Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thời 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời 11

 

Nước suối ấm áp, mĩ tửu ngập tràn.

 

Một đàn bồ câu trắng muốt sà xuống từ bầu trời bao la rồi đậu bên suối nước nóng của Hoàng Hà sơn trang.

“Bẩm tiểu thư, là bồ câu đưa tin”.

Mấy a hoàn bên cạnh suối chậm rãi đưa chiếc khăn màu trắng qua.

Một cánh tay vẫn còn đẫm nước thò ra, thon dài trắng trẻo chẳng khác nào bạch ngọc, như ẩn như hiện trong sương khói mịt mù, nhẹ nhàng lên tiếng:

“Ừm.”

Giọng nói như có ma lực khiến cho người nghe cảm thấy dễ chịu từ tận đáy lòng, hệt như có cảm giác vừa mới thưởng thức xong một tách trà hảo hạng.

Đám bồ câu đậu bên suối tập hợp thành một nhóm, cất tiếng kêu ríu rít, một con bồ câu béo ị bị đẩy bật xuống nước, lập tức cất cánh bay vút lên trời.

“Cô ấy đang ở Ngự Kiếm sơn trang sao?”.

Người đang ngâm mình trong nước nóng bỗng đứng dậy, bộ tóc dài óng mượt như lụa xõa xuống ngang lưng, khuôn mặt vẫn còn đẫm những giọt nước, hơi hơi đỏ ửng, diễm lệ vô cùng.

Những người hầu cận đứng hai bên máu mũi tuôn trào, trái tim loạn nhịp…

Đáng tiếc là cảnh đẹp nhanh chóng bị phá vỡ.

Đang tung cánh lượn trên bầu trời, đám lông đuôi con bồ câu trắng hơi vểnh lên rồi dũng cảm thải một bãi phân trắng thẳng xuống đầu của mỹ nữ.

Mấy người hầu cận hoảng sợ đưa mắt nhìn người đang đứng trong hồ nước, hoang mang giải thích:

“Chuyện này… tiểu thư… gần đây, lũ bồ câu đổi sang ăn ngô, thỉnh thoảng có một vài con bị tiêu chảy cũng là chuyện bình thường…”

Mỹ nữ đứng trong hồ nước khóe miệng hơi co giật, bàn tay run rẩy hệt như bị trúng gió rồi vò bức thư đó thành hình tròn, kẹp giữa hai ngón tay, sắc mặt xanh tím, ngẩng đầu nhìn cánh chim tự do trên bầu trời, nheo mắt ngắm bắn…

Quả nhiên là võ công cái thế!

Trúng “đạn chỉ thần công”, con bồ câu béo ị hỗn xược kia lập tức rơi vèo xuống, hai chân bị mỹ nữ kẹp chặt, đôi mắt tỏ ra hoàn toàn vô tội…

Người a hoàn đứng trên bờ mồ hôi nhễ nhại, tiếp tục giải thích:

“Tiểu thư, tiểu nhân nhận ra con bồ câu này, ngoại hiệu của nó là Tiểu Du Lợi. Con bồ câu này tham ăn tham uống, thích ngủ…”

Vừa nghe thấy hai chữ “Du Lợi”, hai mắt mỹ nữ trong hồ sáng bừng lên, chăm chú nhìn đôi mắt vừa ngây thơ vô số tội vừa đần độn của con bồ câu kia, khẽ cất tiếng cười:

“Vừa tham ăn tục uống lại vừa thích ngủ, quả nhiên là giống hệt với thói quen của một ai đó”.

Nàng vừa cười vừa bỏ ngón tay đang siết chặt lấy hai cẳng của con bồ câu ra.

“Nể tình ngươi có một cái tên rất hay nên ta tha cho ngươi lần này.”

Vừa được tha bổng, con bồ câu ngốc nghếch, béo ị ngay lập tức sà lên đầu của mỹ nữ, rung cánh, cong mông, tiếp tục chiến đấu… ngoan cường thả thêm một bãi phân trắng xóa to hơn trước lên đó.

Hai bãi cộng lại thật chẳng khác nào một đóa cúc Ba Tư chễm chệ nở trên đầu Hoàng Mỹ Anh.

Người a hoàn đứng bên cạnh cuối cùng không chịu được thêm bất cứ đả kích nào nữa, mắt trợn tròn lên rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Làm sao có thể không ngất đi được chứ?

Tiểu thư nhà họ có bệnh sợ bẩn, toàn trang không ai không biết. Cho nên, chỉ có thể tự mình ngất đi trước khi để tiểu thư trực tiếp ra tay đánh cho bất tỉnh nhân sự.

“Ha ha ha ha…”.

