Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1. Chương 71 ~ Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71

Tô Tử Lạc ngẩng đầu nhìn ánh nắng bên ngoài nhảy nhót, nụ cười đang dần dần hiện lên, lại biến mất. Cô hít một hơi thật sâu, đi về phía phòng mình, đi qua căn phòng hắn cấm cô vào, tay của cô bất giác đặt lên nắm cửa, cuối cùng, vẫn là buông tay, lòng hiếu kì của cô lại tới, chỉ là cô biết, có khi không biết so với biết còn tốt hơn. 

Cô đi vào phòng mình lấy ra một cái bút và một tờ giấy, nơi này không có máy tính cho cô dùng, cô cũng không thể tùy tiện đi vào phòng làm việc của Lê Duệ Húc, cho nên chỉ có thể dùng bút viết đơn từ chức, sau đó sẽ mượn máy tính của Đường Tình đánh lại, vừa mới viết vài dòng, mắt của cô đã hiện lên vẻ u sầu. 

Sau này, có khi nào cô giống một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng sắt, cứ như vậy bị giam ở đây. Có khi như vậy lại tốt, nếu không, mỗi lần thấy hắn, cô không biết mình có thể kiên định được bao lâu. 

Cô cúi đầu, bắt đầu viết đơn từ chức, cô thực sự không muốn mất công việc này, làm lâu như vậy, có khi đã trở thành một thói quen, một thói quen đáng sợ. 

Khi cô tới tòa soạn, đã chín giờ, cô đã làm việc ở đây một thời gian dài, ngày nào, cô cũng tới sớm quét dọn vệ sinh, dọn dẹp những đồ bỏ đi, ngày hôm nay, cô nhìn tờ đơn từ chức trong tay, bất đắc dĩ nở nụ cười, một nụ cười chua xót. 

Cô đi vào, mọi người đã đến gần hết, rất nhanh nghe thấy những giọng nói to nhỏ. 

"Tô Tử Lạc, đây là cái gì, tại sao cô không dọn bàn cho tôi?" Một cô gái trang điểm xinh đẹp đưa ngón tay chỉ lên một con côn trùng trên bàn, trong mắt có sự ghét bỏ, thứ này sao có thể ở đây chứ, cô tức giận. 

"Tô Tử Lạc, sao cô chưa rửa chiếc cốc trên bàn cho tôi?" 

"Tô Tử Lạc, hôm nay cô chưa chuẩn bị đồ cho tôi, tôi làm việc thế nào đây?" 

"Tô Tử Lạc..." 

Tô Tử Lạc ngây người nhìn một lượt tất cả đồng nghiệp, cuối cùng cô xoay người, việc này, sau này cô không thể tiếp tục làm, muốn làm cũng là một người khác, có lẽ, sẽ có một người mới thay cô. Từ âm thanh vang tới tai cô, Tô Tử Lạ, Tô Tử Lạc, giật mình, dường như không phải là tên cô, không ngờ tất cả đều trở nên mờ nhạt.

Chương 72

Ngón tay cô lướt trên bàn phím, đánh đơn từ chức của chính mình, cô chăm chú, nghiêm túc đánh, chỉ sợ sẽ đánh sai chữ. 

"Lạc Lạc, cậu từ chức thật sao? Có phải vì Ôn Vũ Nhiên không, cậu từ chức như vậy, cuộc sống sau này cậu định thế nào?" Đường Tình đứng bên cạnh, khuyên Tô Lạc, cô đã nói lâu như vậy, Tô Lạc không nghe chút nào sao? Có phải những lời cô nói là đàn gảy tai trâu. 

"Ừm." Tô Lạc nhẹ nhàng gật đầu, đơn từ chức đã đánh rồi, có gì là giả sao? Nguyên nhân cô từ chức không chỉ vì Ôn Vũ Nhiên, còn vì một người khác, cô nghĩ, hắn chắc không mong người khác biết được quan hệ của bọn họ, cho nên chuyện này, cô không nói cho Đường Tình, nếu không cái miệng rộng của Đường Tình sẽ truyền tới đâu, không biết sẽ làm ảnh hưởng gì tới người đàn ông đó. 

