Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q4. Chương 41 ~ Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41

"Tử Lạc, em biết không, anh rất thích em, từ khi em đưa cho anh chai sữa đó, nhưng anh cũng biết rõ, trái tim em không ở nơi anh, em chưa từng nói về quá khứ của em, anh vẫn biết rõ, em đã yêu, đã từng bị tổn thương."

"Khi chúng ta về nước, anh đã mơ hồ cảm nhận được, anh sẽ mất đi gì đó, đúng là mất đi thật, bởi vì em ở đây mới tìm được trái tim em.

Anh đã nói rồi, anh sẽ không ép em, anh chỉ muốn em hạnh phúc, em vẫn giống như trước đây, cô gái đưa trai sữa cho anh, cũng có thể buông tha cơ hội tìm lấy hạnh phúc của mình. Mà anh sao có thể nhẫn tâm, sao có thể nhẫn tâm đoạt đi niềm hạnh phúc của người cha để của Bánh Bao Nhỏ."

"Tuy anh có thể cho nó tình thương của cha, nhưng vẫn không thể làm người cha thân sinh ra nó, ta có thể cho em tình yêu, lại không thể đem hạnh phúc trả lại cho em."

"Anh có thể cho em tất cả, cũng không đổi được mọi thứ của em."Tô Lạc nhìn từng dòng chữ, cô đưa tay che miệng, cảm giác đau xót nói không thành lời, hóa ra, hắn đã phải suy nghĩ, đã phải đấu tranh nhiều như vậy.

"Tử Lạc, người đàn ông đó rất yêu em, hắn đã chứng minh cho anh thấy điều đó, anh đã từng các cược với hắn, chỉ là một câu nói dối, vậy mà hắn lại làm theo yêu cầu của anh nhảy xuống biển, hắn đã dùng sinh mạng mình của em, khi hắn dùng sinh mạng của mình một lần nữa để cứu lấy Bánh Bao nhỏ, anh biết anh đã thua, tình yêu của hắn khiến anh cảm động, cũng khiến cho anh ghen tị, bởi vì anh nghĩ anh không thể làm được, anh không thể liều lĩnh như tình yêu của hắn."

"Khi anh đưa điều kiện muốn có toàn bộ tài sản của hắn, hắn ngay cả một chút suy nghĩ cũng không có, liền đáp ứng ngay, anh chỉ biết, trả lại em cho hắn, hắn có thể cho em và Bánh Bao Nhỏ hạnh phúc."

"Tử Lạc, hiện tại tập đoàn Húc Nhật đã ở trên tay em, nếu người đàn ông kia làm chuyện gì có lỗi với em, hắn sẽ trắng tay. Đây là sự đảm bảo cuối cùng anh dành cho em, còn một chiếc hộp nhỏ, vốn là của em, em hãy đưa những thứ đó cho hắn, như một lễ vật anh tặng hai người."

"Tử Lạc, anh biết em nhất định sẽ khóc, em và Bánh Bao Nhỏ giống nhau luôn thích khóc, đây cũng có thể là nguyên nhân mà Bánh Bao Nhỏ hay khóc, cũng vì có một người mẹ là em, em không cần cảm thấy buồn, cũng không cần cảm thấy thương tâm, em tìm được hạnh phúc của em, anh cũng đi tìm nhân duyên của anh, em hạnh phúc, anh mới có thể chính thức buông tay."

"Anh ở nơi xa chờ tin hạnh phúc của em, nhớ, sang năm anh sẽ quay lại gặp em, nếu em cảm thấy không hạnh phúc, anh sẽ đưa em rời đi. Nhưng anh biết, nhất định anh sẽ không có cơ hội đó, bởi vì người đàn ông kia sẽ không cho anh cơ hội đó."

Mấy tờ giấy, đều là chữ viết của Thiếu Triết, Tô Lạc hít hít cái mũi, nước mắt cô đã làm ướt khoảng lớn trên tờ giấy, cô ôm bức thư vào lồng ngực, vừa khóc vừa cười.

"Cảm ơn anh, Thiếu Triết." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, vài chiếc lá từ trên cây rụng xuống, trên đời này, người tốt nhất với cô chính là hắn.

Cô cầm tờ giấy chuyển nhượng tài sản, còn có mấy tờ giấy khác, cô đứng lên, lau khô nước mắt, đi ra ngoài.

'Thiếu Triết, anh đã nói, em có hạnh phúc, anh mới có thể tìm được hạnh phúc của mình. Thiếu Triết, anh yên tâm, em sẽ hạnh phúc, anh đã vất vả như vậy để đem hạnh phúc trả lại cho em, em cũng muốn tìm cho anh hạnh phúc của anh.'

Cô đưa tay ra, nắm lấy tia nắng mặt trời, ánh nắng chiếu qua đôi mắt dịu dàng của cô, năm nay mùa đông tới thật muộn, cô tin rằng, mùa đông năm nay sẽ không hề lạnh.

Xe dừng lại, cô nắm chặt phong thư trong tay, ngẩng đầu, tập đoàn Húc Nhật vẫn như vậy đứng sững giữa thành phố đông người, chật chội, đây là nơi tập đoàn Húc Nhật phát triển, cũng là thế giới của Duệ Húc, hắn đang ngồi ở tầng cao nhất, ở nơi có thể nắm bắt được cả thế giới, một người cao cao tại thượng, không thể đánh đổ.

Tô Lạc đưa tay chỉnh lại cổ áo, cô mặc một chiếc áo cao cổ, để che đi những dấu hôn kia, như vậy cô mới dám bước ra khỏi cửa, không biết người đàn ông kia nhìn thấy cô, sẽ có biểu cảm gì, cô thật tò mò.

