Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thời 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

==

Quyền Du Lợi chạy một mạch về Quyền phủ. Trước cửa phủ, Quyền lão gia sắc mặt lúc tím lúc xanh, tay lăm lăm chiếc gậy gỗ, ánh mắt hừng hực lửa giận. Vừa nhìn thấy Quyền Du Lợi đầu cắm lông gà chạy về, đã tức, ông lại càng thêm tức.

“Tiểu thư nhà họ Thôi đang ở trong phòng khách nhà ta chờ con đấy! Con nhìn dáng vẻ của mình xem, có ra thể thống gì không hả?”

Mẹ kiếp..

Quyền Du Lợi không ngại trợn trừng mắt lên, cái cô nàng ẻo lả chết tiệt kia còn chạy nhanh hơn cả thỏ, ta đã phóng theo đường tắt gấp gáp về phủ, thế mà vẫn chậm chân hơn cái cô ả đó là sao?

“Con lại còn đứng ngây ra đấy à?”.

Gậy gỗ của Quyền lão gia vung tới, khiến cho Quyền Du Lợi kinh hãi nhảy ra rõ xa.

“Con xem lại bộ dạng của mình đi, mau vào thay trang phục rồi ra tiếp khách!”

“Tiếp khách”?

Có lẽ vì trong lúc tức giận quá mức, Quyền lão gia lỡ cướp cả lời của mấy mụ tú bà chốn lầu xanh để dùng!

“Con không đi!”.

Quyền Du Lợi hất cằm cao vút.

“Nàng ta tới đây xin thoái hôn, chẳng lẽ cha còn bắt con phải mặt mày tươi cười, đứng giữa phòng khách, vỗ tay tỏ ý chào đón hay sao?”.

Lão gia nhà cô có lẽ đã đến tuổi hồ đồ rồi, con dâu hụt mà cũng phải trọng thị đến độ đó ư?

“Ai nói là cô ta tới đây thoái hôn?”.

Bộ râu của Quyền lão gia bỗng nhiên cong tớn lên, trên khuôn mặt nhăn nhúm vì giận kia đột nhiên xuất hiện một nụ cười tươi rói, trông như một bông cúc tàn, miệng bảo:

“Hoàn toàn ngược lại, cô ta tới đây để dâng chút quà mừng, xem như đã thay lời đồng ý.”

Nói xong, ông đưa ra một miếng ngọc trắng thượng hạng đã được tạc thành hình một chú khỉ con tinh nghịch, ngộ nghĩnh, đang nheo nheo mắt, và đưa tay gãi lưng.

Quyền Du Lợi đột nhiên nhớ lại dáng vẻ của Thôi cô nương lúc ở trà lầu khi đưa tay bảo vệ lấy phần thân dưới của mình, bất giác bật cười rồi nói:

“Được rồi, được rồi, con sẽ đi gặp cô ta.”

Miếng ngọc này chắc chắn đã được tạc từ trước đó, sau khi gặp phải sự việc sáng nay, cô ta mới lấy ra dùng. Thực sự chẳng hiểu tên Thôi Tú Anh kia đang muốn giở trò gì nữa.

Đúng là một cô nương cổ quái, khác thường!

--

Vẫn còn chưa đưa tay đẩy cửa phòng mình, Du Lợi đã nghe thấy tiếng cãi vã loạn xạ phía trong vọng ra.

Mẹ thứ 49 đang nắm lấy tóc của mẹ thứ 30, mẹ thứ 20 thì túm lấy tóc của mẹ thứ 10, còn những người đến đưa y phục “bại trận” khác thì đang nằm la liệt trên mặt đất, khóc lóc ỉ ê.

Cả căn phòng đầy lụa là gấm vóc, ngập ngụa khắp nơi là linh châu bảo ngọc.

