Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1. Chương 81 ~ Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81

Cô đặt đồ ăn mình làm lên trên bàn. 

"Đây là cái gì, cho heo ăn sao? Sao lại khó ăn như vậy?" Tống Thải Y cầm đũa ăn một miếng, vội vàng nhổ ra, cô chính là muốn gây sự, đồ ăn rõ ràng không khó ăn, cô lại chê Tô Lạc làm không ra gì, đây chính là bản năng của người phụ nữ, cô chán ghét bất kì cô gái nào ở bên cạnh Lê Duệ Húc. 

Hơn nữa trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, cô gái này không phải đơn giản chỉ là người giúp việc. 

Tô Lạc quay đầu nhìn thoáng qua cô, "Tôi biết, tôi làm không tốt, nếu cô muốn ăn, bên ngoài có rất nhiều món ăn." Tô Lạc vẫn cười, đối với sự chê bai của người khác, cô nhận, dù có quá đáng, cô cũng không để ý tới. 

Chỉ cần cô biết, cô không có kém như người khác nói, hơn nữa, những thứ đó làm ra đâu phải cho cô ấy ăn. 

Nụ cười trên mặt Tô Lạc, khiến cho Tống Thải Y càng khó chịu, mặt cô ta lạnh lùng, cầm một cốc sữa lên uống, Tô Lạc nhìn cốc sữa trong tay Thải Y, trong mắt thoáng hiện tia đau lòng. 

Cốc sữa đó là của cô, cô còn chưa kịp uống. 

"Đây là cái gì, sao lại khó uống như vậy? Mau mang cho tôi một cốc sữa dê." Tống Thải Y đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, nhìn Tô Lạc chằm chằm. 

Tô Lạc thở dài một cái, "Xin lỗi, ở đây không có nuôi dê." nếu quả thật có nuôi, hoa hồng của Lê Duệ Húc đã bị ăn sạch rồi. 

"Cô..." Tống Thải Y mới phát hiện mình vừa nói một câu ngu xuẩn tới mức nào, tức tái mặt. Cô tức giận ngồi trên ghế, vốn tâm tình đã không tốt, lúc này thực sự rất khó chịu. 

Tô Lạc lại đi ra, bưng một bát cháo đặt trên bàn, sau đó đưa tay lau mồ hôi trên trán, có thêm một người xa lạ khiến cô không quen, cô cũng chỉ có thể làm việc của mình. 

Tống Thải Y nhìn thấy thứ gì đó lấp lánh trên ngón tay Tô Lạc. Trước mắt Tô Lạc xuất hiện một bóng đen, cô mới giật mình thấy tay mình bị cầm chặt. 

"Tại sao trên tay cô lại có thứ này?" Một tiếng nói chói tai truyền tới tai cô, khiến màng nhĩ của cô khó chịu, tay của cô có chút đau. Cô nhăn mặt lại, nhìn gương mặt lạnh của cô gái kia. 

Vẻ mặt thuần khiết bây giờ lại chỉ có sự hung dữ, ghen tị, chán ghét, còn có căm hận. 

Tô Lạc cố gắng kéo tay mình ra, cổ tay cô bị Tống Thải Y nắm đã chuyển màu đỏ, nhưng cô ấy là khách, còn cô là thân phận người hầu... Cô chỉ có thể chịu đựng.

Chương 82

Chịu đựng, cô có thể, nhưng thực sự rất đau, cùng là con gái, vì sao sức lực tay người khác lại lớn như vậy. 

"Trên tay cô là cái gì, nói cho tôi biết," Giọng nói Tống Thải Y càng thêm sắc nhọn, dáng vẻ dọa người, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống, uống máu Tô Lạc. 

Tô Lạc theo bản năng nắm chặt bàn tay thoát ra khỏi tay Thải Y, chiếc nhẫn trên ngón áp út càng rõ hơn, cô ấy ám chỉ chiếc nhẫn... Lê Duệ Húc đeo cho cô hôm kết hôn? Sao cô ấy có thể biết được? 

Tô Lạc bước lùi về phía sau, có chút đề phòng nhìn cô gái đã bị sự ghen tị làm cho hoa mắt. Cô ấy có gì mà ghen tị, hiện tại, Tô Lạc cô cũng chỉ là người giúp việc mà thôi. 