Cô đi vào, bảo vệ gác cửa rất tự nhiên tránh sang một bên nhường đường cho cô, hơn hai năm, những nhân viên ở đây hình như vẫn giữ nguyên, có thể nhiều hơn một vài người, nhưng những người cũ vẫn còn ở đây, người đến người đi trong đại sảnh, ngẫu nhiên cô có thể nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.

"Xin lỗi, thưa cô, cho hỏi cô tìm ai?" Tô Lạc đi về phía thang máy dành riêng cho tổng tài, nơi đó có mật mã, chắc vẫn như cũ, người kia vốn không thích sửa đổi mật mã.

Cô nhìn cô gái chắn trước mặt mình, khẽ thở dài một hơi, "Tôi muốn tìm Lê Duệ Húc," cô biết đây là công việc của họ, cho nên cô không tức giận, cô mỉm cười nhìn cô gái ranh mãnh trước mặt mình.

"Muốn gặp tổng tài của chúng tôi, cô có hẹn trước không?" Cô gái kia có chút khinh thường cô, phụ nữ đến tìm Lê Duệ Húc nhiều lắm, nhiều người còn tự cho rằng mình là bạn gái của tổng tài.

"Không có." Tô Lạc nói thật. Trên mặt lộ chút phiền não, dường như cô quên lúc đến nên gọi cho hắn một cuộc điện thoại.

"Vậy sao, xin lỗi, muốn gặp tổng tài của chúng tôi cần có hẹn trước, cho nên cô không thể đi vào." Cô gái lộ rõ sự khinh thường với Tô Lạc.

Tô Lạc khẽ thở dài một hơi.

'Chồng, công ty của anh thật khó mà đi vào, nhân viên anh làm việc thật tốt.' Cô nhìn nhìn phong thư trong tay, nếu cô nhân viên này biết được, hiện tại Tô Lạc mới là người có chức vị cao nhất trong công ty, không biết có khóc thét lên không.

Đang lúc Tô Lạc không biết phải làm thế nào, định ôm phong thư đứng đợi hắn, lại nghe được giọng nói quen thuộc gọi tên cô.

"Tử Lạc..." Cô quay đầu lại, thấy được Hà Duyên đang ôm một tập tài liệu đi tới.

Hà Duyên đi tới, giống như bất ngờ, cô thật không nghĩ tới, ở đây lại gặp được Tô Lạc.

"Cô đến tìm tổng tài sao?" Hà Duyên hỏi cô.

"Đúng vậy, có một số việc muốn tìm hắn, nhưng tôi không vào được." Tô Lạc ngượng ngùng vuốt vuốt tóc, bị người ngăn lại, thật sự không biết là cô thất bại hay vẫn là Duệ Húc thất bại nữa.

"Đi thôi, tôi đưa cô vào." Hà Duyên hiểu rõ cười cười nhìn cô, rồi cô đưa mắt xem thường, đánh giá một chút cô gái ngăn Tô Lạc vào.

"Tử Lạc, cẩn thận cô gái kia, cô ta có chủ ý với chồng cô đấy." Cô cố ý nói ra, cũng không thèm nói nhỏ, cố tình để cả ba người nghe được, cô gái ngăn Tô Lạc đi vào, mặt trắng bệch, 'Chồng?' Không phải nói tổng tài đã ly hôn rồi sao, tại sao lại có thể có vợ, lúc này cô gái mới nhìn kĩ gương mặt Tô Lạc, trên trán mồ hôi lạnh không khỏi chảy xuống, đây không phải Claudia sao? Nghe nói có quan hệ mật thiết với tổng tài.

Chương 42

Mặc kệ tin đồn ở bên ngoài là như thế nào, người có thể khiến thư kí đưa lên tầng đã là người không thể đắc tội.

Nếu quả thật là như vậy, như vậy vừa rồi côđã ngăn cản phu nhân tổng tài, cô có phải sẽ phải về nhà sống bằng số tiền ít ỏi.

Tô Lạc đưa mắt nhìn thoáng qua cô nhân viên bị dọa mặt trắng bệch, cô đưa tay kéo tay áo Hà Duyên, sao đến giờ cô lại không biết, Hà Duyên là một cô gái lợi hại như vậy. Thật không nhìn ra, Hà Duyên ở trong công ty cũng có chút nho nhỏ phúc hắc.

"Cô dọa cô ấy rồi." Tô Lạc nhỏ giọng nói.

Hà Duyên liền kéo Tô Lạc đi về phía thang máy chuyên dụng, nhấn mật mã, "Cô ấy đáng bị như vậy, đôi khi giấc mộng thật đẹp, nhưng lại không thể phân biệt rõ đâu là thực đâu là mộng, là côấy không đúng, tôi chỉ cô ấy tỉnh lại thôi, hơn nữa tôi có nói sai sao, côấy rõ ràng có chủ ý với chồng cô." Hà Duyên nghiêm nghị nói, Tô Lạc nghe xong liền bật cười, "Tôi nghĩ người có chủ ý với hắn trong công ty này không phải chỉ có một."

"Cho nên, cô phải nhanh chóng trở thành phu nhân tổng tài mới được, nếu không, nhưng cô gái kia sẽ muốn cưỡi lên trên đầu cô," ánh mắt Hà Duyên nhìn Tô Lạc có chút áp lực. Không cần án binh bất động, bằng không sớm hay muộn những cô gái này sẽ ăn mòn tổng tài mất.

Thang máy đã dừng lại, hai người bước vào thang máy. Đúng như cô nghĩ, Tô Lạc đưa tay bấm một dãy số, vẫn là mật mã của hai năm trước, tính cách ngăn nắp của hắn vẫn không thay đổi, đã quyết thì sẽ không chịu thay đổi.

"Hiện tại hắn đang làm cái gì?" Tô Lạc dựa vào một bên thang máy, hỏi Hà Duyên.

