Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q2. Chương 31 ~ Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31

Khi cô bưng bữa ăn sáng lên đã thấy Duệ Húc quần áo chỉnh tề đang ngồi xem báo, cô đưa chiếc bát qua, Duệ Húc đưa tay nhận lấy, nhìn gương mặt hơi tái nhợt của cô, trong mắt hiện lên sự lo lắng. Sắc mặt kém như vậy, không biết có phải bị ốm hay không, nếu cô ốm, cuộc sống của hắn cũng không thể tốt được. Đầu tiên là sẽ không có ai nấu cơm cho hắn ăn. "Em muốn đi làm sao?" Lê Duệ Húc đặt chiếc bát trong tay xuống, nhìn chằm chằm cô hỏi, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt cô, toàn bộ cảm xúc suy nghĩ của cô lúc này đều không thể thoát khỏi đôi mắt hắn. 

Tô Lạc nhẹ nhàng gật đầu, cô muốn đi, nhưng hắn sẽ đồng ý sao? Không phải hắn đã nói, tốt nhất là cô không nên bước chân ra khỏi cửa, cô sẽ nghe theo hắn, cô không biết nên nói thế nào đây, có nên đi làm hay không. 

"Ăn xong rồi tới công ty với anh, anh sẽ giúp em tìm một công việc thích hợp, có thể đó sẽ không phải là công việc tốt nhưng đó là chuyện của em, anh sẽ giúp em." Lê Duệ Húc nhàn nhạt nói, hắn sẽ giúp cô tìm một công việc nhẹ nhàng một chút, nhưng hắn cũng không thể lúc nào cũng để ý tới cô, hắn còn rất nhiều việc cần làm. 

Để cô ở cạnh hắn là an toàn cho hắn, cho cô cũng một người con gái khác, ở bên cạnh hắn, hắn xem Ôn Vũ Nhiên kia làm cách gì để tiếp cận cô. 

Tô Tử Lạc khẽ chớp mắt, "Anh nói thật sao?" Trong mắt lộ ra sự nghi hoặc, cô có thể đi làm, hơn nữa còn làm ở tập đoàn Húc Nhật, sẽ không bị giam ở nơi này nữa, làm một con chim nhỏ bị gãy cánh. 

"Đương nhiên là thật, không cần nghi ngờ như vậy, bà Lê," Duệ Húc đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cô, trong mắt hiện lên sự âm hiểm khó lường, còn Tô Lạc ngoài sự lãnh đạm trên gương mặt hắn thì cô cũng không thấy có chỗ nào khác thường, hắn trời sinh đã vậy rồi? 

"Cám ơn..." Tô Lạc cúi đầu, nhỏ giọng nói cám ơn, khóe môi cong lên một nụ cười xinh đẹp, có lẽ đi làm việc sẽ khiến cô quên đi một số chuyện khác. Hơn nữa còn là tập đoàn Húc Nhật, nơi đó rất lớn sao. 

Không khác nhiều với suy nghĩ của cô, tập đoàn Húc Nhật quả là rất lớn, lớn hơn cả trong suy nghĩ của cô, một tòa nhà bốn mươi năm tầng, bên trong có hơn một nghìn công nhân viên, nhất là lúc trưa, trong phòng ăn rất nhiều người, thực sự khiến cô rung động, Duệ Húc đưa cô vào, trực tiếp gọi điện cho phòng quản lý nhân sự, đã có người bố trí công việc cho cô, bằng cấp của cô cũng không cao lắm, kinh nghiệm lại ít, cho nên chỉ có thể làm chân chạy việc ở phòng thiết kế, nếu để người khác biết vợ của Lê Duệ Húc làm chân chạy việc ở trong này, không biết cảm giác sẽ như thế nào a. 

Nhưng, cô lại rất vui vẻ, rất hạnh phúc, cô không có nghĩ thân phận cô rất cao, ở trong này, cô cũng chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, đến nỗi hôn nhân của cô, cũng không có ai biết. Dường như chuyện bọn họ ngủ cùng một giường, như là một giấc mộng đã qua, hắn vẫn lạnh lùng như thế, đôi khi ngẫu nhiên gặp nhau, cô chỉ cúi đầu, bọn họ đều coi như không thấy, cô cảm thấy hơi chua xót, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười cho qua, như vậy là tốt rồi, dù sao cũng không băng giá giống như trước kia. Tối thiểu, buổi sáng hai người sẽ cùng nhau ngồi ăn điểm tâm, sau đó chia ra đi làm. 

Cô không có cảm giác mình bị ủy khuất, bởi vì, cô cũng không phải người vợ thật sự của Duệ Húc, đợi cho hắn tìm được người con gái hắn yêu, như vậy, lúc đó, cô có thể rời đi. 

"Tô Tử Lạc, đem cái này đến phòng tổng tài đi," Một cô gái mặc đồ đồ đen đưa một chồng giấy tờ cho Tô Lạc. 

Mà những cô gái xung quanh lại tỏ vẻ bằng lòng. 

"Quản lý, vì sao lại để cô ta đi, cô ta chỉ là người chạy việc, lại không phải nhân viên chính thức của chúng ta." 

"Đúng vậy, để tôi đi còn nghe được," một cô gái khác lại cầm chiếc gương nên ngắm nhìn, thỉnh thoảng lại chớp chớp đôi mắt. 

"Cái gì mà cô đi, phải là tôi đi mới đúng," Một cô gái khác đứng lên, lắc lắc chiếc eo nhỏ đi tới trước mặt Tô Lạc, vừa định đưa tay lấy chồng giấy trong tay Tô Lạc, lại bị quản lý trừng mắt lườm, cô gái vội vàng thu tay lại, đứng ở bên cạnh, ánh mắt lườm lườm Tô Lạc, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô. 

