Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, Mạnh Lan Đình theo Chu giáo sư từ Tô châu quay về Thượng Hải, sau khi trở về, ngoài ý muốn phát hiện phòng khách Chu gia, vậy mà có hai vị khách không mời mà đến.

Tư Lệnh Hiến Binh Dương Văn Xương và Trương Khuê Phát, hai người tới chơi, Chu phu nhân ở một bên tiếp đãi.

Nhìn thấy Mạnh Lan Đình theo Chu giáo sư vào cửa, không chỉ Dương Văn Xương mà Trương Khuê Phát cũng lộ vẻ mặt vui mừng, Chu phu nhân cũng thở phào nhẹ nhõm. Thừa dịp hai người họ cung kính chào Chu giáo sư, Chu phu nhân mượn cơ hội giúp Mạnh Lan Đình cầm hành lý mà đi theo vào phòng, thấp giọng nói: "Hai người bọn họ buổi trưa liền đến, hỏi ta chừng nào cháu quay về, ta nói cháu đi xe lửa buổi trưa, chừng chạng vạng tối sẽ về, bọn họ nếu không để ý thì có thể ở lại chờ."

"Ta chỉ là thuận miệng khách khí thôi, không nghĩ hai người bọn họ lại coi là thật, ngồi cả một buổi chiều, ta còn làm điểm tâm cho bọn họ ăn."

Ấn tượng của Chu phu nhân đối với Bộ Tư Lệnh Hiến Binh từ đầu đến cuối không cách nào tiêu trừ hoàn toàn, ngữ khí hơi phàn nàn.

"Hai người này đề một đống đồ vật lớn đến, ngược lại là rất khách khí, làm sao sao mà đầu hơi khờ. Ta cũng không biết nên âm thầm nhắc nhở mấy lần mà cũng không đi. Hỏi tìm cháu chuyện gì, lại không nói."

Chu giáo sư đã tiến thư phòng, Mạnh Lan Đình từ trong nhà ra, cùng hai người chào hỏi.

Dương Văn Xương từ trên ghế nhanh đứng lên, trên mặt mang ý cười, hàn huyên vài câu, nói: "Mạnh tiểu thư, tại hạ hôm nay đến chơi, là đại diện cho trên dưới hai ngàn quan binh của Bộ Tư Lệnh Hiến Binh, gửi lòng biết ơn chân thành nhất đến Mạnh tiểu thư! Nếu như không có Mạnh tiểu thư trợ giúp, Bộ Tư Lệnh Hiến Binh chúng tôi sẽ không có khả năng thu hoạch vinh quang ngày hôm nay!"

Mạnh Lan Đình đang muốn mở miệng, một bên, Trương Khuê Phát đưa tới một tờ giấy đỏ lớn, bút lông viết bắt mắt bên trên "Gửi lời cảm ơn đến cô giáo", phía dưới lít nha lít nhít chữ ký tất cả đều là của học sinh lớp học ban đêm ở Hiến Binh đoàn.

"Mạnh tiểu thư mời xem! Đây là tập thể Hiến Binh chúng tôi ký tên! Nếu như không phải lo người tới quá nhiều ảnh hưởng đến Mạnh tiểu thư thì bọn họ cũng đều muốn một đường đi tới!"

Trương Khuê Phát hai tay đưa giấy đỏ qua.

Mạnh Lan Đình dừng lại, nhận lấy, cất kỹ, nói lời cảm tạ, lại khiêm tốn một phen.

Dương Văn Xương còn nói: "Tôi nghe Phùng Tham Mưu nói, Mạnh tiểu thư quyết ý không nhận dạy lớp học ban đêm của Bộ Tư Lệnh chúng tôi nữa? Phùng Tham Mưu đối với cái này rất thông cảm, còn cố ý căn dặn tôi, Mạnh tiểu thư làm việc rất vất vả, nói tôi không cần đến phiền nhiễu Mạnh tiểu thư. Nhưng Mạnh tiểu thư có chỗ không biết, mời xem —— "

Trương Khuê Phát lập tức móc một tờ giấy khác từ trong túi công văn ra.

