Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. Chuyện Cũ [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi ra cửa Vương Nhất Bác rút thẻ mở cửa phòng trong túi ra đồng thời tay đột nhiên chạm phải thứ gì đó góc cạnh. Dừng một chút, cậu dùng tay kẹp miếng cứng kia thuận tiện lấy ra.

Lúc này cậu mới nhớ tới.

Đó là thẻ mở cửa dự phòng của Tiêu Chiến mà Tiểu Trầm đưa cho cậu.

Cậu đứng ở cửa, nhìn chằm chằm tấm thẻ trong tay, mặt hơi ngẩn ra. Cuối cùng, cậu thở dài, vẫn cất tấm thẻ vào hộc tủ ở trước cửa chính, sau đó đẩy cửa rời đi.

Đêm nay cậu trai gần như không chợp mắt.

Quan hệ giữa bọn họ đến cùng là từ khi nào bắt đầu sụp đổ.

Là vào một đêm gần một năm trước.




Ngày đó cậu vừa làm xong lịch trình đại diện, bận bịu giằng co gần một ngày, vì vậy sau khi trở về khách sạn lập tức vùi vào giường lớn mềm mại.

Nghỉ ngơi một lát, cậu lấy điện thoại ra, bắt đầu nói chuyện với Tiêu Chiến như thường ngày.

Khoảng thời gian đó cậu rất thích dùng gói biểu cảm trong Trần Tình Lệnh, trong album ảnh điện thoại ngoại trừ ảnh chụp lịch trình cùng thành phẩm người chơi trên diễn đàn lego ra thì đều là gói biểu cảm trong đoàn phim.

Tiêu Chiến cũng thích những thứ này, còn từng cùng cậu thảo luận phối chữ.

Anh thích dùng của mình hoặc của Vu Bân, còn Vương Nhất Bác thích dùng của Uông Trác Thành và Tiêu Chiến.

Vì vậy, đêm nay Vương Nhất Bác thuận tay chọn một tấm hình Tiêu Chiến "Aaaaaaaaaa" gửi đi.

Sau đó cậu trở mình, lần nữa nhắm mắt lại, vừa nghỉ ngơi vừa chờ Tiêu Chiến trả lời.

Ngày trước chỉ cần Tiêu Chiến rảnh sẽ trả lời cậu trong tích tắc, nhưng hôm nay, tin nhắn như đá chìm đáy biển.

Hồi lâu, cậu vẫn không nghe được tiếng thông báo tin nhắn ngắn ngủi.

Nhíu mày lại, cậu mệt mỏi mở mắt ra, lại lần nữa cầm điện thoại di động lên.

Tin nhắn cuối cùng trong khung chat vẫn là cái biểu cảm cậu vừa gửi.

Không phải chứ, hôm trước Tiêu Chiến còn nói với cậu gần đây đều quay phim ban ngày, vậy đến tối đã xong việc rồi.

Hai ngày trước luôn như vậy, không biết hôm nay...

Bỗng dưng cậu chú ý tới dưới tên Tiêu Chiến hiện chữ "Đối phương đang nhập".

Xem ra cậu quá lo lắng rồi.

Vì vậy Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm màn hình, hứng thú bừng bừng chờ Tiêu Chiến trả lời.

Chỉ là qua hồi lâu, dòng chữ "Đối phương đang nhập" đã biến mất, nhưng khung chat vẫn không xuất hiện câu trả lời của Tiêu Chiến.

Hử?

Rõ ràng anh đang online.

Vương Nhất Bác suy nghĩ, cũng muốn hỏi anh một câu, nhưng lại ngại hình tượng cao lãnh của mình, lại sợ Tiêu Chiến chỉ gõ nhầm, vì vậy cũng không nói gì, cầm điện thoại tiếp tục im lặng chờ đợi.

Sau hồi lâu, cậu lại thấy dưới tên Tiêu Chiến xuất hiện "Đối phương đang nhập", sau đó lại biến mất.

Lặp đi lặp lại mấy lần, Vương Nhất Bác có chút khó hiểu.

