Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

RẦM!!!!!!!!!!!!!!!.........................

Tiếng động tuy không đủ để đánh thức lũ sâu rượu đang say ngủ kia nhưng cũng đủ để đánh thức con người xinh đẹp phải rời khỏi chiếc giường êm ái...

Hee Chul bật dậy khiến Han Kyung giật mình : "Đời mình thế này là toi rồi. Ai đời lại để noona nhìn thấy cảnh này kia chứ? Ôi... mẹ ơi cứu con...!"

Nhưng...... sau 1 hồi ngơ ngác, Hee Chul lại lăn kềnh ra ngủ, ngáy còn to hơn trước, chăn đạp lung tung...

Han Kyung vơ 1 mảnh vải nào đó gần nhất đưa lên mồm... cắn để trấn tĩnh lại. Phen vừa rồi thật là hú vía, may mà noona cũng là 1 con sâu ngủ không thì mình... tuyệt giống......... là cái chắc!


Chờ 1 lát sau, Han Kyung mới dám đứng dậy, tay vẫn cầm "mảnh vải trấn tĩnh" mà không biết. Nhìn dáng nằm của Hee Chul, anh lắc đầu: "Con gái con đứa... nằm ngủ mà giẫy như..... đỉa cái!"

- Thằng nào bảo tao là đỉa đấy?

Giọng Hee Chul cất lên làm Han Kyung giật bắn mình, rơi vào trạng thái đơ toàn tập.

"Chả... chả lẽ noona là người có khả năng ngoại cảm tâm linh?"

Hee Chul lại tiếp tục cái giọng lè nhè ngái ngủ:

- Tao không phải là đỉa!... Tao không thích ăn đỉa nướng thôi!... Tao thích ăn đỉa... hầm cơ ~!...

................

Im lặng...

1s để hiểu ra câu nói...

2s để hiểu ra vấn đề...

3s để tìm cách kết luận...

"Ra là nói mớ ~!" ..........

Han Kyung thở phào lần 2. Vài lần thế này chắc anh đau tim mà chết quá !

Han Kyung 1 lần nữa lại cắn "mảnh vải trấn tĩnh". Anh lấy hết sức mở cửa tủ 1 cách thật nhẹ nhàng, nhưng hỡi ôi, không hiểu trời muốn tru đất muốn diệt anh như thế nào nữa đây?... Vừa sờ tay vào cái túi đồ lót thì anh bị gần như mấy chục bộ đồ đè lên người......

Lần này thì chết thật rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!...

RẦM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!


Hee Chul nghe thấy tiếng đổ liền bật dậy, vơ ngay lấy cái gậy gần nhất. Han Kyung ngồi dậy,.. cố vùng vẫy thoát ra khỏi cái đống đồ nặng trịch thì ngay lập tức bị liên hoàn đập của ai đó chắc bạn cũng đã đoán ra.........

Hee Chul không ngừng cầm gậy chọc quần áo đập tới tấp vào cái kẻ dám đột nhập vào phòng anh ăn trộm..

Vừa đập vừa chửi, anh thể hiện bản lĩnh "văn võ song toàn"...

- Này thì bà đánh chết! Dám ăn trộm đồ của bà àh? Ranh con! Đợi 50 năm nữa cũng đừng hòng sờ đến 1 cái tất của bà nhá! Bà Kim Hee Chul này mà mày tưởng dễ chơi àh? Đừng tưởng bà giống con gái thì thích làm gì thì làm nhớ! Học đâu thói ăn cắp ăn trộm rồi về gặp bà là bà bóp cổ cho trợn 2 con ngươi lên mà khóc nha con! Này thì bà luộc với trứng này! Hầm với cá này! Xoay tròn, nặn bột với bột mì này! Trát bơ lên bánh này! Bơm xi lanh vào mông này! Nếm đủ tuyệt chiêu của bà rồi về truyền thụ cho con cháu nghe con!!!...Chết này!!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Han Kyung ăn đòn nhanh và nhiều quá nên không kịp hé răng, chỉ kịp kêu ú ớ vài câu. Khổ nỗi.....càng ú ớ ...Hee Chul noona càng... đánh hăng nên không kịp giải thích 1 lời nào. Anh đành cắn "mảnh vải trấn tĩnh" để chịu đòn... chờ cho noona đánh xong.........

Thấy đã thấm mệt còn tên kia thì không động đậy hay phản kháng gì cả, đoán là hắn đã ngất, Hee Chul quay ra bật đèn.

Han Kyung lúc này trông thật là thảm hại: mồm ngậm vải nằm co ro giữa đống quần áo. Chul lại gần, đá nhẹ vào người anh:

- Yah! Dậy ngay! Cút xéo khỏi đống đồ của bà nhanh! Có nghe không huh? Bà gọi cảnh sát đấy!

- Đừng... đừng gọi... - Han Kyung rên rỉ - Em... không... ăn... cắp... đồ... của... noona...

- Không ăn cắp thì chui vào đây làm gì? Mày tưởng bà ngu chắc? Hay nhớ mẹ nên định chui vào... ngủ với bà?... Nếu là thế thì bà càng đánh!!!!!!!!!!!!! - Hee Chul tự suy diễn rồi vung cái gậy lên lần nữa.


- Ấy! Đừng! 1 lần ăn đòn là đủ rồi! - Han Kyung ngồi bật dậy, giơ 2 tay ra đỡ. Anh nhắm tịt mắt lại vì không muốn nhìn thẳng mặt noona kẻo... lại ăn đòn thêm thì chết!!

.....


Hee Chul đột nhiên sững người, anh quên mất mình đang làm gì mà chỉ đăm đăm nhìn người con trai có gương mặt thanh tú, máu tóc đen dài, rồi tự nhiên anh buột miệng...