Quản lý nâng gọng kính màu sẫm, còn mặc bộ quần áo màu đen. Vừa nhìn đã biết đây là người phụ nữ trung niên rất nghiêm khắc. 

"Đừng tưởng rằng tôi không biết mấy người muốn làm cái gì? Mấy người đi lên trên đó vì muốn thấy tổng tài, mấy người đừng quên, tổng tài ghét nhất phụ nữ nhìn thấy hắn là chảy nước miếng cả ngày, nằm mơ thì có thể, nhưng không nên vì thế mà vứt bỏ bát cơm của mình, không phải ai cũng có thể làm việc ở tập đoàn Húc Nhật, mấy người nghĩ công việc hiện tại dễ tìm lắm sao? Phía dưới có bao nhiêu người muốn trèo lên, mấy người có biết không?" Quản lý nói nước miếng bay tứ tung, cả một đám phụ nữ vừa rồi còn bao nhiêu dục vọng giờ đều cúi đầu, không dám nói gì cả.

"Nhưng, vì sao cô ta có thể đi?" Một giọng nói nhỏ vang lên, đem mũi nhọn chỉ sang một bên, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tô Lạc. 

Quản lý thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Lạc, "Cô ta không có khả năng đó, hơn nữa tổng tài cũng không thể vừa mắt với cô ta được." 

Mọi người xung quanh đều hiểu gật gật đầu, hóa ra vì cô gái nay quá bình thường, nằm mơ cũng không thể có, trong mắt bọn họ đầy sự xem thường cùng mỉa mai, những người làm việc trong tập đoàn Húc Nhật, ngoài trừ có năng lực làm việc còn phải có diện mạo tốt, hơn nữa nơi này là phòng thiết kế, nơi cho ra những sản phẩm quý báu của tập đoàn Húc Nhật, đương nhiên các nữ thiết kế ở đây, người nào không đẹp, vóc dáng cũng rất nóng bỏng. 

Còn Tô Lạc, cô quá bình thường, một người chạy việc, có thể làm cái gì? 

Tô Lạc chỉ cúi đầu, cô không có tự ti, cô chỉ cảm thấy không biết làm sao, đi ra ngoài, ôm chồng giấy tờ trong lòng, cô – Tô Tử Lạc chưa bao giờ đi làm những điều không thực tế trong mơ, cô biết, giấc mơ vốn rất đẹp, nhưng sau khi tỉnh lại, chỉ có cô đơn và tiếc nuối. 

Cô đứng chờ thang máy từ tầng 45 đi xuống, đây là thang máy chuyên dụng, từ khi vào làm cô cũng chưa có lên qua, ở trong này, hắn là kẻ cao cao tại thượng, tổng tài của tập đoàn, còn cô chỉ là một nhân viên bình thường. Ở nhà, bọn hắn mới ở chung coi như là vợ chồng, không thể nào thân mật hơn, ngẫu nhiên cô cũng cảm nhận được sự dịu dàng trong lúc vô ý, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng. 

Vào thang máy, cô nhìn bên ngoài qua tấm kính, nơi nay thật là tốt, có thể nhìn thấy mọi người đang làm việc, cô cúi đầu nhìn chồng giấy trong tay, dựa người vào tấm kính, cô lật qua vài tờ, trên mặt có chút suy tư. 

"Chỗ này nếu đổi thành màu tím sẽ càng thuận mắt hơn," Cô lầm bầm nói, cô muốn xem nhiều hơn một chút nhưng cô biết cô phải đưa cái này đến cho hắn rồi.

Chương 32

"Chị dâu..." Một người đàn ông vội đi tới, kinh ngạc chỉ vào Tô Lạc, mồm hắn mở to tới nỗi nhét được một quả trứng gà. Hắn không có nhìn lầm, tại sao cô ấy lại ở chỗ này. 

Vợ của Húc a... Ông trời, hắn nhất định nhìn lầm đi.

"Tôi tới đưa cái này, Phó tổng," Tô Lạc khẽ cười, vẫn bình tĩnh nhìn hắn, làm ở đây cũng được một thời gian, từ miệng của những cô gái khác cô cũng biết khá nhiều chuyện về công ty này, cả chuyện của người đàn ông ăn rất khỏe này lại chính là phó tổng công ty, mọi người xung quanh nói hắn giống như hồ ly cực khôn khéo, gian xảo, hắn đúng là hồ ly sao, không phải cái loại ăn nhiều... Heo sao? 

"A, đưa đồ... Nơi này..." Vệ Thần ngây người một lúc mới phản ứng lại, cô gọi hắn là phó tổng, xem ra, Húc đã sắp xếp cô vào công ty làm. 

Hắn chỉ cho cô tới phòng tổng tài, Tô Lạc cảm ơn hắn, đi thẳng về phía trước. 

"Đợi một chút... Nơi đó, không được..." Vệ Thần chợt nhớ ra điều gì, vội vàng ngăn cản, quá muộn Tô Lạc đã đi tới cửa. 

Hắn vội vàng cầm điện thoại di động, gọi một cuộc điện thoại, chỉ có tiếng tút tút không ngừng vang lên, không có ai nghe máy... 

Trán hắn chảy xuống một giọt mồ hôi... Cái này xong rồi... 

Tô Lạc đi qua thư ký, thư ký chỉ hỏi lí do sau đó để cô đi vào, xem bề ngoài cô bình thường, ăn mặc cũng bình thường, là tới đưa văn kiện, cũng sẽ không thể muốn được nhiều hơn, hơn nữa trong tay cô là những bản thiết kế, tư liệu của phòng thiết kế, không phải là những người thấp kém trà trộn vào. 