Nằm ngoài dự kiến của kẻ bị ngất lẫn chuẩn bị ngất, mỹ nữ trong hồ nước không những không tức giận mà còn bật cười lớn, trong đôi mắt sáng thể hiện rõ niềm vui.

“Quyền Du Lợi, không ngờ lại có một con vật giống hệt như cô.”

Cười mãi, cười mãi, một lúc sau, nàng mới im lặng, đội trên đầu cả đống phân chim lớn, Hoàng Mỹ Anh thất thần nhìn con bồ câu béo ị, lông trắng muốt đang đậu bên bờ, đôi môi hồng khẽ nhếch lên, nở thành một nụ cười dịu dàng, ấm áp.

Được thôi, núi không đến tìm ta thì ta sẽ đến tìm núi.

Cho nên, Quyền Du Lợi, cô không đến tìm ta thì ta sẽ đến tìm cô…

--

Ở chốn xa xôi, trước cửa Ngự Kiếm sơn trang, đang bận rộn sắp xếp hành lí, Quyền Du Lợi bỗng hắt xì hơi một cái. Nước mắt nước mũi tèm lem, cô đưa tay lên day day chiếc mũi bé xinh đến mức đỏ hồng cả lên.

“Mặc vào!”.

Trịnh Tú Nghiên vứt chiếc áo khoác đang mặc trên người mình qua, vẻ mặt lạnh lùng, không mang chút biểu cảm.

“Đường đi rất xa, ta không muốn chung đường cùng một con quỷ bệnh tật.”

Rõ ràng là một cử chỉ thân tình nhưng lời nói phát ra từ miệng nàng mãi mãi lạnh giá tựa băng.

May thay, từ nhỏ đến lớn, Quyền Du Lợi đã nghe chán những lời nịnh nọt, ngọt ngào nên khi người khác lạnh lùng với mình, cô lại cảm thấy họ đang vô cùng chân thành, thật lòng thật dạ quan tâm đến mình.

Cô cười tươi đến mức mũi với mắt nhúm thành một đống.

“Quyền Du Lợi, con hãy giúp ta chăm sóc Nghiên nhi nhé!”.

Đại phu nhân nắm lấy tay của Quyền Du Lợi, dặn dò hết lần này đến lần khác, từ tính cách của Trịnh Tú Nghiên cho đến thói quen ăn uống của nàng, không còn thiếu bất cứ chuyện gì.

Trịnh Tú Nghiên im lặng đứng bên cạnh nghe, một hồi lâu sau, chút nhẫn nại cuối cùng trong nàng hoàn toàn cạn kiệt. Cánh tay vươn ra, ngoắc lấy phần thắt lưng Quyền Du Lợi, kéo cô vào xe, rồi nàng lạnh lùng quay sang từ biệt mẫu thân:

“Mẫu thân đừng tiễn nữa, xin hãy quay về!”

“Còn nữa, Quyền Du Lợi, gần đây kiếm kiếp của Nghiên Nhi hay phát tác, con nhớ phải chăm sóc nó tận tình nhé, đừng để nó một mình cố gắng chịu đựng!”.

Đại phu nhân nước mắt nhạt nhòa, đứng bên cửa sổ chiếc xe ngựa, nói lời tiễn biệt sau cùng với Quyền Du Lợi.

Quyền Du Lợi thò đầu ra khỏi xe ngựa, ra sức gật gật rồi lớn tiếng nói:

“Cháu sẽ chăm sóc nàng ấy tận tình, nửa bước cũng không rời xa!”

Trịnh Tú Nghiên im lặng ngồi trong xe, hai mắt nhắm chặt như đang thiền, nghe thấy lời đảm bảo “nửa bước không rời xa” của Quyền Du Lợi, không kiềm chế được mà nhếch miệng lên. Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc Quyền Du Lợi rụt cổ vào trong xe, nàng lại phục hồi khuôn mặt lạnh giá như băng thường ngày.

“Tú Nghiên, chúng ta sẽ đi đâu?”

“Tìm thuốc giải độc, đi Miêu Trại”.

Từ trước đến nay, nàng không bao giờ nói nhiều, lời nói thốt ra vô cùng rõ ràng, ngắn gọn.

Trước tiên, cần phải tìm được thứ thuốc làm chậm thời gian phát độc của loại độc trong người Quyền Du Lợi, sau đó, cô mới có đủ thể lực để cùng nàng lên đường tới Miêu Trại lấy thuốc giải.

Đường đi rất xa xôi…

Thời gian rất dài…

Nàng và cô sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau.

Ánh mắt của Trịnh Tú Nghiên khẽ lướt qua Quyền Du Lợi rồi đặt lên thanh kiếm Thư Thanh đang giắt bên thắt lưng của cô, lặng thầm thở dài ngán ngẩm.

