Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Như nắng như mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I. Em

Có người vài người thật kì lạ, tính tình thất thường lại ngang bướng.

Người ấy chính là em.

Lần đầu tôi thấy em, em mặc áo dài trắng, miệng cười rất xinh, tà áo phất phơ bay trong gió, ánh nắng buổi sớm hắt lên mặt em, làm sáng hẳn một góc trường, mà hình như còn sáng cả lòng tôi, cho đến tận bây giờ.

Nhưng lần đầu tiên em thấy tôi là rất lâu sau đó.

Tôi thích mỗi lúc chúng ta nhắn tin với nhau, mỗi lúc em giận dỗi tôi, mỗi lúc em bắt tôi phải xin lỗi.

Nhưng tôi cũng không rõ tại sao ngày hôm đó, chúng ta lại giận nhau lâu đến thế.

Và em nói với tôi:

Có lẽ, em sai rồi. Em biết con người ta không bao giờ thích mãi một người, em không chắc anh như vậy. Nhưng em mệt mỏi quá, mình dừng lại nha anh. Em xin lỗi anh.

Lúc ấy, tôi bảo em:

Ừ, anh nghĩ mình cần một thời gian để nghỉ ngơi.

Em không trả lời tôi. Đó là lần đầu tiên em xin lỗi tôi và là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện theo một mối quan hệ trên mức tình bạn không rõ tên ấy.

II. Một vài tháng trước

1. Duy

Tôi thích Vi, ngay lần đầu tiên gặp Vi đã cảm thấy như vậy rồi. Người ta gọi đó là gì nhỉ? Nếu tôi nhớ không lầm thì đó là nhất kiến chung tình.

Vi và tôi không chung lớp, cũng không cùng chuyên môn. Vi ở lớp Toán, tôi ở lớp Hóa. Vì vậy, tôi chỉ có thể kết bạn với Vi qua game và facebook.

Tôi cứ nhắn tin với Vi mỗi ngày, tôi không nói với Vi tôi thích Vi nhưng tôi chắc Vi thừa khả năng để hiểu. Vì muốn gây sự khác biệt với Vi, tôi còn rất vui vẻ gọi cô ấy là chế. Mọi chuyện chỉ cần đơn giản và chậm rãi như vậy.

Có lần, tôi vô tình nhắc đến En. En là bạn thân nhất của tôi hồi cấp Hai, hắn chơi game rất khá, đến giờ bọn tôi vẫn còn giữ liên lạc.

Thế là Vi điện tôi qua messenger, giọng rất sốt sắng.

- Cậu cũng biết En à?

Tôi trả lời như những gì tôi biết.

- En có nói gì về tôi không? - Vi hỏi tôi, có thể vì tôi đã bảo Vi chúng tôi là bạn thân.

- Cậu ấy không biết em biết chế. - Tôi trả lời.

Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng thở nhẹ nhàng mà tôi không rõ nguyên nhân. Và thế là Vi bắt đầu kể tôi một vài chuyện.

- Dạo này nhóm tôi hay đi ăn cùng nhau, nhưng có En thì tôi sẽ không đi. Và ngược lại, En cũng như vậy.

- Làm sao lại như thế?

Có điều gì đó kì lạ trong mối quan hệ của họ khiến tôi lo lắng.

- Tuần trước, tôi nhắn tin bảo En lên game kéo rank tôi. Và cậu ấy đã không xem tin nhắn ấy. Cho nên, tôi xóa kết bạn. - Vi nói.

- En không phải là một người như vậy. - Tôi nói.

- Đúng vậy. - Vi cười nhưng không nói thêm gì nữa.

Có điều, tôi biết rất rõ ràng, giữa họ không đơn giản chỉ có như vậy. Tôi lúng túng một lát rồi cũng hỏi:

- Chế có thân với En không?

- En thân với My. - Vi đáp. - En ghét tôi nhiều hơn.

Sau đó, tôi nhắn tin cho En.

- En à, cậu có ghét ai không? Trong lớp cậu ấy!

- Không có, làm sao vậy?

- Vậy có thích ai không? - Tôi hỏi tiếp.

- Hỏi làm gì vậy? - Lần này En đã không trả lời.

2. En

Cái ngày mà Duy nhắn tin hỏi tôi rằng tôi có thích ai không, tôi đã cảm thấy kì quặc. Bọn tôi hay nói chuyện, nói về bóng rổ, nói về game, nói về phim và nói về những thứ bọn con trai sẽ nói chứ không nói hay hỏi nhau những điều đó bao giờ.

Tôi chỉ nói với Duy, dạo này tôi hơi buồn, vậy thôi.

Vi đã xóa facebook tôi, nhưng thật may vì Vi đã không block tôi.

Có điều, tôi biết, bọn tôi sẽ chẳng nói chuyện nữa đâu. Huống hồ, Vi sẽ chẳng còn đợi tôi, hay là quan tâm tôi.

Thực ra, Vi rất lạnh lùng. Mặc dù Vi hay cười nhưng cũng khá hời hợt, có rất nhiều kẻ thích Vi, lúc nào bạn cũng cười với họ, và sau đó nói xin lỗi.

