồng hồ, Asano bước vào bếp chuẩn bị một chút đồ. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của cậu, anh khẽ cười, đã từng cho rằng điều này là không thể xảy ra, ánh mắt của cậu rốt cuộc một lần nữa lại đặt lên anh. Lần này anh sẽ quý trọng, sẽ bảo vệ cho ánh mắt đó mà không phải thương tổn khiến Karma quay lưng lại với anh, bóng lưng đượm buồn như vậy, khủng hoảng để lại cũng rất lớn.

"Anh cũng biết nấu ăn sao?" Cầm lên một miếng thịt, chấm chút nước sốt lại híp mắt cảm nhận vị đậm đà trong khoang miệng, Karma thoả mãn hít một hơi.

Tựa như ở bên cậu, anh luôn có khuôn mặt nhu hoà, khoé môi lúc nào cũng hàm chứa ý cười: "Không phải người ta nói con đường ngắn nhất để chinh phục một người đàn ông là đi qua dạ dày sao? Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để một lần nữa đem vợ về nhà rồi."

Ánh mắt của Karma có chút giảo hoạt khoác hai tay lên vai anh, khẽ cười: "Bỗng dưng em cảm thấy mình đã quá dễ dãi rồi, có phải nên 'tra' một chút mới có thể hưởng thêm nhiều phúc lợi không?"

Nghe được tiếng bật cười của Asano, bất giác cậu cũng cười theo. Anh xoay người, đem cả người cậu ôm vào lòng, lại điều chỉnh tư thế để cậu thoải mái, cuối cùng cúi người hôn xuống miệng nhỏ càng ngày càng nói nhiều kia.

"Dễ dãi rồi không phải sẽ hưởng được càng nhiều phúc lợi sao? Không chỉ được ăn ngon, còn có người làm ấm giường..."

"Chứ không phải là có người sợ bị nô dịch trong một thời gian dài sao?" Đưa tay nâng cằm Asano, Karma nở nụ cười lưu manh điển hình: "Đương nhiên là nô dịch trên giường."

Asano không khỏi nở nụ cười, hai người lại lần nữa môi lưỡi quấn quýt. Buông cậu ra, anh không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, giọng nói cũng vì vậy mà khàn khàn: "Vẻ mặt này của em thật quyến rũ chết người." Bất quá hiện tại liền không thể thực sự làm, chưa nói đến vì hai đứa nhỏ, hơn nữa còn là vì sợ cậu ám ảnh những lần trước, cho dù thời gian đã gần một năm, nhưng với Asano, điều gì liên quan đến cậu lại bị anh phóng đại lên ngàn lần.

Cảm giác được quan tâm thực lòng, tâm điểm của người nọ lại chính là mình, thêm cả ôn nhu cùng ánh mắt lúc nào cũng quấn quýt mang ý cười, Karma liền cảm thấy, quyết định của mình là chính xác. Quá khứ chung quy vẫn chỉ là quá khứ, đời người có bao nhiêu năm mà tương lai có bao nhiều dài, sống là để hưởng thụ và tiến về phía trước chứ không phải bị quá khứ kéo lại phía sau.

"Quá khứ chung quy vẫn chỉ là quá khứ, đời người có bao nhiêu năm mà tương lai có bao nhiều dài, sống là để hưởng thụ và tiến về phía trước chứ không phải bị quá khứ kéo lại phía sau."

Tiểu Ngữ lảm nhảm: Ngọt ngào như vậy, mọi người có thể thoả mãn chưa a~ Đương nhiên, chính văn vẫn chưa có hết ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top