Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q2. Chương 61 ~ Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61

Quản lý Vương khóc không ra nước mắt, hắn đã trêu ai chọc ai, hắn chỉ là một quản lý nhỏ bé, không phải nhà thiết kế a. 

Nhưng những lời này hắn chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà than, ở tập đoàn Húc Nhật, vĩnh viễn hắn chỉ có thể nói có, không được phép nói không, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại, nếu không sẽ không có tư cách ở lại nơi đây. 

Trong văn phòng Duệ húc, Vệ Thần nhàm chán ngồi trên ghế sa lon. 

"Húc, anh không đi xem vợ anh sao?" Xem đi, xem đi, thấy hắn đang tự do, không giao việc còn bắt ngồi chờ, hắn cũng có thể đi tìm các cô gái trẻ đẹp để nói chuyện tình cảm, nói chuyện tình yêu đẹp đẽ, làm cái gì cũng được còn hơn là phải ngồi chỗ này nhìn cái bộ mặt lạnh lẽo kia, thật nhàm chán. 

"Cô ấy đang ngủ," Duệ Húc đang xem tài liệu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Vệ Thần như kẻ ngốc. 

Vệ Thần cam chịu nở nụ cười, xem đi, đúng là làm trò cười mà. 

"Húc, anh tìm tôi không phải ngồi ở đây nhìn anh làm việc chứ, đừng có quên, tôi cũng có công việc của tôi, anh không định nuôi không tôi chứ?" Cuối cùng Vệ Thần không thể chịu được đứng lên, tiếp tục ngồi như thế, cái mông hắn thật muốn nở hoa rồi. 

Một lúc sau, Duệ Húc mới đặt tài liệu quan trọng trong tay xuống, lấy ra một điếu thuốc, định hút, lại nhớ ra ở đây còn có một người nữa, nên cất điếu thuốc đi, tất nhiên, người kia không phải Vệ Thần, mà là cô gái Tô Lạc đang ngủ bên trong, cô rất mệt mỏi, hắn đã trở lại lâu như vậy mà cô còn chưa tỉnh, gần đây cô rất dễ bị mệt, có phải do buổi tối hắn quyết liệt quá không? 

"Vệ Thần, giúp tôi một việc." Hắn thở dài. 

Vệ Thần vểnh tai lên nghe. 

"Tôi muốn mua một thứ." Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ nói, ánh mắt màu trà lộ ra chút trống rỗng. 

"Anh cần mua cái gì?" Vệ Thần đi lên trước, cảm giác có chút khang khác, đồ gì Duệ Húc cần mà hắn lại không biết, hắn còn tưởng người này không có gì không làm được, hóa ra vẫn cần người giúp. 

"Món quà sinh nhật," Duệ Húc nhàn nhạt nói, xoay xoay chiếc bút trong tay, có chút phiền muộn. 

"Quà sinh nhật?" Khóe miệng Vệ Thần giật giật, 

"Không phải anh định chuẩn bị quà sinh nhật cho Tề Trữ San chứ, sinh nhật cô ấy mới qua gần một tháng, sinh nhật sang năm thì còn lâu mới tới." "Không phải," Duệ Húc lắc đầu, "Sinh nhật Trữ San chính tay tôi sẽ chuẩn bị, tôi muốn tặng Tô Lạc," Hắn ném chiếc bút trong tay xuống bàn, hai tay vòng trước ngực. 

"Sao anh không tự chuẩn bị, tại sao lại tìm tôi, cô ấy cũng không phải vợ tôi?" Vệ Thần chớp chớp mắt, Duệ Húc này không có cảm giác dùng dao mổ trâu để giết gà sao? Hắn là phó tổng, không phải thư kí của hắn, sao lại giao cho hắn việc như vậy chứ? 

"Không phải cậu luôn nói mình là thánh tình sao? Chuyện này, cậu là người thích hợp nhất." Hắn biết, cho dù hắn tặng Tô Lạc cái gì, cô ấy đều rất vui, rất cảm động, nhưng hắn... "Không muốn tặng món nào đơn giản, sao anh không tự thiết kế đi?" Vệ Thần lẩm bẩm nói, như vậy còn có ý nghĩa hơn. 

Duệ Húc mím môi, "Xin lỗi, tay tôi chỉ vẽ vì cô ấy." Hắn nhìn chằm chằm ngón tay mình, thản nhiên nói. 

Hắn làm Vệ Thần tức giận không biết nói gì. 

"Được rồi, tôi sẽ giúp anh chọn, nhưng..." Vệ Thần hít một hơi thật sâu nói, "Húc, anh phải biết rằng, rốt cuộc anh muốn cái gì, muốn làm gì, anh không thể đi sai đường, tránh cho tương lại phải hối hận." Vệ Thần nói, đi nhanh ra ngoài, để lại Duệ Húc đang trầm ngâm. 

Khóe môi Duệ Húc khẽ nhếch lên, lãnh khốc. 

Cậu sai lầm rồi, Vệ Thần, tôi luôn biết mình muốn gì? 

Hắn tiếp tục cầm tài liệu trên bàn, tập trung tinh thần, hắn không có phát hiện, sự phức tạp hiện rõ trên mặt hắn. 

