Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng Jiwon của ông lại đứng yên đó, vẻ mặt bình thản, nó nhìn ông như nhìn 1 người dưng. Ánh mắt lạnh lùng đến ghê sợ. Ông khụy dần xuống....Cơn đau hành hạ ông.....ông bám váy Jiwon 1 cách yêu ớt, khẩn cầu...nhưng thằng bé....có lẽ......ông ko còn tồn tại từ lâu rồi....Nó cứ rương mắt lên nhìn, ko 1 giọt nước mắt.....ko 1 chút sót xa,bận tâm....

Ông chủ, ông chủ....!!!

người quản gia già vội chạy vào đỡ lấy ông Kim. Ông ta lôi ra 1 lọ thuốc, đưa cho ông 2 viên và nói

Thuốc đây ông chủ...Đã có già ở đây, ông sẽ ko sao đâu....Cố gắng lên ông chủ....

Ông Kim cố nuốt viên thuốc 1 cách khó nhọc, mắt vẫn mở he hé nhìn con trai....Heechul, vẫn đăm đăm nhìn ông ko hề chớp mắt, cái nhìn lạnh thấu xương....

" Có lẽ.....trong nó..... tình cha con với ta....đã.....cạn rồi..."

Từ "cạn" sao mà đau đến thế?....Ông Kim nhắm nghiền 2 mắt lại, ngăm ko cho giọt nước nào chảy ra....Hết thật rồi!!!.......

Trờ cho ông Kim ổn định lại, ông quản gia mới lên tiếng

Cậu chủ...tại sao ông chủ lại ra nông nỗi này? Hai người chỉ nói chuyện thôi mà....?

Ko mảy may để ý đến câu nói của quản gia. Chul tuyên bố

Hôm nay tôi quay lại đây ko phải là nghe lời ông mà tôi muốn dứt khoát hẳn mối quan hệ rằng buộc giữa 2 chúng ta. Bây giờ tôi ko phải là Kim Jiwon con trai của chủ tịch địa ốc KimJong mà là Kim HeeChul, 1 đầu bếp nhà hàng. Giữa hai chúng ta giờ đây ko còn là quan hệ cha con mà là người dưng, cho nên tôi hy vọng dù bất cứ lý do gì ông cũng đừng đến gặp, cũng như tham gia vào cuộc sống của riêng tôi. Tôi có thể tự tìm được con đường riêng cho mình mà ko cần đến ông....Nếu như ko còn gì nữa thì tôi ở lại nơi này cũng chẳng để làm gì. Vậy tôi đi. chào ông!...

Chul nhìn ông Kim 1 lần nữa rồi quay người bỏ đi

Cậu...

Ông quản gia định gọi anh nhưng bị ông Kim ngăn lại, ông nói trong hơi thở khó nhoc.

Cứ...để...nó...đi. Đó..ko phải...đúng hơn...ko...còn là...con..trai....ta....nữa...

Nhưng...

Quản gia định lên tiếng phản dối thì bắt gặp cái lắc đầu nhè nhẹ của ông Kim. Ổng thở dài, vội đỡ ông Kim ngồi lên ghế

Tôi muốn ở 1 mình....!

Ông nói và ra hiệu cho ông quản gia đi ra ngoài..

Chỉ còn 1 mình ông với căn phòng làm việc rôngc tuếch như mọi khi

Nhưng lần này thì khác...Ông bây giờ đã trở thành ông bố bị con từ bỏ...

Đẻ rồi xem, anh Kim HeeChul àh. Tôi sẽ khiến anh phải quay lại...phải thừa nhận tôi là bố anh...và anh là Kim Jiwon, con trai tôi Nhất địng...nhất định sẽ có ngày đó...

Ông nói kèm theo 1 nụ cười trên môi. Kinh nghiệm trên thương trường đã dạy ông ko được phép từ bỏ thứ quý giá nhất với mình 1 cách dễ dàng. Ông sẽ giành lại con trai mình từ tay bà, ông sẽ ko bao giờ chụi thua bà ta...ko bao giờ !!!!

-------------------------

Chul tung tăng vui vẻ bước đi. Chỉ cần anh ra khỏi nơi này, anh sẽ tự do. Cụ tư " tụ do"...Nghe thật là thích...đây là điều anh mong muốn từ lâu rồi. Được làm những gì mình thích, được tự do giao lưu với bạn bè, được tỳu ú quyết định cho bản thân như bao sinh viên khác. Anh thấy cuôch đời mình như được chiếu thêm 1 tia ánh sáng lùng linh....

Hồi hộp anh đảy của bước ra, anh vươn vai thích thú, để mặc cho gió lạnh và tuyết cuốn quanh mình. Hành động của anh đúng là rất gây được sự chú ý, mọi người từ trong ra ngoài đều đổ xo tới, dán mắt vào từng cử chỉ, nét mặt anh. Anh mặc kệ, chưa bao giờ anh được hưởng sự tự do thì phải tranh thủ tận hưởng cho đã, chả việc gì phải vội. Anh ko ngờ là có 1 chàng trai tóc vàng, gương mặt thanh tú đang đứng ngay gần và ngắm nhìn anh, cười 1 cách thích thú

Nếu cậu tiếp tục đứng đó với bộ đầm 2 dây đó thì chắc tôi sẽ phải quẳng cậu vào lò thiêu cho tan chảy ra quá~

-------------------------------

Lùi lại 1 tiếng trước

Tại Ful House 7a.m. Như thường lệ, bây giờ là thời điểm những con người trong đó bắt đầu hoạt động.......

RẦM!

XOẢNG

ÁAAAAAAAAAAAAAAAA..................!!!!!!!!!!!!!!!

1 loạt những hành động mở màn náo nhiệt

Lại có chuyện gì nữa thế?! - Kyung quát và lao ra khỏi phòng tắm với cái quần pijama mặ vội vàng, người chưa kịp lau. Anh chạy đến phòng Min, người luốn có cái màn chào hỏi sáng sơm độc đáo bậc nhất. Đẩy cửa bước vào phòng và 1 quang cảnh hãi hùng hiện ra..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top