Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q3. Chương 46 ~ Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46

Cô chưa kịp phản ứng thì cả người đã ngồi vào trong xe của Thiếu Triết, hắn ném chiếc điện thoại di động sang một bên, sau đó lái xe đi. "Tôi đã bảo dì Hồ rồi, lái xe sẽ đưa dì về nhà." Hắn nhàn nhạt nói. 

"Thiếu gia, đã làm phiền anh rồi." Tô Lạc khẽ thở dài, xem ra cô đành làm phiền hắn vậy. 

"Im miệng." Bạch Thiếu Triết trừng mắt nhìn Tô Lạc, sau đó mở miệng, khóe miệng hắn cong cong khó chịu, cô cứ một câu thiếu, hai câu thiếu gia, hắn không có tên chắc, cô đối với một tên ăn mày còn có thể lại gần bắt chuyện, sao bây giờ hắn chỉ là thay đổi thân phận, cô ngay cả cười cũng khó thế sao, hắn rất thích nụ cười trong sáng của cô. Trong mắt hắn, khi đó cô giống như một thiên sứ vậy, còn bây giờ thiên sứ đã biến thành người giúp việc, hắn hận không thể trực tiếp bóp chết cô. 

Tô Lạc đưa mắt nhìn Thiếu Triết với vẻ mặt vô tội, trong mắt có chút khó hiểu, sao cô lại đắc tội với hắn rồi, tốt lắm, bảo cô im thì cô im, cô có thể không nói gì cả mà, nhưng sao hắn lại khó chịu vậy chứ? Dường như hắn rất tức giận, chỉ là cô chỉ cần nhớ tới má lúm đồng tiền trên má hắn là lại muốn bật cười.

Trong phòng khách nhà họ Bạch, dì Hồ mở một đống đồ họ vừa mua, bình sữa cho trẻ con, quần áo, khăn... "Nếu có thể biết đứa bé trong bụng là nam hay nữ thì thật là tốt, có thể lựa chọn quần áo phù hợp rồi." Dì Hồ có chút đáng tiếc nói, nơi này đã từ lâu rồi không có đứa trẻ con nào xuất hiện cả, còn thiếu gia nhà họ thì lại không chịu kết hôn. 

"Cái này là đủ dùng rồi." Tô Lạc cầm bình sữa trong tay, nở nụ cười dịu dàng, cô đã rất vui vẻ rồi, cô không tham lam, đứa bé của cô cũng vậy, hiện tại cô đã rất hạnh phúc rồi, bởi vì cô có đứa bé. 

Bạch Thiếu Triết đi ra, hắn đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà rất thoải mái, lộ vẻ phóng khoáng, hắn khẽ mím môi, đi nhanh tới. 

"Đi theo tôi." Hắn kéo tay Tô Lạc, cô chớp mắt, cô lại làm sai chuyện gì sao, lần này dì Hồ cũng không hiểu sao, không biết chuyện gì đã xảy ra, khi bà kịp phản ứng lại thì phòng khách cũng chỉ còn mỗi mình bà. 

Thanh niên bây giờ thật khó hiểu quá đi. 

Bà bắt đầu dọn dẹp mấy thứ này, gương mặt già dặn lộ ra sự dịu dàng. 

Lúc này, trong một phòng Vip của một bệnh viện, Tô Lạc bất an ngồi ở đó, sắc mặt có chút tái nhợt, bệnh viện, cô không hiểu sao hắn đưa cô tới đây, "Tới đây làm gì?" Ánh mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của hắn. 

Bạch Thiếu Triết lại gần cô, đưa tay búng nhẹ lên trán cô, "Thu lại mấy cái suy nghĩ lung tung của cô đi, tới bây giờ cô vẫn chưa kiểm tra thai sản đúng không?" 

"Kiểm tra thai sản, hình như không có?" Tô Lạc thành thực trả lời. 

"Như vậy không được đâu," Một người đàn ông có mái tóc vàng óng đi tới, nói xong một câu thật khó mà nghe ra là tiếng trung, nhưng Tô Lạc cũng coi như miễn cưỡng nghe hiểu. 

"Nhất định phải làm kiểm tra thai sản, như vậy chúng ta mới biết được đứa bé phát triển thế nào, biết nó có khỏe không?" Người này giúp Tô Lạc ngồi xuống, nở nụ cười ôn hòa, khiến sự đề phòng của cô dần biến mất. 

"Được rồi, bây giờ hãy thả lỏng, a, nhìn thấy rồi." Hắn nhìn sang màn hình bên cạnh, ánh mắt màu lam lộ rõ ý cười, "Đứa bé rất khỏe mạnh, là con trai a." 

Bạch Thiếu Triết bước lên phía trước, nhíu mày nhìn nhìn màn hình, "Sao giống cái bánh bao vậy?" 

Người đàn ông tóc vàng bật cười, "Triết, trí tưởng tượng của cậu tốt thật, lần đầu tiên tôi nghe có người nói con mình giống bánh bao đấy." 

Bạch Thiếu Triết nhíu mày, không phủ nhận, cũng không thừa nhận... Tô Lạc thất thần nhìn một thân thể nhỏ bé cọ tới cọ lui, cô đặt tay lên bụng, kia là đứa bé của cô sao? Nó thật nhỏ, đột nhiên cô có cảm giác muốn khóc, thật sự rất cảm động, cảm giác này cô chưa bao giờ được trải qua. 

