Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Đối Diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kịch bản thiết lập bối cảnh ở thời dân quốc, Tiêu Chiến vai gián điệp hai mặt của một tổ chức ngầm, còn Vương Nhất Bác diễn vai một người buôn lậu súng ống đạn dược.

Khoảng cách nhân vật với hai người mà nói đều rất lớn, vô cùng có tính khiêu chiến.

Hôm nay quay cảnh hai người gặp nhau lần đầu, đối đầu hoài nghi nhau.

Đạo diễn cố ý chọn mới tảng sáng để bắt đầu làm việc, vì để quay được cảnh mặt trời mọc, dùng cảnh thật của thiên nhiên để khắc họa bầu không khí.

Xe chạy nửa tiếng, rốt cuộc cũng tới đỉnh núi.

Nhân viên làm việc rối rít xuống xe, bắt đầu lặp đặt máy, bố trí cảnh.

"Mười lăm phút sau bắt đầu, có thể đối diễn trước một chút."

Đạo diễn đi điều chỉnh thử ống kính, nói với Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Hai người cũng gật đầu đồng ý.

Sau khi đạo diễn đi, Tiêu Chiến cũng không lập tức đi đối diễn mà lập tức đi tìm trợ lý ở một xe khác.

Sau khi uống hai viên con nhộng, anh sợ trong chốc lát sẽ không ổn, lại uống thêm một gói thuốc.

Uống thốc xong, anh cầm kịch bản cùng bút dạ quang, giống như lúc đóng phim trước kia, nghiêm túc tô lên lời thoại một lượt, sau đó hài lòng đứng lên, đi tới chỗ quay.

Vương Nhất Bác đang đứng một bên cùng đạo diễn nói gì đó, dường như đang nói về cảnh quay.

Trò chuyện xong cậu cũng không lập tức rời đi.

Cậu cầm kịch bản, đứng tại chỗ, khẽ cúi đầu như đang do dự gì đó.

Hồi lâu, Vương Nhất Bác lại nhìn về phía Tiêu Chiến.

Môi mấp máy, cuối cùng cậu vẫn cất bước đi về phía anh.

Tiêu Chiến đang chăm chú nhìn kịch bản, tới khi anh phát hiện Vương Nhất Bác tới, hai người chỉ cách nhau nửa mét.

"Có việc gì vậy?" Tiêu Chiến lộ ra nụ cười lịch sự, giọng nói mang theo mấy phần yếu ớt.

Mặc dù đã uống thuốc, cơn đau dạ dày của anh vẫn không giảm đi bao nhiêu.

Vương Nhất Bác giơ kịch bản trong tay lên: "Đạo diễn yêu cầu đối diễn."

Dù sao hai người cũng hợp tác lâu, đối diễn tự nhiên sẽ thuận lợi, chưa đến mười phút hai trang thoại đã dễ dàng lướt qua một lần.

Đến khi hoàn chỉnh kịch bản cũng đến lúc quay.

Quay thật thuận lợi, chỉ là sáng sớm ở đỉnh núi gió gào thét, tiếng xào xạc của cây cối làm hiệu quả thu âm không được tốt lắm.

Tiêu Chiến có nhiều thoại, lúc anh nói, khí lạnh sẽ luồn vào bụng.

Hai viên con nhộng phóng thích chậm cùng gói thuốc sữa dạ dày dường như mất hiệu lực, không có bất kỳ tác dụng nào.

Bằng kinh nghiệm trước kia, sau khi uống nửa tiếng, cơn đau sẽ từ từ tan biến, nhưng hôm nay lại không giảm đi chút nào.

Đang quay hình, anh cũng không thể nói gì, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không lộ thanh sắc tiếp tục đối thoại.

Tiêu Chiến là một diễn viên vô cùng chuyên nghiệp, cho dù khó chịu chỉ cần một câu "Action" thì lập tức nhập vào nhân vật, tuyệt đối không lộ ra nửa điểm khác thường.



Lúc nghỉ quay, thợ trang điểm đi đến chỉnh trang cho diễn viên.

"Thầy Tiêu." Thợ trang điểm nhìn Tiêu Chiến, có chút nghi ngờ, "Anh rất nóng sao?"

"Không nóng đâu."

"Vậy sao anh ra nhiều mồ hôi vậy? Lớp trang điểm trôi rất nhiều." Cô gái vừa giúp anh chỉnh trang vừa lầm bầm một câu.