Cuối cùng cậu không kiềm được lại gửi một tin nhắn "Chiến ca, làm gì vậy?".

Lần này, sau một lúc Tiêu Chiến cuối cùng cũng trả lồi một câu.

"Anh đây."

Chỉ chốc lát sau, bên kia lại gửi thêm một cái.

"Nhất Bác."

Vương Nhất Bác thấy hai chữ ngắn gọn trong khung chat, tròng mắt trở nên trầm lại.

Cho tới bây giờ Tiêu Chiến đều dùng gói biểu cảm để mở màn, nhưng hôm nay chỉ trả lời "Anh đây".

Tiêu Chiến luôn giống như lao thoại(*), mình nói hai chữ, anh có thể đáp gần nửa ngày, nhưng trước mắt, anh chỉ nói bốn chữ.

(*) Lao thoại = lảm nhảm, dùng để hình dung một người nói hoài không dứt, giống như bị bệnh lao ho hoài không dừng (Baidu)

Tiêu Chiến luôn gọi mình là "lão Vương", rất ít khi gọi cậu là "Nhất Bác".

Điểm khả nghi dày đặc.

Trong màn hình rõ ràng chỉ có mấy từ ngắn gọn, chữ ngắn gọn nhưng không biết Vương Nhất Bác có nghĩ nhiều hay không, cậu có cảm giác hôm nay Tiêu Chiến có gì đó không đúng.

Cậu do dự mấy lần, gõ vào khung chat "Chiến ca, anh có khỏe không."

Suy nghĩ một chút, lại nhấn nút xóa xóa toàn bộ.

Cậu thấy tâm tình không tốt lắm, bản thân thẳng thắn, phải cân nhắc nói ra cái gì mới không thêm dầu vào lửa.

Gõ vào khung: "Chiến ca, sao vậy."

Xóa.

Gõ vào khung: "Hôm nay hình như không đúng ha? Bị bệnh?"

Xóa.

Vương Nhất Bác xóa viết, viết xóa, đang suy nghĩ nên gửi thế nào, bỗng dưng tiếng thông báo tin nhắn ngắn ngủi vang lên.

Cậu có chút mờ mịt nhìn.

Giây kế tiếp, dòng chữ ngắn ngủn hung hăng làm mắt Vương Nhất Bác đau nhức.

- "Vương Nhất Bác... chúng ta chia tay đi."

Nói thật ra trong nháy mắt thấy câu trả lời của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chỉ thấy trong đầu mình trống rỗng.

Cậu luôn duy trì tư thế giơ điện thoại, kim phút chạy rồi chạy, rất lâu sau lông mi cậu trai khẽ run, lúc này dường như mới lấy lại tinh thần.

Lần nữa trừng mắt nhìn, xác nhận mình không nhìn nhầm, Vương Nhất Bác cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó động ngón tay bắt đầu gõ chữ.

"Chiến ca, anh nói đùa sao."

Cậu lại ôm một tia hy vọng vô hình.

Cậu đang mong đợi Tiêu Chiến trả lời cậu một câu "Haha, lão Vương, cá tháng tư vui vẻ!"

Nhưng trong lòng cậu nảy sinh một chút bất an làm người ta bức bối.

Vì cậu biết, cho tới bây giờ Tiêu Chiến sẽ không lấy chuyện chia tay ra đùa giỡn, anh từng rất nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, nói: "Anh cảm thấy tình yêu không thể đùa giỡn."

"Đinh..." Âm thông báo vang như người tuyên án tử hình.

"Không có."

Lần này, Tiêu Chiến trả lời rất nhanh.

"Em biết, anh nghiêm túc mà."

"..."

"Lý do."

Cậu không hỏi "tại sao".

Nhưng lần này, phía Tiêu Chiến lại chậm chạp không đáp.

Ánh sáng nhàn nhạt trong phòng, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm màn hình, đôi mắt hẹp dài từ đầu đến cuối chưa từng chớp, cho đến khi khóe mắt đỏ lên.

Cho đến khi tay cầm điện thoại vì mỏi mà bắt đầu run, cậu cũng không thể chờ tin nhắn của Tiêu Chiến đến.