"Tại sao lại khóc?" Một bàn tay đưa lên lau nước mắt cho cô, chẳng có chút nhẹ nhàng gì cả, bàn tay thô ráp khiến da mặt cô hơi đau. 

"Cô ấy khóc vì hạnh phúc quá, cái này cũng không biết, đúng là một tảng đá." Bác sĩ tóc vàng khẽ nhếch môi, đối với sự chậm chạm của bạn mình không biết nói gì hơn. 

Bạch Thiếu Triết trừng mắt lườm hắn, hắn khẽ nhún vai tỏ vẻ bất lực, "Được rồi, tôi biết rồi, tôi đi ra ngoài, đi ra ngoài là được chứ gì, nhưng mà người đẹp, nhớ mỗi tháng phải tới khám một lần, tốt nhất không cần đưa theo người kia tới, nói con mình giống bánh bao, đúng là chỉ có mình hắn thôi." 

Bác sĩ tóc vàng nói thật dài dòng, khiến Thiếu Triết hận không thể đá đít hắn ra ngoài. 

"Cảm ơn anh, thiếu gia..." Tô Tử Lạc ngồi dậy, ngoại trừ những lời này, cô cũng không biết mình phải nói gì nữa. Tâm tình Thiếu Triết vừa có chút tốt lên, nháy mắt lại bị chìm xuống, " Tôi đã nói rồi, không được gọi tôi là thiếu gia." 

Tô Lạc chớp chớp mắt, "Không gọi anh là thiếu gia, vậy tôi gọi anh là gì?" 

"Đồ đần, gọi tên tôi, tên tôi đó." Thiếu Triết nhéo nhéo cái má cô, nhìn vẻ mặt oan ức của cô, tâm tình lại tốt lên rất nhiều. 

Họ không hề phát hiện, bất tri bất giác, quan hệ của họ cứ lặng lẽ sát lại. 

Tô Lạc bưng một bát canh lên, đưa tới trước mặt ngửi ngửi một chút, chính là hương vị này, cô đi ra bên ngoài, sau đó gõ cửa, nhà dì Hồ có chút việc nên đã quay về Trung Quốc, việc chăm sóc Thiếu Triết liền rơi hết lên người phụ nữ có thai là cô, nhưng nơi này lại có thể một cô gái nữa, là người giúp việc Bạch Thiếu Triết mời đến, cho nên cô ngoài trừ làm bữa sáng cũng rất nhàn rỗi. 

Tiếng gõ cửa truyền tới. Rất nhanh cửa liền mở ra. 

Tô Lạc cảm thấy tay mình nhẹ bẫng đi, chiếc bát đã nằm trên tay Thiếu Triết. Hắn bưng lên uống một ngụm, uhm, hương vị không tệ. 

"Cô đã uống chưa?" Hắn đặt chiếc bát xuống, bước lại gần Tô Lạc. 

"Uống rồi." Tô Lạc khẽ gật đầu, ánh mắt cười thành hình trăng khuyết thật đẹp. 

"Vậy mới đúng, không nên quên bánh bao nhỏ bây giờ vẫn ở trong bụng cô." Hắn cố ý nhìn thoáng qua bụng cô, rất lớn, hắn cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, đồ đạc trong nhà gần như đã được bày biện lại, chỉ sợ cô sơ suất va phải. 

Tô Lạc khẽ cười, hình như cục cưng của cô chưa ra đời đã bị vị thiếu gia đặt cho cái tên này rồi. Bánh bao nhỏ, cái tên này cũng không tệ lắm. 

Thời gian Thiếu Triết ăn canh, Tô Lạc thay hắn dọn dẹp lại phòng sách, phòng sách của hắn không có mấy ai được động vào, mà cô lại là một trong số ít đó, cho nên mấy cái việc dọn dẹp phòng sách nhẹ nhàng này cũng thành công việc của cô. 

Cô cầm một bức vẽ lên, cứ nhìn vào đó thật lâu.

Chương 47

"Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?" Thiếu Triết đặt bát xuống, đứng ở phía sau cô, cũng nhìn thấy bức tranh trong tay cô, "Đây là một bản thiết kế trong công ty tôi, là bức tốt nhất nhưng tôi vẫn có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó, cho nên, nó vẫn chưa được coi là hoàn mĩ." Hắn thích theo đuổi sự hoàn mĩ, tác phẩm này tốt thì có tốt chỉ là không hoàn mĩ như ý hắn.

"Thiếu một ít cái đó đi?" Tô Lạc lầm bẩm nói, Thiếu Triết cầm chiếc bút lên đưa cho cô, "Cô thích thêm gì thì cứ thêm," hắn không để ý, cô cảm thấy thích là được rồi, "Chỗ này của tôi có bản sao lưu rồi, nếu cô không có việc gì, có thể vẽ tranh, coi như là dưỡng thai đi."

Hắn đem những bản thiết kế này đưa cho Tô Lạc để giải trí.

"Anh không sợ nó sẽ bị hỏng sao?" Tô Lạc nắm chặt chiếc bút trong tay nhìn hắn, hắn yên tâm thế sao?

"Nơi này tôi vẫn còn," hắn ngồi vào bàn làm việc, mở ra một đống tranh vẽ, một tác phẩm không hoàn mĩ, nói thật, không biết có dùng được hay không, hắn còn đang phân vân, nếu bị cô phá hỏng cũng tốt, như thế coi như đạt được mục đích hắn muốn.

