Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q2. Chương 16 ~ Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

Cô đi vào trong phòng, phòng cô có một đống gói lớn nhỏ, cô thở dài một hơi, cầm lên nhìn, là quần áo cô vừa thử vừa rồi, cô ngồi trên giường, hít thở, nhìn những thứ trong phòng, trong mắt hiện lên sự mất mát. 

Cô lấy một chiếc hộp đựng trang sức tinh xảo từ một chiếc túi, mở ra, dưới ánh đèn, chiếc vòng cổ càng rạng rỡ và đẹp hơn, thật đặc biệt, có cảm giác xa hoa lại thuần khiết. 

Cô ngồi ở trên giường, mở ngăn kéo bàn, dường như tìm thứ gì đó, nhưng tìm một lúc lâu, vẫn không tìm thấy. 

Bàn tay cô khẽ nắm lại, kì lạ, bản vẽ phác thảo của sao lại không thấy, cuối cùng cô thở dài một hơi, có chút tiếc nuối. 

Có lẽ khi cô dọn dẹp đồ đạc không cẩn thận đã làm mất, cô lấy một tờ giấy và bút, ngồi vẽ mô tả, rất nhanh trên giấy xuất hiện một hình vẽ đơn giản, bông hoa lục bình nho nhỏ, tinh tế, nhỏ xinh nhưng lại duyên dáng không thể diễn tả. 

Tươi mát, trang nhã, xinh đẹp. 

Cô nhìn hình vẽ trên giấy, khóe môi cong lên nụ cười, cô đứng lên, chân đã tê rần, cô khẽ hít hít chiếc mũi, thay quần áo, mở cửa đi ra ngoài, cô muốn đi làm cơm cho hắn ăn, mặc kệ mệt đến thế nào, cũng không biết sao hắn lại bỏ cô ở đó, cô chỉ biết, cô muốn tới phòng bếp, chỉ thế thôi, cô không muốn nghĩ nhiều, không muốn oán hận nhiều, oán hận chỉ khiến bản thân mệt mỏi. 

Trong phòng bếp, cô chuyên tâm nấu ăn, cho tới khi tiếng mở cửa vang lên, cô nhìn ra phía ngoài, đã biết hắn đã về, không biết vì sao, cô cảm thấy chua xót, cô vội xoa đôi mắt, không muốn mình khóc, có rất nhiều ủy khuất, cô đã trải qua, không có vấn đề gì, không có gì đâu. 

Ngoài cửa, Vệ Thần mau chóng theo sau Duệ Húc vào trong, hắn đặt mông ngồi trên ghế sa lon, cầm lấy một quả táo trên bàn bắt đầu gặm, giống như ở nhà hắn vậy, hết sức tự nhiên. 

"Húc, nhà anh thật lớn." Hắn dùng lực gặm quả táo, không ngừng nhìn ngó xung quanh. 

"Nhà cậu cũng vậy." Lê Duệ Húc nhàn nhạt nói, nhàm chán liếc mắt nhìn Vệ Thần, rõ ràng là con nhà giàu, tên này lại luôn xem mình thành kẻ nghèo, thật sự không biết trong đầu hắn nghĩ cái gì, gia đình nhà hắn so với Lê Duệ Húc cũng không có kém hơn. 

Vệ Thần cười ngọt, "Anh cũng viết, tôi trên còn có một bà mẹ tám mươi tuổi phải nuôi, dưới còn một vị hôn thê phải nuôi," Lại là câu này, mồm mép tên này cũng được lắm. 

Một bóng người gầy nhỏ xuất hiện trước mắt Vệ Thần, ánh mắt hắn híp lại, vội vàng chạy tới, vui vẻ lấy đĩa thức ăn từ tay Tô Lạc đặt trên bàn muốn ăn thử. 

"A, chị dâu, chị còn nhận ra tôi không? Tôi đã từng tới đây, hôm nay tôi tới làm phiền chị." Hắn mặt không đỏ, tim đập không nhanh nói, Tô Lạc chớp mắt nhớ ra, người này chính là... 

Cô muốn nói gì đó, cuối cùng lại quay vào trong bếp, cô cảm thấy ánh mắt Duệ Húc nhìn cô vẫn rất lạnh lẽo. 

"Này, Húc, đây là ánh mắt anh nhìn vợ anh sao, sao lại giống như nhìn kẻ thù vậy?" Vệ Thần nhìn bàn đồ ăn đến chảy nước miếng, thấy được Duệ Húc bước lại gần, gương mặt lập tức nghiêm lại, tuy rằng ánh mắt vẫn nhìn bàn ăn nhưng gương mặt đã lạnh đi phần nào. 