Tô Lạc đưa tay gõ nhẹ lên cửa, đợi một lúc lâu không có ai mở cửa, bên trong cũng không có âm thanh nào truyền ra, cô lại nhìn thoáng qua cô thư kí đang cắm cúi làm việc, sau đó rời tầm mắt lên những bản thiết kế trên tay. 

Cô lại đợi thêm một lúc lâu, cảm giác đứng ngồi không yên, dưới phòng còn đang chờ kết quả, cô không thể giống một kẻ ngốc cứ đứng đây chờ đợi. Cô cứ vậy đi vào, chắc hắn sẽ không tức giận đâu, cô chỉ tới đưa đồ, chỉ là đưa đồ, đây là công việc, tuyệt đối không phải việc tư. 

Tay cô đặt trên nắm cửa, ngón tay dùng lực. Bên tai vang lên tiếng mở cửa. 

Cửa từ từ mở ra, mọi thứ dần hiện ra trước mắt cô, khiến cô chết chân tại chỗ, toàn bộ tài liệu trên tay rơi xuống mặt đất. 

Trên chiếc bàn làm việc lớn, một nam một nữ đang quấn lấy nhau, đôi chân thon dài trắng đẹp của cô gái vòng trên lưng người đàn ông, mái tóc uốn cong bồng bềnh không ngừng run trên bả vai, trên mặt đất áo lót, quần lót vương vãi khắp nơi, người đàn ông đứng, đôi mắt màu trà xinh đẹp híp lại, môi của hắn đang mím chặt, trong văn phòng thỉnh thoảng truyền tới tiếng rên rỉ của cô gái, còn có tiếng thở dốc của người đàn ông, động tác của hắn càng ngày càng nhanh, mạnh, cô gái kia sắp không chịu nổi rồi, khi cửa mở ra, cô gái mở to mắt, hét lên một tiếng chói tai. 

Người đàn ông híp mắt, quay đầu lại, thấy được cô gái đứng ở cửa. Ánh mắt hắn sâu thêm, dùng sức ném đống tài liệu trên bàn. 

"Biến." Môi hắn giương lên nói một chữ lạnh như băng, động tác ở eo vẫn chưa ngừng, vẫn không ngừng va chạm vào chỗ nhạy cảm nhất của cô gái kia, cô gái nhanh chóng quên mất có một người đang nhìn, hoàn toàn chìm đắm vào động tác mãnh liệt của hắn. 

"A, Húc, em còn muốn... Nhanh nữa..." Giọng nói khàn khàn kiều mị vang lên. 

Ánh mắt nhìn qua thân thể bóng loáng của cô gái, một quyển tài liệu đập trúng trán của cô, cô không biết mình có đau hay không, nhưng lòng của cô thì rất đau, cô xoay người, trong nháy mắt không ai thấy trong mắt cô đã có một tầng sương mỏng, cô buông tay, cánh cửa phía sau cũng dần đóng lại, ngăn cách cô với thế giới kia, ngăn cách những tiếng âm thanh dục vọng. 

Không ai có thể chịu được chồng mình yêu đương vụng trộm với cô gái khác, tay cô nắm chặt vạt áo, hắn rõ ràng đã nhìn thấy cô, lại không có dừng lại, hắn còn bảo cô biến đi, cô còn có nơi nào để đi, có thể đi đâu đây? 

Không phải hắn đã nói, chỉ cần cô tận tâm với hắn, hắn cũng sẽ như thế, nhưng vì sao hắn lại làm thế với cô. 

Cô không quay về phòng thiết kế, cô đã làm xong công việc họ muốn cô đi, phải làm, không nên làm cô đều làm rồi, cô nghĩ mình có thể tan làm được rồi, đứng ở cửa, cô ngẩng đầu, nhìn tầng 45 của tập đoàn Húc Nhất, tầng cao nhất kia chính là thế giới của hắn, còn đây mới là nơi thuộc về cô. 

Cô đưa tay sờ trán, mơ hồ, cảm giác đau đớn truyền tới, không biết là đau ở đầu hay là... Trái tim cô. 

Cô đi thẳng về phía trước, ngày này qua ngày khác, vẫn chỉ có một người, cô vốn không có người thân, cũng không có nhà. 

Trong phòng Duệ Húc, mọi thứ đã trở lại bình thường, Duệ Húc cầm quần áo, mặt không chút thay đổi mặc vào, hơi thở từ từ bình ổn, vẻ mặt hắn vẫn như thường, không giống như vừa mới trải qua một thời gian vận động quá sức. Cô gái cao gầy kia, thân thể mềm mại không xương, nhìn qua, khả năng phải mất nửa ngày mới có thể khôi phục lại. 

Cửa bị mở ra... Duệ Húc cầm một quyển tài liệu, không thèm liếc mắt liền ném qua. 

"Tôi đã nói rồi, Vệ Thần, trong bất kì trường hợp nào nếu không có lệnh của tôi, là ai cũng không thể vào, cậu không nghe được sao, tai của cậu bị hỏng rồi sao?" Chưa tính tới việc lớn giọng, so với bình thường đều lạnh hơn băng rất nhiều rồi, thậm chí còn có cảm giác hủy diệt đáng sợ lan tỏa tới người khác. 

Anh nói rất đúng nếu là người khác, lại không có nói cô ấy cũng không được ngoại trừ, dù sao cô ấy cũng đâu phải người ngoài, Vệ Thần bắt được quyển tài liệu, hắn không giống như ai đó, chỉ thích quăng tài liệu, hơn nữa hắn không có sai, người nào đó đã sai rồi, còn chết không chịu nhận, lừa gạt mình chứ định lừa gạt ai a. 