Quả nhiên… đã bị buộc chặt vào nhau rồi.

==

Hành trình ngọt ngào

Nơi đầu tiên hai người phải đến chính là đất Thục.

Mục đích là tìm kiếm thần y tài giỏi và thần bí nhất giang hồ.

Tương truyền, đan dược của ông có thể khiến người chết sống lại, người sống thành tiên. Viên đan dược đựng trong chiếc túi nhỏ đeo trên cổ Trịnh Tú Nghiên cũng chính là do ông ấy điều chế ra.

Đáng tiếc rằng ông ấy đã hoàn toàn bặt vô âm tín từ mười mấy năm trước.

Lần cuối cùng ông ấy xuất hiện chính là ở đất Thục.

Cho nên, mục tiêu của hành trình lần này khá mơ hồ, mong manh. Mặc dù vậy, Quyền Du Lợi vẫn cảm thấy vô cùng lạc quan, tay trái cầm táo, tay phải cầm lê, miệng cắn liên tục, cực kì hứng khởi.

Chiếc xe ngựa cứ lắc lư hết bên này rồi lại bên kia, người đánh xe ngựa đến gần lúc xuất phát mới nói là chỉ đưa họ đi một chặng. Có lẽ do nhớ vợ thương con và gia quyến trong nhà nên ông ấy đánh xe rất nhanh.

“Quay lưng lại mà ăn!”.

Trịnh Tú Nghiên trợn mắt, lạnh lùng chỉ vào Quyền Du Lợi, nói: “Cô, ồn ào quá!”

Bị nàng lườm một cái ớn lạnh, Quyền Du Lợi lập tức ngậm miệng lại, nắm chặt nửa quả táo trong tay, tự nhiên chỉ muốn hét lớn.

Một miếng táo nhỏ như dồng tiền cô chưa kịp nhai đã vội trôi tuột xuống, kẹt cứng ở cổ họng của cô, muốn ho lên không xong nuốt xuống cũng chẳng được.

“Cứu mạng với, sắp xảy ra chết người rồi!”.

Quyền Du Lợi đưa tay ôm lấy cổ, nước mắt dầm đìa nhìn sang Trịnh Tú Nghiên.

“Phiền phức!”.

Đang nhắm mắt, Trịnh Tú Nghiên đành mở mắt ra, tiến lại gần bên.

Quyền Du Lợi nắm ngay lấy tay của nàng, vốn dĩ là định chỉ cho nàng biết rõ miếng táo đang nằm kẹt ở chỗ nào trong cổ họng, nào ngờ Trịnh Tú Nghiên đột nhiên lắc lắc cánh tay, thành ra bàn tay kia đáng lẽ phải sờ lên cổ họng của Quyền Du Lợi đột nhiên rơi xuống, “hạ cánh” trúng... phần ngực hơi nhô lên của cô.

Chỉ trong thoáng chốc, hai người đột nhiên đông cứng lại như tượng.

“Ưm... ưm...ưm”.

Quyền Du Lợi là người đầu tiên bừng tỉnh lại, khuôn mặt đỏ bừng, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trước ngực mình, liên tục nuốt nước miếng.

T

rước khi mấy tiếng “ưm ưm” kia vang lên, bàn tay của Trịnh Tú Nghiên vẫn đặt trên phần ngực của Quyền Du Lợi, vẫn luôn ở đó, luôn luôn ở đó. Thông qua bàn tay, nàng còn có thể cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt truyền ra từ lồng ngực cô. Khuôn mặt nàng đột nhiên ửng đỏ lên, đôi mắt lộ rõ sự kinh ngạc, tập trung cao độ như đang chìm trong trạng thái ngồi thiền.

Nghe thấy phản ứng của Du Lợi, Trịnh Tú Nghiên bất ngờ bừng tỉnh khỏi mộng mị, toàn thân run rẩy, dáng vẻ như vừa trông thấy quỷ, phản ứng y hệt như gặp phải một đòn tấn công vô cùng dữ dội, đôi tay theo phản xạ đẩy về phía sau.

Cũng chính cú đẩy này đã giúp cho miếng táo trôi tuột vào phía trong cổ họng Quyền Du Lợi.

“Cứu mạng với!”.

Trơn tuồn tuột, Quyền Du Lợi bị Trịnh Tú Nghiên đẩy cho một cái, bay vút từ trong xe ra phía ngoài rồi lăn lông lốc mấy chục vòng, tay trái cầm chắc trái táo, tay phải nắm chặt trái lê, lăn lộn vô cùng gian khổ.