Đây là một phần công văn có đóng con dấu đỏ tươi.

"Mạnh tiểu thư mời xem, đây là văn kiện hôm nay cấp trên vừa gửi xuống đến các bộ môn cơ quan tỉnh thị, yêu cầu toàn thể bộ môn tập trung coi trọng tính quan trọng cùng sự tất yếu của việc học tập tại lớp học ban đêm, lợi dụng thời gian rảnh rỗi, đề xướng làn gió mới, gỡ bỏ tiền lệ cũ, đề cao bản thân. Trong đó, Bộ Tư Lệnh tôi càng là tấm gương mà danh liệt trên đó, ít ngày nữa sẽ có huynh đệ bộ môn đến đây xin học tập!"

Trương Khuê Phát nói.

Dương Văn Xương tiếp: "Mạnh tiểu thư, thực không dám giấu, nghe được tin tức này tôi như sét đánh trên trời rơi xuống, Mạnh tiểu thư nếu là không đến, lớp học ban đêm của tôi đi đâu bây giờ? Các huynh đệ Hiến Binh đoàn biết được, càng tự trách mình vô cùng, sợ bản thân quá thô lỗ vụng về nên mới làm Mạnh tiểu thư sinh ý muốn rời đi. Đây cũng là nguyên nhân hôm nay tôi cố ý tới cửa bái phỏng. Khẩn cầu Mạnh tiểu thư xem ở hữu giáo vô loại phân thượng, nếu như có thể bớt chút thì giờ, cân nhắc tiếp tục dạy lớp học ban đêm của Hiến Binh đoàn, thì đó chính là vinh hạnh lớn lao của toàn thể quan binh chúng tôi!"

"Mạnh tiểu thư, ngài lại nhìn xem!"

"Phần phật" một tiếng, Trương Khuê Phát như làm ảo thuật, lại lần rút một tờ lớn màu đỏ giống tờ giấy thứ nhất cho Mạnh Lan Đình, nhưng chữ viết bằng bút lông trên giấy biến thành "Mong cô giáo đồng ý", phía dưới cũng lít nha lít nhít chữ ký rất nhiều người.

"Mạnh tiểu thư, đây là toàn thể quan binh Hiến Binh đoàn chúng tôi mong cô giáo đồng ý, lấy ngàn vạn phần thành ý khẩn cầu Mạnh tiểu thư một lần nữa cân nhắc!"

Chu phu nhân một bên bị Trương Khuê Phát từ trong bọc móc ra một bộ đồ vật thấy là trợn mắt hốc mồm.

Lúc Mạnh Lan Đình trầm mặc, sau lưng truyền đến tiếng: "Lan Đình, khó được bọn họ chăm chỉ dốc lòng cầu học, khóa của cháu chứng minh đối với bọn họ xác thực rất có ích, ta đề nghị cháu có thể cân nhắc tiếp tục dạy. Nếu bận quá, ta giúp cháu điều chỉnh chương trình dạy."

Trên sống mũi Chu giáo sư mang theo kính mắt, trong tay cầm một quyển sách, mở cửa, đứng tại cửa nói.

"Vâng! Vâng! Giáo sư ngài nói rất đúng! Tại hạ vạn phần cám ơn ngài đã lý giải và ủng hộ!"

Dương Văn Xương cảm kích không thôi, cúi đầu khom lưng.

Chu giáo sư nhẹ gật đầu, cầm sách, đóng cửa tiến vào.

"Mạnh tiểu thư?"

Dương Văn Xương và Trương Khuê Phát cẩn thận mà nhìn Mạnh Lan Đình.