"Yêu đương vụng trộm cũng không phải tôi, bị bắt gian cũng không phải tôi, tôi có gì sai?" Vệ Thần khinh thường nhếch môi, chỉ là rất nhanh gương mặt hắn trở về bình thường, nhìn gương mặt đen thui của Duệ Húc. 

Hắn, xứng đáng. 

"Mau gọi cô ấy tới". Duệ Húc mặc quần áo, ngồi vào ghế làm việc, nếu như không có cô gái đứng thất thần ở cửa, không có mùi hương dục vọng của nam nữ hoan ái trong không khí, mọi thứ nơi này đều trở thành đứng đắn. Nhưng, đáng tiếc, mọi thứ đều đã xảy ra, khiến cho người khác có cảm giác... Ghê tởm. 

Vệ Thần khẽ mím môi, thoải mái bước tới, hắn nhặt tài liệu bị ném trên mặt đất, giống như một quả bom từng bước tiêu sái đi tới, cố gắng để không đụng tới quần áo của người đàn bà kia, còn có áo lót, uhm, màu hồng mỏng manh, hai mảnh nho nhỏ, không biết có thể che được cái gì, thực thô tục. 

"Nếu anh cần gặp, anh tự mình đi gọi đi, còn có cô ấy tới để đưa cái này." Hắn đem toàn bộ tài liệu đặt trên bàn, đại khái mọi việc diễn ra như nào, hắn cũng hiểu rõ rồi, rõ ràng là một phu nhân lớn, bây giờ lại thành một chân chạy việc.

Chương 33

Lê Duệ Húc, đồ máu lạnh. 

Lê Duệ Húc, đồ vô tình. 

Lê Duệ Húc, đồ khốn khiếp. 

Nhưng, hắn chỉ dám trừng mắt nhìn, cũng không dám nói, bởi vì gương mặt của tổng tài Duệ Húc vô cùng âm hiểm. 

"Đủ rồi." Duệ Húc đột nhiên đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài, giẫm cả lên chiếc áo lót màu hồng, Vệ Thần có chút đồng tình nhìn thoáng qua cô gái vẫn nằm trên mặt đất kia, không biết bị giẫm như thế tí nữa sẽ mặc thế nào. 

"Húc..." Giọng nói mềm mại vang lên, khiến Vệ Thần nổi da gà. Bước chân Duệ Húc dừng lại, khóe miệng nhếch lên, trực tiếp lấy một tờ chi phiếu ném xuống. 

"Húc, em không cần..." Cô gái nhìn tờ chi phiếu trên mặt đất, vội vàng từ chối, thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn, thân thể khẽ run, có thêm một người đàn ông ở đây, cô cũng có chút ngại ngùng, bây giờ, lại càng cảm thấy không có mặt mũi để đi gặp người khác. 

"Cô không cần thứ này, vậy cô tới đây muốn có được cái gì?" Hắn gằn giọng ra từng chữ, lạnh lùng vô tình, không có để lại chút mặt mũi nào cho người khác, cô ta không cần thứ này, vậy cần cái gì, vị trí phu nhân của tổng tài, cô ta nằm mơ thấy cũng là may mắn rồi. 

Cô gái bị hắn nói ngẩn người, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, cuối cùng đứng dậy mặc quần áo, bất chấp nhục nhã đứng lên, đúng rồi, còn không quên nhặt tờ chi phiếu trên mặt đất, từ trước tới nay Duệ Húc đối với phụ nữ đều rất hào phóng, nhất là những phụ nữ ăn nằm với hắn, một tờ chi phiếu cho dù không cần nhìn, cũng biết có thể ăn tiêu thoải mái trong nhiều năm. Người không có được, vậy thứ này nhất định phải cầm. 

Người đàn ông này, quả nhiên không thể chạm tới, khiến cô muốn ngừng mà không ngừng được, nhưng, cũng chỉ có thể đứng ở xa nhìn. 

Cô lưu luyến, người đàn ông này có khi sẽ sớm quên đi diện mạo cô, Vệ Thần ở phía sau Duệ Húc, hết nhìn phí Duệ Húc rời đi rồi nhìn cô gái, giờ phút này còn đảo mắt đưa tình, tổng tài đã sớm chạy đi nơi nào rồi. 

Phòng làm việc ở tầng năm, gần giữa trưa, thời gian cũng khá rảnh rỗi, hơn nữa có người làm vệ sinh, có người đưa đồ, có người chạy việc. Đương nhiên mọi người rất nhàn nhã. 

"Tô Tử Lạc, nhớ đem cơm cho tôi, tôi không ăn trứng chim," 

"Tô Tử Lạc, tôi muốn ăn thịt bò, nhớ lấy nhiều một chút." 

"Tô Tử Lạc, sàn nhà bẩn rồi, cô mau lau đi."

Một câu lại một câu dặn bảo, mọi người đều cúi đầu, chăm chú tô vẽ móng tay, có người thì ngủ ngon, tất cả đều không để ý có một người ở cửa nghe thấy từng câu nói của bọn họ, không khí dường như đã lạnh đi rất nhiều. 

"Tô Tử Lạc, cô còn đứng đó làm gì, nhanh lên đi, cô muốn chúng tôi chết đói phải không?" Một cô gái cầm hộp phấn đập mạnh lên mặt bàn, ngẩng đầu, vốn gương mặt rất đắc ý khi nhìn thấy người đứng ở cửa liền trắng bệch. 

Mặt của cô ta giống như bị đánh, nháy mắt từ xanh sang trắng. 

