Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q4. Chương 31 ~ Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31

Môi của Tô Tử Lạc khẽ run, cuối cùng cố gắng nở nụ cười gượng.

Trong phòng bệnh của Đồng Đồng, Bánh Bao Nhỏ đang muốn lay Đồng Đồng dậy đi chơi, hai người phụ nữ nhìn hai đứa trẻ, nhất thời trở nên trầm mặc.

"Tử Lạc, tôi có một chuyện, đáng ra không nên hỏi, nhưng thật sự là tôi rất muốn biết. Hiện tại, cô còn yêu tổng tài không?" Phải mất một lúc, Hà Duyên mới có thể mở miệng, về chuyện này, cô biết, cô hỏi như vậy có chút tàn nhẫn, mà còn muốn Tô Tử Lạc trả lời, như vậy lại càng tàn khốc.

Thân thể Tô Tử Lạc khẽ run lên. Đây là người thứ hai hỏi cô vầ vấn đề này. Chỉ có yêu, đủ sao? Có những món nợ ân tình...

Môi của cô khẽ hé, một câu nói, tôi yêu, hoặc là không yêu, nhưng vẫn là không thể mở miệng.

"Tử Lạc, kỳ thật, tôi đã thấy được, cô vẫn còn yêu tổng tài, tuy rằng anh ấy đã làm cô tổn thương quá sâu, quá đau, nhưng trái tim của cô thì vẫn loạn nhịp vì anh ấy." Hà Duyên khẽ thở dài, ngón tay chỉ về phía ngực của Tô Tử Lạc.

"Tử Lạc, hãy lắng nghe trái tim, trái tim của cô tột cùng là muốn cái gì?"

Tô Tử Lạc nhìn xuống, "Tôi và anh ấy... Đã không thể như trước kia được nữa." Cô vừa nói xong, hốc mắt hồng lên, tất cả Hà Duyên đều nhìn thấy, cô thực sự quyết định như vậy sao, tại sao cứ phải thống khổ như vậy, tại sao phải tự hành hạ mình?Tô Tử Lạc đứng lên, cảm giác được lòng mình rất đau, không đành lòng, có lẽ lần này trở về, cô không có cơ hội quay lại nữa rồi... 

Nếu cô kết hôn với Bạch Thiếu Triết, rồi bọn họ cũng sẽ giống nhau, hắn cũng sẽ có một gia đình khác, một người vợ khác, bọn họ rồi sẽ quên nhau, sau đó, tiếp tục cuộc sống mới.

"Không còn quan hệ gì, rất nhanh đều sẽ quên thôi." Tô Tử Lạc khẽ lắc đầu, cuộc đời họ còn rất dài, một ngày nào đó, họ sẽ quên nhau mà thôi.

Hà Duyên cúi đầu xuống, 'Tử Lạc, là cô tự lừa mình dối người, nếu lại cho cô thêm hai năm nữa, cô có thể cam đoan là có thể quên không?'

"Cô có thể cam đoan là tổng tài sẽ quên sao? Cô mang theo Bánh Bao Nhỏ đi rồi, cũng giống như mang luôn trái tim của anh ấy đi theo." 

Người Tô Tử Lạc khẽ run, cô vô thức nhìn xa xăm, ánh mắt của cô mông lung vô định, nhưng lại giống như đang nhìn một cái gì đó, quá khứ của bọn họ hay tương lai chưa ai biết tới.

Thật sự có thể quên sao?

Hà Duyên nói đúng, cô không thể quên, cũng không có cách nào để quên.

Đúng là cô không có cách nào. Những gì cô thiếu nợ cô cần phải trả, cô không thể không để ý tới Thiếu Triết, cô không thể cho phép mình hứa hẹn với người khác rồi sau đó mạnh mẽ quay đi, cô không làm được điều này, thật sự không thể làm được.

Hà Duyên nhìn Tô Tử Lạc không ngừng giằng xé, mâu thuẫn, hàng lông mi dài khẽ chớp, sự phiền não không thể che dấu.

"Hà Duyên, nếu cha của Đồng Đồng tìm được cô, cô sẽ trở về cùng hắn sao?" Cuối cùng Tô Tử Lạc quay đầu lại, cũng hỏi một câu mà làm cho Hà Duyên không thể trả lời được. 

"Cha của Đồng Đồng vốn dĩ không biết đến sự tồn tại của con bé, tôi cũng không nghĩ tới sẽ cho hắn biết."

Mà không biết vì sao, Tô Tử Lạc luôn có cảm giác Hà Duyên đang cất dấu chuyện gì đó, cô cũng luôn nghĩ về việc này.

Hiện tại cô không thể suy nghĩ được nữa, cũng không tiếp tục hỏi, bởi vì, bản thân cô cũng khó có thể thể tự giải quyết chuyện của mình.

Cánh cửa phòng đóng chặt như muốn nhốt Duệ Húc ở đây, đôi mắt hắn nhắm nghiền, cho tới khi có tiếng cửa mở, và tiếng bước chân của người đàn ông vang lên.

"Anh đã đến rồi..." Hắn mở mắt ra, đôi mắt màu trà vừa vặn chạm phải đôi mắt màu đen của một người đàn ông.

"Đúng vậy, là tôi..." Bạch Thiếu Triết thoải mái ngồi xuống bên cạnh, "Tôi rất vui, một lần nữa anh lại không chết. Tôi cũng cảm ơn anh đã cứu Bánh Bao Nhỏ, nhưng tôi sẽ không cảm kích anh đâu, bởi vì, chuyện này, đều là do anh gây ra, là anh đã làm ảnh hưởng đến Bánh Bao Nhỏ, làm cho nó mới nhỏ như vậy đã bị người ta hại." 

Duệ Húc mím chặt môi, không thể nói lời nào, bởi vì, Bạch Thiếu Triết nói đúng, nếu không có hắn, Tề Trữ San về căn bản sẽ không ra tay với Bánh Bao Nhỏ.

"Tôi không cần anh phải cảm kích, Bánh Bao Nhỏ là con của tôi, vì nó, tôi có làm chuyện gì cũng không hối hận." Hắn lãnh đạm nói một tiếng, bị bệnh lâu ngày mới khỏi, sắc mặt của hắn không được tốt như trước, nhưng khí thế thì vẫn như xưa, không hề kém.