Mạnh Lan Đình nhớ tới đêm hôm đó lúc mình đề xuất kết thúc dạy với Phùng Khác Chi, lời hắn trả lời kia làm lòng cô cảm thấy phiền muộn vô cùng, đành phải nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Cám ơn quan binh Hiến Binh đoàn đã ủng hộ tôi, được a, tôi có thể thử dạy một thời gian nữa xem xem."

Dương Văn Xương và Trương Khuê Phát đại hỉ, chỉ sợ cô lại thay đổi chủ ý, liếc mắt nhìn nhau, mông dính trên ghế cả một buổi trưa lập tức đứng lên, nói lời từ biệt cùng Chu phu nhân, không để ý đuổi theo Chu phu nhân muốn bọn họ lấy đi đồ vật, bước nhanh như bay, đảo mắt đã không thấy tăm hơi.

Dương Văn Xương và Trương Khuê Phát đi, đêm đó, sau khi Mạnh Lan Đình thay Chu giáo sư chỉnh lý hội nghị kỷ yếu mấy ngày nay, càng nghĩ càng tức giận.

Thật vất vả mới tìm được một cơ hội tránh đi, hắn lần này lại đánh tới cửa.

Ghét hắn mặt dày vô sỉ, càng ghét bản thân mình tính cách ôn nhu, làm việc luôn cố đông cố tây, làm không được tùy tâm sở dục, nói một không hai.

Rõ ràng biết là Phùng Khác Chi sai sử, hết lần này tới lần khác mình lại bị kéo đến không thấy mặt mũi, không cách nào cự tuyệt.

Một đêm tức giận đến no bụng, ngày thứ hai buồn bã ỉu xìu đi đến trường học, trải qua cái tuyển định làm bản đồ thư quán mới kiến tạo địa chỉ đất trống kia, xa xa trông thấy một đám công nhân bên cạnh dựng vây lều, biết nhanh muốn chui từ dưới đất lên, bên cạnh hấp dẫn không ít sinh viên, đứng ở nơi đó bàn luận ầm ĩ.

Mạnh Lan Đình nhìn không chớp mắt từ bên cạnh đi tới, đi hướng văn phòng.

Đám người Hồ phu nhân đã đến, đang ngồi trên ghế, một bên làm việc, một bên nói chuyện phiếm. Thấy Mạnh Lan Đình tới, Hồ phu nhân nói cô sắc mặt không được tốt.

Mạnh Lan Đình nói tối hôm qua ngủ được hơi trễ.

Hồ phu nhân lo lắng căn dặn cô uống nhiều nước ấm.

". . . Giáo vụ trường hướng toàn trường rộng thu thập danh tự quán mới, đến lúc chọn, mời Chung tiểu thư định đoạt cuối cùng. Về sau, lấy danh tự Chung tiểu thư làm tên đại thư viện chúng tôi liền cùng một chỗ, thật sự là phong quang." Đinh phu nhân tiếp tục trò chuyện, khẩu khí có chút hâm mộ.

"Chung tiểu thư chẳng những ca hát thật tốt, còn có tiền a, khó có được còn theo đuổi làm việc thiện." Một vị khác phu nhân nói.

Hồ phu nhân nhịn không được bật cười một tiếng: "Các người còn không biết?"

Ngữ khí của cô có chút khơi ra làm đám người Đinh phu nhân hiếu kỳ lập tức truy hỏi ẩn tình bên trong.

Hồ phu nhân nói: "Chung tiểu thư coi như có tiền a, nhưng làm sao có khả năng cầm một khoản tiền lớn như thế ra bên ngoài quyên góp? Bên ngoài khắp nơi truyền tới nói khoản tiền kia thật ra là của Cửu công tử Phùng gia."

Đám người giật mình, nhao nhao gật đầu: "Tôi đã nói rồi, Chung tiểu thư làm sao có thể bỏ ra nhiều tiền quyên góp như vậy? Thì ra là thế, vậy thì không có gì kỳ quái."