Vừa nhìn thấy Quyền Du Lợi bước vào, ai cũng tranh nhau gọi cô, hết “bảo bối này” đến “bảo bối kia”…

“Tiểu Lợi của mẹ, con mặc màu tím là xinh đẹp nhất!”

“ Không đúng đâu, màu vàng mới hợp với con nhất!”

“Làm gì có chuyện đó, con gái của mình thì mình phải biết chứ, đương nhiên phải mặc màu hồng cánh sen mới là đẹp nhất!”

Ngay tức khắc, tất cả các mẹ đứng đầy một phòng lại tiếp tục tranh đấu, cãi lộn.

Ồn ào tới mức Quyền Du Lợi muốn nổ tung cả đầu.

Cô hét lớn:

“Được rồi, y phục màu tím mặc ở trong cùng, sau đó đến lớp giữa màu hồng, cuối cùng khoác ngoài trang phục màu vàng!”.

Khuôn mặt phừng phừng lửa giận, Quyền Du Lợi đang đứng bên bờ vực “bùng nổ”.

Mấy bà mẹ người này nhìn người kia, không ai dám nói thêm một lời nào nữa.

Ở Quyền gia, Quyền Du Lợi là một bảo bối, một “tiểu tổ tông” biết nói biết cười.

Bình thường, cô không mấy khi nổi nóng, nhưng một khi đã nổi nóng thì nhất định sẽ kinh thiên động địa. Cho nên tất cả mọi người đều tất bật, nhanh chóng làm theo đề nghị của Quyền Du Lợi, khoác từng lớp từng lớp trang phục lên người cô.

Trông Quyền Du Lợi lúc này chẳng khác nào tòa bảo tháp được chất cao vống bằng rau ngũ sắc!

“Thế còn đồ trang sức?”

“Cắm tất cả lên đầu!”.

Quyền Du Lợi đập mạnh một cái lên bàn trang điểm, khiến cho chiếc gương đồng đổ ngay xuống đất, kêu loảng xà loảng xoảng. Các mẹ y lệnh xông tới, lấy tất cả châu ngọc cắm lia lịa lên đầu Quyền Du Lợi.

Nẵng trĩu cả đầu, vô cùng khí chất!

“Son phấn thì sao?”

“Trét lên một lớp thật dày vào!”.

Chẳng cần biết nó thơm hay thối, cứ thế bôi lên một lớp thật dày cho cô, tốt nhất là khiến cho Thôi Tú Anh kia không nhìn thấy mặt nữa.

--

Trang điểm xong hết một lượt, tất cả các mẹ đều đồng loạt im bặt, không nói được tiếng nào.

Thực sự là một kết quả vô cùng chấn động.

Một tòa bảo tháp trát đầy phấn trắng, nổi bật trên đỉnh bảo tháp đó là một đống trang sức, châu ngọc. Thành thật mà nói, trông cô vô cùng quái dị!

“Thế nào, nhìn con không đẹp sao?”.

Quyền Du Lợi vừa mở miệng, phấn trên mặt liền từ từ rơi rụng xuống.

Mấy bà mẹ đều ôm chặt lấy miệng, không nhẫn tâm lên tiếng nhận xét.

Đương nhiên mấy bà lại càng không dám đưa ra bất cứ đề nghị nào khác, rõ ràng là “tiểu tổ tông” của bọn họ đang vô cùng tức giận. Nếu như phải chải chuốt, trang điểm lại thì nhất định bảo bối sẽ tức giận đập nát bàn mà bỏ đi mất.

“Đẹp, rất là đẹp!”.

Hiếm khi mấy bà mẹ đồng thanh nhất trí như thế, khóe miệng ai nấy đều khẽ co giật.

“Vậy được, đi thôi, đi gặp Thôi Tú Anh!”.

Tòa bảo tháp bước đi, tiếng leng keng vang lên không ngừng. Mấy nha đầu vừa lau lan can vừa len lén đưa mắt qua nhìn, mắt chữ O mồm chữ A, khoa trương nhất là có một cô ngã từ lan can tầng hai xuống dưới đất.