Hà Duyên ôm đống tài liệu trên tay, nhìn qua có chút phiền não, "Tôi không biết, hôm nay tổng tài và phó tổng tài ở trong phòng làm việc rất lâu, đã vài giờ trôi qua cũng không thấy hai người đi ra, hơn nữa đôi khi tôi còn nghe thấy âm thanh khác lạ ở bên trong, dường như là tiếng đồ vật bị quăng quật, không biết bọn họ đang làm gì, có phải đánh nhau không nữa?"

Hà Duyên nhíu mày lại, Tô Lạc nghe thấy cũng có chút bận tâm, ở trong phòng mấy giờ, không phải họ thực sự đánh nhau chứ, cô có chút lo lắng, cô thất thần nhìn đèn báo trên thang máy nhảy lên từng tầng, từng con số nhảy lên.

Phòng làm việc trên tầng bốn năm, là trung tâm của tập đoàn, rộng rãi sáng sủa, nhưng cũng có một loại áp lực vô hình, Hà Duyên gõ cửa, bên trong không chút tiếng động, sau đó Hà Duyên lại gõ một tiếng lên cửa, cô không dám mở cửa, cô quay đầu nhìn thoáng qua Tô Lạc, trong mắt hiện rõ sự lo lắng, cô tưởng mình không còn để tâm, nhưng chỉ nghĩ một chút liền bận tâm, bọn họ không đánh nhau đến nỗi cả hai đều hôn mê bất tỉnh.

Hà Duyên khẽ lắc đầu nhin Tô Lạc, vẫn không ai mở cửa.

Tô Lạc bước lên, đặt tay lên nắm cửa, nhẹ xoay một chút, ở phía sau là cái gì cũng không cần biết.

Cánh cửa mở ra, khi cả hai cô nhìn thấy mọi thứ bên trong liền cảm thấy choáng váng, hai người đứng sững ở đó, đưa mắt nhìn nhau, vẫn không tin vào mắt mình, nhìn căn phòng của tổng tài tập đoàn Húc Nhật.

Trong căn phòng, ngoại trừ bàn làm việc nơi Duệ Húc ngồi còn toàn vẹn, tất cả những thứ khác đều bị rối tung, đồ vật bị ném xuống đất, ngay cả mấy cái gối ôm trên ghế sa lon, cũng đông một cái, tây một cái.

Còn Vệ Thần vẫn tiếp tục ném.

"Hừ, dù sao cũng thuộc về người khác, không ném thật là uổng phí." Vệ Thần vừa ném vừa nói, thậm chí còn muốn xé cả tấm rèm cửa sổ, Duệ Húc vẫn ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt vẫn nhìn tài liệu.

Vệ Thần nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Hà Duyên và Tô Lạc, hắn liền đi tới, kéo tay Hà Duyên, "Hà Duyên, giúp tôi ném đi, ném hết tất cả, một món đồ cũng không giữ lại, không thểđể cho tên kia chiếm tiện nghi được."

"Đúng rồi, Tử Lạc, Húc là của cô, tôi không liên quan." Vệ Thần nói xong, không thèm giải thích liền kéo Hà Duyên đi về phía cửa sổ, thậm chí còn nhét mảnh rèm vào tay cô, "Xé cho tôi, tôi đi tìm thứ khác."

Hà Duyên choáng váng nhìn mảnh rèm trong tay, đưa tay đặt lên trán, người đàn ông này, tám phần là điên rồi.

"Lạc Lạc, sao em lại tới đây?" Duệ Húc vừa nhìn thấy Tô Lạc, vội vàng đứng lên, hắn đưa tay đặt lên lưng cô, một tay có chút đau lòng vuốt ve gương mặt cô. 

"Sao em không ngủ lâu một chút, không phải em rất mệt sao?"

Mặt Tô Lạc ửng đỏ, đúng lúc Hà Duyên và Vệ Thần nhìn về phía họ, cô khẽ đánh lên lồng ngực Duệ Húc.

"Anh đừng nói linh tinh."

Duệ Húc khẽ nhéo gương mặt ửng hồng của cô, "Được rồi, không trêu em nữa."

Bịch một tiếng, Vệ Thần không biết lại ném cái gì xuống đất, Tô Lạc không để ý liền giật mình, sắc mặt tái đi.

"Vệ Thần, nhỏ tiếng chút, cậu dọa tới vợ tôi." Duệ Húc gào lên cảnh cáo Vệ Thần, kết quả đổi lại là những tiếng đập phá lớn hơn.

"Anh ấy làm sao vậy?" Tô Lạc há hốc mồm nhìn Vệ Thần, Duệ Húc cẩn thận đỡ lấy cô, đi tới nơi an toàn nhất và cũng là chỗ duy nhất chưa bị phá hoại.

"Để cho cậu ta phát tiết đi, trong lòng cậu ta không thoải mái, dù sao cậu ta cũng đã làm ở đây năm năm... Cậu ta có thể ở lại, chỉ là chắc không có khả năng đó, cậu ta sẽ không thể bán mạng vì người khác, như vậy, cậu ta sẽ phát điên."

Tô Lạc chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân Vệ Thần nổi điên, có phải đã quá kích động rồi không?

"Không sao đâu, chờ cậu ta phát tiết xong sẽ bình thường lại thôi," Duệ Húc đưa chân đá văng mấy thứ linh tinh trước mặt, đây là đồ gốm đời Đường hắn phải đấu giá để dành được, còn đây là bình hoa Châu Âu vào thế kỉ mười năm, hắn phải thuê một chuyến xe đặc biệt để vận chuyển về rồi cả chén cà phê của hoàng tử, ông trời, tên này đã đập bao nhiêu bảo bối của hắn rồi, Duệ Húc thực sự muốn trực tiếp xông tới ném Vệ Thần từ tầng bốn năm xuống, ngã thành bánh bao luôn, mấy thứ này không cần cũng không thể lãng phí như vậy a.