"Vị Cửu công tử Phùng gia kia, vì cô ấy mà vung tiền như rác thì cũng thôi đi, lại còn suy tính được chu toàn như thế, muốn thay cô kiếm một cái tên hay làm danh tự."

"Mạnh tiểu thư, Phùng công tử không phải lập học bổng khoa toán học thay các người sao? Nghe nói cô cũng đang dạy lớp học ban đêm tại Bộ Tư Lệnh Hiến Binh. Chuyện Phùng công tử cô hẳn là biết nhiều hơn so với chúng tôi a?"

Mạnh Lan Đình dừng bút trong tay lại, ngẩng đầu mỉm cười nói: "Phùng công tử nhiệt tâm giúp đỡ việc học, để cảm tạ lại, tôi được Chu giáo sư phái đến tạm thời nhận dạy, đối với hắn cũng tới mức hiểu rõ, cũng không nhiều hơn bao nhiêu so với các người."

"Nhanh lên. Tôi đi trước."

Nữ đồng sự biểu thị tiếc hận trong giọng nói, Mạnh Lan Đình cầm giáo án, đứng dậy ra khỏi văn phòng.

Một ngày này trôi qua có chút mất hồn mất vía, chạng vạng tối sau khi trở về, vì buổi tối muốn đi trực đêm tại trường, mới giữ vững tinh thần chuẩn bị.

Phùng Khác Chi không hề lộ diện, đi tới đón cô người đổi thành lão Diêm.

Lão Diêm nói, vợ chồng cô lớn sáng mai muốn rời Thượng Hải nên tối có yến hội, đem gọi Cửu công tử tới, cho nên tự mình thay hắn tới đón Mạnh Lan Đình.

Lão Diêm tới sớm chút, Mạnh Lan Đình đến Bộ Tư Lệnh Hiến Binh sớm hơn so với thường ngày, cách giờ lên lớp 20 phút.

Dương Văn Xương cũng tại, tiếp Mạnh Lan Đình đi vào, đưa đến phòng vì cô mà thiết kế để nghỉ ngơi trong văn phòng.

Mạnh Lan Đình mời Dương Văn Xương tự nhiên, tự mình ngồi, yên lặng xem nội dung muốn giảng một lần nữa, thấy cách giờ lên lớp chỉ còn 10 phút, muốn qua sớm một chút. Đứng dậy đi ra, Lúc đi qua phòng tắm phụ cận, nghe được một loạt tiếng vòi nước, bay ra mấy tiếng Hiến Binh nói.

". . . Nhanh lên, vừa rồi nhìn thấy Mạnh tiểu thư đã tới, đang ở văn phòng! Mau đem mặt và tay tắm sạch sẽ rồi nhanh đi học! Đừng đến trễ, lần trước Đổng lão vừa chạy sông một thân mồ hôi bẩn ngồi ở đó, Trương bí thư nghe được nên bị mất tiền bữa đó!"

"Ai ——" Một Hiến Binh khác thở dài.

" tôi Trời Sinh Đầu óc gốc bệnh tiểu thư vậy dù tốt đến thế nào, tôi cũng nghe không hiểu. May là có tiền cầm coi như kiếm thêm đỡ buồn!"

Mạnh Lan Đình khẽ giật mình, dừng bước.

"Ai, cậu nói gì, Chung tiểu thư không phải bạn gái Phùng trưởng quan sao? Phùng trưởng quan bây giờ lại theo đuổi Mạnh tiểu thư, này là có ý gì?"

"Cậu ngốc a, này cũng không biết? Phùng trưởng quan Dạ thế như thế nào như thế gia thế, sao lại cưới Chung tiểu thư vào cửa? Chung tiểu thư đương nhiên là tình nhân, còn Mạnh tiểu thư là vị phu nhân trong nhà kia."

Mấy người phát ra một giọng mỏng ao ước.