Hơi thở trầm đi, giờ phút này cậu chỉ cảm thấy mình đang mơ.

Một cơn mơ bất ngờ, cậu chỉ muốn cố thoát khỏi ác mộng.

Cậu dứt khoát thoát weixin, run tay mở bàn phím, bấm số của Tiêu Chiến.

Chuông reo mấy giây, sau đó điện thoại được kết nối.

"Tiêu Chiến, chúng ta gặp một lần đi." Vương Nhất Bác không cho Tiêu Chiến có cơ hội nói "alo", vội mở miệng.

"Được." Mấy giây sau, Tiêu Chiến ở đầu kia điện thoại mở miệng.

Anh đáp rất kiên quyết, giọng có chút trầm thấp.

Nghe giọng nói quen thuộc lại hời hợt kia, Vương Nhất Bác cầm điện thoại lại lần nữa rơi vào trạng thái phát ngốc.

Cậu cho rằng Tiêu Chiến sẽ giống như những đôi yêu nhau chia tay khác, không liên lạc, không gặp mặt, không nghe giải thích, ầm ĩ, gây chuyện, khóc trời mắng đất.

Nhưng anh đều không có.

Anh chỉ đáp một chữ "được".

Đơn giản mà rõ ràng.

Giọng anh rất bình tĩnh, như một cái ao không chút gợn sóng.

Bình tĩnh làm cậu sợ.

Bình tĩnh... làm cậu tuyệt vọng.

Nghe anh trả lời, Vương Nhất Bác đột nhiên nghẹn ngào.

Rõ ràng cậu có rất nhiều lời muốn hỏi anh, giờ phút này một chữ cũng không nói được.

Sau đó thì sao.

Sau đó, cậu chỉ nhớ, bọn họ hẹn ở một quán cafe bí mật trong hẻm sâu ở Bắc Kinh, có một cuộc nói chuyện thuận lợi lạ thường nhưng cực kỳ áp lực.

Sau đó, cậu chỉ nhớ, ngày đó, Tiêu Chiến gọi Americano đá, mình gọi một ly Cappuccino.

Sau đó, cậu chỉ nhớ, mình cho vào cafe thêm đường và sữa, nhưng uống vẫn đắng.

Sau đó, cậu chỉ nhớ, bọn họ rất bình tĩnh uống xong ly cafe của mình, sau đó đứng dậy, nói lời từ biệt, không mắng nhiếc, cũng không dây dưa quá nhiều.

Sau đó, cậu chỉ nhớ, lúc đẩy cửa ra ngoài, mình đội mũ lưỡi trai cùng đeo khẩu trang chỉnh tề, vẫn không tự chủ rơi lệ.

Sau đó...

Không có sau đó.

Cậu nghĩ,

Bọn họ, sẽ không có sau đó nữa.

Theo đó cậu cũng cô độc, sa sút, cảm thấy mình cũng không có sau đó.

Cậu nhảy nhiệt tình.

Lúc mười ba tuổi vì giấc mơ muốn rời xa quê hương, đến cuộc sống Hàn Quốc không quen.

Cậu ăn không quen bánh gạo cùng đồ chua, không quen khí hậu Seoul, cũng không quen nghe tiếng Trung quen thuộc đột nhiên đổi thành tiếng Hàn xa lạ.

Nơi đó thịt rất đắt, dưa hấu cũng rất đắt, tất cả với cậu mà nói đều rất xa lạ.

Cậu ở công ty lăn lộn, nếm hết cực khổ, cũng chịu không ít tủi thân, khi đó cậu rõ ràng chỉ có mười mấy tuổi, nhưng thói đời nóng lạnh, cậu chỉ cảm thấy mình đã trải qua hết rồi.

Mà cậu một thân một mình, chỉ có thể tự xử lý những chuyện ấy.

Vì vậy, cậu trưởng thành hơn những bạn cùng lứa, tỏ ra vô cùng già dặn, đôi mắt đen luôn bình tĩnh mà trầm ổn nhìn thế giới này.

