Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Nghỉ hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh sẽ bảo vệ em, Đường Bái. - Mộc Hà chậm rãi, lại ôm tôi vào lòng. Lần này anh ôm rất chặt và tôi thì không còn sức để chống cự nữa.

- Buông ra đi. - Chỉ có thể yếu ớt cảnh cáo anh, nhưng đương nhiên lời cảnh cáo chẳng có chút sức phản kháng nào, ngược lại còn làm Mộc Hà ôm chặt hơn. Chặt quá, người anh toàn là hương chanh, toàn là hương chanh thơm ngát. Tôi nhắm chặt mắt, tự nhiên để nước mắt rơi.

- Anh sẽ bảo vệ em khỏi thù hận, em đang mất bình tĩnh Đường Bái, anh sẽ bảo vệ em, anh không để em có chuyện đâu.

- Tôi không cần anh, anh cố chấp như vậy làm gì. Tôi không còn thích anh nữa.

- Không sao, anh thích em là được.

Mộc Hà ôm cô đang nấc lên từng hồi vào lòng. Không sao, chỉ cần Mộc Hà có lòng tin là được. Anh biết Đường Bái nhất định sẽ trở lại vui vẻ vô tư như trước. Tất cả mọi chuyện này ngay từ đầu đúng là do anh. Nếu ngay từ ban đầu anh không gặp Đường Bái thì đống chuyện rắc rối này sẽ không kéo đến. Nhưng anh lại thấy thật may mắn, may mắn vì anh gặp được Đường Bái. Đường Bái của bây giờ, là người mà anh thích nhất.

Tôi nghĩ, tại sao lại phiền phức như vậy? Cứ bỏ mặc mọi thứ như trước kia không phải tốt hơn sao? Tôi cứ là một linh hồn xa lạ đang làm nhiệm vụ của mình, còn Đường Bái là một người con gái rắc rối mà tôi không quen. Cớ sao bây giờ tôi lại dính vào rắc rối mà cô ta để lại? Tôi bắt đầu lo sốt vó khi ba nói mẹ bị tụt huyết áp phải nhập viện gấp, tôi còn cất công đi mua cháo và lấy thuốc cho bà. Những chuyện đó Đường Bái phải làm, không phải tôi, vậy mà tôi vẫn làm như đó là chuyện của mình.

Yên Yên giết người hay không là chuyện cô ta, cô ta có giết ai đi chăng nữa, thậm chí là Đường Bái, thậm chí, còn dùng những chiêu trò gì khác, cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Thực tế, người cô ta giết cũng là Đường Bái, không phải tôi, tôi tức giận với cô ta làm cái gì? Còn A Kì, A Kì kia trước đây cũng là bắt nạt Đường Bái, tôi không phải, không bao giờ phải.

Còn đoạn tình cảm của Mộc Hà mới phát sinh thì sao? Anh ta thích ai? Thích tôi? Hay là Đường Bái đây? Tôi không biết, cũng không muốn biết. Tôi không thích Mộc Hà bởi vì anh ta không rõ ràng. Tôi không thích Mộc Hà miệng nói yêu tôi nhưng trong lòng luôn bênh vực Yên Yên. Tại sao anh ta phải tự làm khó mình? Hay, nói thích tôi, để tôi cảm động mà không làm phiền đến Yên Yên? Hừ, Mộc Hà, anh không cần phải nhọc công như vậy, tôi sẽ không tìm đến cô ta nữa.

Tôi dần cảm nhận mình có một mối liên kết với Đường Bái, mãnh liệt đến không dứt ra được. Tôi đang dần trở nên là Đường Bái thật sự, dần chấp nhận thân phận này, chìm đắm trong nó, thậm chí là có ý đồ chiếm đoạt nó. Tôi rất muốn sống giống như vậy, tôi muốn vô tư như Đường Bái Bái. Nhưng lại không thể, tôi phải sống lệ thuộc vào người khác và thực hiện sứ mệnh của mình. Bây giờ thì tôi đang trong tình cảnh khốn đốn này đây.

Tra chìa khoá vào ổ, tôi phát hiện trong nhà tối om. Thì ra ba mẹ đã đi ăn tiệc cưới từ sớm, nhắn tin nhưng tôi chưa đọc. Tiếng lách tách nghe hơi vui tai, tôi đã bớt căng thẳng hơn hẳn. Nhìn thấy hình như trước nhà có bóng người. Nếu đến nhà mình sao không gõ cửa? Đứng đó dọa ma chắc?

