Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q3. Chương 61 ~ Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61

"Bánh Bao Nhỏ, con còn chạy lung tung nữa, mẹ sẽ đánh vào cái mông nhỏ của con đó." Tô Lạc bế Bao Bao lên, bàn tay vỗ nhẹ vào cái mông của Bao Bao, thằng nhóc này, đúng là nghịch ngợm, cô mới quay người đi một cái, đã chạy mất tiêu. 

Bánh Bao Nhỏ nở nụ cười đáng yêu, thỉnh thoảng cọ mặt vào cổ cô. "Mẹ, muốn ăn kem kem." Ngón tay mập ú chỉ về phía trước, có rất nhiều cây kem đáng yêu hấp dẫn Bao Bao. 

"Mẹ, Bao Bao nóng nóng, muốn ăn kem." Bao Bao không ngừng đưa bàn tay bé nhỏ quạt quạt trước mặt, Tô Lạc có chút đau lòng nhìn nó, thời tiết ở đây, đúng là quá nóng, cô đội chiếc mũ lên đầu Bao Bao, lau chút mồ hôi trên mặt Bao Bao. 

"Đi thôi, mẹ mua kem cho con ăn." Cô hôn nhẹ vào cái trán của Bao Bao, đối với thằng nhóc này, đúng là không còn cách nào khác. 

Cô đi qua một đôi vợ chồng trung niên, cũng không phát hiện, ánh mắt hai người họ luôn chăm chú nhìn Bánh Bao Nhỏ, cho tới khi cô đi vào cửa hàng kem, bọn họ vẫn đang nhìn. 

"Đi thôi." Người đàn ông kéo tay người phụ nữ, lại phát hiện ánh mắt bà đã hồng lên. 

"Không cần đau lòng, chúng ta rất nhanh cũng có cháu bế thôi." An Đồng nhẹ nhàng ôm lấy bả vai vợ mình, biết bà rất thích Bánh Bao Nhỏ, nhưng nó không phải cháu của họ, muốn có cháu, chỉ có con của họ mới giúp họ được. 

"Vâng." Người phụ nữ gật đầu, lưu luyến nhìn cánh cửa hàng kem, đứa bé cùng mẹ nó ngồi ăn kem ở đó, đứa bé này thực sự rất giống con trai bà hồi nhỏ, nhưng lại không phải cháu của bà, nếu như đứa bé này là cháu bà, không biết bà sẽ vui mừng đến mức nào. 

Duệ Húc về tới nhà thì trời đã tối, cả người mệt mỏi mở cửa ra, ngoài ý muốn thấy đèn trong nhà vẫn sáng, hắn đi vào. Nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, cả người hơi lặng đi. 

"Cha, sao cha lại tới đây?" Hắn không ngờ, cha mẹ đang ở nước ngoài lại đột nhiên quay về, vài tiếng động truyền ra từ phòng bếp, hắn biết đó là mẹ hắn, bọn họ ném cả cái công ty đi cho hắn, sau đó liền chạy ra nước ngoài, một năm về có vài lần, hắn còn tưởng rằng phải thật lâu nữa họ mới trở về, không ngờ họ lại trở về sớm như vậy, đúng là ngoài dự đoán. 

"Mẹ con rất nhớ con, cho nên chúng ta trở về." Lê An Đồng bưng một cốc trà đưa cho con mình, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Duệ Húc, hàng lông mày ông nhíu lại, "Sao vậy, công ty dạo này có rất bận sao?" 

Duệ Húc khẽ gật đầu, "Gần đây, con đang bận làm một hợp đồng lớn của công ty." 

Lê An Đồng bưng một cốc trà khác lên uống, đối với năng lực của con mình, ông hoàn toàn tin tưởng, chuyện này hẳn không thể làm khó được Duệ Húc, đứa con trai này từ nhỏ đã rất xuất sắc, cho nên An Đồng mới an tâm giao công ty cho Duệ Húc, mà đứa con này cũng không làm ông thất vọng, chỉ là, cuộc sống của Duệ Húc lại làm ông quá thất vọng, khi vợ chồng ông nghe được tin Duệ Húc vừa kết hôn vừa ly hôn, liền vội vàng về nước, sau đó đợi hắn kết hôn xong, bọn họ lại ra nước ngoài, lần này hắn ly hôn, họ lại quay về. 

Cứ tưởng rằng sẽ có cháu để ôm, còn không ngờ, con mình vẫn độc thân, đứa cháu cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. 

Nhìn ra sự bất mãn trong mắt cha mình, Duệ Húc cúi đầu uống trà, chua xót ngày càng nhiều. 

Một người phụ nữ đi từ phòng bếp ra, vừa nhìn thấy Duệ Húc, ánh mắt bà đã hồng lên, "Húc." bà gọi một tiếng, từ từ bước lại gần, lâu lắm rồi bà chưa gặp lại con của mình, "Mẹ... Mẹ vẫn đẹp như trước đây vậy," Duệ Húc cười cười, đã lâu lắm rồi, hắn mới nở một nụ cười, chỉ khi ở trước những người hắn yêu thương, hắn mới có thể thả lỏng bản thân như thế. 

"Con thật là, lớn như vậy rồi, còn trêu mẹ, mẹ già rồi." Bà đưa tay đặt lên mặt Duệ Húc, đau lòng nhìn hắn, "Con gầy đi..." 

Duệ Húc khẽ lắc đầu, "Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, thân thể con tốt lắm, giống cha vậy." Duệ Húc ôm lấy bờ vai mẹ mình, an ủi bà, kỳ thực ai cũng có thể nhìn ra, hắn gầy đi và tiều tụy hơn rất nhiều. 