"Em thấy môi anh cũng trắng bệch, có phải... anh không thoải mái không?"

"Không..." Tiêu Chiến vội cười, che giấu sự khác thường của mình, "Có thể ngồi xe quá lâu, hơi say xe."

"À."

Tiếng bọn họ nói chuyện không lớn lắm, lại bị Vương Nhất Bác ở bên thu vào tai hết thảy.

Mặt cậu không đổi, nhưng lại lặng lẽ liếc mắt về phía Tiêu Chiến.

Quả nhiên, anh đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt cũng rất khó coi.

Chắc chắn dạ dày anh vẫn chưa ổn.



Nửa cảnh quay sau vẫn tiến hành thuận lợi như cũ, nhưng hoàn thành mọi việc cũng đã đến giữa trưa.

Cuối thu không khí mát mẻ, mặt trời lên cao rực rỡ.

Buổi trưa nhiều ánh nắng hơn, cũng ấm hơn buổi sáng một chút.

Nhân viên bắt đầu đưa máy móc lên xe, sau đó dọn dẹp trường quay.

Tiêu Chiến khoác áo choàng dài, ngồi trên ghế mềm.

Anh cầm điện thoại tay khẽ run.

Mới đầu, mặc dù không thoải mái, nhưng anh nghĩ đoàn phim khổ cực lên núi, mình cũng không nên xin nghỉ, có thể nhịn thì nhịn.

Chỉ là chẳng biết từ lúc nào, anh cảm thấy dạ dày đột nhiên đau tăng lên mấy lần.

Giống như lưỡi dao sắc bén làm nôn nao.

Không lâu lắm, cả người anh đều là mồ hôi lạnh.

Rõ ràng là mùa thu, nhưng mồ hôi không ngừng theo cổ tuột xuống, anh chỉ cảm thấy, đồ diễn trên người mình đều bị thấm ướt.

Anh biết đây không phải là đau bình thường, nhưng anh vẫn không nói tiếng nào.

Trước khi quay, anh thấy Vương Nhất Bác nhìn mình.

Anh không biết cậu đang nghĩ gì.

Có thể cười nhạo? Hoặc nghi ngờ?

Anh không đáp lại, chỉ giả vờ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Anh không muốn ở trước mặt người kia lộ ra dáng vẻ chật vật.

Cố nhịn cho đến trưa, sau khi kết thúc công việc, Tiêu Chiến cũng bất lực đứng dậy, đành chậm rãi nhấn phím, gọi điện thoại cho trợ lý cách anh không quá mười mét.

"Alo, Tiểu Trầm." Giọng anh trầm thấp, "Em tới đây một chút, đợi lát nữa đưa anh đi bệnh viện."

"Anh lại đau dạ dày."

Hôm nay Uông Trác Thành cũng có phân cảnh trên núi, nhưng khác cảnh quay, không liên quan đến bọn họ, nên sau khi làm xong đã xuống núi trước.

Vì vậy, lúc này lên xe thương vụ trở về chỉ có hai người Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Vừa thấy Tiêu Chiến được trợ lý đỡ lên xe, Vương Nhất Bác liền phát hiện tính nghiêm trọng của tình hình.

Anh chưa khỏe lên chút nào sao?

Vì vậy, có bảy xe thương vụ, cậu ung dung ngồi ở sau anh.

Tiêu Chiến ở hàng trước đang gọi điện thoại.

"Đúng, không cần lộ ra. Nếu em đến trước thì đến cửa phòng chờ anh, anh về lấy bảo hiểm với thẻ căn cước."

"Không được, đừng nói với đạo diễn, tuyệt đối không để người trong đoàn phim biết."

"Được... Ừ. Cúp trước đi."

Giọng anh rõ ràng rất yếu, giống như cắn răng mà nói, cố lắm mới nặn ra được một câu.

Vương Nhất Bác nghe được trong lòng lại chua xót.

Anh vẫn vậy.

Cái gì cũng gánh một mình, cái gì cũng không nói với người khác.

Cứ quyết chống đỡ như vậy, kiên cường gánh vác.

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến mất sức dựa vào lưng ghế, tay đè chặt dạ dày.

Thật đúng lúc, phim mới khai máy, mình đã thành ra như vậy.