“Ừm, đây đúng phải gọi là chim sa cá lặn!”.

Quyền Du Lợi đắc ý gật đầu, cười tít tới mức mắt thành một đường cong cong. Còn mấy bà mẹ đi phía sau cô thì đều sắp bật khóc thành tiếng mất rồi.

Sau cuộc gặp mặt này, chắc chắn kiểu ăn vận này của Quyền Du Lợi sẽ làm mất hết thể diện nhà họ Quyền. Đến lúc đó, Quyền lão gia nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ lớn!

Bước đến gần phòng khách, Quyền Du Lợi liền nghe thấy giọng nói nho nhã, từ tốn của Thôi Tú Anh:

“… Quyền bá bá, không sao cả đâu. Mấy cô nương chỉnh trang, ăn vận thì cũng phải mất chút thời gian mà”, ngữ khí vô cùng tử tế khiến Quyền Du Lợi nghi ngờ phải chăng mình đã nghe nhầm.

“Cha à, con đã tới rồi!”

Quyền Du Lợi nhấc ba tầng trang phục phiêu linh, đưa chân đạp vào cánh cửa phòng khách đánh “rầm” một cái.

Cánh cửa lập tức bật mở ra rồi khẽ khàng kẽo kẹt quanh trục. Cô a hoàn đứng sau cánh cửa khuôn mặt đầy ai oán, trên mặt còn in rõ một vết đỏ lớn vì bị cánh cửa đập vào, muốn khóc mà không ra nước mắt.

Im ắng…

Toàn bộ người ở trong phòng khách đều như hóa đá, cùng nhau trợn tròn mắt nhìn vào cột bảo tháp đang đứng trước cửa phòng.

Khoác ngoài mớ trang phục màu hồng pha tím là một chiếc áo màu vàng phân ngựa, số phấn trắng được trát đậm trên mặt vẫn tiếp tục rụng rơi xuống dưới, đôi môi đỏ chót đang nở ra một nụ cười duyên dáng. Dáng vẻ này khiến Quyền lão gia suýt chút cười phụt cả ngụm nước ra ngoài.

Điều đáng sợ nhất là đống châu báu, trang sức được cắm chia chỉa như bát hương, chẳng khác nào đầu của đức Phật Thích Ca Mô Ni, từng nhúm tròn, từng nhúm tròn mọc trên đầu vậy.

“Quyền Du Lợi… quả là tướng mạo phi phàm! Thật vô cùng đặc biệt!”.

Thôi Tú Anh là người đầu tiên ngậm được miệng lại, thái độ thành khẩn phát biểu cảm nghĩ của bản thân.

“Quá khen, quá khen!”.

Quyền Du Lợi bước tới gần, đưa tay vỗ vào lưng của Thôi Tú Anh, mạnh đến mức khiến Thôi cô nương ho sặc sụa mãi không thôi.

“Quyền Du Lợi, còn ra thể thống gì nữa, con thật tùy tiện quá, mau chóng tạ lỗi cùng Thôi cô nương đi!”.

Quyền lão gia tức tới mức trán đã nổi đầy gân xanh.

Thôi cô nương vừa ho vừa đưa tay lên xua xua, long lanh nước mắt giải thích:

“Không liên quan đến Quyền Du Lợi đâu ạ, là do bản thân cháu không tốt, ho không đúng lúc.”

Bà mợ nó, lúc trước, khi ở trà lầu, không biết đứa khốn kiếp nào hung hãn giơ đôi song kiếm lên vừa khua vừa chém, bây giờ đến Quyền phủ lại tỏ ra khuê nữ yếu mềm, hừ!

Quyền Du Lợi dữ dằn nhìn qua, bất giác ngây cả người.

Trước đó, đứng ở phía xa, trong lòng lại đang tức giận nên cô không hề nhận ra chiếc khăn trên mặt Thôi Tú Anh đã được gỡ xuống.

