Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Thì ra con người đều giống nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý, đó không phải là Mộc Hà sao? Anh ta làm cái quỷ gì ở đó? Phát điên gì vậy? Muốn tự sát thì về nhà uống thuốc ngủ đi, kêu gào cái gì ở đây? Còn cản trở người ta thi hành công vụ. Nhận ra tôi là người duy nhất cũng coi như là có quen biết với Mộc Hà, bỏ qua tự trọng mà quăng que kem đã ăn sạch vào thùng rác.

- Haha, xin lỗi chú, cháu là người quen của anh này. Anh ta bị mất trí đó mà. Thật xin lỗi chú. - Xin lỗi xong xuôi, tôi vội vàng kéo Mộc Hà đi một mạch ra ngoài, lướt qua những ánh mắt kì dị của người khác.

- Đường Bái? Em chưa chết. - Mộc Hà thất thần nhìn tôi.

- Tôi đương nhiên...

- Em chạy lung tung đi đâu vậy? Anh đã bảo em ở yên đó rồi mà! - Mộc Hà tự nhiên phát điên, doạ cho tôi một trận rớt tim ra ngoài.

- Thì... tôi chỉ muốn đi vệ sinh. - Tôi lí nhí nói, mắt nhìn chằm chằm xuống đất. Làm gì hung dữ vậy? Đi vệ sinh cũng cần phải xin phép anh sao?

- Cho dù đi vệ sinh em cũng nên nói một tiếng, có biết lúc nãy anh tưởng em chết cháy trong đó rồi không? - Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Đường Bái, lửa giận trong lòng rốt cuộc cũng lắng xuống.

- Ha, tôi làm sao chết cháy trong đó được. - Anh ta tưởng tôi chết dễ dàng lắm sao? Thấy mình cười hơi vô duyên, tôi lập tức ngậm miệng lại.

Vượt qua kì thi một cách trót lọt. Quả nhiên, những thứ này đối với tôi dễ như ăn bánh. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa tìm hiểu được, rốt cuộc tôi và Đường Bái có quan hệ thế nào. Nhưng trong những giấc mơ của tôi, hay đúng hơn là trong ký ức của Đường Bái, mơ hồ có một thứ gì đó rất mạnh mẽ, luôn trỗi dậy. Thỉnh thoảng tôi gặp những giấc mơ, vẫn chỉ là về mặt đường đầy máu. Tôi cũng đã hỏi lão Vương, giấc mơ, chỉ dừng lại ở những ký ức của Đường Bái, không thể nói về những người khác, giống như tôi.

Mặt đường đầy máu đó, tôi đã tìm ra đáp án. Là Đường Bái chết không cam tâm, bị người khác hại chết. Bây giờ cô đã có thể yên nghỉ rồi, Đường Bái.

- Đường Bái, cậu thật ghê nha. - Bạn học ngồi phía trước, chồm người ra phía sau.

- Chuyện gì?

- Thì đó, có người nhìn thấy cậu và học trưởng đi lễ hội ẩm thực ở trường H. Là thật hả? - Tay đang viết bỗng dừng lại. Tôi ngập ngừng suy nghĩ rồi thản nhiên trả lời.

- Chỉ là bạn bè cùng nhau đi ăn thôi, có gì đâu chứ.

- Trời, đây là cơ hội ngàn vàng của cậu, Đường Bái. Học trưởng chưa từng chấp nhận lời mời nào của cậu. - Bạn học ôm vai tôi lắc mạnh một cách kích động. Mà tôi đâu có mời anh ta, là Mộc Hà mời tôi. Mà chuyện đó thì cũng có quan trọng gì - Thật không ngờ nỗ lực bao lâu nay của cậu cũng có đền đáp, không tệ. Đường Bái, học trưởng lạnh lùng cuối cùng cũng khuất phục cậu rồi.

- Còn ai biết được chuyện này nữa?

- Chuyện gì? - Cậu ta không nên bày gương mặt ngưỡng mộ như vậy.

- Chuyện cậu đang nói đó.

- Đương nhiên, cậu không biết loa phát thanh nhà Yên Yên sao? Sáng nay ở căn tin vừa ăn vừa mắng cậu sau lưng, nhục nhã hết sức.

- Loa phát thanh nhà Yên Yên?

- Là đám hủ nữ hay bênh vực chị ta đó. Một đám con gái nhiều chuyện hung hăng. Mộc Hà bỏ cô ta là đáng lắm.

Thôi xong, bọn họ ghét tôi như vậy, là, ghét Đường Bái như vậy, thể nào cũng vì chuyện này mà gây sự cho coi. Tôi khiếp sợ co mình lại, không phải tôi sợ bọn họ, mà là ghét phải đối mặt với bọn họ, ghét phải đào bới chuyện của mình trước mặt người khác. Chẳng qua chỉ là một buổi đi chơi với nhau, như bạn bè bình thường, tại sao phải làm quá đến như vậy?