"Tổng... Tổng..." Giọng nói không rõ ràng, từng chữ bị nghẹn lại ở cổ họng, không có cách nào thoát ra. 

Lê Duệ Húc lạnh lùng nhìn những người có đầy đủ bộ dạng màu sắc này, khóe môi nhếch lên, cười lạnh. 

Được, tốt lắm, đây chính là nhân viên bộ phận thiết kế của hắn, bọn họ làm việc như này, còn ăn hiếp vợ hắn, mặc dù hắn không quan tâm tới cô lắm, nhưng trên đời này ăn hiếp cô chỉ có là một người – Lê Duệ Húc, những kẻ khác đến cả một sợi tóc cũng đừng mong chạm vào. 

"Tổng Tài..." Quản lý đi tới, nhìn thấy người này đứng ở cửa thì sững sờ, tổng tài tới đây lúc nào, một bộ phận thiết kế nho nhỏ, hắn vốn không cần để tâm tới. 

Hai chữ tổng tài phát ra, làm cho phòng thiết kế vô cùng náo nhiệt lập tức im bặt, đến một tiếng động nhỏ cũng không có, chỉ có tiếng hít thở dưới áp lực không ngừng vang lên. 

Lê Duệ Húc mặt không đổi nhìn những người này, sau đó nhìn người quản lý đeo kính, một người phụ nữ trung niên. 

"Cô Trần, đây đều là cấp dưới của cô, công ty của tôi chỉ dùng người đến để kiếm tiền chứ không dùng người tới nói chuyện phiếm." Giọng nói lạnh như băng, Trần Mỹ Liên toát mồ hôi lạnh, cô biết những người trẻ tuổi này, từ trước tới nay vẫn rất nông nổi, nhưng bọn họ cũng đều có những bản thiết kế tốt, đôi khi cô mắt nhắm mắt mở cho qua, cũng có lúc sợ phiền toái, nên tránh một số việc, dù sao mọi chuyện vẫn rất tốt. Nhưng, Lê Duệ Húc cũng không cho bọn họ quá nhiều thời gian, hiện tại tất cả đều bị hắn tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng coi như có chút tài hoa hơn người, có lẽ sẽ... 

Rời khỏi tập đoàn Húc Nhật, có thể tìm công việc khác, nhưng nếu để bị sa thải, không biết còn có công ty nào dám nhận, không ai dám đắc tội với tập đoàn Húc Nhất, không người nào dám đắc tội với Lê Duệ Húc. 

"Xin lỗi, tổng tài," Trần Mỹ Liên cúi đầu, cô muốn giải thích, nhưng sự giải thích đó không có tác dụng với Lê Duệ Húc. 

"Là ai bảo Tô Tử Lạc đưa tài liệu lên?" Mặt Duệ Húc âm u, hắn không có quên sắc mặt của Tô Lạc lúc đứng ở cửa, tới bây giờ nhớ tới, hắn cảm thấy rất không thoải mái, bề ngoài hắn vẫn rất bình tĩnh, thực ra, trái tim hắn không có như vậy, sau khi rời khỏi người phụ nữ kia, một chút cảm giác hắn cũng không có, hắn chỉ là tinh lực dư thừa nên phát tiết một chút, chẳng có mấy hứng thú, nếu không phải người đàn bà kia tìm tới cửa, nếu không phải đêm nào đó bị cô vợ hắn khơi mào ham muốn mà không có cách nào phát tiết, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy. 

Trần Mỹ Liên cúi đầu thấp hơn, "Xin lỗi, tổng tài, là do tôi bảo cô ấy lên." Cô lại đi bảo một cô gái chạy việc lên đưa đồ, thật không sáng suốt, nhưng chỉ có cô ấy là hợp nhất. 

Trần Mỹ Liên không hề biết, Duệ Húc tức giận chính là điểm này, chỉ vì quyết định của cô, khiến Tô Lạc thấy được việc không nên thấy. 

Lồng ngực hắn phập phồng, hắn nhìn phòng thiết kế, các cô không hề cúi đầu, không hề cảm thấy mình làm gì sai, toàn những kẻ hám trai mê mẩn nhìn hắn, người như này, có thể thiết kế ra tác phẩm tốt sao. 

"Cô Trần, tôi nghĩ cô đã biết phải làm gì, tôi không muốn lần sau tới đây lại nhìn thấy cảnh này, còn cô nữa..." Hắn nhìn xuống vẻ mặt hối lỗi của Trần Mỹ Liên, bọn họ đã hợp tác lâu như vậy, hắn tin tưởng cô biết phải làm gì là tốt nhất. Nhưng... 

"Cô Trần, gần đây cô làm việc hình như không tốt lắm, cô nên xuống dưới tầng một để học hỏi thêm."

Chương 34

Hắn nói trắng như vậy, Trần Mỹ Liên sững sờ, ý tứ của hắn là cô bị giáng chức. 

"Tôi hiểu rồi, tổng tài, tôi sẽ tới trình diện." Cô hít một hơi thật sâu, thực ra, có một số việc, cô đã thiếu sự phán đoán suy xét, đúng là cần bị phạt. 

"Tô Tử Lạc đâu?" Duệ Húc nhàn nhạt đưa mắt, nhìn xung quanh, không tìm thấy bóng dáng hắn muốn nhìn thấy nhất. 

"Tô Tử Lạc?" Trần Mỹ Liên lặng người đi một chút, không biết cô gái kia đã làm ra chuyện gì nữa, cô khẽ liếm môi, "Tổng tài, hôm nay là ngày nghỉ của Tô Lạc, cho nên cô ấy đã về rồi, thực ra hôm nay cô ấy nên về sớm hơn nữa, chẳng qua là công việc quá nhiều cho nên..." 

