Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Mối tình đầu của Đường Bái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều xui xẻo cuối cùng cũng xảy đến. Được ngày hôm sau khi ba mẹ đi, tôi bị ngộ độc thực phẩm, nôn mửa và tiêu chảy. Nửa đêm tôi chạy thọc mạng vào bệnh viện, bọn họ còn yêu cầu người giám hộ. Ba mẹ tôi bây giờ đều ở xa, họ hàng tôi lại chẳng quen ai, mà bây giờ cơ thể tôi đang vô cùng khó chịu.

- Ưm... - Tôi cảm nhận cả người mình như rã rời. - Mộc Hà? Tại sao anh ở đây?

- Là tối qua cô rối rít gọi điện, thều thào cầu xin tôi đến bệnh viện làm thủ tục cho cô. - Mộc Hà lấy muỗng khuấy khuấy tô cháo mới mua ngoài đường, khói còn nghi ngút.

- Tôi như vậy thật sao? - Chắc là bệnh đến mức mất trí rồi, bằng không tại sao còn gọi điện cho anh ta. Mộc Hà nín cười đưa cháo trước mặt tôi.

- Đây, ăn đi rồi uống nước cam, cô thật là rắc rối.

- Rồi rồi, tôi biết rồi. Đêm qua cảm ơn anh, anh về được rồi. - Tôi húp cháo sùn sụt. Bị đau mất mấy ngày cũng tốn nhiều thời gian.

- Cô xua đuổi người khác như vậy sao? - Mộc Hà không cam tâm nhìn thân hình ốm yếu trong bộ đồ bệnh nhân của Đường Bái. Chưa từng thấy cô đối xử với bản thân như vậy. Mộc Hà có chút lo lắng.

- Anh về đi. - Tôi nhíu mày khó chịu. Bởi vì tối qua mê man không nhớ nổi mình đã mơ gì, chỉ mơ hồ nhớ được, vẫn là mặt đường đầy máu nhưng lần này, xung quanh còn có ánh đèn rất sáng, không biết là đèn gì.

- Cô không sao chứ? - Cảm nhận trên trán bỗng truyền đến nhiệt độ mát lạnh lạ thường, tôi giật mình nhìn Mộc Hà, sau đó tức giận hất tay anh ra.

- Tôi ổn rồi, tôi nói anh về anh điếc sao? Tối qua coi như anh trả xong nợ. - Tôi bực bội cố gắng nhớ ra chuyện xảy ra tối qua, nhưng tên mọt sách Mộc Hà cứ lượng lờ trước mặt thế này không thể làm tôi không nổi giận.

- Tôi... - Mộc Hạ lần đầu tiên bị mắng đến ngu người. Anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại làm nhiều chuyện dư thừa như vậy. Bây giờ thì Đường Bái thật sự khó chịu vì sự xuất hiện của anh. Bỗng nhiên, Mộc Hà hơi lo, lo có một ngày nào đó cô sẽ đối xử lạnh nhạt và khó chịu với anh như vậy.

Mộc Hà đi về. Đồng thời thấy bác sĩ vào phòng nói vài câu gì đó với Đường Bái, sắc mặt cô rất nghiêm trọng. Đêm qua anh không ở kí túc xá mà ở nhà, thật may, nếu không cô gọi điện thì cũng không biết phải làm sao. Lần đầu tiên Mộc Hà cảm thấy may mắn đến thế. Thật ra hôm qua, Đường Bái không phải gọi điện cầu xin mà là chỉ yêu cầu anh đến bệnh viện làm thủ tục cho cô gấp.

Không cần biết nguyên nhân là gì, chỉ cần là bệnh viện, Mộc Hà đều sợ đến mức run người. Huống hồ giọng nói lúc đó của cô thê lương như vậy, tính cách lại cẩu thả, lúc trước còn không cẩn thận bị tai nạn xe đến suýt mất mạng. Mộc Hạ bị doạ cho đầu óc trống rỗng.

- Bác sĩ, lại gặp nhau rồi. - Tôi cười khì khì nhìn bác sĩ trước mặt.

