Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thời 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời 21

Vòng thi loại đầu tiên được sắp xếp trong rừng trúc.

Trên cái bục cao và dài được dựng giữa không trung có một thanh gỗ nhô ra, không tay vịn, không miếng đỡ. Trên tấm gỗ đó đặt một chiếc đàn cổ, tất cả mọi người dự thi đều phải dùng khinh công bay lên tấm gỗ, ngồi lên đó gảy đàn.

Hai người đến từ đất Lỗ lên thử sức đầu tiên.

Người có tên là Đài Tử Kiến kia thực sự quá cao còn tấm ván gỗ vươn ra lại quá mỏng, hai người đàn ông thô kệch, lỗ mãng ngồi lên trên đó, khiến tấm gỗ không ngừng rung lên bần bật

Vẫn còn chưa nhấc chiếc đàn lên, một trong số đó đã khóc sùi sụt, thét lớn:

“Lão đây không thi nữa!”

Giọng nói của lão ta vốn dĩ đã thô kệch, lại kèm thêm nỗi sợ hãi nên vọng đi rất xa, càng khiến cho những người đứng dưới thấp thỏm, bất an, ngay sau đó, có không ít người tự động rút lui.

Quyền Du Lợi vô tư ngồi trên thảm có bên dưới, khoanh chân, vểnh tai lên nghe trên dài chốc chốc lại có tiếng thét vọng lại.

Mặt trời lên cao, làm cô chỉ muốn đánh một giấc no say.

“Ngươi định gảy khúc nhạc cổ điển nào thế?”. Trịnh Tú Tinh quay đầu sang, nhẹ nhàng hỏi.

Quyền Du Lợi đanh mặt, nghiêm nghị trả lời: “Là một khúc nhạc vô cùng thâm sâu”

“Tên khúc nhạc đó là gì?”

“Mười tám sờ”

Sau một hồi im lặng, Trịnh Tú Tinh rút chiếc khăn tay trong ống tay áo, nho nhã vò thành một cục, nắm trong lòng bàn tay

“Nàng đang làm gì thế?”

Trịnh Tú Tinh mặt không biểu cảm, trả lời: “Tìm cách cứu mình”

Lần này đến lượt Quyền Du Lợi im lặng, không nói gì.

Người lên kẻ xuống, đến sau cùng, việc lên đài gảy đàn trở thành việc bị đẩy đi đẩy lại, bởi vì tấm gỗ nhô ra kia đã xuất hiện vết nứt gãy nho nhỏ.

Có trách thì phải trách tiểu thư Lan Hương nổi danh trên gi­ang hồ không ngờ lại là một nàng béo nặng hơn trăm cân, vừa đặt mông xuống, tấm gỗ đã rung lên bần bật. kết quản, khúc Phượng Cầu hoàng réo rắt bị tiểu thư gảy thành một khúc nhạc khác thường, quái dị.

“Số 250, Thôi Tú Anh!” môn sinh phụ trách xướng số báo danh đọc đến mức hết cả hơi.

Không chỉ thế, mỗi lần có tiểu thư nào sợ độ cao, ngã từ trên tấm gỗ xuống, hoảng loạn đến mức quên cả thi triển khinh công thì môn sinh này lại phải phi thân ra xả thân cứu giúp.

Thôi tiểu thư hiếm có hôm nào ăn mặc giản dị như hôm nay, khoác tấm áo màu xanh nhạt, sau lưng vẫn đeo đôi kiếm bạch ngọc, ngoài ra không có bất cứ trang sức nào nữa.

Nhìn thấy Trịnh Tú Tinh lạnh lùng liếc về phía mình, Thôi Tú Anh vô cùng vui sướng, mĩ lệ đứng giữa không trung, “phát” ra vô số những ánh mắt mà nàng tự biết là rất đượm tình, thiết tha, quyến rũ, sau đó hất tóc, phất vạt áo, xoay mấy vòng liền rồi mới ngồi xuống vị trí đánh đàn.

Ngón tay nàng vẫn chưa động đến chiếc đàn cổ thì đã nghe thấy môn sinh ở phía dưới hét lớn rằng:

“Phạm quy, tước bỏ tư cách tham gia vòng thi này!”

Thôi Tú Anh câm lặng, đột nhiên nhớ lại cú xoay người 360 độ trên không lúc nãy, hình như nàng dã dùng chút nội lực, cảm thấy vô cùng thê lương.

Dù lòng ai oán nhưng nàng vẫn nho nhã bay từ trên cao xuống. lúc đi ngang qua Trịnh Tú Tinh, nàng không quên trợn mắt lườm một cái, u sầu nói:

“Ngươi không cần phải quá ngưỡng mộ phong thái của ta, cho dù ta có ẩn giấu cái đẹp, cái tốt của mình đến mức độ nào thì vẫn cứ có người nhìn nhận ra. Ta biết ta thuộc số người rất muốn thầm lặng mà không được.”

Trịnh Tú Tinh nghiến răng, cụp mí mắt xuống, trong ống tay áo đang chưa đầy khí độc màu vàng, chỉ còn chờ phát ra ngoài mà thôi.

Quyền Du Lợi thấy vậy liền thở dài, vẫy vẫy tay rồi nói nhỏ:

“Thôi tiểu thư, y phục của nàng bị rách một cái lỗ rất lớn”

Những gì Du Lợi nói không sai chút nào, lúc Thôi Tú Anh bay xuống, vì muốn dáng vẻ được hoàn mĩ nhất nên nàng đã xoay trên không trung mấy vòng liền, tuy mắc chứng sợ độ cao nhưng trước mặt mọi người, nàng đã cố gắng nghiến răng chịu đựng đến cùng. Lúc chạm đất, để thể hiện hình tượng hoàn hảo của mình, tuy hoa mắt chóng mặt nhưng nàng vẫn cố xoay thêm vài vòng nữa, thành ra vạt áo bị vướng vào cành trúc, kéo rách một lỗ rất to.

Thôi Tú Anh nghe thấy vậy, lập tức cúi đầu xuống, quả nhiên trông thấy một lỗ rách cực lớn trên áo, nàng liền vận khí bay vút, lúc này trong đầu vẫn không quên được việc tỉ thí.

Đương nhiên là không phải việc tỉ thí tuyển chọn môn sinh mà là cuộc tỉ thí phong độ, sắc đẹp với cung chủ Bảo Thiềm Cung Trịnh Tú Tinh.

Người cuối cùng lên thi đấu chính là Quyền Du Lợi.

Cô là người duy nhất không dùng khinh công bay lên mà từng bậc, từng bậc leo lên tấm gỗ kia.

Thục đại tiên sinh ngồi sau tấm rèm tỏ ra vô cùng hài lòng, cất tiếng khen ngợi:

“Con người khiêm tốn là vậy, đúng là học trò dễ dạy bảo”

Quyền Du Lợi vất vả lắm mới leo lên được, sau khi ngồi xuống vững vàng rồi lại thở hổn hển một hồi lâu, mãi mới đưa tay ôm lấy cây đàn cổ.

Thục đại tiên sinh ngồi sau tấm rèm lại một lần nữa cảm động cất lời

“Đúng là một người chí tình chí nghĩa, hãy nhìn xem kìa!”.

Ông quay đầu sang nói với một môn sinh đứng kế bên.

“Hãy nhìn cái cách cô ấy đối đãi với cây đàn dịu dàng, ấm áp như thể đối với người yêu! Đúng là một con người vừa khiêm tốn vừa tình cảm!”

Người môn sinh im lặng, lặng lẽ nhìn Thục đại tiên sinh dang kích động mà khen ngợi liên tục không thôi.

Ở dưới thảm cỏ, tất cả mọi người tham gia tỉ thí, bao gồm cả Trịnh Tú Tinh, đều mặt mày nghiêm nghị, khoanh tay chờ đợi.

Quyền Du Lợi hít một hơi thật sâu, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, đôi tay cứng đờ, ngồi nhìn cây đàn rất lâu mà chẳng nhớ ra cách đánh điệu nhạc đó. Thời gi­an trôi qua, tay cô bắt đầu mỏi nhừ, đành liều mình xông lên, gảy đàn loạn xạ, chẳng khác nào một trận phong ba bão táp, tiếng đàn vang lên chói tai nhức óc.

Trịnh Tú Tinh ngồi trên thảm cỏ, nhanh chóng tím xanh mặt lại.

