Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7. Rất nhiều quy tắc

~*~

Phòng của Giang Thành Khiêm là phòng đầu tiên của tầng hai, vừa leo hết cầu thang là đến nơi. Chính vì nằm ngay hành lang dẫn ra ban công lớn nên diện tích phòng này rất rộng, Hứa Đình lúc bước vào liền thấy cảm thán. 

"Em ngủ ở phòng đó, tôi ngủ ở đây."

Giang Thành Khiêm quyết định, Hứa Đình bước thêm vài bước thì trông thấy còn một phòng ngủ nữa, cũng rộng không kém gì phòng ngoài, mọi thứ đều rất tiện nghi và đầy đủ. Hứa Đình kéo vali vào bên trong, cô ngó qua phòng tắm, có cả bồn tắm, lát nữa sẽ chắc phải ngâm mình xem sao. 

Hứa Đình hài lòng trở ra, đúng lúc nhìn thấy Giang Thành Khiêm xuất hiện ở cửa, cô giật mình lùi lại vài bước.

"Ra đây, chúng ta nói chuyện một chút." Giang Thành Khiêm nhếch môi cười trước hành động của cô, hai tay anh đút vào túi quần, lững thững xoay người. Hứa Đình vội trở về trạng thái bình thường, chậm rãi theo sau.

"Mọi thứ trong phòng của tôi, em tuyệt đối không được động vào, nếu cần gì thì phải nói trước với tôi."

"Thế đồ trong kia thì sao?"

"Trong đó thì được, là phòng của em." Giang Thành Khiêm nhàn nhạt nói, Hứa Đình không có ý kiến, cô cũng chẳng có lý do gì để phải động vào đồ của anh, "Khi tôi làm việc ở đây thì em không được làm phiền. Chúng ta có thể ngủ riêng, nhưng bên ngoài vẫn phải diễn vai vợ chồng hạnh phúc."

Hứa Đình nhíu mày, hôn nhân không tình yêu thì diễn một cách hạnh phúc như thế nào được. Nghĩ vậy nhưng cô không bóc mẽ, chỉ gật đầu.

"Nhưng người làm dọn phòng sẽ nhận ra."

"Đừng lo, phòng tôi chỉ duy nhất dì Lan được bước vào, dì ấy không nói được nên sẽ không đi nói linh tinh." Giang Thành Khiêm giải thích cặn kẽ, Hứa Đình thấy vậy thì cũng yên tâm hơn, "À quên nói với em, phòng này chỉ có một phòng tắm thôi cho nên..."

Hứa Đình há miệng, một phòng tắm nghĩa là buổi sáng nếu cô không thức dậy trước thì Giang Thành Khiêm sẽ nhìn thấy cô ở trên giường. Không thể được, như vậy thì quá mất mặt.

"Không được." Hứa Đình vội vàng nói, Giang Thành Khiêm chăm chú nhìn cô, "Ý tôi là, nếu tôi không ở trong phòng thì anh có thể tùy ý sử dụng phòng tắm, còn không thì anh phải được sự cho phép của tôi."

"Được, vậy giờ ai tắm trước?"

"Anh." Hứa Đình thỏa hiệp, lát nữa Giang Thành Khiêm đi ra cô sẽ chốt cửa lại, khi đó mới có thể yên tâm, "Đúng rồi, Giang gia có quy tắc, ăn sáng lúc bảy giờ, mười hai giờ ăn trưa và ăn tối lúc bảy giờ. Không cho phép vắng mặt trừ khi có việc và phải báo trước."

Giang Thành Khiêm nói xong liền bước vào trong, Hứa Đình bĩu môi, quy tắc sao mà lắm thế, việc gì cũng phải làm theo, chắc đến đánh răng cũng cần phải có thời gian quy định mất. Cô buồn chán đi quanh phòng, có lẽ Giang Thành Khiêm mới sửa lại phòng này để có thể kê thêm một giường ở đây. Cô chợt nghĩ đến chuyện kết hôn của hai người, vẫn chưa biết lý do vì sao cô lại được chọn. Yêu đương thì tất nhiên là không phải, nhưng Giang gia này quyền quý như vậy, cô lại xuất thân thấp kém, mục đích đưa cô vào đây là để làm gì đây.

Hứa Đình đừng ngoài ban công, tận hưởng bầu không khí trong lành cùng gió mát thổi vào. Gương mặt cô trở nên tỉnh táo không ít, có thể ngửi thấy mùi hoa lan tỏa trong không gian rộng lớn. Giang Thành Khiêm bước ra, nhíu mày nhìn theo Hứa Đình từ phía sau. Có vẻ như cô đang rất tận hưởng, nhưng anh lại buộc phải phá vỡ nó rồi.

"Đóng cửa lại đi."

"Sao?"

"Tôi bị dị ứng phấn hoa."