"Lê Duệ Húc, chúng ta thỏa thuận một hợp đồng đi?" Bạch Thiếu Triết nhìn hắn một hồi, đột nhiên mở miệng, đề nghị của hắn rất mờ ám, bởi vì nghĩ cho cùng, chỗ này, cũng không phải là thời điểm bàn hợp đồng.

"Nếu anh có ý, chúng ta có thể về công ty bàn, thật xin lỗi, tôi không nghĩ, sẽ ở đây bàn chuyện làm ăn." Lê Duệ Húc thẳng thắn từ chối, hiện tại hắn không có tâm trạng nói về hợp đồng, về làm ăn.

"Nhưng, nếu chuyện này liên quan đến Tử Lạc và Bánh Bao Nhỏ thì sao, anh cũng không muốn sao? Được rồi, quên đi, tôi cũng không muốn miễn cưỡng người khác."

Hắn vừa nói vừa đứng lên... Cũng là nghe được một từ khoan của Lê Duệ Húc.

"Anh có ý gì?" Lê Duệ Húc ngồi thẳng người lên, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo. Hắn muốn làm cái gì, rốt cuộc là muốn làm cái gì?

"Chính là ý như thế, giống như anh mong muốn, chúng ta đến công ty của anh rồi bàn." Bạch Thiếu Triết nhếch môi nói một câu rất đơn giản.

"Tôi đồng ý với anh, anh muốn nói chuyện gì? Tôi nghe." Lê Duệ Húc nhìn bóng lưng hắn vội nói một câu. Không khí trong phòng bệnh lúc này dường như trở nên mỏng hơn, Lê Duệ Húc phải há miệng để hít thở, còn Bạch Thiếu Triết cũng có vẻ như vậy.

Chỉ là Thiếu Triết so với Duệ Húc lại càng phải bình tĩnh hơn.

Bạch Thiếu Triết ngồi xuống, vẻ mặt như cười như không, gương mặt có chút nhợt nhạt, nhưng, đôi mắt kia lại vô cùng bình tĩnh.

"Anh muốn gì, tôi đang nghe đây." Lê Duệ Húc nhìn về phía Bạch Thiếu Triết, thật sự không thể đoán ra trong đầu người đàn ông này đang suy nghĩ gì?

"Tôi có thể đem Tô Tử Lạc và Bánh Bao Nhỏ trả lại cho anh, nhưng, tôi có một điều kiện, điều kiện này đối với Lê Duệ Húc anh mà nói, sẽ không phải là chuyện đơn giản." Bạch Thiếu Triết khẽ vuốt cằm của mình, lời nói như gió nhẹ mà lãnh đạm, cả người Duệ Húc cứng lại, không thể hiểu được hắn đang nói gì?

"Anh đang nói gì?" hắn nghĩ mình đã nghe nhầm.

"Anh không nghe nhầm đâu, Lê Duệ Húc, tôi nói, tôi muốn dùng Tô Tử Lạc và Bánh Bao Nhỏ để trao đổi với anh. Không biết anh có muốn đổi không. Cũng phải xem anh có thấy cuộc trao đổi này có đáng giá không đã?" Bạch Thiếu Triết lặp lại một lần nữa, thậm chí có ý nói rõ hơn một chút.

"Bạch Thiếu Triết, anh coi bọn họ là cái gì? Trong lòng cô ấy luôn có anh, luôn nhớ đến những gì đã hứa hẹn với anh, vậy mà anh coi bọn họ là hàng hóa sao?" Lê Duệ Húc đột nhiên tức giận, toàn thân có chút run rẩy, tin rằng, nếu lúc này hắn không kìm chế, nếu không phải hắn đang là bệnh nhân, có thể bọn họ đã đánh nhau rồi.

Tô Tử Lạc và Bánh Bao Nhỏ là bảo bối của hắn, vậy mà có người này dám mang bọn họ ra để trao đổi, làm sao hắn không tức giận được, hắn thật sự cảm thấy bọn họ là vô giá, thế nhưng họ lại không thể rời khỏi người đàn ông này.

Chương 32

"Anh lầm rồi." Bạch Thiếu Triết vẫn đang ngồi đó, vẻ mặt như ngày thường, dáng vẻ dường như rất lạnh lùng. "Bọn họ là người phụ nữ của anh, là con của anh, không phải là của tôi. Tôi thích bọn họ, nhưng tôi lại càng thích trao đổi với Lê Duệ Húc anh hơn. Tôi không muốn nói nhiều, tôi chỉ muốn biết rằng, chuyện này, anh có làm hay không, có chấp nhận hay không?"

"Anh muốn cái gì?" Vẻ mặt hắn rốt cục có thể khôi phục sự bình tĩnh, đôi tay vẫn nắm chặt cái chăn trên người, dùng sức khiến cho vết thương đang bị rỉ máu.

"Tập đoàn Húc Nhật..." môi của Bạch Thiếu Triết khẽ mở, chỉ có bốn chữ, cũng khiến Lê duệ Húc cười lạnh một tiếng, dường như hắn đã sớm biết được. "Tôi còn đang suy nghĩ xem ở đây có thứ gì có thể làm cho anh thỏa mãn, không ngờ, khẩu vị của anh cũng không hề nhỏ, muốn tập đoàn Húc Nhật."

"Đúng vậy, sao nào, anh không đổi sao? Tôi đây cũng không miễn cưỡng." Bạch Thiếu Triết đứng lên, xoay người, liền bước ra phía cửa.

"Tôi có nói là sẽ không đồng ý sao?" câu nói của Lê Duệ Húc ở phía sau, không nhanh, không chậm truyền đến tai, làm cho Bạc Thiếu Triết dừng bước, hắn xoay người, hai mắt nheo lại, làm cho Lê Duệ Húc không thể đoán được lúc này hắn đang suy nghĩ điều gì?

"Anh xác định những điều anh vừa nói, thứ tôi muốn không phải chỉ là một bản hợp đồng, không phải là nhân viên của anh, cũng không phải chỉ là một phòng làm việc của anh, tôi muốn tập đoàn Húc Nhật của anh, muốn vị trí tổng tài của Lê Duệ Húc anh."