Tô Lạc nhìn chiếc hộp trên bàn, cô cầm lên, lại đặt xuống, cứ như vậy mười mấy phút đồng hồ, vẫn không biết bên trong là thứ gì. 

"Muốn biết, sao lại không mở ra xem?" Duệ Húc ngồi cạnh cô, thoải mái ôm lấy vòng eo của cô. 

Tô Lạc chớp chớp mắt, chỉ chỉ cái hộp trên bàn, "Đây là cho em sao?" Không biết chiếc hộp này đựng cái gì, chỉ nhìn chiếc hộp cô đã thấy thích rồi. 

"Tất nhiên, " Duệ Húc nâng cằm cô, nhìn thấy sự yêu thích không hề che dấu trên gương mặt cô, trong mắt hiện lên sự dịu dàng. Hắn bỏ mặc công việc, ở cạnh cô gái này, có thứ này, trái tim của cô sẽ không thể chạy thoát. 

Tô Lạc nhìn chằm chằm chiếc hộp, nhẹ nhàng tháo sợi dây nơ xinh đẹp trên nắp hộp, sau đó mở từng lớp giấy... Khi chiếc hộp được mở ra, bên trong là một chiếc bánh sinh nhật hình trái tim, trên mặt bánh một dòng chữ tiếng anh viết rất cẩn thận, Tô Lạc nắm tay lại, hốc mắt đỏ hồng lên, chớp mắt, nước mắt rơi xuống. 

Duệ Húc cúi đầu, môi khẽ nhếch lên. Đúng là chỉ có Vệ Thần mới có thể nghĩ được. 

"Sinh nhật vui vẻ, vợ, anh yêu em..." Hắn không khỏi nhíu mày, quá giả tạo, Lê Duệ Húc hắn sao có thể nói những lời buồn nôn như vậy, hắn nhìn thấy cô gái trong lòng lộ rõ sự hạnh phúc, còn có nước mắt cô đọng trên mu bàn tay hắn, hắn biết cô gái này tin hắn. 

Quên đi, chỉ cần đạt được cái hắn muốn, tất cả đều không sao. 

Trái tim hắn nhói đau... Rất nhanh, môi hắn chạm vào tóc cô, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng, xem như cô không may mắn, ai bảo cô là... 

Cô gái của Vũ Nhiên, cô gái cản trở hạnh phúc của Trữ San, tim của hắn lại nhói đau, đúng là hắn yêu, từ đầu tới cuối, hắn đều yêu Trữ San. 

"Buổi tối, chờ anh về," Hắn hôn mái tóc có mùi hương dịu của cô, nở nụ cười lạnh, "Buổi tối, anh sẽ đón sinh nhật cùng em," Hắn ôm cô thật chặt, vốn nghĩ đây chỉ là một giao dịch, có một điều lạ là hắn không hề cảm thấy bị ép buộc. 

"Vâng, em sẽ chờ anh..." Tô Tử Lạc ngửi mùi hương có lẫn mùi thuốc lá trên người hắn, nhẹ nhàng gật đầu, trái tim tràn ngập hạnh phúc, vui sướng.

Chương 62

Duệ Húc dùng lực ôm chặt vòng eo cô, nhìn ánh mắt mông lung cô, hắn biết, trái tim cô, đã hoàn toàn thuộc về hắn. 

Tô Lạc cẩn thận đặt chiếc bánh ngọt lên bàn, ngón trỏ quét một chút bơ đưa lên môi nếm thử, thật ngon, thật ngọt, cô nhìn chiếc đồng hồ trên tường, rõ ràng thời gian đã trôi qua lâu rồi vậy mà mới chỉ có nửa giờ đồng hồ, cô không biết khi nào thì trời mới tối, đây gọi là sống một ngày dài như một năm, hôm nay cô đã cảm nhận rõ. 

Cô đứng lên, chuẩn bị làm một bàn ăn thật ngon, hắn trở về có thể ăn. 

Khi cô vừa xoay người, nghe thấy tiếng điện thoại kêu, cô đứng yên tại chỗ một lúc mới đi tới, cầm điện thoại lên, cô cảm thấy hơi lạ, nơi này rất có ít người gọi tới, người này là ai? 

Cô đặt ống nghe lên tai, nhẹ nhàng alô một tiếng. 

"Lạc Lạc, là anh." 

Một câu Lạc Lạc, là anh, khiến ngón tay cô cầm điện thoại khẽ run lên. 

"Lạc Lạc, anh biết là em," Hơi thở người kia dường như nặng hơn, còn thở dài mệt mỏi, "Lạc Lạc, em không muốn nói chuyện với anh sao? Một câu cũng không muốn sao?" 

Ánh mắt cô có chút khẩn trương, tay nắm chặt điện thoại. 

"Tôi còn có thể nói gì đây?" Hiện tại cô có thể nói cái gì, bọn họ đã giống như hai người lạ từng quen, cho dù đã từng yêu nhau, nhưng tất cả đã là quá khứ. 

"Lạc Lạc, sinh nhật vui vẻ," Tay Vũ Nhiên cầm một bó hoa, cái này dành cho cô, chỉ có điều hắn biết bó hoa này, không có cách nào tới tay cô. 

