Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 20: Tương lai- giọng nói quen thuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 năm sau...

Có lẽ cái chữ số 2 rất ngắn, nhưng đối với tôi nó rất là dài, đã vậy mà còn tận 2 năm, từng phút trôi qua quả thật rất chậm chạp..

Từ khi không có cậu ấy

À không phải là không có...........mà người ta đã bỏ tôi rồi!

Bỏ tôi mà đi tận 2 năm trời, đã vậy còn không có lấy 1 cái tin nhắn, 1 cuộc gọi hỏi thăm nữa!

À bỏ mà, bỏ là bỏ tất cả!

Chắc giờ người ta đang vui vẻ lắm, vui vẻ với cuộc sống của họ, còn tôi vẫn phải cố gắng phấn đấu hằng ngày...

Mà cũng không phải là hằng ngày nữa, mà là phấn đấu từng giây từng phút, vì nếu như một giây mà không có gì để làm, là đầu tôi lại nhớ đến cái ngày chết tiệt đó!

Ngày mà cái tên đáng ghét đó bỏ tôi mà đi!

Thì y như rằng nước mắt cứ đua nhau tuôn ra..

Mỗi ngày tôi đều phải tập quên, tập xóa nhòa đi tất cả kí ức và cố bắt đầu cuộc sống mới!

Nó quả thật không hề dễ dàng chút nào cả!

Nhớ có lần tôi phải ngồi trước cái máy tính suốt buổi tối chỉ để xem những clip hài, clip nhảm chỉ vì không muốn ngủ...

Vì lúc ngủ...tôi lại nhớ đến hắn ta...trong mơ cũng gặp, hễ gặp là nước mắt không ngừng tuôn trào..!

Từ khi hắn đi mất, tôi đã phải cố vượt qua cái năm lớp 11 đáng sợ nhất cuộc đời...chỉ vì kết quả học tập trở nên sa sút..

Tôi đã phải cố gượng dậy để chiến đấu với mọi thứ!

Cho đến năm lớp 12, tôi luôn kìm lại bản thân và thúc ép nó phải học tốt..

Nhưng giờ cũng đã khác, tôi đã bắt đầu cuộc sống mới với những người bạn mới, à còn có Mai Thy và Hải nữa!

Nhờ có sự cố gắng chăm chỉ học tập của tôi ở lớp 12 nên khi lên đại học tôi đã trúng tuyển 1 vé đi du học ở Hàn Quốc, quả thật lúc đó tôi rất sốc, phải nói là tim muốn nhảy xổng ra ngoài vậy!

Tôi vui lắm vì cuối cùng cũng được đi du học, ba mẹ vui mừng báo cho cả xóm biết, ai nấy đều khen ngợi tấp nập..

Nhưng có 1 điều làm tôi chẳng vui tí nào cả.....

Đó là đến Hàn Quốc, Hàn Quốc là 1 đất nước tôi rất thích nhưng vì................

Có cái con người đáng ghét đó ở đấy nữa!

Thôi thì chắc cũng không ở gần đâu với lại mình cũng đâu biết nhà!

Ừ thì gặp, nếu có gặp nhau cũng là người xa lạ rồi!

Phố phường tấp nập đâu phải gặp nhau là dễ dàng đâu!

Có khi còn chẳng nhận ra nhau nữa là!

Tôi ủ rủ, uống 1 ngụm cà phê nóng trong quán cafe bên đường ở thủ đô Seoul..

Ngậm ngùi sờ lên chiếc vòng tay hôm nào tôi còn đeo cho đến tận bây giờ..

Dù rất ghét người nào đó đã bỏ tôi mà đi nhưng tôi không đành lòng mà bỏ đi cái vật này!

Coi như đó là món quà cuối cùng đi, coi như đó cũng là vật để tìm lại nhau!

Mà nói vậy thôi chứ tôi nghĩ không bao giờ có thể gặp lại!

Tôi mang kính vào, đeo cái cặp cũ kỉ của người nào đó tặng, choàng khăn ấm áp quấn quanh cổ..

Đến quầy tính tiền tồi mở cửa bước ra..

Leng...keng..keng..