Môi của Lê Duệ Húc nhếch lên có chút coi thường, "Tôi biết rất rõ mình đang nói cái gì, nếu không phải nó thì anh cũng sẽ không cần, không phải lặp lại."

Bạch Thiếu Triết thấy đúng như những gì mình cảm nhận được, dường như chuyện này hắn đã sớm có sự chuẩn bị.

"Lê Duệ Húc, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, anh nên nghĩ cho kỹ, nếu không có tập đoàn Húc Nhật, anh sẽ không còn là người đàn ông được mọi người tung hô nữa, cái gì anh cũng không có."

Lê Duệ Húc đưa tay ra. "Không phải anh đã sớm có sự chuẩn bị điều này cho tôi." Ánh mắt hắn nhìn Bạch Thiếu Triết có chút đùa cợt, nhận một bản hợp đồng từ tay của Bạch Thiếu Triết, có thể nói tài sản với hắn chẳng hề quan trọng chút nào, ngay cả đọc hắn cũng không buồn liếc mắt một cái, liền ký luôn tên mình lên.

"Mục đích của anh đã đạt được, cho nên anh có thể đi." Lê Duệ Húc đưa bản hợp đồng trả lại cho Thiếu Triết, đối với hắn mà nói, đó quả thật chỉ là một tờ giấy, chẳng qua, tờ giấy này có giá trị hàng tỷ đồng, hắn thậm chí ngay cả chớp mắt một cái cũng không có.

"Cảm ơn sự khảng khái của anh." Bạch Thiếu Triết giơ giơ trên tay bản hợp đồng với trị giá hàng tỷ kia lên, nhưng trên mặt lại không có lấy nửa phần vui vẻ, sắc mặt của hắn lại thâm trầm, nặng nề, làm cho người ta không thể biết được hắn đang nghĩ gì. Hắn đi ra ngoài cửa, lại không biết vì sao, bước chân ngày càng trở nên nặng nề.

Trong một gian phòng bệnh khác, Bánh Bao Nhỏ đang bắt chước động tác của Tô Tử Lạc, đang lôi lôi kéo kéo để gấp chiếc quần của mình, nó làm một hồi liền thấy mỏi liền ngồi luôn lên đống quần áo đó. "Mẹ, ôm ôm." Nó đưa đôi tay nhỏ của mình ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu kia đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng của đứa nhỏ này dường như không còn nhớ đến những chuyện kia nữa, còn Tô Tử Lạc cũng cảm thấy may mắn, chuyện này không còn lưu lại ở trong lòng của nó nhiều nữa, nó vẫn là Bánh Bao Nhỏ trước kia, chẳng qua, so với trước kia hình như nó thích được người khác bế hơn.

Tô Tử Lạc buông quần áo trong tay xuống, ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, nó cọ mặt vào ngực của cô một cái, chỉ ra phía cửa "Mẹ, Bao Bao muốn xem chú..." Tô Tử Lạc lặng người đi, hình như dạo này Bánh Bao Nhỏ thường xuyên nói mấy câu này.

Một câu là muốn chú, một câu là muốn chị, một câu là muốn bà nội... Đương nhiên đó là muốn uống sữa. Người mẹ như cô không biết là bị nó xếp đi nơi nào rồi.

"Chú đang mệt, cần phải nghỉ ngơi, cho nên chúng ta không thể làm phiền chú." Cô ôm chặt lấy con mình, bọn họ hôm nay sẽ rời xa nhau...

Bánh Bao Nhỏ chưa hiểu được xa nhau là gì... Đôi mắt to của nó chớp chớp một cái, nhìn ra cửa đúng lúc Bạch Thiếu Triết mở cửa bước vào, tạm thời cậu bé đã quên đi chuyện của Lê Duệ Húc.

"Cha. Ôm ôm..." Nó lại đưa đôi tay mũm mĩm ra cho Bạch Thiếu Triết ôm, nhưng lúc này Bạch Thiếu Triết lại không hề ôm nó, mà đi gần lại phía Tô Tử Lạc.

Cái miệng nhỏ nhắn của Bánh Bao Nhỏ chu lên, trên mặt có chút ấm ức.

Bạch Thiếu Triết như cố ý không muốn nhìn thấy gương mặt ấm ức của Bao Bao, hắn chằm chằm nhìn Tô Tử Lạc.

"Sao vậy, Thiếu Triết, em sẽ nhanh chóng thu dọn xong đồ thôi, chúng ta có thể về nhà." Tay của Tô Tử Lạc nhẹ nhàng xoa đầu của Bánh Bao Nhỏ một chút, trấn an đứa con có chút nhạy cảm này. Cô có cảm giác Bạch Thiếu Triết hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng cũng không đoán ra vì sao hắn lại có biểu hiện như vậy?

"Tử Lạc, anh muốn hỏi em một việc, anh hy vọng em có thể trả lời thành thật." Thiếu Triết đút tay vào túi áo, bàn tay nhanh chóng nắm chặt lại.

"Chuyện gì vậy?" Tô Tử Lạc lui về phía sau một bước, không biết vì vẻ mặt Bạch Thiếu Triết hiện tại quá bình tĩnh, hay là hiện tại hắn khiến cô cảm thấy có một khoảng cách thật lớn.

"Tử Lạc, em có yêu anh không?" hắn đứng ở đó, vô cùng trầm tĩnh đợi câu trả lời của cô, Tô Tử Lạc có chút sửng sốt, có chút chần chừ, cô thật sự là không biết phải trả lời hắn như thế nào, yêu? Đó là lừa dối hắn cũng là lừa dối bản thân, nhưng nếu không thương, cô làm sao có thể nói ra như thế.

"Thiếu Triết, chúng ta không phải là sắp trở về rồi sao, đi khỏi nơi này, quay về nước Anh, chúng ta sẽ lại giống như trước đây, tất cả mọi thứ ở nơi này đều không còn quan hệ gì với chúng ta nữa, em đồng ý với anh, em sẽ không quay lại đây nữa, được không?" Câu nói của cô có chút nghẹn ngào, có nỗi đau xót khôn tả, còn Bánh Bao Nhỏ trong lòng cô, dường như cũng cảm nhận được nỗi đau trong lòng cô, im lặng không nói câu nào, nó ôm lấy cổ của cô, đem khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào vai cô.