Ánh mắt Tống Thải Y càng lạnh, nếu cô không nhớ nhầm, chiếc nhẫn kia giống hệt chiếc nhẫn trên tay Duệ Húc, nghe nói chiếc nhẫn này do chính Duệ Húc thiết kế, trên đời này chỉ có mình hắn mới có thể đeo, mà ngón tay cô gái này cũng đeo một chiếc, quả nhiên, cô đã đoán đúng, thân phận cô gái này, tuyệt đối không phải là người giúp việc bình thường, từ trước tới nay bên người Lê Duệ Húc không hề có một cô gái nào, cũng không ai ở nhà hắn ngây ngốc cả ngày, nhìn bộ dạng của cô gái này, chẳng những có phòng riêng, còn có thể tùy ý động chạm thứ này thứ kia, sao có thể là một người giúp việc bình thường được chứ? 

Cô không trông mong sẽ chiếm được người đàn ông kia, nhưng, ít nhất cũng không ai sẽ chiếm được... 

Thải Y đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt nhìn Tô Lạc lại đáng sợ như vậy, Tô Lạc tiếp tục bước lùi lại, bàn tay đặt sau lưng nắm chặt lại. 

Tống Thải Y đưa tay xoa nhẹ chiếc nhẫn ở ngón giữa, sau đó tháo xuống, "Tôi dùng chiếc nhẫn này đổi lấy chiếc nhẫn của cô được không? Tôi thích chiếc nhẫn đó, chiếc nhẫn kim cương này đổi lấy chiếc nhẫn đó không hề thiệt, tuyệt đối không hề thiệt, có chiếc nhẫn kim cương này, cô không cần phải làm người hầu, cô có thể trở thành một tiểu phú bà." Thải Y dụ dỗ Tô Lạc, chuyện tốt như vậy xảy ra trên người mình, nên sớm tới để nhận nó. 

Ngoài dự kiến của Thải Y, Tô Lạc khẽ lắc đầu, "Xin lỗi, tôi không thể đổi được." bàn tay cô phía sau lưng lại nắm chặt hơn, đây là chiếc nhẫn đính hôn, không thể tùy tiện cho người khác, kim cương rất tốt nhưng Tô Lạc chỉ thích chiếc nhẫn này. 

"Cô không biết điều." bị từ chối, Tống Thải Y xấu hổ nổi giận, từ trước tới nay cô đã bị đàn ông yêu chiều thành hư, chưa khi nào bị từ chối như vậy, cô bước tới, ỷ vào bản thân cao hơn khỏe hơn Tô Lạc, trực tiếp kéo tay Tô Lạc. 

"Tiện nhân, mau đưa nhẫn cho tao, làm sao mày có thể xứng với chiếc nhẫn này? Nó là của tao." Thải Y dùng sức kéo ngón tay Tô Lạc, hận không thể bẻ gãy ngón tay mảnh khảnh của cô. 

Tô Lạc không dám nổi cáu, bản tính cô quá lương thiện, rất ít khi gặp phải người nào điên cuồng như vậy, huống chi cô gái này còn là người phụ nữ của Duệ Húc, cô không muốn, dù sao, cô vẫn muốn giữ thể diện cho Duệ Húc, hắn mới là chủ nhân của nhà này. 

Cô chỉ cố gắng nắm chặt ngón tay, chiếc nhẫn này có lẽ vốn không thuộc về cô, cho dù là sau khi bị lấy lại, không thể thuộc về cô, chỉ cần Duệ Húc nói một câu, cô sẽ rời đi ngay. 

"Tiện nhân!" Chiếm không được thứ mình muốn, mặt Thải Y đỏ bừng, cô dùng sức đẩy Tô Lạc, thân thể Tô Lạc lảo đảo, cô mải nhìn bàn tay của mình, lại không để ý dưới chân, khẽ kêu một tiếng, thân thể ngã xuống, cô khẽ rên lên, cảm giác đầu mình rất đau. 

"Các người đang làm gì vậy?" Một tiếng nói lạnh lẽo truyền tới, là Lê Duệ Húc, giọng nói vẫn lạnh như vậy, lại mê hoặc người khác, không trong trẻo, lại khiến người khác không thể quên.

Chương 83

"Húc." Cô nghe thấy giọng nói mềm mại của Thải Y, sau đó là tiếng bước chân, còn cô chỉ có thể mở to hai mắt nhìn trần nhà màu trắng, khóe môi khẽ cong lên. 

"Húc, người giúp việc của anh thật vụng về, đi vài bước mà có thể té ngã được." 

