Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thời 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời 7

Đại hội thưởng kiếm vô cùng náo nhiệt, đông vui. Vốn dĩ năm nào cũng thế chẳng có điều gì lạ thường hết. Nhưng vào phút cuối cùng, tất cả các thiếu nam, thiếu nữ đến tham dự đại hội thưởng kiếm lần này đều sung sướng tột độ, vui mừng Tú Nghiên, bởi vì ba đại tiểu thư đứng đầu bảng xếp hạng mỹ nữ trên giang hồ đều tụ hội về đây.

Thôi Tú Anh sắc sánh mẫu đơn, Trịnh Tú Nghiên lạnh tựa băng sương, cùng với Hoàng Mỹ Anh đạm như lan sầu.

Ngay lúc vừa xuất hiện, ba nàng nữ hiệp đã lập tức đánh gục trái tim của biết bao chàng trai, cô gái đang thời xuân sắc.

Những anh hùng hào kiệt khác nếu như không phải đến để thưởng kiếm thì quả thực trước tình hình trước mắt có lẽ sẽ chẳng còn tâm trạng nào mà tham dự đại hội võ lâm lần này nữa.

Ba vị đại tiểu thư kia sở dĩ có thể khiến cho mọi người hồn phách điên đảo là vì trước nay, họ chưa bao giờ tham gia những đại hội võ lâm kiểu này. Bình thường quả thực rất khó gặp cùng lúc ba người như thế.

Trịnh Tú Nghiên là vì không thèm, Hoàng Mỹ Anh là do quá chán, còn Thôi Tú Anh thì là bởi chẳng có ai để đọ sắc cùng nên cũng chẳng có mảy may cảm hứng nào hết. Thế nên, không ai ngờ rằng đại hội lần này lại có thể cùng lúc tập hợp được cả ba người bọn họ. Không cần nghĩ cũng biết những đại hiệp có mặt tại đây trong lòng đang mừng rỡ, hào hứng đến mức độ nào.

Ngoại trừ Trịnh tiểu thư, hai người còn lại đều tỏ ra không mấy quan tâm đến đại hội thưởng kiếm.

Ngó trước ngó sau, nhìn lên nhìn xuống, sau khi quan sát khắp một lượt, Thôi Tú Anh bỗng nhiên sa sầm sắc mặt, chán nản than thở cùng anh nàng hộ vệ áo xanh:

“Vô vị quá đi mất, không ngờ tiểu quỷ đó lại chạy đến chỗ khác chơi.”

Người nên đến thì chẳng đến, người không nên đến thì lại ùa tới đông chật như nêm.

Thôi cô nương vừa u sầu phe phẩy quạt vừa không quên biểu lộ vẻ đẹp knàng quốc knàng thành của mình. Nâng khuôn mặt lên tầm bốn mươi lăm độ, khẽ nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng đều, nàng rủ mắt nhìn lướt bóng mình phản chiếu trong ly trà.

Quả nhiên là một mỹ nhân hoa lệ, tài giỏi không chê vào đâu được.

Thực ra, xét về tướng mạo, Thôi Tú Anh không hề kém cỏi so với Trịnh Tú Nghiên xếp thứ nhất và Hoàng Mỹ Anh xếp thứ hai. Nhưng do Thôi cô nương xuất thân là con nhà thương nhân, lại không hay hành tẩu giang hồ nên tự nhiên bị thiệt thòi hơn đôi chút, đành phải cam phận đứng hàng thứ ba.

Tuy rằng ngoài miệng luôn nói không quan tâm chuyện thứ hạng, nhưng thực sự trong lòng Thôi Tú Anh vô cùng để tâm đến vấn đề đó.

Chán ghét cảnh đông đúc, ồn ào ngoài đại sảnh, thêm vào đó, đôi kiếm cổ lại chưa được đem ra trưng bày vào ngày đầu khai mạc nên Trịnh Tú Nghiên chỉ xuất hiện thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất tăm mất dạng.

Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn mỗi Hoàng Mỹ Anh đệ nhị mỹ nữ trên giang hồ đang cau mày nhăn mặt, đưa mắt nhìn xung quanh, càng nhìn càng ảo não, càng nhìn càng thất vọng.

Trong khi đó, Thôi Tú Anh ngồi ở một góc, ánh mắt đánh qua đánh lại, liếc nhìn hết lần này đến lần khác, vừa soi hình ảnh của mình trong ly trà vừa lặng lẽ so sánh dung mạo với Hoàng Mỹ Anh.

Cuối cùng, sau lần thứ một trăm Thôi Tú Anh nhìn qua, Hoàng Mỹ Anh cũng bùng nổ tức khí.

Áo bào bay phần phật, Hoàng Mỹ Anh từ từ bước lại gần, vừa nhếch mép cười vừa nghiến răng ken két hỏi:

“Thôi tiểu thư, phải chăng trên mặt ta có chỗ nào thất lễ, khiến cho Thôi tiểu thư phải để ý nhiều lần đến vậy?”

Vốn dĩ không tìm thấy bóng dáng của tiểu nha đầu Quyền Du Lợi, tâm trạng đã bừng bừng lửa giận rồi, vậy mà cái tên Thôi Tú Anh đáng ghét với bộ dạng dâm tà này lại dùng ánh mắt gian xảo nhìn qua nhìn lại không biết bao lần, ngọn lửa trong lòng Hoàng Mỹ Anh càng được thể mà bùng cháy cực độ.