Thầm mắng cơ thể đột nhiên tuột xích, dạ dày lại giống như trả thù, ập đến một trận đau nhức, đau đến mức anh phải cúi gập người.

Mẹ.

Vương Nhất Bác ở hàng sau nhìn người trước mắt chịu đủ hành hạ, tay để xuôi bên người chậm rãi nắm lại.

Cậu muốn bảo tài xế lái nhanh hơn chút, nhưng cậu biết đây là đường núi, nhanh hơn chút sẽ tăng thêm nguy hiểm.

Một tiếng sau, cuối cùng xe cũng lái vào khu vực thành phố.

"Bác tài, lúc dừng xe cảm phiền cách gần cửa chính khách sạn một chút."

Thấy xe đã vào thành phố, Vương Nhất Bác mới mở miệng.

"Được."

Cậu biết dáng vẻ lúc này của Tiêu Chiến bị truyền thông xung quanh khách sạn chụp được khẳng định sẽ có bài viết lớn, huống hồ cậu hiểu rõ Tiêu Chiến, nhìn anh vừa rồi nói điện thoại, nhất định không muốn tin mình bị bệnh lọt ra ngoài, nên chắc chắn sau khi xuống xe trợ lý sẽ không đến đỡ anh.

Nhưng với tình trạng hiện tại của anh, sợ là đi hơn một bước cũng không được.

Vì không chỗ nào không có mặt chó săn, mình không giúp được gì, chỉ có thể động miệng để anh giảm mấy bước, nhanh chóng vào khách sạn.

Mấy phút sau, xe dừng hẳn ở cửa khách sạn.

Vương Nhất Bác nhanh hơn Tiêu Chiến một bước, nhanh chóng đứng dậy, kéo cửa xe ra.

Cậu xuống xe, nhưng cố ý đi chậm lại, liếc thấy Tiêu Chiến đã xuống xe, còn miễn cưỡng đi lại được, mới thu ánh mắt, cất bước đi vào khách sạn.

Vào thang máy, cậu quẹt thẻ mở cửa phòng, thấy phím tầng '16' sáng lên, lại nhớ tới lúc này tốc độ đi bộ của Tiêu Chiến tất nhiên rất chậm, nên luôn đè phím mở cửa, cho đến khi anh vào thang máy, mới ung dung buông phím ấn.

"Chiến ca, anh không thoải mái à?" Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, mấy giây sau, Vương Nhất Bác làm bộ thờ ơ, vừa chú ý tới sự khác thường của Tiêu Chiến thì mở miệng.

"Ừ..." Lúc này Tiêu Chiến đau đến mặt cũng hoảng, chỉ đáp một từ.

Nghe vậy, Vương Nhất Bác giật giật môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

"Ding..." Tiếng thang máy thông báo đã đến tầng mười sáu.

Tiêu Chiến còn chưa kịp bước, giây kế tiếp cánh tay đã bị người ta đỡ lên.

Có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn, anh thấy Vương Nhất Bác mặt không chút cảm xúc đang đỡ cánh tay mình, đỡ mình rời khỏi thang máy.

"..."

Tiêu Chiến có chút phát ngốc, giờ phút này lại không nghĩ chuyện gì đang xảy ra, chỉ muốn nhanh đi về để gặp mặt trợ lý.

Tiểu Trầm ở cửa phòng chờ, thấy Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến đi tới cũng thấy bất ngờ, ngay sau đó vội đưa thẻ mở cửa cho Tiêu Chiến.

"Thầy Tiêu, mau vào thôi, em gọi xe rồi, đợi chút sẽ đến."

"Ừ."

"Cảm ơn." Đáp trợ lý xong, Tiêu Chiến nghiêng đầu, có chút khó khăn nói cảm ơn với Vương Nhất Bác, ngay sau đó rút cánh tay đang khoác trên vai cậu về, quẹt thẻ, bước chân loạng choạng đi vào phòng, tìm giấy tờ cần dùng.

Cửa khóa kỹ, trợ lý đỡ Tiêu Chiến, hướng Vương Nhất Bác mấp máy môi: "Anh Bác, bọn em đi trước, anh cũng về phòng nghỉ ngơi chút đi."

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, không nói tiếng nào.

Hai người một thấp một cao chậm rãi biến mất ở cuối hành lang, Vương Nhất Bác vẫn đứng tại chỗ, một tay đút túi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm nơi Têu Chiến vừa rời đi, ánh mắt có chút mất mác.