"Húc, nên nhớ, mặt than muốn yên ổn, thực sự muốn yên ổn." Vệ Thần không sợ chết nói. 

Lê Duệ Húc trừng mắt nhìn hắn, đi lên tầng thay quần áo, Tô Lạc đi ra, trong tay bê một đĩa thức ăn, cô nhìn thấy bóng lưng Duệ Húc, trong lòng có chút mất mát. Có phải hắn lại không ăn nữa không. 

"Hai người làm sao vậy?" Vệ Thần nhìn nhìn Duệ Húc, lại nhìn sang Tô Lạc, cảm thấy bọn họ hình như đang giận dỗi, cho dù có lạnh như băng, cũng không phải như thế này. 

"Không có gì, mời ngồi, anh..." Tô Lạc khẽ lắc đầu, không biết nên giải thích như thế nào mối quan hệ của cô với Duệ Húc, cuối cùng quyết định không nói tới. Còn có người này, cô nhận ra hắn, nhưng lại không biết tên của hắn. 

"Tôi là Vệ Thần, chị dâu có thể gọi trực tiếp tên tôi, không cần phải gọi Vệ tiên sinh, Vệ tiên sinh, bởi vì gọi vậy nghe giống như là đang gọi giấy vệ sinh." Vệ Thần cười xua tay, nhưng trong giọng nói có chút chán nản, bởi vì cái tên của hắn khiến cho người khác dễ dàng kêu thành giấy vệ sinh.

Chương 17

Tô Lạc cười ảm đạm, người này dường như rất thân thiện, so với tính cách của Duệ Húc thực sự là hơn rất nhiều, không biết bọn họ sao lại có thể trở thành bạn tốt. 

Tô Lạc đặt bát đũa xuống bàn, lại một lần nữa đi vào trong bếp, Vệ Thần phát hiện, chân của cô đi hình như có chút cà nhắc. 

Cô làm sao vậy, bị thương... 

Lúc này, Duệ Húc đã thay xong quần áo đi xuống dưới tầng, hắn đi về phía bàn ăn, ngồi xuống,cầm tờ báo lên, Vệ Thần vội vàng ngồi xuống cạnh hắn, nhìn hắn chằm chằm như nhìn quái vật. 

"Húc, hai người thực sự đã kết hôn sao?" 

Lê Duệ Húc buông tờ báo xuống, nhàm chán liếc Vệ Thần, hắn kết hôn hay chưa, Vệ Thần phải rõ hơn ai hết mới đúng. 

"Húc, anh đúng là một người chồng tồi, cho dù không thích cô ấy, nhưng hiện tại trên giấy tờ cô ấy đã là vợ anh, làm sao anh có thể không quan tâm tới cô ấy, chân của vợ anh rõ ràng bị thương, anh cũng không biết sao?" Vệ Thần nói xong, lại nhìn thức ăn trên bàn, cô gái đáng thương, kết hôn khác gì không kết hôn, đều không có ai quan tâm, không có ai yêu. 

Lê Duệ Húc nghe Vệ Thần nói xong, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, người hắn cưới, trên pháp luật cũng không có quy định, hắn nhất định phải đối tốt với cô mới gọi là hôn nhân. 

Tô Lạc bê đồ ăn cuối cùng lên, Duệ Húc vẫn tiếp tục xem báo, nhưng ánh mắt của hắn vẫn vô tình nhìn xuống chân cô, không phải chỉ là đi bộ trên đường thôi sao, quả nhiên là yếu ớt, đi có một chút đã thành thế này. 

"Chị dâu... chị cũng ngồi xuống ăn đi." Vệ Thần trực tiếp ngồi xuống, bắt chuyện người này lại hỏi thăm người kia, hình như hắn mới là chủ nhân ở đây. 

"Không cần, ở phòng bếp, tôi đã ăn qua rồi." Tô Lạc cười, khóe mắt khẽ hồng lên, thực ra cô chưa ăn gì cả, chỉ là cô rất mệt mỏi, cô cảm thấy chân cô đã bắt đầu không thể chống đỡ được cơ thể mình rồi. 

Cô đi qua bọn họ, lên tầng, trong lúc đó, Duệ Húc cũng không có liếc mắt nhìn cô, ánh mắt cô nhìn xuống, lông mi dài khẽ chớp ngăn cho nước mắt chảy ra. Mỗi bước đi trên cầu thang, cô đều cố hết sức, cô thực sự mệt mỏi đến cực hạn, mỗi bước đi đều cố gắng nuốt xuống đau đớn. 