Tuy nhiên, tôi không cảm nhận được việc Vi có nhận ra lỗi của mình hay không. Bởi vì bạn khá bướng bỉnh, và chúng tôi giống nhau. 

Vi hay làm sai và bắt tôi xin lỗi rất nhiều lần. Vì sao vậy? Vì Vi biết tôi thích Vi chăng? Vì Vi biết tôi sẽ nuông chiều Vi chăng?

Có lẽ không chỉ vậy, mà còn là vì rất nhiều điều nữa.

My lại nhắn tin hỏi tôi bài tập. Bạn ấy rất siêng năng, bạn ấy làm tôi nhớ đến rất lâu về trước, Vi cũng thường xuyên hỏi bài tôi như vậy. Đáng tiếc, bây giờ đã không còn được như trước nữa.

Tôi và My còn hay trao đổi bài trên lớp, nhưng chỉ là trao đổi bài mà thôi. Chỉ là bạn bè trên lớp không nghĩ như vậy, còn Vi, tôi không biết Vi có nghĩ như vậy không.

Lớp tôi cũng có người thích Vi, thật buồn cười. Nhưng mà tôi có cơ hội để làm gì sao?

Tôi không thể làm gì.

III. Hiện tại

1. Duy

Tôi thường hay xuống canteen vào mỗi giờ giải lao, vì lớp Vi ngay ở tầng trệt, nằm cùng hướng với canteen.

Nhưng có một ngày thật lạ, tôi thấy Vi khóc.

Tôi có hỏi Vi mà Vi không trả lời. Thế là tôi hỏi bạn Vi. Tin tôi đi, tôi không thường làm như vậy đâu, đây không phải việc làm của một kẻ nhiều chuyện mà là hành động của một thằng con trai đang say nắng.

Người đó bảo hôm nay có người làm vỡ chiếc bình nước thủy tinh mà Vi rất thích.

Chỉ như thế Vi khóc ư?

Tôi không hiểu hỏi.

Người đó lại bảo ban đầu thì Vi không khóc nhưng sau đó lại có nhiều chuyện khá kì quặc.

Chuyện gì vậy?

Cậu có biết En không? Cậu ta bình thường rất trầm tĩnh, không mấy quan tâm việc của ai, thế mà lại sốt sắng đi quét dọn chỗ cho Vi, thật là ngạc nhiên.

Hôm ấy tổ En trực nhật à? Tôi tiếp tục nói.

Không, không phải tổ En. Chưa kể hết mà, bình tĩnh. Sau đó còn có một cậu bạn thích Vi, cậu ta đẩy Vi ra, rồi cũng tìm một vật dụng vệ sinh, đi thu dọn miểng chai cho Vi.

Rồi sau đó?

Sau đó, cậu ta bảo Vi, cậu đứng tránh xa một chút, tớ sợ chân cậu bị thương ấy. Sao nào, cậu thấy có cảm động không?

Đợi một chút, tôi còn một chuyện muốn hỏi bạn.

Chuyện gì vậy? Cậu nói đi.

Có phải Vi khóc trước khi cậu bạn kia đẩy Vi ra và bắt tay vào dọn dẹp không?

Đúng rồi, làm sao cậu biết vậy Duy?

Tôi chấm dứt cuộc trò chuyện với cô bạn kia.

Làm sao tôi không biết chứ?

Hóa ra, Vi không khóc vì cô ấy, vì chiếc bình hay vì cậu bạn kia. Vi khóc vì cô ấy cảm động, vì En, vì có lẽ Vi thích En.

Mà hình như, En cũng vậy.

2. En

Hôm ấy, tôi rất mệt mỏi. Mệt vì Vi khóc, vì bọn bạn không biết gì mà cứ lải nhải suốt.

Và cũng hôm ấy, Duy nhắn tin cho tôi:

- Cậu thích Vi à?

Tôi không trả lời cậu ta.

- Vậy là thừa nhận nhé.

- Duy à chuyện này có quan trọng không?

Tôi hỏi Duy.

- En à, đối với cậu chuyện này không quan trọng, nhưng đối với Vi, cậu nghĩ nó có quan trọng không?

Tôi chấn động.

Sau đó, Duy cũng không định nhắn gì thêm.

Tôi nói:

- Cảm ơn Duy.

Cậu ta bảo:

- Không cần, là tự tôi muốn cạnh tranh công bằng.

My lại hỏi bài tôi.

Tôi bảo bạn ấy, có bạn nữ rất không thích bạn ấy hỏi bài tôi.

My ngạc nhiên.

- En có người yêu rồi sao?

- Không, chỉ là người En yêu mà thôi.

IV. Kết

3. Cậu bạn thích Vi.

Thực ra tôi không thích Vi, giữa chúng tôi là một cái kịch dựng ra để diễn cho En, cho My và cả lớp cùng xem. Tôi xem Vi như em gái, vì Vi giống một đứa trẻ nhỏ cứng đầu vậy.

Tôi biết Vi thích En từ lâu rồi, càng biết mối quan hệ không rõ ràng của họ.

