Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hotseach

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 白墨就是白墨啊

Edit: Jacky Moine

Cảnh báo: truyện có kéo ssf vào, không có đường, chỉ đơn giản là diễn biến tâm lý của WYB



03/08/2019

Hôm nay là sinh nhật âm lịch của Vương Nhất Bác.

Trước giờ Hà Nam chú trọng sinh nhật âm lịch, cậu là người Lạc Dương tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Vì là thứ bảy, ngày đó cũng không có công việc, Vương Nhất Bác ở lại nhà tại Bắc Kinh, ngủ một giấc dài hiếm có.

Sau khi tỉnh dậy thì ăn một bữa đơn giản, gọi điện cho tiệm xe máy, cẩn thận dặn dò những chuyện liên quan đến bảo dưỡng, lại vào wechat trả lời những lời chúc của nhóm gia tộc và bạn bè thì cũng gần đến trưa.


Sau khi sắp xếp thỏa đáng, Vương Nhất Bác cầm máy tính bảng, ngồi trên salon bắt đầu lật xem lịch trình một tuần.

Bỗng dưng điện thoại reo lên.

Là một chuỗi số lạ đến từ Chiết Giang.

Không nghĩ nhiều cậu nhận một cách tự nhiên.

"Xin chào."

"..."

Điện thoại rơi vào một mảng yên tĩnh.

Cậu không khỏi cảm thấy kỳ lạ đưa điện thoại xuống xem.

Hiển thị đã kết nối.

"Alo?" Cậu lần nữa mở miệng.

Lần này sau một lượt tạp âm nho nhỏ, đầu kia điện thoại thay nhau vang lên tiếng thét chói tai.

"Trời ơi trời ơi... Thật sự là Vương Nhất Bác..."

"Cmn, đây là số thật?!"

Cậu mơ hồ nghe được mấy giọng nữ.

"Các cô là?" Cậu dò xét hỏi một câu.

Giây tiếp theo, điện thoại bị cúp.

"..."

Cậu nhìn màn hình lặng thinh.

Giọng nghe giống như là fan.

Nhưng sao fan biết được số của cậu?

Mười phút sau, điện thoại vang lên lần nữa.

Vẫn là số lạ.

Cậu do dự một giây, vẫn nhận.

"Nhất Bác à, cô đây, sinh nhật vui vẻ."

Giọng nói quen thuộc làm Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm.

Cậu liền nói, nhất định là do cậu nghĩ nhiều.

Có lẽ là gọi nhầm.




Vậy thì lúc nào Vương Nhất Bác xác nhận số điện thoại của mình có thể bị lộ, bị mua đi bán lại? Là từ buổi chiều cùng ngày.

Không rõ bắt đầu từ khi nào, điện thoại liên tục được gọi đến, tiếng chuông tắt rồi lại vang lên, vang lên lại tắt, không bao giờ ngừng.

Đa số đều là số lạ, có máy cố định, có số di động, nhưng cũng kèm mấy người bạn thân gọi tới.

Debut năm năm, cũng coi là trải qua sóng gió, với tư cách là nghệ sĩ, tất nhiên cậu biết chuyện gì xảy ra.

Cậu nghĩ, bỏ đi, nhịn một chút là qua.

Vậy nên cậu bắt đầu nhận từng cuộc một, một lần lại một lần dùng giọng hòa nhã khuyên nhủ những người gọi tới, "Đừng gọi lại nữa, cũng không cần tung nữa, cảm ơn."

Nhưng điện thoại càng lúc càng nhiều.

Điện thoại nóng lên, pin tụt nhanh chóng.

Cậu nghĩ chờ hết pin để máy tự động tắt, nhưng lại sợ có lịch trình mới.

Cậu muốn để chế độ máy bay, ngăn tất cả cuộc gọi đến, nhưng lại sợ bỏ qua lời chúc sinh nhật của người quen.

Cậu chỉ có một số di động, hôm nay lại bị phá nát.

Cậu không giận sao?

Tất nhiên cậu giận rồi.

Cậu biết ánh sáng của nghệ sĩ xa hơn người thường, cậu biết nghệ sĩ sống dưới ánh mắt của mọi người.