Hồi lâu, cậu mới hồi thần, khẽ thở dài, quẹt thẻ vào phòng.

Ha, buồn cười.

Ban đầu không phải Tiêu Chiến nói chia tay sao?

Không phải Tiêu Chiến nói chán trước sao?

Cãi nhau cũng đã cãi rồi, chia tay cũng đã chia rồi.

Đều đã kết thúc rồi.

Anh dựa vào cái gì còn muốn mình nhớ nhung chứ?

Trên núi gió bụi cũng lớn, nghĩ đến buổi chiều không có kế hoạch quay, vì vậy Vương Nhất Bác đi tắm trước, tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt, sau đó nằm trên giường, định nghỉ một chút.

Chỉ là nhắm mắt lại, trong đầu lại nổi lên đôi môi trắng bệch của Tiêu Chiến.

Cậu chợt mở mắt ra.

...

Cái này cũng giống cái kia.

Cậu nhíu mày, trở mình, lần nữa khép mắt lại.

- "Chiến ca, anh không thoải mái sao?"

- "Ừ..."

Lúc này, trước mặt là một mảng đen kịt, chỉ là bỗng dưng bên tai vang lên đoạn đối thoại của bọn họ trong thang máy.

Giọng Tiêu Chiến nghe yếu như vậy, anh là người mạnh mẽ bao nhiêu, khiến anh tiều tụy như vậy, nhất định là rất đau.

Cậu lại mở mắt ra.

"Phù..." Lần này cậu hít sâu một hơi, vén chăn ngồi dậy.

Ngón tay chậm rãi luồn vào tóc, Vương Nhất Bác hơi cúi đầu, tóc mái rũ xuống, người khác không thấy rõ mặt cậu lúc này.

Hơi thở nặng nề giống như có gì đó đè ở ngực, tim rấm rức đau.

'Đừng vùng vẫy nữa.' Vương Nhất Bác nghĩ.

'Mày vẫn quan tâm đến anh ấy sao?'

'Mày giả vờ không được.' Cậu lại nghĩ.

Hoàn toàn không buồn ngủ, hồi lâu, cậu xuống giường, đi đến quầy rót một ly nước, sau đó đi tới trước cửa.

Cậu lẳng lặng đứng đối diện cửa, đôi mắt đen trở nên thâm trầm.

Xen lẫn tâm trạng phức tạp.





Tiêu Chiến đoán không sai, hành anh cả buổi trưa quả nhiên là do dạ dày co thắt dẫn đến đau.

Ở bệnh viện kiểm tra rồi truyền nước, ước chừng dây dưa cả một buổi chiều.

Bác sĩ chính là một ông lão đầu hai thứ tóc, sau khi cho anh đơn thuốc, lại dặn dò vài chú ý trong ăn uống.

"Người trẻ tuổi bây giờ, sống không có quy luật, cơm cũng không ăn tốt."

Lúc viết đơn thuốc ông lão không quên dùng giọng vùng Giang Tây phê bình Tiêu Chiến đôi câu.

Nhận đủ thuốc, đã tới gần chạng vạng tối.

Rút kim, dùng keo dán lại, Tiêu Chiến đứng lên, vừa hoạt động tay chân, vừa ngáp một cái thật to.

Đau dạ dày hết rồi, chỉ là vừa nằm vừa ngồi trên giường bệnh cả buổi chiều làm anh mỏi nhiều.

Tiểu Trầm đã gọi xe, xách một túi thuốc cùng Tiêu Chiến rời khỏi bệnh viện.

Hoàng hôn đã buông, thành phố đã rối rít sáng đèn.

Rõ ràng trời đất giống nhau, nhưng cảnh vật ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác nhau.

Lên xe, Tiêu Chiến dựa ngồi phía sau, hơi nghiêng đầu, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua.

Cực kỳ giống chỗ Hoành Điếm năm ngoái bọn họ quay phim.

"Tiểu Trầm." Hồi lâu anh mở miệng, giọng nói còn mang chút yếu ớt, "Sao anh lại mệt như vậy."

Nghe vậy, cô gái có chút bất đắc dĩ bĩu môi: "Anh trai, anh không nghe bác sĩ nói sao, trong thuốc truyền có ít thành phần giảm đau và an thần, hơn nữa, anh vật vã cả một ngày, có thể không mệt sao?"