Thục đại tiên sinh ngồi sau tấm rèm ngược lại tỏ ra vô cùng mê say, đưa hai ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, nhắm mắt xoay đầu theo điệu nhạc, sau đó kích động tán dương:

“Nhiệt huyết… đây chính là tiếng đàn phát ra từ trái tim.”

Hai người môn sinh đứng phía sau im lặng, một hồi lâu sau mới đồng thanh lên tiếng:

“Học sinh bất tài, e rằng trăm năm sau cũng chẳng thể nào gảy nên một khúc nhạc nhiệt huyết, chân thành thế này.”

Câu nói vừa dứt, ba thầy trò nhanh chóng rơi vào trạng thái tịnh tâm thưởng đàn.

Cú gảy sau cùng của Quyền Du Lợi thực đúng là trời long đất lớ, quỷ khóc thần sầu, ngón tay vừa chạm xuống, âm vang liền nổi lên, vang vọng không dứt. Đúng lúc đó, tấm gỗ phía dưới bị gi­ai điệu hùng tráng làm chấn động mà gãy ra, cả người cô theo gió rơi xuống.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô vẫn không quên ôm chặt lấy chiếc đàn cổ.

Khi rơi từ trên cao xuống, thực sự chỉ muốn tìm một cái gì đó ôm vào để bớt sợ hãi mà thôi a~

Thục đại tiên sinh ngồi sau tấm rèm càng thêm xúc động, lập tức đứng dậy, đập bàn cảm khái:

“Đúng là con người có phẩm chất cao thượng, vào thời khắc sinh tử mà vẫn không màng sự sống chết của bản thân, một lòng chỉ lo cho cây đàn cổ.”

Nghe sư phụ nói vậy, người môn sinh đằng sau ngay tức khắc khoanh một đường tròn quanh ba chữ “Quyền Du Lợi” trên danh sách thí sinh.

Trên thảm cỏ, Trịnh Tú Tinh đứng đó, mặt mày xanh tím, hai tay ôm lấy, đỡ Quyền Du Lợi đứng dậy, khoé miệng miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười

“Tiếng đàn của Du Lợi “ca ca” quả nhiên huyền diệu khó đoán.”

Quyền Du Lợi mỉm cười, giả vờ ngây ngô.

Sau một tuần trà, môn sinh chủ sự liền xuất hiện, công bố tên ba người đứng đầu.

Quyền Du Lợi biết địch biết ta, chán chường ngồi trên thảm cỏ, chỉ muốn đánh một giấc.

“Người đứng đầu là Quyền … Du… Lợi…”

Giọng nói của người môn sinh chủ sự đã cao lại còn kéo dài, khiến cho tất cả mọi người ngồi trên thảm cỏ đều kinh ngạc, há hốc cả miệng.

Hả?

Trịnh Tú Tinh và Quyền Du Lợi liền bật dậy, nhìn nhau bằng ánh mắt phức tạp, một hồi lâu sau mới đồng thanh hét lớn:

“Quả nhiên là công minh.”

Đích thực là kết quả công minh, bởi vì Thục đại tiên sinh ngồi phía sau tấm rèm đang xúc động đến mức mặt mũi đầm đìa nước mắt.

Bởi vì chiến thắng ngay từ vòng thi đầu tiên nên Trịnh Tú Tinh và Quyền Du Lợi trở nên tự tin hơn rất nhiều.

“Bài thi thứ hai là cờ”.

Trịnh Tú Tinh chắp tay sau lưng, trầm ngâm một hồi lâu rồi nói:

“Bổn cung chủ từ trước đến nay vốn không thèm để ý mấy trò chơi trẻ con đó nên vòng thi này, ta vẫn chẳng thể giúp gì được cho ngươi đâu.”

Quyền Du Lợi nghiến răng, dũng cảm đưa tay vỗ ngực, nói: “Ta đành cược vậy”

Nghe thấy cô nói vậy, Trịnh Tú Tinh cũng cảm thấy tự tin hơn nhiều, mỉm cười bảo:

“Được, chúng ta cùng đặt cược một lần xem sao, tài vận của bổn cung chủ từ xưa đến nay đều rất tốt”.

Nàng cười tươi tắn rồi nói tiếp:

“Nếu như không tốt, ta sẽ đập tan hết các miếu đền lớn nhỏ trong phạm vi trăm dặm quanh đây!”

Lần này, nàng uy hiếp luôn cả thần tiên…

“Cho nên mới nói, người nhà họ Trịnh xưa nay chưa bao giờ cược thua hết”.

Trịnh Tú Tinh nắm quyền, giơ cao tuyên bố, vô cùng tự hào.

Quyền Du Lợi cũng gật đầu, dáng vẻ như trong lòng có chỗ dựa vô cùng vững chắc.

--

Vòng thi đấu cờ được tổ chức vào sáng sớm hôm sau.

Mọi người không hẹn mà cùng ăn vận theo phong cách điên cuồng, mái tóc để xoã không thèm cài trâm, quần áo cá tính cuồng dại gấp mấy liền so với tiếng đàn của Quyền Du Lợi hôm trước.

Sau khi môn sinh chủ sự đọc xong các quy định của vòng thi đấu cờ, Thôi Tú Anh mới chậm rãi, từ từ bước vào. Hôm nay nàng khoác trên người bộ y phục màu bạc, hai bên vạt áo và vùng thắt lưng đều phủ bụi vàng, mái tóc cài chiếc trâm trân châu, khiến cả người nàng toát lên vẻ thần tiên phiêu bồng, trong nhu có cương.

Vừa nhìn thấy Quyền Du Lợi, nàng liềm mỉm cười rồi nói:

“Du Lợi “ca ca”, chúc mừng huynh hôm qua giành vị tí đầu tiên”

Trịnh Tú Tinh vừa nhìn thấy Thôi Tú Anh lập tức chán nản vô cùng, chắp tay sau lưng, nhanh chân bước đến một chỗ cách đó khá xa.

Thôi Tú Anh không hề vì thế mà ảo não, cười tít mắt ngồi ngay bên cạnh Quyền Du Lợi, ánh mắt sánh sang quyến rũ, tuyệt đẹp, cất giọng mê hồn:

“Lúc nào thì “huynh” trở về Quyền phủ? Hành tẩu gi­ang hồ lâu ngày như thế, cũng nên quay về rồi đấy!”

Giọng nàng dịu dàng ấm áp, hiếm khi thái độ lại nghiêm túc như vậy.

Quyền Du Lợi cúi đầu im lặng, một lúc lâu sau mới thủ thỉ:

“Ta không thích nàng, Thôi tiểu thư, nên ta mới phải bỏ nhà ra đi.”

Cô thẳng thắng như vậy khiến Thôi Tú Anh vô cùng kinh ngạc, mãi mới lên tiếng được:

“Phu thê đều phải sống cùng nhau rồi dần dần bồi dưỡng tình cảm, cũng giống như cha mẹ của ta với cha mẹ ngươi, chẳng phải cũng đều thành hôn rồi mới yêu thương nhau sao? Trước nay, tình cảm của họ vẫn vô cùng tốt đẹp mà.”

Quyền Du Lợi đang định mở miệng đáp lại thì bị Thôi Tú Anh đưa tay chặn lại

“Bây giờ, tỉ thí là trên hết, người làm nương tử như ta rất muốn thưởng thức tài nghệ của “huynh”…”

Nghe Tú Anh nói vậy, Quyền Du Lợi tưởng như toàn thân cắm đầy gai, bị nàng nhìn chằm chằm, khó chịu vô cùng.

Trịnh Tú Tinh từ xa nhìn sang, nghiến răng nghiến lợi một hồi lâu, sau cùng không thể nhẫn nhịn thêm nữa, liền bước lại gần, mặt mày bực bội nói:

“Ngươi đừng có mà tuỳ tiện tán tỉnh mọi người! Hắn mãi mãi là người nhà họ Trịnh chúng ta!”

Trong suy nghĩ của Trịnh Tú Tinh, Quyền Du Lợi đã là người nhà nên giờ đây, khi cô bị Thôi Tú Anh lôi lôi kéo kéo, trong lòng tự nhiên nảy sinh tâm lý bảo vệ.

Thôi Tú Anh mỉm cười, nhã nhặn lấy chiếc quạt phủi bụi vàng từ ống tay áo ta, phẩy một cái rồi quạt nho nhã.

“Trịnh gia? Ta là vị hôn phu của Quyền Du Lợi, hà cớ gì mà không thể nói chuyện cùng “hắn”?”