Thôi Tú Anh ngây người đôi chút rồi nhanh chóng trấn tĩnh, nở nụ cười tươi rói, nói:

“Hoàng tiểu thư đã nghĩ nhiều quá rồi. Chẳng qua ta thấy Hoàng tiểu thư cứ liếc bên này bên kia, loanh quanh tứ phía, hình như đang tìm kiếm ai đó, thái độ vô cùng căng thẳng, thế nên mới nhất thời bồng bột nhìn qua, chỉ là quan tâm đôi chút thôi”.

Phẩy chiếc quạt đang gập trong tay ra, Thôi Tú Anh tiếp tục mỉm cười.

“Không biết Hoàng tiểu thư đang tìm kiếm ai vậy? Tam đại mỹ nhân võ lâm chúng ta vốn dĩ phải đồng khí tương lân, thế nên, nếu như Hoàng tiểu thư có gì cần giúp đỡ, ta xin hiến chút sức mọn hết lòng tương trợ.”

Lời nói cực kì hợp tình hợp lý, cộng thêm ánh mắt long lanh, chan chứa tình cảm của Thôi Tú Anh khiến cho Hoàng Mỹ Anh không khỏi sởn gai ốc. Nghe nói trên giang hồ có không ít nữ nhân lẳng lơ, nhìn thấy con gái đẹp là sẽ sán lại gần, ra sức nịnh nọt, dụ dỗ.

Nhìn vị Thôi cô nương này, dáng vẻ thì phong lưu, đôi mắt đầy tình ý, lại bỗng dưng đối xử tốt với mình, Hoàng Mỹ Anh lập tức liệt người đối diện vào loại phụ nữ biến thái kia.

Mới nghĩ đến đây, Hoàng Mỹ Anh bất giác ớn lạnh cả sống lưng. Thấy Thôi Tú Anh đang mở to đôi mắt ướt át, tình sâu ý nặng nhìn mình chớp chớp, nàng lại càng củng cố suy đoán vừa rồi.

Thế nên, Hoàng Mỹ Anh chẳng muốn đối diện với Thôi Tú Anh thêm dù chỉ một giây nữa, nàng nhanh chóng đưa tay lên, nói:

“Đa tạ ý tốt của Thôi tiểu thư, ta xin lĩnh tâm ý của người”.

Lời nói vừa dứt, người đã bay xa tầm mấy chục mét, nhanh chóng rời khỏi chốn lao xao.

Thôi Tú Anh chẳng nói chẳng rằng, ngồi lặng một hồi lâu, rồi đột nhiên quay sang nhìn người hộ vệ áo xanh đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng sầu muộn, cất tiếng hỏi:

“Ngươi nói xem, nàng ta trông xinh đẹp hơn hay là ta?”

Người hộ vệ áo xanh lập tức đỏ bừng cả mặt, mãi một lúc sau mới ngần ngại lên tiếng trả lời:

“Tiểu thư, cả hai người đều vô cùng xinh đẹp ạ.”

Thôi Tú Anh đập mạnh lên bàn, nộ khí xung thiên.

Không được, phải quay về thay một bộ trang phục diễm lệ hơn nữa, nếu không, cứ thế này mà so bì thì vị trí của mình trên bảng xếp hạng mỹ nữ giang hồ càng không thể nào phổ cập gần xa được!

Vừa nghĩ đến đây, Thôi cô nương lập tức không còn chút hứng thú thưởng trà nào nữa, tay áo vừa phật một cái, thân hình đã hào sảng, phiêu linh bay ra ngoài. Đáng thương thay cho người hộ vệ áo xanh, khinh công của anh ta sao bằng được Thôi tiểu thư, thế nên, chủ rập rờn bay trước, tớ chạy thục mạng theo sau như chó đuổi mèo, miệng không ngừng thở hồng hộc.

--

Sang ngày thứ hai, đại hội thưởng kiếm chính thức bắt đầu, Thôi Tú Anh khoác ngoài chiếc áo màu đỏ tươi, trên vai vẫn đeo đôi kiếm bạch ngọc, theo mỗi bước đi mà phát ra tiếng động vui tai, đầu đội mũ vàng, tóc buộc gọn gàng, trên tay cầm chiếc quạt tơ có phun bụi vàng, càng làm nổi bật khí chất phiêu linh, hào hoa vốn có. Vừa đi vừa nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tự nhận thấy mình xinh đẹp ngất trời, nàng tự tin bước vào đại sảnh.

Phía bên trong, mọi người đã đến đầy đủ, khuôn mặt ai nấy đều vô cùng hứng khởi.

Lão trang chủ của Tô Châu đệ nhất trang đã sớm tuyên bố cùng thiên hạ quần hùng rằng nếu ai có thể rút được một trong hai thanh kiếm cổ thì cả đôi Linh Tê bảo kiếm sẽ thuộc về người đó luôn.

