Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 24-Sự trở lại của Khánh Vĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cây sậy nhỏ, nằm rạp dưới sức gió, rồi sẽ sớm đứng thẳng dậy khi bão đã qua."

-Aesop-

********

Đừng tàn nhẫn cắt đứt cả sợi dây hi vọng mong manh của anh..

Từng lời em nói cũng giống như chiếc kéo sắc nhọn, dễ dàng cắt đứt những gì anh cố níu giữ.

Em xấu xa, em lạnh lùng,em tàn nhẫn...

Một người con gái như em...sao anh vẫn không thể buông..?

.................

"Hai người....đang hẹn hò?"

Người trước mặt nó và Quân vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nụ cười gượng đến ngây ngốc hết nhìn nó rồi lại nhìn sang Quân,cái nhíu mày như cần một lời giải thích.

Còn nó bặm môi, cứ cắm cúi nhìn xuống chân mình. Sao nó lại có cảm giác mặt đất lại như quay quay trước mặt nó kia chứ?

"Không..thể nào! Thiên Nhân..là con trai...Cậu đùa tôi chắc hả Quân?"

Vũ vẫn còn cố bao che cho tôi sao?

"Tôi biết hết rồi, cậu cũng biết kia mà, chẳng phải sao?" 

Cười nhạt một tiếng, Quân lạnh lùng nhìn thẳng vào Vũ, tay vẫn nắm chặt tay nó để chứng minh chuyện giữa nó và Quân là thật.

"Cậu...cậu..."

"Thiên....Nhân, cậu...à không, Thiên Nhi,em đồng ý quen với cậu ta?"

Gương mặt đau buồn của Vũ khiến nó đau nhói, cảm giác lồng ngực cứ như quặn thắt.

"Vũ, giờ anh nên quên tôi đi, anh sẽ có cả một tương lai tươi sáng trước mắt. Cô gái đính hôn với anh mới là sự lựa chọn tốt nhất cho anh.." 

Nó nói nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Hoàng Vũ, nó sợ...nó sợ cái cảm giác đau buốt mỗi khi nhìn thấy gương mặt ấy.Cậu ta đã cho nó chút ánh nắng ấm áp sưởi ấm,nhưng cuối cùng nó cũng chỉ cho lại cậu ta những gì lạnh lẽo, tàn độc nhất.

Vậy đến bản thân nó cũng chẳng có tư cách nào để ở cạnh cậu, thì lấy đâu ra việc ghen tị với cô gái ở bên cạnh hắn kia chứ?

Nó nghĩ như vậy là tốt nhất.

Nhưng lại chẳng ổn với Vũ chút nào hết.

Cô gái nhỏ khiến anh say, anh cuồng, cho anh hi vọng, cho anh chút mơ mộng nhưng đáp trả lại anh chỉ là những lời nói vùi dập con tim đáng thương.

Anh đã tự cao..? Hay quá tự tin vào bản thân, để rồi hụt hẫng khi mọi thứ không như mong muốn?

 Sự thật đã vậy, giờ anh đâu có cách nào thay đổi được tình thế đó?Anh đã đeo đuổi cô ấy bao lâu, mà cô ấy không hề để ý đến, vậy mà lại chọn Quân khi anh ta chỉ mới đưa ra lời đề nghị.

Người con gái anh yêu và bạn thân mình...cái cảm giác đó đúng là chẳng hề dễ chịu một chút nào.

"Thôi, đủ rồi! Quá đủ rồi....Em không cần giải thích gì với tôi nữa, những chuyện đó tôi tự quyết định được.."-Ngước đôi mắt xanh lá nhìn nó, Vũ mệt mỏi đáp lại bằng sự hụt hẫng đến khó tả.

"Vũ..." 

"Tôi thua em, thực sự...là tôi đã thua..."

................

Đưa nó về nhà, Quân lẳng lặng đi bên cạnh, anh hiểu Thiên Nhi lúc này đang cảm thấy rối bời đến thế nào.Nhưng đó không phải là điều anh quan tâm, mà quan trọng là, hình như, cô ấy...cũng có tình cảm với Vũ, chỉ là cô ấy chưa nhận ra điều đó.

Nó cứ thất thần đi bên cạnh anh thế này, thậm chí một câu cũng không đáp lại dù anh đã cố hỏi vài câu để phá tan bầu không khí im lặng này.Suy nghĩ gì mà lại khiến cô ấy không tập trung đến thế? Hay là vì...cậu ta?

Mạnh Quân mím môi, bất giác hai tay nắm chặt lại đến nổi gân xanh.Chưa bao giờ anh thấy cô ấy xa vời với anh đến này, thật xa nhưng cũng thật gần, mà thật gần nhưng cũng lại xa lắm...

Đến trước nhà nó,Quân đột nhiên dừng lại rồi kéo tay nó, như thể anh không muốn buông nó ra.