Cô đóng cửa lại, đem tất cả ngăn cách bên ngoài, cô nằm lỳ trên giường, nhớ tới Vũ Nhiên, nhớ tới từng bước đi của mình trên đường, cô chớp mắt, dường như, ngay cả nước mắt cũng không còn cách nào rơi xuống nữa. 

Vệ Thần nhìn hồi lâu, cuối cùng không hiểu vợ chồng họ đang làm cái trò gì, thực sự khó xử, hắn cầm đũa lên, còn chưa đụng tới đồ ăn, một món ăn trên bàn đã bị lấy đi. 

"Được rồi, anh muốn ăn, tôi cho anh." Vệ Thần cắn đũa, lại đưa đũa ra chuẩn bị gắp, lại bị người nào đó lấy mất. Lão tử nhịn, ái bảo hiện tại hắn ngồi trên bàn ăn của tên kia, ăn đồ ăn của tên kia. 

Ánh mắt Vệ Thần hung hăng nhìn Duệ Húc, ánh mắt mở lớn, nếu tên này tiếp tục lấy đi đò ăn, hắn nhất định sẽ tức giận. Nhưng Vệ Thần đắc ý chưa được lâu, đĩa thức ăn kia lại bị Duệ Húc lấy đi đặt trước mặt hắn. 

"Lê Duệ Húc, anh có ý gì, tôi làm trâu làm ngựa cho anh nhiều năm như vậy, bây giờ ăn một bữa cơm của anh, anh lại keo kiệt như vậy?" Vệ Thần tức giận quăng đũa lên mặt bàn, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không được ăn nha, hắn đói sắp chết rồi. 

Lê Duệ Húc lấy một bát cơm, gặp một chút đồ ăn vào bát, hắn phát hiện, những thức ăn này đều là thức ăn hắn thích, cô lại như thế nhớ kĩ hắn thích ăn gì.

Chương 18

"Anh làm gì vậy?" Vệ Thần cầm lại đôi đũa, cái này có thể ăn, nhưng hắn lại nhìn Lê Duệ Húc, không phải tên này không muốn ngồi cùng bàn với hắn nữa chứ, như vậy Duệ Húc thật lời quá, một bàn đồ ăn đều là của hắn. 

"Tôi đi xem vợ tôi, anh có ý kiến sao?" Lê Duệ Húc xoay người rời đi, lông mày khẽ nhíu lại. 

"Nga, không có, không có," Vệ Thần vội vàng lắc đầu, hắn quản cái gì cũng được, nhưng là chuyện vợ chồng người ta, hắn vẫn không quản thì tốt hơn. 

"Nhớ, không được ăn hết thức ăn, nếu không, sau này anh đừng hòng được tới đây." Đôi đũa Vệ Thuần khẽ động thì Lê Duệ Húc ném ra một câu, nháy mắt khiến mặt Vệ Thần chảy dài, "Lê Duệ Húc...". Vệ Thần cắn răng trừng mắt nhìn bóng lưng Lê Duệ Húc, cầm chặt đôi đũa trong tay, chỉ có thể ăn cơm trắng, làm bạn với hắn nhiều năm như vây, nếu một lời cảnh cáo mà nghe không hiểu, thì Vệ Thần sống đã vô dụng rồi. 

Trong phòng, Tô Lạc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cô vẫn nằm lỳ trên giường, những túi lớn túi nhỏ đều được thu dọn sạch dẽ, chiếc vòng cổ đắt tiền kia cũng đã được cất chung với chiếc thẻ bạch kim, quần áo cũng đã được treo gọn gàng trong tủ, bây giờ, cô chỉ muốn nghỉ ngơi, cô mệt chết đi được, thật sự mệt, thân thể đã mệt, tâm càng mệt hơn. 

Trong ánh trăng mờ ảo, dường như cô nghe được tiếng đập cửa, "Phanh phanh phanh..." Cô nghĩ là ảo giác, nhưng tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên, đôi mắt cô vẫn nhắm chặt, không muốn mở ra, cho tới khi một bóng ma chặn hết tất cả ánh sáng trước mắt cô, cô mới khó chịu mở mắt ra, lông mi khẽ hé, một gương mặt không có chút thay đổi dừng trước mắt cô. 

Lê Duệ Húc... 