Hai bàn tay Thiếu Triết thả lỏng một chút, nhìn đống quần áo cô thu dọn đã được gần một nửa rồi, quả nhiên là cô muốn đi, nhưng, cho dù người cô có đi thì trái tim vẫn ở lại đây.

"Tử Lạc, đúng là sẽ đi, nhưng không phải là em, vì anh biết, em muốn ở lại bên cạnh Lê Duệ Húc." hắn thản nhiên nói một câu, giống như đây là một chuyện rất bình thường, câu nói hờ hững, không có chút ngập ngừng.

Cả người Tô Lạc cứng ngắc, cô tiến về phía trước một bước, vội vàng giải thích "Thiếu Triết, không phải anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi chứ? Em và anh ấy không có gì, thật sự là không có gì hết, chuyện hai năm trước của bọn em đã kết thúc, em..."

Tô Tử Lạc còn muốn giải thích, nhưng thấy Bạch Thiếu Triết lắc đầu "Tử Lạc, đối với em không còn quan hệ." Hắn lấy ra bản hợp đồng về khối tài sản khổng lồ kia, khẽ lắc lắc trước mặt cô "Tử Lạc, anh đem em và Bánh Bao Nhỏ để đổi lấy cái này, em nhất định không biết đây là cái gì rồi, đây là tập đoàn Húc Nhật."

Chương 33

"Thiếu Triết, em không hiểu ý của anh?" Cái gì mà tập đoàn Húc Nhật, cái gì mà dùng bọn họ để trao đổi, có phải ý của hắn là đem bán cô và Bánh Bao Nhỏ...

"Em hiểu mà, Tử Lạc, anh thừa nhận là anh thích em, cũng rất thích Bánh Bao Nhỏ, nhưng anh cũng không thể dùng tất cả mọi thứ của nhà họ Bạch để đổi lấy em được, còn người đàn ông đó lại khác, hắn đã dùng toàn bộ công ty của hắn để đổi lấy mẹ con em, anh là một người làm ăn, một người phụ nữ không yêu anh, lại còn một đứa trẻ không phải con của anh, sẽ chọn cái gì, anh biết rất rõ ràng."

"Cho nên, Tử Lạc, em không cần phải quay về, nơi đó dường như cũng không phải là nơi có người mà em lưu luyến?" Hắn xoay người, trong lúc hắn nói, toàn thân hắn khẽ run lên.

Còn Tô Tử Lạc ôm chặt lấy Bánh Bao Nhỏ, không ngừng lắc đầu. "Thiếu Triết, đây không phải sự thật, anh không phải là người như vậy." Hắn không thể dùng cô và Bánh Bao Nhỏ để đổi tập đoàn Húc Nhật, làm sao hắn có thể, làm sao Lê Duệ Húc có thể?

"Giấy trắng mực đen, hoàn toàn chính xác, không tin, em có thể đi tìm hắn." Câu nói của Bạch Thiếu Triết có chút lạnh lùng truyền tới, hắn nhắm mắt lại, cảm nhận được có một cơn gió thổi qua mặt mình, trên khuôn mặt có chút đau đớn.

Hắn ngẩng đầu lên, thấy được Tô Tử Lạc chạy ra ngoài. Lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao Nhỏ có chút ấm ức, hắn dùng lực thở mạnh một hơi, cúi đầu nhìn bản hợp đồng trong tay, sau đó cẩn thận đưa lên, cất lại trong người. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng chói lòa, làm ắt của hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể mở ra được.

Phịch một tiếng, cửa phòng bệnh của Lê Duệ Húc bị đẩy ra, Tô Tử Lạc chạy thẳng vào, không ngừng nhìn thẳng hắn, ngực của cô đập mạnh hết sức, nét mặt tái nhợt không nói lên lời.

Bánh Bao Nhỏ vừa thấy Lê Duệ Húc, cái miệng nhỏ liền mếu máo có chút ấm ức, hình như bộ dạng của Bạch Thiếu Triết và Tô Tử Lạc, thật sự đã dọa một đứa nhỏ như nó rồi.

"Chú chú." Bánh Bao Nhỏ vươn đôi tay nhỏ bé của mình ra, Lê Duệ Húc ngồi dậy, đón lấy Bánh Bao Nhỏ trong lòng của Tô Tử Lạc. "Em làm con sợ rồi. " Hắn trấn an Bánh Bao Nhỏ, sau đó nhìn Tô Tử Lạc lắc đầu. "Anh biết, em tìm anh là muốn hỏi chuyện gì, chúng ta còn có nhiều thời gian, nhiều thứ cần phải nói, nhưng không nên như vậy với Bánh Bao Nhỏ, nó còn nhỏ..."

Bánh Bao Nhỏ gắt gao kéo lấy áo của Lê Duệ Húc, cẩn thận liếc nhìn Tô Tử Lạc, nó không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao, cha không ôm nó, mẹ cũng không cười, một bàn tay to lớn đặt trên đầu nó, nhẹ nhàng xoa xoa một cái.

"Nhớ chú sao?" Hắn mềm mỏng, nhẹ nhàng nói với Bánh Bao Nhỏ ở trong lòng, Bánh Bao Nhỏ thành thật gật đầu một cái "Nhớ ", giọng nói non nớt làm cho trái tim của Lê Duệ Húc lập tức ấm lên, hắn không hối hận vì những gì mình đã quyết định, thật sự là không hối hận.

"Đây, chú cho con." Hắn đưa một món đồ chơi nhỏ đã nhờ Vệ Thần mua cho, đặt trên bàn tay nhỏ bé của Bánh Bao Nhỏ, nó vừa nhìn thấy liền ôm ngay vào lòng, tự mình có thể chơi một mình, có thể món đồ này nó đã có, nhưng nó lại phá lệ thích món đồ chơi này.