Nói như vậy cũng chính là giải vây cho bọn họ, rõ ràng là bọn họ lười, luôn luôn ăn hiếp một nhân viên nhỏ. 

"Được, tốt lắm..." Lê Duệ Húc cười lạnh một tiếng, bọn họ lại dám đối xử như thế với vợ hắn, dùng mọi cách ăn hiếp vợ hắn, hắn xoay người, mau chóng rời khỏi, lưu lại trong mắt bọn họ một bóng lưng cứng rắn đến đáng sợ. 

Lúc này, tất cả đều người nhìn ta, ta nhìn người, từ trong mắt đối phương có thể nhìn rõ sự sợ hãi, có khi, nói chuyện so với không nói lời nào còn khiến người khác cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Không nói gì làm người khác không thể đoán ra tâm tư, còn chưa đủ đáng sợ sao? 

Duệ Húc đi ra nhìn thấy vẻ mặt tươi cười gợi đòn của Vệ Thần, Duệ Húc có một loại cảm xúc muốn đạp cho Vệ Thần mấy phát. 

"Húc, bây giờ không phải là lúc dạy bảo tôi, hoặc quá xúc động với những lời nói của người khác, tìm người quan trọng hơn, đó là vợ anh, không phải vợ tôi, hơn nữa, cô ấy bị anh dọa đuổi đi." Vệ Thần sờ sờ cằm, Duệ Húc trừng trừng mắt nhìn hắn, đối với loại ánh mắt giết người này, Vệ Thần sớm đã có miễn dịch. Hắn không có bị dọa đâu. 

"Hừ..." Duệ Húc hừ lạnh một tiếng, đi nhanh ra ngoài. 

"Đúng là, một thiếu gia khó chịu, rõ ràng bản thân lo lắng như thế, mặt vẫn lạnh tanh, không biết mẹ hắn sinh hắn như thế nào nữa, có phải di truyền thiếu mấy bộ dây thần kinh cho hắn, chẳng giống người gì cả, hệt một cái máy." 

Sau bóng lưng Duệ Húc, Vệ Thần lẩm bẩm nói với mình, còn có những người này... Hắn nhìn thoáng qua bộ phận thiết kế không mấy hay ho, phỏng đoán có thể mỗi người sẽ bị giáng chức xuống một cấp. Những người này, ăn hiếp ai không ăn hiếp, lại ăn hiếp tới người đứng trên đỉnh đầu bọn họ, tuy rằng tên kia cái gì cũng không nói, hắn bao che khuyết điểm muốn chết. 

Hắn thở dài một tiếng, đi về phòng làm việc của mình, lúc này, nụ cười mới biến mất, lông mày nhíu lại, Húc, như vậy dường như có chút không đúng, biểu hiện như thế mà lạnh như băng sao? Nhìn dáng vẻ của Duệ Húc, sắp tới tận thế sao, tới mức ném cả tài liệu đi, hắn có biết hắn đang làm gì không? 

Bên ngoài, ánh nắng rực rỡ xuyên qua tấm cửa thủy tinh trải dài nền nhà, đôi khi nó khiến cho người ta không thể mở to mắt... Có khi có người bỏ qua sự chân thật vốn có bởi vì ánh mắt họ trong lúc đó không có nhìn tới... 

Tô Tử Lạc vô hồn bước đi, cô nhìn về phía trước, không biết đâu là điểm đến của mình, bản thân muốn đi đâu, tất cả giống như một mê cung, hiện tại cô không muốn trở về biệt thự nhà họ Lê, Ôn Vũ Nhiên cũng có gia đình của riêng mình, căn nhà trước kia cô ở cũng không còn, cô nhìn lại bản thân, chỉ còn một chút tiền tiêu vặt, cô đã để quên túi xách ở công ty, nhưng cô vẫn bước đi, dùng đôi chân của mình, không biết đi tới nơi nào, không biết phải đi đâu... 

Khi cô dừng lại mới phát hiện bản thân đã tới nơi này, cái quán ven đường kia, đã lâu rồi cô không tới, bây giờ mới là buổi chiều nên cũng chưa có khách, vợ chồng ông bà chủ nhanh chóng dọn hàng ra, thỉnh thoảng lại nói gì đó, ngẫu nhiên cũng nghe được tiếng cười vui vẻ của ông chủ, đang nói về con cái, đang nói về hàng xóm, đều là những câu chuyện bình dị, giúp bọn họ quên đi thời gian mệt mỏi, Tô Lạc cứ đứng như vậy nhìn bọn họ. 

Chỉ là ngẫu nhiên, cô cũng nở một nụ cười, thực ra, cuộc sống như thế mới chính là cuộc sống, bình thản như nước, sử dụng tiết kiệm sẽ dùng được lâu. 

Cô đi tới, ngồi xuống, ông chủ dường như nhận ra cô, trực tiếp lấy bát múc canh đưa cho cô, "Cô gái này lâu rồi mới thấy tới đây a, có phải rất nhiều việc hay không?" Ông chủ nhiệt tình hỏi thăm cô... 

"Vâng, gần đây cháu nhiều việc quá, cho nên không có tới được." Tô Lạc gật đầu, hiện tại cô có rất nhiều việc, ở nhà cũng bận, ở công ty càng bận hơn, còn mệt hơn lúc trước làm ở tòa soạn báo, có thể vì tập đoàn Húc Nhất quá lớn, hơn nữa lại rất nhiều người, cho nên, những nơi cô cần tới cũng nhiều hơn. 