Dáng vẻ của nàng ta không ngờ còn đẹp hơn gấp mười lần so với bức tranh đó, thậm chí nói gấp năm mươi lần, một trăm lần cũng không ngoa.

Rõ ràng trông thanh tú, tuyệt đẹp như Thần thiên tỷ tỷ thật, trên người còn toát ra khí chất cao quý, thứ khí chất mà chỉ có ở các cô gái tài cao học rộng mới có, da dẻ hồng hào, môi thắm sắc, lại mỉm miệng cười, khéo khoe hàm răng trắng bóng, nàng ta không chỉ sở hữu nét đẹp kinh người mà còn mang chút vẻ oai hùng của một nam tử hán đại trượng phu.

Đúng là “hỗn hợp” của các đặc điểm vô cùng mâu thuẫn. Thực là một mỹ nữ hiếm thấy trên đời!

Thảo nào mà nàng ta lại tự phụ đến mức ấy!

“Cháu thấy Du Lợi “ca ca” đoan trang, nhã nhặn, đỉnh đạt, từ tốn (!?) xem ra sau này chắc chắn sẽ là một người phu quân tốt”.

Xoạt! Chiếc quạt giấy mở ra, Thôi Tú Anh mỉm cười, tỏ vẻ văn thơ lai láng nói.

“Quyền bá bá, cháu to gan có một thỉnh cầu”.

Đôi mắt nàng liền chuyển sang Quyền Du Lợi nhìn một lượt từ trên xuống dưới, khiến cô bất giác run rẩy, cảm giác khí lạnh xông từ gót chân lên tận đỉnh đầu, nổi hết cả da gà.

“Được… được… được, đều là người một nhà mà, cháu cứ nói đi!”.

Quyền lão gia cười tít cả mắt, hai từ “dâu hiền” đã chực chờ trên khóe miệng nãy giờ, may sao cuối cùng ông vẫn nhẫn nhịn được mà không thốt ra.

“ Mẫu thân cháu mấy hôm trước có đến chùa thắp hương, cảm tạ ông trời đã ban cho Thôi gia mối lương duyên tuyệt đẹp này. Mẫu thân cháu đã hứa với trụ trì rằng đích thân thêu hình Quan Thế Âm Bồ Tát, đến cuối tháng sẽ đưa tới tặng cho nhà chùa. Vốn dĩ đây là chuyện tốt lành, đáng tiếc là mẫu thân cháu tuổi tác cao nên mắt mũi cũng lèm nhèm rồi, thêu đến tận hôm nay mới tạm thời hoàn thành được một tấm. Cháu nghĩ, Du Lợi “ca ca” sau này sẽ trở thành “phu quân” của cháu, hơn nữa, việc này cũng là xin chút phúc phận cho hai nhà, cho nên…”.

Miệng cười tươi rói, Thôi Tú Anh nhìn Quyền Du Lợi đầy tình ý, ánh mắt dịu dàng, long lanh đến mức có thể nhỏ cả nước ra.

“Cháu muốn Du Lợi “ca ca” cùng cầu phúc cho tương lai của cả hai chúng cháu. Xin nhờ muội muội thêu nốt bức còn lại!”

Thêu cái đầu của ngươi ấy!

Tay Quyền Du Lợi run lên, ánh mắt thê lương nhìn về phía Quyền lão gia.

Thôi toi rồi, những món đồ mang ra để Quyền lão gia kiểm tra trình độ thêu thùa từ trước đến nay đều là cô sai mấy nha đầu ra ngoài đường mua về.

