Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thời 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

==

Thời 3

Ngày hôm sau, Thôi cô nương cưỡi bạch mã thẳng tiến về hướng Tô Châu đệ nhất trang.

Vẫn như mọi khi, Tú Anh lấy khăn trắng che mặt, đôi bạch ngọc bảo kiếm đeo ở phía sau lưng, chỉ hơi động đôi chút là tiếng leng keng liền vang lên. Vừa ra khỏi Thôi phủ đã khó mà tiến bước được, không biết nô bộc lắm mồm nào trong nhà đã đem hành tung của tiểu thư tiết lộ ra bên ngoài.

Những tin tức kiểu này đều có giá của nó hết, tin tức về việc Thôi cô nương lộ diện ra đường ít nhất cũng phải hai lạng bạc. Một tháng chỉ cần bán ra ba, bốn tin tức về người đứng trong top 3 của bảng xếp hạng các nữ hiệp trên giang hồ là có thể kiếm được số tiền bằng người khác làm cả tháng rồi. Cho nên, đã có không biết bao nhiêu thanh niên tráng kiện dù cho có phải gọt nhọn đầu cũng chấp nhận bán thân vào phủ họ Thôi.

Làm một nô bộc bình thường đã là quá ổn, còn nếu như được trở thành hộ vệ tùy thân của Thôi cô nương thì hàng ngày có thể nhặt nhạnh đôi chút giấy tờ, đồ ăn mà tiểu thư dùng còn thừa lại, đem ra ngoài bán thì cứ gọi là “đắt như tôm tươi”. Và nếu may mắn nữa, kiếm được chiếc áo lót mình của tiểu thư thì đó chính xác là một bảo vật vô giá!

Lợi ích kinh tế kiếm được là vô cùng to lớn.

Cả con đường tràn ngập các cô nương, đại thẩm, thanh niên, đại bá trên tay cầm một chiếc giỏ, trong giỏ đựng đầy các cánh hoa do họ tự mua. Người nào người nấy khuôn mặt rạng rỡ, háo hức đứng hai bên đường, vừa nhìn thấy Thôi Tú Anh cưỡi ngựa bước ra liền hò hét, nhảy loạn lên vì sung sướng, không ngừng tung hoa tán thưởng. Có không ít các bà các cô do tình cảm dâng trào, tâm ý lên cao mà lũ lượt ngã rụp ở hai bên đường.

Thôi Tú Anh nét mặt tỏ rõ vẻ thâm sâu khó đoán, ngồi trên bạch mã, thân người khẽ động, thỉnh thoảng lại đưa tay lên vẫy nhẹ, gật đầu ra ý. Khuôn mặt tựa bạch ngọc, khí chất tựa hoa lan, đôi lúc nàng nhếch khóe miệng lên mỉm cười, mê hoặc hết tất cả các thiếu nam, thiếu nữ, khiến họ hét lên sung sướng hoặc ngây người ngẩn ngơ.

“Tiểu Vệ, hôm nay việc buôn bán ở các tiệm hoa thế nào?”.

Thôi Tú Anh vừa vẫy tay vừa xua đi rất nhiều cánh hoa đang không ngừng được tung lên đón chào.

“Thưa tiểu thư, vẫn cứ buôn may bán đắt như mọi khi ạ”.

Người hộ vệ áo xanh cưỡi trên con ngựa màu đen lùn tỏ rõ vẻ ngưỡng mộ, hai mắt hiển hiện tình cảm đậm sâu, chan chứa với tiểu thư.

Toàn thành có tất cả bốn tiệm bán hoa. Mỗi khi việc buôn bán ở các tiệm hoa này trì trệ là tiểu thư lại đích thân đi dạo phố để củng cố doanh số bán hàng của tiệm hoa nhà mình. Nhờ thế, tất cả hàng tồn quá hạn cùng những bông hoa vừa mới mang về đều được tiêu thụ sạch bách đến không còn một cái lá.