Tô Lạc cầm bút ngồi trên ghế sa lon, cô cúi người xuống, cẩn thận vẽ từng nét lên tờ giấy, một lúc sau, cô ngẩng đầu lên rồi đứng lên.

Trước mặt hắn là cái cốc không, cô đi qua, đưa tay cầm lấy, đi rót cho hắn một cốc nước khác.

Khi cửa phòng đóng lại, Bạch Thiếu Triết ngẩng đầu lên, không biết hắn đang nghĩ gì mà nhìn chằm chằm vào cửa, ánh mắt lộ rõ sự phức tạp.

Hắn đứng lên, bước tới cạnh cửa sổ, bên ngoài những cơn gió đầu xuân đã về, có lẽ ở Trung Quốc cũng thế.

Hắn xoay người, đi tới cạnh sa lon, cầm lấy bức tranh Tô Lạc vừa vẽ thêm vào, ánh mắt hắn đột nhiên mở lớn, không thể tin nhìn bức tranh trên tay, trên đóa hoa màu xanh nhạt xuất hiện một viên kim cương trong suốt như nước, cảm giác ngọt ngào hơn rất nhiều, khiến một bức tranh khô khan lại tràn đầy sự ấm áp, hoàn mĩ, chỉ có thể dùng từ hoàn mĩ để hình dung, chỉ với một chiếc bút lại có thể biến một bức tranh bình thường thành một bức tranh tuyệt vời như vậy.

Tô Lạc đi vào, nhìn thấy Thiếu Triết đang đứng cạnh sa lon nhìn cô, cô chớp mắt, khó hiểu nhìn hắn, sau đó một đống tranh đặt xuống, "Cái này đều sửa đi."

Hắn nói xong, mặt không đổi đi về phía bàn làm việc, hắn muốn thử lại lần nữa, một bức có thể may mắn, hai bức cũng có thể nhưng nếu bức nào cũng như thế, có lẽ hắn đã nhặt được bảo vật rồi, nói không chừng cô chính là một thiên tài.

Tô Lạc cầm lên từng bức rồi đưa bút vẽ, cái này là sở thích của cô, khi cô sửa xong liền đưa tất cả tới trước mặt Thiếu Triết, ánh mắt hắn hiện lên đầy vẻ kì dị.

Hắn đã đoán đúng rồi.

"Ký tên vào đây..."

Trong phòng khách, Thiếu Triết đặt một tờ giấy trước mặt cô, tờ giấy không viết bằng tiếng Trung cũng chẳng phải tiếng Anh.

"Đây là cái gì?"Tô Lạc cầm tờ giấy lên, thật sự không biết trên đó viết gì.

"Bán mình, vào Bạch gia đều phải kí tên, như thế nào, cô không kí sao?" Thiếu Triết khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hung dữ.

Tô Lạc nhìn một lúc, sau đó lấy bút kí tên mình lên.

"Cô cứ tin tưởng người khác như vậy, cô không sợ tôi đem cô đi bán sao?" Bạch Thiếu Triết cẩn thận lấy lại tờ giấy, hắn nhìn tờ giấy, sắc mặt tuy nghiêm trang nhưng trong mắt không giấu được ý cười.

"Sẽ không, tôi tin tưởng anh," Tô Lạc lắc đầu, nếu trên đời này còn có ai có thể tin tưởng, như vậy chỉ có hắn.

Thiếu Triết khẽ nhíu mày, cô tin tưởng hắn, hắn nở nụ cười, lộ ra hái má lúm đồng tiền lõm sâu, đôi mắt sáng lấp lánh.

"Ưm..." Đột nhiên Tô lạc đưa tay ôm bụng, hàng lông mày nhíu chặt lại.

"Làm sao vậy?" Thiếu Triết vội vàng đi tới ngồi xuống cạnh cô, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng.

"Không có việc gì, chính là đứa bé vừa đạp tôi." Mặc dù có chút không thoải mái, nhưng Tô Lạc vẫn cười rất vui vẻ, cái này chứng minh đứa bé rất tốt, rất khỏe mạnh.

"Bánh bao nhỏ đạp." Thiếu Triết vội vàng đưa tay đặt lên bụng Tô Lạc, bàn tay hắn rất ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn làm sắc mặt Tô Lạc ửng đỏ, rất nhanh từ bụng lại truyền tới cảm giác rất rõ ràng, tên nhóc kia không biết dùng tay hay dùng chân để huých vào bụng cô nữa?

"Thằng nhóc này, nhỏ như vậy mà đã biết bắt nạt mẹ, đợi nhóc đi ra, ta sẽ đánh vào cái mông nhỏ của nhóc." Hắn đưa tay nhẹ nhàng vỗ về bụng Tô Lạc, không biết do giọng nói có chút uy hiếp hay do độ ấm trên tay hắn nên nhóc con đã yên lặng đi rất nhiều.

Tô Lạc khẽ nhắm mắt lại, cảm giác ấm áp nói không thành lời...

Khi Bạch Thiếu Triết ngẩng đầu lên, phát hiện Tô Lạc đã ngủ, lông mi cô thật dài, ôn nhu và thanh tú, môi cô cong cong như đang cười, cô không phải một mĩ nữ, nhưng ở chung càng lâu lại càng phát hiện ra cô là một người phụ nữ rất hấp dẫn.

Bàn tay hắn khẽ nắm lại, hắn đưa ngón tay chạm nhẹ vào lông mi cô, muốn xem có phải đó là giả không, chỉ là sự hoài nghi của hắn hình như là dư thừa rồi.