Quả nhiên, Quyền lão gia sau khi nghe thấy thỉnh cầu của Thôi Tú Anh lại càng tỏ ra vui vẻ, hân hoan. Xưa nay, ông vẫn luôn tự hào về tài thêu thùa của con gái mình, hiếm khi có cơ hội thi triển tài năng như bây giờ, ông suýt chút nữa còn định bảo Quyền Du Lợi thêu ngay tại phòng khách để chứng tỏ “cô con gái rượu” không chỉ sở hữu vẻ ngoài kiều diễm mà còn “công”, “dung”, “ngôn”, “hạnh” đủ cả.

“Con dâu à, con cứ yên tâm, tay nghề thêu thùa của Quyền Du Lợi nhà ta thuộc loại tinh diệu. Ngày mai, ta sẽ bảo Quyền Du Lợi thêu đủ năm mươi tấm rồi mang sang cho con”.

Quả nhiên là cha “chồng” nhìn “con dâu”, càng nhìn càng thấy mãn nguyện, càng trông lại càng thêm vui mừng, vừa không để tâm một chút, Quyền lão gia đã buột miệng nói ra hai chữ “con dâu” kia rồi!

“Làm phiền Du Lợi “ca ca” rồi”.

Cứ nho nhã, dịu dàng như thế, có nhiều lúc quay qua nhìn Quyền Du Lợi, Thôi Tú Anh còn đá lông nheo một cái đầy ý tứ.

Cử chỉ ấy khiến cho Quyền Du Lợi bỗng chốc nổi da gà toàn thân.

Cảm giác đó mãi cho tới tận khi Thôi Tú Anh cáo biệt ra về, Quyền Du Lợi bị “áp giải” đến phòng thêu thùa mới hoàn toàn biến mất.

Thêu năm mươi tấm hình Quan Thế Âm Bồ Tát để cầu phúc à?

Cầu phúc con bà nó ấy!

Quyền Du Lợi tay trái cầm kim, tay phải cầm tấm lụa, nỗ lực phấn đấu suốt bốn canh giờ liền, từ lúc trăng mới lên cho tới khi mặt trời chớm mọc, không hề ngừng nghỉ.

Nổi bật trên tấm lụa là một nhúm tròn tròn cục mịch, to tướng, chụm lại một chỗ khiến Thượng đế cũng phải kinh hãi. Tấm lụa vài canh giờ trước còn mịn màng, vậy mà giờ đây đã lỗ chỗ đầy vết kim châm, đó chính là thành quả của Quyền Du Lợi sau khi trút hết mọi sự tức giận lên đó.

Cuộc sống kiểu này thực sự chẳng thể nào sống thêm được nữa.

Cho nên nhất định phải bỏ nhà ra đi!

Nhân tiện cũng tiếu ngạo giang hồ một phen.

“A Bích, ta muốn bỏ nhà ra đi!”. Quyền Du Lợi đẩy cửa sổ, hét hò cùng ánh trăng.

“Mang theo chiếc lò sưởi của ta! Mang theo cả chiếc chăn con ta ôm từ bé! Mang cả cái chậu ngâm chân của ta nữa!…”.

Quyền Du Lợi liên mồm điểm danh các vật dụng mang theo suốt cả một canh giờ.

“Cuối cùng, nhớ mang theo chiếc bô của ta, không có nó, ta không thể nào rặn ra phân được!”.

Đột nhiên quay người lại, biểu cảm trên khuôn mặt của Quyền Du Lợi vô cùng, vô cùng nghiêm túc.

“Ngươi có biết không, nếu mà không ị được thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, như vậy sẽ bị trĩ nặng, sẽ bị táo bón đó!”

Tiểu nha đầu A Bích vẫn còn đang trong trạng thái hóa đá cục bộ, cô chưa bao giờ nhìn thấy người nào muốn bỏ nhà ra đi mà lại khoa trương đến mức ngay đến chiếc bô vệ sinh cũng phải mang theo để dùng cả!

Được thôi, tiểu thư, cô thực sự “ngầu” đến nỗi không thể hơn được nữa, hoàn toàn theo đúng bản tính xưa nay hiếm, “tiền nhân không có, hậu bối chẳng ai”!

