Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~*~

Lương Tử Hoằng nhờ rượu mà ngủ một đêm sâu hơn những ngày trước đó, trong khi Tư Tịnh ở bệnh viện lại trằn trọc thức trắng. Mỗi khi nhắm mắt lại những kí ức kia đều hiện ra trong đầu cô, khiến cô luôn cảm thấy sợ hãi. Tư Tịnh bất chợt nhớ đến ánh mắt Lương Tử Hoằng lúc bước vào phòng, là nỗi nhớ nhung khuôn nguôi. Nhưng cô lại cảm thấy không chân thật, tự trong lòng dâng lên cảm giác xa lánh. 

Trong lúc hôn mê Tư Tịnh đã phải đấu tranh rất nhiều, cô thực sự không muốn tỉnh lại nữa. Sự thật ngoài kia quá phũ phàng, khiến cô thà ngủ một giấc thật sâu cũng không muốn đối diện chúng. Tuy nhiên trong lúc cô sẵn sàng từ bỏ thì lại nghe tiếng của Lương Tử Hoằng, anh xin cô đừng rời bỏ anh. Tư Tịnh bỗng nhớ đến ba mẹ Thẩm, nhớ đến gia đình, cô không thể bỏ mặc họ được. Thế giới này có ra sao thì vòng tay cha mẹ sẽ luôn che chở cho cô, gia đình sẽ luôn là điểm tựa cho cô.

Tuyết cuối cùng đã ngừng rơi sau nhiều ngày đem đến cho thành phố B cái lạnh cắt da cắt thịt. Bầu trời không có nắng nhưng sự khô ráo đã là điều tốt hơn so với ngày hôm qua. Càng đến gần Tết không khí rộn ràng càng hiện rõ hơn, bệnh viện dường như vì thế mà trở nên khá vắng vẻ. Tư Tịnh ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ngắm những người đang đi dạo ở dưới sân. Ánh mắt cô trầm ngâm, không còn vẻ vô tư như trước đây. Trải qua chuyện như thế này cũng khiến cô học được một điều, thứ là của mình nhưng không giữ thì sẽ không còn là của mình nữa.

"Tịnh Nhi!"

Giọng nói của Lương Tử Hoằng vang lên nghe thật cam chịu, Tư Tịnh xoay đầu qua nhìn thấy anh đang đứng ở cửa. Dáng vẻ này đúng là khác trước, không hề giống một Lương Tử Hoằng cô từng quen. Tư Tịnh khẽ mím môi, không biết phải nói gì với anh.

"Chú dì nhờ anh đem đồ ăn đến cho em." Vì Tư Tịnh không ăn được cơm bệnh viện nên mỗi ngày mẹ Thẩm đều nấu đồ ăn cho cô rồi mang vào, sắp đến Tết nên cô kêu ba mẹ không cần ở lại chăm sóc, dù sao vẫn phải dọn dẹp nhà cửa chào đón năm mới. Một mình cô ở đây là được, có gì có thể gọi y tá. "Anh bỏ ra cho em nhé!"

"...Tử Hoằng..." 

Lương Tử Hoằng vội dừng lại động tác, Tư Tịnh nhìn anh thật lâu, cuối cùng vẫn là lắc đầu không nói gì. Anh hơi mất mát trong lòng, sau đó tiếp tục bỏ đồ ăn ra cho cô. Tư Tịnh trở lại giường, trông những món mẹ Thẩm nấu mà miệng đột nhiên đắng ngắt.

"Anh giúp em." Lương Tử Hoằng thấy Tư Tịnh ngồi im liền tưởng cô mệt, muốn đút cho cô. Tư Tịnh nhìn anh, đôi mắt đã đầy nước từ lúc nào không hay. "Sao vậy?"

Tư Tịnh rơi lệ nhiều hơn, Lương Tư Hoằng ôm cô vào lòng, tay run run chạm vào lưng cô. 

"Tịnh Nhi, đừng làm anh sợ..."