Giang Thành Khiêm vừa lau đầu vừa đi ra ghế ngồi, Hứa Đình nghe vậy thì vội vã rời khỏi ban công, cô kéo cửa kính và rèm che lại, ngập ngừng không dám mở miệng.

"Có chuyện gì?" Giang Thành Khiêm như đi guốc trong bụng Hứa Đình, cô ngẩn ra mất vài giây, sau đó mới cất tiếng.

"Tôi muốn hỏi... chuyện kết hôn, tại sao anh lại chọn tôi?"

Giang Thành Khiêm im lặng, Hứa Đình hồi hộp đứng phía sau, cô không thể tự đưa ra câu trả lời nên đành phải hỏi anh. Giang Thành Khiêm vứt cái khăn qua một bên, ý tứ không rõ ràng.

"Quan trọng đến vậy ư?"

"... Nhưng chúng ta không yêu nhau, hôn nhân không tình yêu sớm muộn cũng tan vỡ."

"Em hối hận à?" Giang Thành Khiêm đứng dậy, anh không quay mặt lại nhưng giọng nói lại có phần lạnh lẽo hơn khi trước. Hứa Đình đột nhiên cảm thấy mình đang nói sai và chọc giận anh, cô cắn môi, "Muộn rồi, em đã không còn cơ hội."

"Tôi..."

"Nghỉ ngơi đi, chìa khóa phòng ở đây, giữ lấy."

Giang Thành Khiêm đặt chìa khóa lên bàn rồi nhấc chân rời đi, Hứa Đình ngây ngốc đứng ở đó, cô thực sự đang hối hận ư? Không thể nào, cô đã không còn đường để quay đầu, chỉ có thể đi tiếp. Cô chỉ là muốn biết, tại sao mình lại trở thành người được chọn. Đáng tiếc, Giang Thành Khiêm chưa từng có ý định muốn nói cho cô nghe.

Hứa Đình thở dài, bước đến cầm lấy chìa khóa rồi trở vào phòng trong. Cô nằm trong bồn tắm, nhắm mắt thư giãn. Một ngày thật dài chầm chậm trôi qua, có quá nhiều điều không ngờ xảy đến khiến cô không kịp thích ứng. Giang gia cùng Giang Thành Khiêm quá phức tạp, đến nỗi cô càng lúc càng thấy sợ hãi hơn.

Bíp... Bíp...

"Chị, chị đến thành phố Y rồi chứ?"

Là tin nhắn của Hứa Vy, Hứa Đình với tay lấy điện thoại, mau chóng nhắn tin đáp lại.

"Chị vừa dọn đồ xong, em cùng mẹ sao rồi?"

"Mẹ đi nghỉ rồi, mọi thứ vẫn ổn, chỉ là thiếu chị."

"Đừng vậy, hàng tháng chị sẽ chuyển khoản cho em. Nhớ chăm sóc mẹ cẩn thận, có thời gian chị sẽ về."

Hứa Đình buồn bã để điện thoại lại chỗ cũ, lựa chọn hy sinh để bà Tần Phương cùng Hứa Vy có một cuộc sống tốt liệu có là đúng đắn. Câu trả lời có lẽ phải sau này cô mới biết, hiện tại cô chỉ có thể cố gắng từng bước một, để cho tương lai không xảy ra điều gì bất trắc.

Vì lạ nhà nên đêm hôm đó Hứa Đình ngủ không ngon giấc, cô để báo thức sáu giờ nhưng mới hơn năm giờ đã tỉnh. Cô nằm trên giường một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định thức dậy luôn. Lúc Hứa Đình mở cửa ra bên ngoài, Giang Thành Khiêm cũng vừa tỉnh. Cô nhìn anh chăm chú, mặc dù mới sáng sớm nhưng anh vẫn thật sự thu hút. Điều khiến cô ấn tượng chính là sống mũi cao cùng bờ môi mỏng kia, hài hòa đến lạ thường cùng gương mặt điển trai như tạc tượng.

Giang Thành Khiêm đứng dậy đi về phía cô, Hứa Đình đang ngẩn ra liền không kịp phòng bị, sợ hãi lùi về phía sau. Cánh cửa khi nãy cô không đóng chặt lúc này bị đẩy ra, Hứa Đình chới với muốn ngã. Rất may Giang Thành Khiêm kịp đưa tay ra đỡ đằng sau cô, Hứa Đình rơi vào vòng tay anh. Cô có thể cảm nhận lòng bàn tay anh rất nóng, dù qua lớp vải quần áo thì vẫn rõ mồn một. Giang Thành Khiêm nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, sáng ra đã muốn quyến rũ anh rồi sao.