"Làm sao vậy?" Nhìn thấy cả người Duệ Húc run lên, Tô Lạc lo lắng đưa tay đặt lên mặt hắn, sợ hắn tức giận tới nỗi dây thần kinh cứng lại.

"Không có việc gì." Duệ Húc lắc đầu, không muốn làm cô lo lắng, choang một tiếng, lần này ở ngay dưới chân hắn, tên Vệ Thần chết tiệt, ném đồ vật thì cứ ném, không cần làm vợ hắn ngã, nếu không, hắn thực sự không để yên đâu.

Chương 43

"Sao hôm nay em lại tới đây, có phải muốn tới gặp anh không?" Cuối cùng thì Lê Duệ Húc cũng dẫn Tô Tử Lạc đến trước bàn làm việc của mình, cả văn phòng chỉ còn nơi này là an toàn, Vệ Thần không dám động đến, bởi vì hắn vẫn ngồi ở chỗ này.

Hắn để cho Tô Tử Lạc ngồi trên ghế làm việc của mình, sau đó đứng ở bên cạnh cô, đưa tay đặt ở trên mặt của cô, rồi đặt một nụ hôn lên trán của cô, nơi này quá lộn xộn, hắn cũng chẳng quan tâm, hiện tại hắn chỉ để ý đến người phụ nữ ở trước mặt mình, mà không phải tên đàn ông đang nổi điên kia, cho dù hắn có phá hết cả công ty cũng không sao cả, chỉ cần hắn có khả năng làm là được, dù sao hắn cũng đã từng nói qua, tập đoàn Húc Nhật có thế nào thì cũng phải giao cho Bạch Thiếu Triết rồi.

"Em vội vàng đến đây là đưa anh cái này, cái này rất quan trọng." Tô Tử Lạc lấy phong thư trong tay mình đưa cho Lê Duệ Húc, hắn nhận lấy, nhìn cô có vẻ khó hiểu. "Sao vậy, đây là cái gì?" Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt song song với ánh mắt của Tô Tử Lạc, chỉ có một nơi mới có thể ngồi như thế, đương nhiên là trước mặt Lạc Lạc của hắn, hắn có là một người đàn ông như thế nào cũng được.

"Anh xem đi sẽ biết, em cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa." Tô Tử Lạc nhìn một đống hỗn độn trước mắt, khẽ thở dài một cái, bọn hắn vội làm như vậy làm gì, những thứ này đập đi quá lãng phí, dù nói thế nào, hiện tại những thứ này cũng được coi như là tài sản của cô, thật đau lòng, những thứ này vừa nhìn là đã biết không hề rẻ tiền, con người Lê Duệ Húc này làm sao có thể chỉ dùng những thứ rẻ tiền được, hắn vốn là một người đàn ông thích hưởng thụ mà. Nhìn đồ hắn mặc là có thể biết rồi.

Lê Duệ Húc đứng lên, khó hiểu nhìn phong thư trong tay mình, sau đó mở ra, bên trong có hai tờ giấy, đầu tiên hắn chỉ hé ra để nhìn, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi trông rất khó coi, nhất là khi nhìn căn phòng không còn chỗ nào để đứng, sắc mặt càng đen thêm, hắn lấy hai tờ giấy ra xem qua một chút, hắn đi đến két sắt, đem hai tờ giấy cẩn thận đặt ở bên trong.

Sau đó lại ngồi xổm bên cạnh Tô Tử Lạc.

"Vì sao anh không xé đi, như vậy tập đoàn Húc Nhật vẫn sẽ là của anh?" Tô Tử Lạc có chút khó hiểu hỏi, rõ ràng có thể xé bỏ, công ty này vẫn sẽ là của hắn, không hề thay đổi.

"Không cần, là của em cũng vậy, anh cũng đã tính sẽ đem tài sản của anh cho em, như vậy về sau nếu anh gây khó dễ cho em, em có thể biến anh thành một kẻ nghèo hèn, được không?" Hắn không có nói sai, trong ngăn kéo của hắn còn có một tờ giấy chuyển nhượng một phần tài sản, chỉ là còn chưa kịp ký tên, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại cũng không cần nữa rồi.

"Nhưng em không cần." Tô Tử Lạc khẽ lắc đầu, lại cảm giác thân thể có chút nhẹ bẫng, trong nháy mắt, cô đã ngồi trên hai chân của Lê Duệ Húc, bị hắn ôm vào lòng, cũng không trách được vì sao Bánh Bao Nhỏ lại thích hắn ôm như vậy, hiện tại, như vậy, thật thoải mái, yên tâm.

"Không sao hết, em là vợ của anh, của anh cũng là của em, còn của em là của em." Lời hắn nói không phải là lời ngon tiếng ngọt mà là sự chân thật bộc lộ tình cảm.

Tô Tử Lạc dựa vào lòng hắn, thật sự cô đã cảm giác được tình cảm của người đàn ông này, hắn thực sự rất yêu cô.

"Anh yêu em, vợ." Hơi thở nam tính phả vào mặt Tô Tử Lạc, sau đó hắn cắn nhẹ vào vành tai cô, mới phát hiện tai của cô đã đỏ lên rồi, khóe môi của Lê Duệ Húc cong lên, vợ của hắn thật đáng yêu.

Bên trong lại truyền đến một tiếng phịch, đúng là thế giới của hai người bọn họ đã bị ảnh hưởng, âm thanh thật đáng sợ, thân thể Tô Tử Lạc khẽ run lên, không biết Vệ Thần lại đem thứ gì ném đi.

"Không sao." Lê Duệ Húc nhẹ nhàng vỗ vai của Tô Tử Lạc, giống như dỗ một đứa nhỏ.