Nhưng vì nó không rõ ràng, nên cũng đã kết thúc từ lâu rồi. Tôi biết rất nhiều câu chuyện, cũng biết rất nhiều loại kết thúc, tôi bảo Vi đừng buồn, có lẽ đây chỉ là kết thúc mở mà thôi.

Tôi hay bắt gặp Vi lén lút nhìn En. Nhưng En lúc nào cũng cặm cụi vào đống bài tập của mình, hầu như chẳng bao giờ nhìn về Vi.

Vi bảo tôi En bảo Vi là bạn ấy rất mệt mỏi, En bảo Vi đừng trẻ con nữa. Vi có bảo tôi En đã từng hứa cho dù Vi có cố chấp đến thế nào, dù là Vi có làm gì sai, En cũng sẽ xin lỗi Vi.

Cho đến một ngày, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở của Vi qua điện thoại, En đã quên rồi, En hết thích Vi rồi.

Tôi bảo Vi con người ta ai mà thích mãi một người, có lẽ En cũng như vậy, Vi đừng khóc nữa.

Hôm ấy, trời không mưa.

Tôi cứ ngỡ mối tình của họ đã bốc hơi theo cái nắng gắt gỏng của buổi trưa oi ả.

2. My

Thực ra, tôi thích En. En biết điều đó và làm như không biết. Hình như En thích ai rồi, nhưng tôi không rõ đó là ai.

Dạo này En buồn và Vi cũng buồn nữa. Một người là người tôi thích, một người là bạn của tôi, tôi chẳng rõ phải làm gì để tốt cho cả hai người họ.

Thậm chí, chẳng một ai trong hai người chịu ngồi chung một chỗ để kể nhau nghe.

Hôm ấy, En bảo tôi đừng hỏi bài En nữa, tôi buồn lắm. Nó giống như một câu trả lời cho tình cảm của tôi vậy.

Tôi hẹn Vi đến quán kem quen thuộc mà chúng tôi thích, ngồi nói chuyện rất rất lâu.

Vi nói:

- My à, tớ thích En.

1. Vi

Đó là lần đầu tiên tôi can đảm thừa nhận với My. Mặc dù tôi và En biết nhau trước My nhưng tôi không dám nói, lúc trước là vì mối quan hệ bọn tôi quá không rõ ràng, bây giờ là vì My thích En.

My không tỏ vẻ bất ngờ lắm, cô ấy chỉ cười rất hiền. Hỏi tôi từ bao giờ và còn rất nhiều điều nữa. Thật may mắn cho tôi, My hôm nay thật bình tĩnh và trưởng thành.

My bảo tôi:

- Thực ra, En không thích tớ. Chỉ là mọi người trong lớp nói như vậy thôi.

Giọng My nhẹ nhàng và từ tốn, tôi có cảm giác như đây là một lời động viên hơn là giải thích.

Có người gọi điện thoại cho My, tôi không biết đó là ai, cũng không rõ họ nói gì.

- My về trước nhé, tớ có việc bận rồi.

Tôi gật đầu trong lúc đang ăn nốt ly kem to đùng của mình.

- Bye bye.

Không lâu sau, tôi nhận được điện thoại của Duy.

- Em biết chế đã biết rồi nhưng em vẫn sẽ nói, chế làm Apple* của em nhớ?

- Duy à, có lẽ tôi đã nói quá nhiều lời xin lỗi với quá nhiều người rồi. Hôm nay, tôi chỉ muốn nói với cậu, cảm ơn.

Duy khẽ cười:

- Em biết chế sẽ nói vậy mà, nhưng dù có ra sao thì em vẫn là em của chế, chỉ là của chế thôi nhé!

Khi tôi ngắt điện thoại và nhìn lên thì đã thấy En ngồi ở đối diện tôi.

- Mọi người gài em à? - Tôi hỏi En.

- Không có. - En nói. - Mọi người chỉ đang tạo cho anh một cơ hội mà thôi.

Tôi nhìn En bằng ánh mắt nghi hoặc.

- Cơ hội gì?

- Cơ hội để nói anh yêu em.

Tôi tròn xoe mắt nhìn En, có lẽ vì ngạc nhiên, cũng có lẽ vì tôi chưa từng nghe En nói như vậy.

- Và anh cũng nợ em một lời xin lỗi.

- Anh có biết điều vô nghĩa nhất chính là xin lỗi không?

Tôi vốn dĩ biết lời xin lỗi rất vô nghĩa nhưng lúc nào cũng bắt En xin lỗi tôi, bởi vì tôi muốn En nghĩ cách làm tôi cười, nghĩ cách làm tôi nguôi giận.

- Anh biết, vì anh còn muốn nói với em.

...

- Em là nắng của anh, là mưa của lòng anh.

- Sao giống cầu hôn thế? - Tôi cười, sến rện.

- Anh cố gắng lắm rồi. - En tỏ vẻ bất lực.

Hình như kem không còn tan ra trong ly nữa mà đang tan chảy trong lòng tôi.

- Em sẽ.

Hết

*Chắc các bạn ai cũng biết You are the apple of my eyes rồi nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top