Cô vội vàng ngồi dậy, khẽ dụi mắt, còn tưởng rằng mình đang làm mơ. 

"Anh vào đây bằng cách nào?" Cô nhớ mình đã đóng chặt cửa, rõ ràng cô đã khóa cửa, hắn sao có thể đi vào đây? 

"Đây là nhà của tôi, vì sao tôi không thể vào?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, vẫn là thái độ lãnh đạm. 

Tô Lạc khẽ mím môi, biết cái gì cô nói cũng bị người này bác bỏ, cho nên, cô quyết định không nói gì nữa. 

"Ăn cơm." Một bát cơm đặt trước mặt cô, một nửa là cơm một nữa là thức ăn đầy tràn. 

"Cám ơn," Tô Lạc bưng bát lên, miệng nhỏ khẽ nhai, cô nhìn trộm Duệ Húc, phát hiện hắn luôn nhìn cô chằm chằm, không biết trên mặt cô có cái gì? 

Một lần nữa ngẩng đầu lên, phát hiện hắn đã đi ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm, ăn một miếng cơm nhỏ, cô mệt mỏi quá, cũng rất đói bụng, cô cho rằng hắn sẽ không vào nữa, không nghĩ tới, tiếng mở cửa phòng vang lên, cô mời đặt chiếc bát xuống đúng lúc Duệ Húc bước vào, trên tay cầm chiếc hộp cấp cứu. 

"Ngồi cẩn thận." Hắn ra lệnh, Tô Lạc ngoan ngoãn làm theo, ngồi cẩn thận lại, cho tới khi Duệ Húc nắm chặt chân cô, cả người cô mới co rúm lại. 

"Không được cử động." Giọng lớn hung dữ, hắn lạnh lùng cảnh cáo, giống như ác ma chuẩn bị ăn thịt người vậy. 

Tô Lạc chỉ có thể giống như đầu gỗ ngồi bất động. 

Lê Duệ Húc cởi tất của Tô Lạc ra, bàn chân trắng nõn đã bị sưng đỏ, thậm chí có chỗ bị sưng mọng nước, sắc mặt hắn trong nháy mắt tối sầm lại, "Cô là đồ đần phải không, không biết gọi xe để về?" Hắn lạnh lùng nói, thuận tiên lấy trong hộp một cái kim, cũng không quan tâm Tô Lạc có đau hay không, trực tiếp chọc vỡ bọng nước. 

Tô Lạc cắn chặt môi dưới, cô biết hắn vì muốn tốt cho cô, nếu bọng nước này không được chọc ra, cô sẽ còn bị đau vài ngày nữa. 

Nhưng, ngồi xe, chẳng lẽ hắn đã quên, cô căn bản không có xe để về, nhất thời cảm thấy ủy khuất, kìm nén không cho nước mắt rơi xuống , nếu chỉ có như thế mà cô đã khóc, sau này, cô chắc sẽ khóc tới chết. 

Cô cảm thấy thật may mắn, dù sao hiện tại cũng có người bôi thuốc cho cô, mặc dù nói vết thương của cô là do hắn gián tiếp gây ra. 

"Em có thể hỏi anh vì sao anh lại tức giận không?" Tô Lạc thu chân lại, không muốn làm cho hắn biết, lúc đó cô có thể nhận thấy... Lúc ấy hắn thực sự rất tức giận, mà cô không hề biết cô đã làm gì dể chọc tới hắn, bọn hắn lúc mới rời khỏi cửa hàng không phải rất tốt hay sao. 

Tuy bộ dạng hắn vẫn rất ôn hòa nhưng ánh mắt đã lạnh đi rất nhiều.

Chương 19

"Bà Lê, hình như em đã quên một chuyện?" Lê Duệ Húc cất thuốc vào trong hộp, cả người đứng thẳng nhìn chằm chằm Tô Lạc. Ánh mắt hắn tối lại, đây là lần thứ hai, nếu còn một lần nữa, hắn không biết cô còn mạng để mà tiếp tục sống hay không.

"Em quên cái gì?" Tô Lạc khó hiểu nhìn hắn, cô không rõ hắn đang nói tới cái gì? 

"Cái gì?" Lê Duệ Húc cười lạnh một tiếng, đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm của cô, khiến ánh mắt cô nhìn thẳng hắn. Đôi mắt màu trà dường như có sự giận dỗi, rõ ràng nhìn ra hắn đang tức giận. 