"Cảm ơn..." Tô Lạc nghẹn ngào một tiếng, hắn còn nhớ sinh nhật cô, cái này quá đủ rồi, thật sự, cô không trách hắn, cũng không hận hắn. 

"Lạc Lạc..." Vũ Nhiên hít một hơi thật sâu, "Lạc Lạc, em có thể đi ra ngoài một chút không? Chúng ta cần nói chuyện, có một số việc, em cần phải biết, chuyện của chúng ta, còn có Lê Duệ Húc." 

Khóe môi Tô Lạc khẽ run, lại không biết phải nói gì... 

"Lạc Lạc... Em còn nghe anh nói sao? Chúng ta thực sự cần nói chuyện, em có thể đi ra ngoài một chút được không? Không lâu đâu, chỉ cần một lúc thôi, anh sẽ không làm mất thời gian của em, anh chỉ muốn em biết được sự thật, Duệ Húc, người đàn ông đó không phải người đơn giản như trong tưởng tượng của em đâu..." 

Hắn còn chưa nói xong... Bên kia lại không có bất kì tiếng động gì, cho tới khi hắn định nói một lần nữa, bên kia lại truyền tới tiếng điện thoại dập máy, hắn chậm rãi buông điện thoại trong tay xuống, môi mím chặt lại, "Tô Tử Lạc, em cứ như vậy ở cạnh người đàn ông kia, thậm chí cũng không muốn biết hắn đã làm những gì sao?" 

Hắn sẽ chờ, chờ cho tới khi cô trở thành người của hắn. 

Lê Duệ Húc, anh rất tàn nhẫn, anh biết không? Anh đã làm thay đổi cô ấy. Hắn nở nụ cười chua xót, ném điện thoại di động sang một bên. Trong điện thoại vẫn truyền lại tiếng tút tút. 

Tô Lạc dập điện thoại xuống, dùng sức vỗ vỗ hai bên má, nở nụ cười có chút nhợt nhạt, không nên tiếp tục như này, mọi thứ đã không còn quan trọng, chuyện trước đây, cô không muốn biết, cũng không muốn đoán, chỉ cần hiện tại cô cảm thấy hạnh phúc là được, cô rất quý trọng quãng thời gian hạnh phúc này, cho nên, cô thật sự không muốn biết thêm gì nữa, tất cả đã qua dù tốt hay xấu. 

Cô đi về phía phòng bếp, không để tâm thời gian đã trôi qua thêm nửa giờ. 

Tập đoàn Húc Nhật, thỉnh thoảng Duệ Húc lại nhìn chiếc đồng hồ trên tay, ngay cả Vệ Thần đang hoa chân múa tay cũng phát hiện ra. 

"Húc, anh có việc, muốn về sớm sao?" Hắn có chút tốt bụng vỗ vai Duệ Húc, "Có phải nhớ vợ không?" 

Duệ Húc liếc mắt nhìn Vệ Thần, nhưng không thể không nói, hắn đã đoán đúng, Duệ Húc đang nhớ tới cô gái đó, trước khi đi, trong mắt cô hiện rõ sự dịu dàng hạnh phúc, chạm nhẹ vào trái tim lạnh giá của hắn.

Đây là một cuộc giao dịch tốt, còn hắn đã rơi vào tình yêu do chính cuộc giao dịch này tạo ra. 

Thật là, rốt cuộc nói nửa ngày chẳng khác nào đàn gãy tai trâu, Vệ Thần quyết định cầm tài liệu đi ra ngoài, bởi vì cần phải thu thập toàn bộ các bản thiết kế của công ty cho nên gần đây bọn họ đều rất bận rộn, Vệ Thần cũng bận đến nỗi ngạt thở rồi, không còn thời gian để đi tìm bạn gái nữa. 

"Húc, sau khi mọi việc hoàn thành, tôi muốn nghỉ vài ngày, tôi muốn đi tìm vợ..." Đột nhiên Vệ Thần quay đầu lại, trên mặt đầy sự ai oán, nếu không đi tìm vợ, hắn sẽ phải sống độc thân cả đời mất. 

Lê Duệ Húc ngẩng đầu lên, bĩu môi, "Nếu cậu làm việc khiến tôi hài lòng, tôi có thể cho cậu nghỉ một năm đấy." 

Vệ Thần giống như nuốt phải một quả trứng to, đi cũng không được, ở cũng không xong, người này, thật quá đáng, rõ ràng đang đe dọa hắn, một năm, vậy một năm này hắn ăn không khí à. 

"Coi như tôi chưa nói," Vệ Thần lẩm bẩm đi ra ngoài, cánh cửa đóng lại, để lại một khoảng không yên tĩnh cho Duệ Húc. 

Mặt trời từ từ lặn xuống, sắc trời tối dần, như muốn nói ọi người biết, một ngày làm việc đã kết thúc, bận rộn công việc một ngày cũng đã được nghỉ ngơi. Duệ Húc nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã sáu giờ chiều. 

Lần đầu tiên hắn mong chờ tới giờ tan tầm như vậy, cảm giác có người đang chờ đợi mình ở nhà, kì thật rất tốt, khá tuyệt. 