"Không cần để ý cô ta, chúng ta đi ăn cơm." Cô cảm giác có ánh mắt khinh thường nhìn cô, sau đó là giọng nói hắn càng ngày càng trở nên mơ hồ. 

"Ăn mấy thứ này sao... Chúng ta không ăn được không?" Tống Thải Y cẩn thận hỏi, trong mắt có sự đắc ý. 

"Vì sao phải ăn, những thứ khó ăn như vậy, chỉ có cô ta mới ăn được thôi" Môi hắn lạnh như băng khẽ nhếch lên, lời nói của hắn cũng lạnh như thế. Không ngừng đâm vào tim Tô Lạc. 

Tô Lạc nhắm mắt lại, khóe mắt có một dòng nước trong suốt chảy xuống. Hóa ra, cô lại vô dụng như vậy. Hóa ra tất cả chỉ là tự cô nghĩ ra. 

Hóa ra... Hắn cũng giống những người khác... 

Lông mi của cô nhẹ nhàng động, trong ánh trăng mờ, rất đẹp cũng rất buồn. 

Nhẹ nhàng nhắm mắt, cô cảm giác mình mệt sắp chết rồi, cô muốn ngủ có được không? Có thể không cần đối mặt với sự phản bội của Ôn Vũ nhiên, không cần đối mặt với cuộc hôn nhân hiện tại, còn có cả người chồng không cảm xúc... 

"Húc, chúng ta đi thôi, em đói bụng rồi." Tống Thải Y không ngừng kéo ống tay áo Duệ Húc, giống như muốn trốn tránh, muốn nhanh rời khỏi nơi này, Lê Duệ Húc híp mắt lại, cố ý tránh khỏi tay cô, hiện tại hắn cực kì chán ghét động tác của Thải Y, hắn không muốn quần áo mình có nếp nhăn. 

Chuyện vừa rồi, hắn đã chứng kiến hết, diễn viên đúng là diễn viên, đủ tố chất diễn trò. 

Hắn còn muốn nhìn xem Tô Lạc muốn giả bộ tới khi nào. 

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua... 

Trên trán Thải Y lấm tấm mồ hôi lạnh, ngón tay kéo áo Duệ Húc cũng bắt đầu run rẩy, cô trộm nhìn Tô Lạc vẫn nằm im trên mặt đất, cô ta có phải giả bộ hay không, lâu như vậy, cô ta còn chưa nằm đủ sao? Không hiểu sao, Thải Y lại có một sự cảm không tốt. 

Lê Duệ Húc đột nhiên đẩy ngón tay Thải Y ra, có cảm giác như có gì không đúng. 

Hắn vội vàng chạy lại ngồi xổm xuống, đỡ Tô Lạc trên mặt đất dậy, vừa nhìn cô, sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên cực kì khó coi, gương mặt cô gái trong lồng ngực hắn trắng bệch khác hẳn ngày thường, đôi môi hồng hồng cũng tái đi, đôi lông mi dài nhắm chặt, không hề động đậy. 

"Tô Tử Lạc, mau tỉnh lại, đừng giả bộ nữa." Lê Duệ Húc có chút thô lỗ vỗ vỗ mặt Tô Lạc, bất luận hắn có uy hiếp, đe dọa thế nào, cô gái trong lồng ngực hắn vẫn thủy chúng không tỉnh lai.

Chương 84

Đột nhiên, hắn cảm giác tay mình ẩm ướt, hắn nâng tay lên nhìn. 

Tiếng thét chói tai của Thải Y truyền tới. 

"A... Máu, nhiều máu quá..." Cô không ngừng thét chói tai, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nhìn thấy nhiều máu như vậy. 

"Câm miệng." Lê Duệ Húc ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo khiến Thải Y lập tức ngậm miệng nhưng thân thể cô ta vẫn không ngừng run rẩy, cô nhìn tay mình, cô không có quên, cô đã đẩy ngã cô gái này, có phải cô đã giết người hay không. 

Không... 

Cô lắc lắc đầu, cô không có giết người, giết người phải ngồi tù, thậm chí còn phải đền mạng, cô vẫn còn trẻ, còn có rất nhiều thứ chưa hưởng thụ, cô không muốn chết, tuyệt đối không thể chết, đúng rồi, rời đi, cô phải rời khỏi đây, nhất định phải rời khỏi đây, không phải cô sai, không phải lỗi của cô, nếu người đàn bà kia nghe lời một chút, sớm đưa nhẫn cho cô, như vậy, cô cũng sẽ không đẩy ngã cô ta, cho nên tất cả là do cô ta tự nhận lấy, không phải lỗi của cô, không phải.... 