Lúc này, Hà Duyên lảo đảo đi ra, cô có chút chật vật lau mồ hôi trên mặt, người đàn ông này thật đáng sợ, sức phá hoại thật ghê gớm. Chỉ là, cô chợt nhìn thấy một đôi nam nữ đang ôm chặt lấy nhau, gương mặt nhợt nhạt, lúc này cũng nở nụ cười vui vẻ, như vậy là tốt rồi.

Lê Duệ Húc ngẩng đầu lên, đem ngón tay của mình đặt trên môi, người con gái trong lòng của hắn đang ngủ, dù sao, đêm qua cô cũng không có được một giấc ngủ ngon, cô đã quá mệt mỏi rồi.

"Tổng tài, phó tổng đã phá tan giường của anh rồi." Hà Duyên nhỏ giọng nói xong, người đàn ông kia thực sự phát điên rồi, cái gì cũng đập phá.

Sắc mặt của Lê Duệ Húc nhanh chóng đen xì lại như một đống than.

"Tôi đi ra ngoài trước." Hà Duyên nhìn ánh mặt đáng sợ của Lê Duệ Húc, vội vàng đi ra ngoài, tốt nhất là bảo vệ lấy mình, hiện tại, Vệ Thần giống như là ăn phải bom vậy, gặp cái gì cũng đập, còn cô thì bị hắn kéo vào, bất kể là gì cô cũng không có động vào.

Đập văn phòng của tổng tài, lá gan của cô còn không có lớn như vậy.

Lại là phịch một tiếng, Duệ Húc nhắm mắt lại, tức giận, lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng lên xuống.

Tô Tử Lạc ở trong lòng hắn cũng bừng tỉnh. Hai mắt mơ màng, nhìn xung quanh, lại nhẹ nhàng thở dài một cái, hắn rốt cuộc đã đập phá bao lâu rồi, hắn đã đập phá từ trước lúc cô ngủ, bây giờ vẫn còn đang phá, hắn không mệt sao?

"Lạc Lạc, em đi ra ngoài trước cùng với Hà Duyên đi, một lúc anh sẽ ra ngay, chúng ta sẽ về nhà." Lê Duệ Húc nhẹ nhàng vỗ về gương mặt của Tô Tử Lạc, đau lòng nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, âm thanh đập phá ở bên trong vẫn không ngừng vọng ra, không thể không nói, có ngủ như chết như Trư Bát Giới thì cũng bị đánh thức.

"Vâng." Tô Tử Lạc đứng lên, đúng lúc, cô cũng có chuyện muốn nói với Hà Duyên, nơi này, nếu còn tiếp tục ở lại, đầu cô sẽ đau chết mất.

Chỉ là, cô vẫn đang nhìn Lê Duệ Húc, hắn có thể ở trong này một mình chứ?

"Em không cần lo lắng, anh không sao." Hắn hôn một cái lên trán của Tô Tử Lạc, sau đó, ôm lấy cô, "Anh đưa em đi ra ngoài, nơi này, người có thể thoát ra được mới là lạ."

"Em có thể tự đi được." Tử Lạc ôm cổ của hắn, mặt áp vào ngực của hắn.

Lê Duệ Húc khẽ dừng lại, còn cô thì nghe được tiếng tim hắn đang đập, vô cùng lớn mạnh.

"Anh muốn cho em tất cả những thứ tốt nhất, anh còn muốn đem những gì trong hai năm qua, tất cả những gì đã thiếu em trả lại hết cho em."

Ngón tay của Tô Tử Lạc khẽ run lên, được rồi, cô đã biết, tình yêu của người đàn ông này, rất sâu nặng, đồng thời, cũng rất day dứt, yêu hết mình, còn cô dường như có thể hiểu được tình yêu của hắn.

"Nhất định là anh đã rất vất vả, đem chính người con gái mình yêu nhất cho người đàn ông khác, chỉ bởi vì cô ấy thích người đó, còn vì tình yêu của cô ấy mà cưới một người anh không hề yêu là em." Giọng nói của Tô Tử Lạc ở trong lòng hắn truyền đến, thì thầm tinh tế, nhưng lại làm cho Lê Duệ Húc cảm thấy đau lòng.

Đến bây giờ mà cô còn muốn bảo vệ hắn, nhưng cũng chính vì vậy, nên cô mới phải chịu nhiều tổn thương như vậy, thậm chí còn mất đi một đứa con của họ.

Chương 44

Những tiếng ầm ầm không ngừng truyền đến, sức phá hoại của tên kia đúng là đáng sợ, nhưng, hiện tại những âm thanh này, dường như đã bị ngăn cách với bọn họ, ở trong mắt của bọn họ, thế giới của bọn họ chính là một không gian nho nhỏ ở đây.

Cửa mở ra, Lê Duệ Húc buông Tô Tử Lạc xuống, Tô Tử Lạc buông cổ của hắn ra, giúp hắn sửa sang lại caravat. "Cẩn thận, em không muốn nhìn thấy anh bị thương."

Lê Duệ Húc xoa xoa mái tóc của cô, giống như trước đây, "Bà Lê, yên tâm, Lê tiên sinh của em sẽ không có việc gì."

Hắn buông tay xuống, bước vào phòng làm việc, thậm chí còn khóa trái cửa.

Tô Tử Lạc nhìn cánh cửa, những âm thanh bên trong dường như đã ngừng lại.

Sau đó, cô còn đứng ở đó một lúc, bên trong vẫn không có tiếng gì, có thể là Vệ Thần đã đập phá mệt rồi, nên đang nghỉ ngơi, cô hướng về phía Hà Duyên đi tới.

"Cô có khỏe không, trông cô có vẻ rất mệt?" Quan hệ của hai cô rất tốt, bởi vì bọn họ cũng trải qua những chuyện giống nhau, nên có thể hiểu được tâm trạng của nhau.