Tô Lạc có chút không thoải mái, cả người khẽ động lùi vào trong ngực hắn, cô giống như một con mèo nhỏ dựa vào ngực hắn, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt vạt áo hắn khiến hắn không dám động đậy.

Tim của hắn giống như ngừng đập rồi lại đập một cái thật mạnh, giống như bị cái gì đụng trúng.

"Xong rồi..." Hắn nhắm mắt lại, khi mở ra thì đôi mắt tràn đầy ý cười, có vẻ dấu hiệu này quá rõ, hắn lấy tờ giấy trong túi ra, chữ viết này Tô Lạc không hiểu nhưng hắn hiểu, đây là tiếng Pháp, mặt trên viết rõ ba chữ giấy bán thân.

Khi Tô Lạc tỉnh lại, thấy mình đã nằm trên giường, chân cô khó chịu khẽ cử động, thân thể của cô không tốt, chân đã bắt đầu phù lên. Cô ngồi dậy, nhìn nhìn cửa sổ, trời đã tối.

Cô đi xuống giường, khoác áo vào, đã trễ thế này, cô còn chưa đi nấu cơm.

Cô mở cửa, mọi thứ im lặng một cách lạ thường, nhưng dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Hình như là có tiếng con gái khóc truyền tới, cô đóng cửa lại, đi ra ngoài.

Chương 48

Trong phòng khách, một cô gái ngồi trên ghế, cũng là người phương Đông, nhưng ngũ quan lại có chút pha trộn, tóc của cô không phải màu đen nhánh, mà còn lẫn màu đỏ nhạt, ánh mắt phượng xinh đẹp, đường kẻ mắt rõ nét, đôi môi đỏ căng mọng không trang điểm nhiều, nhưng lại lộ rõ vẻ đẹp ngọt ngào, rất xinh đẹp. 

"Addison, em biết em sai rồi, tha thứ cho em được không, là hắn dụ dỗ em, người em yêu nhất chỉ có mình anh," nước mắt cô gái không ngừng chảy xuống như mưa, người đàn ông đứng bên cạnh chỉ lạnh lùng nhìn cô, hắn khẽ mím môi, lộ rõ mười phần xem thường. 

"Addison..." Cô gái đứng lên, chạy tới bên người hắn, đưa tay ôm chặt lấy eo hắn, chôn mặt vào lồng ngực hắn, bả vai không ngừng run lên. 

Bước chân Tô Lạc định bước xuống, từ từ thu lại.

Ánh mắt hắn lạnh như băng, từ từ giật hai tay của của cô gái ra khỏi vòng eo mình, bước lùi về sau một chút, "Fiona, đây là lựa chọn của cô, Bạch Thiếu Triết tôi không phải đồ vật, muốn thì tới, không muốn thì đẩy đi." Hắn phủi phủi quần áo mình, dường như vừa rồi có thứ gì đó rất bẩn chạm vào người hắn. 

"Addison, em yêu anh nhất, anh tha thứ cho em được không, chúng ta quay về như trước kia không được sao? Anh đã quên chúng ta đã sắp kết hôn?" Fiona vội vàng kéo tay áo hắn, không thể tin được, hắn lại có thể đối xử lạnh lùng với cô như vậy, chẳng phải trước kia cô có phạm phải sai lầm gì, hắn cũng đều tha thứ cho cô sao? 

Không phải hắn rất yêu cô sao? Bây giờ cô đã trở về đây, hắn phải thấy vui vẻ mơi đúng chứ. 

Thiếu Triết hất tay cô ra, vẻ mặt đã không còn chút tình cảm, kết hôn, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, có chút châm chọc, cô còn biết bọn họ sắp kết hôn cơ đấy, có phải cô thực sự nghĩ nếu Thiếu Triết thiếu cô thì sẽ sống không nổi, quả thật, tự ái hắn rất lớn, hắn cũng đã từng nghĩ hắn sẽ không sống nổi, bởi vì hắn không thể tiếp tục chịu đựng vị hôn thê của mình tạo phản sau lưng, hơn nữa còn bị hắn bắt gian tại giường như vậy gọi là yêu sao? Trước kia hắn sẽ nghĩ như thế còn bây giờ không hề. 

"Fiona, tốt nhất là cô quay về với người đàn ông kia đi," Thiếu Triết đút tay vào túi quần, lạnh lùng đứng đó, "Những chuyện đã xảy ra, cô có thể coi như không có việc gì, nhưng xin lỗi, tôi không làm được." Môi hắn khẽ động, sắc mặt Fiona càng tái nhợt. 

Cô nóng nảy, cô luống cuống, cô sợ, thức sự cô đã cho rằng hắn sẽ tha thứ cho cô, vẫn kết hôn với cô, dù sao của cái của Bạch gia khiến cô rất hài lòng, còn có con người này, có rất nhiều phụ nữ ở cạnh hắn, liếc mắt đưa tình với hắn, muốn đến gần hắn, cô không phải không yêu chỉ là chịu không nổi cám dỗ.

Chỉ là sai lầm lần này, hắn thật sự chối bỏ cô sao? 

Cô không muốn cũng không tin... 

"Addison... Cho em thêm một cơ hội được không, em cam đoan sau này chỉ có một người đàn ông là anh thôi được không?" Cô tận lực cầu xin, nhưng vẻ mặt của hắn đã nói lên tất cả, hắn không thích nói dối, cũng không phải cố ý tỏ ra khó coi cho cô nhìn, lại càng không thừa dịp để trừng phạt cô, căn bản hắn đối với cô đã không còn chút tình cảm nào. 