Hắn cầm chiếc áo khoác, đi ra ngoài, khi gần bước tới chiếc xe, điện thoại hắn kêu lên. Hắn lấy di động ra, nhìn tên trên màn hình, vẻ mặt chìm xuống. 

"Alô..." Giọng nói trầm thấp gợi cảm truyền tới, không cần nói tới diện mạo, chỉ cần nghe giọng nói cũng đủ cảm nhận được sự gợi cảm. 

"Húc, em muốn gặp anh," Một giọng nữ yếu ớt truyền tới khiến trái tim Duệ Húc đập chậm lại một nhịp, sao giọng nói của cô lại thiếu sức sống vậy, có phải cô đã xảy ra chuyện gì? 

"Trữ San, chờ anh, anh sẽ tới ngay," Hắn dập điện thoại, nhanh chóng bước lên xe, khi chiếc xe khởi động cũng là lúc nó càng cách xa biệt thự của hắn.

Chương 63

Tô Lạc bưng món ăn cuối cùng đặt lên bàn ăn, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, đôi mắt híp híp cười hình trăng khuyết, chiếc bánh ngọt đáng yêu được đặt ở giữa bàn, hôm nay là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của cô, qua hôm nay, cô lại lớn thêm một chút, hạnh phúc cũng nhiều hơn một chút. 

"Chồng..." Cô đưa tay đặt trên lồng ngực, cúi đầu, ánh mắt chứa chan hạnh phúc. 

Trong một quán cà phê kiểu dáng Tây Âu tao nhã, Trữ San cầm chén cà phê nhấp một ngụm, hương vị cà phê nhập khẩu thật thơm cũng thật đắng, cô xoay người nhìn về phía ngoài, nhìn ánh đèn chiếu xuống mặt đường, trên đường có vài người đang đi lại, chiếc bóng kéo dài phía sau. 

Cô nắm chặt chiếc chén trong tay, cảm giác trái tim có chút hồi hộp, có phải vì cô sắp được gặp hắn. Tay cô đưa lên trán, không biết cô bị làm sao nữa, từ sau khi trở về từ bữa tiệc kia, cả người đều cảm giác khác lạ, cô luôn nghĩ tới hắn, nhớ hắn đến phát điên. 

Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, cả người cô khẽ cứng lại, có chút căng thẳng, giống như một người đang yêu, tim đập nhanh hơn, thở cũng gấp gáp, ánh mắt mông lung, cô không phải đồ đần, biết những cảm giác này biểu hiện cho cái gì, nếu đúng là như vậy, cô đã mất đi một lần, cô không muốn tiếp tục mất đi lần thứ hai, nhất là lại bại dưới tay người phụ nữ mà cô căm ghét nhất. 

Cô ngẩng mặt lên, vẻ mặt mơ màng khiến trái tim hắn có chút đau, cô sẽ chứng minh cô làm được, Duệ Húc đã rất nhanh tới bên cạnh cô, bàn tay nắm chặt, lúc này, trái tim, ánh mắt thậm chí cả linh hồn hắn đều chỉ tồn tại hình bóng của Trữ San, hoàn toàn đã quên còn có một cô gái đang đợi hắn, chờ hắn mòn mỏi. 

"Làm sao vậy, có phải hắn gây chuyện với em?" Giọng nói Duệ Húc khàn khàn, có chút khó chịu, nhẫn nhịn, hắn ngồi xuống, đưa tay chạm vào má Trữ San, giống như từ trước tới nay, lần đầu tiên Trữ San ý thức được trong mắt hắn che dấu cái gì, dường như rất sâu đậm, rất mạnh mẽ... Tình yêu. 

"Húc, em muốn biết vì sao anh luôn đối tốt với em như vậy, muốn gì được nấy, thậm chí vì em mà chấp nhận bỏ qua mảnh đất kia?" 

Mắt cô mở to, không muốn bỏ qua bất cứ một thay đổi nhỏ trên gương mặt hắn, còn có đáp án của hắn. 

Duệ Húc mím môi, cười ảm đạm, sự lạnh lùng của hắn bị hòa tan ngay lập tức. 

"Bởi vì, đó là em..." Đúng vậy, chỉ có vài chữ ngắn ngủn, bởi vì cô chính là cô, cho nên, hắn sẵn lòng trả giá cho những gì cô muốn, bởi vì cô là Tề Trữ San. 

"Húc, anh yêu cô ta sao?" Ánh mắt Trữ San sáng lên, người mà cô nói chính là Tô Lạc. 

"Yêu?" Duệ Húc khẽ nhếch môi, hắn yêu sao? Dường như là không. 

"Làm sao em lại nói đến vấn đề này, anh cũng đã sắp ba mươi, cưới ai cũng vậy, chẳng qua là một cô gái mà thôi," Hắn nói xong, cầm chén cà phê lên uống, vẫn là mùi vị đó giờ khắc này lại dắng đến khác thường. 

"Húc, vì em anh mới cưới cô ta đúng không?" Trữ San cúi đầu, nhưng ánh mắt luôn hướng tới gương mặt Duệ Húc. 

Duệ Húc nắm chiếc chén trong tay, khẽ lắc đầu, ánh mắt màu trà u ám. 