Nhưng tâm tư của Thôi Tú Anh hoàn toàn không nằm ở đôi Linh Tê bảo kiếm. Sau khi đưa mắt tìm kiếm một hồi, chẳng thấy bóng dáng của Hoàng Mỹ Anh trong bộ y phục trắng như tuyết đâu cả, nàng không khỏi thất vọng.

Nhưng vừa hay, Thôi tiểu thư lại nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên – người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ giang hồ – với bộ trang phục màu đen đang cao ngạo đứng ngay phía trước.

Lưng đeo một thanh kiếm màu vàng nhạt, cả chiếc áo bào dài thêu đúng một đóa tuyết liên bằng sợi vàng ở góc dưới, hai mắt sáng như sao đêm, đôi lông mày ngài thanh thoát, cặp môi đỏ hồng mím chặt lại, chỉ búi một phần tóc trên đỉnh đầu và dùng một chiếc trâm bạch ngọc đơn giản giữ cố định, số tóc còn lại mềm như tơ buông xõa sau lưng, người khoác áo đen, toàn thân Trịnh Tú Nghiên toát ra khi chất lạnh lùng mà cao ngạo.

“Tiểu Vệ, ta đẹp gái hay là Tú Nghiên tiểu thư đẹp gái?”.

Thôi Tú Anh vừa lấy chiếc gương đồng ra vừa nhìn sang phía Trịnh Tú Nghiên, bất giác hỏi người hộ vệ áo xanh đứng bên cạnh.

Nghe thấy thế, ánh mắt của người hộ vệ áo xanh lộ rõ vẻ sợ hãi cùng hốt hoảng.

Tối qua, tiểu thư nhà mình cũng hỏi vu vơ một câu tương tự, ngay sau khi nhận được đáp án thì dùng khinh công bay lượn suốt một canh giờ như điên như dại, hại mình chạy theo phía sau, mệt đến mức lè lưỡi thở hồng hộc như chó già chờ chết.

Càng nghĩ lại càng thấy kinh hồn, người hộ vệ áo xanh ngẫm một hồi lâu rồi mới thận trọng lên tiếng:

“Dạ bẩm tiểu thư, người với Trịnh tiểu thư mỗi người có một nét đẹp riêng ạ.”

Không ngờ lại nhận được đáp án kiểu này, Thôi Tú Anh tức giận giơ tay đập vỡ gương, lạnh lùng quay sang nhìn Trịnh Tú Nghiên. Sao có thể dùng mỗi một câu “mỗi người có một nét đẹp riêng” để “an ủi” kẻ đang đứng ở vị trí đệ tam mỹ nữ giang hồ như nàng chứ?

Thật quá không công bằng!

Bị Thôi Tú Anh nhìn chằm chằm đến mức toàn thân sởn ốc, Trịnh Tú Nghiên không nói tiếng nào, chỉ nhìn sang phía Thôi Tú Anh với ánh mắt lạnh như băng cộng thêm chút nộ khí.

Trong giây lát bốn mắt nhìn nhau, Thôi Tú Anh bất giác ớn lạnh toàn thân, suy nghĩ một lúc rồi vận công bay ra ngoài. Vừa bay, nàng vừa nhủ thầm:

“Mỗi người có một nét đẹp riêng”

 

vậy thì Thôi Tú Anh ta cũng sẽ diện một bộ màu đen như Trịnh Tú Nghiên, như vậy người đời tự nhiên mới có thể nhận ra… ta với đệ nhất mỹ nữ giang hồ, ai mới thực sự là người xinh đẹp, hoàn mỹ hơn.”

Càng nghĩ càng đắc ý, Thôi Tú Anh càng tăng thêm lực dưới chân, bay vụt trên đường chẳng khác nào như chú đại bàng tung cánh.

Người hộ vệ áo xanh muốn khóc mà chẳng ra nước mắt, lại chạy lẽo đẽo theo phía sau tiểu thư nhà mình, mệt mỏi rã rời, hơi thở như muốn đứt đoạn.

Trái tim của tiểu thư sâu tựa biển cả, khó lòng mà đo đếm được…

--

Đợi đến lúc Thôi Tú Anh thay xong bộ trang phục màu đen, khí thế ngất trời quay lại đại sảnh thì đại hội thưởng kiếm đã kết thúc từ lâu. Tiểu thư Tú Nghiên cũng đã rời khỏi đó từ bao giờ không hay.

Để lại không biết bao nhiêu anh hùng, hiệp khách vẫn đang vô cùng tiếc nuối, luyến lưu.

Thôi Tú Anh cũng vô cùng lưu luyến, nuối tiếc.

Tuy rằng lí do khiến họ tiếc nuối không hề giống nhau, nhưng nhìn chung, ai nấy trong sảnh đều sầu muộn, ưu phiền cả.

Đôi Linh Tê bảo kiếm kia bén ngọt Tú Nghiên nhưng cũng cực kì lạ lùng, cổ quái. Tuy có rất nhiều người khát khao đoạt được bảo kiếm, nhưng nếu không phải là chủ nhân thực sự của chúng thì chẳng thể nào rút được nó ra. Tất cả mọi người đều đã lên thử một vòng, dốc hết toàn lực mà vẫn chẳng một ai có thể làm được.

Người cuối cùng lên rút bảo kiếm chính là tiểu thư Tú Nghiên của Ngự Kiếm sơn trang.