"Không sao." Tô Tử Lạc khẽ lắc đầu, vẫn nhìn ra cô đang lo lắng.

"Cô đang lo cho tổng tài sao?" Trong mắt Hà Duyên có mang theo ý cười. "Cô yên tâm đi, tổng tài luôn khống chế được phó tổng, lần này cũng không ngoại lệ, chỉ là, không biết phó tổng hôm nay làm sao, sao lại đập phá văn phòng của tổng tài thành như vậy?" Hà Duyên vẫn không hiểu được hành động của Vệ Thần.

Vệ Thần không phải là một kẻ ngốc, làm sao hôm nay lại làm cái việc ngốc tới không thể ngốc hơn như vậy.

Còn Tô Tử Lạc đã biết, có thể là ngoài Vệ Thần ra, những người khác đều không biết, cái công ty này thiếu chút nữa đã đổi chủ rồi.

"Đó là vì... Anh ấy gần đây chịu nhiều áp lực lớn." Tô Tử Lạc có chút lo lắng, cuối cùng vẫn không cần nhắc đến chuyện đó, nếu nói ra, có thể sẽ mang lại những phiền toái không cần thiết cho Lê Duệ Húc.

"Hắn có áp lực lớn, tôi còn không biết hắn cũng có áp lực đấy?" Hà Duyên thở dài một cái, một công tử ham chơi, sao lại có áp lực, cô mới có áp lực lớn đây này.

"Đúng rồi, Hà Duyên, Bánh Bao Nhỏ đã đến nhà họ Lê, ở đó có cha mẹ Duệ Húc chăm sóc nó, tôi nghĩ đưa cả Đồng Đồng qua đó đi, có hai người già trông nom, sẽ yên tâm hơn, sắp tới tôi cũng phải làm việc, tháng tới là bắt đầu thiết kế rồi, tôi thấy lo lắng cho cô và Đồng Đồng, Đồng Đồng chỉ mới khỏe lại, nó ở nhà một mình, tôi rất lo lắng."

Hà Duyên định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng gật đầu một cái, quả thực, để Đồng Đồng ở nhà không phải là một biện pháp, hằng ngày, nhìn con gái luôn chờ đợi cô trở về, đói bụng, thì chỉ có thể tự lấy một ít bánh quy ăn một mình, khát, cũng tự mình lấy nước uống, vì đứa con gái này mà cô cảm thấy rất đau lòng.

"Cảm ơn cô, Tử Lạc." Hà Duyên cầm lấy tay Tô Tử Lạc, thật không biết phải cảm ơn cô ấy như thế nào, cô đã nợ cô ấy, thật sự đã nợ cô ấy, về sau có thể sẽ còn nợ cô ấy nhiều hơn nữa.

"Không có gì, tôi thật sự thích Đồng Đồng, tôi đã nói rồi, Đồng Đồng là vợ tương lai của Bánh Bao Nhỏ, tôi không tốt với nó, thì tốt với ai."

Hà Duyên cười cười, Tô Lạc thật hay nói đùa, hai người phụ nữ trò chuyện vô cùng thoải mái, làm cho văn phòng của tổng tài vốn căng thẳng, âm u, tươi vui lên rất nhiều, Hà Duyên cũng nở nụ cười, làm cho bộ quần áo công sở màu đen trên người cô cũng không còn vẻ già dặn như trước.

Lúc này, cửa mở ra... Một người đàn ông bước ra.Hà Duyên và Tô Tử Lạc cùng nhìn về phía người đàn ông kia, cả hai người đều sững sờ, giống như vẻ mặt khi vừa bước vào văn phòng bị đập phá kia.

Các cô nhìn thoáng qua nhau một cái, Tô Tử Lạc đưa ngón tay của mình, khẽ chỉ về phía Vệ Thần đang đi ra. "Kia là Vệ Thần?" Nhìn quần áo trên người thì đúng vậy, nhưng, cũng chỉ có quần áo là đúng thôi.

"Hình như vậy." Hà Duyên cũng không chắc chắn nói một câu.

"Sao anh ấy lại biến thành bộ dạng như thế này?" Tô Tử Lạc không thể tin vào những gì mình đang thấy, cô nhíu nhíu mắt, còn tập tài liệu trong tay của Hà Duyên cứ thế mà rơi xuống. Chỉ có người đàn ông giống Vệ Thần nặng nề bước từng bước đến.

Biểu cảm và gương mặt vô cùng thú vị.

Má bên trái bị sưng to hơn một chút, bên phải thì sưng nhỏ hơn, một bên mắt còn thấy rõ màu xanh, gương mặt lúc này của hắn thật sự có thể nói là dọa trẻ con, nếu có Bánh Bao Nhỏ đang ở đây, nhất định sẽ bị hắn dọa phát khóc.

"Vệ Thần... Anh làm sao vậy?" Tô Tử Lạc phải mất một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình vậy, hắn sẽ không vì đập phá đồ đạc tới mức để bản thân bị va trúng chứ, nhìn giống như bị đánh hơn.

Vệ Thần ôm mặt của mình, vẻ mặt ai oán. "Tử Lạc, cô phải giúp tôi cầu xin hắn, chứ để cho chồng cô bắt tôi bồi thường mấy thứ kia, tôi sẽ phá sản mất." Vệ Thần nghĩ về nụ cười lạnh trên mặt Duệ Húc, còn có câu nói kia của hắn nữa, "Mấy thứ này, cậu phải bồi thường cho tôi," da đầu của hắn bắt đầu run lên, những thứ đó không phải là chỉ cần đến những khu chợ cao cấp có thể mua được, tất cả đều là những thứ được bán đấu giá, tìm cái gì mà đền cho tên đó, lấy cái gì đền cho tên đó, hắn thật là khổ, cũng chỉ là làm thuê cho tên đó, làm sao mà có nhiều tiền như vậy để đền, nếu như vậy hắn nhất định sẽ biến thành kẻ nghèo rớt.