"Trữ San, mặc kệ nguyên nhân lúc trước là gì, bây giờ, cô ấy cũng đã là vợ anh, đây là sự thật không thể thay đổi." Hắn không muốn nói nhiều, nhất là trước mặt cô, đúng vậy, mặc kệ lúc trước nguyên nhân gì, lý do gì, bọn họ cũng đã kết hôn. 

Cô sẽ có được những gì cô muốn, còn hắn sẽ vì cô mà chấp nhận làm tất cả, thậm chí cưới một cô gái khác, chỉ để cho cô được hạnh phúc... Cho dù... 

Không yêu... 

"Húc, em biết, tất cả chuyện này đều vì em..." Đột nhiên Trữ San đứng lên, ánh mắt bao phủ bởi lớp sương mỏng, thật đẹp, cô trời sinh đã đẹp, thêm giọt nước mắt trong veo lại càng xinh đẹp hơn. 

"Đừng khóc..." Trái tim Duệ Húc rung động, đưa tay kéo cô, rốt cuộc không kìm chế được ôm cô vào lòng. 

Ánh mắt hai người nhìn nhau, nhìn thấy bóng dáng chính mình trong ánh mắt nhau, không có che dấu, không có khoảng cách, ngày hôm nay, bọn họ đã nhìn rõ mình, nhìn rõ trái tim của nhau. 

"Đừng khóc," Ánh mắt màu trà thoáng hiện sự đau lòng, Trữ San đã nhìn thấy, môi cô khẽ hé, đột nhiên lại muốn cười, lại muốn khóc, đến cuối cùng cô đang làm gì đây, đi một chặng đường dài như vậy mới phát hiện, hóa ra, cô yêu hắn, cô luôn hưởng thụ sự dịu dàng, che chở của hắn, mà quên mất không có một ai, không có một người đàn ông nào có thể đối xử tốt với một cô gái lại không nói tới điều kiện. 

"Húc, người anh yêu là em?" Rốt cuộc cô đưa tay đặt lên lưng hắn, thân thể hai người gần sát, bờ môi chỉ cách nhau vài cen-ti-mét, chỉ cần khẽ cúi đầu có thể phá vỡ tất cả những gì họ đang có. Hắn không cử động, cô cũng đứng yên. 

Cô đang đợi đáp án, vậy mà hắn lại trốn tránh đáp án đó. 

Cô vì sao lại cố chấp như vậy, lại không thể buông tha cho thứ mình muốn, cái cần kiên trì lại không kiên trì, kết quả mới phát hiện, hóa ra, người cô muốn chính là người luôn bên cạnh cô, cô còn kịp cứu vãn không? 

"Húc, nói cho em biết, anh yêu em sao?" Trữ San dùng sức ôm hắn chặt hơn, một giọt nước rơi từ khóe mắt cô, đâm thẳng vào tim hắn. 

Duệ Húc hít một hơi, buông lỏng bàn tay đặt trên bả vai cô, "Trữ San, em đã kết hôn, em cần hạnh phúc ở nơi đó," Hắn nheo mắt lại, kìm nén sự đau đớn, yêu, sẽ thế nào, không yêu, sẽ ra sao? 

"Húc... Anh yêu em, em biết, em biết..." Trữ San ôm chầm lấy hắn, đem bộ ngực đầy đặn dính chặt vào lồng ngực hắn, cả người Duệ Húc cứng lại, hắn biết hắn phải rời khỏi, nhưng giọng nói và nước mắt của cô khiến hắn đau lòng. Hắn không thể rời đi, lại sợ một số việc khi đã xảy ra sẽ không thể cứu vãn những gì đã qua.

Chương 64

Trong một căn phòng khách sạn cao cấp, không biết ai là người chủ động, đôi môi hai người dính chặt lấy nhau, lưỡi không ngừng chạm vào nhau, từng tiếng thở gấp gáp truyền tới, dục vọng dâng trào không thể ngăn cản, không có cách nào trốn tránh, có lẽ họ đã chờ đợi thời khắc này quá lâu rồi. 

Hai người dùng sức điên cuồng xé quần áo trên người nhau, mãnh liệt, nóng bỏng, dục vọng bao trùm lấy tất cả, họ vội vã muốn có được thân thể của nhau. 

Duệ Húc ôm cô đặt lên trên giường, hai tròng mắt đầy tơ máu, tai nghe tiếng rên rỉ khiêu gợi của cô, bây giờ hắn đã quên hết tất cả, bỏ qua tất cả, chỉ muốn thỏa mãn bản thân mình. 

Hắn quên mình đã có vợ, quên Trữ San đã có chồng, trong mắt hắn chỉ còn tồn tại cô và cô cũng chỉ còn nhìn thấy hắn, ngọn lửa dục vọng thiêu đốt họ. 

"Húc... Em muốn..." Trữ San mê man nhìn da thịt của hắn, làn da màu đồng gợi cảm, cơ thể săn chắc, thật mạnh mẽ, một người đàn ông cường tráng, cô khó chịu thở ra khí nóng, cảm giác quyết liệt này chưa từng có người đàn ông nào mang lại cho cô, cô chỉ muốn giữ lấy, muốn được thỏa mãn. Hai người họ đã quen biết nhau một thời gian dài, ngày hôm nay mới như tìm thấy chính mình ở trong con người kia, hóa ra, bọn họ đều điên cuồng như thế. 