Những ngón tay thon dài, trắng trẻo kia vừa chạm vào vỏ thì hai thanh Linh Tê bảo kiếm kia lập tức phát ra những tiếng kêu dị thường. Mới dùng chút sức lực, tiểu thư Tú Nghiên đã rút ngay được thanh kiếm Linh Lan (tượng trưng cho linh hồn nữ nhân) trong đôi Linh Tê bảo kiếm ra. Thanh kiếm mỏng không khác gì tờ giấy, búng nhẹ tay vào, thanh âm liền ngân vang. Quả nhiên là một thanh kiếm cổ thượng hạng!

Giữa bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm, tiểu thư Trịnh Tú Nghiên tự nhiên như chốn không người, gỡ dây buộc kiếm trên lưng xuống rồi cắm đôi Linh Tê bảo kiếm vào, sau đó buộc lên lưng mình với dáng vẻ vô cùng nho nhã, từ tốn. Sau khi chỉnh đốn lại hành trang, y phục, Tú Nghiên tiểu thư không quên vuốt lại mái tóc, cuối cùng không nói bất cứ lời nào, hai chân khẽ nhún, vút bay lên khỏi đại sảnh.

Thần tốc không khác nào tia chớp, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, lặng người ngồi đó.

Lão trang chủ đã chuẩn bị kĩ càng lời tuyên đang chuẩn bị bước lại tuyên bố cuối cùng cũng đành đứng ngây người trên đài ngoạn kiếm, câm lặng mãi không cất nên lời.

Sau phút ngơ ngẩn, ai nấy đều không khỏi trào dâng niềm cảm khái trong lòng:

Tú Nghiên tiểu thư đúng là lạnh tựa băng sương… Quả nhiên là danh bất hư truyền. Danh bất hư truyền!

==

Bầu trời xám xịt bao trùm khắp nơi, những rặng liễu bên đường phần phật lay động theo từng trận gió thổi, giống như ma quỷ đang gọi hồn. Càng tới gần Ngự Kiếm sơn trang, bầu trời lại càng thêm u tối, ảm đạm.

Bọn người Quyền Du Lợi bụi trần vượt vạn dặm, mắt người nào người nấy đều hiện rõ những quầng thâm vì thiếu ngủ.

Từ sau khi gặp phải quán trọ trá hình, đám hộ vệ kia liền kiên quyết dựng trại ngủ trong rừng, đêm nào cũng ngồi xếp bằng, quây thành một vòng lớn, lấy Quyền Du Lợi làm tâm, báo hại cô trước khi ngủ, chẳng dám uống một giọt nước nào.

Trong niềm ai oán ngút trời, đi rồi lại nghỉ, dừng rồi lại đi, cuối cùng, bọn họ cũng tới được Ngự Kiếm sơn trang.

Ngay từ xa, cô đã ngửi thấy mùi máu tanh lòm. Cửa lớn của sơn trang bị người ta xối đầy máu tươi, nay đã khô lại.

“Cô nương, đây chính là Ngự Kiếm sơn trang”.

Người thủ lĩnh đám hộ vệ vừa nói vừa nở nụ cười mệt mỏi. Tuy nơi họ về nguy hiểm đang rình rập nhưng nói cho cùng thì cảm giác được về nhà vẫn ngọt ngào, ấm áp vô cùng.

“Á, thế tại sao trước cửa lại treo lễ trắng thế kia?”.

Quyền Du Lợi chỉ vào chiếc đèn lồng trắng treo trước sơn trang.

Nhìn theo hướng tay cô chỉ, người thủ lĩnh lập tức toàn thân run rẩy, nhanh chóng sải bước lại gần sơn trang, miệng hét lớn:

“Hộ vệ Trương, hộ vệ Lý, trong trang đã xảy ra chuyện gì thế?”

Ngay sau đó, một đám người ở phía trong lũ lượt kéo ra, ai nấy đều đeo khăn trắng, đôi mắt đỏ mọng.

“Tam phu nhân qua đời rồi”.

Một nam nhân mặt mày thanh tú ảo não cất tiếng, không ngước mắt lên nhìn người thủ lĩnh đám hộ vệ.

“Sao lại thế được chứ?”

Nam nhân kia vẫn cúi đầu, không trả lời mà hỏi lại:

“Thế nàng đã mời được Tô cô nương về chưa?”

Người thủ lĩnh gật gật đầu rồi lặng lẽ đứng sang một bên, nhường đường cho Quyền Du Lợi bước lên trình diện trước mặt mọi người.

Chiếc váy màu hường phiêu linh khi trước bây giờ đã biến thành màu hường pha đen, mái tóc dài được tùy tiện buộc túm lại phía sau lưng, đôi mắt linh lợi, trong sáng, dáng vẻ tinh nghịch, hoạt bát khiến Quyền Du Lợi trông cực kì nổi bật.

“Tô tiểu thư…”.

Đôi mắt của nam nhân thanh tú sáng rực lên, bộc lộ rõ thái độ cầu cứu, chỉ còn thiếu mỗi nước xông đến, ôm chặt lấy Quyền Du Lợi khóc lóc ỉ ôi mà thôi.

“Xin cô hãy thu dọn thứ quỷ quái đó giúp chúng tôi!”