"Cô gái, cháu kết hôn chưa, có muốn ta giới thiệu cho vài người không?" Ông chủ cười híp mắt nói, có thể nghĩ xem con cháu trong nhà có ai hợp với cô, ông chủ cười lộ ra nếp nhăn, bị bà chủ lườm, "Ông hỏi cái này làm gì? Một đứa trẻ tốt như này sao lại chưa có bạn trai chứ?" 

Tô Lạc mỉm cười, trong ánh mắt có chút xót xa, "Cháu kết hôn rồi," giọng nói nho nhỏ, lại khiến cho ông bà chủ ngượng ngùng gãi gãi đầu, hóa ra là đã kết hôn, lại còn muốn giới thiệu bạn trai cho người ta, đúng là đáng chê cười. 

Tô Lạc im lặng bưng bát canh lên, lông mi khẽ chớp. 

Cuộc hôn nhân kia, là đúng hay là sai, cô cũng không biết rõ. 

Cô cảm giác chiếc ghế trùng xuống, có thể có người ngồi xuống, cô vẫn cúi đầu uống bát canh, là ai đến cũng vậy, giữa họ đâu có quen biết. 

Một bàn tay đặt lên vai cô, bàn tay thật xinh đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương tạo thành đường cong hoàn mĩ, cô ngẩng đầu lên, không khí mang theo một hơi thở lạnh lẽo, hơi thở này, cô cảm giác rất quen thuộc... 

Cô đột nhiên xoay người, thấy được đôi mắt màu trà quanh năm băng lạnh... 

"Lê Duệ Húc... Anh" Môi khẽ động đậy... Lê Duệ Húc nhìn cô, một bàn tay đặt lên vai cô, ngoài ý muốn, hắn không có mắng cô, cũng không chỉ trích cô, chỉ đem bát canh ông chủ vừa bưng ra cho hắn đặt trước mặt cô. 

"Cho tôi thêm hai bát canh nữa..." 

Tay Tô Lạc đang bưng bát canh khẽ run rẩy, hai bát, cô có thể uống hết sao? Cô cảm giác trong miệng có vị chua, kì quái, cảm giác muốn khóc, muốn xóa sạch đi, khẽ chớp mắt, một lần nữa cúi đầu nhìn trong bát canh, rõ ràng canh có vị cay, không có một chút vị chua nào, vì sao cô lại cảm thấy chua như thế.

Chương 35

"Ha ha..." Ông chủ nở nụ cười, vị này thoạt nhìn như là quen biết cô gái này, không phải là chồng của cô ấy chứ. Ông chủ thử hỏi, ông không có quên, hồi trước, hai người này đã đến quán khá nhiều lần, ông đã nhìn rất nhiều người, bộ đồ người đàn ông này mặc thật đắt tiền, nhất định không phải là người bình thường. 

"Vâng..." Lê Duệ Húc hào phóng thừa nhận, không có ý muốn che dấu, Tô Lạc đột nhiên ngẩng đầu, bên môi thoáng qua nụ cười chua sót, cuối cùng hắn cũng thừa nhận, nhưng sự thừa nhận này có ích lợi gì chứ, bọ họ là vợ chồng, có ai có thể biết đây. 

"Uống trước đi đã," Lê Duệ Húc nhăn mày, hắn ghét cái cảm giác gương mặt hắn cứ như mỉm cười, khiến hắn không thể nắm bắt, cũng sẽ không thể đoán trước chuyện gì sẽ xảy ra, cho tới bây giờ hắn luôn ghét bỏ, hắn thích nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay mình, nắm lấy vận mệnh của mình. 

Thành công của hắn từ trước tới nay cũng không phải may mắn, mà là hắn dùng thủ đoạn mới có được, đương nhiên, với cô gái này cũng thế. 

Tô Lạc uống xong bát canh của mình, nhìn đến một bát canh còn nguyên trước mặt, không hề cử động. 

"Uống đi..." Lê Duệ Húc nhàn nhạt nói, giọng nói thể hiện rõ không cho thỏa hiệp, Tô Lạc bưng bát canh lên, nhắm mắt lại bắt đầu uống, giọt nước mắt dần hiện lên nơi khóe mắt. Dường như có cái gì rơi vào bát canh, vừa rồi là chua xót hiện tại biến thành đau khổ, rất đau khổ. 

"Đủ rồi..." Lê Duệ Húc dường như không chịu nổi nữa, hắn đưa tay nắm chặt chiếc bát trong tay Tô Lạc đặt xuống bàn, sau đó kéo tay cô, bảo cô làm cái gì thì cô làm cái đó, cô có còn suy nghĩ của bản thân hay không. Cô còn không có sự đấu tranh, cứ như vậy để người khác bắt nạt sao? Hắn có thể tưởng tượng qua thời gian qua cô đã trải qua những chuyện gì. 

Chuyện trước kia hắn không truy cứu, nhưng sau này, nếu cô vẫn cứ như thế, như vậy, hắn không bằng bóp chết cô luôn, quên đi, sẽ bị cô làm cho tức chết thì đúng hơn. 

Hắn lấy tiền trong ví, đặt trên mặt bàn, ông chủ định nói gì, Lê Duệ Húc đã kéo Tô Lạc rời khỏi quán. 

"Lần này lại không trả lại tiền được rồi, chúng ta phải nhớ rõ, bọn họ là người làm ăn nhỏ, chúng ta không thể hưởng lợi của người khác được..." 

"Ông nói xem có phải bọn họ đang cãi nhau, người kia thật là hung dữ, ông nói xem hắn có bắt nạt cô gái kia không?" Bà chủ lại gần nói. 

"Cái người này, nói linh tinh..." Ông chủ lên giọng nói, bà chủ lại lườm ông, cả đời này, chỉ có bà mới có thể chịu được ông ta. 