Sắc mặt Trịnh Tú Tinh sầm nàng lại, đưa tay chộp lấy vai của Quyền Du Lợi, lạnh lùng mỉm cười

“Thê tử của “hắn” chỉ có thể là con cháu nhà họ Trịnh mà thôi. Cho dù hai người đã có hôn ước, bổn cung chủ cũng có bản lĩnh đưa nó về mức không.”

Quyền Du Lợi vô cùng chán nản, chẳng muốn bàn bạc thêm, liền nói xen vào:

“Cuộc thi đã bắt đầu, những người đến dự thi đều đã tham gia nghiền ngẫm cả rồi kìa!”

Thôi Tú Anh cười nhạt, tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm

“Đó là thế cờ Linh Lung đã lưu truyền bấy lâu, cho dù bọn họ xem trước thì cũng chẳng thể nào giải nổi dâu. Thế cờ này của Thục đại tiên sinh năm nào cũng giở ra nhưng chưa có ai giải nổi, cho nên không cần phải để tâm nhiều làm gì”

Quyền Du Lợi chẳng buồn để ý đến lời nói của nàng, cất bước tiến về phía trước, chen lấn trong đám đông.

Bàn cờ rất to, phải to gấp bốn lần so với bình thường, quân đen quân trắng đặt khắp bàn cờ. Quyền Du Lợi chẳng biết chút xíu nào về môn này nên chỉ đành khoanh tay, đứng bên lặng ngắm.

“Ngươi đi nước cờ này rõ ràng là thế cờ chế”.

Một vị huynh đài đứng phía bên trái Quyền Du Lợi đưa tay ra đi, di chuyển một quân cở đen, thế cờ trên bàn thay đổi lập tức, càng trở nên rối rắm phức tạp hơn.

“Ngươi không hiểu thì đừng có giả vở hiểu!” người đứng bên phải Quyền Du Lợi lập tức nổi giận đùng đùng, cũng đưa tay ra di chuyển quân cờ đen đó về chỗ cũ.

Hai người bắt đầu nhìn nhau với ánh mắt hung tợn, thách thức rồi không ai bảo ai, cùng rút vũ khí của mình ta, dần đưa lên cao quá dầu, tiếp tục trừng mắt nhìn nhau.

Quyền Du Lợi bị kẹt ở giữa, quay trái quay phải nhìn họ với ánh mắt ngây thơ, vô tội.

Hai người đó cứ đứng như vậy suốt một tuần trà, trợn mắt nhìn nhau, chẳng động đậy gì hết, chân trái đưa lên làm dáng thiên nga vút cánh, trên trán mồ hôi tuôn chảy không ngừng.

Quyền Du Lợi đứng giữa hai người, cảm thấy vô cùng chán chường, liền cất tiếng nói:

“Hai người rốt cuộc có đánh hay không?”

Phòng khách vốn đã im lặng nay lại càng thêm tịch mịch.

Trịnh Tú Tinh bật cười, đập bàn nói:

“Du Lợi “ca”, tư thế của bọn họ chẳng phải đã rất tuyệt mĩ rồi sao, cần gì phải tí thí nữa.”

Hai người đang đứng đờ ra đó, nhanh chóng động đậy, đồng thanh lên tiếng:

“Liên quan quái gì đến ngươi?”

Sắc mặt của Trịnh Tú Tinh ngay tức khắc mất đi nụ cười, hai tay nhẹ nhàng nhấc lên, phẩy một cái rồi nói:

“Bổn cung chủ sẽ khiến các ngươi phải cầu xin bổn cung chủ quan tâm đến.”

Nàng nói xong lièn cười tít mắt, quay sang nhìn Quyền Du Lợi.

Hai người kia sắc mặt nhanh chóng chuyển từ đen sang tím, nhưng vẫn không biết đã trúng phải độc của Trịnh Tú Tinh, nghe thấy mấy lời nói vô duyên vô cớ của nàng, lièn hạ vũ khí xuống, xông thẳng về phía môn phái của mình.

--

Quả nhiên vô cùng hoà hợp.

Quyền Du Lợi nhìn bàn cờ mãi, chẳng còn hứng thú gì, bèn rụt cổ chờ đợi người khác giải thế cờ này.

Tất cả những người còn lại đều đứng vây quanh bàn cờ, cau mày suy nghĩ, chẳng có ai dám lại gần, động chạm vào quân cở. Thôi Tú Anh nhấc vạt áo, đi mấy vòng xung quanh bàn cờ, không ngừng xoay xoay đầu, tỏ vẻ vô cùng am hiểu mọi chuyện.

“Thế cờ này không có cách giải, có nhìn thêm cũng vô ích”.

Nàng phe phẩy quạt như xung quanh chẳng có ai, vừa quạt vừ nhìn ra phía ngoài phòng khách.

Thấy phía ngoài kia im lìm, tĩnh mịch, nàng lại càng thêm chán nản, một mình lẩm bẩm:

“Tiểu Vệ thực sự là quá đỗi chậm chạp”

Lời nói vừa dứt thì có một người bước vào.

Trên tay người này bưng bánh điểm tâm cua Thiên Hương Lầu và rau củ xanh mướt vừa mới thu lượm.

Thái độ vô cùng hân hoan, hứng khởi.

“Hả? Đang muốn làm gì đây?”.

Một loạt nhân sĩ gi­ang hồ chưa kịp dùng bữa sáng bắt đầu bàn luận rôm rả.

“Lẽ nào đây là bánh điểm tâm mà Thục địa tiên sinh muốn chiêu đãi mọi người?”

“Các vị, các vị, chủ nhân của bọn ta nghe nói Thục đại tiên sinh mỗi năm tổ chức chiêu mộ môn sinh một lần nên đã lựa chọn những món điểm tâm hảo hạng nhất trong tửu lâu và các thứ rau củ quả tươi ngon nhất mang đến đây”.

Không lâu sau, có một người mặc áo xanh mồm miệng lanh lợi, ngọt xớt bước ra, mỉm cười tươi rói, cất lời quảng cáo.

“Chủ nhân của ta nói rằng, người rất ngưỡng mộ tài năng của các vị anh hùng hào kiệt nơi đây, cho nên, tất cả các món điểm tâm, rau củ này sẽ rẻ hơn giá thị trường hai phần”

Đệ Nhất Môn xưa nay đều ăn uống thanh tịnh, phải quá ngọ mới bắt đầu dùng bữa, ngay cả bữa sáng cũng chỉ dùng một lượng rất nhỏ. Mấy ngày hôm nay, có không ít các vị anh hùng hào kiệt đau buồn than thở cùng nhau: “Ta …muốn…ăn…thịt”, giọng điệu vô cùng thê lương, thực sự là người nói rơi lệ, người nghe đau lòng.

Người mặc áo xanh vừa mở nắp hộp dựng, mùi bánh điểm tâm thơm phức ngào ngạt bay ra. Hóa ra trong đó còn có cả bánh điểm tâm nhân thịt. Đúng là sức sáng tạo vô cùng vô tận!

Thục đại tiên sinh ngồi phía sau tấm rèm sắc mặt vô cùng không vui, khoé miệng không ngừng co giật, chẳng thể nào duy trì hình tượng điềm đạm, nho nhã xưa nay được nữa. ông im lặng một hồi, cuối cùng phẫn nộ thét lên: “Làm gì có chuyện đó?”

Người môn sinh đứng phía sau ông nhanh chóng khom người xuống, vội vã hỏi:

“Nếu sư phụ nổi giận, chúng đồ đệ sẽ đuổi bọn họ đi ngay”

Thục đại tiên sinh lại càng tức tối, đập bàn quát lớn: “Thật là quá đáng!”

Mấy môn sinh quay sang nhìn nhau, không dám nói gì cả.

Một lúc lâu sau, Thục đại tiên sinh xem chừng đã chịu đựng hết nổi, đưa tay vẫy gọi môn sinh đứng phía sau rồi ra lệnh:

“Ngươi đi hỏi hắn xem, nếu là chủ nhân của nơi đây liệu có thể giảm bốn phần không?”

Thì ra điều khiến ông tức giận chính là vấn đề giá cả!

Hai môn sinh nhanh chóng hiểu ra vấn đề, lập tức vén rèm bước ra. Phía ngoài phòng khách lúc này đang trở nên vô cùng hỗn loạn, bên cạnh bàn cờ giờ đây chỉ còn lại mỗi Quyền Du Lợi đang há hốc miệng vì ngạc nhiên với Thôi Tú Anh vẻ mặt đang hân hoan, phấn khích vô cùng.

“Thục đại tiên sinh nói…”

“Chủ nhân nhà ta dặn rằng Thục đại tiên sinh được dùng miễn phí”.