- Chúng ta thật có duyên. - Bác sĩ vẫn còn nhớ gia đình này lúc trước rắc rối thế nào - Bệnh nhân mà có duyên quá với bác sĩ cũng không tốt lắm.

- Ông nói đúng. Mạng của tôi đúng là lớn. - Nghịch nghịch lọn tóc trên tay, tôi bỗng thấy hứng thú nói chuyện với ông ta. - Lúc trước tai nạn của tôi xảy ra thế nào vậy?

- Ai mà biết, nghe nói chỉ là tai nạn ô tô bình thường. Người lái xe còn lớn miệng nói lúc đó là cô tự mình lao ra ngoài đường.

- Không thể nào, người tỉnh táo như tôi làm sao tự lao ra trước đầu xe được.

Người tỉnh táo như tôi? Người tỉnh táo như Đường Bái sao lại lao ra đầu xe? Trừ khi, trừ khi cô ta có ý định tự sát...

Tại sao Đường Bái lại muốn tự sát? Không lẽ là vì tình? Là vì Mộc Hà sao? Chuyện đó là không có khả năng. Tính cách Đường Bái thế nào tôi vô cùng hiểu rõ. Người có sắc, có tiền như cô ta, không có Mộc Hà vẫn sống tốt vô cùng. Huống hồ trước khi gặp tai nạn, quan hệ Mộc Hà và Yên Yên không tốt, đáng ra Đường Bái nên vui mừng chứ.

Hay là, có biến cố xảy ra. Sức khoẻ có vấn đề? Không, tôi đã xem qua báo cáo kiểm tra tổng quát chỗ bác sĩ, sức khoẻ cũng tốt. Gia đình có chuyện? Ba mẹ cô ta cưng chiều cô ta như vậy, làm sao cãi nhau. Bạn bè xích mích? Chắc không phải là không chịu nổi đả kích bị người khác nói mình là thứ ba xen vào chuyện người khác chứ? Buồn cười, Đường Bái hung hăng nóng nảy, nếu bị ức hiếp chắc sẽ không ngồi yên hứng đòn.

Tại sao Đường Bái lại tự sát?

- Lão Vương, ông nghĩ xem, con người có phải rất phức tạp không?

- Bây giờ cô mới biết sao? - Lão Vương bày vẻ mặt của người từng trải. - Nhân tiện, chuyện của cô thế nào rồi?

- Tôi vừa phát hiện thân xác của mình muốn tự tử.

- Kì diệu vậy. - Lão phì phèo điếu thuốc trước mặt.

- Nếu tôi biết được tên và ngày sinh của mình, có lẽ sẽ dễ dàng hơn. - Tôi ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.

- Nếu như vậy thì vốn chẳng có chuyện này xảy ra. Cô nên biết cô không phải người đầu tiên muốn trở lại làm người. Nhưng nếu mọi chuyện đều dễ dàng như vậy thì cái chết còn có ý nghĩa gì. Cũng giống như cô, không phải bất thình lình được chọn.

- Tại sao tôi lại trở thành thế này? - Não nề lại thêm não nề. - Lão Vương, nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ, thân xác này sẽ như thế nào?

- Tiểu quỷ, thân xác này vốn đã chết từ vụ tai nạn rồi. Nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, sự thật vẫn cứ diễn ra, có nghĩa là thân xác này đã chết được một năm và trong một năm qua, không ai nhở nổi một người như cô đâu.

- Nếu như vậy, tất cả mọi người đều quên tôi sao? - Bỗng nghĩ đến chuyện đó, tôi thấy thật đau lòng. Tôi không muốn mình bị lãng quên. Mộc Hà, ngày hôm kia tôi còn mắng anh hơi nặng lời, cũng không muốn anh quên tôi.

- Nha đầu, tôi đã nói với cô, đừng gieo rắc tình cảm của mình nhiều quá, nếu không người chịu tổn thương sẽ chỉ có mình cô.

Lời nói đêm đó của lão Vương, tôi mãi cũng không quên được. Thật sự, tôi đã đặt quá nhiều tình cảm vào chuyện này rồi sao?