Chưa kịp tính đường rút cho mình, quả nhiên đã đụng mặt nhau ở căn tin. Lần này tôi đề phòng hơn, giải quyết xong mọi chuyện mới mua đồ ăn. Và bởi vì bánh quế trong cặp đã hết rồi nên không thể ăn vụng được nữa.

- Xin chào, kẻ lẳng lơ.

- Chào cậu, kẻ thối mồm. - Tôi gập người chào hỏi đàng hoàng.

- Cái gì?! - Cậu ta lập tức tóm lấy cổ áo tôi. Người này thì tôi nhận ra, là người cầm đầu cũng là người hung hăng nhất trong đám.

- Có gì sai sao? Tôi chỉ trả lại những gì cậu tặng tôi mà thôi.

- Cậu một mặt dụ dỗ Mộc Hà, một mặt tỏ vẻ ngây thơ, cũng quá kinh tởm rồi. - Bạn học cho tôi là kẻ lẳng lơ kia, nghiến răng ken két. Thoáng thấy lớp học bắt đầu tản ra, hình như là lớp trên vừa mới thi xong. Vừa vặn, tôi muốn kết thúc vở kịch này, sạch sẽ.

- Đường Bái có thể nhẫn cậu, nhưng tôi thì không đâu. Nói cho cậu biết, lần này tôi cũng không nhường cậu đâu. - Vẻ mặt lạnh lẽo của Đường Bái làm cả đám hơi khiếp.

- A Kì, buông Đường Bái ra! - Yên Yên mệt mỏi vì kì thi vừa qua, nay nhìn thấy cảnh này đã sợ đến xanh mặt. Tôi được Yên Yên che chở, thật cảm động.

- Đường Bái, em không sao chứ? - Mộc Hà xoay người tôi một vòng, sau khi đã an tâm mới nhìn về phía người tên A Kì. Để tôi chống mắt lên xem cậu ta còn kiêu căng đến cỡ nào.

- Đường Bái, xin lỗi em, xin l...

- Tôi không cần chị xin lỗi. - Lách người qua Mộc Hà, tôi chán ghét nhìn A Kì.

- A Kì, mau xin lỗi Đường Bái đi. - Yên Yên hiểu ý, cũng là người hiểu lí lẽ, vội yêu cầu A Kì xin lỗi. Cậu ta đương nhiên không cam tâm, nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu.

- Xin lỗi thì phải có thành ý một chút. - Tôi khoanh tay thích thú - Quỳ xuống đi!

- Cậu đừng có quá đáng Đường Bái. - A Kì sấn người về phía trước, giống như chợt muốn nhào tới tát cho tôi một cái. Không biết can đảm lấy từ đâu ra, tôi cũng cương người lên thách thức. A Kì bị Yên Yên giữ lại, còn tôi bị Mộc Hà giữ lại.

- Như thế có là gì so với những gì cậu làm với tôi suốt thời gian qua. Đừng tưởng tôi không làm gì có nghĩa là tôi đều bỏ qua cho cậu. - Tôi lạnh lùng chỉ thẳng vào mặt cậu ta, sau đó quay sang Yên Yên. - Tôi nói cho cô biết, Yên Yên, nếu hôm nay cậu ta không làm theo những gì tôi nói. Cô nghĩ xem, ba mẹ tôi sẽ làm gì khi biết chuyện, nếu ba mẹ cô biết chuyện, nếu nhà trường biết, nếu bạn bè xung quanh cô đều biết...

- Đường Bái, chị cầu xin em. - Yên Yên sợ sệt quỳ rạp xuống đất. - Coi như chị xin lỗi thay A Kì. Em ấy...

- Chị Yên Yên... - A Kì không đành lòng nhìn Yên Yên phải chịu tội thay mình.

- Em im miệng cho chị! - Yên Yên rất ra dáng như người chị che chở em nhỏ, nén nước mắt mà nói. - Đều là lỗi do chị, em yêu cầu chị làm cái gì cũng được. Thậm chí dập đầu chị cũng sẽ làm.

- Đường Bái, anh nghĩ em dừng lại được rồi. - Mộc Hà không ngờ tình hình lại tiến triển xa như thế này, kéo tay áo Đường Bái. Bị anh kéo áo, tôi mới giật mình. Nãy giờ chị ta đang làm cái gì vậy? Đang biến tôi trở thành con nhỏ xấu xa trước mặt mọi người sao? Chị cũng thật quá thâm độc rồi.

- Anh cũng giống họ thôi Mộc Hà. - Bàn tay cứng khựng trên không trung. Mộc Hà nhìn bóng lưng trước mặt mình phát ra tiếng nói, - Nếu không phải tại anh, họ sẽ không bắt gặp chúng ta đi cùng nhau. Nếu không phải tại anh, tôi sẽ không xảy ra những chuyện này. Anh làm ơn sau này đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa có được không? Tôi đủ phiền phức lắm rồi!