Nhưng cậu không chấp nhận được loại vượt ranh giới này, 'theo dõi' cùng làm phiền vượt qua ranh giới cuối cùng của cậu.


Vào buổi chiều đó, buổi chiều sinh nhật âm lịch của Vương Nhất Bác, không có hoa tươi, không có bánh ngọt, không có dải lụa màu.

Chỉ có đôi mắt ửng đỏ, cậu trai ngồi trước ổ cắm bên tường cầm điện thoại đang không ngừng sạc điện vì sợ máy tự tắt.

Sinh nhật âm lịch năm ngoái, cậu bị chửi tan tác vì một tấm vai diễn.

Sinh nhật âm lịch năm nay, cậu vì số điện thoại tăng giá gấp mấy lần mà tâm thần bất định.

Chớp mắt một cái, cậu cảm thấy tuyệt vọng.


Tám giờ tối.

Trong phòng một mảng đen kịt, chỉ có ánh sáng yếu ớt nơi góc tường.

Đó là điện thoại.

Điện thoại của cậu vẫn vang lên như cũ.

Bài hát yêu thích được cậu đặt làm nhạc chuông vào giờ phút này lại khiến cậu cảm thấy vô cùng chán ghét.

Cậu dứt khoát không nhận điện thoại nữa.

Gửi thông báo vào nhóm gia tộc cùng bạn bè một thông tin giống nhau.

"Hình như số điện thoại bị lộ, trước mắt không cần gọi điện cho em, cảm ơn."

Sao chép dán cho đến người cuối cùng, Vương Nhất Bác thở dài, rút sạc điện ra.


20:30

Cậu mở lịch sử thông báo, chặn một tấm hình.

Cậu nhìn chằm chằm màn hình, gương mặt anh tuấn được ánh sáng màn hình chiếu sáng, đôi mắt đen lộ vẻ mệt mỏi vô hạn.

Mím môi, tay cầm điện thoại hơi siết lại, như đang do dự lựa chọn gì đó.

Một hồi lâu cậu chậm rãi buông thõng tay.


22:00

Điện thoại vẫn còn vang.

Nhưng lần này không chỉ có điện thoại, còn có tiếng thông báo dingdong của tin nhắn.

"Mã xác thực: 7889, có hiệu lực dùng trong ngày."

"[Võng Dịch] Mã xác thực tài khoản di động của bạn là 156732 (nếu không phải tự mình thao tác, xin xóa tin nhắn này)"

"[Baidu] Mã xác thực: 431366. Bạn đang sử dụng chức năng đăng ký mã xác thực qua tin nhắn, nên mã xác thực chỉ dùng cho người xác thực, xin đừng tiết lộ cho người khác sử dụng."

...

Các loại trang mạng, các loại app, bất luận là cái nào cậu cũng chưa từng đăng ký.

Mặt Vương Nhất Bác không đổi sắc nhìn đống tin nhắn kia.

Một hồi lâu cậu cười nhạo một tiếng.

A.

Thật là được voi đòi tiên.

Tin nhắn cứ một cái lại một cái tới, từ đầu đến cuối cậu không nhúc nhích nhìn chữ chuyển động trên màn hình, cho đến khi nhìn thấy chữ 'Mở liên kết'.

"..."

Cậu lập tức ngồi thẳng người.

Con ngươi sâu hoáy, hơi thở của cậu cũng bắt đầu trở nên nặng nề.

Một phút sau, cậu mở weibo lên.

Hotseach "Vương Nhất Bác bị lộ số điện thoại" đã leo lên thứ tư từ lâu.

Đầu ngón tay hơi run, cậu chạm vào dấu cộng, bắt đầu chậm rãi gõ chữ vào ô trống.

Cậu gõ rồi xóa, xóa rồi lại gõ.

Cuối cùng, cậu dừng lại.

Chọn hai tấm hình trong album ảnh.

Một tấm là số đã gọi đến, một tấm là màn hình chính hiện cuộc gọi nhỡ kế đó.

"194"

À, đâu chỉ có vậy.