- Sao lại là anh? - Nhìn Mộc Hà vẫn còn mặc nguyên bộ đồ hồi chiều, môi hơi tái. Không lẽ anh theo tôi suốt quãng đường khi nãy?

- Anh sợ em nghĩ lung tung. - Nhìn thấy cô đã an toàn về đến nhà thì anh yên tâm quay gót rời đi.

Mộc Hà đúng là tên ngốc nhất mà tôi từng biết. Thôi thì mặc kệ anh ta. Tôi nhốt mình trong phòng suốt một ngày, tâm trạng mới phấn chấn lên đôi chút. Thời gian bây giờ là nghỉ hè, tôi không cần phải đến trường làm gì. Dù sao ở nhà hay đến trường cũng vậy, chỉ là không có việc gì làm đâm ra hơi chán mà thôi. Đường Bái thường làm gì vào mùa hè nhỉ?

- Đi chơi ạ?

- Đúng vậy, con thích một mình bắt tàu về quê ngoại chơi.

- Lúc trước con hiếu động lắm, bây giờ chỉ lo mấy thứ mỹ phẩm trên mạng.

Đi chơi? Về quê? Không tệ. Có lẽ thân phận của tôi xuất phát từ quê ngoại của Đường Bái chăng? Ngày nhỏ Đường Bái thích về quê như vậy chắc có không ít kỉ niệm. Đang lên kế hoạch hoàn mỹ trong đầu thì điện thoại rung bần bật. Thấy cái tên Mộc Hà, tôi hơi ngập ngừng rồi cũng nghe máy.

- Alo.

- Đường Bái, em hiện tại bận gì không? Anh có đặt một cái vòng cho Jun nhưng lại bận mất, em đi lấy dùm anh đi. Địa chỉ XXX.

Hay rồi, bây giờ thì anh ta và con mèo kiếm việc cho tôi làm. Trông tôi giống ô sin lắm sao? Vậy mà cuối cùng tôi phải lết xác qua hai con phố để đi lấy vòng cổ cho con Jun. A, còn là đồ tự đặt làm. Còn có tên nó ở trên đây này. Khi mất thì liên lạc số điện thoại. Số này chắc là của Mộc Hà, còn số còn lại... tại sao lại có số của tôi trên đây? Có thể là phòng trường hợp không gọi được cho Mộc Hà. Ừ, có lí lắm.

Tôi đi thẳng đến vườn hoa đeo cho con mèo, chắc không cần ghé qua thư viện đâu. Chỉ cần điện thoại nói anh ta một tiếng là được. Ấy vậy mà khi đến nơi, tôi đã thấy một thân áo sơ mi ngồi dưới đất chơi đùa cùng con mèo. Chà, vui quá nhỉ? Còn không sợ làm lem áo cơ. Khung cảnh thật khiến người ta phát ghen, anh ta cười lúc này sao lại ngọt ngào đến thế sao? Mà tại sao tôi phải đi lấy vòng cổ cho bọn họ? Mộc Hà đang vui thấy sắc mặt hầm hầm của tôi đi tới thì đặt con mèo xuống.

- Chơi vui vẻ quá nhỉ? - Tôi ngồi xổm, tiện tay đeo cái vòng vào cổ con mèo - Thời tiết thế này anh còn bắt tôi chạy đi lấy vòng trong khi bản thân ngồi dưới bóng mát, anh cũng thật có lương tâm.

- Xin lỗi.

- Ra đây là việc bận mà anh nói? - Cuối cùng cũng mang xong vòng, tôi nhìn thẳng vào mắt anh. - Bận chơi với con mèo.

- Đường Bái, anh muốn nhìn thấy em. - Mộc Hà cụp mi, dường như là xấu hổ với lời bọc bạch của mình, tay nghịch đất. - Nghỉ hè em lại ở nhà, anh ở ký túc xá, chúng ta không có lý do gặp nhau. Cho nên anh đành kêu em đến đây. - Giọng anh nói thật uỷ khuất, tôi bắt nạt anh sao?

- Rồi sao? Anh cứ định viện cớ thế này mãi chắc, anh biết một chiêu không thể dùng hai lần mà. - Tôi buồn cười, không ngờ Mộc Hà cũng có lúc ngờ nghệt như vậy.

Anh không biết phải nói gì nữa. Đường Bái nói không sai, anh không thể cứ thế này mãi, cũng không có tư cách nào giữ cô bên mình nên lúc nào cũng viện cớ.

- Đường Bái, em có muốn làm thêm không? Trong kì nghỉ hè đó, hè mà ở nhà mãi thì chán lắm.