Mặt đường đầy máu đó, rốt cuộc là của tôi, hay là, của Đường Bái?

Ngày hôm nào đó, ba mẹ rốt cuộc cũng về nhà, mang bao nhiêu là đặc sản, còn bảo tôi đem tặng bạn vài hộp bánh quế. Tôi không có bạn bè, mà cũng không dại gì lại đi tặng bánh cho người ta, để ở nhà ăn chẳng phải sướng hơn sao? Cứ ăn từ từ là được. Vì vậy, những ngày nay lương thực chính của tôi lại là bánh quế.

Từ hôm xuất viện đến giờ, tôi chưa gặp lại Mộc Hà. Càng nghĩ, tôi càng có mặc cảm tội lỗi với anh ta. Không thể nào, mắng thế là đáng. Trước đây anh ta cũng mắng Đường Bái như vậy thôi, hơn nữa còn dai dẳng suốt một năm trời, tôi mắng anh ta một chút thì có làm sao?

Nhưng mà, người mắng thực sự lại là tôi, không phải Đường Bái. Cho nên, không tính. Không tính vẫn là không tính, tôi vẫn thấy có lỗi với Mộc Hà. Dự báo thời tiết hôm nay bảo có mưa, tôi lại không tin, không mang theo ô. Bây giờ thì hay rồi, đứng dưới thư viện chờ mưa ngưng mới dám chạy về. Mưa lâm râm không nói, đây là là mưa rào, mưa giông, mưa như trút nước. Tôi thì lại rất nhát, rất sợ lạnh cho nên không dám bước chân ra ngoài.

Thôi thì từ đây đến chiều cũng không có việc gì gấp, đứng đây đợi cho đến lúc hết mưa cũng được. Thấy hơi đói bụng, tôi lại lôi hộp bánh quế bỏ bừa trong túi ra nhai. Vào một mùa hè nóng bức thế này mà có một cơn mưa thì đúng thật là thiên đường.

Phập... một màu vàng chanh hiện ra, che phủ cả tầm mắt tôi, ngăn những giọt mưa vô tình bắn lên áo. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, là ô của Mộc Hà.

- Không có ô à? - Anh nhìn tôi cười dịu dàng.

- Nếu có tôi đã không đứng ở đây. - Hỏi thừa. Anh ta thì tốt rồi, có ô có thể nhanh chóng đi về.

- Có muốn quá giang không?

Tôi nhíu mày nhìn anh. Âm thanh tí tách của mưa làm khung cảnh vội trở nên nhạt nhòa, rất quen thuộc. Là quen thuộc đối với Đường Bái. Nhưng giọng nói này, vẻ mặt này, chiếc ô này, cả câu "Có muốn quá giang không?", đều thuộc về Đường Bái. Tôi mơ màng nhìn anh, có gì đó nghẹn lại ở họng.

- Anh, chúng ta từng thế này sao? - Tôi cảm giác tim mình đập rất mạnh, là nhịp tim của Đường Bái sao? Không, cô ta đã chết rồi kia mà, sao có thể?

- Cô nhớ cũng thật dai. - Mộc Hà nghĩ một chút rồi cong môi, đút tay vào túi quần. - Hình như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, là ở ký túc xá nữ. Lúc đó tôi đến thăm Yên Yên nhưng vì cô ấy đi vắng nên mới gặp được cô. Trời cũng mưa to như vậy, cô lại không mang ô, cho nên tôi tốt bụng cho cô quá giang.

- Không ngờ sự tốt bụng của anh lại mang theo con đỉa Đường Bái. - Tôi giật giật khóe môi. Có thể cảm thấy cảm xúc của Đường Bái về kí ức này rất mãnh liệt. Có thể lúc ấy Đường Bái đã phải lòng Mộc Hà, vừa gặp đã yêu?

- Cô nói sao?

- À, không, không có gì. - Cười hề hề nhìn anh, tôi vội lảng sang chuyện khác - Đi, đi thôi.

Trên con đường này, có lẽ Đường Bái đã yêu anh đơn giản như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top