"Fiona, hôn ước của chúng ta đã bị hủy rồi." Hắn đứng thẳng lên, đi về phía phòng sách, tất cả đều giống một trò hề, lúc đó hắn sao lại đi thích một người phụ nữ như vậy, thậm chí nghĩ vì cô ta mà để bản thân chết khát, nếu như không có chai sữa kia. 

Nghĩ đến đây, tâm trạng buồn bực của hắn lại giống như tầng mây u ám bị kéo ra, lộ ra bầu trời trong xanh. 

"Em không tin, anh vẫn yêu em, Addison..." Fiona giống như phát điên, cô không tin là hắn không yêu cô, chuyện này không thể xảy ra, cô chính là phu nhân Bạch. 

"Đủ rồi, Fiona, mời cô rời khỏi nhà tôi ngay lập tức, người đàn ông của cô đang chờ cô đấy, cô muốn có bao nhiêu đàn ông đều được, sau này không cần phải lén lút nữa," Hắn chỉ muốn tránh xa khỏi cô, cứ nghĩ tới thân thể này không biết đã có bao nhiêu đàn ông sờ qua, hắn cảm thấy ghê tởm. 

Lần đầu tiên của họ, hắn còn tưởng cô là xử nữ, ai biết được cái tấm màng mỏng kia có phải là giả hay không? 

"Addison..." Fiona đột nhiên chạy lên trước, đang định giải thích, lại thấy được Tô Lạc trốn ở một bên, ánh mắt lộ rõ sự hận thù, phụ nữ, nơi này có phụ nữ. 

"Addison. Có phải vì anh đã có người phụ nữ khác, cho nên anh mới không cần của em nữa, đúng rồi, nhất định là vậy." Cô vội vàng bổ nhào về phía Tô Lạc. 

Tô Lạc theo bản năng bảo vệ bụng mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phải phản ứng như thế nào.

Đột nhiên cả người cô được bao quanh bởi sự ấm áp, cô ngẩng đầu lên thấy hàng lông mày Thiếu Triệt nhăn chặt lại, "Cô là đồ đần sao? Như vậy còn không biết tránh đi?"

Hai tay hắn ôm chặt Tô Lạc, sau đó xoay người, từ trước tới nay Fiona chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đầy phẫn nộ như bây giờ của hắn, Fiona đưa hai tay lên lồng ngực, quỳ xuống mặt đất. 

Hắn thật đáng sợ, thật đáng sợ. 

"Fiona, tôi cảnh cáo cô, cô rời khỏi nhà tôi ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ để cho tất cả mọi người biết cô là loại phụ nữ như thế nào." Cô ta có thể đánh bất cứ ai, ngoại trừ Tô Lạc. 

Ánh mắt Fiona thoáng hiện nét hận thù, vội vàng đứng lên, cô nhìn qua Thiếu Triết ôm Tô Lạc, ý hận lại càng nhiều khiến cả người Tô Lạc khẽ run lên, sự hận thù của phụ nữ quả thực rất đáng sợ. 

"Cút..." Giọng nói lạnh như băng truyền tới, nhìn thấy ánh mắt hận thù của Fiona, thì một chút tình cảm cuối cùng của Thiếu Triết dành cho Fiona đều vỡ vụn, nếu không vì quan hệ lâu năm giữa hai nhà, hắn đã không khách khí với cô ta nữa, cô ta còn muốn ra tay với phụ nữ có thai, nếu Tô Lạc và Bánh Bao Nhỏ xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ bán cô ta sang Châu Phi làm dân tị nạn. 

Cả người Fiona không ngừng run lên, Thiếu Triết muốn nói gì đó lại bị Tô Lạc kéo kéo tay áo, "Đừng hung dữ như vậy với phụ nữ." Tuy rằng cô không hiểu chuyện gì xảy ra, cho dù ai đúng ai sai, hắn là đàn ông, hẳn là có chút phong độ. 

"Cô thực sự nhu nhược mà, đừng có quên, thiếu chút nữa cô ta đã làm hại Bánh Bao Nhỏ của tôi đấy," Thiếu Triết đưa tay cẩn thận đặt lên bụng Tô Lạc, cảm giác bụng cô khẽ động. Tô Lạc cười một tiếng, Bánh Bao Nhỏ của cô từ khi nào thành của hắn vậy. Xem ra, hắn thực sự thích đứa bé này, cũng giống cô thích nó vậy.

 Cảm giác ấm áp trên bụng, khiến người cô ấm hơn, cũng như lòng cô. 

"Cục cưng... Con có cảm thấy không, con có một người chú rất tốt đấy.

Chương 49

"A..." Đột nhiên Fiona hét lên một tiếng, bởi vì cô nhìn thấy bụng của Tô Lạc, ngón tay cô run rẩy chỉ vào Tô Lạc, một lúc sau đều không nói thành lời, sự tức giận bao phủ cả người cô, cô ấy mang thai, là Addison... 

"Đi ra ngoài... Quá ồn ào..." Giọng nói Thiếu Triết trầm xuống, Fiona dùng sức nắm chặt tay lại, oán hận nhìn qua Tô Lạc, rồi mới chạy ra ngoài. Cô lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ra đuổi ra ngoài. Cô gái kia, Fiona sẽ nhớ kĩ, vĩnh viễn nhớ kĩ. 