Thứ không thể thiếu nhất ở Hàn Quốc là nghệ sĩ, càng không thiếu chính là thực tập sinh.

Một năm, năm năm, mười năm, thậm chí mười mấy năm ở ẩn, cũng không nhất định sẽ thành công.

- Người người đều biết đạo lý tàn khốc.

Nhiệt tình của cậu khiến cậu càng chăm chỉ.

Đêm khuya trong phòng tập vũ đạo, thường xuyên có một bóng người nhỏ, hướng về phía gương luyện tập không ngừng.

Đầu gối bầm tím, cánh tay va chạm với cậu mà nói cũng chỉ là bình thường như cơm bữa.

Mồ hôi cùng nước mắt hòa lẫn vào nhau, khổ cực cùng đau đớn thay nhau thử thách, cuối cùng đạt được một Vương Nhất Bác có thể đứng trên sân khấu.

17 tuổi.

Lần đầu bước lên sân khấu, thấy biển sao cùng biển tiếp viện màu sắc rực rỡ dưới sân khấu, gò má còn rõ sự non nớt, thiếu niên nhuộm màu tóc tươi đẹp, cuối cùng rơi lệ.

Ngũ vị xen lẫn, buồn vui bất phân.

Vì phần nhiệt tình cùng cố chấp kia, cậu mới nhất định cắm rễ ở giới này.

Nếu nói vũ đạo thứ đầu tiên khiến cậu kiên định lập chí, thì Tiêu Chiến chính là người đầu tiên kích thích cậu có suy nghĩ này.

Trước mặt anh, cậu có dũng khí lộ mặt yếu đuối của mình.

Trước mặt anh, lần đầu tiên cậu có ý muốn chia sẻ lego ra ngoài.

Trước mặt anh, cậu có thể đùa giỡn vô lại, có thể làm nũng chút ít, có thể buông bỏ con người lạnh nhạt của mình.

Trước mặt anh, cậu muốn hàn huyên từ xuân hoa đến thu nguyệt, hàn huyên từ hạ mưa đến đông tuyết, hận không thể nói đến hết đời.

Tiêu Chiến, là người đầu tiên ngoài người thân và bạn thân khiến cậu muốn trân trọng.

Từ đầu đến cuối, cậu đều biết được, tình cảm của mình đối với anh, đã vượt xa ra khỏi phạm vi tình bạn.

Cậu muốn là người cả đời bên anh.

Nhưng hôm nay, cậu mất đi người kia.

Cậu biết, có lẽ là vĩnh viễn mất đi.

Cậu thừa nhận thật ra mình là người cứ mãi cố chấp, nhận định chuyện gì nhất định phải làm, muốn có được thứ gì thì nhất định sẽ lấy được.

Thế giới của cậu, có ba phần tư màu sắc, còn lại một phần tư, là mơ hồ trắng đen.

Có lẽ vì xa nhà từ nhỏ, ra xã hội lăn lộn, thường xuyên chạm phải góc nhọn, cũng rất ít người có thể trao đổi tâm tư, cậu luôn ít nói, cũng không thích cười.

Hôm nay, Tiêu Chiến rời đi, giống như Trời chống đỡ không được mà ầm ầm sụp đổ, cậu chỉ cảm thấy, thế giới của mình trong khoảnh khắc này bắt đầu sụp đổ, sấm chớp rền vang.

Vạn kiếp bất phục.

Gặp ở nơi này, nếu còn có người muốn hỏi một câu, vậy sau đó thì sao?

Thật ra không có sau đó.

Đều đã kết thúc, vậy còn có sau đó cái gì?

Nhưng, nếu bạn cố gắng muốn biết khoảng thời gian thời gian bi thảm tối tăm không ánh sáng ấy, vậy tôi cũng không ngại nói cho bạn nghe.

Vương Nhất Bác về sau ban ngày chạy lịch trình, quay phim, thường ngày kinh doanh, ban đêm uống rượu, lái xe tốc độ cả đêm, còn bắt gặp cậu mấy lần hút thuốc.

Cậu cố gắng khiến mình ra vẻ trưởng thành ngồi ở sân thượng ngậm sương nhả khói, lại bị mùi thuốc lá cay nồng làm sặc ho khan đến không ổn.