“Ta… nhất định sẽ tận sức tận lực”.

Lần này đến lượt mí mắt của Quyền Du Lợi lên cơn co giật. Nhìn thấy bỗng dưng lại xuất hiện thêm không biết bao nhiêu người đặt niềm tin lên mình một cách vô điều kiện như thế, cô lại đưa ra lời giải thích thứ một ngàn lẻ một như mọi khi:

“Thực ra… ta không phải là Tô cô nương.”

Những người hộ vệ đứng bên cạnh đồng loạt đánh mắt về phía cô, phát ra cùng một tín hiệu, nó có nghĩa là: “Tô cô nương, tại sao cô lại như thế rồi?”.

 

Thôi bỏ đi, có giải thích cũng vô dụng!

Quyền Du Lợi thở dài một tiếng rồi đi theo mấy người hộ vệ kia vào Ngự Kiếm sơn trang.

Ngự Kiếm sơn trang cực kì rộng lớn. Ngoài những khoảng cỏ cây tươi tốt, trong sơn trang còn có cả một ngọn núi nhỏ. Cây cối, hoa lá hai bên đường đi đều được cắt tỉa gọn gàng, chăm sóc đâu vào đấy. Tất cả mọi thứ đều quy củ, nề nếp.

“Tô cô nương, đây chính là biệt viện của ba vị phu nhân”.

Đại ca mặt mày thanh tú dẫn đường quay đầu lại, chỉ tay về phía một trang viện nhỏ nnàng.

Quyền Du Lợi khẽ gật đầu, ra vẻ thâm sâu khó đoán.

Tiếp đó, người kia lại dẫn cô tới một trang viện sạch sẽ, giới thiệu:

“Tô cô nương, đây là biệt viện của tiểu thư nhà chúng tôi.”

Ánh mắt Quyền Du Lợi sáng lấp lánh như sao trời, khuôn mặt tỏ rõ vẻ sùng bái. Thần tượng của ta, thần tượng xuất kiếm một chiêu Hoàng Sơn vỡ đôi, ôi…

Lượn đi lượn lại quanh biệt viện mấy vòng, lúc sau, Quyền Du Lợi mới thẹn thùng cất tiếng hỏi: “Lúc này… tiểu thư Tú Nghiên có trong biệt viện không?”

Đoàn người nhất loạt im lặng, không ai bảo ai mà cùng nhìn về phía Quyền Du Lợi, sau đó nở ra những nụ cười tươi như hoa.

Lần đầu tiên trong đời, Quyền Du Lợi thẹn thùng đến mức đỏ bừng cả mặt.

Mấy người hộ vệ đi cùng cô bấy lâu nay ai nấy đều gật gù, ra vẻ ta-đây-đã-hoàn-toàn-thấu-hiểu, vị đại ca khuôn mặt thanh tú dẫn đường còn nheo nheo mắt nhìn Quyền Du Lợi, mỉm cười rồi nói:

“Tiểu thư nhà chúng tôi sắp về đến trang rồi, khoảng mấy ngày nữa, kiểu gì cô nương cũng sẽ có cơ hội gặp mặt thôi.”

Hừm… Rõ ràng là đám người này đã hiểu lầm lòng ngưỡng mộ thần tượng đơn thuần, trong sáng của Quyền Du Lợi.

Chán nản, buồn rầu, Quyền Du Lợi không nói lời nào, nhanh chóng bước đi, bỏ lại mọi người ở phía sau.

Việc cô chạy đi như bay trong mắt của những người còn lại đương nhiên lại mang một tầng ý nghĩa khác. Đầu lĩnh đại ca trực tiếp hộ tống Quyền Du Lợi về Ngự Kiếm sơn trang quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm nghị, lớn tiếng tuyên bố:

“Các người tuyệt đối không được đem chuyện Tô cô nương thích tiểu thư nhà chúng ta nói ra đâu đấy! Da mặt Tô cô nương mỏng, nếu như để Tô cô nương thẹn thùng, xấu hổ quá mà bỏ đi mất thì ta sẽ lột da các ngươi!”

Khí huyết chảy ngược, Quyền Du Lợi suýt chút nữa là chạy đến chỗ chậu hoa ven đường, dùng tay ngắt từng cành, từng cành một để xả cơn giận.

Trớ trêu thay, mấy tên đầu heo đằng sau lại vô cùng hứng chí, trịnh trọng tuyên thệ:

“Chúng tôi nhất định sẽ không tiết lộ việc Tô cô nương thích tiểu thư nhà chúng ta ra ngoài. Nếu trái với lời thề thì sẽ như cái cây này…”

“Xoạt! Xoạt! Xoạt!…”, kiếm vung liên tiếp, bên đường rơi rụng không biết bao nhiêu cành cây vô tội.

Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến cho lão Lưu làm vườn ôm đầu nằm sượt ra đất, miệng ngáp ngáp, người run lẩy bẩy một hồi lâu, khó khăn lắm mới nuốt hết được số nước mắt vào trong.

Tất cả những cây “bị hại” đều là cây cổ châm vừa mới được chuyển về từ đầu hạ năm nay, một chậu giá cũng lên tới cả trăm lạng bạc.

Vèo vèo ánh kiếm vung lên, số cây mới chuyển về này đều trở thành củi đun lò hết.