Khỏi phải nói, tiểu thư đích thực là bảng hiệu vàng kim lấp lánh sống của nhà họ Thôi!

“Ừm, vậy lần sau, khi tiết lộ tin tức ta ra ngoài dạo phố, ngươi nhớ nói thêm một điều rằng: bổn tiểu thư còn thích cả súp tùng tử ngọc mễ ở Thiên Tiên lầu nữa nhé! Đó là món điểm tâm mới ra của Thiên Tiên lầu”.

Tay vẫn đang vẫy vẫy, Thôi Tú Anh ôn hòa, nho nhã cúi xuống ghé tai nói với người hộ vệ áo xanh đang cưỡi trên chú ngựa lùn kế bên.

Thực là ánh mắt rực lửa!

Tình cảm ngưỡng mộ chan chứa trong đôi mắt của người hộ vệ áo xanh lại càng trào dâng mạnh mẽ: Tiểu thư quả đúng là cao thâm khó lường! Không ngờ người còn đoán ra chính mình đã tiết lộ tin tức tiểu thư ra ngoài dạo phố.

Thâm sâu khó lường, đúng thật là thâm sâu khó lường mà!

Cho nên mới nói, đi ra ngoài giang hồ lăn lộn, tìm được một người chủ tốt là điều vô cùng quan trọng. Người hộ vệ áo xanh thậm chí còn cảm động suýt khóc trước sự may mắn của bản thân mình.

Thôi Tú Anh quay đầu sang, nhìn người hộ vệ áo xanh mặt mày đờ đẫn, ngây ngô, ánh mắt long lanh đầy nước, không nhẫn nhịn được mà than thở chán ngán.

Thâm sâu khó lường cái mốc ấy!

Tùy tùng thân tín bên cạnh có mỗi một người, vốn dĩ nàng định lặng lẽ lên đường nên không nói chuyện này cho bất cứ ai khác cả, bây giờ, tin tức này bị tiết lộ ra ngoài, ngoài người hộ vệ thân tín bên cạnh ra, thực sự chẳng còn bất cứ kẻ tình nghi nào khác nữa.

Đúng thật là ngốc nghếch đến cực điểm!

Thôi cô nương vừa than ngắn thở dài vừa lấy chiếc quạt phun bụi vàng trong tay áo ra rồi phật quạt “xoẹt” một cái, dáng vẻ vô cùng yểu điệu, phiêu linh! Hiệu ứng của cử chỉ đó ngay lập tức tạo nên một trận cao trào hét hò mới lại dâng lên.

Thế mới nói, làm một thiên tài vốn chẳng có gì khó, làm một thiên tài sở hữu cả dung mạo Tú Nghiên và trí tuệ vượt thế, mới thực sự là quá đỗi khó khăn.

Hầy, thật quá khó đi…

( Chị Sò rất biết cách tự sướng =]] )

==

Phía bên này, Thôi cô nương bạch mã bạch y, phiêu diêu tự tại lên đường.

Còn ngược lại phía bên kia, Quyền Du Lợi chẳng hề vui vẻ, sung sướng gì cho cam.

Đồ ăn đã là thứ bánh màn thầu không chút hương vị gì cả, vậy mà một cái lại còn phải phân thành ba mẩu, mỗi lần chỉ được ăn có một tí chút, một tí chút mà thôi.

Đêm đầu tiên, cô ở trong phòng khách chung của một khách điếm. Chưa nói đến việc tắm rửa, chỉ riêng cái ga trải giường ở đó thôi đã đen đến mức mắt thường không nhận ra được.

Nhân sĩ giang hồ tầm thường có lẽ chính là loại ở dơ nhất trên cuộc đời này, quần áo mặc nguyên, khư khư ôm thanh kiếm mốc đi ngủ.

Thỉnh thoảng hiếu kì quay qua nhìn, cái cô nhận được là một câu mắng thô lỗ, cục cằn:

“Nhìn cái đầu mày ấy, còn nhìn nữa là tao móc mắt ra đấy!”