"Húc, vì sao lại ly hôn với Trữ San, không phải hai đứa đang tốt lắm hay sao?" Nhắc tới cuộc hôn nhân ngắn ngủi kia, Ninh Nhiên cảm thấy khó hiểu, không phải Húc rất yêu Trữ San sao, tuy rằng bà không thích cô gái kia lắm, nhưng chỉ cần con của bà thích thì bà cũng sẽ chấp nhận, thật không ngờ, cuộc hôn nhân này lại quá ngắn ngủi, khiến bà không thể hiểu nổi. 

"Mẹ, vấn đề ở tính cách, con và cô ấy không hợp." Duệ Húc khẽ nhếch môi, mọi thứ đã qua rồi, nhắc lại cũng chỉ khiến đau lòng thêm. 

"Húc... Đừng có quên, hiện tại con cũng đã ba mươi tuổi rồi, con cần có vợ, có con, nhà họ Lê cần một người thừa kế, đây là trách nhiệm của con." Lê An Đồng đặt cốc trà xuống, ngữ khí nghiêm khắc, điều ông nói hoàn toàn đúng. 

"Đúng vậy, Húc, mẹ và cha con đều đã già, tất cả chú bác anh chị em của con đều đã có cháu rồi, chúng ta cũng nên có một đứa cháu chứ." Ninh Nhiên lộ rõ sự hâm mộ nói, "Húc, hôm nay chúng ta gặp một đứa bé, đứa bé đó rất giống con hồi nhỏ, nếu đứa bé đó là cháu của chúng ta thì tốt biết mấy." 

Giọng nói có bà mang theo sự tiếc nuối, nhớ tới đứa bé kia, cảm giác chua xót lại dâng lên, Lê An Đồng cầm lấy tay bà. Bà khẽ thở dài, coi như họ không có phúc khí kia đi. 

"Cha, mẹ... Hai người yên tâm, rất nhanh hai người sẽ được bế cháu." Duệ Húc đứng lên, dường như không thể thích ứng với cái không khí đầy áp lực này, "Con đi lên tầng thay quần áo." Duệ Húc nói xong, liền đi nhanh lên tầng, bước chân nặng nề rất nhiều. 

Đây là sự thật, hắn không thể nghe lời cha hắn nói, đây chính là một phần trách nhiệm, hắn không thể không gánh vác, một đứa bé, một người thừa kế, hắn nhất định phải có, cho tập đoàn Húc Nhật, cho cha mẹ và cho chính bản thân hắn. 

Nhưng ngoài Tô Tử Lạc, hắn không thân mật với bất cứ ai nữa, cũng không muốn kết hôn với bất kì người phụ nữ nào. 

Hắn đi vào căn phòng Tô Lạc ở trước đây, bây giờ, căn phòng này đã thành phòng của hắn, đóng cửa lại, hắn dựa người vào cửa, thở dài một hơi, chỉ cảm giác trái tim chìm xuống, cuối cùng cảm giác khó thở bao trùm lấy hắn. 

"Vợ, em nói xem phải làm sao đây, vợ, trừ em ra, anh không cần ai khác." 

"Vợ, em đang ở đâu... Nói cho anh biết đi?" Trả lời hắn là sự tĩnh lặng của căn phòng và tiếng hít thở không ngừng của hắn. 

Cửa mở ra, Ninh Nhiên đi tới, bà đứng ở cửa nhìn con mình đứng trước cửa sổ, bà lại gần, đứng bên cạnh Duệ Húc.

Chương 62

"Húc, nói cho mẹ, có phải con đang nghĩ tới Trữ San không, mẹ hỏi con, vì sao con lại ly hôn với Trữ San, không phải con rất yêu con bé sao?" Đây là chuyện mà bà luôn không rõ, bà biết con bà chưa bao giờ che dấu tình yêu của mình với Trữ San, cuối cùng đã có được, vì sao lại muốn buông tay. 

Duệ Húc định nói gì đó lại thôi, đối mặt với mẹ mình, mọi sự đề phòng của hắn đều buông xuống, không còn là một Duệ Húc khi đi làm, không phải một Duệ Húc liên quan đến sống chết của tập đoàn Húc Nhật, một tổng tài cao cao tại thượng. 

"Mẹ, nếu con nói, cho tới bây giờ con không hề yêu cô ấy, cái con yêu chính là sự hoàn mĩ của cô ấy, phải nói là con luôn cho rằng, cô ấy là người thích hợp nhất với con, khi đối mặt với sự không hoàn mĩ của cô ấy, con bắt đầu ý thức được cái gì gọi là tình yêu chân chính, cô ấy không phải là người mà con muốn." 

Ninh Nhiên khẽ thở dài, trước đây bà đã có cảm giác đứa con này giết chết chính mình trong chuyện tình cảm, tới bây giờ bà chưa bao giờ thấy Trữ San thích hợp với Duệ Húc, quả nhiên, đã xảy ra chuyện. 

"Vậy thì nói ẹ nghe, con yêu ai? Một cô gái như thế nào mới khiến có biết cái gì là yêu?" Đứa con này của bà quá mức mạnh mẽ, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ trải qua bất cứ thất bại nào, cái gì cũng đứng thứ nhất, việc liên tiếp nhận các chức vụ cao trong tập đoàn Húc Nhật cũng đã biểu hiện sự mạnh mẽ của hắn, chỉ là trái tim hắn cũng quá cao, cao tới mức không ai chạm tới. 