Người đánh xe ngựa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liền quay đầu hỏi:

“Trịnh tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”

Trịnh Tú Nghiên ngồi trong xe, trên mặt vẫn còn lưu lại nét ửng đỏ ban nãy, tay còn để nguyên chỗ cũ, ánh mắt thất thần nhìn vào bàn tay mình, nghe thấy câu hỏi của người đánh xe bèn trả lời:

“Cô ấy, rơi khỏi xe rồi.”

Người đánh xe ngay tức khắc tốt bụng tiếp lời:

“Có lẽ là ngủ say quá nên lăn ra khỏi xe chăng?”

Quyền Du Lợi nằm lăn trên mặt đất, khuôn mặt đẫm lệ.

Trên tay vẫn đang cầm chặt hai thứ quả kia.

Trịnh Tú Nghiên nhấc áo nhảy xuống, nhanh chóng bay tới, kéo lấy Quyền Du Lợi, sắc mặt căng thẳng, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, xác định rõ không có bất cứ tổn hại nào, nàng không khỏi cảm thấy kì lạ, bèn lên tiếng hỏi:

“Cô khóc cái gì?”

“Trái lê bị đè nát rồi.”

Cô khóc đến chết đi sống lại chỉ vì lương thực bị lãng phí mà thôi.

Hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, Trịnh Tú Nghiên nắm tay kéo Quyền Du Lợi đi về phía xe ngựa. Nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nỗi nghi hoặc của người đánh xe đang đứng bên cạnh, nàng liền quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc dặn dò Quyền Du Lợi đang lơ ngơ phía sau:

“Ngủ cho tử tế, đừng có lăn lộn linh tinh!”

Ân cần, cặn kẽ, cứ như thể Quyền Du Lợi thực sự ngã xuống xe ngựa vì đã ngủ quá say vậy.

Người đánh xe phút chốc bàng hoàng tỉnh ngộ.

Quyền Du Lợi không biết nói gì ngoài việc tỏ ra vô cùng thất vọng trước hành vi mở to mắt nói dối giữa thanh thiên bạch nhật của nàng.

Trước ánh mắt vô cùng, vô cùng thất vọng của Quyền Du Lợi, Trịnh Tú Nghiên đương nhiên lựa chọn cách giả vờ như không thấy. Nhắm mắt, thở đều, ngồi thiền với vẻ mặt vô cùng thản nhiên, giả vờ đang ngủ gật như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có điều, hàng mi động đậy không thôi đã hoàn toàn bán đứng chủ nhân của nó, biểu hiện rõ tâm trạng bất định của nàng lúc này.

--

Khi xe đến trước cửa khách điếm, trời đã tối đen như mực.

Thị trấn nhỏ này cực kì ít người, ngay đến một khách điếm cho ra hồn cũng chẳng có. Căn khách điếm duy nhất có thể chấp nhận được thì phòng ốc cũng cũ nát, ọp ẹp. Những thanh gỗ bị thời gian ăn mòn đã chuyển sang màu ghi bạc, chiếc đèn lồng vốn dĩ phải có màu đỏ tươi cũng nhạt thành màu cam, bị bụi bẩn đọng két. Mỗi bước chân lên sàn nhà đều tạo nên những tiếng cót ca cót két.

Nhìn thấy có khách đến, ông chủ cũng chẳng thèm nhiệt tình đứng dậy tiếp đón.

“Cho hai căn phòng thượng hạng!”

“Không có”.

Ông chủ khách điếm trả lời vừa nhanh vừa gọn.

“Ở chỗ chúng tôi chỉ có phòng trọ lớn dùng chung mà thôi.”

Tới đây ngủ trọ hầu hết là những đại hiệp hoặc lái buôn đang vội vã lên đường đến thị trấn tiếp theo nên thông thường, bọn họ chỉ tạm thời ở lại một đêm, không có bất cứ yêu cầu nào đặc biệt về chỗ ở hết. Những người có điều kiện kinh tế hơn thì toàn nhanh chóng phi ngựa, không đến một canh giờ là có thể tới được thị trấn lớn hơn để được lưu lại trong các gian phòng thượng hạng ở đó. Cho nên, khách điếm ở đây chỉ thiết kế những phòng trọ thông thường cho mọi người dùng chung mà thôi.

Đứng sau lưng Trịnh Tú Nghiên, Quyền Du Lợi cau mày nhăn nhó thò đầu ra, nói chen vào:

“Ta không muốn ở phòng chung, ở đó có rất nhiều chấy rận.”

Ông chủ cười nhạt, chỉ vào con đường nhỏ trước mặt rồi nói:

“Hai người có thể tiếp tục lên đường, thị trấn phía trước vừa rộng lớn vừa sầm uất, khách điếm ở đó có phòng thượng hạng đấy!”

Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng nhìn sang ông chủ, lại vứt thêm một nén bạc nữa, nhanh chóng đưa ra giải pháp:

“Chúng ta không ở căn phòng dùng chung. Chúng ta sẽ nghỉ tại phòng ngủ của ông.”

Ông chủ khách điếm nhìn nén bạc trên mặt bàn rồi nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Trịnh Tú Nghiên, nghiến răng từ chối:

“Không được!”

Cứ nghĩ tới chiếc giường đầy chấy rận, căn phòng nồng nặc mùi ẩm mốc, Quyền Du Lợi vô cùng lo lắng, vội vã rút kiếm ra, hét lớn:

“Ta muốn một căn phòng đơn, ta muốn được đi tắm...”

Thanh kiếm màu xanh trong tay cô hạ lên hạ xuống, chỉ thẳng vào ông chủ, nộ khí đùng đùng.

Trịnh Tú Nghiên lặng lẽ nhìn Quyền Du Lợi dọa nạt ông chủ, không hề có ý định ngăn cản.

Mặc cho Quyền Du Lợi có dọa nạt đến mức nào, ông chủ khách điếm vẫn cứ lắc đầu quầy quậy. Ban đầu, ông rất lo ngại thanh kiếm đang chỉ về phía mình, nhưng rất nhanh sau đó, ông nhận ra rằng Quyền Du Lợi chẳng hề có chút công lực nào cả.

Sau khoảng một tuần trà, cuối cùng Trịnh Tú Nghiên cũng mất hết nhẫn nại, lặng lẽ đi qua chỗ Quyền Du Lợi đang la lối om sòm. Nàng rút thanh kiếm của mình ra, thẳng tay xuất chiêu chém chiếc bàn trước mặt thành hai khúc gọn ghẽ và đẹp mắt.

Sau đó, trước ánh mắt thất thần như gà gỗ của ông chủ quán trọ, nàng từ từ, chậm rãi, nhã nhặn cúi xuống nhặt nén bạc đưa thêm trước đó, đặt vào trong ống tay áo của mình rồi lạnh lùng lớn tiếng ra lệnh: “Ông, chuyển ra!”

Mang theo khí thế không thể chống cự, nàng cao ngạo ngầm tuyên bố:

Nơi này đã thuộc địa phận sở hữu của Trịnh Tú Nghiên!

Lặng nhìn chiếc bàn bị chém đứt đôi, vết chém dứt khoát, đường kiếm sắc bén, ông biết ngay đây là một cao thủ võ lâm. Lần này, ông chủ khách điếm suýt chút nữa thì bật khóc thành tiếng, vội vã gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Tâm trạng của Trịnh Tú Nghiên lúc này đột nhiên trở nên vô cùng vui vẻ, quay đầu qua nhìn Quyền Du Lợi, gật gật dầu rồi đưa lời tán thưởng:

“Rút kiếm rất đẹp!”

Không biết nàng đang tự khen mình hay là thực sự khen ngợi Quyền Du Lợi nữa.

Nhìn chiếc bàn đã bị chém thành hai mảnh trên mặt đất rồi nghe lời khen ngợi có thể tạm xem là chân thành của nàng, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy, mẹ kiếp, thì ra trên thế gian này, những lời mỉa mai lại có thể được nói ra một cách đầy cá tính như vậy!

Quả nhiên là tiểu thư Tú Nghiên một chiêu có thể chém ngọn Hoàng Sơn thành hai mảnh.

Nghĩ tới đây, đôi mắt sùng bái của Quyền Du Lợi lại một lần nữa lặng lẽ hướng về phía tiểu thư Tú Nghiên.

Căn phòng của ông chủ quán trọ quả nhiên rất sạch sẽ, gọn gàng. Cả mặt sàn và trên bàn đều được lau dọn không dính hạt bụi nào. Ở trên cửa sổ còn treo một chiếc chuông gió, thi thoảng lại kêu lên những tiếng leng keng vui tai. Mỗi khi có người bước qua khu hành lanh bên cạnh phòng, chiếc chuông gió lại rung động theo.

Quyền Du Lợi nghịch chiếc chuông gió một lúc, sau đó nhảy bật lên giường.

“Oa, chiếc giường này lớn quá!”

Đây đích thực là một chiếc giường lớn, chiếm đến quá nửa diện tích căn phòng. Trên giường trải một tấm ga dày dặn, ngoài ra còn có một chiếc chăn lớn thêu hình những bông hoa mẫu đơn đỏ thắm, được gấp gọn ghẽ.

Trông thấy cái chăn, Quyền Du Lợi mắt sáng rực lên, nhoài người tới, ôm chặt lấy nó rồi chét lớn:

“Tú Nghiên, không ngờ chiếc chăn này lại có màu đỏ rực rỡ.”