Người hộ vệ áo xanh nhanh chóng cắt lời

Ngay lập tức, Thục đại tiên sinh phi thân ra ngoài với vẻ mặt nghiêm nghị, vút người bay đi như một tia chớp, chen nhanh vào giữa đám đông, mười ngón tay nho nhã chỉ chọn toàn bánh điểm tâm nhân thịt

Hành vi của ông đã chọc giận mọi người xung quanh.

Ai có đao thì dùng đao, ai có kiếm thì giơ kiếm, đồng tâm hiệp lực bao vây kín mít quanh ông.

Thục đại tiên sinh mồm miệng nhồm nhoàm, nói không rõ âm

“Lão đây…sắp…phát…cáu…rồi đấy”

Tất cả mọi người đều kinh hãi, im lặng tức thì.

Trước sức quyến rũ của các món ăn, mọi người đều quên khuấy đi mất kẻ mà mình đang bao vây chính là Thục đại tiên sinh, Thục đại tiên sinh, người nổi danh gi­ang hồ, võ công cái thế, kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.

Mọi người nhanh chóng bình tĩnh lại, tất cả vũ khí cầm trên tay đều thu về hết.

“Ta sắp phát cáu rồi đấy”.

Thục đại tiên sinh nheo nheo mắt, nhìn thấy mọi người lui dần về phía sau mới an tâm đưa chiếc bánh điểm tâm nhân thịt đang cầm trên tay lên, ngấu nghiến hết miếng này đến miếng khác rồi chậm rãi, nho nhã nuốt qua cổ họng xuống dạ dày. Sau đó ông ra sức lắc đầu, chỉnh lại mái tóc rối bời vì bị đám đông chen chúc, đùn đẩy, quay người nhấc chân, lúc này mới có thời gi­an để quát một câu:

“Lũ các người đều là cầm thú!”.

Nói xong, Thục đại tiên sinh đoạt hết tất cả số bánh điểm tâm nhân thịt còn lại rồi đi vào sau tấm rèm.

Tất cả mọi người đều như hoá đá… cảm thấy sởn gai ốc trước câu nói đầy phẫn nộ của Thục đại tiên sinh.

Khi nỗi kinh hoàng đi qua, mọi người mới sực nhớ người mặc áo xanh kia vẫn còn các món làm từ rau củ quả thơm ngon, thế là thét lên một tiếng, họ lại tiếp tục cuộc tranh đấu không ai nhường ai.

Thôi Tú Anh đứng bên cạnh bàn cờ, bàn tay trắng trẻo cầm chiếc bàn tính bằng vàng, lạch cà lạch cạch, vừa tính vừa mỉm cười vui vẻ vô cùng.

“”Tướng công” biết không, lần này, bánh điểm tâm và rau củ tồn kho lâu ngày kiếm về cho nhà chúng ta không biết bao nhiêu ngân lượng đấy!”.

Nàng không che giấu được nỗi vui mừng, gương mặt càng trở nên xinh đẹp, nhìn thấy dáng vẻ mồm miệng há hốc của Quyền Du Lợi, liền tha thiết nói:

“Phải chăng ngươi đã thay đổi hoàn toàn cách nghĩ về “thê tử” tương lai rồi?”

Quyền Du Lợi lắc đầu, định nói gì đó thì phía ngoài lại truyền đến tiếng cãi cọ đánh lộn.

Đám người phi thân vào là người Miêu Trại, trên mặt đầy hình xăm trổ.

Người nào người nấy đều cầm vũ khí, hung tợn xông tới.

“An toàn trên hết, rút lui!”

Thục đại tiên sinh ở phía sau tấm rèm nhanh chóng thét lớn rồi mở mật đạo, môn sinh Đệ Nhất Môn rút lui bằng sạch.

Mục tiêu của bọn chúng vẫn là Quyền Du Lợi. Có điều lần này, bọn chúng đã thay đổi ý định, không hề có ý đoạt tính mạng của cô. Cho nên, Quyền Du Lợi đứng phía sau Thôi Tú Anh dù rằng rất thê thảm nhưng vẫn rất an toàn.

Bởi vì Thôi Tú Anh suốt ngày lo chuyện làm ăn, không có kinh nghiệm chiến đấu gi­ang hồ cộng thêm lúc đánh vẫn lo lắng cho dung nhan, diện mạo của mình nên cũng chẳng thảnh thơi, nhàn nhã cho lắm.

“Nàng có thể không tạo hình, giữ dáng khi đánh nhau được không?”.

Hai hàng nước mắt của Quyền Du Lợi suýt chút nữa là bảo nhau kéo xuống, chỉ vì sau mỗi lần tiếp chiêu của đối thủ, Thôi Tú Anh đều dừng lại đôi chút để tạo dáng đứng hoặc tư thế mà nàng tự thấy đẹp nhất, uy vũ nhất, cứ như vậy, tốc độ ra đòn đương nhiên luôn chậm hơn kẻ địch một nhịp.

Một thanh loan đao phi tới, Thôi Tú Anh lại dùng chiêu Thiên Nga Tung Cánh để tránh. Đối phương ngay lập tức lách qua kẽ hở nàng để lại, xông thẳng đến chỗ Quyền Du Lợi

“Tại sao vẫn cứ là Thiên Nga Tung Cánh vậy?”.

Quyền Du Lợi thét lớn rồi nhảy dựng lên, đưa tay ra tóm lấy mái tóc của Thôi Tú Anh vẫn còn đang tạo hình Thiên Nga Tung Cánh, đẩy nàng ra phía trước làm lá chắn che thân

Bị Quyền Du Lợi kéo tóc đột ngột, Thôi Tú Anh hoàn toàn bất ngờ, đau đớn đẩy bàn tay cô xuống, mái tóc đen huyền như lụa lập tức bị thanh loan đao cắt mất quá nửa.

Thời gi­an như ngưng đọng, dây đàn lỡ đứt, Thôi Tú Anh thẫn thờ đứng ngây ra, nhìn tóc vừa bị cắt của mình bay loạn theo gió. Dây thần kinh mang tên “lí trí” trong đầu nàng đứt loạn.

“A a a a a…” nàng thét lên trong đau đớn, hai tay cầm thanh kiếm bạch ngọc, múa trọn một vòng, dáng người vô cùng tuyệt mĩ.

“Ta liều mạng với các ngươi…”

Nàng cứ một mình múa may quay cuồng trên không trung, người khác không tấn công vào được mà nàng cũng chẳng làm tổn thương nổi ai.

Tại sao lại thành ra như thế?

Nguyên nhân rất đơn giản.

Sở dĩ nàng dùng rất nhiều lần chiêu Thiên Nga Tung Cánh là vì dáng vẻ của người thi triển khi đó rất mĩ miều, diễm lệ. Thôi Tú Anh học thứ kiếm pháp vừa không thể tấn công lại không thể phòng thủ thế này chẳng qua là bởi vì nó khiến nàng thêm nho nhã, tuyệt đẹp mà thôi.

Cũng như vậy, Thôi Tú Anh giỏi nhất là khinh công, không chỉ vì nàng đặc biệt có năng khiếu về phần này mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là khi dùng khinh công bay lượn, trông nàng phiêu bồng giống như thần tiên.

Dưới tình thế đó, Quyền Du Lợi đương nhiên lâm vào thế nguy hiểm vô cùng.

“Hả? Nàng ta lại giở chứng rồi à?” Một giọng nói lãnh đạm, thờ ơ vang lên.

Nhìn thấy Trịnh Tú Tinh đang đứng bên cạnh cửa phòng, mỉm cười tươi tắn, Quyền Du Lợi liền thét lớn:

“Em vợ, cứu ta gấp!”

Mấy người Miêu Cương mặc áo đen đều khựng người lại, ánh mắt cực kì kinh ngạc.

“Để ta đến giải quyết hay là các ngươi tự kết liễu?”.

Trịnh Tú Tinh nở nụ cười rạng rỡ, chậm rãi nói.

“Lúc này, ta không vui cho lắm, nếu để ta giải quyết, e rằng…”

Nàng chẳng buồn hỏi người đứng sai ra lệnh là ai, bởi những người trong cung đều phải dùng thuốc độc trước khi ra ngoài hành động, trước sau gì cũng chết, nên thông thường, bọn họ chẳng bao giờ tiết lộ thông tin để khỏi làm liên luỵ người nhà. Vì vậy, có nhiều việc hỏi cũng chẳng có ích lợi gì.