"Bà Lê, tôi đã nói rồi, nếu em tận tâm với tôi, như vậy tôi cũng sẽ suy nghĩ giành những thứ xứng đáng cho em, không nên quên, em bây giờ là người đã kết hôn, chồng của em là Lê Duệ Húc, không phải người tên Ôn Vũ Nhiên, em cùng tình nhân cũ ôm ấp, em dám đội nón xanh lên đầu tôi, em nói xem tôi nên để em sống tiếp?" 

Lê Duệ Húc cười lạnh nói, hắn nhìn gương mặt Tô Lạc tái nhợt đi, trong giọng nói hắn đầy tính cảnh cáo, "Bà Lê, mong em hãy chú ý thân phận của mình, em và hắn vĩnh viễn không có khả năng, mà tôi..." Hắn buông cằm Tô Lạc ra, bước ra ngoài... Cái quan trọng nhất... Hắn vẫn không nói ra. 

Phịch, tiếng cửa đóng lại, Lê Duệ Húc đứng ngoài cửa, bàn tay nắm chặt, hắn mới bắt đầu, sẽ không thể để cho cô đi phá hoại hạnh phúc người hắn yêu, một chút cũng không thể. 

Đôi mắt Tô Lạc mở lớn nhìn cánh cửa đóng lại, ánh mắt trống rỗng vô hồn. 

Ngay cả nghĩ cũng không được hay sao? 

Cô cúi đầu, lông mi dài che đi những thống khổ trong mắt cô. 

Vũ Nhiên, anh biết không? Đây chính là khoảng cách giữa chúng ta, đây là khoảng cách mà chúng ta không cách nào xóa bỏ, anh có nhà của anh, mà em cũng có... Nhà của em. 

Lê Duệ Húc đi xuống tầng, Vệ Thần vẫn ngồi trên bàn ăn mở to mắt giống chú chó nhỏ nhìn hắn, Vệ Thần đã ăn hết hai bát cơm trắng, bữa ăn thật khốn khổ. 

Duệ Húc ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, nhìn Vệ Thần như gió cuốn thức ăn trên bàn, toàn bộ đặt trong bát cơm của hắn, rất nhanh một ngọn núi nhỏ xuất hiện trong bát. Dường như còn có thể cao hơn nữa. 

"Húc, vợ anh nấu ăn thật ngon, chẳng trách dạo này trong anh béo lên, hóa ra là có vợ nuôi béo." Vệ Thần vừa ăn, một bên vẫn không quên nói chuyện. 

Lê Duệ Húc cúi đầu nhìn người mình, hắn béo lên? Vậy sao hắn không phát hiện. 

"Húc, thế này đi, nhà anh nhiều phòng như vậy, không bằng cho tôi đến ở đi?" Vệ Thần chớp mắt ăn một miếng lớn thức ăn, Lê Duệ Húc liếc mắt nhìn Vệ Thần, cái nhìn khinh thường, khiến mặt Vệ Thần dài ra, hắn đang từ chối, kẻ hẹp hòi, Vệ Thần dùng sức nhai nhai miếng cơm trong miệng, hôm nay nhất định phải ăn thật nhiều, nếu không tên Húc đáng ghét kia được hời. 

Bát cơm thứ tư đặt xuống, Vệ Thần mới hiểu được, hóa ra người hời nhất không phải Duệ Húc, mà là hắn, hắn đã ăn quá no rồi. 

Vệ Thần quá ồn ào đã bị Duệ Húc đá ra khỏi cửa, cả căn nhà lại khôi phục sự im lặng, giữa sự im lặng lại có sự cô đơn lạnh lẽo khác thường. Lê Duệ Húc đứng lên, hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Lạc đứng ở trên cầu thang. 

Hắn đi lên trước, ánh mắt dừng lại ở chân cô, hắn chưa từng gặp cô gái nào có đôi chân nhỏ trắng như vậy, còn mặt của cô... Cũng thực nhỏ. Trong ánh mắt hắn có sự không hài lòng, cô còn không nghỉ ngơi cho tốt, đi ra đây để làm gì, muốn cho hắn thấy áy náy sao, nếu cô muốn như vậy, cô đã sai lầm rồi, Lê Duệ Húc không phải loại người dễ mềm lòng, đương nhiên không phải là một người tốt, cho tới bây giờ hắn không biết áy náy gọi là gì? 

Hắn đi qua cô, lại bị cô kéo lại, hắn dừng lại, mặc cho cô kéo áo hắn. 

"Xin lỗi..." Giọng nói nho nhỏ trong miệng cô truyền ra. 