"Cô ấy..." Ánh mắt Duệ Húc dịu dàng đi rất nhiều, "Cô ấy là một cô gái rất ngốc, ngay cả khi con coi cô ấy là một quân cờ, cô ấy vẫn coi con là chồng cô ấy...", "Cô ấy..." 

"Chồng... Cô ấy là..." Ninh Nhiên hơi bất ngờ, cảm giác trong lời nói của con mình, dường như chuyện này bọn họ không hề biết. 

"Đúng vậy, mẹ, cô ấy là vợ con, là người vợ con cưới vì Trữ San, con ép cô ấy để thành toàn cho hạnh phúc cho Trữ San, cuối cùng lại không thể ngờ, cả hạnh phúc của con mất luôn." 

"Như vậy con yêu cô ấy sao?" Ninh Nhiên hỏi, nghe ngữ khí của Duệ Húc, dường như cô gái này là một cô gái tốt, lại bị đứa con của bà ép buộc tham gia vào cuộc sống của nó, con bà là người như thế nào, bà biết rõ hơn so với bất cứ ai, hắn kiêu ngạo, không từ bất cứ thủ đoạn nào, bà có thể tưởng tượng ra, cô gái rơi vào âm mưu của con trai bà, đã vất vả, khổ sở như thế nào. 

"Đúng vậy, mẹ, con cứ tưởng con không hề yêu cô ấy, cho tới khi con mất đi cô ấy, con mới phát hiện ra, cuộc sống của con trở thành một mớ hỗn độn, khi cô ấy ở đây, con luôn coi cô ấy như không khí, không quan tâm, không nhìn thấy, đến khi cô ấy đi rồi lại trở thành không khí của con..." Duệ Húc không có cách nào kìm nén tình cảm của mình nói, trước mặt mẹ mình, hắn không cần che dấu gì cả, một chút cũng không cần. 

"Mẹ, mẹ biết không, thực ra hai người từng có một đứa cháu." Duệ Húc cười khổ, nhìn tay mình, chính nơi này, chính hắn đã hủy diệt đi tất cả. 

"Con nói chuyện Trữ San đã từng mang thai sao?" Ninh Nhiên cảm thấy rất đáng tiếc, nếu đứa bé kia còn, hiện tại cũng đã hai tuổi. Đã biết đi, biết kêu ông nội, bà nội, bọn họ cũng đã sớm được bế cháu, cũng không cần phải xuất ngày đi hết nơi này tới nơi khác, Chỉ cần ở đây, nhìn thấy cháu mình là được rồi. 

"Mẹ, không phải." Duệ Húc lắc đầu, "Trữ San không thể sinh nở, làm sao có thể có thai?" 

Ninh Nhiên lặng người đi một chút, không ngờ mọi chuyện là như vậy, chẳng trách Húc lại ly hôn với cô ta. 

"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đi, nếu con thực sự yêu cô ấy, cho dù cô ấy không thể sinh con, con vẫn yêu cô ấy, sẽ không rời bỏ cô ấy, nhưng cô ấy lại dùng cái thai không tồn tại để lừa gạt con. Khiến con làm ra một việc mà phải hối hận cả đời." 

"Mẹ, mẹ có biết không? Đôi tay này, chính con đã giết chết con của mình, làm tổn thương người phụ nữ con yêu nhất, thậm chí còn còn ép cô ấy phải rời khỏi quê hương. Hai năm qua, một tin tức cũng không có." Ánh mắt hắn đầy tơ máu, cảm giác đau đớn muốn giết chết hắn. 

"Húc..." Ninh Nhiên đặt tay lên bả vai con trai, không biết phải an ủi hắn thế nào, hốc mắt bà đỏ lên, không biết vì nhận ra sự giày vò của con mình hay vì đứa bé không có duyên với họ kia. 

Tất cả đều là số phận, đều là số phận... 

Lê An Đồng đứng ở bên ngoài, nghe được câu chuyện bên trong, ông thở dài một hơi, con hắn hẳn là đã bị suy sụp rất nhiều, chỉ là chuyện này đối với con trai ông có phải đã quá nghiêm trọng quá tàn nhẫn không. 

Đột nhiên ông nhớ tới Bánh Bao Nhỏ mà ông bế trưa nay, gương mặt nhỏ nhắn mập mạp, nếu đứa bé kia còn sống có phải cũng giống Bánh Bao Nhỏ không. Ông cô gắng đứng thẳng người, cả người lộ vẻ từng trải. Ông đã già rồi, những chuyện có thể chấp nhận được cũng đã không còn nhiều. 

Duệ Húc ngồi trên bàn làm việc, chỉ cần bước vào công ty, hắn liền như một vị thần, chỉ cần một cái dậm chân cũng có thể làm điên đảo mọi thứ. 

"Húc, anh thực sự muốn mở một buổi tiệc sao, anh nghĩ kĩ chưa?" Vệ Thần có chút phức tạp nhìn hắn, đây không giống tính cách của Húc, con người này vô cùng cố chấp, cũng vô cùng tàn nhẫn, đối với người khác đã tàn nhẫn, đối với mình còn tàn nhẫn hơn. 

Giống như chuyện sắp xếp kết hôn cho Trữ San, hắn có thể đem tặng cô ta cho người khác, rồi đi cưới một người hắn không yêu, hiện tại lại vì cô gái mình yêu, mà mất đi mọi thứ, hắn sao có thể tổ chức một bữa tiệc như vậy. Cái này chính là xem mắt mà. 