Quyền Du Lợi làm sao mà chịu được nỗi khổ đó chứ?

Ngay trong đêm đầu tiên, cô đã chẳng thể nào chịu nổi, mắt cứ nhìn chằm chằm vào căn phòng đề chữ “Thiên” . Tranh thủ lúc trời nhập nhoạng, tranh tối tranh sáng, cô bèn tay chân bận rộn trèo qua cửa sổ, chui vào căn phòng chữ “Thiên” sang trọng kia.

Trong phòng không hề đốt bất kì loại trầm nào cả, vậy mà mùi hương hoa lan vẫn nhè nhẹ, thoang thoảng khắp nơi.

Căn phòng được sắp xếp vô cùng gọn gàng, ngăn nắp. Yên tĩnh, lặng băng giống như không hề có người vậy.

Tấm rèm trên giường được thả xuống, rủ trên mặt đất, trên bàn có chút điểm tâm và một cốc trà.

Món điểm tâm đó tinh tế Tú Nghiên. Quyền gia được coi là phú hộ giàu có bậc nhất, chỉ tính riêng đầu bếp chuyên làm điểm tâm đã có đến bốn, năm người rồi, chủng loại điểm tâm nhiều như sao trên trời, nhưng cho dù như vậy thì Quyền Du Lợi cũng chưa bao giờ nhìn thấy món điểm tâm nào hấp dẫn đến thế này.

Cả ngày trời chỉ gặm màn thầu, bây giờ món điểm tâm tinh tế như vậy lại bày ra trước mắt, Quyền Du Lợi không khỏi nước miếng dâng trào, vô cùng thèm khát.

Cô nhẹ nhàng nhấc một miếng lên rồi lén lút nhìn xung quanh. Vừa đưa vào miệng, nó đã tan ra, ăn hết một miếng, cô lại muốn ăn thêm miếng thứ hai.

Đột nhiên từ phía chiếc giường truyền đến một tràng ho sặc sụa.

Quyền Du Lợi bất giác khựng lại, đờ người, từ từ quay đầu nhìn sang.

Những ngón tay thon dài, trắng trẻo, hồng hào chẳng khác nào một thứ đồ nghệ thuật được điêu khắc tinh tế thò ra từ phía mép giường. Bàn tay từ từ giơ lên, theo đó, tấm rèm dần được kéo ra.

Sau tấm rèm là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Mái tóc buông xõa trên đôi vai, đen nhánh, sáng bóng, giống hệt như một tấm lụa thượng hạng. Sắc mặt có phần trắng bệch, nhưng đôi mắt sáng vô cùng, lấp lánh như sao Khuê, nổi bật trong căn phòng tối. Sống mũi thanh cao, đôi môi tuy rằng hơi nhợt nhạt nhưng vẫn đáng yêu, gợi cảm.

Cô gái nghiêng người tựa vào thành giường, lặng lẽ nhìn qua.

“Làm sao mà ngươi vào đây được?”.

Giọng nói rất hay, khiến người nghe cảm thấy cực kì dễ chịu, nhưng dường như mệt nhọc tới mức chẳng thể nào thở ra hơi.

“Trèo qua cửa sổ vào”.

Quyền Du Lợi thành thật trả lời rồi vội vã, ra sức nhét thêm mấy miếng điểm tâm trên đĩa vào miệng, bất chấp việc bị mắc nghẹn, ho chảy cả nước mắt. Dù gì cũng phải nắm ngay cơ hội, cứ ăn no căng bụng rồi tính sau.

Tiếp đó, cô nhìn thấy cốc trà trên bàn, liền nhanh chóng đưa lên uống. Bên thành cốc trà không ngờ lại thoang thoảng hương thơm hoa lan dịu nhẹ, đã uống hết cả cốc rồi mà Quyền Du Lợi vẫn lưu luyến chẳng muốn đặt cốc xuống. Mùi hương này thực sự quá đỗi quyến rũ.