"Lạc Lạc... Đến, ngồi đi." Hắn khẽ dịch người sang, lấy chỗ cho cô ngồi xuống, còn Tô Tử Lạc thoáng nhìn Bánh Bao Nhỏ, trong lòng cảm thấy có chút có lỗi, vừa rồi quả thật là cô đã dọa Bánh Bao Nhỏ rồi.

Cô ngồi xuống, vừa rồi còn có chút tức giận, nhưng dường như, trong nháy mắt, đã hoàn toàn bình tĩnh lại rồi. 

"Anh ta nói cho em?"

Tô Tử Lạc gật đầu một cái, cuộc sống của cô thực sự có rất nhiều chuyện, đã có một biến cố xảy ra giờ không thể lại có một biến cố ngoài ý muốn nào nữa.

"Không phải là em đang có cảm giác bị phản bội, bị vứt bỏ chứ?" Giọng nói bình tĩnh của Lê Duệ Húc truyền đến, từng chữ từng chữ nói ra suy nghĩ thật sâu trong nội tâm của Tô Tử Lạc.

"Lạc Lạc, đừng nghĩ như vậy được không?" Lê Duệ Húc đưa tay của mình ra, tay vẫn còn bị thương, đặt trên vai của Tô Tử Lạc, lần đầu tiên, bọn họ lại có thể tiến gần hơn theo cách này.

"Em không phải là hàng hóa, cũng không phải là đồ vật, hắn chính là thấy anh đáng thương, mang hai người tặng cho anh, em biết không? Lê Duệ Húc không có hai người, cuộc sống sau này nhất định sẽ là cái xác không hồn, cả đời này sẽ không có gì hạnh phúc nữa, anh đã mất đi một lần, không thể lại mất đi lần thứ hai, anh đã đợi hai năm, anh không muốn lại phải đợi vô số lần hai năm như vậy nữa."

Lê Duệ Húc nhận hết lỗi về mình, cho dù đây là mưu kế của Bạch Thiếu Triết cũng như nhau, chỉ cần lòng của cô được thoải mái, như vậy, hắn có thể nhận tất cả, đều rất đáng giá.

"Nhưng còn, công ty của anh..." Tô Tử Lạc ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông có vẻ kiên định, thản nhiên, hắn thật sự không để ý một chút nào sao? Công ty lớn như vậy, đâu phải chỉ là một quầy bán quà vặt, đó là một công ty đa quốc gia mà.

"Chẳng qua chỉ là tập đoàn Húc Nhật thôi sao? Không có nó nữa, không phải là anh sẽ không còn là Lê Duệ Húc chứ?" Hắn cười, cười lớn thật thoải mái. "Vì công ty kia sao, anh đã không muốn nghĩ thêm nhiều vậy. Có lẽ như vậy lại là dịp tốt để nghỉ ngơi." 

"Lạc Lạc.." Hắn ngả đầu của Tô Tử Lạc tựa lên vai của mình "Tha thứ cho anh được không?"

Tô Tử Lạc nhẹ nhàng nói một tiếng, "Vâng." Cô sớm đã muốn tha thứ, không biết là bắt đầu từ khi nào, có phải là do hắn đối xử dịu dàng với cô, sự chân thành của hắn, thậm chí là hắn đã dùng chính tính mạng của mình để cứu lấy Bánh Bao Nhỏ, cô thật sự đã muốn tha thứ từ lâu.

"Như vậy là chúng ta có thể sống cùng nhau sao?" Hắn vừa nói xong, dùng chính bàn tay đang bị thương của mình, cẩn thận nắm lấy tay của Tô Tử Lạc. Giống như, cái tay này chỉ dùng để nắm lấy tay của cô vậy, Đoạn Hạo đã nói, bàn tay này của hắn, thiếu chút nữa là bị tàn phế rồi, sau này có thể sẽ chỉ dùng để trang trí thôi.

"Em..." Môi của Tô Tử Lạc khẽ run, cô không biết, thật sự không biết...

"Không sao hết, anh có thể chờ, chỉ là... Em có thể cho anh cơ hội này sao? Sau này, anh có thể sẽ là một kẻ nghèo hèn, anh cái gì cũng không có, không còn là tổng tài của tập đoàn Húc Nhật nữa, em sẽ không chê anh không xứng với em sao."

Hắn không có tự phụ, cũng không có cảm giác tự ti, thật sự, chỉ cần hắn là Lê Duệ Húc, hắn sẽ không làm cho vợ con mình phải chịu khổ. Như vậy, đúng là một cơ hội tốt, nếu hắn không biết nắm lấy, thì đã không thể làm được tổng tài nhiều năm như vậy, là một thương nhân thành công, hắn có thể dễ dàng nhận ra đâu là chuyện gì có lợi cho mình.

Tô Tử Lạc ngồi thẳng người lên, giận giữ trừng mắt liếc hắn một cái, hắn nghĩ cô là ai? Còn Lê Duệ Húc thì tạo bộ dạng như đang đầu hàng giơ hai tay của mình lên "Được, anh đầu hàng." Hắn nhìn về phía Bánh Bao Nhỏ, khóe môi cong lên trông cực kỳ hoàn mỹ, có lẽ giây phút này cả đời hắn cũng không quên được, cười đến híp cả mắt, vui vẻ như vậy, thật là thoải mái, bỏ tập đoàn Húc Nhật, hắn vẫn còn là Lê Duệ Húc, nhưng mất đi Tô Tử Lạc và Bánh Bao Nhỏ, khả năng, hắn sẽ không còn là người nữa.

Như vậy, cuộc giao dịch, thật sự rất giá trị.

Chương 34

Tô Lạc ngồi bên cạnh, rõ ràng cô tới đây để hỏi tội, vậy mà hắn vừa nói mấy câu, đã thành công khiến cô cái gì cũng không hỏi được, đành ngồi đó nhìn hắn và Bánh Bao Nhỏ chơi đùa với nhau, ngay cả Bánh Bao Nhỏ cũng không thèm quan tâm cô nữa.

Đúng là một tên nhóc kiêu ngạo. Khi nhớ tới một người đàn ông khác, lòng cô bị va một cái thật mạnh.