Chỉ sợ đã hơn một ngàn rồi.

Sau khi bấm đăng, cậu lập tức như quả bóng xì hơi yếu ớt ngã lưng lên vách tường.

Gánh nặng trong lòng dường như tan mất cái gì đó.

Một giây kế tiếp, xót xa cùng cô độc theo nhau kéo tới.

Giữ màn hình phát sáng, "8.3" chỗ thời gian làm hai mắt cậu đau nhức.

Bao phần châm chọc.

Hôm nay rõ ràng là sinh nhật âm lịch của cậu.

Nhưng cậu lại thảm hại như vậy.

"Dingdong."

Trong bóng tối, tiếng âm thông báo wechat đột ngột vang lên.

Cậu mở chế độ máy bay, sau đó kết nối wifi, điện thoại lại khôi phục yên tĩnh, vì vậy, giờ phút này gửi tin nhắn tới chắc là người quen.

Hồi lâu, cậu mới ngước mắt nhìn màn hình.

Là Tiêu Chiến gửi tới.

"Có ổn không?"

Phía dưới là hình ảnh hotseach về số điện thoại cùng đáp trả của cậu.

"Không ổn." Vương Nhất Bác lời ít ý nhiều.

Im lặng một lúc không đáp lại.

Hồi Lâu, Tiêu Chiến lại gửi đến tấm hình.

Là hotseach "Số điện thoại của Tiêu Chiến."

"Anh tới với em."

Kèm một mặt cười khóc.

Vương Nhất Bác liếc một cái, ngay sau đó nhanh chóng đáp lại: "Anh lại xảy ra chuyện gì?"

"Bị người ta bán đó."

"Nhưng anh khá hơn em một chút, người gọi tới không có bao nhiêu hết."

Lại là một emoji cười khóc.

...

Vương Nhất Bác nhìn icon vui vẻ Tiêu Chiến gửi tới, gương mặt vốn rất khó coi cũng hơi dịu lại một chút.

"Quả nhiên Chiến ca lạc quan, ngày mai em phải đổi số điện thoại rồi."

"Anh biết đấy, đổi số điện thoại rất phiền."

Tiêu Chiến: "Ừ, anh biết."

Tiêu Chiến: "Nếu em không hủy liên kết được, anh có thể giúp em làm, gần đây anh cũng ở Bắc Kinh, không có việc gì."

"Bản thân anh còn tự lo không xong đi." Vương Nhất Bác trả lời.

"Theo như tình trạng bây giờ, chắc anh vẻ vang hơn em một chút."

"Ừ, cảm ơn Chiến ca."



Tiêu Chiến không nói cho Vương Nhất Bác biết, thật ra điện thoại anh cũng sắp bị đánh bể rồi.

Anh cũng không nói cho Vương Nhất Bác biết, anh không thể đổi số diện thoại.

Bởi vì số điện thoại tiết lộ ra ngoài là số anh dùng cho người nhà.

Anh còn không nói cho Vương Nhất Bác biết, anh đặt cho cậu một cái bánh sinh nhật, chắc cũng sắp đến rồi.

Cho dù nhốn nháo hoảng loạn, thảm hại không chịu nổi, sinh nhật vẫn phải qua.

Cho dù là nghệ sĩ, đạo lý nước có thể đầy thuyền cũng có thể ngập thuyền này bọn họ đều hiểu, ngoại trừ mở rộng lòng cùng tăng ý thức phòng bị ra, thật ra bọn họ cũng không làm gì hết.

Dù sao bóng tối sau lưng, nào có ai có thể trốn được.

Anh không thể làm gì, nhưng có thể cùng cậu đối mặt với những thứ này.

Hy vọng bánh kem được tới, ở giữa tháng tám nóng bức này, có thể khiến cậu thoáng vui vẻ một chút.

Không biết qua bao lâu, điện thoại của Vương Nhất Bác lại lần nữa sáng lên.

"Sinh nhật vui vẻ, lão Vương."

Phía dưới kèm một tấm meme trong phim Tiêu Chiến phát ra 'Aaaaaa'.

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top