Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thời 30 [Hoàn]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời 30

Xác pháo đỏ hồng bay ngợp bầu trời, trong ngoài phủ họ Quyền, tất cả mọi người đều mặc đồ màu đỏ. Người hầu, nô bộc trong phủ thì cải trang thành bánh pháo, đuôi tóc hướng thẳng lên trời, kết đầy những sợi dây màu đỏ, các chủ nhân ai nấy đều vui vẻ, hân hoan.

Trong khuôn viên, khách khứa đông nghịch, hương thân phụ lão toàn thành Dương Châu gần như đều đến tham dự.

Hôm nay là ngày kết hôn của Quyền Du Lợi, à không, không, không, thực ra là hôn lễ của cô con gái út nhà họ Quyền, Quyền Du Lợi. Quyền lão gia chuẩn bị một bữa tiệc rượu vô cùng tưng bừng, hoành tráng, khiến cả thành Dương Châu nhộn nhịp, náo nhiệt hẳn lên.


Quyền Du Lợi toàn thân mặc hỉ phục màu đỏ, gương mặt tươi cười, hớn ha hớn hở như vừa bắt được vàng. Cứ chạy hết bàn này đến bạn khác nhận rượu..

 “Em gái.. à à không. Tiểu Du Lợi, mau nâng ly, thêm ly nữa nào!”

Người chúc rượu là người anh trai thứ ba mươi chín của Quyền Du Lợi, hắn ta hứng khởi đến mức lời nói năng loạn xạ:

“Em à.. uống rượu thật nhiều.. đêm nay hành sự thật lâu.. năm sau sinh ra quý tử nhá..”

Du Lợi nghe anh mình nói dứt lập tức đơ người, nhưng chẳng lâu sau lại phá lên cười lớn, cạn chén rượu đầy:

“Chí phải chí phải nga~.. hành sự thật lâu.. đúng là phải hành sự thật lâu nha~..”



“Em gái, sắp đến lượt ta rồi!”.

Anh trai thứ bốn mốt đứng ở phía sau, kích động đưa tay lên vẫy.

“Không được chen ngang, giữ vững đội hình!”.

Quyền lão gia phát cáu, bê hũ rượu chạy lại gần, kéo Du Lợi sang, men rượu ngà ngà cất lời hỏi:

“Con à, con đã chuẩn bị gì chưa ha?”

“Chuẩn bị?” Du Lợi cau mày khó hiểu hỏi lại.

“À.. thì là.. cái này..” Quyền lão gia bỗng dưng nói khẽ, áp sát Du Lợi rồi từ trong túi áo, lôi ra một quyển sách đặt vào tay “hắn”.

 

BA MƯƠI SÁU ĐƯỜNG LÊN ĐỈNH VU SƠN !!!???


Du Lợi vẫn còn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì nhưng thấy bộ dạng lấm lét của cha mình, “hắn” cũng nhịp nhàng phối hợp làm theo, miệng kẽ lầm bầm mấy tiếng.


“Cha à.. con và Nghiên nhi không có dự định đi núi đâu a~..”

Quyền lão gia trợn mắt, quát khẽ:

“Ây da.. cái đứa ngốc này, không những phải đi, mà còn nhất định lên tới đỉnh nha con..”

Nói rồi ông nhìn đông nhìn tây, nhanh chóng lấy tay lật lẹ mấy trang sách trước mắt Quyền Du Lợi.

Toàn thân đứng hình, mặt mũi đỏ au vì rượu như càng đậm đà hơn rồi dần chuyển sang đỏ thẩm. Mãi đến một lúc sau, Du Lợi mới hoàn hồn, mở miệng nói ra mấy tiếng:

“Thiệt lợi hại, lợi hại nga~…”

--

Quá nữa khuya, Du Lợi lảo đảo trở về phòng tân hôn, vừa mở cửa ra đã thấy Trịnh Tú Nghiênngồi ngay ngắm trên giường, đầu phủ khăn đỏ, hai bàn tay nắm chặt như đang vô cùng lo lắng.

Vừa nhìn thấy Du Lợi, các mẹ liền xô đến, chèo kéo “hắn” tiến lại bàn, đồng thời đỡ Tú Nghiên đứng dậy.

“Nào nào.. cầm lấy cầm lấy.. Sau khi uống xong rượu hợp cẩn này thì hai đứa đã trở thành phu thê, cùng ân ân ái ái, sướng vui, đói khổ có nhau”.