Hai chân của Thải Y như bị hút hết khí lực, không phải cần rời đi sao, sao cô không thể bước đi. 

Mặt Lê Duệ Húc không thay đổi ôm lấy Tô Lạc, trên mặt đất có máu của cô, ánh mắt hắn nhìn thấy máu, vẻ mặt muốn giết người. 

"Tống Thải Y, tốt nhất hãy cầu nguyện cô ấy không xảy ra chuyện gì, nếu không, ta sẽ để cả nhà họ Tống các người chôn cùng cô ấy." Ánh mắt hắn sắc như kiếm, hung hăng nhìn Thải Y, khiến cô sợ hãi ngồi bệt trên mặt đất. 

Lê Duệ Húc nhanh chóng đi ra ngoài, lông mày hắn nhíu chặt lại, hắn căng thẳng, hơi thở cô gái trong lồng ngực hắn mỏng manh, nếu không để ý nghe sẽ không nghe thấy, nếu hắn không thể nghe thấy tiếng cô hít thở, hắn sẽ thực sự nghĩ cô đã chết. 

Chỉ có hắn mới có thể biết, tim hắn bây giờ đang có cảm xúc gì, nếu cứ như thế này, hắn thực sự sẽ giết chết Thải Y. 

Vui đùa có thể, nhưng, nếu dẫn tới chết người, hắn sẽ không buông tha cho cô ta. Cô gái này, chỉ có thể một mình hắn mắng, một mình hắn khiến cô tổn thương, ngoài hắn ra, bất luận là ai cũng không có tư cách. 

Nghĩ tới đây, bước chân hắn càng nhanh hơn, hắn không hề biết, trên mặt hắn, bao trùm sự căng thẳng, sốt ruột. 

Lần đầu tiên, hắn có cảm giác này, thực sự khó chịu, lần đầu tiên cảm nhận sợ hãi, tính mạng cô gái trong ngực hắn có thể mất bất cứ lúc nào, tim hắn lần đầu tiên bắt đầu rối loạn cùng lo lắng. 

Thải Y ngồi bệt giữa phòng nhìn đống máu lại hét lên, cô lồm cồm bò dậy hướng phía cửa chạy tới... Cô không thể tiếp tục ở lại đây, nơi này thực sự rất đáng sợ... Bên ngoài không có một ai, căn biệt thự nhà họ Lê chỉ có một màu trắng... Đáng sợ.. 

Trong bệnh viện... Lê Duệ Húc lấy ra hộp thuốc lá, sau đó rất nhanh cất trở lại, hắn không có quên nơi này là bệnh viện, không thể hút thuốc. Hắn mở mắt, đôi mắt màu trà lộ ra sự mệt mỏi. Hắn dựa vào tường, lấy điện thoại di động, ấn số điện thoại. 

"Thần... Hội nghị ngày hôm nay tạm thời hủy bỏ, tất cả đợi tôi về rồi nói sau." Hắn ngắt điện thoại, hít thở sâu một hơi, nếu hắn không nhầm, đây là lần đầu tiên hắn hủy bỏ hội nghị, môi hắn khẽ mím lại, trên mặt lộ rõ sự khó chịu, đúng là một cô gái phiền phức. Nhưng cho dù có ghét bỏ, hắn lại không hề nghĩ cô sẽ rời xa hắn. 

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ trực tiếp đi tới bên cạnh hắn, bác sĩ tháo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi. 

"Yên tâm đi, cô ấy không có chuyện gì, đầu bị va đập mạnh, may mắn, không có xuất huyết não, chỉ bị hôn mê một chút, đúng rồi , Húc, cô ấy là ai, cậu thực sự rất căng thẳng?" Bác sĩ cười cười nhìn hắn, hắn còn không có quên, khi Húc bế cô gái này tới, gương mặt giống như tảng băng Bắc Cực. Còn nói với hắn, cứu người, nếu như cô gái này chết, sẽ phá hủy bệnh viện của hắn.

Chương 85

Lê Duệ Húc đưa mắt nhìn, nghe được Tô Lạc không có chuyện gì, ngón tay nắm chặt mới buông lỏng ra, hắn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, đôi môi không tự giác khẽ cong lên. 