"Lạc Lạc, cậu đừng từ chức được không, tớ không muốn." Đường Tình không ngừng kéo nhẹ áo Tô Lạc, họ đã cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau làm việc ở đây, cho dù có cô đơn, thì vẫn có hai người, nghĩ tới sau này chỉ có một mình, Đường Tình cảm thấy rất buồn. 

"Tớ vẫn ở đây mà, tớ chỉ không đi làm nữa, cậu vẫn sẽ ở đây." cô cười cười, ý cười ảm đạm, cô có thể đi đâu, chẳng qua chỉ từ bỏ công việc, nơi đây lưu giữ rất nhiều kỉ niệm của cô, niềm vui nỗi buồn, có hạnh phúc, có bất hạnh. 

Đường Tình không thể ngăn cản được, cuối cùng bất lực ngồi xuống chiếc ghế, cảm giác chán nản nhìn Tô Lạc. 

Cho đến khi Tô Lạc đánh xong đơn từ chức, cô mới biết, tất cả đều đã kết thúc, cô sẽ từ chức. Không ngờ, có một ngày cô nhất định từ bỏ công việc này, cả quản lý và Đường Tình đều muốn giữ cô lại, cô chỉ cười nhạt lắc đầu, tất cả đều đã muộn. 

Cô thu dọn đồ đạc của mình, thật ra cũng chỉ có một chiếc cốc, cô ôm chặt nó vào lòng, giống như đang ôm bảo bối của mình, đây là thứ Ôn Vũ Nhiên tặng cô, cho nên cô rất quý trọng, cho dù bây giờ hai người đã chia tay, không ở cùng một chỗ nữa, cô vẫn xem chiếc cốc này như bảo bối của mình, người ở lại đều biết, tình yêu mất, chỉ còn lại hoài niệm, không phải sao? Bất kể là vì nguyên nhân gì, cô vẫn tin tưởng giữa bọn họ có tình yêu, cô vẫn ôm chiếc cốc, trước ánh mắt u oán của Đường Tình, từng bước một bước ra khỏi tòa soạn, giống như cô bước khỏi một thế giới, bước ra khỏi quá khứ, một quá khứ đã chết. 

Cô cười khổ, nhìn tới một chiếc xe dừng trước cửa, gương mặt cứng đờ, cô sửng sốt, thật không ngờ hắn lại ở chỗ này để đợi cô, trước kia cho dù hai người có là người yêu, hắn cũng không chờ cô. Hiện tại, hắn đến đây, nhưng cô lại không hề mong đợi. 

Cô không muốn làm người thứ ba, cũng không muốn phá hỏng hôn nhân của người khác, cho dù có yêu nhiều đến mấy cũng vậy, coi như trái tim cô vẫn vì yêu hắn mà loạn nhịp, vì hắn mà đau đớn, nhưng cô vẫn phải rời đi, cô có lòng tự trọng, có sự kiên định, cô xoay người, đi ngược lại với hắn. 

Ôn Vũ Nhiên tắt máy, mở cửa xe, đi nhanh tới, trong đôi mắt hắn hiện lên vô vàn đau khổ, bây giờ cô đến gặp mặt hắn cũng không muốn sao? Thậm chí không muốn đi cùng một con đường với hắn. 

"Lạc Lạc," Vẫn là giọng nói Tô Lạc nghe hoài không chán, còn bây giờ Tô Lạc không muốn tiếp tục nghe nữa, bởi vì, cô cảm nhận những âm thanh này đang đâm thẳng vào trái cô, đau đớn. 

Cô cố gắng bước nhanh hơn, nhưng cho dù cô có nhanh hơn nữa, cũng không có cách nào nhanh hơn đôi chân của người đàn ông này. 

Còn hắn sao có thể để cô đi như vậy. 

"Lạc Lạc... Em muốn đi đâu?" Tay Ôn Vũ Nhiên mạnh mẽ kéo Tô Lạc lại, trong mắt lộ rõ sự chán nản, rõ ràng, hắn không nên làm thế nhưng hắn không chịu được, vẫn là không thể kìm lòng, hắn muốn gặp cô, thật sự muốn gặp cô. 