Mẹ cả vỗ vỗ lên đầu của Quyền Du Lợi, vẻ mặt hiền từ, tiếp đó đưa tay lên ra hiệu, các dì các mẹ đứng đầy một phòng lần lượt rút ra ngoài.

Để lại Quyền Du Lợi và Trịnh Tú Nghiên trong phòng.

Ngọn nến đỏ sáng chói khiến cả căn phòng khoác lên mình màu đỏ may mắn, vui vẻ, hạnh phúc. Du Lợi trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng đưa tay gỡ đi tấm vải che mặt của Trịnh Tú Nghiên, rồi chăm chú nhìn nàng, miệng hắn không quên nở một nụ cười ngây ngốc.

“Tú Nghiên.. Hảo nương tử.. Nàng thật đẹp..”

“Du Lợi…”.

Ánh mắt chan chứa tình cảm, Trịnh Tú Nghiên mỉm cười, khẽ dùng mấy ngón tay thon dài, thơm tho vuốt lên má Quyền Du Lợi, mãi không nói được lời nào.

Du Lợi cảm thấy toàn thân lâng lâng bay bổng tựa thần tiên, không thể khống chế mà đưa tay, chạm vào đôi môi hồng thắm trước mặt, dịu dàng tiến lại gần..

“Tú Nghiên…”

Tiếng gọi trầm ấm cất lên.

Ọc.. ọc..

Bụng của Quyền Du Lợi bất giác phát ra tiếng động..



Trịnh Tú Nghiên không nhịn được, bật cười thành tiếng..

Du Lợi ngượng ngùng gãi đầu cười khờ, nhưng sau đó cũng nhanh chóng lấy lại phong độ, tiếp tục tiến đến.

“Tú Nghiên à..”

Một lần nữa, giọng nói ấy lại vang lên.

Ọc Ọc..

Ọc.. Ọc.. Ọc..

Đúng vào khoảnh khắc lãng mạn, tuyệt đẹp đấy thì bụng Quyền Du Lợi lại tiếp tục biểu tình.

Trịnh Tú Nghiên đưa tay xoa xoa cái đầu ngốc của Quyền Du Lợi, nhu mì đề nghị:

“Du Lợi.. Ăn một chút gì đi.. Hôm nay uống quá nhìu rồi..”

Vậy là trong căn phòng tân hôn diễm lệ, tuyệt đẹp, tân lang ăn uống như hổ đói, còn tân nương thì say đắm ngồi lặng bên ngắm nhìn..

Quả là một cảnh tượng cực kì tươi đẹp..

--

Quyền lão gia mạo hiểm tính mạng nép tai phía ngoài cửa sổ phòng tân hôn một hồi lâu, mặc cho chân mỏi, muỗi thiêu mà chỉ nghe được tiếng chén đũa khua nhau, khiến ông không ngăn nổi dòng lệ xót thương, thản thốt kêu trời..

..cứ tiếp tục thế này thì biết đến bao giờ mới “mần ăn” đây chứ? T^T

--

Canh hai nửa đêm..



Dưới ánh nến lung linh, Trịnh Tú Nghiên đỏ bừng mặt nhìn về phía Quyền Du Lợi đang cởi y phục ra, cúi đầu khẽ nói:

“Du Lợi.. ngươi.. đang làm gì?”

Quyền Du Lợi thẹn thùng, đỏ mặt tía tai. Mấy ngày nay, mọi người trong nhà đã nấu không biết bao nhiều thứ đồ bổ cho “hắn”, khiến khí huyết của “hắn” mỗi ngày một nóng hơn.

“Chuẩn bị leo núi a~…” Giọng nói ngọt ngào đầy quyến rũ vang lên.

Nói xong, “hắn” lập tức trút bỏ mọi “gánh nặng” trên người, chỉ chừa lại đúng một cái yếm hường che chắ từ cổ đến qua hông một chút.

Trịnh Tú Nghiên xấu hổ, lập tức đưa hai tay lên ôm mặt, bộ dạng vô cùng ngượng ngùng.
Đúng là không ngờ, có ngày đệ nhất mỹ nữ trên nhân giang lại lâm vào hoàn cảnh này.

“Quyền Du Lợi.. không biết xấu hổ ”. Nàng cất tiếng nói lớn.