Cậu cất rất nhiều rất nhiều rượu, từ rượu gạo đến whisky, từ rượu vodka đến bia đen.

Đóng máy, về khách sạn, sẽ thấy cậu ngựa quen đường cũ đến tủ rượu lấy rượu, sau đó uống say mèm.

Tửu lượng của Vương Nhất Bác cực tốt, lượng rượu có thể khiến cậu say mèm như vậy không cần nói cũng biết.

Cậu thường uống đến khi dạ dày co thắt, thậm chí nôn mửa.

Nhưng cậu vẫn như cũ không biết ngừng nghỉ, thường xuyên dùng rượu đến tê dại.

Một ngày, Vương Nhất Bác một thân mùi rượu ở hành lang đúng lúc bắt gặp quản lý đưa kịch bản đến.

Cậu bị mắng cho một trận.

Trong đống câu nói của quản lý lại lộ ra giọng "thương xót", nhưng cậu biết, cậu với bọn họ không quen không biết, nhiều nhất cũng chỉ là "bạn rượu thịt".

Nói thẳng ra, chính là máy rút tiền, cây rụng tiền, có phúc nhất định cùng hưởng, lúc gặp nạn lại không nhất định sẽ bên cậu.

Có lẽ do chất cồn kích thích thần kinh, cậu nhớ lúc ấy mình lộ ra nụ cười giễu cợt với quản lý.

-"Anh quản được tôi?"

-"Tôi có thể đảm bảo tình trạng ngày mai lên sân khấu của tôi, có được chưa?"

-"Vào lúc này, mấy người đừng giả vờ nữa."

Cậu nói như vậy sau đó nghênh ngang rời đi trong sự kinh ngạc của quản lý.

Kết cục chính là ngày hôm sau quản lý gửi tin nhắn cho cậu.

-"Những lời hôm qua, coi như tôi chưa nghe thấy. Sau này cậu chú ý cho tôi."

Vương Nhất Bác tỉnh rượu nhìn chằm chằm dòng chữ kia, cậu bắt đầu chậm rãi gõ chữ, nói xin lỗi với quản lý.

Mặc dù cậu nói đều là sự thật.

Mặc dù cậu không muốn mọi việc đều suôn sẻ.

Nhưng cậu vẫn phải cúi đầu, nhún nhường ngoan ngoãn nói một câu, "Em xin lỗi, anh nói đúng."

Bạn cho rằng đã xong rồi?

Làm sao có thể.

Còn có lái xe tốc độ chưa nói đâu.

Nghe không nổi nữa?

Nhưng đây là bạn cố ý muốn hỏi.

Nếu đã hỏi, vậy hãy nghe hết đi.

Trở về Lạc Dương, Vương Nhất Bác không về nhà, mà đặt phòng gần trung tâm thể thao.

Vào một đêm, tự mình thuê một sân đua xe motor tư nhân, cậu ngồi trên xe điên cuồng rong duỗi với bóng đêm.

Đêm đã khuya, ánh sáng không tốt, nhưng cậu không mở đèn ở phòng điều khiển, ngay cả đèn xe motor cũng không mở, chỉ mượn chút ánh trăng yếu ớt cùng ánh đèn nhà cao tầng bên cạnh, nhanh như tia chớp lái qua một vòng lại một vòng.

Toàn sân đều yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ nổ ầm ầm.

Mùi xăng bốc lên nồng nặc, lẫn vào gió đêm, toàn bộ quấn quanh hơi thở cậu.

Cậu như bị mùi ấy kích thích, lực kéo ga lại bộc phát dữ hơn, kéo đến hết ga.

Bỗng dưng, lúc đi ngang qua một đường cua, cậu luôn khống chế rất tốt, lúc ở khúc cua không biết vô tình hay cố ý lại buông lỏng tay.

Lực ly tâm lớn lập tức làm văng cậu ra ngoài, đập thẳng về phía sân cỏ bên ngoài đường đua.