Thiếu Triết, anh thật sự là người như vậy sao? Nếu như hắn không cần bọn cô nữa, cô thực sự có thể hiểu, nhưng vì sao, vì sao hắn lại bán bọn cô đi... Đây là Thiếu Triết mà cô biết trong suốt hai năm qua sao?

Cảm giác ấm áp bao quanh cô, thậm chí hơi thở quen thuộc của người đàn ông ở rất gần, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, thấy Duệ Húc đang đứng ở trước mặt mình.

Cô chớp mắt, cảm giác hai tay hắn ôm chặt cô vào lòng, giống như hai năm trước, nhưng hiện tại hắn thật dịu dàng, và tình yêu bây giờ là thật.

"Được rồi, không nên nghĩ linh tinh nữa, không có Bạch Thiếu Triết, em vẫn có anh, cho dù anh không có gì anh cũng sẽ không để em và con phải chịu khổ."

"Lê Duệ Húc, anh là người bệnh..." Tô Lạc định nói gì đó, lại nhìn thấy bộ quần áo bệnh nhân hắn mặc trên người, mới nhớ tới những tổn thương trên người hắn vẫn chưa lành hẳn, cứ đi xuống giường như vậy, hắn không cần cơ thể này sao?

"So với sự khó chịu trong người, anh thà bị đau như thế này còn hơn." Hắn thật không biết là mình còn có thể nói ra những lời buồn nôn như thế.

Tô Lạc nghe xong cũng đỏ mặt, cô muốn đẩy hắn ra, lại không dám dùng sức, sợ động phải vết thương của hắn, dù sao bây giờ hắn vẫn là người bệnh, nhưng hắn đừng biến thành tốt như vậy có được không, khiến cô không biết phải làm sao cả, còn có hắn thổi thổi khí nóng vào cổ cô, thực sự khiến trái tim cô loạn nhịp.

Khi cô đang lúng túng, bỗng nhiên tiếng khóc của Bao Bao truyền tới, sau đó là bịch một tiếng.

"Mẹ." Tiếng nói Bao Bao truyền tới, sau đó cả người liền lăn xuống, may mà tấm thảm đủ dày, hơn nữa người cậu bé cũng nhiều thịt, cho nên chỉ có hốc mắt là đỏ, đáng thương nhìn Duệ Húc và Tô Lạc. Duệ Húc vội buông Tô Lạc ra, bước lên, ôm lấy cậu bé đang nằm trên mặt đất.

"Có đau không?" Duệ Húc đưa tay vỗ về gương mặt Bao Bao, Bao Bao lắc đầu, sau đó ôm chặt cổ Duệ Húc, "Bao Bao không đau, Bao Bao cũng muốn chú ôm." câu nói của Bánh Bao Nhỏ khiến mặt Tô Lạc càng đỏ hơn. Duệ Húc cũng bật cười, trong từng đấy năm qua, có thể khiến hắn cười lớn như bây giờ đúng là quá ít, có thể khiến hắn cười thoải mái như bây giờ lại càng thiếu, hiện tại, trái tim hắn vô cùng thoải mái.

Hắn ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, đột nhiên tung cậu bé lên cao, Tô Lạc định ngăn lại, cũng nghe thấy tiếng cười khanh khách của cậu bé, Bao Bao cười rất vui vẻ, Bánh Bao Nhỏ thích cảm giác như vậy, tuy rất cao. Nhưng cậu bé rất thích.

"Em đừng lo lắng, con nhất định sẽ thích." Duệ Húc không để ý vết thương trên người, chơi rất vui với Bao Bao.

Tiếng cười của Bao Bao không ngừng truyền tới, Tô Lạc đành ngồi xuống, cô đưa tay chống cằm, nhìn hai cha con họ vui đùa.

Nhìn gương mặt Bao Bao giống hệt gương mặt Duệ Húc, đúng là cha con, có phải trước kia cô đã quá ích kỉ rồi không, thế nên đã quên, thực ra hắn cũng rất yêu Bánh Bao Nhỏ.

Đột nhiên cô nở nụ cười, cứ như vậy đi, chuyện sau này, ai biết được, chỉ cần Bánh Bao Nhỏ của cô có thể luôn cười tươi như bây giờ.

Cô cúi đầu, hàng lông mi khẽ run, 'Thiếu Triết, đây là những điều anh muốn sao? Nếu Thiếu Triết muốn cô, vậy cô... Vui vẻ sao? Em không trách anh, thật sự không trách anh.'

Có những người vốn không có cách nào trách cứ, ví dụ như Bạch Thiếu Triết, đối với Tô Lạc mà nói, cho dù hắn có cần tính mạng cô, cô cũng không trách hắn, bởi vì cô nợ hắn nhiều lắm, không biết phải trả như thế nào.

"Lạc Lạc..." Duệ Húc ôm Bánh Bao Nhỏ đứng trước mặt cô, Bao Bao đưa tay kéo kéo áo cô, hai gương mặt giống nhau như đúc phóng đại trước mặt cô, trong khoảng thời gian ngắn, khiến cô ngẩn người.

Bọn họ thật giống nhau...

"Lạc Lạc, không cần tự trách mình, những gì em thiếu anh ta, anh thay em bù, em nợ, anh cũng sẽ trả cho em, bởi vì đây cũng là những gì anh thiếu em, em chỉ cần làm chính mình là được rồi, không cần sống vì người khác." Hắn đặt Bao Bao vào lòng cô, sau đó ôm chặt lấy cả hai người, đối với Duệ Húc, hiện tại trong lồng ngực hắn là tất cả của hắn.

Đột nhiên, Tô Lạc cảm giác trên mu bàn tay có giọt nước, không phải của cô, cũng không phải của Bánh Bao Nhỏ, cô ngẩng đầu lên, người đàn ông kia vẫn cười, chỉ là trong mắt lại có nước, ánh mắt màu trà có chút nhạt nhòa.

Cô cảm giác hốc mắt mình nóng lên, một bàn tay vẫn còn quấn băng nhẹ nhàng chạm vào mí mắt cô, "Được rồi, đừng khóc, em đã làm mẹ rồi, đừng để con cười cho, trước đây anh đã khiến em khóc quá nhiều, sau này, anh thề, không bao giờ... nữa, anh sẽ dùng tất cả những gì anh có để yêu thương em."