- Làm thêm là gì? - Mộc Hà nghĩ cô hỏi nhầm vì quá bất ngờ, "là gì" có nghĩa là "làm gì", nhưng thật không ngờ, Đường Bái quả thật muốn hỏi làm thêm "là gì".

- Làm thủ thư ở trường mình. Nghĩ xem công việc vừa nhàn nhã, hằng ngày em chỉ ngồi trong điều hòa kiểm sách, còn có thể đọc bất cứ quyển nào mà em thích. Cách vài ngày thì chỉ cần xếp sách lại chỗ cũ. Công việc như vậy lương cũng không tệ. - Đương nhiên, Mộc Hà hằng ngày còn có thể thấy cô, lại thuận tiện ngồi trong thư viện cả ngày để nghiên cứu. Quả là một mũi tên trúng nhiều con ngạn.

- Thần kỳ vậy sao? - Nhận lương? Chính là hành động nhận thành quả của lao động của chính mình sao? Oa, con người rất hay làm những chuyện này, mà tôi cũng muốn tận hưởng cảm giác tuyệt vời đó. Nghe nói, nó giống như được ăn chiếc bánh ngon nhất thế giới.

Mộc Hà thành công dụ dỗ Đường Bái vào làm việc ở thư viện. Dưới sự quen biết của anh, chuyện này dễ như trở bàn tay. Mặc dù nhà trường không biết lí do của anh là gì nhưng chỉ cần Mộc Hà mở miệng thì không có khó khăn. Thậm chí một số người còn nhận ra Đường Bái và anh có quen biết liền trêu chọc, nhưng anh chỉ nói gia đình cô gặp vấn đề kinh tế.

Tôi chính thức sẽ có việc làm. Đã trở thành người thì ít nhất cũng nên trải qua cảm giác thành tựu ấy. Nhưng việc đi làm, đó là chuyện của năm ngày sau. Tôi muốn về quê ngoại của mình trước tiên. Mộc Hà nói tôi có thể đến nhận việc bất cứ lúc nào nên tôi không lo, cũng không cần thiết phải báo với anh. Thế là tôi nhanh chóng đóng gói lên đường vào ngày hôm sau.

Mộc Hà sáng sớm đã đến thư viện ngồi đóng đô ở vị trí thuận tiện nhất, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy vị trí thủ thư ngồi. Đúng, chính là vị trí này, ngồi đây nói chuyện cũng gần nữa, không quá làm phiền đến người xung quanh, ánh sáng lại tốt, điều hòa cũng mát. Nghĩ đến cảnh sáng sớm Đường Bái đã vác gương mặt sưng húp vì dậy sớm của mình đến trường, anh thấy rất thú vị.

Nhưng ngồi cũng đã ngồi, học cũng đã học, đã qua hai tiếng đồng hồ tại sao còn chưa thấy thủ thư đến? Mặc dù mùa hè thư viện chẳng khác nào nhà hoang, cả tòa nhà lớn chưa đến chục sinh viên ngồi nhưng chí ít cũng cần một thủ thư chứ, đâu để coi thường công việc này. Hay là chiều cô mới đến?

À đúng rồi, anh có nói cô có thể đến bất cứ lúc nào cũng được, Đường Bái đương nhiên sẽ không hi sinh giấc ngủ ngày hè của mình để đến trường sớm. Là anh quá căng thẳng rồi! Mộc Hà cười khổ vò tóc. Anh khẩn trương cái gì chứ? Thật giống như tên ngốc. Lắc đầu vài cái, Mộc Hà nhanh chóng tập trung vào bài vở trước mặt.

Đợi, đợi, đợi. Đợi đến tận hai ngày, ngồi hầu như là 18/24 giờ trong thư viện, mắt hõm một hố sâu, Mộc Hà vẫn không thấy bóng dáng Đường Bái. Rõ ràng cô đã chấp nhận công việc này, tại sao lại không đến? Hay Đường Bái lười biếng đổi ý? Không đâu, nếu là trước đây thì có khả năng nhưng bây giờ, Đường Bái không phải là người dễ nuốt lời.

Mộc Hà sốt ruột gọi điện cho cô nhưng chẳng ai bắt máy. Trong lòng lại nóng như lửa đốt. Đã đến ngày thứ tư rồi anh vẫn không liên lạc được với Đường Bái. Tâm trạng bị khủng hoảng. Không còn cách nào khác, Mộc Hà sợ cô lại xảy ra chuyện. Đường Bái chưa bao giờ tắt điện thoại nhiều ngày như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top