Hình như mùi hương ấy còn có thể tự thẩm thấm vào sâu trong lòng người, tuy rằng dịu nhẹ nhưng lại cực kì bá đạo, ngay lập tức khơi dậy tinh thần hứng khởi trong cô.

“Cốc trà mà người vừa uống là ta uống còn thừa lại đấy!”.

Người ngồi bên giường không bày tỏ thái độ nào ngoài việc trần thuật lại sự thật.

Hả?

Quyền Du Lợi xoay đi xoay lại chiếc cốc, ngây đờ người. Cùng dùng chung một cốc? Một cảm giác thật nồng thắm, như vậy chẳng phải là đã hôn gián tiếp rồi sao?

“Trong cốc trà đó…”.

Người ngồi trên giường bất giác ho thêm vài tiếng nữa, từ từ lấy lại sức rồi chậm rãi nói tiếp:

“… có độc…”

Có độc?

Quyền Du Lợi lửa hận bừng bừng, ngay tức khắc ném chiếc cốc trong tay xuống đất đánh “choang” một cái.

“Tại sao cô nói chuyện mà cứ hổn hà hổn hển thế hả?”.

Ống tay áo đã cuộn lên tới tận cánh tay, Quyền Du Lợi nộ khí xung thiên xông tới, đưa chân đạp lên thành giường, sấn sổ túm cổ áo người con gái ốm yếu rồi hét lớn:

“Hừm, tại sao người không nói sớm là trong cốc trà đó có độc mà đợi ta uống xong rồi mới nói?”

Người con gái trên giường bị kéo đột ngột, co giật tới mức hoa mày chóng mặt.

Nàng nhắm nghiền đôi mắt lại, hàng lông mi dài khẽ lay động, tỏ đúng dáng vẻ “yểu điệu thục nữ”.

“Ta vẫn còn chưa nói hết…”.

Lời vừa nói ra, hương lan lập tức tỏa ra ngào ngạt, lúc này, Quyền Du Lợi mới nhận ra, mùi hương khi nãy chính là từ người con gái trước mặt.

“Hả? Vẫn còn chưa nói hết sao?”

Quyền Du Lợi không khỏi hoảng hốt, hãi hùng. Tuy rằng cô chưa từng hành tẩu giang hồ, nhưng ít nhất mỗi tháng đều đón đọc Giang hồ chí, mỗi khi tả đến đoạn đại hiệp gặp nạn là “tinh… tinh… tinh…”, Xuân dược lại tưng bừng xuất hiện!

Ta hào hoa phong nhã đến mức này, lẽ nào lại không có một vài hiệp nữ nhìn thấy mà nhịp tim bỗng thình thịch, rộn ràng ý xuân, sau đó nham hiểm, xảo trá hạ ngay Xuân dược vào trong đồ uống sao?

Có thể nào… cốc trà kia ngoại trừ độc ra thì còn có cả Xuân dược?

Quyền Du Lợi hốt hoảng buông ngay cổ áo của người kia ra, nhanh chóng tự nắm lấy cổ áo mình, khuôn mặt bi thương tột độ:

“Lẽ nào ngươi còn bỏ cả Xuân dược vào đó?”

“Ha ha ha…”.

Người con gái tựa bên thành giường ngay lập tức bật cười thành tiếng.

Tiếng cười đó khiến cho Quyền Du Lợi chưng hửng, mất hết cả hứng.

“Cô cười cái gì chứ?”

Mỹ nữ ốm yếu nghiêng đầu ghé lại gần nhìn Quyền Du Lợi, ý tình chan chứa.

“Ta còn chưa nói hết lời mà ngươi đã hung dữ đến thế rồi.”