Vài phút sau Tư Tịnh bình ổn lại cảm xúc, lùi ra khỏi người anh. Lương Tử Hoằng vẫn nhìn cô lo lắng, trong lòng bỗng có dự cảm vô cùng xấu.

"Để em tự ăn." 

Tư Tịnh cầm thìa lên bắt đầu xúc, cô kiên trì không ngẩng đầu lên nhìn anh một lần nào nữa. Lương Tử Hoằng chầm chậm đứng dậy, sau đó khép cửa lại và đi ra ngoài. Tư Tịnh khẽ buông tay, thìa inox rơi xuống vang lên tiếng động chua chát. Nước mắt cô vừa ngừng đã lại tuôn rơi mạnh mẽ. Không cần lời nói, chỉ hành động thôi đã đủ làm nhau đau đến tận cùng.

.

Đêm Giao thừa, Tư Tịnh ngồi một mình trong phòng bệnh nói chuyện cùng ba mẹ Thẩm. Vì bệnh viện không cho nhiều người ở lại, hơn nữa cô lại muốn yên tĩnh nên nhất quyết kêu ba mẹ ở nhà, một mình cô vẫn ổn. Ba mẹ Thẩm không thể nói được, đành phải thuận theo ý cô. Cả gia đình rôm rả trò chuyện, mãi mới cúp máy. Tư Tịnh nhìn màn hình di động, là bức ảnh anh đang ôm cô lúc cả hai đi du lịch Paris. Cô biết mình đang làm tổn thương anh nhưng bởi vì bản thân không thể chấp nhận nên cô không thể làm khác. Chuyện xảy ra lỗi không phải do anh nhưng cô lại không thể coi như không có chuyện gì.

Bùm... Bùm...

Đồng hồ điểm đúng không giờ, tiếng pháo hoa vang lên rộn rã. Những chùm pháo với nhiều màu sắc rực rỡ chính là đang tỏa sáng trên bầu trời đêm. Tư Tịnh đi đến bên cửa sổ ngước nhìn chúng, môi khẽ cười. Pháo hoa luôn là đẹp đẽ như vậy, là ánh sáng lấp lánh giữa con đường tối tăm.

Phía dưới sân, có một người lại đang dõi theo cô. Lương Tử Hoằng đang ngồi trên ghế đá thì nghe tiếng nổ, anh vội vàng đứng lên. Đúng lúc ấy thì trông thấy phòng cô mở cửa, người con gái anh yêu xuất hiện ở đó. Anh không kìm lòng được rất muốn chạy đến ôm lấy cô, cuối cùng lại chỉ đành đứng ở đây. 

Mãi cho đến khi chùm pháo cuối cùng được bắn lên, hai người vẫn là em nhìn bầu trời anh ngắm em. Tư Tịnh đóng lại cửa sổ, tiện tay cầm lấy điện thoại. Có rất nhiều tin chúc mừng năm mới từ mọi người, còn có cả ảnh chụp khoảnh khắc Giao thừa vừa xong. Cô soạn một tin nhắn sau đó gửi hàng loạt, tất nhiên là anh cũng sẽ nhận được.

Di động của Lương Tử Hoằng vang lên rất nhiều tiếng báo hiệu tin nhắn, có cả của cô. Anh biết đây là tin tự động nhưng cũng đủ để trong lòng có một tia vui mừng. Trong lúc anh soạn tin nhắn chúc mừng lại thì thấy cô đăng một bài mới lên mạng xã hội. Anh vội vàng bấm vào xem, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm. Lương Tử Hoằng xóa toàn bộ dòng chữ vừa gõ, cất điện thoại vào túi rồi đứng lên. Anh đi lên phòng bệnh của cô, ngồi ở bên ngoài cho đến sáng hôm sau lúc cô mở cửa ra liền trông thấy anh.