Trịnh Tú Nghiên khoanh tay trước ngực, mặt không biểu cảm nhìn vào Quyền Du Lợi đang ôm chăn lăn đi lộn lại trên giường, nhìn cô chẳng khác nào một chú mèo con, trông đáng yêu vô cùng.

Trong đôi mắt nàng bất giác lộ rõ nét cười rạng rỡ.

“Ta cảm thấy hai chúng ta thật giống...”.

Quyền Du Lợi đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt chứa chan ý tình, miệng cười tủm tỉm, nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên, thẹn thùng nói:

“Thật giống như đang trong thời kì tân hôn ý...”

“Không tin thì nàng xem đi, xem đi!”.

Cô kéo chiếc chăn ra khỏi giường, cầm hai đầu chăn giơ lên cho Trịnh Tú Nghiên nhìn như thể đó là một bảo vật.

Dưới ánh nến, chiếc chăn đỏ phản chiếu ra biết bao ánh hào quang lãng mạn.

Khuôn mặt thoáng co giật, Trịnh Tú Nghiên từ từ đưa tay lên, lặng lẽ rút thanh bảo kiếm phía sau lưng ra. Đột nhiên, nhanh như tia chớp, chiếc chăn màu đỏ mà Quyền Du Lợi đang cầm trên tay ngay tức khắc bị chém thành hai mảnh.

Sau khi đám bông gòn đã rơi rụng xong, Quyền Du Lợi nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên khuôn mặt lạnh như băng, tay ôm chặt thanh kiếm, mím môi đầy tức giận, trong ánh mắt lại bộc lộ rõ sự thẹn thùng, xấu hổ.

 

Hả? Hình như không phải đang tức giận...

“Tú Nghiên, nàng đang thẹn thùng sao?”.

Quyền Du Lợi vứt chăn sang một bên, nhanh chóng chạy đến trước mặt Trịnh Tú Nghiên.

Nàng ngại ngùng quay mặt sang một bên rồi nói:

“Im miệng!”

Đôi tai đỏ ửng lên, dưới dánh nến trông nàng lại càng rực rỡ, dáng vẻ vô cùng quyến rũ.

“Đúng thật rồi, đúng vậy rồi!”.

Cô hứng khởi nhảy nhót quanh người nàng.

“Không ngờ nàng lại còn biết đỏ mặt, ha ha, đỏ mặt thật rồi này!”

Khuôn mặt lại càng thêm đỏ rực, Trịnh Tú Nghiên quay đầu qua, thẹn quá hóa bực, nàng quát lớn:

“Lắm chuyện!”

Nhìn thấy vẻ tức giận không thể tỏ hết được của Trịnh tiểu thư, Quyền Du Lợi cảm thấy vui vẻ vô cùng, nhanh chóng xông tới chỗ nàng cùng một cái ôm thắm thiết.

Thật sự đáng yêu quá đi, đôi tai của nàng hồng hồng, hai bên má đỏ đỏ, thế mà giọng nói vẫn cố tỏ ra lạnh lùng như không có chuyện gì, không ngờ Trịnh tiểu thư cũng có lúc thẹn thùng, ngượng ngùng đến vậy.

Trịnh Tú Nghiên cau chặt đôi mày, đẩy Quyền Du Lợi sang một bên.

Đột nhiên, một luồng chân khí từ phía Đan Điền từ từ chạy khắp tứ chi, mang theo nỗi đau đớn, rát bỏng như muốn thiêu rụi cả lục phủ ngũ tạng trong cơ thể nàng. Khuôn mặt Trịnh Tú Nghiên dần dần trở nên trắng bệch, tay bất giác đưa lên ôm lấy ngực, những giọt mồ hôi lớn không ngừng tuôn trên vầng trán.

“Tú Nghiên, nàng làm sao thế?”.

Quyền Du Lợi nhận ra có gì đó không ổn, thu lại ý định xông tới ôm chặt nàng lần nữa, lập tức ngồi xổm xuống, nhìn Trịnh Tú Nghiên:

“Kiếm kiếp của nàng lại phát tác rồi hả?”

Trịnh Tú Nghiên không trả lời, loạng choạng men theo tường, di chuyển từng bước, từng bước một.

Khó khăn lắm nàng mới đi tới được bên cạnh giường tay vừa buông ra khỏi tường, đã ngồi phịch xuống mặt giường.

“Cô đừng làm phiền ta, cứ một mình chơi đi!”.

Trịnh Tú Nghiên ngồi xếp bằng trên giường, từ từ vận khí, luồng chân khí trong người lại càng di chuyển nhanh hơn, nỗi đau đớn bắt đầu lan tỏa khắp nơi trên cơ thể.

Đột nhiên cổ họng tanh ngòm, nàng bất ngờ phun ra cả ngụm máu tươi.