"Chu Bưu, cậu sao không nói chuyện? Tranh tài được hạnh nhất, Phùng trưởng quan nói được thì làm được, mấy ngày bao hết Đại Tân Thư Ngụ, nghe nói cậu không đi? Cậu ngốc a! Tôi muốn còn không có để đi!"

"Hắn và chúng ta không giống nhau, hắn a, ngày sau là người làm chuyện lớn. . ."

Mấy người cùng trêu ghẹo Chu Bưu, hi hi ha ha trong vòi nước, vội vã tiếng vào phòng học, thình lình nhìn thấy Mạnh Lan Đình  đứng ở ven đường, tất cả đều giật mình kêu lên, dừng bước, nhìn nhau một cái.

Có người ho khan một tiếng, mấy người khác cùng nhau kêu một tiếng Mạnh tiểu thư, nhấc chân liền chạy.

"Chu Bưu, anh ở lại!"

Mạnh Lan Đình kêu một tiếng.

Chu Bưu dừng lại, nhìn Mạnh Lan Đình đi về hướng mình, con mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không dám nhìn cô.

"Vừa rồi các anh nói, là có ý gì?"

Mạnh Lan Đình vẻ mặt ôn hòa hỏi.

Mặt Chu Bưu lập tức đỏ bừng lên: "Mạnh tiểu thư, tôi không có đi đại sách mới viện. . ."

"Tôi không phải hỏi cái này."

Mạnh Lan Đình mỉm cười: "Tôi nghe các người nói cái gì mà lên lớp phát tiền rồi trừ tiền. Là có ý gì?"

Chu Bưu 'khụ khụ' lên tiếng: "Mạnh tiểu thư. . . Tôi thật không thể nói. . ."

"Anh nếu lo lắng, vậy tôi hỏi anh là được, nếu là đúng, anh gật đầu là được."

Chu Bưu nhẹ nhàng thở ra, gật đầu.

Mạnh Lan Đình suy nghĩ một chút, hỏi: "Có phải hay không Phùng trưởng quan phát tiền cho các người, để các người đến học khóa của tôi?"

Chu Bưu rốt cục gật đầu, mắt nhìn sắc mặt Mạnh Lan Đình, tranh thủ thời gian còn nói: "Mạnh tiểu thư người đừng khổ sở. Ngay từ đầu chúng tôi cũng không vui vẻ gì nhưng về sau tưởng mình nguyện ý! Hiện tại coi như Phùng trưởng quan không phát tiền, tôi cũng sẽ lên lớp học khóa của cô, tôi thực sự biết được rất nhiều điều mà trước kia không hề biết!"

Mạnh Lan Đình mỉm cười gật đầu: "Cám ơn anh Chu Bưu. Anh đi đi, tôi không sao."

Chu Bưu khom người cung kính cô, vội vàng mà đi.

Mạnh Lan Đình đứng tại chỗ, xuất thần chốc lát, Trương Khuê Phát tìm tới: "Mạnh tiểu thư, cô ở chỗ này sao? Vừa rồi tôi tới phòng làm việc tiếp cô nhưng không thấy cô đâu . . ."

Mạnh Lan Đình lấy lại tinh thần, cười cười, đi tới.

. ..

Mạnh Lan Đình dựa theo giáo án chuẩn bị hoàn thành khóa học lúc cùng Trương Khuê Phát đi về hướng phòng nghỉ, chuẩn bị lấy túi của mình rời đi, nhanh đến lúc, nghe được phía trước truyền tới tiếng chửi của một nữ nhân.

". . . Đây chính là phòng nữ nhân kia đúng không? Được, cái thứ không biết xấu hổ! Trước kia còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, bây giờ thì tốt rồi, cảm thấy mình sắp lên chức, lá gan cũng lớn hơn, lại đem người vào trong Bộ Tư Lệnh! Thấy có thể giấu diếm được tôi sao? Cái gì mà giáo viên dạy lớp học ban đêm! Quỷ lừa gạt! Cô ta đâu ở trong lớp? Tôi là Tư Lệnh phu nhân của các người! Các người ai dám ngăn cản tôi! Thả tôi ra, tôi muốn đi qua —— "

Mạnh Lan Đình dừng bước.