"Vệ Thần, tôi đã ba mươi." Duệ Húc ngẩng đầu nhìn Vệ Thần, gương mặt chín chắn chững chạc, còn có vẻ lãnh khốc, nhưng lại không thể tìm thấy vết tích của năm tháng. 

"Tôi biết, anh lớn hơn tôi hai tuổi, rất nhanh tôi cũng sẽ ba mươi." Vệ Thần vòng hai tay trước ngực nói, hắn còn chưa ngốc tới nỗi quên tuổi của mình. 

"Cha mẹ tôi đã quay về, bọn họ muốn có cháu bế, nhà họ Lê cần người thừa kế, đây là nghĩa vụ mà tôi không thể trốn tránh."

"Tôi sẽ cho họ một người thừa kế, nhưng tôi sẽ không cần một người vợ nữa, vợ của tôi chỉ có một thôi là đủ rồi." Hắn nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn trên tay, đây là bằng chứng duy nhất của việc kết hôn giữa hắn và cô. Vợ của hắn, cả đời này chỉ có thể là Tô Tử Lạc, hắn cũng có thể cho nhà họ Lê một đứa bé. 

"Húc, anh cần gì phải như thế?" Vệ Thần thở dài, " Vậy anh nói cho tôi biết đi, có phải còn nguyên nhân khác hay không, bữa tiệc xem mắt này, tôi ngửi thấy mùi âm mưu trong đó," Vệ Thần đưa tay sờ nhẹ chóp mũi, trực giác cho hắn biết, Duệ Húc con người này nhất định còn có mục đích khác.

Chương 63

"Cậu thật thông minh, tôi đã gửi một thiếp mời cho Bạch Thiếu Triết, còn kèm theo một thiếp mời cho Claudia nữa." 

"Quả nhiên, anh vẫn suy nghĩ nhiều về công việc." Vệ Thần không thể không bội phục đầu óc của Duệ Húc, xem mắt chỉ là cái cớ, muốn gặp Claudia thần bí kia mới là quan trọng, chỉ cần có được cảm tình của Claudia, hợp đồng của Bạch thị coi như đã ở trong tay họ. 

Tiếng gõ cửa truyền lại... 

"Mời vào..." Vệ Thần quay trở về cái ghế sa lon thân thương, thư kí Duệ Húc đi vào, đây là một thư kí mới, luôn làm đúng bổn phận của mình, không làm đúng cũng không được, còn đeo một cái kính đen to như vậy, nhìn còn có vẻ cũ kĩ. 

Thật là làm tổn thương ánh mắt hắn, Vệ Thần quay mặt đi, không ngoài dự đoán lại thấy được ánh mắt thư kí mới nhìn hắn như có dao trong đó, mỗi lần đều như thế này, lá gan cô thư kí này cũng không nhỏ nha. 

"Tổng tài, có người mang đưa cho ngài cái này, họ bảo đây là do người công ty cấp thoát nước tìm được, nói là đồ của tổng tài." Thư kí đem một chiếc hộp nhỏ đặt trước mặt hắn, sau đó gật đầu với hắn một cái liền đi ra ngoài, đối với Vệ Thần coi như không nhìn thấy. 

"Húc, anh xem thư kí của anh, thái độ này, thật là..." Đây cũng là lần đầu tiên Vệ Thần chứng kiến nhân viên có thái độ này với hắn. 

"Vệ Thần, đây là thư kí của tôi, không phải của cậu, nếu cậu cần nhiệt tình, cậu đi tìm MiMi của cậu đi." Duệ Húc nhìn chiếc hộp trước mặt, không lạnh không nhạt nói, thư kí của hắn không cần đẹp, cũng không cần năng lực giao tiếp, chỉ cần làm việc tốt, không chậm tiến độ là được. 

Vệ Thần sờ sờ mũi của mình, hơi xấu hổ, cả công ty đều biết, thư kí MiMi cả ngày đều lộ bắp đùi trước mặt hắn, vừa nhìn đã thấy là câu dẫn người khác, còn giọng nói của cô, khiến phụ nữ nghe xong toàn thân run lên, làm cho đàn ông nghe xong thì xương cốt đều mềm oặt. 

So ra còn tốt hơn cái cô thư kí đen ngoài cửa kia. 

"Tốt lắm, tôi đi ra ngoài trước, tôi sẽ nhớ đến tham dự buổi tiệc xem mắt kia, đến lúc đó anh không bị những cô gái kia làm thịt là tốt rồi." Cả người hắn sáng ngời đi ra ngoài, ra tới cửa, đột nhiên quay đầu lại, "Đương nhiên tôi còn muốn biết bộ dạng của Claudia thần bí kia, đoán chừng cũng có rất nhiều người muốn biết, ngày đó, chắc chắn có rất nhiều người tới, chắc chắn đối thủ một mất một còn kia của anh cũng sẽ tới." 

Vệ Thần cười đi ra ngoài, hai năm qua, hai người kia đấu đi đấu lại, dường như Húc luôn lưu lại một con đường sống cho người đàn ông kia, có thể là do còn chút áy náy, áy náy việc đã muốn đẩy Tô Lạc tới người đó. 

Vệ Thần đóng cửa lại, dựa người vào cửa, chớp mắt thấy được cô thư kí kia, ăn mặc giống như một gái ế, cái kính thật chướng mắt, hắn không thể đoán ra, cô gái này đã bao nhiêu tuổi, ba mươi, cảm giác như bốn mươi hoặc là già hơn đi. 