Bọn người Miêu Cương do dự giây lát, vẻ mặt ai oán, thê lương rồi nghiến răng cắn lưỡi, chọn cách tự kết liễu.

“Đúng là phiền phức!”.

Trịnh Tú Tinh ngáp một cái rồi quay sang nói với Quyền Du Lợi:

“Chúng ta quay về phòng ngủ bù thôi, mấy ngày hôm nay, bổn cung chủ mệt mỏi quá!”

Vừa bước được vài bước, Quyền Du Lợi thấy không đành lòng, liền quay lại nhìn Thôi Tú Anh.

Hiển nhiên nàng vẫn còn trong trạng thái suy sụp nặng nề, mái tóc buông xõa tung bay trong gió, kích động múa kiếm trên không, vừa múa kiếm vừa thét lớn:

“Ta liều mạng… liều mạng với các ngươi…”

Quyền Du Lợi im lặng, trợn trừng mắt lên, chẳng buồn nhìn nữa, lẽo đẽo theo sau Trịnh Tú Tinh. Cô quyết định từ bỏ hết sạch mọi hình ảnh tốt đẹp của Thôi Tú Anh trong trí óc mình.

---

Sau lần đột kích, Thục đại tiên sinh ra lệnh cho hơn năm trăm môn sinh ngay trong đêm đó đào thêm một vài địa đạo trong Đệ Nhất Môn, đục đục đẽo đẽo suốt một đêm trời.

“Sư phụ thực sự trí tuệ hơn người!” Một trong số các môn sinh lên tiếng, vẻ mặt vô cùng bái phục.

Thục đại tiên sinh chắp tay sau lưng, than thở: “Ra ngoài hành tẩu gi­ang hồ, chỉ cần ghi nhớ một câu.

Các môn sinh nhao nhao hỏi lại: “Là câu gì, thưa sư phụ?”

Thục đại tiên sinh im lặng một hồi lâu rồi nghiêm nghị trả lời: “An toàn là trên hết”

Hơn năm trăm môn sinh không ai nói gì, thầm nhủ: Im lặng cũng là trên hết.

o0o

Bởi vì có sự việc đột kích kia nên vòng thi thứ ba bị lùi lại vào chập tối ngày tiếp theo.

Như mọi năm, vòng này thi về thơ từ.

Thôi Tú Anh do bi thương quá độ nên tự động xin rút lui. Đến vòng này, chỉ còn lại chưa đến mười người, đứng thành vòng tròn, lấy Thục đại tiên sinh làm trung tâm, thi thố thơ từ ca phú.

Theo số báo danh, người đầu tiên dự thi vẫn là người đến từ đất Lỗ. Nàng để hở cả nửa ngực, lộ ra hai khỏa đẫy đà. nhìn thấy Thục đại tiên sinh đang nâng ly lên, che đi đôi mắt đang liếc trộm về phía mình, nàng ta vô cùng đắc ý, cố tình khiến cho phần cơ thịt đó rung lên bần bật.

“Lấy vẻ nho nhã, oai phong của Thục đại tiên sinh làm đề tài, hãy làm một bài thơ!” người môn sinh đứng sau Thục đại tiên sinh tuyên bố đề thi.

Nàng trưng ra vẻ măt khá phiền muộn, cau mày suy nghĩ một hồi lâu, cố tỏ ra thâm trầm, cúi đầu ngâm nga: “Thục đại, Thục đại, đại hơn chuột…”

Phụt…

Thục đại tiên sinh phun hết ngụm trà trong miệng ra, đập tay lên bàn, khoé miệng không ngừng co giật:

“Tuyệt diệu, tuyệt diệu, người tiếp theo!”

Người tiếp theo lên thi chính là đồng hương của Quyền Du Lợi, thiếu chủ của tiêu cục Chấn Viễn đất Dương Châu, tất nhiên vẫn là một kẻ thô lỗ, một chữ bẻ đôi cũng không biết. Vậy mà còn cố học theo văn nhân nho nhã, tay cầm quạt, mặc áo bào dài màu sắc thanh nhã, người nung núc múi nọ múi kia, đứng ở chỗ đó, đúng là bắp thịt oai phong.

“Xin mời lấy y phục của Thục đại tiên sinh làm một bài thơ!”

Thiếu chủ tiêu cục nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng u sầu ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn vào đôi mắt khổng tước được khắc trên cột nhà tỏ đúng chất của một văn nhân nho nhã, bình thản ngâm thơ:

“Mây nghĩ áo mắc, hoa tưởng mạo…”

Thục đại tiên sinh phát nộ trong lòng, bàn tay cầm ly trà run run một hồi lâu rồi điềm đạm lên tiếng: “Người tiếp theo.”

Cứ như vậy, hết người này đến người khác, tất cả mọi người đến đây thi thố đều thuộc dạng đức, trí, mĩ phát triển không đồng đều, những người tinh thông võ công thì thường chẳng biết làm thơ đối ẩm. Điều này khiến cho Thục đại tiên sinh tức giận vô cùng, mãi cho tới khi Quyền Du Lợi lên thi đấu, khuôn mặt người mới giãn ra đôi chút.

“Ngươi cứ tuỳ hứng ngâm nga vài câu đi!”.

Ấn tượng của ông đối với Quyền Du Lợi khá tốt đẹp, cho nên trong lòng vô hình trung đã nhắm cô làm mục tiêu lựa chọn.

Quyền Du Lợi cũng là một kẻ mù văn thơ, nhìn thấy mọi người đều hướng về mình với ánh mắt mong chờ, cô cảm thấy vô cùng sầu não.

Sau một hồi xoa đầu gãi tai, cuối cùng cũng lên tiếng ngâm thơ:

“Xa nhìn Thục đại, gần ngắm ly trà

Thì ra Thục đại đang cầm trà ly…”

Không khí dường như ngưng đọng, tất cả mọi người có mặt đều không dám thở mạnh.

Đứng phía sau Quyền Du Lợi, Trịnh Tú Tinh không khỏi hổ thẹn, xấu hổ đến mức suýt nữa đập đầu vào mặt bàn.

Thục đại tiên sinh ngây người một hồi lâu, sau đó nhảy dựng lên đầy phấn khích, vỗ tay cổ vũ, ra lời tán thưởng:

“Thơ hay, thơ hay, ý tứ rất mới, cái này, cái này…”.

Ông trầm ngâm một hồi rồi tự tin nói tiếp:

“Vô cùng tuyệt, ngòi bút tả thực cực kì sinh động, tình cảm chân thành, rất hay, rất tuyệt!”

Nghe thấy tiên sinh nói vậy, ai nấy đều như bừng tỉnh, quả nhiên là một bài thơ hay với hình tượng sinh động, chân thực.

Tất cả mọi người trong phòng nhiệt liệt vỗ tay cổ vũ, khiến Quyền Du Lợi cũng hứng khởi hẳn lên.

“Ta tuyên bố, vòng thi lần này, Quyền Du Lợi giành thắng!”

Không có ai đưa ra kháng nghị, mọi người đều chịu thua một cách tâm phục khẩu phục.

Chẳng còn ai quyến luyến cuộc thi này, bởi vì kết quả gần như đã biết trước. Ngay tối hôm đó, có rất nhiều nhân sĩ võ lâm tự động rút lui khỏi cuộc thi, lên đường tiến về nơi ba ngày sau sẽ diễn ra đại hội võ lâm.

“Tưởng tượng mà xem, miếng ngọc bội đó đến tay ta là ta có thể chế ngự được chất độc trong cơ thể mình ngay”.

Quyền Du Lợi giờ đã hoàn toàn yên tâm, tựa người vào lan can, nhìn Trịnh Tú Tinh đang trầm tư ngắm trăng

“Như vậy, ta có thể cùng Tú Nghiên sống bên nhau trọn đời.”

Trịnh Tú Tinh quay đầu sang, cau mày vặn hỏi:

“Nếu không có tỷ ấy, ngươi sẽ sống vì cái gì?”

Quyền Du Lợi cười tít mắt trả lời:

“Hết lòng phấn đấu vì những sóng gió trên gi­ang hồ…”

“…” .

Trịnh Tú Tinh im bặt, quả nhiên là một ý nguyện vô cùng vĩ đại.

Có điều, con người sống trên thế gi­an, có mục tiêu cũng tốt hơn không.

---

Ngày tiếp theo là vòng thi đấu cuối cùng. Đến dự thi chỉ có ba người, ngoại trừ Thôi Tú Anh khuôn mặt tiều tuỵ, khổ sở, còn lại chính là Quyền Du Lợi và Trịnh Tú Tinh .