Nét mặt đắm đuối đó khiến Quyền Du Lợi vô cùng kinh ngạc. Một người con gái sắc nước hương trời đến vậy hóa ra lại có vấn đề về giới, Quyền Du Lợi không ngờ cô ta còn nũng nịu với một “người đàn ông tuấn tú” như cô!

 “Cô đừng có giở trò đó với ta! Cô nương đây yêu thích nam nhân nha~!”.

Quyền Du Lợi kéo chặt hơn nữa phần thắt lưng, tỏ rõ khí tiết trung trinh bất phục.

“Ừm, ta hoàn toàn có thể nhận ra điều đó. Tiểu muội muội đây dễ thương, xinh xắn, lanh lợi hoạt bát, thật vô cùng đáng yêu, đương nhiên là phải thích NAM NHÂN rồi chứ ha…”

Quyền Du Lợi cười đến nỗi mắt híp tịt lại thành một đường cong, hàm răng đều như hạt bắp cũng vì thế mà lộ hết cả ra. Tiện thể cô đưa tay vỗ mấy phát vào mỹ nữ bệnh tật trên giường để tỏ ý tán thưởng con mắt tinh đời, vỗ hăng tới mức khiến cô nàng kia bật ho vài tiếng.

“Hề hề.. ĐÚng là có con mắt nhìn người nha…”

“Được rồi, ngươi nói nốt những gì muốn nói đi!”

Mỹ nữ bệnh tật gật gật đầu, tiếp tục nói:

“Cốc trà đó đích thực có độc, vì thế nên bây giờ, toàn thân ta đang mềm nhũn, không còn chút sức lực nào cả.”

Sau đó thì…? Quyền Du Lợi lắng nghe một cách cực kì, cực kì nghiêm túc.

“Ừm… thế thôi… không có gì khác nữa.”

“Mẹ kiếp”

Quyền Du Lợi thực sự sắp bùng nổ rồi! Cô nắm tay đấm mạnh xuống mặt giường, hét lên trong tức giận:

“Không còn gì nữa sao?”

“Không còn gì nữa cả”.

Mỹ nữ bệnh tật lắc đầu.

“Không còn gì nữa, vậy lúc vừa xong, là ai đã tỏ ra vô cùng thần bí chứ?”

Nắm đấm lại được giơ cao lần nữa, Quyền Du Lợi mặt mày hung tợn, trông đẹp gái không có nghĩa là được phép trêu chọc người ta nha, như vậy là hành vi vô đạo đức!

Người trên giường cười tít mắt nhìn qua, chỉ vào nắm đấm của Quyền Du Lợi, cười nói:

“Xem kìa, thứ độc đó chẳng có chút tác dụng gì với ngươi hết.”

Là ý gì đây?

“Chắc hẳn ngươi không có một chút công lực nào đúng không?”

Ừm… Hình như là thế… Mà đích thực là thế rồi. Độc chiêu “khỉ trộm đào” thì đâu cần dùng đến công lực!

“Cho nên mới nói, thứ độc đó chẳng có chút công dụng nào với ngươi cả”.

Mỹ nữ bệnh tật bật cười rồi nói tiếp:

“Nếu công lực càng thâm hậu thì độc tính lại càng phát tác mạnh.”

Quyền Du Lợi ngay tức khắc mặt mày rộ ý xuân.

Tỷ tỷ à, người nên nói sớm một chút chứ!

Thế mới bảo, hành tẩu giang hồ thì phải biết khiêm tốn, nhường nhịn. Ai nói không có võ công thì không ổn nào? Khi vận may tới thì một người không biết võ công có thể địch được cả chục tên cao thủ võ lâm ấy chứ!

“Vậy người hạ độc đâu?”.

Quyền Du Lợi thận trọng gặng hỏi, nói cho cùng thì hiện trường xảy ra vụ án vẫn chưa được thu dọn gọn gàng, cũng có nghĩa là kẻ hạ độc vẫn còn đâu đó quanh đây.

“Ở ngay trong gầm giường”.