Đúng là bi kịch thảm thương…

Một trận gió lạnh Tú Tinh vút qua, Quyền Du Lợi im lặng, ngẩng đầu nhìn trời cao, trong lòng dâng trào cảm xúc.

Mười bảy, mười tám đại trượng phu thô kệch, khí thế hùng hồn tuyên thệ, giọng nói to một cách quá đáng, dọa cho lũ chim trong rừng bay vút đi rất xa. Trong phạm vi trăm dặm, chỉ cần là người tai không hỏng thì đều biết cả rồi.

Quyền Du Lợi… thương thầm Trịnh Tú Nghiên. Tú Nghiên tiểu thư, người có thể một chiêu chém Hoàng Sơn thành hai mảnh.

Lần mất mặt này thực sự là quá lớn, quá hoành tráng!

-

Đi tham quan hết cả sơn trang mất đúng hai canh giờ, Quyền Du Lợi tuy đã quá quen thuộc với việc chạy chơi khắp nơi nhưng cũng chẳng thể nào chịu nổi cuộc dạo chơi dài lê thê này.

Bữa trưa được sắp xếp ở sảnh Tụ Hiền của sơn trang. Vì vụ việc của Bích Hà nên nơi dùng cơm trước kia đã khiến người ta không thể nuốt nổi thức ăn ở đó nữa. Bởi vậy, đại phu nhân quyết định chuyển phòng ăn lớn sang đại sảnh chuyên dùng để tiếp đón các nhân sĩ trên giang hồ.

Đại phu nhân khoác trên người bộ xiêm y màu nâu nhạt, đứng trước cửa vào sảnh Tụ Hiền, chờ đám hộ vệ đưa Quyền Du Lợi đến.

“Tô cô nương, đây chính là đại phu nhân của Ngự Kiếm sơn trang”.

Vị đại ca dẫn đường mặt mày thanh tú nói. Cuối cùng, Quyền Du Lợi đã biết họ của người này, thì ra đây là hộ vệ Trương của sơn trang. Bình thường, anh ta không nói chuyện nhiều, khuôn mặt lúc nào cũng trầm lặng, bình tĩnh. Nhìn thấy Quyền Du Lợi gật đầu, hộ vệ Trương tiếp tục nói:

“Đây cũng chính là mẫu thân của Tú Nghiên tiểu thư. Thế nên, Tô cô nương à, cô phải đối xử tử tế với phu nhân đấy!”

Anh ta vừa dứt lời thì đám hộ vệ ở phía sau nhất loạt gật đầu, tỏ vẻ tán đồng ý kiến, nhanh nhảu đưa lời góp chuyện:

“Đúng thế, đúng thế, đại phu nhân rất hiền từ, phúc hậu, tư tưởng lại thoáng, sau này chắc sẽ không ngăn cản chuyện tốt của cô nương đâu.”

Giọng nói to như sét đánh sấm giật.

Đại phu nhân đứng rất gần đó, nghe thấy mọi người nói vậy bèn nở nụ cười thân thiện, nhìn Quyền Du Lợi từ trên xuống dưới. Khuôn mặt tựa đóa phù dung, thái độ thẹn thùng, ngượng ngập của Quyền Du Lợi tạo cho bà một cảm giác vô cùng thân thiện, gần gũi.

Đại phu nhân liền bước xuống thềm, mỉm cười nắm lấy tay Quyền Du Lợi và nói:

“Tô cô nương tướng mạo thực xinh đẹp quá! Trông giống hệt như búp bê bằng sứ vậy.”

Quyền Du Lợi vẫn còn xấu hổ nhưng trong lòng lại vô cùng hân hoan.

Lớn đến từng này tuổi rồi song đây là lần đầu tiên cô được người khác khen là búp bê bằng sứ. Xưa nay, cô toàn bị người ta mắng là “heo con”, “khỉ đột”, thậm chí có kẻ còn réo cô là “ngói nát”. Thế nên, chỉ một câu khen này thôi đã đủ để khiến Quyền Du Lợi vui mừng khôn xiết rồi.

Quyền Du Lợi nắm chặt bàn tay của đại phu nhân, cười tươi như hoa:

“Đại phu nhân đúng là nhân từ, phúc hậu, lời nào lời nấy thật thà, chân chất.”

Nhị phu nhân cầm chuỗi tràng hạt đứng phía sau đại phu nhân, nghe thế thì khóe miệng co giật một hồi lâu, khó khăn lắm mới nhếch miệng lên cười nổi, cố gắng đưa lời phụ họa theo:

“Đúng vậy, đúng vậy! Tô cô nương không chỉ giống búp bê bằng sứ mà còn như được làm từ đậu phụ, mềm mại tựa nước vậy.”

Trên đời này, Quyền Du Lợi ghét nhất là đậu phụ, dính dáp, ghê ghê, lại còn trắng bệch, nhão nhoét. Cho nên, ngay sau khi nghe thấy lời tán tụng của nhị phu nhân, mặt cô tối sầm lại, trong lòng vô cùng tức giận, chỉ muốn tung chân đá cho nhị phu nhân một cước.