"Cô ấy là vợ tôi." Hắn trực tiếp nói ra, vẻ mặt mệt mỏi của vị bác sĩ vì câu nói của hắn đã thay đổi hoàn toàn. 

"Húc, cậu không cần đùa với tớ, tớ không mắc bệnh tim, cậu không cần nghĩ làm như thế tớ sẽ chết sớm hơn." Vị bác sĩ vỗ vỗ ngực mình, vừa rồi sự mệt mỏi của hắn vì một câu nói của người này, thật sự đã kéo lại không ít tinh thần, nếu hắn kết hôn thực sự, thì chính là một tin tốt lành, ai có thể tin chứ. 

"Có tin hay không là tùy cậu, tôi về công ty, trước mắt cứ để cô ấy ở lại đây." Lê Duệ Húc khẽ nhíu mày, không chỉ nói hắn không tin, sợ rằng ai cũng không thể tin nổi, Lê Duệ Húc hắn kết hôn, hơn nữa lại cưới một cô gái bình thường như vậy. 

Huống hồ, hắn chưa hề nói với ai chuyện này, cho nên, trong mắt bọn họ, chuyện hắn kết hôn nhất định là giả. 

Vị bác sĩ còn muốn nhiều thứ nữa, nhưng Lê Duệ Húc đã không muốn nói thêm gì, nhanh chóng rời đi. 

"Lê Duệ Húc, cậu thật sự mặc kệ vợ cậu ở lại trong này sao, thật đúng là một kẻ máu lạnh." Hắn lắc đầu, nhìn thoáng qua cô gái nằm trong phòng cấp cứu, thở dài một hơi, "Mặc kệ cô có phải là vợ của hắn hay không, cô cũng là một cô gái đáng thương a." 

Tô Lạc lạc vào trong một giấc mông rất dài, cô mơ thấy mình lúc nhỏ, mơ thấy khoảng thời gian cô và Vũ Nhiên ở bên nhau, khi đó cô thực sự rất hạnh phúc, cũng rất vui vẻ, cho dù có rất nhiều khó khăn, chỉ cần hắn bên cạnh, tất cả mọi thứ đều được giải quyết, khóe miệng của cô khẽ cong lên, không biết là mộng đẹp gì. 

Cho tới khi cô mở mắt ra, nhìn xung quanh toàn màu trắng, màu trắng khiến cô có cảm giác cô đơn, ngón tay cô khẽ nhúc nhích, có một chút tê dại, đầu của cô, từng cơn đau xông tới, cô muốn ngồi dậy, lại phát hiện mỗi động tác của mình đều không có sức lực. 

Khóe môi cong cong hạ xuống, sau tất cả chỉ có sự chua xót hiện lên, cho dù giấc mộng kia có đẹp tới đâu, thời khắc cô tỉnh lại, giấc mộng kia cũng biến mất, toàn bộ kí ức trở về là lúc cô phát hiện, hóa ra trái tim cô lại cô đơn tới như thế. 

Cô thất thần nhìn trần nhà màu trắng, màu trắng đơn giản sạch sẽ nhưng lại rất lạnh lẽo. 

Một lần nữa nhắm mắt lại, cô đã biết đây là đâu, bệnh viện, hơi khử trùng trong phòng bệnh đã nói cho cô biết, nơi này chính là bệnh viện. 

Lúc này, cửa chậm rãi mở ra, cô mở hé mắt. 

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt cô, có một ánh mắt không ngừng đánh giá cô, rất chuyên chú, cô có thể cảm nhận được, không hề có sự ác ý, có thể là tò mò. 

"Kì lạ, bây giờ đã tỉnh rồi mới đúng?" Một giọng nói của đàn ông vang lên, sau đó một bàn tay đặt lên trán cô, cô mở mắt ra, bộ dạng mới tỉnh lại có chút mơ màng, nhưng tinh thần cô khá tỉnh táo. 

"Cám ơn." Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói có chút khàn khàn. 

Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông xa lạ đứng trước mặt mình, người này mặc quần áo bác sĩ, trẻ tuổi, anh tuấn, mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, hết sức phù hợp. 

"Cô đã tỉnh." Hắn nở nụ cười tươi, trong mắt vẫn có sự tò mò đánh giá. 

"Tên cô là gì?" Hắn cúi đầu, cẩn thận nhìn cô gái trên giường bệnh, muốn từ gương mặt cô có thể nhìn ra cái gì đó, cô ấy thật sự là vợ mới cưới của Lê Duệ Húc sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top