Hơi thở mạnh mẽ nam tính của anh rất gần gương mặt cô, Hứa Đình nhìn Giang Thành Khiêm không chớp mắt. Đột nhiên lúc đó bên ngoài có tiếng bước chân, giúp Hứa Đình thoát khỏi tình huống ngại ngùng. Giang Thành Khiêm buông cô ra, Hứa Đình vội vàng đứng thẳng dậy, nhịp thở bỗng trở nên gấp gáp hơn.

"Tôi... tôi xuống nhà đi dạo."

Hứa Đình vuốt lại mái tóc hơi rối, nhấc chân nhanh hơn đi ra phía cửa. Giang Thành Khiêm chờ đến khi bóng cô biến mất mới chậm rãi đi vào phòng tắm, trên mặt vẫn là vẻ tĩnh lặng như nước.

Tháng Năm tại thành phố Y mặt trời thức dậy từ rất sớm, trên mặt đường phản chiếu rất rõ ánh nắng ban mai. Hứa Đình đi xuống tầng một, xuyên qua phòng khách đi ra ngoài sân. Vườn cây ở Giang gia trồng rất nhiều loại cây, chính vì thế luôn có một bầu không khí trong lành tươi mới. Cô bước vào vườn, nhìn ngắm đủ loại hoa đang đua sắc khoe hương.

"Thật thơm!"

Hứa Đình định ngắt một bông hoa, lại chợt nhớ đến Giang Thành Khiêm bị dị ứng, cánh tay vươn ra rồi liền thu lại. Cô có một chút thất vọng, đi dạo một vòng thì quay trở lại. Lúc đi ra khỏi vườn, do không chú ý nên cô vấp phải dãy hàng rào ở dưới chân. Hứa Đình bổ nhào ra bên ngoài, cảm tưởng sẽ ngã rất đau thì lại được một thân hình rắn chắc đỡ lấy. Cô tựa như vớ được phao cứu sinh, bấu chặt lấy người đó. Tuy nhiên thì cơ thể họ lại đang đầy nước, khiến tay cô trơn trượt. May là anh ta vươn tay ra giữ lấy eo cô, Hứa Đình vì vậy mới có thể không sao.

"Cảm... ơn..." Hứa Đình đứng thẳng dậy, tay người đó cũng rời khỏi eo cô. Cô ngẩng lên liền nhận ra là Giang Chí Tôn, hơn nữa anh ta chỉ mặc một chiếc quần bơi, toàn bộ thân trên đều phơi bày trước mặt cô. Hứa Đình xấu hổ đỏ hết hai má, vội vội vàng vàng quay lưng lại.

Giang Chí Tôn khó hiểu, không phải anh vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, có gì đáng sợ vậy à.

"Chị dâu, không sao chứ?"

"Tôi... không..."

"Lần sau nhớ cẩn thận đấy." Giang Chí Tôn lấy khăn ở cổ xuống quấn quanh thân dưới rồi nhấc chân rời đi. Hứa Đình thấy phía sau im lặng một hồi mới dám quay đầu lại, thật là nguy hiểm quá đi. Cô mau chóng trở lại phòng, áo khi nãy cũng hơi bị ướt rồi, vẫn nên thay ra không sẽ không ổn khi gặp ông nội.

Ở ban công lớn phía trên, một cặp mắt vẫn luôn dõi theo hành động ở dưới. Lúc Hứa Đình đi vào trong rồi người đó mới từ từ bước ra, môi khẽ nhếch lên nở một nụ cười thích thú.

Bữa sáng diễn ra khá chóng vánh, Hứa Đình cũng chỉ có cơ hội chào hỏi qua loa với Tạ Tuấn, sau đó anh ta cùng Giang Ngọc Diệp và Giang Khải Lân rời đi rất nhanh. Giang Thành Khiêm chưa đến công ty nhưng lại kêu có việc phải đi ra ngoài nên cũng nối gót họ. Hứa Đình không biết làm gì, cô cũng sợ mình sẽ làm sai nên đi tìm Công Tước. Đáng tiếc hôm nay Công Tước có vẻ cũng có việc làm của mình, trốn đi đâu rất kỹ mà cô không thể tìm thấy.

Hứa Đình thất vọng ngồi ở phòng khách, cô quyết định xem tivi để giết thời gian. Không lẽ những ngày sau ở Giang gia đều sẽ vô vị và nhàm chán như thế này.

Hứa Đình bật loạn các kênh, sau đó liền tắt đi. Cô vừa nhấc chân muốn trở về phòng thì trông thấy từ bên ngoài có một cô gái đang từ từ tiến vào. Cô ấy mặc một chiếc đầm màu vàng nổi bật, đi giày cao gót vang lên những tiếng cộp cộp. Vì đeo kính râm nên cô không nhìn rõ được gương mặt, chỉ thấy là cô ấy có làn da trắng như sữa cùng dáng người không khác gì người mẫu.

"Cô là ai?"

~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top