Sau khi Fiona đi rồi, Tô Lạc thở dài nhẹ nhõm, bị một cô gái tưởng mình là tình địch, thật không mấy dễ chịu... Lúc này cô cũng mới phát hiện, khoảng cách giữa cô và Thiếu Triết quá gần.

Hai tay hắn vòng qua chiếc bụng lớn của cô, một tay đặt lên bụng, cô ngẩng đầu, vừa định bảo hắn buông tay, lại thấy được ánh mắt hắn, thoáng hiện qua nét tình cảm đặc biệt, trái tim cô đập mạnh hơn nhưng lại không phải là cảm giác tốt đẹp mà là... Cảm giác sợ hãi. 

Cái ánh mắt này cô không muốn thừa nhận cũng không muốn thừa nhận... 

Cô quay mặt đi, khóe môi Thiếu Triết hơi cong lên, cuối cùng hắn cũng buông cô ra, ngón tay búng nhẹ lên trán cô, "Đi ngủ một lúc đi, sau đó vẽ giúp tôi, nhà thiết kế của tôi không thể cứ ăn không ngồi rồi thế được." Hắn nhíu mày, Tô Lạc khẽ gật đầu, cô lùi lại một chút, vẻ mặt lộ chút xấu hổ. 

"Không cần đi ngủ, hiện tại tôi có thể vẽ tranh." Chỉ cần có thể giúp được hắn, cô rất thích. Bạch Thiếu Triết trừng mắt nhìn cô, "Tôi nói ngủ thì ngủ, cô muốn để Bánh Bao Nhỏ của tôi mệt sao?" Hắn mở cửa phòng Tô Lạc, đẩy cô đi vào, sau đó phịch một tiếng, cửa đóng lại, nhốt Tô Lạc trong phòng. 

Tô Lạc chỉ có thể bất lực nhìn cánh cửa đóng lại, khẽ thở dài, hắn quên sao, cô vừa mới ngủ dậy mà, cuối cùng cô nằm lên trên giường mình, hai tay đặt lên bụng. 

Hàng lông mi dài khẽ chớp, "Cục cưng, Chúc con ngủ ngon..." Khóe môi cô cong lên, an tâm đi vào giấc ngủ. Nơi này không có thương hại, cũng không có đau xót. 

Không có cả người đàn ông bá đạo kia, thật an toàn... 

Thư phòng, Tô Lạc ngồi ở bàn làm việc, Thiếu Triết ngồi trên ghế sa lon, hắn điều chỉnh cái ghế của mình cao hơn một chút, như vậy khi vẽ cô cũng càng cúi khom người. 

"Được rồi." Tô Lạc đặt chiếc bút trong tay xuống, trên mặt bàn đã có mấy tờ giấy vẽ. 

"Tôi xem xem." Thiếu Triết đứng lên, cầm bức tranh lên nhìn, ánh mắt sáng lấp lánh, hắn rất rất hài lòng, quả nhiên cô đúng là một bảo vật. 

"Cô đúng là một thiên tài, lần này tôi tin tưởng nó sẽ có sức ảnh hưởng cực kì lớn." Tay hắn đặt trên bả vai Tô Lạc, cô nở nụ cười, khóe mắt cong cong, cô rất vui vẻ, có thể giúp được hắn, khoảng cách giữa hai người họ ngày một gần. 

Bạch gia là một công tay liên quan đến thương mại quốc tế, chiếm một vị trí lớn trên thị trường, tới đời Bạch Thiếu Triết, hắn lại tăng thêm mấy hạng mục, không thể không nói, ánh mắt của hắn rất tốt. Mới có vài năm, những hạng mục đó đã kiếm ra không ít tiền, nhất là những mẫu thiết kế trang sức của Bạch gia, trên thế giới đã có chỗ đứng vững vàng, trong tay hắn còn có những nhà thiết kế đẳng cấp, đưa ra những thiết kế đẹp nhất, tốt nhất, đó không phải những trang sức bình thường, đó là những trang sức có giá trị cực lớn. 

Và bộ thiết kế mới tung ra gần đây, càng khiến cho mọi người hoa mắt, đơn đặt hàng ào ào chạy tới. 

Tô Lạc nhìn đồ trang sức trước mặt, ý cười trên mặt càng rõ, cô cầm lên nhìn, đương nhiên không phải vì đồ trang sức này dành cho cô mà là vì đồ trang sức này do chính cô thiết kế, bây giờ đã được làm thành hiện vật, cô còn nghe nói, bộ trang sức này chỉ có số lượng có hạn trên thế giới, cũng sớm bị mua hết rồi, chỉ còn một bộ này, Thiếu Triết giữ lại cho cô, nhưng vẫn còn rất nhiều người vừa ý với bộ trang sức này, nhiều khi còn gọi điện tới cho Thiếu Triết nữa. 

Cô đứng lên, kéo rèm cửa sổ ra, thời gian này trôi qua thật vui vẻ, một mùa nữa lại trôi qua, dường như việc cô chờ đợi sự thay đổi của thời gian cũng đã là quá khứ, cô đặt tay lên bụng, cô mặc một bộ váy rộng thùng thình dành cho bà bầu, bụng của cô đã to lắm rồi, đứa bé đã được tám tháng, giống như một quả bóng lớn nằm trong bụng cô vậy, ánh sáng bên ngoài lọt vào phòng, cơn gió dần dần ấm lên, cũng mang theo một chút khí nóng, cô kéo kéo tấm rèm, chớp mắt, cả căn phòng như lạnh hơn rất nhiều. 