- Không ngờ... cũng... đẹp trai phết...!....

- HUH?!

Han Kyung giật mình, tròn xoe mắt quay lên nhìn Hee Chul, 4 mắt chạm nhau. Chul hơi giật nảy người rồi làm bộ quay đi chỗ khác, che cái mặt hơi ửng hồng.

"Sao mình lại... ngượng nhỉ? Không được! Không được! Kim Hee Chul! Ngươi từ trước tới nay có bao giờ phải đỏ mặt trước ai đâu và ngươi cũng không việc gì phải đỏ mặt! Trấn tĩnh, trấn tĩnh! Lấy lại phong độ nào!..."

"..."

"... Mà... cậu ta đẹp thật!... AAAAAAAAAAAAA... Không được! Mình lại phân tán tư tưởng rồi! Stay Focus!!!!!!!!!!!!!!!!!"

.....

Nhìn Hee Chul đấu tranh tư tưởng trông thật đáng yêu, lông mày hơi ríu lại, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ vào mặt mình vài cái thật đau... rồi lại xoa xoa vì... đau quá. Mải tập trung với những suy nghĩ của mình, Hee Chul không để ý tới 1 con người vừa rơi vào trạng thái "đơ tập 3"...


Mọi hoạt động của Han như dừng lại khi nhìn thấy Hee Chul noona... Thề có God (God: Tao đây!), từ khi sinh ra tới giờ, thứ đẹp nhất mà anh đã từng nhìn thấy là quần đùi Mr.Bean anh mua ở cửa hàng đại hạ giá điên cuồng chứ chưa bao giờ anh gặp 1 người đẹp như vậy, một... "vật thể sống" khác với những con cá ngon, những con tôm tươi hay phao câu gà bốc mùi... "thơm nức"... Đây là thứ không thể mua được bằng tiền, có lẽ... chỉ việc... lấy mà "xài" thôi...!
(Đúng là Han Kyung... lời phát biểu sặc mùi... bếp núc!)

Han Kyung cứ thế thộn mặt ra mà ngắm người đẹp, mắt không chớp nên nhìn đỏ lừ như... mắt gà vậy.

Hee Chul đã bắt đầu cảm thấy ánh nhìn chòng chọc từ phía Han Kyung. Hất mái tóc màu da cam sang 1 bên, anh quay lại nhìn Han Kyung:

"Ha... thằng ranh này... đẹp thì đẹp thật... nhưng... ngó cái bản mặt thộn... hơn bò... nhìn tức cười quá đi mất! Nó nhìn mình mê mẩn,... chắc lại bị sắc đẹp của mình cướp hồn rồi...!"

Hee Chul hắng giọng vài cái, Han Kyung liền sực tỉnh. Cố làm vẻ mặt lạnh lùng che giấu nụ cười bên trong, anh hất cằm lên:

- Sao? Chú em nhìn gì? Bộ lần đầu thấy người đẹp hay sao?

Han thật thà... gật đầu, vẻ mặt không còn gì có thể ngố hơn...!

"Uh... thằng cu này... hay phết nhỉ? Thật thà hay là... ngu đây?!..." - Hee Chul thầm nghĩ, tiếp tục hỏi

- Thế tại sao chú em lại vào phòng chị đây? Nhà chú em ở đâu?

Han Kyung chỉ trả lời vế đầu, tuyệt nhiên không nghe thấy vế sau câu hỏi
(căn bản mải ngắm người đẹp)

- Em vào lấy túi... đồ để quên!

- Đồ nào? Trong tủ tôi áh? - Hee Chul nhìn về phía tủ ở góc phòng rồi đột nhiên, anh hét lên:

- Ahhhhhhhhhhhh......... Cậu cầm cái gì trên tay thế kia?...

Hee Chul kinh hoàng chỉ về phía tay Han Kyung cầm "mảnh vải trấn tĩnh". Han thì lơ ngơ nhìn quanh rồi mới nhìn xuống tay mình, bất chợt anh kêu lên rồi quăng vội "cái đó" đi, lấy 2 tay che mặt.

- Áhhhh...!!!!!!!!!!! Không phải! Em không biết! Em không làm gì cả...!!!!!!!!!!!"

Hee Chul tức điên người, anh nhặt "cái đó" lên và nhìn cho kĩ: 1 cái quần lót hồng đính ren chằng chịt! Cái quần lót mà chị hai Eun Hee đã tặng cho anh nhân dịp sinh nhật 22 tuổi, bây giờ... hằn đầy vết răng và cả... nước dãi(ack!)... của cái con người đang ra sức thanh minh kia:

- Cái đó... Em tưởng là khăn mùi soa nên...

Không cần chờ cho Han Kyung nói hết câu, Hee Chul vơ ngay lấy cây gậy đánh tới tấp vào người anh. Han tuy kịp né nhưng vẫn dính chưởng, anh trườn ra khỏi đống đồ và bỏ chạy...

Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà vừa ra tới cửa, anh lại dính ngay phải cái xui xẻo khác. Bộ ông God kia muốn anh phải bị noona đánh chết mới thương sao? Ngay lần gặp đầu tiên đã gây vô số ấn tượng không - thể - gọi - là - tốt - đẹp... Phen này anh đến chết mất thôi... Chiếc khăn tắm ban nãy đã được quấn rất chặt nhưng do sự "tàn phá" của thơi gian, khăn tắm không thể trung thành với anh hơn được nữa và nó cứ dần dần, dần dần... tuột xuống trong sự ngỡ ngàng của "thị giả" (Hee Chul) và "chủ thể" (Han Kyung) trước 1 cặp mông... tím bầm!!!!!!!!!!!!!!!!...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top