"Về nhà," Tô Lạc thản nhiên nói, cô cố gắng xóa bỏ cảm giác rung động trong tim, cô phát hiện, mọi thứ lại khó khăn tới như vậy, tay hắn vẫn ấm áp như trong quá khứ, làm cho cô lưu luyến. 

Nhưng...

Chương 73

Hắn đã thuộc về cô gái khác, người của hắn, hôn nhân của hắn, một cô gái có tư cách đứng bên cạnh hắn, người đó đã không còn là Tô Lạc. 

"Nhà, Lạc Lạc, nhà của em là sao, em ở đâu..." Ôn Vũ Nhiên từ phía sau đột nhiên ôm chặt lấy Tô Lạc, cảm giác tim mình đau thắt lại, Lạc Lạc nói cô có nhà, nhà của cô ở đâu, nhà của cô chẳng phải đã không còn, hiện tại đến ngay cả công việc cũng không có hay sao? 

Nơi nào là nhà của cô ấy? 

Tô Lạc chật vật khẽ hít hít mũi, nhà? Cô đương nhiên có, nhà của Lê Duệ Húc chính là nhà của cô, chỉ là ngôi nhà như vậy không biết có ý nghĩa gì với cô. 

Ánh mắt cô trở nên yếu đuối, cảm giác ủy khuất nói không lên lời, cô nhìn chiếc cốc trong tay mình, thứ này từng là bảo bối của cô, lúc này lại chỉ có một mình cô đơn đến như vậy, giống như cô thật đáng thương. 

"Lạc Lạc, em vẫn còn giữ chiếc cốc anh tặng em phải không? Anh biết, anh biết em vẫn yêu anh, anh cũng vẫn rất yêu em, xin lỗi, anh xin lỗi." Giọng nói Vũ Nhiên phủ đầy sự chua sót, "Cha anh xảy ra chuyện, anh chỉ có thể cưới cô ấy mới có thể cứu tập đoàn nhà họ Ôn, đó là con đường duy nhất, không có Ôn thị, cha anh, mẹ anh, gia đình anh, có thể đã không còn..." Hắn nhẹ nhàng than thở, có chút oán giận, bởi vì như thế, hắn mới mất Lạc Lạc, khiến cô không có nhà để về. 

Tay hắn đặt trên tay Tô Lạc, nắm chặt tay cô, trong tay cô có chiếc cốc, cô còn nhớ, hình ảnh hắn tặng cô chiếc cốc này, hắn còn nói, chiếc cốc hắn đưa cho không bình thường, mà còn là cuộc đời của hắn. Bây giờ, chiếc cốc vẫn còn trong tay cô, còn cuộc đời của hắn đã thuộc về người khác. 

"Lạc Lạc... Xin lỗi." Hắn không ngừng lặp lại những lời này, mất đi Lạc Lạc, khiến cho Ôn Vũ Nhiên đau đớn như thế, đến ngay cả hô hấp cũng thấy đau. 

Tô Lạc nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt đang trào ra, lăn dài rơi xuống như những viên pha lê. 

"Chúng ta... Vì sao lại trở thành như vậy, vì cái gì..." Cô cứ như vậy dựa vào trong lòng Ôn Vũ Nhiên, gào khóc, cô rất ít khi khóc lớn như vậy, cô luôn khóc trong câm nín, luôn kiềm chế, rất ít khi khóc thành như thế này, dường như trái tim cô đã tan nát hết rồi. 

Hai người cứ đứng đó ôm nhau không quan tâm ai khác, dường như, bọn họ đã quên mất thân phận của mình, cũng quên mất cả hai đều đã kết hôn, bọn họ đã trở về như lúc trước, lại phát hiện, quá khứ đã cách bọn họ quá xa.

Chương 74

Đột nhiên cô thoát khỏi vòng tay của Vũ Nhiên, có lẽ là định mệnh, chiếc cốc trên tay cô rơi xuống mặt đất, phịch một tiếng, giống như trái tim bọn họ vỡ vụn, chiếc cốc đã không còn, cả đời bọn họ cũng đã không thuộc về nhau. 