Du Lợi tiến lại gần nàng, thở dài một cái rồi từ từ rút cuốn Ba Mươi Sáu Đường Lên Đỉnh Vu SƠn ghi đầy bút tích rồng bay phượng múa của Quyền lão gia ra, nũng nịu nói.

“Tú Nghiên.. liệu chúng ta có thể cùng nhau lên đỉnh được không? Ta có chọn sẵn vài kiểu đơn giản này.. chúng ta cứ từ từ nâng độ khó lên nhé”

Thản nhiên..

 

Vô cùng thản nhiên mà nói thế..


Sỗ sàng cỡ này thì đúng là chỉ có Quyền Du Lợi mới làm được..

Trịnh Tú Nghiên thắc mắc liếc qua, vừa nhìn đến trang đầu tiên đã ngay lập tức bốc hỏa, tròn mắt há miệng không thể thốt nên lời nào, gắng gượng lắm mới phát ra vài chữ…

“Ngươi.. Ngươi… Du Lợi.. Ngươi thật là…”

Không thể trách Du Lợi được, muốn trách thì chỉ có thể trách gần đây, “hắn” đã uống quá nhiều canh bổ, dục vọng cứ như núi lửa phun trào, không cách nào dừng lại.

“Tú Nghiên…Ta không chịu được nữa, chìu ta..”.

Lời vừa dứt, Quyền Du Lợi mặt đỏ au, máu mũi đầm đìa, đôi mắt lim dim mơ màng ôm chầm lấy Tú Nghiên, bế nàng quăn hẳn lên giường..

Phòng tân hôn cứ thế nháo động, lâu lâu lại vang ra thanh âm gãy đổ, tiếng vật bị ném đi, tiếng kêu rên thảm thiết cùng hàng loạt tiếng động lạ khác.

---

Sáng sớm hôm sau, Du Lợi lờ đờ, hai mắt bầm xanh, người đầy thương tích lết đến thỉnh an thân phụ cùng thân mẫu…


Hỏi ra mới biết. “hắn” đã hoàn thành kiểu đầu tiên trong ba mươi sáu kiểu lên đỉnh Vu Sơn.
Đó là kiểu “người trên người dưới”..

Đúng vậy..

Không sai..

Điều đó tức là…


Người trên giường..

Người dưới đất a~..


“Thiệt là thê thảm.. cứ tình trạng này thì không biết đến bao giờ mới lật đến trang ba mươi sáu đây.. Đúng là trời không vừa lòng người mà..”

Cứ thế, Quyền Du Lợi ngẩng đầu lên trời cao, cất lên tiếng ca thán vô cùng thảm khốc.

--

Một năm sau đó, giang hồ đồn đại rằng đệ tam mỹ nữ Thôi Tú Anh đã rời bỏ chốn phồn vinh, đích thân dẫn theo năm trăm thuộc hạ Miêu Trại thẳng tiến, quyết đem được Trịnh Tú Tinh trở về Thôi phủ..

Cũng có người nói rằng trong năm đó, Hoàng Mỹ Anh ngao du sơn thủy chốn Giang Nam, trong một lần thưởng ẩm thì bị ngộ độc nấm. May mắn liền được một vị “anh hào” ra tay tương trợ. Từ đó nàng rơi vào lưới tình, vui vui vẻ vẻ, ân ân ái ái với nữ ẩn sĩ lùn lùn, trắng trắng diện mạo xinh tươi như tiểu hài tử kia.. Hạnh phúc khôn cùng..

Trọng đại hơn cả, chấn động hơn cả có lẽ là tin tức được phát ra từ nhà họ Quyền..

Đó chính là sau ba trăm sáu mươi bốn ngày liên tục bị bầm mắt, thương tích đầy mình, chịu cảnh màn ngói, chíu đất..

Thì trong một đêm vắng lặng không trăng, không sao, Quyền Du Lợi cuối cùng cũng một lúc thực hiện thành công cả ba mươi sáu trang trong quyển Ba Mươi Sáu Đường Lên Đỉnh Vu Sơn.

.
Ngang nhiên phá đi mọi kỉ lục trước đó..

Đường đường chính chính trở thành Siêu cấp đỉnh đỉnh minh chủ “võ lâm”..

Từ đó về sau, lưu danh thiên hạ.

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay ngọn à nghen .^^.

Hoàn.

 

Cuối cùng cũng xong.. ĐỌc truyện vui nhé. Sr vì đã làm các bạn đợi quá lâu :"(

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yulsic