Lần này tỉ thí về hội hoạ.

Thục đại tiên sinh vô cùng kích động, tháo ngay miếng ngọc bội đeo bên người bấy lâu xuống rồi nói:

“Hôm nay sẽ thi vẽ miếng ngọc Thanh Tâm Nhược Tuyền, trên thế gi­an chỉ có một, là món quà mà ta sẽ tặng cho môn sinh mới nhập môn.”

Quyền Du Lợi ngay lập tức tỏ ra hứng khởi.

Thấy ánh mắt của cô dán chặt vào miếng ngọc, Thôi Tú Anh tự nhủ trong đầu:

“Cô ta huỷ tóc của ta, ta nhất định phải huỷ huyễn tưởng của cô ấy với miếng ngọc đó.”

Nghĩ vậy, nàng nhanh chóng lấy lại hứng thú, nhấc bút vẽ một cách vô cùng kĩ càng, cẩn thận.

Vẽ hình trước rồi tô màu sau, nàng vận dụng tất cả kĩ năng hội hoạ của mình mười mấy năm nay, nghiêm túc nắm bắt mọi đường nét, chi tiết, hoàn toàn đắm mình trong nghệ thuật.

Quyền Du Lợi nghiêng đầu, nghĩ ngợi một hồi lâu, sau cùng cũng nhấc bút lên, bắt đầu vẽ.

Trước tiên là một vòng tròn to như chiếc bánh, ở giữa khoanh hai cái lỗ, sau khi vẽ xong cô vẫn cảm thấy chưa hài lòng, lại điểm thêm mấy hoa văn trên miếng ngọc bội đó.

Thục đại tiên sinh vừa quay đầu sang nhìn, trong lòng bỗng kích động vô cùng, vui mừng lớn tiếng nói:

“Thiên phú kinh người, thiên phú kinh người!”

Hứng khởi quá mức, bàn tay ông vô ý vận nội công hùng hậu. một chưởng đập xuống bàn, vừa hay đập nát luôn miếng ngọc bội quý giá kia, giờ thì chẳng khác nào đống bột mì, phủ trắng trên mặt bàn.

Quyền Du Lợi điên cuồng nhảy lên, chỉ vào miếng ngọc bội, thét: “Ngọc bội của ta…”

Miếng ngọc bội này chỉ có thể hút độc khi còn hoàn chỉnh, nếu đã bị vỡ nát thì chẳng còn chút lợi ích nào nữa. Miếng ngọc bội có thể kéo dài tính mạng mà Quyền Du Lợi ngày đêm mong nhớ đã bị Thục đại tiên sinh một chưởng đập nát, hoá thành tro bụi, trong lòng cô vô cùng chán nản, chẳng buồn để ý đến Thục đại tiên sinh nữa, nộ khí xung thiên quay đầu bỏ chạy ra khỏi phòng khách.

Thục đại tiên sinh thấy vậy vô cùng ngạc nhiên, liền mở miệng hét lớn:

“Người kia, ta nhận ngươi làm môn sinh, đừng có bỏ chạy!”

Ông càng thét lớn, cô lại càng chạy nhanh hơn, chẳng bao lâu đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Bị đối xử lãnh đạm, Thôi Tú Anh vô cùng phẫn uất, tức giận bật dậy, chỉ vào bức hoạ của mình rồi nói:

“Ta có điểm nào không bì được với hắn mà ngài lại chọn hắn, không chọn ta?”

Nàng hoàn toàn không có ý định làm môn sinh của Đệ Nhất Môn nhưng lại chẳng thể nào chịu nổi việc mình bị thất bại.

Thục đại tiên sinh vô cùng chán nản, quay người nhìn bức tranh của Thôi Tú Anh, quát lớn:

“Ngươi xem bức tranh của ngươi kìa, chẳng có chút sáng tạo nào hết, đương nhiên là thất bại rồi”

Nói xong ông liền phất tay áo bỏ đi.

Để lại một mình Thôi Tú Anh ngây người đứng đó… chết lặng.

Thì ra thời buổi này, vẽ giống thật không còn thịnh hành nữa, giờ người ta chỉ coi trọng những thứ mới mẻ, có tính sáng tạo mà thôi…


o0o

Đã không còn ngọc bội nên Quyền Du Lợi chẳng muốn ở Đệ Nhất Môn thêm một giây nào nữa. Ngay tối hôm đó, bọn họ lên đường tiến thẳng về núi Tử Kim.

“Du Lợi, chúng ra cứ thưởng ngoạn cảnh vật xung quanh trước đã, sau đó hãy tới núi Tử Kim”.

Trịnh Tú Tinh mỉm cười tươi rói đưa ra lời đề nghị, ánh mắt lấp lánh vô cùng đáng nghi.

“Không, ta phải tới chân núi Tử Kim ngay để đợi Tú Nghiên tới!”

Quyền Du Lợi lại than thở.

“Ta không còn bao nhiêu thời gi­an nữa, ta muốn trong phần đời còn lại được nhìn thấy Tú Nghiên nhiều hơn, những ngày tháng sau cùng, ta muốn quay về nhà, ở bên cạnh cha ta.”

Cô càng nói càng chán nản, nhìn thấy Trịnh Tú Tinh im lặng không nói gì, liền cười gượng vài tiếng, sau đó lớn giọng bảo:

“Trên thế gi­an này có biết bao kì tích, biết đâu sẽ đến với ta, nàng không cần cả ngày bộ dạng như thể trời sắp sập xuống thế đâu.”

Trịnh Tú Tinh liếc mắt nhìn sang, nghiêng người để tránh bàn tay Du Lợi đặt lên vai mình, mỉm cười nói:

“Từ trước đến nay, ta không bao giờ lo lắng về chuyện gì cả. Có câu nói rằng, người thường không bao giờ sống lâu, mầm hại mãi trường tồn.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười, trong lòng chợt dâng lên cảm giác ấm áp như người một nhà.

--

Trên núi Tử Kim, các bang phái đứng đông như trảy hội, những người đến từ sớm đã đi vận động phiếu bầu, quyết tâm trở thành người đứng đầu trong cuộc tuyển chọn minh chủ võ lâm lần này.

“Xin hãy bầu cho phái Hoa Sơn một phiếu! Hoa Sơn, Hoa Sơn, chỗ dựa vững chắc của quần chúng!”

“Võ Đang, Võ Đang, trách nhiệm trên hết!”. Gọn gàng trong bộ y phục đạo sĩ, mỗi người trên tay cầm một thanh kiếm, vô cùng hào hứng hét lên khẩu hiệu, nỗ lực tranh giành phiếu bầu với phái Hoa Sơn bên phía đối diện.

Trưởng môn nhân phái Võ Đang mặc bộ quần áo đạo sĩ thêu chỉ vàng, trợn măt lườm trưởng môn nhân phái Hoa Sơn đang khoác trên người bộ y phục tơ tằm.

“Lãnh Nguyệt giáo, Lãnh Nguyệt giáo, ma giáo đệ nhất trong ma giới!”. Một tiếng thét đinh tai vang lên, chen giữa khẩu hiệu của hai đại giáo phái, khiến tất cả mọi người đều phẫn nộ, bực dọc.

Khoé miệng Trịnh Tú Tinh không ngừng co giật, một mình lẩm bẩm:

“Lẽ nào bây giờ, ma giáo cũng tham gia tuyển chọn minh chủ võ lâm trung nguyên?”

Quả nhiên, những người đứng đầu dưới lá cờ Lãnh Nguyệt giáo đều đang ra sức chèo kéo mọi người để gia tăng lượng phiếu ủng hộ của giáo phái.

“Tham gia Lãnh Nguyệt giáo chúng ta, các người sẽ được hưởng dịch vụ ưu đãi, giảm giá cho cả gia đình khi du ngoạn cảnh đẹp, không những có thể đi qua Thần Long Giáo miễn phí mà còn được tặng một bộ đồng phục giống như chúng ta…”

Bọn họ lôi Quyền Du Lợi và Trịnh Tú Tinh lại, hứng khởi đưa ra bộ đồng phục kia, lắc lên lắc xuống, nồng nhiệt mời chào. Bộ đồng phục đó được may bằng thứ vải đen mỏng manh, thêu hình hai con gà mái đang cong đuôi đạp cánh, hai bên mép áo không được khâu lại gọn ghẽ mà loè xoè, tung tẩy trông rất “nghệ thuật”.