"..Quân...anh..anh làm gì vậy?..."-Nó ngạc nhiên khi đột nhiên anh ôm chầm lấy nó từ đằng sau, đầu anh tựa lên vai nó, hơi nóng của anh phả trên cổ nó khiến nó sượng sùng.

"....Em là Thiên Nhân, hay là ai, cũng không quan trọng.Với anh, chỉ cần em luôn là chính mình trước mặt anh, như vậy...anh cũng  mừng rồi.."

"..Thiên Nhi, nói thật với anh: có phải em..thích Vũ không?"

Anh đột nhiên đẩy nó ra, nắm chặt lấy hai vai nó thật chặt. Đôi mắt nâu như thể nhìn xoáy vào tâm can nó, khiến nó không thể chạy thoát.

"Em...chọn anh rồi, làm sao em có thể nghĩ đến ai?"

 Quả đúng là cô ấy nói dối, nếu không sao lại phải tránh ánh mắt của anh, rồi tỏ ra lúng túng kia  chứ?

"Anh sẽ không thua cậu ta đâu,anh sẽ khiến em phải thích anh thực sự! Có lẽ đây là thử thách khó nhất mà anh phải đối mặt,nhưng trước giờ anh không có ý định từ bỏ gì hết...Ngủ ngon nhé!"

Anh hôn nhẹ lên trán nó rồi quay người bước đi.

Nhìn theo hình bóng cô độc của Quân, mà nó lại càng cảm thấy tội lỗi hơn lúc nào hết.

Lần này nó đã thực sự nghiêm túc, nhưng gương mặt cũng như nụ cười của Hoàng Vũ cứ ám ảnh lấy tâm trí càng khiến nó đau lòng. Nó...rốt cuộc điều nó đang làm là đúng...hay sai?

........

"Bộp bộp bộp!"

Tiếng vỗ tay vang ra từ con hẻm cạnh nhà nó khiến nó giật mình. Trong bóng tối, bóng người cao lớn ấy bước ra, từ từ tiến lại gần nó.

Cứ mỗi bước đi của anh ta lại càng khiến nó ngạc nhiên hơn bao giờ hết.

Mái tóc cam hơi quăn nhẹ bay bay, chiếc áo sơ mi đen mở hai cúc trước ngực, gương mặt đã từng khiến nó nhớ lại những quá khứ tối tăm, đau thương nhất cuối cùng lại xuất hiện lúc này, ngay trước mặt nó..

Hơi lùi bước lại nhưng vẫn cố ôm cặp trước ngực để phòng vệ, nó len lén nhìn anh ta, cắn nhẹ vào môi, chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt.

"Anh dám tiến lại gần tôi, tôi sẽ la lên đấy.."

"Hừm,tôi biết cô không dám làm vậy đâu! Thiên Nhân hay Thiên Nhi, tôi biết gọi cô bằng cái tên nào bây giờ? Cô cũng giỏi giấu diếm đấy, nhưng lần này thật tiếc là đã không qua mắt được tôi!"

Khánh Vĩ mỉm cười đắc ý, tay đè lên cánh cổng sắt để không cho nó bước vào nhà.

"Anh..anh nói cái gì thế? Tôi là anh trai của Thiên.."

"Rồi rồi, bài đó quá cũ với tôi, cô không cần phải xài lại với tôi. Thực ra, tôi đến đây chỉ là muốn đưa lời nhắn này của Khắc Dung dành riêng cho cô."

"...."

"Nghe nói cô đang quen với Mạnh Quân? Cô cũng khá đấy, từ tôi rồi sang Hoàng Vũ. Bây giờ là lại quen với Mạnh Quân, cô cũng khá hơn cả tôi đấy nhỉ?"

"Chát!!"

Đôi mắt đỏ hoe của nó tát mạnh vào má Vĩ, in hằn dấu tay đỏ ửng....Khánh Vĩ đửa tay lên quệt vết máu từ miệng, nụ cười khẩy chế nhạo.

"Trước đây cô đâu dám đánh tôi? Lần này quả là đã khác!"

Rút từ trong túi ra, hắn đưa một mẩu giấy gấp nhỏ cho nó,không quên nhắc lại.

"Đến thời điểm thích hợp,bà ta sẽ ra chỉ thị cho cô. Cứ đọc hết tờ giấy này, rồi khi nào cần đến cô, tôi sẽ nhắc.Tôi nghĩ cô cũng chẳng thể nào từ chối được đâu. Từ giờ đến lúc đó cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa!"

Khánh Vĩ đi rồi....nhưng nó vẫn đứng bất động, rồi ngồi thụp xuống đất....

Nước mắt rơi lên tờ giấy nó đang cầm trên tay, trong đầu nó thoảng qua một ý nghĩ.

"Hoàng Vũ ơi, giờ....em phải làm gì đây.....?"      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dare#love