"Ầm..." Lưng hung hăng đập xuống đất, Vương Nhất Bác như đã dự liệu được trước, ngay cả tư thế tự vệ bản thân cũng không có, cứ vậy nặng nề ngã xuống.

Cảm giác đau truyền từ hai vai đến tận xương cùng, mu bàn tay bị cỏ nhân tạo cắt mấy đường dài.

Cậu ngã ngửa xuống đất, không kêu một tiếng, cứ nằm lặng ở đấy, đôi mắt đen không tập trung nhìn bầu trời đen không sao.

Xe của cậu không tốt hơn cậu là bao, sau khi mất khống chế không bao lâu cũng nặng nề ngã xuống bên đường đua, vì quán tính còn trượt một đường thật dài, phát ra tiếng ma sát kim loại rất lớn.

Xe không tắt máy nên mặc dù bánh xe treo trên không, vẫn xoay với tốc độ cao như cũ.

Đó là BMW S1000RR cậu đắn đo rất lâu mới đặt về, cậu chờ rất lâu, mong rất lâu mới đến ngày nhận xe.

Đó là chiếc xe cậu thích nhất ở hiện tại.

Giờ phút này đã ngã bên đường chật vật như vậy.

Mà Vương Nhất Bác luôn coi motor như mạng sống lại không liếc mắt nhìn một cái.

Rất lâu sau cũng không đứng dậy.

Hồi lâu, yết hầu cậu động hai cái.

Sau đó, cuối cùng cậu cũng cử động.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, đưa tay tháo mũ bảo hiểm ra.

Nhìn chằm chằm mũ bảo hiểm trong tay, nhìn sắc mặt cậu bình tĩnh trong chốc lát, giây tiếp theo Vương Nhất Bác đột nhiên vung tay hung hăng ném nó ra ngoài.

"Cút cmm đi..." Cậu gần như hét lên, giọng lại như khàn đặc.

"Ầm..." Mũ bảo hiểm mới tinh đập liên tục lên đường đua cứng ngắc, phát ra một tiếng vang, tựa hồ còn có tiếng kính chắn gió bể tan.

Vương Nhất Bác ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm cái mũ kia, hơi thở hơi nặng nề.

Lồng ngực cậu phập phồng không ngừng, toàn thân cậu bắt đầu khẽ run.

Chẳng biết từ lúc nào cậu run đến lợi hại.

Khóe mắt dần dần cay xè, đuôi mắt đỏ đậm.

Bỗng dưng một giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống.

Nhưng rất nhanh, giọt lệ kia đã lặng lẽ lẫn vào màn đêm đau thương, biến mất không dấu vết.

Tâm trạng cậu cũng hòa với gió thu xào xạc.

Không ai biết.

Lúc Tiêu Chiến đồng ý yêu mình, Vương Nhất Bác có bao nhiêu vui vẻ thì giờ phút này cậu có bấy nhiêu tuyệt vọng.

Không, là tuyệt vọng gấp mười lần.

Như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Từ trên mây rơi xuống vực thẳm.

Lại không có đường sống để quay về.

Chẳng biết sao, Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ lại lúc họ chính thức yêu nhau.



Đêm đó, bọn họ ngồi trên ban công nhà trọ, trong tay cầm một chai rượu vang.

Bầu trời đêm đó rất xanh, xanh đến gần như trong suốt, vô cùng trong lành.

Gió đêm hơi lạnh, kèm theo tiếng côn trùng kêu nho nhỏ.

Hoặc do men rượu, hoặc do tình cảm trong lòng tích quá lâu thúc giục cậu, nói chuyện hơn nửa, bỗng nhiên Vương Nhất Bác để chai rượu trong tay xuống, sau đó đưa tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay trái của Tiêu Chiến.

Không bày tỏ, không nói tiếng nào, cũng chỉ nhẹ nhàng cầm tay anh, mang theo mấy phần dè dặt cùng dò xét, lại mang theo mấy phần hy vọng.

Trái tim bên trái lồng ngực đột nhiên tăng nhịp đập, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy hai bên gò má mình nóng lên, trầm tĩnh như cậu vào giờ phút này cũng không dám nhìn thẳng người bên cạnh.