Đuôi mắt Trịnh Tú Tinh không ngừng co giật, nàng bực tức nói:

“Ta không thích mặc quần áo màu đen”

Nhanh chóng có người kích động trả lời:

“Lẽ nào ngươi còn hi vọng chúng ta phát cho y phục màu trắng hay sao? Thời buổi kinh tế hiện tại khó khăn, nếu không mua những loại vải được giảm giá thì sao có thể phát triển số lượng hội viên lên nhiều lên được?”

Vừa mới kích động, tên kia đã lộ hết cả chân tướng phía sau.

Đứng bên cạnh Trịnh Tú Tinh, Quyền Du Lợi há hốc miệng, ngẩn thần người.

Gi­ang hồ quả nhiên là đa dạng, phong phú, khó lường!

“Quyền Du Lợi!”

Hả?

Giọng nói này nghe quen thuộc quá!

Quyền Du Lợi lập tức quay đầu lại, tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia.

“Du Lợi, bổn tiểu thư ở đây!”

Không lâu sau, cô liền trông thấy Hoàng Mỹ Anh đang ngồi trên chiếc kiệu cao cao do các nô bộc trong sơn trang khiêng. Nàng mặc trên người bộ y phục màu hồng nhạt, phía đuôi áo còn thêu rất nhiều cành hoa lan, tóc được vấn gọn, mặt tựa bạch ngọc, cao sang quyến rũ.

Vừa nhìn thấy Quyền Du Lợi quay sang, Hoàng Mỹ Anh liền nhoẻn miệng lên, hân hoan cất lời:

“Du Lợi, cuối cùng ngươi cũng đến trước ta một bước.”

Bởi vì quá hứng khởi nên nàng không kìm được mấy tiếng ho nhẹ, trên khuôn mặt trắng như sứ thoáng ửng hồng, khiến nàng càng thêm tuyệt mỹ.

“Hoàng tiểu thư?”

Quyền Du Lợi tiến lại gần, cau mày cất tiếng hỏi: “Sắc mặt nàng sao lại kém thế kia?”

Thập Tam Kị đứng xung quanh Hoàng Mỹ Anh lập tức nhướng mày trợn mắt, hung dữ lườm Quyền Du Lợi.

Cô hoang mang hỏi tiếp: “Lẽ nào là do vết đao lần trước?”

Quả nhiên là con người cao quý, vẫn dáng vẻ yếu đuối, đại thương chưa hồi phục.

Hoàng tiểu thư bình thản tựa lưng vào chiếc ghế trên kiệu, không trả lời cô. Trên thực tế, vết thương sau lưng nàng rất khó lành, không chỉ vì vết chém quá sâu mà quan trọng hơn là trên đao đó đã tẩm thuốc độc của người Miêu Cương.

“Du Lợi “ca ca”, ngươi quả nhiên là bạn bè rộng khắp thiên hạ”.

Trịnh Tú Tinh mỉm cười lại gần, vẻ mặt hiện rõ sự phòng bị.

Trịnh Tú Tinh trước nay đơn độc, mọi người trong cung nhìn thấy nàng đều cảnh giác, đối địch. Phụ thân thì chỉ coi nàng là vật dẫn thuốc, vậy nên bao nhiêu năm nay, trong lòng nàng luôn có cảm giác thiếu an toàn. Chưa từng có ai quan tâm đến nàng giống như Quyền Du Lợi, chính cô đã cho nàng được nếm trải cảm giác có gia đình, có người thân. Những ngày gần đây, nàng quen với thứ tình cảm ấm áp như người nhà này, thế nên, khi nhìn thấy Quyền Du Lợi tươi cười rạng rỡ, nói chuyện cùng người khác, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên cảm giác như thể sắp mất đi người thân duy nhất vậy.

“Nàng là..?”.

Hoàng Mỹ Anh xuống kiệu, cao ngạo quay sang nhìn rồi nói tiếp:

“Ta không nhớ là bên cạnh Du Lợi lại có một nhân vật là nàng?”

Ánh mắt của Trịnh Tú Tinh đột nhiên sắc nhọn như mũi giáo, nụ cười trên môi càng tươi tắn, bình tĩnh trả lời:

“Đương nhiên, quan hệ giữa ta và Du Lợi vô cùng thâm sâu, người ngoài tất nhiên không thể biết được.”

Trịnh Tú Tinh vừa nói, vừa giơ tay của mình lên. Quyền Du Lợi thấy vậy liền xông qua, cầm chặt lấy bàn tay mới giơ lên của nàng rồi cười, nói:

“Đều là người mình hết, đừng có nội chiến, đừng có nội chiến!”

Hừm!

Hoàng Mỹ Anh và Trịnh đại cung chủ cùng lúc quay ngoắt đầu về phía khác, ánh mắt sắc nhọn, lạnh lùng.

Người một nhà? Đừng nằm mơ giữa ban ngày!

Sau cùng, dưới lời kêu gọi của Quyền Du Lợi, đoàn người của Trịnh Tú Tinh và Hoàng Mỹ Anh cùng ở lại một khách điếm.

“Nàng ta ở phòng phía Nam, tại sao ta lại phải ở căn phòng phía Bắc?”.

Sau khi được sắp xếp phòng, Trịnh Tú Tinh nheo nheo mắt, nghiến răng rồi nhếch miệng cười.

“Lẽ nào bổn cung chủ là quân cờ, mặc cho người ta xếp đặt hay sao?”

“Nàng không phải là quân cờ mà là ta, được chưa?”

Quyền Du Lợi tuôn lệ, bất lực nói:

“Người ta đang bị trọng thương, thỉnh thoảng chăm sóc người bị thương cũng là tích đức đấy!”

“Hừm…”.

Tú Tinh không phải không nhìn ra sự thận trọng của Quyền Du Lợi nên cố gắng kìm nén nỗi tức giận trong lòng lại, mỉm cười nói tiếp:

“Bổn cung chủ đang cảm thấy rất nhàm chán, cho nên…”

Nàng vừa nhoẻn miệng cười, đám thuộc hạ nhanh chóng lẩn trốn ra một chỗ rất xa.

“Sau này, liệu nàng có thể cười tươi tắn, rạng rỡ hơn một chút được không?”.

Quyền Du Lợi đưa tay chống cằm, không chịu nổi buông lời.
“ Rõ ràng là một thiếu nữ trẻ trung, rạng rỡ, khi mỉm cười lại chẳng khác nào bị trúng gió, chỉ thích đi theo phong cách nham hiểm, đúng là lãng phí khuôn mặt như hoa trời ban.”

Trịnh Tú Tinh chẳng buồn quay sang nhìn Du Lợi lấy một lần, nhanh chóng thu lại nụ cười trên môi.

“Đến ngày mai, chắc hẳn Tú Nghiên đã đến chỗ này rồi”.

Ánh mắt Quyền Du Lợi sáng rực lên, phát ra tia lửa rực rỡ, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói tiếp:

“Ta phải ăn vận thật đẹp để gặp nàng ấy.”

Cô cứ một mình lẩm bẩm như vậy, khiến Trịnh Tú Tinh đứng sau lưng sắc mặt sầm hẳn lại.

Làm thế nào đây? Biết đi đâu tìm cho ngươi một Trịnh Tú Nghiên như trước chứ?

Hay là trực tiếp thông báo tin dữ đó cho người ta luôn?

“Nàng nói ta mặc bộ nam phục màu trắng đẹp hay bộ màu hồng đẹp hơn?”.

Quyền Du Lợi mỉm cười rạng rỡ, vẻ mặt vô cùng kì vọng, khiến những lời đang chuẩn bị phát ra khỏi miệng Trịnh Tú Tinh lại bị nghẹn trong cổ họng.

“Ừm, không mặc gì là đẹp nhất”.

Tú Tinh miễn cưỡng nở một nụ cười, cố giả vẻ đang trêu hoa ghẹo liễu.

“Nếu ta là Trịnh Tú Nghiên, ta sẽ vô cùng mong đợi một mỹ nữ không mặc gì nằm trên giường cùng ta đối ngẫu.”

Quyền Du Lợi kinh hoàng, ném luôn cốc trà trong tay về phía nàng. Trịnh Tú Tinh không phòng bị kịp, cốc trà bay đến đổ hết lên đầu nàng ấy, nước trà còn chảy nhoe nhoét hết cả khuôn mặt mỹ miều.

“Đáng ghét.. không được hạ thấp Tú Nghiên như vậy!”.

Quyền Du Lợi thẹn thùng, quay đầu chạy mất để lại Trịnh Tú Tinh đang tím xanh mặt lại, một mình cáu giận.