Tô Lạc nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, môi của cô khẽ nhúc nhích, ngón tay nắm chặt, không còn cảm giác đau. 

Ôn Vũ Nhiên cũng lặng người đi, ngơ ngác nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, cho đến khi Tô Lạc rời khỏi bàn tay hắn, chạy về phía trước, trong mơ hồ, có thể thấy những giọt nước mắt lưu lại dưới cằm cô, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh, xinh đẹp và đau thương. 

"Lạc Lạc..." Khi Vũ Nhiên kịp phản ứng lại, đã không còn thấy hình ảnh của Tô Lạc, hắn nhìn xung quanh vẫn không tìm thấy cô. 

Giống như cô đã biến mất khỏi thế gian này, cho dù hắn có đi tìm thế nào, cũng không thể tìm được, hắn chỉ có thể mỗi ngày chờ đợi ở đây, nhưng khi hắn chờ tớ lúc gặp cô, cô lại đi nơi nào? 

Hắn ngồi xổm xuống, hàng lông mày nhíu chặt lại, trên mặt sự đau khổ bao trùm, tay hắn cẩn thận nhặt lên từng mảnh vỡ nhỏ. 

Một đôi giày cao gót đứng trước mặt của hắn, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thoáng quá, rồi lại tiếp tục nhặt những mảnh vỡ. 

"Ôn Vũ Nhiên, anh coi tôi là cái gì, người làm ấm giường cho anh sao? Tôi là vợ anh, anh vẫn còn muốn có người đàn bà kia sao, làm sao anh có thể ," Tề Trữ San hung hăng giậm chân mình, cô không bằng người đàn bàn kia sao? 

Rõ ràng họ đã kết hôn, mỗi ngày đều ngủ trên một giường, mỗi ngày đều làm những chuyện thân mật nhất giữa nam nữ, vì sao, trong lòng của hắn không thể quên người đàn bà đó. 

Ôn Vũ Nhiên đứng lên, đưa tay vào trong túi áo, nhìn Trữ San. 

"Đúng, cô là vợ tôi, xứng đáng với cái danh vợ tôi, cơ thể của tôi đưa cho cô, hôn nhân cũng cho cô, tự do cũng cho cô, thế nhưng..." Hắn chỉ chỉ vào ngực mình, chỉ vào trái tim hắn, "Nơi này, vĩnh viễn đều thuộc về cô ấy, không có ai khác có thể thay thế." 

Hắn nói xong, cũng không nhìn cô, xoay người đi, hắn không biết cô đã dùng biện pháp gì để Lê Duệ Húc đưa ra điều kiện này, dùng chính cuộc đời sau này của mình để cứu lấy tập đoàn Ôn thị, hắn chấp nhận, hắn làm, cho nên đây là sự trừng phạt đối với hắn, hắn đã mất đi cô gái mình yêu nhất. 

Chỉ là, Lạc Lạc không làm gì sai cả, vì sao lại bắt cô chịu tất cả mọi chuyện, hắn đã phản bội cô, tất cả vết thương của cô là do hắn gây lên. 

Tề Trữ San đứng sau lưng hắn, trừng lớn hai mắt, không thể tin nổi những gì hắn vừa nói, ý tứ của hắn có phải là hắn vẫn yêu người đàn bà đó, còn cô chẳng là gì trong trái tim hắn. 

"Húc, em rất sợ," cô đột nhiên quay đầu lại, giang hai tay ra ôm lấy người đàn ông không biết đứng từ sau cô từ lúc nào, dường như chỉ cần cô cần hắn, hắn nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh cô, vô điều kiện ở bên cô, giúp cô. 

"Húc, em rất sợ cô ta sẽ xuất hiện, hắn nói trái tim hắn thuộc về cô ta, anh nói xem, cô ta có phá hỏng tất cả những gì em vất vả để có được hay không?" Cô dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng Duệ Húc. 

"Cô ta sẽ không thể cướp đi cái gì của em, cái gì là của em, sẽ không ai cướp đi được." Ánh mắt hắn lạnh lùng, lông mày hắn nhíu lại có chút ý nhạo báng, hắn không hài lòng, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên ý nghĩ đùa cợt.