Không khí đột nhiên lặng hẳn xuống. Trớ trêu thay, nhị phu nhân – một người vốn không có chút óc hài hước nào hết – lại tiếp tục nói thêm:

“Trông cô nương vô cùng đáng yêu, nếu như Phật tổ mà nhìn thấy, chắc chắn người sẽ cảm thấy cô nương rất xứng đáng làm Ngọc Nữ đứng cạnh bên Kim Đồng.”

Khóe miệng Quyền Du Lợi càng co giật mãnh liệt hơn, nộ khí lập tức bừng lên hừng hực.

Làm Ngọc Nữ chẳng phải sẽ trở thành ni cô sao?

Nghĩ tới đây, Quyền Du Lợi liền chán nản ngậm miệng, không nói thêm lời nào nữa.

Nhận thấy không khí đang chùng xuống, đại phu nhân bèn nắm lấy bàn tay cô kéo đi, dắt luôn vào phòng. Một đoàn người vui vẻ, hớn hở đi theo phía sau.

Vừa mới ngồi xuống, đại phu nhân đã than ngắn thở dài:

“Tô cô nương, đó là một con quỷ vô cùng lợi hại. Liệu cô có thể thu phục được nó không?”

Quyền Du Lợi đang định mở miệng đáp thì đám hộ vệ phía sau đã tranh lời nói trước:

“Đại phu nhân, phu nhân yên tâm, bản lĩnh thu phục ma quỷ của Tô cô nương vô cùng cao cường. Trên đường bọn tiểu nhân hộ tống cô nương về đây, cô ấy đã thu phục được hai con quỷ…”

Quyền Du Lợi lập tức mím môi thật chặt, chán nản không nói thêm bất cứ điều gì.

Đối với những người đang sùng bái một cách mù quáng thì chẳng thể giải thích cho họ hiểu bằng bất cứ lý do nào cả.

Đôi mắt của đại phu nhân lập tức sáng lên ánh nhìn thân thiết, bà vỗ nhẹ vào bàn tay của Quyền Du Lợi, miệng cười tươi rói, đưa lời hứa hẹn: “Tô cô nương, cô đúng là đại ân nhân của Ngự Kiếm sơn trang chúng tôi. Nếu lần này, cô nương có thể thu phục được con quỷ ác độc ấy, ta sẽ bảo Tú Nghiên múa kiếm cho cô nương xem cả đời.”

Quyền Du Lợi càng thêm bí bách, mắt rưng rưng nhìn đám hộ vệ mặt hớn mày hở, cười nhăn nhở phía sau, chẳng biết đáp lại tấm thịnh tình đó thế nào cho phải, đành chuyển chủ đề:

“Đại phu nhân, là cái gì đã tác oai tác quái ở đây thế?”.

Cô hoàn toàn không tin vào chuyện ma quỷ tồn tại nên ngay tức khắc hỏi là đang có thứ gì tác oai tác quái.

Thái độ của đại phu nhân bỗng nghiêm nghị hẳn lại, mở to đôi mắt u buồn, sầu thảm nhìn lên trần nhà. Sau khoảng một tuần trà, bà đột nhiên nghiến chặt răng, vẻ mặt cực kì hình sự, nói với ngữ khí vô cùng nghiêm trọng:

“Là ma quỷ! Là bọn ma quỷ vô cùng ghê gớm!”

Thế thì có khác gì so với không nói cơ chứ?

Quyền Du Lợi đành tiếp tục đặt câu hỏi: “Vậy tam phu nhân đã chết kiểu gì?”

Cô vừa dứt lời, nhị phu nhân liền khóc òa lên, tay đập bàn liên tục, dáng vẻ đau khổ như mẹ đẻ vừa mới qua đời.

Thấy vậy, Quyền Du Lợi không khỏi xúc động. Xem ra, tình cảm giữa tam phu nhân và nhị phu nhân rất thân thiết.

Kì thực thì hoàn toàn không phải như vậy.

Đại phu nhân liếc nhìn nhị phu nhân đang khóc lóc đau khổ rồi chán nản quay sang nói với Quyền Du Lợi: “Thi thể của tam phu nhân hiện vẫn chưa được tìm thấy. Di vật duy nhất mà muội ấy để lại là ở bát canh hạt sen của nhị phu nhân.”

Một ngón tay thon dài, trắng trẻo cùng chiếc nhẫn mã não màu đỏ mà tam phu nhân thích đeo nhất được ngâm trong bát canh hạt sen của nhị phu nhân. Nếu không phải hôm đó, miệng nhị phu nhân bị nhiệt nên phải ăn uống vô cùng chậm rãi như thục nữ thì ngón tay ấy đã chẳng tìm thấy được, bởi lúc bình thường, nhị phu nhân toàn nâng cả bát lên, làm một hơi hết sạch, e rằng khi ấy, ngay cả một cái móng tay cũng chẳng còn sót lại.

Nguyên nhân thực sự khiến cho nhị phu nhân khóc như bò rống là vì bà không cẩn thận nuốt phải chiếc nhẫn mã não, đến tận hôm nay mà vẫn ăn uống không ngon miệng, bụng dạ chẳng lành.

“Vậy nên, Tô cô nương, tới tối mai là đúng ba ngày sau khi xảy ra chuyện, ta sợ thứ ác quỷ đó lại mò tới đây. Chúng ta phải làm thế nào bây giờ, Tô cô nương?”

