Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 121+122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 121

"Song JinYoung sao ?" - Hoseok miệng khẽ lẩm bẩm, chỉ cảm thấy cái tên này khá là quen. Nhớ rồi, đó là một vị tổng tài bí ẩn nhiều năm trước của Song gia, nhưng hiện tại mất mọi dấu vết tung tích, tuy nhiên công ty cùng tập đoàn vẫn được điều hành ổn định. Song HeeRa tinh thần không ổn, trên gương mặt không còn một chút tia sắc nào:

"Tại sao...?"

"Cô hỏi tại sao ư? Khi mà cô có thói quen viết nhật ký điện tử. À không, tôi nên gọi một tiếng Song tổng đáng kính Song JinYoung !" - MinHyuk nhún vai tỏ vẻ tường tận mọi chuyện, ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn về phía Song HeeRa.

Kinh ngạc không thôi, Hoseok xoay người nhìn lại Song HeeRa, đó là Song JinYoung? Nhưng Song JinYoung là đàn ông, làm sao có khả năng đó?

"Chuyển đổi giới tính hiện nay rất thịnh hành, ba ba phúc hắc của con." - MinHyuk hướng về phía Hoseok, ném chìa khóa xe, Hoseok nhanh chóng bắt lấy - "Chìa khóa xe con, đưa mẹ tới bệnh viện đi, có lẽ xe của ba bị người đập nát rồi. Chuyện ở đây con xử lý được."

Nhìn con trai một lượt, Hoseok khẽ gật đầu rồi ôm Ami rời đi, chỉ còn hai người Song HeeRa cùng MinHyuk. Riven phía bên này bị MinHyuk thuận tiện tiêm thuốc đến ngất đi. Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng.

"Tôi biết cô rất yêu mẹ tôi nhưng cô biết đấy, hiện tại gia đình tôi đã đầy đủ, ba mẹ tôi chung thủy yêu nhau. Cô cũng nên đi con đường của riêng cô, tìm hạnh phúc cho bản thân mình, hãy nhớ về mẹ tôi - một kỉ niệm thanh xuân quý giá của cô." - Không nóng không lạnh, MinHyuk cất tiếng nói, cậu lại đưa tay vào trong túi đồ chuyên dùng lục tìm một lọ thuốc màu đen đặt lên tay Song HeeRa - "Nếu cô muốn trở lại là một Song JinYoung, hãy sử dụng cái này, RNV382, qua một đêm liền trở về như cũ. Chúc cô hạnh phúc."

Dứt lời, MinHyuk dáng vẻ bất cần đời đút tay vào hai túi quần tiêu sái rời đi.

Cầm lọ RNV382 trên tay, Song HeeRa im lặng suy nghĩ. Có thể như cũ sao? Song HeeRa nhìn về bóng lưng MinHyuk, hét thật to:

"Tôi sẽ cho nhóc thấy, tôi còn gấp ba ba cậu hàng ngàn lần !"

"Cứ chờ xem." - Nghe được lời nói của Song HeeRa, MinHyuk nhếch môi cười. Cuối cùng cô cũng hiểu ra rồi. Tôi sẽ chờ. Vì nguyên tắc của tôi là không bao giờ đối xử tệ với người biết thức thời.

...

MinHyuk nhìn đến người phụ nữ trên người chằng chịt những vết băng bó, vẻ mặt bất mãn hỏi Hoseok:

"Bao giờ mẹ tỉnh ?"

"Có lẽ là hai tiếng nữa."

Tiếng xe lăn từ bên ngoài truyền đến, Jimin đẩy HyeSun đi vào thăm hỏi tình hình:

"Cô ấy sao rồi ?"

"Đã được chữa trị kịp thời, hiện tại đang tĩnh dưỡng."

"Bao giờ cậu định cầu hôn ?"

"Cho đến khi Ami tỉnh lại, phục hồi tinh thần, tôi sẽ cho cô ấy một bất ngờ lớn cả đời không bao giờ quên." - Hoseok nhìn người nằm trên giường, ôn nhu trả lời. Trong thế giới của anh, chỉ có một mình cô.