Duệ Húc ôm chặt hơn hai người như là tính mạng hắn, "Bây giờ anh hai bàn tay trắng rồi, em sẽ không thể làm phu nhân tổng tài tập đoàn Húc Nhật nữa, em chỉ là người vợ duy nhất của Duệ Húc, là người phụ nữ mà Duệ Húc yêu nhất, là mẹ của con trai hắn, em đồng ý không?"

Ngón tay Tô Lạc khẽ động, nhìn thấy nước mắt trong mắt hắn, nếu có một người đàn ông khóc vì cô, như vậy nhất định phải giữ chặt lấy người đó, bởi vì hắn thực sự rất yêu cô, giành cả sinh mệnh để yêu cô.

"Không cần tự tạo gánh nặng cho mình, những gì em thiếu, em nợ, anh sẽ thay em trả, em không cần phải đối mặt, có anh đối mặt là được rồi. Lạc Lạc... Anh thật sự muốn gọi em là vợ." giống như trước đây. Trán hắn chạm vào trán cô, trong mắt chỉ còn sự tồn tại của cô.

"Nếu em không muốn?" Khóe môi Tô Lạc khẽ hé, dường như là một lời từ chối, nhưng với sự thông minh của Duệ Húc có thể nhìn thấy cô đang cố ý, "Cô Tô, cô trộm con tôi đi đã lâu như vậy, thân là người làm cha, chẳng lẽ lại để tùy cô mang theo con tôi đi mãi như vậy sao?"

"Hiện tại em không muốn, nhưng sau này nhất định sẽ đồng ý." Hắn vô cùng bá đạo nói xong, mặc kệ có tập đoàn Húc Nhật hay không, hắn vẫn là Lê Duệ Húc không ai bì được, "Cô gái nhỏ này, lại còn học được cách đùa giỡn anh nữa." Duệ Húc nắm nhẹ cằm cô, hàng lông mày hơi nhíu lại, Tô Lạc vội kéo tay hắn, nhìn thấy vết thương trên tay hắn, "Sao anh lại không cẩn thận như vậy, vết thương nặng như này, nhỡ miệng vết thương nứt ra, thì phải làm sao?"

Chương 35

Tô Tử Lạc mất hứng trừng mắt nhìn hắn, không hề phát hiện giọng nói của mình trong lúc này lộ rõ sự sốt ruột, lo lắng.

Lê Duệ Húc nở nụ cười, ôm lấy Bánh Bao nhỏ, để cậu bé ngồi trên vai mình. Bánh Bao Nhỏ tựa hồ rất thích như vậy, vốn gương mặt nhỏ nhắn đang buồn ngủ, lập tức có tinh thần.

"Anh làm sao lại biết Bánh Bao Nhỏ thích như vậy?" Hắn xem Bánh Bao Nhỏ như bao tải, xoay qua xoay lại, như thế này Bánh Bao Nhỏ lại càng thích, đôi mắt híp lại như trăng khuyết.

"Nó là con anh." Lê Duệ Húc kiêu ngạo nói xong, sau đó nhìn về phía Tô Tử Lạc, "Anh nghe mẹ nói qua, anh trước kia cũng như vậy, nếu nó là con anh, nhất định cũng sẽ thích, cha của nó thích tất nhiên nó sẽ thích rồi, cha của nó ghét gì thì nó cũng sẽ ghét." Hắn nói tuyệt đối chính xác. Hắn nắm bàn tay bé nhỏ của Bánh Bao Nhỏ, "Bánh Bao Nhỏ ,chú nói có đúng không?"

Bánh Bao Nhỏ gật đầu lia lịa, ánh mắt cười vui vẻ.

Lê Duệ Húc đặt Bao Bao xuống, nhéo nhéo đôi má phúng phính, hắn không tự xưng mình là cha, chỉ là sợ Bao Bao còn nhỏ tuổi tuổi không thể nhận, hắn không muốn miễn cưỡng Tô Tử Lạc, cũng là không miễn cưỡng con trai mình.

Hắn tin tưởng, rất nhanh. Bánh Bao nhỏ sẽ gọi hắn là cha.

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, Vệ Thần khó hiểu, hàng lông mày nhăn lại, đây là chuyện gì xảy ra vậy, hai người kia khi nào thì chuyển biến tốt như vậy, không phải là Húc trong họa gặp phúc đấy chứ, người anh em này vận khí không tồi nha. Chẳng những cứu con, còn thành công lấy lại được người phụ nữ của mình. Vì sao Vệ Thần hắn lại không có vận khí tốt như vậy?

Hắn lắc đầu, bất quá như vậy cũng tốt, nhưng cũng thật đáng thương, bọn hắn lại bị ngập đầu trong công việc rồi, kì nghỉ này đúng là không dễ dàng. Hắn quay đầu, thấy được Hà Duyên ôm Đồng Đồng đi kiểm tra, liền bước nhanh tới.

"Chú..." Đồng Đồng gọi nhỏ một tiếng, cũng đã bị Vệ Thần ôm ở trong lòng.

"Đồng Đồng sợ sao?" Hắn cẩn thận ôm lấy cô bé gầy yếu này, đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nó, từ nhỏ đã bị bệnh nặng như vậy, thật đáng thương. "Đồng Đồng không sợ, có mẹ ở đây, Đồng Đồng không sợ." Đồng Đồng ngoan ngoãn nói, hốc mắt Hà Duyên cũng đỏ lên.

"Đồng Đồng thật ngoan." Vệ Thần tán thưởng xoa xoa đầu Đồng Đồng, một bàn tay đặt lên đôi vai gầy gò của Hà Duyên, hắn thật sự không biết, một người phụ nữ như vậy, như thế nào có thể chống đỡ cho chính mình, rồi còn nuôi dưỡng một đứa trẻ bị bệnh, ốm yếu như vậy.

"Yên tâm đi, Đồng Đồng sẽ tốt thôi, giống như tôi vậy." Vệ Thần chớp chớp mắt, bộ dạng hài hước, "Cô xem tôi sức khỏe lúc nhỏ cũng không tốt, hiện tại không phải rất tốt sao, con gái của cô cũng sẽ như vậy."