Tiếng chuông vang lên khi mở cửa..

Tôi đứng lại, hít một hơi thật dài quên đi nỗi buồn rồi mạnh mẽ bước ra con phố tấp nập người qua lại..

Bỗng bản nhạc chuông ngày nào người đó viết tặng tôi vang lên..

Sao hôm nay nó ảm đạm thế? Không còn thấy vui vẻ như xưa khi tiếng nhạc chuông này vang lên nữa!

_"Yoboseyo??". 

_"Mày làm ơn nói Tiếng Việt dùm tao đi!". Giọng của con Mai Thy càm ràm

_"Ok ok sao điện có chuyện gì à?". Tôi nói

_"Bên đấy ổn chứ?". Nó hỏi

_"Ừ tạm ổn, còn mày?".

_"Khỏe như trâu đây này! Học tập sao rồi có khó không?". 

_"Cũng không khó mấy đâu! Khi nào mày mới qua đây vậy? Tao nhớ mày quá!".

_"Có thể là 1 tuần nữa, liệu tao có học chung lớp với mày không?".

_"Ừ tất nhiên rồi, thầy nói với tụi mình rồi mà!".

_"Ừ vậy tao yên tâm, mà mày ở KTX với mấy đứa Hàn hả?'.

_"Ừ vui lắm!".

_"Mày coi chừng đó nha, mấy đứa học sinh Hàn nó hay kím chuyện không đấy, mày không thấy trong phim à? Nó túm đầu, bức tóc nhau không đấy!". Giọng con Mai Thy lộ rõ vẻ đa nghi

_"Mày đa nghi quá không có đâu! Thôi sắp tối rồi, tao tắt máy đây!".

_"Bên đó bao nhiêu giờ?".

_"Hum....8h tối!". Tôi xem đồng hồ trên tay

_"Bên đây.....mới 6h tối à! Sao mày đi chơi khuya quá vậy?'.

_"Thì bởi tao mới kêu tắt máy để tao về KTX nè!".

_"Ừ ừ rồi rồi !". Nó nói rồi tắt máy

Tôi bỏ điện thoại vào túi áo rộng thùng thình..

Đôi chân bắt đầu sải bước trên đường phố Seoul..

Bầu không khí bên Hàn thật lạnh lẽo nhưng thay vào đó cơ thể ấm áp lạ thường..

Tôi bất giác mỉm cười, bên đây thật là đẹp đẽ!

Những tòa nhà cao chất ngất, những bảng hiệu nhiều màu sắc nhấp nháy..

Nhiều người dân bán món ăn đường phố hương thơm bay nghi ngút đến phát thèm..!

 " hô gông ưl tô đô nưn ja
gưn môn ji chô rôm
ja gưn môn ji chô rôm ....."

Cái giọng hát ngọt ngọt đó một lần nữa xuất hiện bên tai...

Tôi bất giác nhìn lên, cái tòa nhà cao tầng với cái màn hình khổng lồ đang chiếu 1 MV ca nhạc của 1 nhóm nhạc nam nổi tiếng..

" na li nê un nu ni na ra myon
jô gưm đô pa li nê gê
đa hưl su i sưl tên đê

nun kô chi tô rô jô yô
tô jô gưm shik mô rô jô yô
bô gô ship đa
(bô gô ship đa)
bô gô ship đa
(bô gô ship đa) .."

Cái bài hát sao nó da diết mà động lòng người, còn có cả những người trong MV nữa..

Nhưng sao tôi cứ để ý cái người tóc màu hồng đó..

Không hiểu vì sao nhưng nhìn thấy rất quen..

Tôi dừng lại, lắng nghe hết bài nhạc, quả thật nghe 1 lần là nghiện!

Bài hát này nói về tình bạn, xem MV cũng đủ để hiểu rồi!

Trong MV ai cũng đẹp nhưng có cái người tóc hồng cứ làm tôi chú ý mãi..

Khiến đầu óc tôi cứ liên tục hoạt động hết công suất để dò xem trong trí não..

Có phải mình đã gặp ở đâu rồi?

                                                               ***

P/s: Một diễn biến hoàn toàn mới của truyện ^^







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top