"Xin lỗi..." Lại một tiếng, dường như cô đã hiểu rõ, nguyên nhân vì sao hắn thay đổi nhanh như vậy, hắn vốn cao ngạo, cho dù cô không phải người vợ hắn muốn, nhưng hắn vẫn không muốn vợ mình ở cùng với một người đàn ông khác, nhất là người mà vợ hắn yêu, yêu hay không vốn chẳng liên quan, vấn đề là sự tự ái. 

Cô đã là vợ của hắn, hắn cho cô chỗ ăn chỗ ở, mà cô đã làm được gì cho hắn, thậm chí còn khiến hắn tức giận. 

Lê Duệ Húc xoay người, kéo mảnh áo từ trong tay cô ra, sau đó lên tầng, ánh mắt màu trà càng lạnh thêm, cô gái này quá đơn thuần, còn nói xin lỗi với hắn, mà chính cô không biết, người lôi cô xuống địa ngục chính là hắn. 

"Nhớ rõ lời của tôi, tôi không hi vọng có lần thứ ba." Giọng nói từ xa truyền tới, Tô Lạc nắm chặt tay. Cô nhẹ nhàng gật đầu, cô đã biết, sau này sẽ không, không bao giờ... cuối cùng vẫn là không có kết quả, cô cũng không muốn đụng chạm tới vấn đề này... Cũng chỉ khiến mình bị tổn thương thêm. Cần gì chứ. 

Cô hít một hơi, trong không khí vẫn còn phảng phất sự tức giận của người kia, vẫn còn chút nặng nề, cô xoay người, khóe môi cong lên cười tươi. Cô muốn, bọn họ ở chung tốt hơn một chút, cho tới khi cả hai tìm được hạnh phúc của riêng mình. 

Nhưng, hạnh phúc, có đôi khi, lại rất xa xôi, tưởng rằng đưa tay là có thể chạm tới, cuối cùng mới biết tất cả chỉ là do bản thân ảo tưởng. 

Cô đi xuống dưới tầng, chân đã được bôi thuốc băng bó nên đã đỡ đau đi nhiều, có lẽ hắn không phải là người dịu dàng nhưng lại là người rất cẩn thận tỉ mỉ. 

Cô có chút không rõ, rốt cuộc người chồng này của cô là người như thế nào. 

Lạnh lùng vô tình, nhìn qua thì đúng là vậy. Không hợp tình hợp lí, cũng có, kì lạ. 

Dịu dàng cẩn thận... Hắn có sao? 

Hình như không có, cô khẽ cười, tâm tình vốn không tốt nay đã buông lỏng một chút, người này thật kì quái, nhìn thì có vẻ không hề có mâu thuẫn, nhưng tất cả lại rất mâu thuẫn. 

Cô đi vào trong phòng bếp, dọn dẹp một chút, sau đó cô có thể nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai, chính là một ngày mới. 

Khi cô mở tủ lạnh ra, cả người choáng váng, một bàn đồ ăn lớn, ngoại trừ để cho cô một chút, tất cả đã hết sạch, bọn họ sao có thể ăn hết, cô nhìn qua bàn ăn, không còn đồ ăn nào, đến cả bát đĩa cũng sạch. 

Đây là người ăn sao? Trán cô đổ mồ hôi... Nếu lần sau người đàn ông kia lại tới, cô cần chuẩn bị nhiều hơn mới được. 

Cô vội vàng rửa bát đĩa, lại làm cho bản thân mệt hơn, rửa xong cô liền hâm nóng một cốc sữa, cầm cốc sữa ngồi trên ghế sa lon, tùy tiện lật tờ báo, trên báo có một bức ảnh chụp khiến cô có chút đau đớn. 

Người này không lâu trước kia còn là người đàn ông yêu thương của cô, bây giờ đã có vợ, trước mặt cô hiện lên cảnh hai người ân ái, cười nói ngọt ngào, người đàn ông tuấn tú tài giỏi, cô gái xinh đẹp dịu dàng, quả nhiên là một đôi, hiện tại bọn họ đã là một cặp vợ chồng khiến người khác hâm mộ, còn ai có thể xen vào giữa họ chứ, ai có thể nhẫn tâm như thế, cô gấp tờ báo, uống một ngụm sữa, hương vị ngược hẳn với tâm tình, ngọt đến chán ghét.

Chương 20

Tiếng bước chân truyền tới tai cô, sau đó dừng lại trước mặt cô, một bàn tay đưa ra trước mặt cô, "Của anh đâu?" 