Bên ngoài, không xa đằng trước, ngay tại giữa cửa ban công, mấy tên vệ binh ngăn chặn một phụ nhân mặc sườn xám, không cho cô qua. Phụ nhân mười phần phẫn nộ, một bên giờ túi da trong tay đánh lung tung người trước mặt, một bên cao giọng đến khàn,  kiệt lực chửi rủa.

Trương bí thư quá sợ hãi, mắt nhanh chóng nhìn Mạnh Lan Đình, cuống quít chạy lên, la lớn: "Dương phu nhân! Bà nói hươu nói vượn gì đó! Nhanh, còn không mau mời phu nhân ra ngoài!"

Vệ binh mới đầu còn kiêng kị thân phận của cô, không dám dùng sức, sau khi được phân phó, mấy người lập tức đem Dương phu nhân đang lung tung giơ lên, nhanh chóng đưa đi ra ngoài.

Dương phu nhân liều mạng giãy dụa, lại để cho cô thoát ra, quay đầu nhìn thấy Mạnh Lan Đình, giận dữ, một bên chỉ về phía cô một bên giẫm chân mắng to: "Tôi đã thấy cô! Cô đừng chạy! Cô là cái đồ hồ ly tinh . . ."

"Cô im miệng cho tôi!"

Dương Văn Xương nghe nói, vội vã chạy đến, thấy mình phu nhân lại theo tới đây, lại phát ngôn bừa bãi đối với Mạnh Lan Đình, bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, một bước xa đi lên, một tay bịt miệng phu nhân, liều mạng kéo đi muốn ra bên ngoài, bị phu nhân cãi lại, cắn một cái, lập tức giận tím mặt, 'ba' một tiếng hung hăng dán một bạt tai.

Dương Văn Xương ngày thường sợ vợ, nhất là lúc trước sau khi bị bắt gặp ăn vụng, mấy năm này, lúc phu nhân phát tác luôn không dám thở mạnh, hôm nay lại trở nên hung ác như thế, Dương phu nhân cũng rất bất ngờ, che bên mặt nóng bỏng, nhìn bên hành lang, vòng eo kia dường như bấm liền có thể ra nước của nữ giáo viên trẻ tuổi, con mắt đỏ lên, hét một tiếng, liền muốn nhào tới liều mạng với trượng phu, bị Dương Văn Xương một giọng níu lại, hạ giọng: "Cô cái xú bà nương! Cô biết cô ấy là ai không, nghe gió liền mưa, dám chạy đến nơi này quậy?"

Dương phu nhân chưa bao giờ thấy trượng phu hung ác như thế, không khỏi sợ hãi, chỉ là trong lòng lại phẫn hận không thôi, một bên cấu xé Dương Văn Xương, một bên lên tiếng khóc lớn, nghe được trượng phu ở bên tai còn nói: "Vị này Mạnh tiểu thư, cô là người của Cửu công tử Phùng gia. Là cửu công tử đưa cô ấy đến nơi này làm! Con mẹ nó, cô chán sống rồi, muốn kéo tôi cùng chết có đúng không?"

Dương phu nhân một chút ngừng lại khóc, mắt nhìn Mạnh Lan Đình, lại nhìn ánh mắt trượng phu, sợ run cả người, tranh thủ lau nước mắt, giày rơi mất cũng không kịp tìm, chân thấp chân cao chạy tới trước mặt Mạnh Lan Đình, trên mặt cười lộ ra lấy lòng, khom người bồi tội.

"Ai nha Mạnh tiểu thư, tất cả đều là hiểu lầm! Là lỗi của tôi! Đều trách tôi mắt bị mù, nói hươu nói vượn! Mạnh tiểu thư cô đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng so đo!"