Tư Tịnh vô cùng ngạc nhiên, cô không nghĩ anh lại ở đây cả đêm. Cô đi đến trước mặt anh, vừa chưa biết có nên gọi không thì anh mở mắt ra nhìn cô. Tư Tịnh bối rối, muốn quay đi thì anh đã bắt lấy tay cô.

"Tịnh Nhi." Lương Tử Hoằng đứng lên, nhìn sâu vào mắt Tư Tịnh. "Năm mới vui vẻ."

"... Năm mới... vui vẻ." Tư Tịnh đáp lại, cổ tay dần được anh buông lỏng. "Anh... anh ở đây cả đêm sao?"

"Ừ." Lương Tử Hoằng nhẹ nhàng gật đầu, anh đưa tay lên định vuốt tóc cô thì Tư Tịnh né tránh, bàn tay bất đắc dĩ dừng lại trên không trung. 

"Em muốn ăn sáng."

"Anh đi mua cho em."

"Cùng đi đi." 

Tư Tịnh quay người bước đi trước, Lương Tử Hoằng vội vã đuổi theo. Anh đi song song với cô, trong lòng tự giễu cợt chính mình. Khi trở lại phòng bệnh thì ba mẹ Thẩm cùng Tư Tuyên đến, Tư Tịnh vui vẻ nói chuyện với họ, hoàn toàn bỏ quên Lương tử Hoằng. Anh vẫn âm thâm ở đó, quan sát cô. Chỉ cần không nói lời chia tay, anh tin sự chân thành của mình sẽ cảm động cô.

.

Ba ngày sau Tư Tịnh được xuất viện, tay trái vẫn phải băng bó nhưng các chỉ số cơ thể khác đã ổn định nên cô không muốn ở lại nơi này thêm nữa. Ba mẹ Thẩm từ sớm đã đến thu dọn đồ cho cô, Lương Tử Hoằng cũng nhiệt tình giúp đỡ, còn đi hỏi bác sĩ có cần lưu ý điều gì không. Ba mẹ Thẩm đều để ở trong mắt, đáng tiếc con gái lại vẫn lạnh nhạt như vậy.

Chiếc xe Jeep của Lương Tử Hoằng chờ sẵn ở cổng, Tư Tịnh cùng ba mẹ Thẩm tới gần anh liền mở cửa cho họ. Tư Tịnh bước đến chỗ ghế phụ thì đột nhiên dừng lại, đây từng là chỗ ngồi chỉ thuộc về mình cô.

"Ba, ba ngồi đây đi." Tư Tịnh lùi lại, ba Thẩm vốn đã lên xe đành phải trèo xuống. Lương Tử Hoằng vẫn giữ vẻ mặt thân thiện, thái độ của cô mấy ngày nay anh vốn đã quen rồi.

Ở trên xe ba mẹ Thẩm đều cố gợi truyện nhưng chỉ có Lương Tử Hoằng đáp lại, Tư Tịnh thì chỉ im lặng. Lúc về đến Thẩm gia cô liền chui lên phòng, ở lì cho đến tận bữa tối mới xuất hiện. Cơm tối hôm nay ngoài năm người Thẩm gia còn có thêm Lương Tử Hoằng, nếu như trước sẽ là vui vẻ thì nay lại gượng gạo thấy rõ. Tư Tịnh ngồi đối diện Tư Tư nhưng hai chị em không nhìn nhau lấy một lần.

"Tịnh Nhi, ăn món này đi." 

Lương Tử Hoằng gắp một miếng thịt cho Tư Tịnh, cô nhìn sang anh, ánh mắt sau đó lại rơi lên người Thẩm Tư Tư. Cô bé cũng đang nhìn hai người, thấy ánh mặt lạnh lùng của Tư Tịnh liền giả vờ cúi đầu ăn cơm. Mọi hành động trên bàn đều không qua mắt được ba Thẩm, sau khi kết thúc ông liền gọi Lương Tử Hoằng ra bên ngoài nói chuyện.

"Hai đứa nên tạm xa nhau một thời gian thì hơn."

~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top