Giọng nam lạnh lùng, ở nơi yên tĩnh lại lộ rõ sự lạnh lùng đến thế. 

Lê Duệ Húc mím môi, có chút không vui nhìn cốc sữa trong tay Tô Lạc, cô có phải đã quên mất chồng mình rồi, Tô Lạc vội vàng đi vào trong bếp, lấy một cốc sữa đưa cho Duệ Húc. 

Lê Duệ Húc liếc qua cô, cầm cốc sữa uống, vô tình tay hắn lật tờ báo, ánh mắt hắn âm u, sau đó như không có gì để tờ báo sang một bên, tiếp tục uống sữa, kì thực buổi tốt hắn thích uống một cốc cà phê hơn, nhưng, mỗi ngày Tô Lạc đều pha sữa, cho nên, hắn cũng chỉ có thể uống sữa vậy, uống nhiều cũng thành quen, hai người im lặng ngồi trên ghế, dù không ai nói gì, nhưng cũng không ai nhằm vào ai, rõ ràng trong lúc này bọn họ đều có tâm sự riêng của mình. 

"Lê Duệ Húc..." Đột nhiên Tô Lạc ngẩng đầu, tay nắm chặt chiếc cốc, có chút do dự không biết có nên nói hay không. 

"Uhm," Lê Duệ Húc lãnh đạm uhm một tiếng. 

"Anh đói sao?" Ngón tay Tô Lạc vuốt nhẹ chiếc cốc dò hỏi, cơm cũng đã ăn xong rồi, nhưng cảm giác hắn còn chưa ăn đủ. 

"Không." Một lúc sau, Lê Duệ Húc mới bật ra một chữ, khóe môi khẽ nhếch lên, Vệ Thần kia ăn như heo vậy, tuy rằng hắn đã sớm cảnh cáo, dù sao cũng không thể để khách bị đói, nhất là Vệ Thần. 

"Em đi nếu hai bát canh trứng, được không?" Tô Lạc đứng lên, nhìn nhìn phòng bếp, nấu rất nhanh thôi, hơn nữa cô cũng đói bụng. 

"Tùy." Lê Duệ Húc tiếp tục uống sữa, cảm giác hài lòng, dường như bà Lê cuối cùng cũng đã nhớ tới người chồng này. 

Ngồi trên ghế sa lon, Lê Duệ Húc đặt cốc sữa xuống bàn, mở tờ báo vừa nãy, thấy nụ cười của Vũ Nhiên, khóe môi nhếch lên khinh thường, như vậy là đủ rồi, Ôn Vũ Nhiên, sau này nếu còn tiếp tục, trong lòng anh nhớ tới ai, tôi sẽ khiến cho người đó sống không bằng chết. 

Quăng tờ báo lên mặt bàn, Tô Lạc đã bưng một bát canh trứng ra, cô làm cho Duệ Húc một bát lớn còn mình một bát nhỏ. 

Lê Duệ Húc nhìn chiếc bát trong tay, khẽ nhíu mày, cái này thực sự không công bằng, cô muốn hắn no chết sao? 

"Không đủ sao?" Tô Lạc cầm bát nhỏ lên, lại sẻ một nửa vào bát Duệ Húc, như vậy chắc đủ rồi, nếu không cô cũng không còn gì để ăn. 

Lê Duệ Húc không nói gì thêm, lồng ngực phập phồng mạnh, hắn bưng bát canh lên uống, hương vị thanh thanh đạm đạm, rất ngon, hắn đã không ngồi chờ vô ích, hắn lại nhìn nhìn bát lớn trong tay, rồi nhìn cái bát nhỏ của Tô Lạc, cuối cùng lại sẻ chút canh sang bát cô. 

"Uống hết, không cho để lại." Lông mày hắn nhíu lại, lạnh giọng nói, Tô Lạc ngơ ngác nhìn chiếc bát trong tay, nở nụ cười, đây như là một cách quan tâm khác biệt vậy. 

"Lê Duệ Húc, chúng ta không cãi nhau?" Cô ngẩng đầu lên hỏi, giọng nói nho nhỏ. 

"Em nói đi?" Lê Duệ Húc nói một câu coi như là đồng ý để cô nói, không thể phủ nhận, hiện tại tâm tình hắn rất tốt, hơn nữa, cãi nhau, đâu có, giữa họ là chiến tranh lạnh. 

"Lê Duệ Húc, sau này trước khi bạn anh tới, có thể nói cho em biết trước, được không?" Tô Lạc uống một ngụm canh, không biết có phải do canh rất nóng nên trái tim cô cũng thấy rất ấm áp hay không... 