“Ta cũng căm ghét ngươi”.

Nàng miễn cưỡng thu tay, lè lưỡi liếm nước trà quanh miệng, hai tay nắm chặt lại, nghiến răng nói:

“Ta căm ghét ngươi, căm ghét ngươi, Quyền Du Lợi.”

---

Cứ như vậy, Quyền Du Lợi thấp thỏm chờ đợi hai ngày liền. Đến khi chỉ còn một ngày nữa là khai mạc đại hội võ lâm, Trịnh Tú Nghiên vẫn chưa thấy đâu, ngược lại, người xuất hiện lại là Thôi Tú Anh y phục đỏ rực, chụp tóc mạ vàng, đôi mắt long lanh, khí chất phong lưu. Vừa nhìn thấy Quyền Du Lợi, Thôi Tú Anh liền bước tới gần, cười nói:

“Du Lợi “ca”, tại sao không đợi ta, một mình chạy đến đây trước làm gì?”

Hoàn toàn bị phớt lờ!

Trịnh Tú Tinh đứng bên cạnh Quyền Du Lợi suýt chút nữa thì nhấc chân đá bay ả áo đỏ đỏm dáng đi.

Hàn khí từ cơ thể Trịnh Tú Tinh phát ra nhanh chóng lan truyền trong không khí.

Thôi Tú Anh ngây thần người, quay đầu sang nhìn, vô cùng vui mừng, gật gật đầu nói:

“Thật tốt quá, quả nhiên là nàng cũng tới, ta đang u sầu vì không có ai đọ sắc cùng đây.”

Ánh mắt đào hoa của nàng liếc qua, long lanh đượm tình, toát lên vẻ lẳng lơ khó diễn tả bằng lời, khiến Trịnh Tú Tinh cảm thấy vô cùng ghê tởm.

“Chết mất xác xa xa một chút, cái đồ mê gái. Mặt dày, vô sỉ!”

Phụt!

Quyền Du Lợi tay bóp nát quả quýt, suýt chút nữa ngã lịm ra đất, Trịnh Tú Tinh đúng là quá thành thật, không bao giờ nói giảm nói tránh điều gì, lúc nào cũng nói thẳng nói thật. Tuy chính cô cũng cảm thấy Thôi Tú Anh quá đỗi phiền phức, ẻo lả, điệu đà, nhưng ai lại xổ toẹt vào mặt người ta như thế chứ?

Quả nhiên, khóe miệng Thôi Tú Anh không ngừng co giật, chuẩn bị phát nộ.

“Tú Tinh, tình báo của nàng đã có tin tức gì chưa? Ta đã đợi bao nhiêu ngày nay rồi, tại sao vẫn chưa gặp được Tú Nghiên?”.

Quyền Du Lợi nhanh chóng chuyển chủ đề, mắt liên tục ngó nghiêng xung quanh.

Khuôn mặt Trịnh Tú Tinh đột nhiên trở nên mất tự nhiên. “Ta làm sao mà biết được?”.

Ánh mắt của Quyền Du Lợi thuần khiết, ngây ngô, khiến nàng chẳng thể nhìn thẳng vào đôi mắt đó được.

Tỏ ra mình đang cực kì tức giận, nàng phẩy ống tay áo rồi một mình bước đi trước, bỏ lại Quyền Du Lợi và Thôi Tú Anh bốn mắt nhìn nhau.

“Ha ha… Ta đợi lâu quá nên lo lắng, lần nào cũng léo nhéo hỏi nàng ấy nên nàng ấy phát bực cũng đúng”. Quyền Du Lợi cười trừ.

Thôi Tú Anh cau chặt đôi mày, đưa tay đặt lên miếng vải đen đang để trước ngực, trong lòng vô cùng hỗn loạn, nhìn thấy Quyền Du Lợi mắt thao láo nhìn mình, sau cùng miễn cưỡng mỉm cười, đưa lời an ủi:

“Du Lợi đã chờ đợi bao nhiêu ngày thế rồi, cố đợi thêm vài ngày nữa, chắc là hai người có thể gặp nhau đấy.”

Quả thực, nàng chẳng thể mở miệng nói ra sự thật đau lòng đó, cho dù trước mặt là người con gái đầu tiên mà bản thân nàng cảm thấy hứng thú trong cuộc đời thì nàng vẫn không thể thông báo tin dữ là Trịnh Tú Nghiên đã không còn tồn tại trên thế gi­an này nữa.

Quyền Du Lợi gật đầu, khuôn mặt như người mất hồn, một lúc sau bỗng ngẩng đầu lên, cười toe toét, ánh mắt hớn hở, tinh quái như tiểu hồ li:

“Thôi tiểu thư, chúng ta làm một cuộc trao đổi được không?”

“Hả?”.

Thôi Tú Anh nghiêm túc hỏi lại. “Du Lợi ngươi có chủ ý gì hay thế?”

Quyền Du Lợi chắp tay sau lưng, bước đi vài bước rồi quay đầu lại, mỉm cười rạng rỡ nói:

“Nếu nàng chịu từ bỏ hôn ước với ta, ta sẽ bảo cha nhượng lại toàn bộ các đường vận chuyển cho nàng sử dụng.”

Thôi Tú Anh phút chốc đứng hình. Ưu thế của Quyền gia chính là ở các con đường vận chuyển độc quyền đó, tất cả những người buôn bán nam bắc đều phải đặt quan hệ thân thiết với nhà họ Quyền, nếu không, cả một chặng đường dài như vậy, đâu dễ dàng vận chuyển thuận lợi cho được? Trước kia, nàng muốn kết thân với nhà họ Quyền cũng vì nguyên nhân này. Thế nên, nghe điều kiện trao đổi của Quyền Du Lợi, nàng không khỏi vô cùng kinh ngạc.

“Cha xưa nay vô cùng sủng ái, yêu chiều ta, ta đảm bảo rằng về mặt vận chuyển tất cả các loại hàng hóa, nhà họ Thôi của nàng đều có thể yên tâm mà kê cao gối ngủ.” Quyền Du Lợi đôi mắt cười tít lại thành một đường cong, nhìn vô cùng đáng yêu.

Thôi Tú Anh trầm ngâm một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Ta từ chối.”

Quyền Du Lợi lập tức lặng người, thực sự không hiểu nổi nguyên nhân.

“Tại sao chứ?”.

Cô đã nghĩ ra rất nhiều giả thiết, nhưng hầu hết đều liên quan đến việc mặc cả, gạ gẫm, vì nói cho cùng, Thôi Tú Anh cũng là một thương nhân tài ba, điều kiện hấp dẫn như vậy, không có chuyện nàng không đồng ý. Hơn nữa, việc về làm thê tử một người mình không hề yêu, lại là nữ nhân thô thiển hoàn toàn không hợp với phong cách xử sự xưa nay luôn cẩn trọng, chi tiết của Thôi Tú Anh.

“Nếu ta cưới ngươi thì có thể có được cả người lẫn vật, tại sao lại phải hủy hôn ước nhỉ?”. Nàng lấy quạt chống cằm, gi­an giảo mỉm cười nói tiếp:

“Ta thích ngươi, Du Lợi.”

Quyền Du Lợi nghẹn lời, một lúc lâu sau mới định thần được, thét lớn:

“Nhưng ta không thích nàng!”

Thôi Tú Anh nhếch cao khóe miệng, phật chiếc quạt ra, nho nhã phe phẩy, nói tiếp:

“Nhiều khi, người ta kết hôn với nhau mà không cần phải có tình cảm, Du Lợi. Ngươi quá đỗi ngây thơ rồi đây, giữa ta và ngươi chính là đạo lý đó. Ngươi cứ ngoan ngoãn đem kiệu hoa đến đón ta đi.”

Nhìn thấy vẻ mặt ngang ngạnh của Thôi Tú Anh, Quyền Du Lợi chẳng còn hứng thú nào mà tiếp tục đàm phán nữa, hung dữ lườm nàng một cái rồi bỏ đi. Lúc đi lướt qua, cô thò bàn tay đang nhoe nhoét nước quýt lau lên y phục của nàng.

Thôi Tú Anh nhanh chóng sầm mặt lại, cúi xuống nhìn bộ y phục bị bôi bẩn, vò nhàu nhĩ, chán nản thở một hơi dài.

Dù thế nào đi nữa, nàng cũng quyết không thừa nhận rằng trong lòng đang rất kì vọng, chờ mong cuộc hôn nhân với Quyền gia.

==

==

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yulsic