Vệ Thần đi qua, hai tay chống lên chiếc bàn làm việc. 

"Tôi nên gọi là dì nhỉ, hay gọi cô như thế nào, cô bao nhiêu tuổi rồi, cô không buôn lậu hàng hóa đấy chứ?" Hắn nghiêng đầu, muốn nhìn thấy rõ diện mạo của cô, cuối cùng lại phát hiện, hắn chỉ có nhìn thấy cái mắt kính to đùng kia. 

Hà Duyên nhìn chằm chằm người đàn ông bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình kia, từ trong ánh mắt hắn cô có thể nhìn thấy bóng dáng của mình, quả nhiên nhìn cô thật già dặn, nói cô hai mươi tư tuổi, sẽ chẳng có ai tin. 

"Việc này, dường như tôi không có nghĩa vụ phải nói với phó tổng đi?" Cô tức giận nói xong, đời này cô ghét nhất là mấy người đàn ông trắng như củ cải này rồi còn trăng hoa nữa, mà Vệ Thần chính là củ cải kém cỏi nhất. 

Cô nói xong, gương mặt tức giận đỏ ửng. Cô chán ghét hắn, cực kì chán ghét hắn, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã chán ghét không muốn nhìn thấy lần thứ hai. 

"Dường như cô rất ghét tôi, chúng ta đã gặp nhau sao?" Vệ Thần buông tay ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cô. Nếu hắn không nhầm, dưới đôi mắt kính kia, tuyệt đối là sự chán ghét hắn vô cùng. 

Khi Vệ Thần bắt đầu đi học nhà trẻ, hắn luôn là người bạn nhỏ mà thầy cô yêu quý nhất, hơn cái Lê Duệ Húc lúc nào cũng như tảng đá kia, Vệ Thần hắn rất có duyên với phụ nữ, hắn còn không biết tới, trên đời này có người phụ nữ chán ghét hắn, thực sự là chán ghét hắn nha. 

"Dì a, tôi xấu lắm sao?" Hắn ghé sát mặt mình vào mặt cô, để Hà Duyên nhìn thấy gương mặt hắn, gương mặt anh tuấn, không có một chút xấu nào, ánh mắt cô gái này có vấn đề sao. 

"Xin lỗi, phó tổng, tôi còn phải làm, xin anh đừng quấy rầy công việc của tôi." Hà Duyên lãnh đạm nhìn gương mặt trước mặt mình, rất đẹp trai, rất anh tuấn, nhưng hắn rất tồi tệ, chính là kẻ khốn nạn nhất. 

"Nhưng tôi không muốn, cô định làm gì tôi chứ?" 

Hà Duyên nhìn cảm xúc muốn dùng điện thoại đập thẳng vào đầu con người này, hoặc ném người này ra ngoài, chỉ là cô đền không nổi. 

Cô đành ngồi tại chỗ, coi như hắn không tồn tại, cô bước vào phòng trà nước, hắn cũng đi theo, cô đi rửa tay, hắn cũng đi theo, thậm chí khi cô đứng trước cửa sổ, hắn cũng theo bước chân cô, giống như sữa với đường vậy, không chịu buông tha cô. 

"Làm sao vậy, phiền sao..." Đột nhiên Vệ Thần lại gần cô, đúng lúc Hà Duyên ngẩng đầu lên, đỉnh đầu cô đập vào cằm hắn. 

A. Một tiếng kêu đau vang lên, lại thêm một tiếng cạch nho nhỏ vang lên. Kính mắt Hà Duyên bị rơi dưới đất. 

Hà Duyên mở to mắt, trước mắt mờ nhạt, cô không thể nhìn rõ, cô nhìn thấy một hình dáng mơ hồ, mắt vừa gặp gió, nhất thời có chút khó chịu. 

Cô muốn nhìn rõ mọi thứ trước mặt, nhưng lại không có mắt kính, trước mắt cô mọi thứ trở nên mơ hồ, cô không ngừng chớp mắt, cái gì cũng không thấy rõ, Vệ Thần nhíu chặt lông mày, hắn cúi người xuống, nhìn gương mặt khi không có kính của cô, hắn nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, hắn còn nghĩ có phải cô đã hơn bốn mươi, không ngờ khi không đeo kính, cô lại trẻ như vậy, phỏng chừng cô mới hơn hai mươi tuổi, còn có gương mặt cô, không hề giống như hắn tưởng tượng, tuy không được mĩ lệ, nhưng lại có nét thanh thoát như một đóa hoa nhỏ, khiến người khác cảm thấy tươi mát, thoải mái, nếu cô thay một bộ quần áo khác, thả tóc xuống, quan trọng nhất là không cần đeo cặp kính xấu xí này, thì sẽ trở thành một mĩ nhân. Hà Duyên ngồi xổm xuống, thỉnh thoảng híp mắt lại, muốn tìm mắt kính của mình, ngón tay không ngừng khua khua trên đất, tìm một lúc lâu mà vẫn không thấy. 

Vệ Thần nhìn thoáng qua cặp kính rơi cách đó không xa, cũng ngồi xổm xuống

Chương 64

Đột nhiên, Hà Duyên cảm thấy mọi thứ trước mắt trở nên rõ ràng, cô đưa tay đẩy mắt kính lên, đứng lên, ngồi quá lâu rồi đột ngột đứng lên khiến cô có chút choáng váng. 

"Chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?" Vệ Thần đứng lên hỏi, khi cô không có mắt kính, hắn cảm thấy gương mặt cô rất quen thuộc, nhất là ánh mắt của cô, thật sự hắn đã gặp cô ở đâu rồi. 

"Phó tổng đừng nói đùa, chúng ta mỗi người thuộc một thế giới khác nhau, đương nhiên là chưa từng gặp nhau rồi, hơn nữa tôi còn không có xui xẻo như vậy." Hà Duyên đưa tay đẩy gọng kính, ngồi lại về vị trí làm việc tiếp tục công việc của mình, tầng bốn năm không phải nơi người bình thường có thể đi tới. 

Bề ngoài cô là một thư kí trông có vẻ kém cỏi nhất, nhưng năng lực cô thực sự rất tốt, mới có thể ở lại đây, một thư kí tốt là một người nói ít làm nhiều, luôn hoàn thành tốt bổn phận, công việc của mình, những thứ khác không nên quan tâm tới. 

"Oh, vậy sao?" Vệ Thần buông tay xuống, rồi đi ra ngoài, hắn vẫn có cảm giác hắn đã từng gặp cô gái này rồi, thật kì lạ, hắn đã gặp cô ở đâu nhỉ? 

Có thể cô rất giống một người hắn đã từng gặp qua đi. 

Hà Duyên luôn tập trung vào đống tài liệu, sau khi Vệ Thần rời khỏi, cô mới ngẩng đầu lên, không ai thấy được trong mắt cô chứa những gì, hàng lông mi khẽ động có chút ướt. 

Bạch Thiếu Triết ném chiếc thiệp mời sang một bên, Bánh Bao Nhỏ đứng đó không xa lảo đảo chạy lại, đôi chân bé nhỏ như vô lực giữ lấy thân thể hắn cố gắng không bị ngã, giống như một con lật đật, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã được, làm cho người khác luôn phải lo lắng. 

"Cha, ôm ôm, Bao Bao." Bao Bao chạy tới cạnh chân Thiếu Triết, tay chân ôm lấy chân hắn. 

Thiếu Triết đưa tay ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, đặt trên đùi mình, Bao Bao vỗ bàn tay bé nhỏ, "Cha... Bao Bao muốn sữa sữa..." Gương mặt trắng hồng nhìn Thiếu Triết khóc đòi ăn. 

"Bánh Bao Nhỏ, hai giờ trước con vừa uống xong." Thiếu Triết nhéo cái má phúng phính của Bao Bao, thật sự là khiến hắn phải lo lắng, đứa nhỏ này từ nước Anh tới đây, một chút cảm giác sợ người lạ cũng không có, cũng không thèm quan tâm tới khí hậu ở đâu như nào, ăn ngủ rất tốt, nhìn xem, lại mập thêm nữa rồi, nếu còn ăn như vậy nữa, đứa bé này không thể gọi là Bánh Bao Nhỏ mà phải sửa thành Bánh Bao Mập.

 Tô Lạc cầm một bình sữa ra, cô áp vào má để xem độ ấm, cảm giác vừa phải mới đưa cho Bạch Thiếu Triết, hắn nhận lấy bình sữa, cẩn thận cho Bánh Bao Nhỏ uống. 

"Tử Lạc, nhà họ Lê tổ chức tiệc, bọn họ muốn mời anh, nhưng có vẻ chủ ý của họ là em, em có muốn đi không, đây có lẽ là một cơ hội tốt, lần này sẽ có nhiều công ty tham dự, không thể không nói, tập đoàn Húc Nhật là công ty đầu tiên anh muốn hợp tác." 

Thiếu Triết lấy tấm thiệp mời đưa cho Tô Lạc, Tô Lạc cúi đầu nhìn tấm thiệp trong tay, chớp mắt, Thiếu Triết cũng không phát hiện ra sự phức tạp trong mắt cô, Lê Duệ Húc, tập đoàn Húc Nhật, những cái tên quen thuộc này, mỗi lần nhắc tới đều đập mạnh vào trái tim cô . 

Hai năm qua, cô không thể quên được tất cả những gì đã qua, tất cả những tổn thương đã khắc cốt ghi tâm vào cô, không phải một hai năm là có thể biến mất, cũng không phải một hai năm là có thể liền sẹo, có lẽ cô cần nhiều hơn một cái hai năm nữa. 

"Không được, em ở nhà trông Bao Bao sẽ tốt hơn, Bao Bao còn nhỏ, nếu hai người chúng ta cùng đa, nó phải làm sao đây?" Tô Lạc cúi đầu, nhìn chằm chằm Bao Bao đang mải uống sữa, hai chân nho nhỏ thỉnh thoảng lại đá tới đá lui, hàng lông mi dài xinh đẹp chớp chớp, đúng là một đứa nhỏ đáng yêu. 

"Như vậy cũng được, anh muốn trước xem Duệ Húc là dạng người gì, như vậy mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng được." Thiếu Triết khẽ gật đầu, quả thật hai người bọn họ không thể cùng đi, hơn nữa khi chưa xác định được Duệ Húc là người như nào, hắn sẽ không đưa ra một quyết định nào cả. 

"Duệ Húc là một thương nhân hoàn mĩ." Tô Lạc bình tĩnh nói, cô giúp Bánh Bao Nhỏ tháo đôi giày ra. 

"Sao vậy, em cũng nghe qua về con người này sao?" Thiếu Triết cảm thấy kì lạ, hai năm qua ngoại trừ việc thiết kế và chăm sóc tốt cho Bánh Bao Nhỏ, cô rất ít khi đi ra ngoài, cô cũng biết Lê Duệ Húc sao? 