Ánh mắt Duệ Húc mê say ngắm nhìn cô gái dưới thân hắn, khẽ lắc đầu, dường như Tề Trữ San biến thành một cô gái gái nhút nhát và trong sáng, cho dù đang ở giữa sự kích tình, cô khẽ cắn môi dưới kìm nén không kêu ra tiếng, dáng vẻ này khiến cho hắn càng muốn đối xử thô bạo với cô. 

Hắn thất thần mất mấy giây, khiến Trữ San khó chịu, đôi chân dài quấn chặt lấy hông hắn, cô thật sự muốn thứ cứng rắn kia của hắn lấp đầy nơi mềm mại của cô, sự đụng chạm nhẹ nhàng của cô khiến hắn không thể khống chế chính mình. 

Hắn dùng lực đưa người về phía trước, tiến vào nơi sâu nhất của cô, vội càng lấp đầy nơi mềm mại đó, hai tròng mắt hắn đỏ hơn, cô gái dưới thân hắn thật xinh đẹp, hai chân của cô dùng sức quấn chặt lấy hông hắn, bộ ngực cao ngất không ngừng cọ sát vào ngực hắn. 

Hắn không ngừng thở dốc, chỉ còn lại dục vọng đam mê giữa nam và nữ, bên trong không ngừng truyền ra tiếng thở gấp gáp của người đàn ông và sự rên rỉ không ngừng của người phụ nữ, từng đợt từng đợt mãi không ngừng. 

Chiếc điện thoại trong túi xách hiệu Chanel đặt trên bàn không ngừng kêu lên nhưng không có ai tiếp. 

Trên mặt đất, quần áo vương vãi khắp nơi còn trên giường là một đôi nam nữ đang yêu nhau mãnh liệt. 

Xa xa, ánh đèn đường kéo dài trong đêm, vài chiếc ô tô lướt nhanh trong gió... 

Đã khuya... 

Tô Lạc co người ngồi trên ghế sa lon, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim ngắn đã chỉ tới số một, hắn vẫn chưa về, cô đứng lên, nhìn thấy bàn đồ ăn đã nguội lạnh, còn một chiếc bánh ngọt chưa đụng tới, ánh mắt chua xót, đi tới cạnh chiếc điện thoại bàn, cầm lên, nhưng cầm nửa ngày, cũng không biết mình phải bấm con số nào. 

Cô đặt điện thoại trong tay xuống, đi tới chiếc ghế sa lon, cô không biết số điện thoại cá nhân của hắn, cho nên bây giờ cô không biết hắn đang ở đâu? 

Hắn có việc hay đã xảy ra chuyện gì? 

Trái tim cô có chút khó chịu, cả người cảm giác như có thứ gì đó chặn trong cổ họng, thật khó chịu, lo lắng, căng thẳng, cả sự sợ hãi, cô chỉ biết co người lại, cứ ngồi như vậy trong đêm. 

Cô nhìn chiếc bánh ngọt trên bàn, sinh nhật cô, cũng đã qua rồi, nhớ tới lời hắn nói sẽ tổ chức sinh nhật với cô, chỉ biết nở nụ cười buồn, không có vấn đề gì, cô biết hắn có rất nhiều việc cần làm, sinh nhật mỗi năm đều có, sang năm, sang năm nhất định hắn sẽ ở cùng cô. 

Cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời đã tối đen, không biết từ khi nào, nước mắt đã rơi xuống. Cô đưa tay lau nước mắt, ngồi dậy, cầm chiếc dao gọt trái cây, cắt một miếng bánh ngọt, đặt ở đối diện, lại cắt thêm một miếng đặt trước mặt mình. 

Ngọn nến trên bánh sinh nhật đã không còn, mà sinh nhật cô vốn đâu có những thứ đó. Câu nói sinh nhật vui vẻ, ai đã từng nói, cô cũng quên rồi. 

Cô ăn một miếng bánh ngọt, thật ngọt cũng thật chua xót. Cô nhìn chiếc ghế đối diện, ánh mắt híp lại hình trăng khuyết, có chút mông lung. 

Dường như cô đang nhìn thấy người đàn ông đó, hắn xoa tóc cô, mắng cô ngốc, cả người lạnh lùng gọi cô một tiếng vợ, nụ cười như có như không, con người lúc nào cũng thờ ơ, lạnh lùng, ít ai biết đến sự dịu dàng đằng sau sự lạnh lẽo đó. 

"Chồng..." Khóe môi cô khẽ cong lên, nếm được hương vị nước mắt của chính mình. 

Thì ra, vô tình cô đã yêu sâu đậm như thế, chờ mong như thế, còn lớn hơn cả tình yêu của cô với Vũ Nhiên, điều này có nghĩa, cô đã yêu hắn, đã sớm vượt qua những gì dành cho Vũ Nhiên. 

Cô nhìn đồng hồ trên tường, thời gian cứ thế trôi đi, còn cô vẫn cứ đợi, cứ chờ. 