Suy nghĩ một chút, cô lại bổ sung một câu: "Dạ dày còn đau không?"

"Tốt hơn rồi."



Xe đậu ở cửa, Tiểu Trầm xách thuốc cùng Tiêu Chiến lên lầu.

Đưa Tiêu Chiến vào phòng, cô gái mấy lần do dự, nhưng vẫn không đi vào.

Nhiều người lắm miệng, khách sạn này nhìn an toàn, nhưng thực tế trong tối cũng không biết có bao nhiêu người.

Sau khi tốt nghiệp cô bắt đầu làm nghề trợ lý, tất nhiên biết giới giải trí đục trong ra sao, làm việc cần vô cùng cẩn thận.

Nếu cô vào phòng Tiêu Chiến, chỉ sợ hôm sau lập tức sẽ tuồn ra đủ loại tin tức.

Hơn nữa tựa đề đập vào mắt nhất định không chấp nhận được, nội dung nhất định thêm dầu thêm mỡ.

Suy nghĩ, Tiểu Trầm không khỏi buồn nôn.

Chỉ là cô nghĩ đến lúc này anh nhà mình mới khỏi bệnh, cơ thể còn yếu, bác sĩ cố ý dặn cần tịnh dưỡng ít cử động.

Hôm nay cô không vào cũng không ai giúp được, đống thuốc vừa rồi cũng quên mang vào, thật sự làm người ta lo.

Cô gái kêu Tiêu Chiến mấy tiếng, lại không ai đáp, gấp đến mức cầm điện thoại đứng ở cửa xoay tròn.

Giây tiếp theo cửa phòng đối diện mở.

Vương Nhất Bác đi ra, thấy Tiểu Trầm lộ mấy phần kinh ngạc.

"Tiểu Trầm? Em về rồi?"

"Vâng, anh Bác." Cô gái đáp lời, mặt vẫn đầy lo lắng như cũ, mắt từ đầu đến cuối nhìn loạt phím số trên màn hình, giống như muốn gọi cho ai đó.

"Đây là gì?" Vương Nhất Bác lại hỏi.

"Thuốc của thầy Tiêu." Cô giơ cái túi trong tay về phía cậu, "Nãy em quên đưa cho anh ấy cầm vào. Đoán chừng anh ấy vào phòng nằm rồi, gọi anh ấy cũng không nghe."

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm cái túi kia, trầm mặc mấy giây, sau đó cậu đưa tay nhận lấy cái túi kia: "Anh đưa vào cho anh ấy cho."

"Dạ?" Tiểu Trầm hơi sững người, "Anh Bác..."

Cô muốn nói lại thôi,

Cô theo Tiêu Chiến một năm rưỡi, tất nhiên biết chuyện của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Theo cô biết, sau khi chia tay còn có thể làm bạn gì đó đều là hoang đường.

Cái này không hợp lẽ thường.

Nên giờ phút này đối mặt với sự quan tâm cùng chủ động của Vương Nhất Bác, cô lại nhất thời mơ hồ.

Nhưng ngẫm lại, hôm nay người đàn ông đứng trước mắt này hình như cũng là lựa chọn tốt nhất để chăm sóc anh cô.

Bỏ qua điều này, trong chốc lát cô cũng không tìm được ai thích hợp tới chăm sóc Tiêu Chiến.

Đứng tại chỗ trầm mặc mấy giây, cô gái ngẩng đầu, lộ ra nụ cười với cậu: "Được, vậy cảm ơn anh Bác, phiền anh Bác nói thầy Tiêu đúng giờ uống thuốc, lời dặn của bác sĩ để trong túi rồi."

"Ờ." Vương Nhất Bác kéo miệng, nở một nụ cười vô vị, "Đều là người quen, khách khí cái gì."

Tiểu Trầm lại tỉ mỉ nói với cậu chút dặn dò của bác sĩ, lại đưa thẻ dự phòng của Tiêu Chiến tạm thời giao cho cậu, sau đó rời đi.

Vương Nhất Bác nhìn tấm thẻ kia, hít một hơi thật sâu.

Cục xương ở cổ trượt lên xuống hai cái, bờ mi dài của cậu khẽ run như đang do dự gì đó.

Sau đó, quẹt thẻ, đẩy cửa, cầm túi thuốc đi vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top