Ngón tay Tô Lạc khẽ run lên, cô không ngẩng đầu lên," Một người có thể điều hành một công ty lớn như vậy, hơn nữa công ty luôn phát triển rất tốt, người này không phải một thương nhân hoàn mĩ thì sao có khả năng thành công lớn như vậy được," Cô nói rõ ràng rành mạch, cô không biết những người khác thế nào, nhưng cô biết rất rõ về người đàn ông kia, một người thương nhân vô cùng thành công, cho tới bây giờ đều không làm gì mà bị lỗ, thậm chí vì đạt được kết quả mình muốn mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. 

"Mẹ... Bao Bao ngủ ngủ..." Bánh Bao Nhỏ uống xong bình sữa, không ngừng đưa tay dụi mắt, xem đi, ăn xong rồi là có thể ngủ ngay, chẳng trách lại béo như vậy, đều là do họ làm hư thằng nhóc này. 

Thiếu Triết vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của Bánh Bao Nhỏ, bế nó giao cho Tô Lạc. 

"Mẹ... Ngủ ngủ, Bao Bao mệt..." Bánh Bao Nhỏ nắm chặt áo cô, đôi mắt ướt chớp chớp, giống như một cánh bướm mềm mại, Tô Lạc bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng xoa lưng Bao Bao, Bánh Bao Nhỏ yên tâm nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ chu lên. 

"Hôm nay anh sẽ đi xem sao, em cứ ở nhà chăm sóc Bao Bao, đứa bé này không thể rời khỏi em." Thiếu Triết chỉnh lại mấy sợi tóc trên trán Tô Lạc, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, có tên tiểu tử này ở đây, mọi việc họ làm đều phải đặt nó lên trên hết. 

"Vâng." Tô Lạc khẽ gật đầu, cô nhìn gương mặt Bao Bao thật giống người kia, vẻ mặt lộ vẻ buồn rầu. Có một số việc không phải cô muốn tránh là tránh được, sự tối tăm ngày một lan tràn, cô chỉ biết, mình đã không còn là Tô Lạc của trước đây, cô có người mình yêu thương, có gia đình cần bảo vệ, bất kể là gì cũng khó mà tách họ ra.

Chương 65

Cô cúi đầu, hôn nhẹ lên gương mặt trắng hồng của Bánh Bao Nhỏ, khóe môi Bao Bao hơi cong lên, "Mẹ..." giọng nói non nớt mềm mại khiến tâm tình Tô Lạc thoải mái hơn. 

Biệt thự nhà họ Lê, từ lúc Duệ Húc nhận chức tổng tài tới nay, đây là bữa tiệc lớn nhất, cũng là lần đầu tiên có nhiều người tham gia nhất, trong đại sảnh vô cùng rộng lớn, rất nhiều người bước vào, khắp nơi đều có tiếng cười, tiếng nói, đúng như dự đoán của Vệ Thần, có rất nhiều người tham dự, thậm chí có những người đưa cả gia đình tới, nhưng mục đích lần này của Duệ HÚc chính là Claudia luôn thần bí bên cạnh Bạch Thiếu Triết, tuy Claudia không phải quan trọng nhất, nhưng cô chính là mấu chốt đằng sau tập đoàn Bạch thị, Thiếu Triết có thể khống chế được thị trường phương Tây cũng nhờ có một nhà thiết kế tài giỏi như Claudia đứng đằng sau. 

Nghe nói, Claudia là tình nhân của Thiếu Triết, nghe nói, bọn họ đã có một đứa con hai tuổi, nghe nói, Claudia tới bây giờ vẫn chưa hề lộ diện, nhưng tại chính bữa tiệc của Duệ Húc, lần đầu tiên công khai thân phận mình, nghe nói, hôm nay, Claudia sẽ là bạn gái của Thiếu Triết. 

Đương nhiên, còn khiến cho nhiều người chờ đợi hơn chính là vị trí phu nhân bên cạnh tổng tài tập đoàn Húc Nhật, tuy rằng hắn đã qua một lần hôn nhân, tin chắc sẽ không ai để ý mấy chuyện đó, bọn họ chỉ để ý tới thân phận của hắn, và tập đoàn Húc Nhật lớn mạnh đằng sau hắn, đứa con rể ai chẳng muốn, người chồng như vậy, cô gái nào không cần. Huống chi hắn đã ly hôn hai năm rồi, cũng không có cô gái nào xuất hiện bên cạnh. 

Không có người phụ nữ xuất hiện cạnh hắn càng chứng minh các cô gái còn cơ hội, không ai biết, không có người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh hắn, bọn họ một chút cơ hội cũng chẳng có. 

Vệ Thần bưng một cầm một ly rượu vang, khóe môi cong lên, thỉnh thoảng hắn sẽ nói chuyện với vài người, nụ cười của hắn thật chuyên nghiệp, nhìn giống như thật vậy nhưng thực chất nụ cười đó là giả. 

"Húc, anh nhìn xem kìa, những cô gái kia đều muốn làm thịt anh, đúng rồi, anh có phát hiện ra chưa? Vợ trước của anh cũng tới, không biết hiện tại đang bùng nổ với tình địch nào, còn có những người đàn ông kia, bọn họ đều nhìn ra cửa, dường như đang chờ đợi Claudia, người còn chưa xuất hiện, họ đã cướp hết sự quyến rũ của anh rồi." 