Mấy giây sau, cậu nghe được Tiêu Chiến khẽ cười.

Sau đó tay mình được anh nắm chặt, không để lại khe hở.

Mười ngón tay đan vào nhau, gió đêm, côn trùng kêu vang, xe dưới lầu chạy ngược xuôi, dường như tất cả trong nháy mắt đều bị dừng lại, bất động thanh sắc.

Cả thế giới chỉ có hai người bọn họ.

Không có những thứ khác.

Bọn họ chỉ "qua loa" như vậy chính thức yêu nhau.

Không có lời nào khác, thậm chí bọn họ còn không trao đổi ánh mắt.

Nhưng tay trong tay truyền nhiệt độ cho nhau lại thắng được thiên ngôn vạn ngữ, thắng được thề non hẹn ước, thắng được vạn vật thế gian.

Thắng được tất cả chỉ trích cùng nghi ngờ.





Suy nghĩ bị bóc tách từng chút một, chậm chạm quay ngược trong đầu lần nữa.

Đêm nay, Tiêu Chiến ở phòng 7053 ngủ rất ngon, Vương Nhất Bác ở phòng 7062 lại một đêm mất ngủ.

Hôm nay, cậu vừa đẩy cửa ra ngoài đã thấy Tiểu Trầm.

Hôm nay, cậu vừa vặn nhận lấy thuốc của Tiêu Chiến trong tay cô.

Làm sao có thể.

Chuyện đều do con người.

Trên đời đâu ra nhiều trùng hợp như vậy.

Từ khi cậu về khách sạn, ngoài tắm ra, thời gian còn lại gần như đều qua lại bên cánh cửa phòng.

Hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc dựa vào kề sát.

Vô cùng khổ sở.

Ngay cả cơm trưa cũng không ăn, cả buổi chiều chỉ uống một ly nước chanh.

Cậu không có tâm trạng làm việc khác.

Cậu luôn chú ý động tĩnh bên ngoài phòng, rất sợ bỏ lỡ lúc Tiêu Chiến về.

Cậu muốn biết, anh đã khá hơn hay chưa.

Cậu muốn biết, anh có khó chịu nữa hay không.

Cậu chưa từng bị đau dạ dày, nhưng cậu biết bệnh kia rất mệt.

Buổi sáng anh ở trên núi chịu không ít gió lạnh, lại cố chống đỡ như vậy, khẳng định chịu khổ không ít.

Cho nên, cậu lẳng lặng chờ đợi.

Một phút.

Mười lăm phút.

Một tiếng.

Hai tiếng.

...

Cho đến chạng vạng tối, Vương Nhất Bác đã mỏi eo đau lưng, rốt cuộc nghe được trong hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn tạp.

Cậu lập tức lấy lại tinh thần, chỉnh lại đầu tóc có chút rối, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Làm bộ vô tình gặp được, làm bộ chỉ quan tâm như bạn bè.

Làm bộ cậu đã sớm không còn chút cảm giác nào với Tiêu Chiến.

Khi đó Vương Nhất Bác rất mâu thuẫn.

Cậu vừa muốn nhanh chóng gặp được Tiêu Chiến, lại vừa căm hận mình mềm lòng si tình.

Cậu biết, không ai có thể thuyết phục được cậu không để ý đến người kia, không nhớ người kia, bao gồm cả anh.

Cậu làm bộ như không quan tâm, làm bộ như không để ý, nhưng mỗi lần có chuyện xảy ra, cậu lại luôn là người đầu tiên xông đến.

Trong lòng cậu mắng mình vạn lần.

"Vương Nhất Bác, mày có thể tranh giành chút không?"

- Trước gương phòng tắm, cậu từng nói với chính mình như vậy.

Năm phần bất đắc dĩ, năm phần không cam lòng.

Cậu từng vùng vẫy muốn chạy trốn.

Nhưng giống như tự trói mình, càng vùng vẫy càng đau khổ.

Linh hồn cậu đã sớm nói rõ với mình:

Mày vẫn yêu anh ấy.

Rất yêu.

Rất yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top