'Ba' một tiếng, Dương phu nhân vừa hung ác đánh chính mình một bạt tai.

Mạnh Lan Đình chỉ cảm thấy đầy mắt đều là chuyện hoang đường.

Từ phát tiền cho Hiến Binh muốn bọn họ tới học với mình đến bao hết Đại Tân Thư Ngụ. Từ toà thư viện kia lấy danh tự của Chung tiểu thư đến thời khắc trước mặt này, trước ngạo mạn sau cung kính của Tư Lệnh phu nhân.

Cô bỗng nhiên lại có chút cảm giác buồn cười, chỉ là chân thực lại không làm được cười biểu lộ.

"Mạnh tiểu thư, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, ngài chớ trách —— "

Dương Văn Xương cũng theo đến bồi tội.

Mạnh Lan Đình nhẹ nhàng gật đầu, cầm đồ của mình, quay người mà đi.

. ..

Phùng Khác Chi đêm nay Âu phục giày da, phong độ nhẹ nhàng, vô số người muốn cùng bắt cùng hắn, có thể nói đại xuất danh tiếng.

Một cái tên là Mạn Lệ rất có tư sắc từ Bộ Ngoại giao Nam Kinh theo tới cửa, không biết vô tình hay cố ý mà đặt ánh mắt về phía hắn, cuối cùng bưng ly rượu đưa đến trước mặt hắn, chính mình thì nhẹ nhàng nhấp một miếng, lưu lại một dấu son màu đỏ nhàn nhạt, lại đem chén rượu chầm chậm đưa tới trước mặt hắn.

"Phùng công tử, chén rượu này, tôi luôn cảm thấy hương vị rất không thích hợp. Người thay tôi thử một chút?"

Phùng Khác Chi tiếp nhận, ngửi ngửi: "Trong rượu có thêm hương môi của Mạn Lệ tiểu thư, hương vị đương nhiên không giống nhau."

Ánh mắt Mạn Lệ tiểu thư lưu chuyển, che miệng yêu kiều cười: "Bọn họ đều nói Cửu công tử phong lưu phóng khoáng, tai nghe không bằng mắt thấy, quả nhiên rất xấu nha! Xe của tôi hỏng rồi, đợi chút nữa kết thúc, làm phiền Phùng công tử đưa tôi đoạn đường, thế nào?"

Phùng Khác Chi cười nói: "Đêm nay sợ là không có vinh hạnh này. Mạn Lệ tiểu thư nếu như thật sự không tìm được người đưa về, tôi đề nghị ngồi xe kéo bên ngoài cũng rất tiện."

Mạn Lệ tiểu thư dừng lại.

Phùng Khác Chi đem chén rượu để lại trong tay cô, quay người mà đi, lúc này, một người phục vụ vội vàng đuổi theo, nói có hắn điện thoại gấp.

Phùng Khác Chi đi vào điện thoại ở giữa, hững hờ cầm điện thoại lên, uy một tiếng: "Ai?"

"Phùng công tử! Không xong rồi! Xảy ra chuyện!"

Giọng Trương bí thư, từ đầu dây bên kia truyền tới.

"Chuyện gì?"

Phùng Khác Chi khẽ giật mình.

"Buổi tối Tư Lệnh phu nhân chạy tới phát đi một trận, có lẽ là đắc tội với Mạnh tiểu thư . . ."

Phùng Khác Chi còn chưa nghe xong, một tiếng ném điện thoại, quay người mà đi.

". . . Tôi nghi ngờ Mạnh tiểu thư hình như cũng biết chuyện người bỏ tiền gọi Hiến Binh đi học . . ."

"Alo! Alo! Phùng công tử người còn nghe không?"

". . ."

Điện thoại treo ở dưới, từ mặt bàn rủ xuống, giữa không trung ung dung lắc lư.

Trương bí thư còn trong ống nghe không ngừng alo, Phùng Khác Chi đã ra khỏi phòng, bước nhanh mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top