Duệ Húc cầm một ly thủy tinh, ngón tay chạm nhẹ vào miệng ly, khóe môi nhếch lên, nụ cười lạnh lẽo, ở trên địa bàn của Duệ Húc, bọn họ dám nghĩ như thế, cũng khá can đảm đấy. 

"Húc, tới đây một chút." Ninh Nhiên cách đó không xa gọi con trai, Duệ Húc xoay người, nhìn thấy cha mẹ mình, còn có một người đứng bên cạnh họ, một người phụ nữ trẻ tuổi. 

"Húc, nhìn xem, anh không còn chọn, họ đã chọn giúp anh rồi. Uhm, con gái độc nhất của Đường Thị, nghe nói mới du học nước ngoài trở về, một nhạc sĩ, chơi đàn vi-ô-lông," Vệ Thần nâng ly, chạm vào ly của Duệ Húc, đồng tình nhìn hắn. 

Duệ Húc khẽ mím môi, đi tới, bàn tay hơi nắm lại. 

Vệ Thần đồng tình nhìn Duệ Húc, chuyện này, hắn chỉ biết nói xin lỗi, hắn không phải phụ nữ nên không thể giúp Duệ Húc được. 

"Vệ Thần, lại đây..." Một giọng nói dõng dạc truyền tới, Vệ Thần sửng sốt, nhìn thế nào thấy giọng nói này quen tai như vậy, giống như giọng nói lão già nhà hắn, Vệ Thần quay đầu lại, quả nhiên thấy được cha mình còn có mẹ mình nữa. 

Sao họ lại tới đây, Vệ Thần vội đi tới, thấy được cha mình cười rất vui vẻ, bên cạnh ông còn có một người.

"A, đây chính là Vệ Thần đi, đã lớn như vậy rồi." 

Vệ Thần gượng cười, cái gì lớn chứ, hắn cũng gần ba mươi tuổi rồi. 

"Vệ Thần, đây là chú Dư, chú Dư vừa mới về nước, trước đây, chú Dư hay bế con lắm, đã lâu rồi chúng ta không có liên lạc, tính xem, cũng mười mấy năm rồi không có gặp mặt." 

"Chú Dư." Vệ Thần lễ phép chào, kì thực hắn chẳng nhớ cái ông chú này ở đâu ra, chú Dư, chỉ cần cha hắn biết là được rồi, bế hắn, vậy lúc đó hắn chính là đứa bé con rồi, còn nhớ được cái gì chứ? 

"Đúng rồi, đây là con gái chú Dư, vừa tốt nghiệp đại học, con bé học ngành luật." 

Đứng cạnh chú Dư là một cô gái có bộ ngực cao vút, bộ dáng cao ngạo, khi nhìn thấy Vệ thần, trên mặt thoáng hiện vẻ ngượng ngùng. Vệ Thần nhìn thoáng qua Duệ Húc, hắn cũng đang phải đối mặt với tình huống như này, đúng là trên đời ác giả ác báo, xem đi, đến lượt hắn rồi. 

Nói thật, cô gái này không thuộc dạng người hắn thích, hắn chỉ thích những cô gái nhỏ xinh, đáng yêu, không thích cô gái mạnh mẽ, luật pháp, nhìn qua có vẻ rất có nề nếp, thực nhàm chán. 

Hắn lại không thể nói ra được, chỉ có thể cười như thằng ngốc vậy. 

Ở cách đó không xa, Duệ Húc rõ ràng mạnh hơn hắn nhiều, bởi vì, gương mặt hắn từ bé đã lạnh lùng như vậy, cho dù có đứng trước mặt phụ nữ, gương mặt hắn vẫn như vậy, luôn biến phụ nữ thành kẻ yếu, còn hắn thành kẻ mạnh. 

Thật xấu hổ, đúng là quá xấu hổ, người ta thì thẹn thùng như thế, còn người đứng trước mặt Vệ Thần giống như chim khổng tước vậy, dùng lỗ mũi để nhìn hắn, muốn làm rõ cô chính là vĩ đại nhất, nhưng Vệ Thần hắn cũng là một người đàn ông độc thân hoàng kim, cũng rất vĩ đại nha. 

Duệ Húc mím chặt môi, bộ dáng vẫn bình tĩnh, cả người cứng nhắc như một tảng đá, lại khiến co gái trước mặt mê muội hoàn toàn, người đàn ông này tạo áp lực rất đáng sợ cho người khác, nhưng cũng khiến cho người khác cảm thấy vô cùng an toàn. 

Chỉ cần liếc mắt một cái, cô liền bị mê hoặc. 

"Tôi có thể gọi anh là Húc không?" Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẻ mặt ngượng ngùng, Duệ Húc cúi đầu, hàng lông mày hơi nhăn lại, "Tùy cô." câu nói không lạnh không nhạt, cũng khiến cô gái này được sủng ái mà lo sợ. 

"Húc..." Cô gái định nói gì đó, lại ngửi thấy một mùi thơm nồng lướt qua, sau đó một cô gái cao gầy đi tới, bộ dáng xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt của mọi đàn ông, đương nhiên còn có thân phận của cô nữa. 

Vợ trước của Duệ Húc, một tình yêu cũ, một tình yêu mới, thật là náo nhiệt. 

"Sao vậy, Húc, anh thực sự thích người vô dụng như vậy sao, một cô gái chỉ biết khóc? Giống Tô Lạc sao?" Nụ cười trên mặt Trữ San rất dễ thương như trái tim cô lại méo mó, cô ghen tị. 

Duệ Húc chỉ có thể là của cô thôi, hắn vốn là của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top