Sau cùng, ngay đến một tấm vải, Quyền Du Lợi cũng chẳng mang theo được.

Tiểu nha đầu A Bích chịu trách nhiệm vận chuyển, nhưng trong quá trình hộ tống chiếc bô ra khỏi phủ đã bị các hộ vệ bắt ngay tại trận. Chỉ một chiêu võ cao cường Trảo Nãi Long Trảo Thủ xuất ra, không chỉ chiếc bô mà phần áo lông trước ngực tiểu nha đầu A Bích cũng bị kéo tung bông mù trời. Một lô một lốc những đồ vật đã được vận chuyển thành công ra trước đó cũng ngay lập tức bị bắt quả tang.

Quyền lão gia đích thân cầm theo ngọn đuốc, dẫn đoàn người đi tìm bảo bối chuyên gây họa Quyền Du Lợi. Cảnh tượng nhộn nhịp, phồn hoa rực cháy cả phủ nhà họ Quyền. Cho đến tận canh ba, hoa viên rộng lớn của Quyền gia vẫn đèn đuốc rực rỡ, sáng bừng cả một dãy phố.

“Cha à, con xin lỗi, con phải đi tiếu ngạo giang hồ rồi, nên đành phải làm một đứa con gái bất hiếu mà thôi”.

Quyền Du Lợi rúc người trốn trong cái ổ chó suốt ba canh giờ, hai chân run lên cầm cập, tê dại cực độ, nước mắt nước mũi ướt nhèm cả khuôn mặt, nhìn Quyền lão gia đang cầm đuốc chạy quanh hoa viên.

Mãi cho tới tận tàn canh ba, cả phủ họ Quyền mới yên tĩnh trở lại.

Trong khi đó ở một góc của hoa viên, Đại Ĩ ngồi thu lu bên cạnh cái ổ của mình, dùng ánh mắt biểu hiện sự ai oán tột độ.

Một người bằng xương bằng thịt lớn đùng như vậy mà còn chui rúc vào nơi cư ngụ của cậu nàng, cái mông thì to đùng, ních chật kín cả chiếc ổ. Cậu nàng chẳng qua chỉ sang liếc mắt đưa tình với Tiểu Bạch nhà kế bên có chút xíu thôi, vậy mà giờ này đã không còn nhà để về nữa rồi!

Thiên lí ở đâu? Cẩu quyền ở đâu chứ?

--

Đêm đã tàn, ngoại trừ lão bá chuyên châm hương đêm, mắt mũi kèm nhèm cứ đi đi lại lại thì tất cả đều đã ai về phòng nấy. Đến lúc này, Quyền Du Lợi mới bò lồm cồm từ cái ổ chó ra, mặt mũi đầy bụi đất nhuốc nhơ, bẩn thỉu.

Niềm hân hoan, hứng khởi phát ra từ lồng ngực khiến tinh thần cô cao vút tận mây xanh.

Giang hồ, ta tới đây!

--

Một cô gái vận đồ trắng muốt, ngồi tĩnh tại bên cạnh hồ nước nhà họ Thôi, khẽ nhoẻn miệng cười, nhìn đàn cá chép bơi lội đầy hồ. Tay nàng cầm một chiếc bánh màn thầu, khẽ khàng ve đi vẩy lại, khiến cho lũ cá trong hồ vòng vèo quẩn quanh theo chiếc màn thầu đó. Có vài con “nóng tính, vội vã” nhảy vụt lên khỏi mặt nước, hướng về phía chiếc màn thầu nọ.

“Thưa tiểu thư, đêm hôm qua, Quyền Du Lợi nhà họ Quyền đã bỏ nhà ra đi rồi ạ.”

“Hả?”.

Những ngón tay thon dài sạch sẽ bất giác bóp nát cả chiếc màn thầu. Vụn bánh vừa mới rơi xuống mặt nước đã bị lũ cá chép nhung nhúc trong hồ ăn sạch không còn chút vết tích nào cả.