"Khẩu khí lớn đấy."

"Ông chú với cô HyeSun cũng lo mà chuẩn bị đi, cháu muốn làm thông gia với gia đình chú !" - MinHyuk kéo kéo áo Jimin, chu đôi môi xinh đẹp ra nịnh hót. Jimin nào phải dạng vừa liền gian manh cười lại:

"Nhóc muốn cưa sừng làm nghé à? Chú không thích con rể hơn con gái năm tuổi đâu."

"Chú....!" - MinHyuk bĩu môi uất ức. Cái gì mà cưa sừng làm nghé chứ. Không phải Hắc Diệu Tước trong truyện ngôn tình cậu đọc hơn Thẩm Tường Vy gần chục tuổi hay sao. Năm tuổi thì đã sao?!

"MinHyuk !"

Hoseok rừng mắt nhìn MinHyuk. Chết thật, mới năm tuổi mà đã yêu đương.

"Ting", lại một tin nhắn gửi đến máy HyeSun, vẫn là nội dung đe dọa kia nhưng hiện tại HyeSun không quan tâm.

"Người kia nhắn ?" - Hoseok nhíu mày hỏi. HyeSun hiểu ý gật đầu:

"Ừm."

Hoseok nhận lấy điện thoại từ HyeSun, nhanh chóng trả lời. Bên kia vừa nhận được tin, máy tính nổ tung, hệ thống điện hoàn toàn bị cắt, những gì liên quan đến nơi này theo nhau biến mất. Chỉ còn lại một người ngu ngơ, mặt mày đen xì, đực mặt ra nhìn đống đổ nát hỗn độn.

Hạnh phúc thật sự, đã đến với họ.

...

___________

Chương 122

Trải qua một tuần trong bệnh viện, dưới sự quan tâm chăm sóc của Hoseok, Ami cuối cùng cũng khôi phục lại và còn tăng thêm vài cân. Cô muốn giảm thì Hoseok lại nói mũm mĩm một chút cũng được, đành phải chấp nhận thôi.

Sau khi giải quyết công việc ở Army bang, Ami không còn việc gì định xuống bếp nấu ăn, chợt nhớ lại lần trước cô làm nổ bếp nên thôi, đau lòng rời khỏi phòng bếp thân yêu.

Ami lại quên mất bản thân mình đi đã vài năm không về thăm ba CheolHo, đầu óc cô thật sự có vấn đề mà. Đi tới tủ quần áo chọn một chiếc váy đỏ tay dài ôm sát cơ thể, cô tùy tiện xõa tóc ra cài một chiếc kẹp hình bông hoa lên, nhìn giống như một nữ hoàng kiêu sa.

Vừa đúng lúc Hoseok trở về, nhìn thấy cô thay đổi trang phục liền hỏi:

"Em đi đâu ?"

"Em về thăm ba, đã lâu không về rồi." - Ami vừa nói vừa mở tủ tìm túi xách.

Suy nghĩ một chút, Hoseok cầm điện thoại nhắn tin giao quyền xử lý công việc ở Jung bang cho HeaChan, anh lại quay ra nói:

"Anh đi cùng."

"Con cũng đi !" - MinHyuk vừa đi học về, nghe thấy hai người nói chuyện liền góp mặt lên tiếng tham gia. Ami nghĩ đến chuyện ba  CheolHo sẽ biết chuyện cô chưa kết hôn mà sinh con sẽ mắng cô, liền phản bác:

"Nhưng...."

"Không sao đâu. Đã có anh ở bên em rồi." - Hoseok vòng tay qua ôm eo cô, dịu dàng nói.

...

Chiếc xe việt dã màu xám bạc từ từ dừng bánh trước biệt thự Han gia, Ami đẩy cửa bước xuống, đi đến bấm chuông cửa.

"Đinh đinh."

Một người làm vườn liền chạy ra mở cửa, nhìn thấy người lạ liền hỏi:

"Vị tiểu thư đây là ai? Đến đây có chuyện gì ?"

"Cháu là Han Ami, con của ba CheolHo."