Gần đây, đại phu nhân kiếm bất li thân, hễ hơi lo lắng, căng thẳng một chút là tay bà lại nắm chắc thanh kiếm đó.

Quyền Du Lợi than ngắn thở dài. Thực lòng, cô chẳng thể nào nghĩ ra cách nào cả. Bản thân lại không biết lấy một chút võ công, cứ mơ mơ hồ hồ bị lôi tới đây, giải thích thế nào cũng không một ai tin. Nếu nói đến chuyện phòng bị thì bản thân cô mới chính là người sẽ gặp nguy hiếm nhất.

Thế nhưng, cô lại không nỡ lòng nào mà rút lui bỏ chạy, vì nói cho cùng, cô chính là tia hi vọng cuối cùng của họ. Nếu cô cứ như vậy mà lén lút bỏ đi thì chắc chắn mọi người sẽ suy sụp, sầu thảm chết mất.

Quyền Du Lợi đã từng trải qua sự việc tương tự. Hồi đó, cô còn rất nhỏ, bị kẻ xấu bắt cóc tống tiền, bị bịt mắt và nhốt trong một chiếc rương suốt ba ngày ba đêm, không có bất cứ một khe hở nào để trốn thoát. Ở cùng cô còn có một đứa bé gái lớn hơn cô đôi chút.

Tuy cô bé ấy không nói gì nhiều, nhưng lại khiến Quyền Du Lợi cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ, trong mấy ngày đen tối đó, cô bé đã trở thành tia hi vọng cuối cùng của bản thân cô. Dù không được ăn uống gì trong mấy ngày trời, đám thổ phỉ kia cũng đã từng nghĩ đến chuyện giết con tin bịt đầu mối, nhưng Quyền Du Lợi lúc ấy chưa lúc nào từ bỏ hi vọng.

Bởi vì bên cạnh cô có một người có thể để cô nương dựa dẫm.

Khi đó, Quyền Du Lợi vô cùng hoang mang, cứ nắm chặt lấy vạt áo của cô bé không chịu buông. Một đứa trẻ năm tuổi tính ỷ lại vốn dĩ rất cao, huống hồ lại còn ở trong tình cảnh khốn khổ đó nữa. Nhưng chỉ một lời hứa rất giản đơn đã giúp Quyền Du Lợi bình tĩnh lại một cách thần kì. Cô mãi mãi nhớ rằng ngay cả khi đã giằng đứt được dây trói nhưng cô bé ấy đã vì cô mà ở lại, không trốn đi trước.

Cô vẫn nhớ cả đêm hôm đó nữa…

Đêm hôm đó, sao trời sáng lấp lánh, ánh trăng chiếu xuyên qua kẽ rương, nhưng ánh mắt của cô bé đó còn sáng hơn cả sao, cương nghị và chín chắn lạ thường, hoàn toàn không giống với một cô bé ở tầm tuổi đó chút nào.

Cô ấy đã nhấn mạnh từng chữ hứa với Quyền Du Lợi rằng:

“Ta sẽ không bỏ muội lại một mình đâu. Nếu chỉ một người có thể thoát thân thì muội sẽ là người đầu tiên đi ra khỏi nơi này.”

Cô bé đó vốn rất ít lời, trong suốt mấy ngày hôm đó, những lời cô ấy nói ra chưa đến hai chục từ. Chỉ duy có câu nói trên là dài nhất, lại còn mang theo một cảm giác vô cùng an toàn, đáng tin cậy, khiến cho Quyền Du Lợi lập tức cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Thế nên bây giờ, nhìn thấy già trẻ lớn bé trong Ngự Kiếm sơn trang, người nào người nấy đều  cực kì hoang mang, hoảng loạn, Quyền Du Lợi thực sự đồng cảm với họ, thực lòng chẳng thể nhẫn tâm đến mức lén lút trốn đi một mình được.

“Tô cô nương, cô nương sẽ giúp đỡ chúng ta chứ?”

Không gian tĩnh lặng tới mức có thể nhận thấy chuỗi tràng hạt của nhị phu nhân đang chuyển động một cách bất an.

Quyền Du Lợi khẽ mỉm cười rồi chậm rãi nói:

“Ta chắc chắn sẽ không bỏ mặc mọi người đâu. Tuyệt đối là không!”

Hơn nữa vài ngày sau, Tú Nghiên tiểu thư cũng sẽ quay về, có một người võ công lợi hại như vậy ở bên cạnh, chắc chắn mọi người sẽ không còn mơ hồ, hoảng loạn. Còn mình, cô sẽ cố gắng ở lại cùng những con người đang vô cùng căng thẳng, sợ hãi này, đợi cho tới khi tiểu thư trở về.

Lời hứa của Quyền Du Lợi chẳng khác nào cơn gió xuân ấm áp thổi thẳng vào trái tim đang run lên vì hoảng sợ, thất kinh của mọi người. Toàn bộ mọi người trong sơn trang lúc này đều thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng, như thể đã tìm ra một ngọn núi vững chãi để dựa vào. Bầu không khí trong sơn trang lập tức trở nên thoải mái hơn trước rất nhiều.

==

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#yulsic