Mỹ nữ ho vài tiếng rồi đứng dậy, cố tỏ ra thần bí, khó đoán.

“Ta đã dùng nước hủy thây để giải quyết xác nàng rồi.”

Ngay tức khắc, Quyền Du Lợi dựng hết cả tóc gáy. Cô nhảy ngay ra chỗ cách chiếc giường xa năm bước.

Sau khi đứng vững, cô liền nhìn chăm chăm vào mỹ nữ bệnh tật, một lúc lâu sau, Quyền Du Lợi mới lấy hết can đảm hỏi tiếp:

“Xin hỏi…”

“Hả? Có chuyện gì?”.

Mỹ nữ bệnh tật ôn hòa, dịu dàng, đưa tay hào hiệp:

“Ngươi cứ hỏi đi!”

“Đã hủy thây triệt để chưa?”

Im bặt…

Mỹ nữ bệnh tật bị hỏi vậy, nhất thời chết lặng, im lìm không nói gì, lẳng lặng nhìn qua, sau đó từ từ vẫy tay, ra hiệu cho Quyền Du Lợi tiến lại gần.

“Hả? Cái gì thế?”

“Ngươi ấy, lại gần đây!”

Quyền Du Lợi từ từ tiếp lại gần bên giường, đột nhiên, mỹ nữ bệnh tật nhổm dậy, dùng sức ấn mạnh đầu của Quyền Du Lợi xuống rồi nói:

“Ngươi nhìn xem ta đã hủy thây triệt để hay chưa?”

Bởi vì không có chút phòng bị nào nên đôi mắt của Quyền Du Lợi trợn to ra, nhìn thẳng vào dưới gầm giường.

Chỗ đó sạch sẽ, gọn gàng, không thấy bất cứ cái gì cả.

Ngay cả chút vết tích ướt át cũng không hề lưu lại.

“Không có gì hết!”.

Quyền Du Lợi đứng dậy đầy nghi hoặc, lớn tiếng trả lời:

“Không ngờ lại chẳng thấy cái gì cả.”

Theo lí mà nói, đáng lẽ phải có chút máu me đọng lại chứ!

Lẽ nào cuốn Giang hồ chí đã miêu tả hoàn toàn sai?

“Đương nhiên là không có rồi”.

Mỹ nữ ốm yếu vui như trảy hội, cưới tít cả mắt lại.

“Vừa rồi, ta đã lừa ngươi đó!”

“Ya!!!”

Khí huyết đảo ngược… Khuôn mặt của Quyền Du Lợi vì tức quá mà đỏ như gan lợn.

“Ngươi thật là thú vị!”.

Miệng cười nhăn nhăn nhở nhở, mỹ nữ bệnh tật không hề cảm thấy hổ thẹn, tức khắc ngồi bật dậy, cuộn gọn tóc lại rồi dùng chiếc trâm bạch ngọc cố định mái tóc.

“Hay là ngươi làm người tùy tùng cho ta đi!”.

Những ngón tay thon dài buộc nút chiếc áo khoác ngoài, mỹ nữ bệnh tật ngẩng đầu, cười nói tiếp:

“Ta đảm bảo rằng ngươi sẽ được ăn ngon, mặc đẹp, hơn nữa lại được vô cùng vui vẻ.”

Quyền Du Lợi nhếch mép cười lạnh lùng.

.

“Ta không làm!”

Mỹ nữ ngay tức khắc trút bỏ vẻ yếu ớt, bệnh tật trước đó, toàn thân toát lên khí chất nho nhã, quý phái, khí thế át người:

“Ngươi dám từ chối ta ư?”

“A ha.. Quyền Du Lợi ta xưa nay có gì không dám.. đừng tưởng cô đẹp cô có quyền nha~…”

Mỹ nữ bệnh tật nhìn Quyền Du Lợi với ánh mắt dòm người chết, ngón tay nhanh chóng lướt qua khuôn mặt cô, đầu ngón tay vương chút phấn đỏ.