Chương 75

Bà Lê của ta, việc hôm nay cô làm, thật là quá tốt. 

Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của cô gái trong lòng, mùi hương trên tóc cô khiến hắn có chút say mê, nhưng lần đầu tiên, tim của hắn cảm thấy xa lạ. 

Tô Lạc vô hồn về tới biệt thự nhà họ Lê, nơi này thật sự rất lớn, chỉ có điều tất cả mọi thứ đều toát lên vẻ lạnh lẽo, cô đi vào, bàn tay luôn đặt trên lồng ngực. Ngón tay mảnh khảnh trắng bệch, cô nắm chặt áo trên người mình, cảm nhận đau đớn từ con tim, cô không thể chịu nổi nữa, cô dùng sức hít thở, dần dần buông tay xuống. 

Trong tay cô trống trơn, cái gì cũng không còn. 

Chiếc cốc đó, cô lại nắm chặt bàn tay của mình. Đầu ngón tay đau đớn. 

Cô ngồi trên ghế sa lon, đây là chỗ Lê Duệ Húc thường ngồi, chiếc bàn trà xinh đẹp làm từ đá cẩm thạch, trên mặt bàn vẫn còn những tờ báo buổi sáng hắn còn chưa xem hết, vẫn là những thông tin về các doanh nghiệp, cô thấy rất phức tạp, không thể hiểu được. 

Cô khẽ cúi mặt xuống, trước mắt hiện lên một tầng sương mù, tất cả đều mờ nhạt, cho đến khi cô ngẩng đầu lên, trên gương mặt lộ đầy sự chua xót. 

Cô không ngừng hít thở, đôi mắt khẽ chớp, hàng lông mi đã ướt đẫm. 

Không biết qua bao lâu, khi sự khó chịu đã vơi bớt, cô mới đứng lên, cảm giác cả người không còn chút sức lực. 

Cô đi về phía phòng bếp, cho dù là muốn đi nghỉ ngơi, rất muốn ngủ một giấc thật sâu, cô vẫn nhớ, vị Lê tiên sinh đó, sắp trở về rồi. 

Đứng trong phòng bếp, cô đột nhiên có cảm giác hoảng hốt, không biết cuộc sống của cô rồi sẽ ra sao, không có mục đích, cô như một chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng, chỉ có thể ở mãi nơi này, nếu như vì yêu hắn, cô sẵn sàng chặt gãy đi đôi cánh của mình, nhưng bây giờ cô không yêu hắn, vẫn phải chấp nhận từ bỏ sự tự do của mình. Có khi cô vẫn có thể đổi lại sự tự do của mình, nhưng cô vẫn chọn nhà. 

Trong phòng bếp liền truyền tới những âm thanh thái gọt. Rất nhanh sau đó, cô đem đồ ăn bưng lên trên bàn, giống như những ngày qua... Cô nhìn đồng hồ, bình thường giờ này hắn đều đã ngồi trên ghế sa lon chờ ăn cơm, hôm nay, vẫn chưa về sao? 

Có phải công ty quá bận, cô biết, quản lý một công ty lớn, nhất định sẽ rất bận rộn, về muộn cũng là chuyện bình thường. 

Cô ngồi trên ghế sa lon, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, thực sự cũng không hẳn là đang đợi Duệ Húc, cũng không phải là trông mỏi con mắt, cô chỉ lo lắng đồ ăn mình làm, nếu bị nguội lạnh, sẽ rất khó ăn, rất lãng phí. 

Lại chờ thêm một lát, cô đứng lên, đi hâm nóng lại thức ăn, cánh cửa sau lưng cô mở ra, cô có chút bất ngờ, hơi xoay người lại, cô cảm nhận được mùi thuốc lá theo làn gió lướt qua mũi cô, sau đó là một mùi nước hoa của phụ nữ. 

"Húc, không cần vội vã như vậy, chúng ta đi về phòng." cô gái trong lòng Lê Duệ Húc thỉnh thoảng lại uốn éo thân thể gợi cảm, bộ ngực căng tròn cọ cọ trên ngực Duệ Húc, trêu đùa hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top