Khi cô xoay người, hàng lông mày nhăn lại, cô đứng tại chỗ, tay đặt trên bụng dùng sức nắm lấy. Đau... Cảm giác đau này chưa từng trôi qua... Bây giờ mới có tám tháng, đứa bé của cô không phải không đợi được chứ. Mồ hôi chảy xuống từ trán, cảm giác đau càng ngày càng rõ, giống như muốn xé nát cô, thật sự rất đau... 

"Dì Hồ..." Cô vô lực kêu lên một tiếng, mới nhớ tới, Dì Hồ đã đi ra ngoài mua đồ... Cô đưa tay bám vào tường, không để mình ngã xuống, cố gắng đi tới, trên sa lon có điện thoại di động của Thiếu Triết cho cô, đi gần tới ghế sa lon, cô đã không trụ được, mọi thứ trước mắt trở lên mờ ảo, cô khó mà có thể chịu đựng được nữa. 

Không được, cô nhất định phải cầm cự, nếu không... Đứa bé và cô rất có thể xảy ra chuyện. 

Tay cô cố gắng đưa về phía trước... Muốn lấy chiếc điện thoại ở trên ghế sa lon... Một tay cô đặt trên bụng, sự đau đớn khiến mặt cô trắng bệch, tái nhợt đáng sợ. 

Tóc cô bị mồ hôi thấm ướt, từng giọt từng giọt rơi trên vai cô, cuối cùng cô đã lấy được di động... Cô dùng sức mở mắt lớn, tìm được số điện thoại, cô ấn nút gọi, phịch, điện thoại rơi trên mặt đất, cả người cô co lại, sự đau đớn này sắp hành chết cô rồi. 

Trong công ty, Thiếu Triết đang ngồi trước một đống tài liệu, một cô gái xinh đẹp đứng trước mặt hắn, cô nhìn nhìn ngón tay của mình, sau đó chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm vào hắn, dường như muốn đục một cái lỗ trên người hắn. 

"Thiếu Triết..." "Thiếu Triết, không phải anh vẫn còn một bộ sao? Cho chị đi, chị thật sự rất thích, chị đưa cho em gấp ba lần tiền có được không? Cô gái giơ ba ngón tay ra, còn nói mấy lời như vậy, cô đã ở đây nửa ngày rồi, nịnh nọt rồi thì gạ gẫm đủ các kiểu, bộ trang sức kia cuối cùng hắn có cho hay không.

Chương 50

"Xin lỗi chị, bộ trang sức đó tôi đã tặng người khác, không phải vấn đề về tiền, còn nữa, cũng không phải chị không biết, tôi là em họ chị, sao có thể lấy tiền chị được chứ? Chị cho tối gấp mười lần, tôi cũng không thể mang tới cho chị." Bạch Thiếu Triết lãnh đạm nói, cô gái có chút ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc mình. 

"Thiếu Triết, vì sao cậu chỉ làm có mười bộ, sao lại không làm nhiều hơn một chút?" Cô gái chu cái miệng ra, có chút yêu cầu đó mà hắn cũng không chịu đáp ứng. Hắn đúng là một người em họ máu lạnh mà. 

"Chị à, vấn đề này chị có thể đi hỏi anh rể tôi, tôi tin tưởng, anh rể sẽ cho chị đáp án đầy đủ, về phần bộ trang sức kia, tôi chỉ có thể nói xin lỗi, đó là thiết kế cảu Claudia, tôi không có quyền mang đi." Thiếu Triết đưa tay tỏ vẻ đáng tiếc, khi cô gái nghe thấy cái tên Claudia, đành phải chấp nhận. 

Bộ trang sức đã nằm trên tay Claudia, ai dám lấy chứ, đó là thiết kế của cô mà. 

"Như vậy, cậu hãy nói với Claudia, nếu cô ấy không thích, có thể cho chị, chị ra giá gấp ba lần." Lại nữa, mấy ngón tay cứ giơ giơ trước mặt cô, Bạch Thiếu Triết cảm thấy mình sắp bị bại dưới tay cô chị họ này. 

Đột nhiên điện thoại hắn vang lên, đây là điện thoại di động của hắn, bình thường ít ai biết số, ít ai gọi tới. 

Hắn lấy di động ra, một dãy số hiện lên, tiếng chuông vang lên một chút rồi tắt ngấm, đây là... Ánh mắt hắn mở lớn, ngay cả áo khoác cũng chưa lấy, hắn đã vội chạy ra ngoài. 

"Thiếu Triết, cậu muốn đi đâu, áo khoác của cậu." Cô gái cầm áo khoác của hắn lên không ngừng gọi tên hắn, nhưng những tiếng gọi bị giam giữ trong phòng, không một chút nào rơi vào tai hắn. 

"Chuyện gì mà vội vã như vậy?" Cô gãi gãi tóc mình, ngồi ở trên ghế sa lon, hết sức nhàm chán, cô lấy ra điện thoại di động. 

Rất nhanh, tiếng nói từ bên kia truyền tới. 

"Chồng, là em, Thiếu Triết không đồng ý để cho em bộ trang sức kia, nhưng em rất muốn..." 

"Thật sao, chồng, anh đã mua cho em một bộ?" 

"Làm sao anh không chịu nói sớm..." 

"Được rồi... Em lập tức về ngay..." 

Cô đứng lên, vất chiếc áo khoác của Thiếu Triết sang một bên, còn giẫm lên nó, đúng là chỉ có chồng của cô là tốt thôi. 