Đến lúc này, Quyền Du Lợi mới thực sự cảm thấy sợ hãi. Cô đứng nép trong góc tường, chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ làm kinh động đến Trịnh Tú Nghiên, khiến cho khí mạch của nàng càng thêm rối loạn.

Sau khoảng một tuần hương, sắc mặt Trịnh Tú Nghiên mới từ từ hồng hào trở lại, tuy môi vẫn còn nhợt nhạt, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi nhưng đôi mày nãy giờ vốn cau chặt lại đã dần dần giãn ra.

“Tú Nghiên, Tú Nghiên, nàng có ổn không?”.

Quyền Du Lợi cắn ngón tay, không dám lại gần, chỉ sợ Trịnh Tú Nghiên đã gặp phải chuyện gì bất trắc. Cô cứ nép người trong góc tường, hoảng hốt lên tiếng hỏi.

Hàng mi của Trịnh Tú Nghiên khẽ rung nhẹ rồi từ từ mở ra, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi, rệu rã, cất lời:

“Ừm, trước mắt thì không có vấn đề gì.”

Nếu chưa phá được chiêu thức cuối cùng thì kiếm kiếp sẽ không thể nào biến mất hoàn toàn được. Nếu nàng cứ tiếp tục dùng nội lực của mình để vượt qua thì lần phát tác tiếp theo của kiếm kiếp càng khó mà không chế nổi.

Bình thường, khi tập luyện Túy Nhược Lưu Vân, các vị tiền bối của Ngự Kiếm sơn trang đều chọn một nơi bí mật để bế quan lúc trải qua kiếm kiếp, thời gian mất khoảng nửa năm, một năm hoặc lâu hơn nữa, nhưng sau cùng thế nào cũng vượt qua được. Còn bây giờ, vào lúc bản thân gặp nguy hiểm nhất, nàng lại ở ngoài sơn trang, cùng Quyền Du Lợi phiêu dạt khắp nơi.

Ngay chính nàng cũng không thể nói rõ được rốt cuộc tình cảm mình dành cho Quyền Du Lợi là như thế nào nữa. Mỗi lần đi sâu vào tìm hiểu thì kiểu gì nàng cũng quy loại tình cảm kì lạ, khác thường này đơn giản chỉ là trách nhiệm của mình với Quyền Du Lợi mà thôi.

“Liệu nàng có cần cởi y phục ra rồi nằm lên giường không?”.

Quyền Du Lợi thận trọng tiến lại gần, đưa tay ra định lau đi vết máu bên khóe miệng của Trịnh Tú Nghiên.

“Ta đi bốc thuốc giúp nàng nhé!”

Trịnh Tú Nghiên ngại ngùng quay đầu sang một bên để tránh bàn tay cô đang đưa tới, từ chối một cách thiếu tự nhiên:

“Không cần!”

Sau đó, nàng cầm lấy một nửa chiếc chăn đỏ bị chém khi nãy, ném xuống mặt đất.

Quyền Du Lợi thấy vậy liền hét lớn:

“Không được, cơ thể nàng còn yếu, sao có thể nằm dưới mặt đất được chứ?”

Trịnh Tú Nghiên nhếch mày, tay nắm chặt lại, đưa ra trước miệng giả vờ ho rồi nói:

“Thì tất nhiên là không phải để ta nằm mà.”

Quyền Du Lợi nhất thời thẹn thùng, đưa lời do thám:

“Nàng không nằm chỗ này, lẽ nào là ta nằm hay sao?”.

Ngữ khí bộc lộ rõ là cô đang không mấy chắc chắn. Nước mắt không kìm được mà tuôn trào, dù cho cô có thô lỗ đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là một thiếu nữ trẻ tuổi, xinh tươi cơ mà! Con người này tại sao một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có?

“Ừm”.

Hiện đã vô cùng mệt mỏi, Trịnh Tú Nghiên khẳng định một cách ngắn gọn rồi rũ nửa chiếc chăn còn lại ra, nằm xuống ngủ luôn.

Nàng thực sự không thèm quan tâm đến Quyền Du Lợi nữa.

Quyền Du Lợi nhìn nửa chiếc chăn dưới sàn nhà, chán nản ngồi bệt xuống, đưa hai tay lên đầu, khổ sở suy tư.

Sàn nhà lạnh như vậy, chiếc chăn lại nhỏ thế này, thời tiết cũng chẳng ấm áp gì, e rằng ngủ đến nửa đêm, cô sẽ chết cóng mất. Thật chẳng công bằng chút nào!

 Trong căn phòng này có chiếc giường lớn là vậy, Trịnh Tú Nghiên lại nằm chưa đến một nửa, còn thừa rất nhiều chỗ trống...