Tô Lạc cầm hai chiếc bát đi vào phòng bếp, "Thật sự hắn ăn rất nhiều, em sợ chúng ta sẽ không đủ cơm ăn." Tất cả thức ăn trong tủ lạch đều hết sạch, đó là thức ăn hai ngày cơm của cô và Duệ Húc, Tô Lạc thở dài. Tới bây giờ, cô chưa gặp người nào ăn nhiều như vậy, phần cơm của hai người họ đều bị hắn ăn sạch, nếu không phải Lê Duệ Húc đã để cho cô một chút, như vậy cô cũng sẽ đói bụng giống Duệ Húc rồi. 

Nghĩ tới, cô lại nở nụ cười vui vẻ. Thật ra, Húc thật sự rất tốt, chỉ là, hắn không thương cô, cô cũng không thương hắn. 

Lê Duệ Húc lặng người đi, sự lạnh lùng trên mặt hắn nháy mắt biến mất, nếu là người hiểu rõ hắn rất nhanh có thể nhìn ra, kia chính là hắn đang cười, cười mà không hề biết lí do. 

Quan hệ giữa họ, một lần nữa lại gần gũi hơn. 

Tô Lạc có chút bất an nhìn gương, cô vừa mới chuẩn bị đeo tạp dề, đã bị Duệ Húc kéo vào trong xe, như lọt vào trong sương mù, bây giờ cô đang ngồi ở đây, sau đó có một người không ngừng lau mặt cô, tô vẽ cái gì đó? 

Mặt cô hơi căng cứng, cuối cùng vẫn không hỏi đang có chuyện gì, chuyện mà người đàn ông kia làm, cô cũng không có quyền từ chối. 

Lê Duệ Húc ngồi ở bên ngoài, xung quanh có rất nhiều lễ phục, hắn lấy từ túi ra một chiếc hộp tinh xảo, trong hộp chính là chiếc vòng cổ hắn tự tay thiết kế, trên đời này người con gái có thể khiến hắn tự tay thiết kế đồ trang sức chỉ có một. 

Mỗi một năm đến sinh nhật cô, hắn đều tự mình thiết kế, sau đó mới tặng cho cô. 

Ôn Vũ Nhiên, hi vọng anh không để tôi thất vọng, hôm nay, tôi cũng sẽ không khiến anh thất vọng chỉ có thể khiến anh tuyệt vọng, môi của hắn khẽ nhếch lên, cất vòng cổ đi. 

"Tốt lắm," Một giọng nam truyền tới, sau đó liền kéo Tô Lạc đang buồn ngủ ra ngoài, trên người cô mặc một bộ váy dài màu trắng để lộ đôi chân trần, bộ váy được làm bằng tơ lụa trắng mịn như tuyết, nhìn vô cùng cao quý, thiết kế theo kiểu váy quây, chỉ có một đóa hoa trắng nhỏ kéo dài vắt qua vai, không thể không nói, nhà tạo hình này rất biết chọn quần áo, khung xương Tô Lạc vốn nhỏ, tuy rằng bản thân chưa hẳn là đẹp, nhưng lại có khí chất tươi sáng, nhất là làn da cô trắng nõn, còn có gương mặt nhỏ nhắn, bờ vai lộ ra, bộ trang phục này đã khiến ưu điểm của cô lộ hết ra ngoài. 

Lê Duệ Húc đứng lên, cầm một đôi giày cao gót màu bạc, phía trên được tô điểm bằng một vòng đá thạch anh nhỏ xinh, ở dưới ánh đèn lấp lánh đến lóa mắt. 

"Nhấc chân." Hắn ngồi xổm xuống, đem đôi giày đặt trên mặt đất, Tô Lạc trừng mắt nhìn hắn, không tự chủ được lui về phía sau vài bước, để hắn đi giày ình, cô thực sự cảm thấy kì quái. Hơn nữa, cô sợ chính mình không chịu nổi. 

"Nhấc chân..." Lê Duệ Húc có chút không kiên nhẫn, lần đầu tiên hắn chịu đi giày cho một cô gái, cô như thế nào còn ghét bỏ? 

Một lúc sau, Tô Lạc mới nhấc chân lên, giống như một cô bé lọ lem, đeo chiếc giầy cao gót lấp lánh, chiếc giầy không lớn không nhỏ, rất vừa chân, dường như được làm để dành cho cô vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top