Vẫn không tin, người làm vườn liền thông báo đến Han CheolHo:

"Lão gia, có vị tiểu thư xưng là Han Ami con gái lão gia đến gặp."

Bên kia liền truyền tới giọng nói trầm thấp, nghe có vẻ gấp gáp.

"Mời....mời nó vào nhà đi."

"Vâng đã rõ."

Ami cùng hai người Hoseok, MinHyuk đi vào bên trong. Mấy năm qua, căn nhà vẫn không có sự thay đổi. Nhìn thấy người đàn ông ngũ tuần cầm giỏ táo đi ra nhưng vẫn giữ phong độ tuấn mỹ ngày nào, cô không cầm lòng mà gọi:

"Ba !"

Vừa nghe thấy tiếng gọi, Han CheolHo liền vứt giỏ táo xuống đất, chạy đến ôm chặt Ami:

"Mấy năm qua con đi đâu ?"

Dòng nước mắt chảy trên gò má thô sạm của Han CheolHo làm lòng Ami thắt lại, cô đỡ ông rồi nói:

"Ba, vào nhà đi rồi nói chuyện."

...

Sau khi Ami kể lại mọi chuyện của mình cho Han CheolHo nghe, ông trầm ngâm suy nghĩ, lại nhìn sang hai người Hoseok, MinHyuk ngồi ở bên cạnh cô:

"Vậy đây là người con yêu và con trai của hai đứa ?"

"Dạ." - Ami gật đầu trả lời.

Han CheolHo đi đến chỗ MinHyuk, cười hiền từ, đưa tay lên xoa đầu MinHyuk rồi nói:

"Cháu ngoan, gọi ta một tiếng ông ngoại."

"Ông ngoại hảo đẹp trai." - MinHyuk giở giọng nịnh nọt, chu môi lên gọi thật dài. Ông Han (Từ giờ sẽ gọi là Ông Han nha.) cười hà hà, vỗ đùi một cái:

"Rất biết lấy lòng người khác."

"He he." - MinHyuk lém lỉnh lè lưỡi, làm bộ ngại ngùng giả vờ núp sau lưng Hoseok trốn. Ông Han cũng kệ, trẻ con mà, ông quay sang hỏi Hoseok :

"Vậy cũng nên gọi ta một tiếng ba vợ chứ nhỉ ?"

"Ba....ba vợ." - Hoseok vốn dĩ ngày thường mặt dày đối mặt với ba vợ da mặt cũng bị bào mỏng đi vài phân, ngại ngùng gọi, mặt đỏ hồng nhìn rất dễ thương, giống như nữ sinh đang e ngại lúc tỏ tình.

Nhìn bộ dạng của Hoseok, ông Han cũng mỉm cười, ông hiểu rồi. Mối nhân duyên này, ông nhất định sẽ tác hợp cho hai đứa nhưng còn một chuyện còn cần giải quyết...

"Ami, trong suốt thời gian con đi, ta đã gặp một người phụ nữ, bà ấy đã giúp đỡ ta rất nhiều, thời điểm công ty suýt ở bờ vực phá sản, bà ấy không hề rời bỏ mà vẫn ở lại cùng ta vực dậy nó. Ta và bà ấy là xuất phát từ tình yêu chân thành nhưng vì muốn con quay trở về, đã cùng nhau chờ suốt năm năm, mong một lời đồng ý từ con." - Ông Han rõ ràng nói từng lời, dù ở độ tuổi ngũ tuần vẫn không thể mất đi phong độ cùng giọng nói ngày nào.

Ami cũng không phải người khó tính, chỉ cần là người phụ nữ kia yêu ba cô thật lòng là được, cô cũng mong ba mình có được hạnh phúc.

"Con đồng ý, chỉ cần ba có hạnh phúc của mình là được."

"Vậy lần sau ta sẽ dẫn bà ấy đến." - Ông Han mừng rỡ cười.

Một nhà bốn người vui vẻ cười, rồi dắt nhau đi ăn.
...
 
___________________________

Đã lướt đến cuối trang rồi, tiếc gì bấm một ⭐ vote cho truyện nhỉ! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top