“Người tiêu rồi”

“Ngươi mới tiêu thì có!”. Quyền Du Lợi lại càng thêm tức khí hét lên.

“Ngươi thử sờ lên khóe miệng của mình mà xem, ngươi đã trúng độc của ta rồi. Tên nó là Đồng Sinh Cộng Tử độc.”

Quyền Du Lợi liền nghe theo, sờ lên khóe miệng của mình rồi giơ ngón tay ra, tận dụng tia sáng le lói trong căn phòng tối đen để căng mắt ra nhìn, lập tức trông thấy một màu đỏ chói.

Giang hồ thật quá đỗi đáng sợ, cô vừa bất cẩn đôi chút đã khiến mình bị trúng độc rồi.

“Như vậy thì sẽ thế nào?”. Giọng nói của Quyền Du Lợi bắt đầu run rẩy.

“Không phải lo lắng, cùng lắm thì sẽ thế này, ta chết, ngươi cũng chết”.

Nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt của mỹ nữ bệnh tật sáng như sao đêm, lém lĩnh nhìn về hướng Du Lợi.

“Nếu như ta chết trước thì sao?”

“À, người chết trước hả? Nếu như vậy, ta sẽ tìm một nơi sơn thủy hữu tình rồi an táng cho ngươi”.

Mỹ nữ bệnh tật cười tít mắt trả lời.

Thật chẳng còn thiên lí gì nữa, trên thế gian này, sao lại có thứ độc kinh khủng như thế chứ? Quyền Du Lợi muốn khóc mà không rặn nổi một giọt nước mắt.

“Cho nên mới nói, ngươi không muốn theo ta cũng khó lắm”.

Mỹ nữ bệnh tật cười sung sướng, rút ra một chiếc khăn trắng muốt, vừa lau tay cho Quyền Du Lợi vừa than thở:

“Hay là ngươi chấp nhận làm tùy tùng theo ta, ta sẽ giải độc tử  tế cho~?”

Tuy chỉ  đơn giản là mấy lời thương lượng nhưng được thốt ra từ miệng của nàng thì chẳng khác nào mệnh lệnh.

Quyền Du Lợi mặt mày ảo não, khổ sở, chẳng cam tâm tình nguyện chút nào lên tiếng.

“Vậy thì ít nhất cũng phải cho ta được biết cao danh quý tính của cô nương chứ!”.

 

*Phen này, ta sẽ làm một tiểu nhân, ngày ngày châm kim vào hình nộm trù ngươi sớm chết, hừ!*

 

Mỹ nữ bệnh tật từ từ đứng dậy khỏi giường, hất đuôi áo ra đằng sau một cách điệu nghệ, nét mặt đắc ý kết hợp cùng đôi mắt gấu mèo, hùng hồn tuyên bố:

“Ta chính là tiểu trang chủ của Hoàng Hà sơn trang, tên gọi… HOàng… Mỹ… Anh!”

Hoàng Mỹ Anh??

Người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng các mỹ nữ trên giang hồ, đứng trên Thôi Tú Anh!?

Con người lễ độ, nho nhã, biệt hiệu “Nữ vương kiếm”!?

Ngoại trừ diện mạo đúng như những gì cuốn Giang hồ chí ca ngợi,

còn lại….

 tất cả…

đều là…

tầm bậy tầm bạ hết.!!!

Nàng ta nào có giống hạng nữ tử nho nhã, rõ ràng là phường ngụy quân tử ăn thịt người chẳng chừa lại xương!

 

Nhân phẩm thì tà ác, cả người chỉ được mỗi khuôn mặt kia mà thôi.

 

Thôi được, làm tùy tùng cho đại mỹ nữ cũng chẳng phải là chuyện gì nhục nhã cho lắm.

 

Tuy rằng đã tự mình vỗ về, huyễn hoặc nhưng trái tim của Quyền Du Lợi vẫn như tan thành từng mảnh.

==

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yulsic