“Cô ấy đã đi về hướng nào thế?”

Người hộ vệ áo xanh đưa tay lên cung kính bẩm báo:

“Thưa tiểu thư, Quyền tiểu thư đi về phía Tô Châu ạ.”

À, Tô Châu đệ nhất trang sắp tới sẽ tổ chức đại hội thưởng kiếm. Nghe nói nếu có duyên bất cứ ai cũng có thể trở thành chủ nhân của hai thanh kiếm cổ nên biết bao đại hiệp thành danh trên giang hồ đều đã tụ tập về đó.

Nhà họ Quyền chắc cũng đang cho người đi về phía ấy.

Vừa nghĩ tới tiểu nha đầu nọ, trong đầu nàng liền hiện ngay ra một đôi mắt đen láy, linh lợi, đảo liên tục, phía dưới đôi mắt to, đẹp đó là chiếc mũi thanh tú, lúc nào cũng nhăn lại vì cười lớn, đôi môi đỏ thắm xinh xinh luôn nhoẻn lên.

Hình như bản thân cô nàng chẳng hề có chút ý thức rằng mình là phận nữ nhi nên đôi tay mịn màng tựa nhung ngọc không ngại khua knàngg loạn xạ giữa không trung…

Kể từ khi ý thức được cuộc sống, nàng hiếm khi thấy người con gái nào lại bộc lộ dáng vẻ hoạt bát, tinh nghịch đến vậy trước mặt mình. Những con người tầm thường khác, bất luận nam nữ, vừa nhìn thấy dung mạo của nàng liền sẽ si mê, biểu cảm ngây ngô, khiến người khác vô cùng, vô cùng mất hứng, chán nản, nhưng nha đầu ngốc này thì ngược lại, hết lần này đến lần khác phớt lờ vẻ đẹp gái của nàng, hơn thế lại còn lấy việc chọc ghẹo, trêu đùa nàng làm thú vui.

Thôi Tú Anh bất giác nhấc miệng cười, trong lòng vô cùng vui vẻ, quay đầu lại, nói với người hộ vệ áo xanh vẫn đứng đó nãy giờ:

“Ngươi đi chuẩn bị mọi thứ đi! Ngày mai, chúng ta lập tức lên đường tới Tô Châu đệ nhất trang!”

Người hộ vệ áo xanh há hốc miệng vì ngạc nhiên, nhìn tiểu thư nhà mình bằng ánh mắt khó hiểu rồi hỏi:

“Người bên đại hội thưởng kiếm đến phủ ta đưa thiệp mời tham dự, không phải tiểu thư đã nhất nhất từ chối ư? Tại sao hôm nay, người lại muốn tới đó?”

Thôi Tú Anh khẽ “hừm”một tiếng, tỏ ra phớt đời.

“Đúng vậy, những cuộc tụ hội tranh danh đoạt lợi kiểu đó, vốn dĩ ta chẳng muốn tới chút nào. Có điều, nếu như trong đại hội đó có người thú vị thì đến đấy thưởng “nhân” cũng không tệ.”

Trong khi mọi người chen chúc, lũ lượt kéo nhau tới Tô Châu đệ nhất trang để thưởng kiếm thì tiểu thư nhà mình lại tự nguyện đi đến đó để thưởng “nhân” ư?

Khuôn mặt anh nàng hộ vệ áo xanh mơ màng hồi lâu, trong lòng bất giác phát ra niềm bội phục vô ngần từ tận trái tim, không ngớt lời cảm khái:

“Tiểu thư quả thật sâu xa khó lường, ừm, đúng là sâu xa khó lường!”

Tâm tư của tiểu thư xin đừng có tùy tiện suy đoán, càng đoán nhiều lại càng lún sâu trong đó mà thôi…

==

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yulsic