Cô chờ suốt một đêm, chờ đợi bóng dáng hắn, cô tin tưởng hắn nên cô nhất định sẽ chờ hắn. 

Mí mắt cô nặng trĩu, vệt thâm quầng hiện rõ dưới mắt, hai tay nắm chặt đặt trên bàn, cố gắng kiên trì, cố gắng níu giữ lại sự ấm áp. 

Sáng sớm, từng cơn gió thổi qua, thỉnh thoảng sẽ tìm được khe cửa lọt vào lướt nhẹ qua phòng, Tô Lạc khó chịu khẽ co người lại, mơ hồ nghe được tiếng cửa mở, cô muốn mở to mắt, cô thực sự rất mệt, mệt tới nỗi không thể mở mắt ra được nữa. 

Cả người co lại, cô biết người đàn ông cô chờ đợi cả đêm đang nhìn cô, ánh mắt u ám sâu thẳm, hắn đi tới, đứng trước mặt Tô Lạc, từ trên cao nhìn xuống gương mặt tái nhợt của cô, đôi mắt nhắm chặt, hàng lông mi khẽ rung, càng lộ rõ sự mệt mỏi, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

 Hắn nhìn qua thức ăn trên bàn vẫn chưa hề động đũa, cả hai phần bánh ngọt được cắt ra, môi mím lại. Hắn cúi người xuống, đưa tay ôm cô vào lòng. 

"Chồng..." Tô Lạc không có ý thức ở trong ngực hắn khẽ gọi, bước chân hắn chậm lại, trong mắt sự phức tạp ngày càng nhiều. 

Hắn ôm cô đi lên tầng, mở cửa, đặt cô trên giường, mới đêm hôm trước, hai người còn thể hiện điều tuyệt vời nhất giữa tình cảm của họ, nhưng từ hôm nay, tất cả đã thay đổi.

Chương 65

"Chồng..." Một tiếng gọi, gương mặt nhỏ nhắn tái đi vì lạnh cọ nhẹ vào tay hắn, Duệ Húc vội vàng thu tay lại, dường như đang trốn tránh điều gì, hắn đi nhanh về phía phòng tắm, tiếng nước ào ào truyền tới. 

Khói nước mông lung, hắn mở mắt ra, ánh mắt màu trà đầy vẻ tuyệt tình. Hắn nhìn thân thể mình, cảm nhận được trên lưng có rất nhiều vệt đỏ, là vết cào của Trữ San. 

Tiếng nước truyền tới đánh thức Tô Lạc đang ngủ, cô xoay người, quay mặt về phía cửa phòng đang đóng, gương mặt cười nhợt đầy vẻ cô đơn mệt mỏi, cô... Rốt cuộc cũng đợi được hắn. 

Duệ Húc choàng áo tắm màu trắng đi ra, bước đi trầm ổn, sắc mặt lạnh lẽo, có lẽ hắn luôn luôn như vậy, rất ít khi nhìn thấy sự thoải mái của hắn. 

Hắn lấy hộp thuốc từ trong ngăn kéo đứng ra ban công, hút thuốc, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, suy tư. 

Một đôi tay nhỏ vòng qua hông hắn, sau đó ôm chặt lấy hắn, có chút căng thẳng, sợ hãi, hắn có thể cảm nhận rõ qua thân thể đang run lên phía sau. 

"Em không hỏi anh đi đâu làm gì sao?" Hắn không quay đầu lại, vẫn nhìn ra khung cảnh bên ngoài, gương mặt lộ ra chút hối hận nhưng rất nhạt nhòa. 

Tô Lạc dán mặt mình lên lưng hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không, cái gì em cũng không hỏi," nhưng hắn không biết, để làm được như vậy cô đã khó khăn như thế nào, lại cố gắng lấy tinh thần như thế nào. Cô muốn đi từng bước, muốn một lần nữa cùng người mình yêu, yêu say đắm, dùng tất cả để yêu. 

Cô thực sự đã yêu hắn. 

"Chồng... Anh đói không? Anh có muốn ăn gì không, em đi làm cho anh?" Giọng nói dịu dàng vì một đêm chưa ngủ lại có chút yếu ớt khàn khàn. 

Đột nhiên hắn quay người lại, giật ra hai tay cô đang ôm hắn, ánh mắt lạnh lùng, tay Tô Lạc bị hắn nắm thực sự rất đau nhưng hắn chưa bao giờ biết. 

Cô vẫn cười, cười thật dịu dàng, thật dè dặt. 

Trái tim Duệ Húc cảm thấy phiền muộn, cả người cúi xuống, dùng sức hôn đôi môi tái nhợt của cô, hắn dùng sức hôn, dùng lực cắn, có phải hắn đang tự trừng phạt chính mình, hoặc dành cho ai đó, Tô Lạc ngẩn người, cuối cùng đưa hai tay vòng qua cổ hắn. Dùng sự dịu dàng của cô chào đón sự thô bạo của hắn. 

Cô không biết hắn bị làm sao, cô chỉ biết, chỉ cần hắn muốn, cô sẽ không từ chối, cô cũng không hiểu sao mình lại ngu ngốc tới vậy, cô chỉ biết, cô thực sự yêu hắn quá nhiều. 