Hả?

Một nửa chiếc giường?

Ánh mắt đột nhiên sáng rực lên, Quyền Du Lợi chợt cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Nàng quả nhiên đã chừa lại một nửa giường cho cô.

“Đáng ghét!”.

Quyền Du Lợi ôm chiếc chăn dưới mặt đất lên, dùng ngón tay ấn vào vai Trịnh Tú Nghiên, giọng điệu vô cùng e thẹn:

“Cám ơn nương tử?”

Trịnh tiểu thư bị cô ấn vào vai, lập tức tỉnh giấc, cảm thấy tức giận đùng đùng, mặt áp vào giường, thân người cứng đờ lại, gân xanh trên trán nổi lên ầm ầm, bàn tay nắm chặt vào rồi lại thả lỏng ra, mãi mới kìm nén được ý định hất cô bay đi chỗ khác.

Nàng nhắm nghiền mắt lại, không nói gì, tiếp tục giả bộ một mỹ nữ đang chìm trong giấc ngủ.

Quyền Du Lợi nhẹ chân nhẹ tay bước lên giường, nằm xuống và bắt đầu chợp mắt.

Không lâu sau, Quyền Du Lợi đã ngáy khò khò.

Thỉnh thoảng, tiếng nghiến răng ken két lại truyền qua.

Trịnh Tú Nghiên muốn nhịn mà không thể nào nhịn thêm được nữa, tức mình trùm ngay chiếc chăn đang đắp lên đầu Quyền Du Lợi. Người này thực sự quá đỗi ồn ào mà!

Sáng hôm sau...

Quyền Du Lợi cuộn tròn trong hai nửa chiếc chăn, xoay người nằm ngang giường, nằm đè lên cả người Trịnh Tú Nghiên.

Khuy cài áo của nàng bị tuột, để lộ ra bộ ngực trắng nõn, đẫy đà thoắt ẩn thoắt hiện sau áo, nhìn cực kì gợi cảm. Khuôn mặt Quyền Du Lợi thì đang áp chặt trên đó.

Lúc tỉnh dậy, Du Lợi còn lau lau quệt quệt miệng theo thói quen, thành ra bao nhiêu nước miếng bôi bóng loáng cả phần ngực của Tú Nghiên.

Gân xanh toàn thân nổi hết cả lên, Trịnh Tú Nghiên đưa tay đẩy mạnh mặt Du Lợi ra, tức giận trợn to đôi mắt với hai quầng đen lườm lườm.

“Hả, Tú Nghiên, tại sao nàng lại bị quầng đen ở mắt vậy?”.

Quyền Du Lợi tò mò chỏi.

Trịnh Tú Nghiên lại càng thêm tức, hàn khí phừng phừng, nhìn thấy Du Lợi đã hoàn toàn tỉnh dậy liền đưa tay ra đẩy mạnh cặp đùi đang quắp chặt lấy vùng eo của mình ra. Sau đó, lặng lẽ cài chiếc khuy hôm qua bị Du Lợi giật ra.

Không ngờ bản thân nàng có thể nhẫn nhịn được cô suốt một đêm trời.

Nghiến răng ken két, ngáy to như sấm, mồm miệng nước miếng tuôn ra liên tục, điều đáng sợ nhất là nửa đêm đột nhiên xông tới, bật cười đầy tà ý, đầu óc nàng bị tiếng cười đó giày vò đến mức tê dại.

Người thế này làm sao có thể là một nửa còn lại của nàng được chứ?

Chắc chắn thanh kiếm Thư Thanh đã nhận nhầm chủ nhân rồi!

“Tránh ra!”

Nàng đưa tay đẩy một nhát, Quyền Du Lợi lập tức lăn xuống đất trợn mắt nhìn nàng với vẻ mặt vô cùng đáng thương.

“Cho cô thời gian một tuần hương, thu dọn hành trang cho tử tế, bắt đầu lên đường!”

Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng lên tiếng, sau khi thắt xong hai thanh bảo kiếm đằng sau lưng, nàng đi thẳng ra ngoài mà không thèm quay đầu lại.

Quyền Du Lợi thoáng ngây người, sau đó nhanh chóng lấy lại hồn phách, cầm hành trang của mình rồi đi theo nàng. Phía ngoài cửa trống trải, tĩnh lặng, đừng nói đến xe, ngay cả một con ngựa cũng chẳng thấy đâu.

“Tú Nghiên, ngựa của chúng ta đâu?”

“Không có.”

Con đường phía trước còn dài vậy mà nàng chẳng thèm thuê lấy một chiếc xe ngựa.

Hiệp sĩ kiểu này cũng giản đơn quá đỗi!

==

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yulsic