Cả người Hà Duyên cứng đờ, hắn... Không phải như vậy chứ...

"Đúng vậy, có cái gì kì lạ sao?" Vẻ mặt Vệ Thần có chút lơ đễnh, "Trái tim của tôi từ nhỏ cũng vậy, nhưng lúc năm tuổi đã làm phẫu thuật, rồi khỏe lại rất nhanh, bệnh này chỉ cần phẫu thuật thì sẽ không gặp khó khăn gì nữa."

"Thật sao?" Trong mắt Hà Duyên có chút vui mừng xen lẫn phức tạp, lúc trước bác sĩ đã nói qua, bệnh này của Đồng Đồng dường như là do di truyền, nhưng là cô không có, hóa ra là...

"Đúng vậy, không cần lo lắng, cả ngày khóc như vậy, Đồng Đồng đều bị cô dọa sợ." Vệ Thần liếc mắt nhìn Hà Duyên, sau đó ôm Đồng Đồng chặt hơn, giống như ôm bảo bối của chính mình, nói cái gì cũng không buông tay.

"Đúng rồi..." Vệ Thần đột nhiên nở nụ cười, tâm tình thật tốt. "Nói cho cô biết một việc, vị tổng tài của cô đã hòa thuận với vợ hắn rồi."

Tử Lạc và tổng tài... Hà Duyên mở to hai mắt chính mình, không dám tin, không thể nào, bọn họ rõ ràng đã nói qua, mà Tử Lạc cũng nói như vậy, cô ấy và Lê Duệ Húc không có khả năng, như thế nào đột nhiên quay lại, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, còn có Thiếu Triết đâu, hắn sao lại để như vậy.

Cô nghĩ như thế nào cũng thấy rắc rối...

"Đi thôi, Đồng Đồng đến giờ kiểm tra rồi, chuyện nhỏ như vậy, cũng khiến cô ngây ngốc như vậy, hòa thuận là hòa thuận, chuyện giữa vợ chồng người ta, cô suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?"

Hà Duyên định nói gì đó, lại bị Vệ Thần kéo đi. Đồng Đồng đan mấy ngón tay vào nhau, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Vệ Thần, người chú này còn giống cha hơn cả cha Bánh Bao Nhỏ.

Đúng như lời Vệ Thần nói, Tô Tử Lạc tuy rằng không có thừa nhận gì, nhưng Bánh Bao Nhỏ cũng luôn ở chung với Lê Duệ Húc, Bạch Thiếu Triết lại giống như biến mất, không hề xuất hiện.

Thỉnh thoảng, Hà Duyên hỏi bọn họ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Tô Tử Lạc nở nụ cười không biết làm sao cùng cười khổ, làm cho cô cũng không thể hỏi tiếp, có điều giống như lời Vệ Thần đã nói, đây là chuyện của vợ chồng họ, đã bỏ lỡ một lần, nếu có một lần nữa sẽ rất đáng tiếc, rõ ràng là yêu nhau, Tử Lạc, kì thật đây mới là hạnh phúc của cô.

Lê Duệ Húc ôm Bánh Bao Nhỏ ngồi vào trong xe, bệnh của hắn đã tốt hơn rất nhiều, đã không có việc gì nữa, cha mẹ hắn vẫn đang ở nhà chờ hắn, Vệ Thần tùy tiện tìm một cái lấy cớ, nói hắn đi công tác, cho nên cha mẹ hắn cũng không có quá lo lắng, khuôn mặt mặt luôn lạnh lùng, lúc này lại như có ánh mặt trời chiếu rọi, thật ấm áp.

"Lạc Lạc, về nhà được không?" Tay hắn vỗ về mái tóc dài của Tô Tử Lạc, sự dịu dàng của hắn đã trao hết cho cô, hắn cho tới bây giờ đều không có hạnh phúc như vậy, nhà, về nhà có được không?

Tô Tử Lạc chính là ôm chặt Bánh Bao Nhỏ vào lòng, Bánh Bao Nhỏ vẫn cầm trên tay món đồ chơi Lê Duệ Húc mua cho nó, ngoan ngoãn tự chơi.

"Không được, em nghĩ tốt nhất em vẫn nên ở chỗ cũ thì hơn." Tô Tử Lạc lắc đầu. Cô còn chưa có chuẩn bị tốt, tuy cô tha thứ cho hắn, nhưng cũng không có nghĩa, cô sẽ trở về ngôi nhà kia, nơi đó chứa biết bao đau thương trước kia của cô.

Hơn nữa, nơi cô ở là nhà của Thiếu Triết, cô muốn biết hắn hiện tại ở nơi nào, có phải đã rời khỏi đây rồi không.

"Tốt thôi, em muốn thế nào đều được hết." Lê Duệ Húc gẩy gẩy mấy sợi tóc mái trước trán cô, vẫn duy trì nụ cười như cũ, hắn hai năm còn đợi được, sao lại không thể chờ được mấy ngày như thế này chứ, xe chuyển bánh, phương hướng cũng không phải đi về phía nhà họ Lê, mà là nơi cô ở khi cô về Trung Quốc, là căn nhà Thiếu Triết mua cho cô.

Xe dừng lại, Bánh Bao Nhỏ được Lê Duệ Húc bế xuống, tâm trạng Tô Lạc vô cùng phức tạp, cũng có khẩn trương.

"Đừng lo." Lê Duệ Húc nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, muốn cho cô dũng khí, mở cửa, bên trong rất sạch sẽ, nhưng là, cũng đã rất lâu rồi không có người ở.Xem ra, Bạch Thiếu Triết cũng không có trở về...

Tô Tử Lạc ngồi ở trên sô pha, trong khoảng thời gian ngắn cô cảm giác nơi này thực yên tĩnh. Lê Duệ Húc đặt Bánh Bao Nhỏ xuống, nhẹ nhàng vỗ mặt con, "Đi đi, ra chỗ mẹ con đi."

Bánh Bao Nhỏ nghe lời chạy đến bên người Tô Tử Lạc, đưa bàn tay nhỏ mập của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top