Chiếc áo khoác bị ném trên mặt đất còn in giấy giày cao gót. 

Thiếu Triết lái xe thật nhanh, gặp đèn đỏ cũng không dừng. Hắn dùng sức nắm chặt tay lái, ánh mắt luôn nhìn thẳng về phía trước, cảm giác sốt ruột tràn ngập, hắn có cảm giác Tô Lạc đã xảy ra chuyện. 

Xe dừng lại, hắn vội vàng mở cửa, mùi máu nồng đậm từ bên trong bay ra, mày hắn nhíu chặt lại, nhìn thấy Tô Lạc đang dựa vào ghế sa lon, máu gần như đã nhuộm đỏ mảng váy của cô. 

"Tử Lạc." Hắn kêu tên cô thật ớn, vội vàng chạy tới, Tô Lạc vẫn nắm chiếc di động trong tay, ánh mắt nhắm nghiền. 

"Tử Lạc, Tử Lạc. Tỉnh..." Hắn vội vàng ôm lấy Tô Lạc, cô sắp sinh sao, không phải còn hơn tháng nữa mới đến ngày sinh mà? Sao đột nhiên lại. 

Hàng lông mi đẫm nước của Tô Lạc khẽ động, giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. 

"Cứu... Đứa bé..." Tay cô vô lực kéo chiếc váy, khóe môi khẽ động nói ra một câu, cứu đứa bé, nhất định phải cứu đứa bé, nếu không có đứa bé, cô không thể sống tiếp. "Tô Tử Lạc, cô mau tỉnh lại đi," Bạch Thiếu Triết hét lớn bên tai cô. 

"Tô Tử Lạc, nếu Bánh Bao Nhỏ của tôi không ra được, tôi sẽ ném cô xuống đấy." Hắn nói xong, ánh mắt chứa đầy sự đau xót, còn ươn ướt như muốn khóc. 

"Anh thật là ồn ào..." Hai mắt Tô Lạc khẽ hé, khóe môi cô hơi cong lên. 

"Đồ đần." Thiếu Triết thấp giọng nguyền rủa một tiếng, "Không phải sợ, cô và Bánh Bao Nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi đưa cô tới bệnh viện." Hắn ôm Tô Lạc chạy ra ngoài, suýt nữa thì đụng phải Dì Hồ vừa đi mua thức ăn về. 

"Ông trời, Tử Lạc, đây là sao đây, không phải sắp sinh chứ?" Dì Hồ ném đồ ăn trong tay sang một bên, ánh mắt nhìn thấy chiếc váy của Tô Lạc dính đầy máu. 

"Dì Hồ, tôi đưa Tô Lạc tới bệnh viện trước, dì cứ nhà đợi." Bạch Thiếu Triết vội nói một câu rồi đi nhanh ra xe, lần đầu tiên hắn có cảm giác xe của hắn lại bị đỗ xa như vậy, kì thực chiếc xe vẫn đỗ trước cổng nhà họ Bạch, khoảng cách vẫn thế, chỉ là hiện tại hắn đang gấp mà thôi. 

Tô Lạc muốn chào Dì Hồ, lại phát hiện, ngay cả liếc mắt cô cũng không còn sức lực nữa, bụng lại truyền tới cảm giác đau đớn, cảm nhận rõ ràng dưới thân có gì đó chảy ra, đứa bé của cô thực sự là không đợi được đòi ra rồi sao. 

Bên ngoài phòng sinh, trên người Thiếu Triết dính đầy máu, tóc hắn rối tung, mấy cúc áo cũng bị tung ra, cả người đều chật vật. 

"Quần áo này, anh mau thay đi, bộ dạng anh thế này nếu để phóng viên thấy được, còn tưởng anh là đi giết người." Bác sĩ tóc vàng hoe ném một bộ quần áo về phía Thiếu Triết mà hắn lại không thèm nhìn vị bác sĩ kia một chút nào. 

"Tôi đã nói rồi, cô ấy không có việc gì, chỉ là sinh con, cậu nhất định phải biến mình thành cái dạng này sao?" Hắn đứng dựa vào một bên tường, nhìn cánh cửa phòng giải phẫu đóng kín, đây là chuyện bình thường của phụ nữ, sẽ không xảy ra chuyện gì, ở đây có bác sĩ tốt nhất, y tá tốt nhất và những trang bị tốt nhất, mà hắn cũng đã cam đoan với Bạch Thiếu Triết rồi. 

"Cậu xác định, Ives, nếu cô ấy và đứa bé có chuyện gì, tôi sẽ phá cái bệnh viện này của cậu."

Ives khẽ nhún vai, "Tùy cậu, tôi cũng không chỉ có một cái bệnh viện này." Hắn còn chưa nói hết, đã bị Thiếu Triết lườm một cái cháy người, Ives xoa nhẹ trán mình, "Cậu coi như cái gì tôi cũng chưa nói đi." 

Lúc này, trong phòng giải phẫu truyền ra tiếng trẻ con khóc. 

Bạch Thiếu Triết vội đứng dậy, toàn thân run rẩy. 

"Xem đi, tôi đã nói không có chuyện gì rồi mà." Ives cũng cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, con người này thực sự sẽ phá bệnh viện của hắn mất. 

Cửa phòng giải phẫu mở ra, một y tá ôm một đứa trẻ đi ra, đứa bé kia đỏ hỏn, rất nhỏ giống như một cánh tay của người lớn vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top