- Đường Bái, nếu đánh chị mắng chị có thể làm em hả giận thì em cứ làm. Chị, chuộc lỗi với em. - Yên Yên nước mắt đầm đìa, chân quỳ đã tê rần nhưng lại cúi đầu. A Kì căm phẫn nhìn tôi, ấm ức nhưng không thể làm được gì.

- Thôi đi... - Tôi biết chị ta định làm gì, nước mắt lại không cầm được chợt rơi - Nhìn thật khó coi!

Màn hành hạ ở căn tin coi như kết thúc. Không hiểu sao giây phút đã đạt được thành quả rồi, tôi lại không nỡ nhìn, cũng không dám nhận cái dập đầu của chị ta. Bỗng thấy tôi thật ngốc, giống như đóng vai phản diện trong mấy bộ phim ở nhà. Nhưng tôi đâu có quá đáng chứ, người quá đáng ngay từ đầu là bọn họ kia mà. Tôi chỉ đáp lại những gì Đường Bái đã hứng chịu mà thôi. Lúc bắt nạt người khác thì huênh hoang, đến khi nhận đòn lại nhục nhã không đỡ nổi lấy một đòn. Tôi căm ghét bọn họ!

Nhưng cuối cùng lại bỏ qua cho bọn họ. Tôi đoán chút lương tâm cuối cùng đã giữ mình lại. Hôm nay tôi không hề muốn rớt một giọt nước mắt nào vì bọn người kia. Tại sao tôi lại xúc động như vậy? Đã tự hứa không được xen vào những cảm xúc của Đường Bái rồi kia mà.

- Đường Bái! - Mộc Hà quay phắt người Đường Bái đang chạy vô vọng về phía trước, thậm chí không cần nhìn đường.

- Anh chạy theo tôi làm cái gì? - Giấu đi gương mặt đã lấm lem nước mắt của mình, tôi yếu ớt vùng vẫy.

- Thật sự nếu không có anh, em sẽ không như bây giờ ư? - Tôi cắn cắn môi, không hiểu sao thấy câu hỏi này thật khó. - Anh nghĩ em nói đúng. Nhưng mà... dù cố gắng thế nào anh cũng không tự nhiên mà biến mất được. Xin lỗi em, anh không khống chế được việc muốn nhìn em, muốn thấy em trong tầm mắt nên cứ luôn lãng vãng trước mặt em. - Mộc Hà xúc động nói, bàn tay nắm chặt bả vai của tôi.

- Chuyện đó không liên quan đến tôi. - Mặc kệ anh ta đang muốn nói cái gì, tôi đều không muốn nghe. - Rốt cuộc anh và bọn họ cũng giống nhau mà thôi.

- Em đừng so sánh anh với bọn người đó. Anh không giống họ. - Mộc Hà bị lời cô nói chọc cho tức giận thật sự.

- Tại sao? Tôi làm gì sai sao? Bọn họ ngày trước ức hiếp Đường Bái, Yên Yên đẩy Đường Bái ra ngoài đường, Đường Bái bị anh mắng mỏ như một con chó lang thang đi xin ăn. Tại sao tất cả mọi tội lỗi đều giống như đổ lên đầu tôi vậy? - Tôi ôm đầu rên rỉ, Mộc Hà mạnh mẽ ôm lấy hai tay tôi.

- Em không sai Đường Bái, nhưng em đang tức giận đến mất lý trí. Trước đây là anh đối xử không tốt với em...

- Tôi không cần anh. - Đẩy mạnh hai tay anh ra, tôi tức giận trừng mắt. - Anh tưởng mình là ai Mộc Hà. Anh tưởng anh bố thí chút tình cảm đó thì tôi sẽ cảm kích anh hay sao? Anh thích Yên Yên mà, còn đứng đây phí thời gian với tôi làm cái gì?

- Anh không còn thích Yên Yên nữa, em nghe không hiểu sao? - Nói làm sao thì cô mới hiểu đây? Mỗi lần nói với Đường Bái câu "Anh không còn thích Yên Yên nữa", Mộc Hà lại càng khẳng định điều đó trong trái tim mình.

- Vậy thì sao? Vậy thì đã sao? - Tôi đến cuối cùng vẫn không hiểu nổi Mộc Hà đang nghĩ cái gì trong đầu. - Anh có thể vì tôi tống Yên Yên vào tù không? - Tôi cười nhếch môi. Thì ra là vậy? Anh không trả lời, có nghĩa là gì tôi còn không hiểu sao. - Không làm được chứ gì?

Không hiểu sao, biết được sự thật này, tôi thấy con tim mình nát càng thêm nát. Tôi tưởng rằng Mộc Hà nói thật, tôi tưởng rằng anh sẽ niệm tình chúng tôi là bạn bè mà bênh vực tôi, cuối cùng, anh ta vẫn đứng về phía bạn gái cũ của mình mà thôi. Tôi thấy mình ngốc giống như Đường Bái vậy, bị cùng một người đàn ông lừa cũng đau đớn lắm đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top