Tay hắn đặt ở trên mặt của mình, lại kêu đau một tiếng, tên kia thật đúng là mạnh tay, đem khuôn mặt tuấn tú của hắn trực tiếp đánh thành đầu heo, đau chết hắn mà.

"Đền cái gì?" Tô Lạc chớp mắt, không hiểu hắn đang nói cái gì?

"Đền văn phòng của hắn." Vệ Thần liếc mắt nhìn Tô Tử Lạc một cái, sau đó hướng về cửa thang máy đi đến, "Đúng rồi..." Hắn lại quay đầu lại, sau đó hướng về phía Hà Duyên vươn tay của mình ra "Hà Duyên có thừa chiếc áo nào không đưa cho tôi?" Hắn nhìn qua quần áo trên người của mình, ném đồ đúng là rất vui vẻ, nhưng hậu quả cũng thật là nghiêm trọng.

Hà Duyên một lúc sau mới phản ứng lại, nhưng cô làm sao lại có áo thừa được, cô nhìn nhìn người mình, sau đó khẽ mím môi một chút môi, cởi hai chiếc cúc, cởi áo vest của mình ra, dù sao bên trong vẫn còn một cái áo, không sao hết.

Vệ Thần nhận lấy áo, cầm áo choàng lên đầu của mình, tốt lắm, như thế này không ai nhìn thấy.

Hắn ngẩng đầu lên, nhanh chóng đi vào trong thang máy, không ai nhìn thấy, hắn vẫn giữ được hình tượng phó tổng của mình với cấp dưới, hắn vẫn là một mỹ nam của tập đoàn Húc Nhật.

Hắn đặt tay lên mặt của mình, không có ai ở trong thang máy, hắn kêu đau ầm ĩ, tên Lê Duệ Húc biến thái kia, sao có thể đánh hắn như vậy được.

Hơn nữa, hắn còn không chịu nói sớm công ty đã cho Bạch Thiếu Triết, nhưng Bạch Thiếu Triết lại cho Tô Tử Lạc, bọn họ là vợ chồng, chẳng khác nào tập đoàn Húc Nhật hiện vẫn là của nhà họ Lê, hắn đã mất công vô ích rồi, vất vả nửa ngày không nói, còn biến hắn thành đầu heo, thật là tồi tệ, còn bắt hắn phải đền mấy thứ kia, làm sao hắn đền nổi.

Hắn lau lau mặt của mình, quả thực có thể nói là khóc không ra nước mắt.

Cái tên Lê Duệ Húc chết tiệt kia...

Chương 45

"Bọn họ làm sao vậy?" Tô Tử Lạc vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, Hà Duyên ngồi ở ghế làm việc của mình, giơ hai tay tỏ vẻ chính mình cũng không biết, "Có lẽ tổng tài đánh hắn, ai bảo vừa rồi hắn điên như vậy," Hà Duyên không hề đồng tình với Vệ Thần, hắn thật sự đáng đánh.

"Tôi đi xem một chút..." Tô Tử Lạc vội vàng chạy về phía văn phòng Lê Duệ Húc, hai người bọn họ đánh nhau có phải không, Vệ Thần có thể biến thành như vậy, hắn sẽ không bị nặng hơn chứ.

Nghĩ đến đây, cô liền lo lắng.

Cô vội đẩy cửa ra, cô cẩn thận đi từng bước, bên trong là vô số đồ vật bị đập vỡ, cả người nghiêng về một bên, sắp ngã trên mặt đất, xong rồi, lần này có khả năng mặt cô sẽ giống như mặt Vệ Thần.

Cô nhắm hai mắt lại, chờ đợi cú ngã đau đớn đến.Nhưng một cánh tay dùng sức ôm lấy thắt lưng cô, cô cảm giác được hai chân cách mặt đất một khoảng, rồi lập tức rơi vào một cái ôm ấm áp.

"Sao em lại đi vào đây, không phải nói em không cần vào, nếu thật sự ngã thì làm sao bây giờ?" Bên tai truyền đến giọng nói tức giận của Lê Duệ Húc, hắn gắt gao ôm cô gái trong lòng, cô chính là khắc tinh của hắn, cô không biết, vừa rồi trái tim hắn như muốn nhảy ra ngoài.

Trên mặt đất cũng không phải là giấy, mà là rất nhiều mảnh vỡ nhỏ, có thể làm người khác bị thương, cái tên Vệ Thần kia, nếu vợ hắn mà bị thương dù chỉ một chút, hắn sẽ đánh đến nỗi cha mẹ không nhận ra được.

"Em không sao." Tô Tử Lạc vẫn còn sợ hãi mở mắt ra, cô đưa tay ôm cổ Lê Duệ Húc, mặc hắn ôm, "Anh không sao chứ?" Cô cẩn thận nhìn Lê Duệ Húc, phát hiện hắn không có bị thương, mới cảm thấy yên tâm.

Lê Duệ Húc ôm cô chặt hơn, cơn tức giận của hắn lập tức biến mất, hóa ra, cô đang lo lắng cho hắn, quan tâm tới hắn.

Nơi sạch sẽ nhất trong căn phòng, cũng là nơi duy nhất có thể đứng được, đồ đạc trên bàn làm việc của Duệ Húc vẫn còn nguyên, không bị Vệ Thần phá hỏng. Lê Duệ Húc ôm Tô Tử Lạc ngồi xuống, đưa tay chạm vào mặt cô, sau đó cúi đầu, dùng sức hôn lên môi cô, nếu không phải chỗ này hiện tại biến thành như vậy, hắn thật muốn ăn cô.

"Đừng như vậy mà, sẽ bị người khác nhìn thấy..." Tô Tử Lạc đẩy hắn, nụ hôn cuồng nhiệt làm cho mặt cô đỏ bừng.