Duệ Húc kéo tay Tô Lạc về phía xe, đẩy cô ngồi vào trong xe, sau đó hắn ngồi xuống ghế lái, hắn rút ra một điếu thuốc, mùi khói thuốc lan tỏa nhanh trong xe, hắn cứ hút thuốc, trầm mặc như vậy. 

Tô Lạc ho nhẹ, làn khói ngày càng nhiều, Lê Duệ Húc khẽ híp mắt lại, hắn ấn nút, cửa thủy tinh hai bên xe mở ra, không khí trong lành tràn vào, thật sự rất thoải mái. 

"Em có biết từ chối nói như thế nào không?" Lê Duệ Húc xoay người nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Tô Lạc, lồng ngực phập phồng, thoạt nhìn, vừa rồi hắn đã hết sức nhẫn nại, nhưng vẫn phải tiếp tục nhẫn nại, cô vẫn chưa nói ra chữ không. 

Hắn thật sự hết cách với cô gái này, hắn bảo cô chết đi, cô cũng không nói một chữ không, thậm chí còn nhảy xuống bể bơi của hắn, tuy cô không có chết, nhưng cô cũng khiến hắn tức muốn chết rồi. 

Bàn tay Tô Lạc đặt trên đùi nắm chặt, không hiểu vì sao tự dưng hắn lại tức giận như vậy, nếu như là do việc vừa rồi, cô có thể giải thích, cô không có cố ý. 

"Xin lỗi." Cô cúi thấp đầu, có quá nhiều lời xin lỗi, cũng không biết bắt đầu từ đâu, cô nên chờ hắn, không nên đẩy cửa đi vào, nếu không chứng kiến chuyện kia, như vậy cũng sẽ không có gì xảy ra, cô vẫn là một cô gái chạy việc như cũ, mà hắn vẫn là một tổng tài cao cao tại thượng. 

"Vì sao lại xin lỗi?" Lê Duệ Húc cười lạnh nói, "Chồng của em ân ái với người phụ nữ khác, em nói xin lỗi, em bị bắt nạt trong công ty của chồng em, em cũng xin lỗi, Tô Lạc a Tô Lạc, em có bao nhiêu lời xin lỗi có thể nói. Đúng..." 

Duệ Húc đặt tay lên bả vai Tô Lạc dùng sức nắm chặt. 

"Xin lỗi," Tô Lạc lúc này cũng chỉ có thể nói xin lỗi, trong nháy mắt khiến cho sắc mặt Duệ Húc lạnh thêm vào phần. 

Một lúc sau, hắn buông bả vai cô ra, nhìn thoáng qua ánh mắt mờ mịt của cô, đôi mắt cô trong suốt như thủy tinh, cũng không cần người khác nghĩ thế nào, cô ở trong mắt hắn vốn trong suốt, tất cả tâm sự của cô đều trốn không được ánh mắt hắn. 

Hắn biết, chính hắn đã cho cô những ảo tưởng... Có lẽ cũng không phải ảo tưởng, mà là hắn cố ý, không thể không nói, hiện tại, hắn có chút hối hận. 

Tay hắn rời khỏi bả vai cô, lại vòng qua eo cô, kéo thân thể cô dự trên bờ vai hắn, Tô Lạc bất ngờ, mùi hương của người đàn ông này khiến trái tim cô run lên, một lúc sau, cô đưa tay ra ôm lấy hông hắn, rõ ràng là hai con người khác nhau, nhưng hiện tại cô không muốn rời xa sự ấm áp trên người hắn, có thể khiến cho cô bớt lạnh lẽo, cho dù là vợ chồng giả, nhưng hắn không biết, cô luôn coi hắn là chồng của cô. 

Hắn sẽ không bao giờ biết... 

"Tô Tử Lạc, tức giận..." Lê Duệ Húc thở dài, bế Tô Lạc ngồi lên đùi hắn, cằm hắn đè lên tóc cô, trên tóc cô có mùi hương thoang thoảng, rất dễ chịu, khiến người khác cảm thấy thoải mái. 

Hai tay Tô Lạc ôm chặt hông hắn, đầu dựa vào lồng ngực hắn, rõ ràng là một người lạnh lùng nhưng thân thể hắn lại thật ấm áp. 

"Không có," Cô thì thào nói, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cô biết mình không có tức giận, cũng không có tư cách để tức giận. 

"Nói dối, đã khóc rồi, còn nói không giận?" Ngón tay hắn nhẹ nhàng chọc vào má cô, Tô Lạc vội vàng cúi đầu xuống, đúng là nước mắt của cô đã lăn dài trên má rơi xuống. 

Rõ ràng cô không muốn khóc, nhưng nước mắt cứ chảy ra. 

"Được rồi, là anh không đúng, anh xin lỗi." Lê Duệ Húc ôm cô chặt hơn, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, không thể không nói, hắn thích thân thể mềm mại của cô, cũng thích cảm giác khi ôm lấy cô. 

"Tô Tử Lạc, nhớ, cơ thể và tình yêu của đàn ông là hai thứ khác biệt, hắn có thể cùng phụ nữ lên giường không có nghĩa hắn sẽ thích người phụ nữ đó." 

Từng câu chữ của hắn truyền vào tai Tô Lạc, nhưng lại khiến có đau buồn hơn, bởi vì là hai thứ khác biệt cho nên. 

Không cần tận tâm phải không? Nếu yêu, sau đó, cơ thể và trái tim rời khỏi nhau, vậy vẫn có thể yêu sao? Cô không lên tiếng, bọn họ vốn không phải là người cùng một thế giới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top