Hắn là chồng cô... 

"Sau này không được ngốc như vậy," Duệ Húc buông lỏng cô, ngón tay đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô, xoa nhẹ. 

Tô Lạc khẽ gật đầu, dán mặt lên lồng ngực hắn. Ngón tay Duệ Húc đặt trên tóc cô, trên người cô có mùi sữa tắm dịu nhẹ, hắn nhớ tới đêm qua hắn đã phóng túng như thế nào, nhớ tới hương nước hoa nồng đậm của một cô gái khác. 

Lúc này, hắn phát hiện, hắn không muốn đẩy thân thể nhỏ nhắn này ra, tay hắn đặt trên lưng Tô Lạc, ôm cô chặt hơn, cô là người con gái duy nhất chờ hắn, cũng là cô gái ngốc nhất, chỉ bởi vì một câu nói kia của hắn sao? 

Hắn nheo mắt lại, mùi hương thuốc lá còn bám trên đầu ngón tay, trong không khí nhạt dần nhạt dần rồi biến mất. 

Một đêm hắn không về, hắn không nói nguyên nhân, cô cũng không hỏi, bọn họ vẫn như trước, nhưng Tô Lạc luôn cảm thấy có gì đó khác lạ, ví dụ như, hắn nói chuyện với cô ít hơn trước, dường như càng ngày càng xa cách cô. 

Cô nghĩ lại, nở nụ cười ngượng, không phải vì hắn nói ít đi mà là cô đã nói nhiều hơn. 

Duệ Húc làm việc trong văn phòng, Tô Lạc nhàm chán ngồi vẽ lên giấy. Cô chăm chú vẽ, ngẫu nhiên nghĩ tới gì đó, khóe môi cong lên nở nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc. 

"Cô đang suy nghĩ gì vậy, không phải là Húc chứ?" Một tiếng nói xen tiếng cười truyền tới, Tô Lạc ngẩng đầu, thấy được Vệ Thần không biết đã đứng trước mặt cô từ khi nào, người này là mèo sao? Làm sao mà đi ra đi vào cũng không có gây chút tiếng động. 

"Không," Tô Lạc tuy lắc đầu nhưng ánh mắt của cô đã bán đứng cô rồi, quả nhiên là một cô gái đơn giản, đi theo Húc thật là thiệt thòi cho cô, bản thân cũng không biết đã bị Húc lựa chọn, ăn đến ngay cả bã cũng không còn. 

"Đúng rồi, đây là tranh cô vẽ sao?" Vệ Thần không trêu cô gái đang đỏ mặt này nữa, có một câu vợ của bạn không thể chọc, bây giờ hắn đang cô đơn, làm thế sẽ giống như một kẻ vô lại, tuy rằng hắn không cho là như thế, nhưng người khác nhìn thấy có nghĩ được như hắn, cho nên, lời nào cũng có thể nói a, xem đi, cô thư kí của Húc không ngừng nhìn vào đây, có lẽ đang chuẩn bị tìm chuyện để tám. 

Vệ Thần nhíu mày, bọn họ có thể làm cái gì chứ, thật là phiền phức, nếu như muốn làm chuyện gì, còn mở cửa lớn để người khác nhìn như vậy sao? Trong lòng họ không có quỷ mà trong lòng mấy bà tám đã có một con quỷ rất to rồi. 

Hắn cúi đầu, cầm bức tranh Tô Lạc đang vẻ dở lên xem, đó là một hình vẽ kì quái, có màu sắc, lại không có hình dạng gì, nhưng màu sắc phối rất độc đáo, sử dụng những màu sắc đậm để tạo ra sự khác biệt, điểm này có chút giống Húc, màu sắc này thật đẹp, khiến người khác kinh ngạc, đẹp mà không hề thô tục, cái này quả đúng là một sản phẩm dở dang tuyệt vời. 

"Tử Lạc, cô có muốn tham gia cuộc thi thiết kế của công ty không, có lẽ cô sẽ thắng," Vệ Thần đưa tay xoa xoa cằm, khóe môi khẽ nhếch lên, có lẽ Húc đã nhặt được một bảo vật rồi, có khi Tô Lạc chính là một thiên tài. Dù sao cũng nên trải nghiệm một chút, cô cũng sẽ không thiệt hại gì. 

"Anh nói tới cuộc thi thiết kế trang sức kia sao?" Tô Lạc cầm lại bức tranh, giọng nói có chút không chắc chắn, cuộc thi thiết kế của tập đoàn Húc Nhật gần đây chỉ có một, Vệ Thần không phải đang nói đùa chứ, làm sao cô có thể tham gia được, cô chỉ là một người tốt nghiệp đại học bình thường, học vấn cũng bình thường, không có gì đặc biệt, còn mấy bức tranh này đều vẽ theo sở thích, đều rất bình thường. 

"Đúng vậy, trừ cái kia ra, cô còn cho là cái nào nữa, được rồi, tôi sẽ đăng kí giúp cô, đến lúc đó sẽ cho Húc bất ngờ được không , cho dù là không thành công, nhưng ít nhất thì cô đã tham gia," Vệ Thần đứng lên, vỗ tay một cái, bắt đầu làm chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top