"Không có ai đâu, yên tâm." Lê Duệ Húc cắn môi cô, cũng không trêu cô nữa, bọn họ mới bắt đầu, hắn biết cô cần thời gian thích ứng.

Tô Tử Lạc tựa vào bờ vai của hắn, áo khoác ngoài không biết đã bị ném ở góc nào, tay áo xoắn lên cao, lộ ra chiếc đồng hồ trên cổ tay.

Hơi thở của hắn có chút dồn dập, không biết vì vừa rồi chạm vào cô tình cảm bùng phát mãnh liệt, hay bởi vì vừa rồi ra tay quá nặng với người nào đó.

"Vệ Thần vừa rồi làm sao vậy?" Tô Tử Lạc khó hiểu hỏi hắn.

Lê Duệ Húc nhếch miệng," Cái tên đó đáng bị đánh, phá văn phòng của anh, không đánh hắn thì đánh ai?"

"Anh đánh..." Tô Tử Lạc khẽ hé miệng, không thể tin được mấy cái vết trên mặt Vệ Thần là kiệt tác của hắn.

"Là anh, tất cả những thứ nơi này có thể nói là con của anh, vậy mà cậu ta dám phá, xứng đáng." Lê Duệ Húc lạnh lùng nói. Hắn còn nghĩ mình ra tay nhẹ.

"Tay anh?" Tô Tử Lạc vội vàng nắm lấy tay hắn, nhìn tay hắn không có việc gì mới yên tâm, hắn làm sao có thể đánh người như vậy, tay hắn đã từng chịu thương tổn rất lớn.

"Không có việc gì, anh có chừng mực." Lê Duệ Húc lắc lắc đầu, sau đó để cô tựa vào ngực, "Lạc Lạc... Hôm nay chúng ta về nhà được không? Anh không muốn rời khỏi em, cả Bánh Bao Nhỏ, hơn nữa cha mẹ anh rất yêu Bánh Bao Nhỏ, chúng ta về nhà được không?"Lê Duệ Húc xiết chặt vòng tay, thật sự không muốn rời xa cô, "Chúng ta đã bỏ lỡ hai năm rồi, em có biết anh quý trọng cuộc sống hiện tại chúng ta có cỡ nào không? Ta sợ không thể cho em điều tốt nhất, sợ em chịu ủy khuất."

Tô Tử Lạc khẽ hít hít cái mũi, ở trong lòng của hắn gật đầu một cái, cũng có thể trở về rồi, cô cũng nhớ Bánh Bao Nhỏ, thực ra, về nhà theo hắn cũng coi như không tồi, nơi đó có đau đớn, nhưng không phải cũng có rất vui vẻ đấy sao? Mặc kệ ký ức gì, đều đã thuộc về quá khứ. Cũng vì có những đau đớn đó, mới có thể càng quý trọng hiện tại ngày hôm nay, thực sự cô cũng không bị lỗ.

Một hành động nhỏ của cô, Duệ Húc cũng dễ dàng cảm nhận được, hắn ôm cô chặt hơn, nhẹ nhàng hôn lên những sợi tóc của cô, đây mới là hạnh phúc mà hắn muốn, may mắn, không có mất đi, thật may mắn.

"Nơi này, làm sao bây giờ?" Tô Tử Lạc nhìn thoáng qua nơi này, ngay cả một chỗ đứng cũng không có, khẽ nhíu mày, phá thành như vậy, còn có thể khôi phục lại sao?

"Không sao, anh sẽ tìm người sửa sang lại, hơn nữa nơi này cũng nên thay đổi." Cho dù Vệ Thần không phá, hắn cũng có muốn sửa lại văn phòng một chút, nơi này cần một không gian nghỉ ngơi thật lớn, về sau, khi cô đến đây, có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Đây là cũng nguyên nhân mà lần này hắn ra tay không quá nặng với Vệ Thần. Lần này coi như xong, lần sau... Sẽ không dễ dàng như vậy.

Mà lúc này người tự nhốt mình trong văn phòng – Vệ Thần hắt xì một cái thật mạnh. Hắn xoa xoa cái mũi của mình, thấp giọng nguyền rủa một tiếng.

"Lê Duệ Húc chết tiệt... Đánh mặt mình thành như vậy... Còn muốn mình bồi thường mấy thứ kia nữa... Hắt xì, mình lấy đâu ra a..."

Bên trong thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hắt xì... Thư kí của hắn đứng bên ngoài nhàm chán nhìn điện thoại, ánh mắt thờ ơ, phó tổng của cô hiện giờ không muốn gặp người nào cả, cô liền không có cơ hội thể hiện.

Bên ngoài nhà họ Lê. Tô Tử Lạc có chút bất an đứng đó, Lê Duệ Húc đứng phía sau, ôm lấy thắt lưng cô, "Không phải sợ, không có gì đáng ngại, bên trong vẫn giống y như trước đây."

Nhưng Tô Tử Lạc vẫn có chút căng thẳng, đều nói con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, nói cô không căng thẳng là giả. "Có khi nào cha mẹ anh sẽ không thích em."

"Bọn họ đương nhiên sẽ thích em, em cho bọn họ niềm vui lớn như vậy, yên tâm, không có việc gì," hắn an ủi Tô Tử Lạc, sau đó lại là xoa xoa đầu cô, bóng hình của cô nằm trọn trong lồng ngực hắn, thật nhỏ, làm cho hắn không thể không yêu thương.

"Tốt lắm, chúng ta đi thôi." Hắn kéo tay Tô Tử Lạc, ánh mắt hắn khiến cô yên tâm hơn, cánh cửa mở ra, một cục thịt nho nhỏ chạy ra đầu tiên, nhìn thấy Tô Tử Lạc, ánh mắt cười híp lại thành hình trăng khuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top