Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~*~

Chu Nghệ Ni thấy Lương Tử Hoằng một lúc lâu sau mới trở lại thì hơi phật ý nhưng không dám giận dỗi với anh. Anh ngồi vào chỗ, trầm ngâm mãi mới lên tiếng.

"Gọi đồ đi."

"Anh không sao chứ?"

"Cô uống được không?" 

Chu Nghệ Ni khẽ gật đầu, Lương Tử Hoằng liền gọi thêm rượu. Anh hầu như không ăn mà chỉ uống, Chu Nghệ Ni không nhịn được cuối cùng phải mở miệng.

"Lương tổng, như vậy không tốt đâu." Lương Tử Hoằng mặc kệ, vẫn tiếp tục uống. "Anh cần gì phải hành hạ bản thân."

Lương Tử Hoằng dừng lại, nhìn chằm chằm Chu Nghệ Ni. Cô ta hoàn toàn không giống Tư Tịnh, không một chút nào. Chu Nghệ Ni gắp cho anh một ít thịt, Lương Tử Hoằng sau đó cũng bắt đầu ăn.

"Được rồi, tôi nói mời cô thì không nên làm cô mất hứng."

"Thịt này cũng rất ngon." Chu Nghệ Ni vui vẻ nói, cho thêm thịt vào vỉ nướng. Lương Tử Hoằng lúc này mới để ý, giọng của Chu Nghệ Ni vô cùng dễ nghe, khiến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng êm ái.

Hai người ăn đến gần mười giờ, lúc ra ngoài đường phố lại càng nhộn nhịp hơn. Lương Tử Hoằng suy nghĩ một chút, sau mới nói:

"Cô ở đâu, tôi gọi xe cho cô về."

"Em mới đến thành phố B nên vẫn chưa thuê được nhà, đang ở tạm khách sạn."

"Sao cô lại đến đây?" Chu Nghệ Ni thật thà trả lời.

"Ba mẹ kịch liệt phản đối chuyện em làm diễn viên, Chu gia cũng không ủng hộ, em không biết phải làm sao. Ở đây có công ty muốn kí hợp đồng dài hạn với em nên em đến xem thử."

"Làm diễn viên?"

"Không, làm người chuyên livestream với chụp ảnh mẫu cho họ." Lương Tử Hoằng nghe xong cũng không hỏi tiếp, taxi đến anh liền mở cửa xe cho Chu Nghệ Ni.

"Để tôi kêu trợ lý tìm cho cô một căn hộ, coi như cảm ơn cô chuyện lần trước."

Cửa xe đóng lại, Chu Nghệ Ni vẫn chưa hết băn khoăn về lời của Lương Tử Hoằng. Cô ta nghĩ mãi, rốt cục mới biết vì sao anh lại nói vậy. Hóa ra là con người này cũng không có quá lạnh lùng như anh vẫn thể hiện.

.

Cuối tuần, Trình Hạo được nghỉ liền tìm đến Lương Tử Hoằng để đền tội. Cậu rủ anh đi ăn quán đồ nướng hôm trước nhưng anh nhất quyết từ chối, cuối cùng đành phải đi ăn lẩu. Trình Hạo vẫn nói nhiều như trước, Lương Tử Hoằng lại chỉ ngồi im lặng nghe.

"Em nhớ những tháng ngày ăn chơi quá đi." Trình Hạo than thở, giọng nói đầy chán nản. "Sang tuần em lại thi rồi."

"Không phải do em tự chọn à?"

"Nhưng em cứ thích kêu vậy đó." Bị Lương Tử Hoằng bóc mẽ, Trình Hạo cố cãi lại. Tất nhiên là cậu chỉ than vậy chứ nhất định sẽ không bỏ cuộc. Trình Hạo chuyên chú thả thịt bò vào nổi lẩu, đúng lúc ấy thì Lương Tử Hoằng có điện thoại nên anh đi ra ngoài để nghe.

"Lương tổng, là em Chu Nghệ Ni."

"Có gì sao?"

"Em xin số từ anh Đông, cảm ơn anh giúp em tìm nhà, căn hộ này em rất thích." Chu Nghệ Ni giọng nói vui vẻ ở bên kia đường dây điện thoại, Lương Tử Hoằng thì không nhiệt tình như vậy.

"Còn gì nữa không?"

"À..." Chu Nghệ Ni có chút mất mát, cứ nghĩ anh đã thay đổi thái độ nào ngờ vẫn đối với cô ta lạnh lùng xa cách như vậy. "Em không..."

"Vậy thì tôi..."

"Nếu anh rảnh, em muốn mời anh ăn cơm."

Lương Tử Hoằng khẽ nhếch môi, cũng không suy nghĩ quá nhiều về lời nói của Chu Nghệ Ni. "Nói sau đi."

Chu Nghệ Ni thất vọng cúp máy, vốn dĩ không nên gọi điện cho anh mà, chỉ tổ chuốc nhục nhã vào người. 

Lương Tử Hoằng trở vào trong thì không thấy Trình Hạo đâu, anh ngồi xuống ghế rồi để điện thoại lên bàn. Trình Hạo đi từ sau đến, bất ngờ trượt chân nên chạm vào nó khiến màn hình sáng lên. Cậu có chút kinh ngạc, ngay lập tức ngồi về chỗ cũ.

"Đi đâu vậy?"

"Em đi rửa tay." Trình Hạo vẫn tiếp tục ăn lẩu, miệng nói tay gắp. "Anh, vẫn chưa quên được à?"

"Gì?" Động tác của Lương Tử Hoằng dừng lại, anh đưa mắt nhìn Trình Hạo ở đối diện rồi chợt liếc về phía điện thoại của mình. Có lẽ lúc nãy vô tình cậu đã trông thấy hình nền trên máy, anh vẫn để bức ảnh cười hạnh phúc của Tư Tịnh.

"Hai người cũng chia tay rồi, nên đi tìm tình yêu mới thôi."

"Em thì biết gì?"

"Aaron, Phoebe đã quen với Tần Khải rồi. Em thấy anh ấy cũng rất tốt, anh không cần cố ép bản thân mình." Trình Hạo thật thà khuyên, Lương Tử Hoằng ánh mắt sâu thẳm mà nhìn cậu, nét mặt rõ ràng là không vui. "Còn duyên thì ở bên nhau, hết duyên thì gượng ép làm gì."

Lương Tử Hoằng uống một hơi gần hết cốc bia, anh sau đó mới lên tiếng. "Nên nhớ em vẫn đang gọi anh một tiếng anh đấy, chuyện của anh không đến lượt em xen vào." 

Trình Hạo ngẩn ra, còn chưa biết nói gì thì Lương Tử Hoằng đã đứng dậy. 

"Ăn xong thì tự bắt xe về trường đi."

"Ơ..." 

Trình Hạo ôm một bụng ấm ức, ăn gì cũng không còn thấy ngon nữa. Lương Tử Hoằng đúng là thần mặt lạnh, nói như vậy là muốn tốt cho anh thôi. Trình Hạo chẳng quan tâm nữa, bỏ dở nồi lẩu rồi hậm hực ra về.

Lương Tử Hoằng lái xe lên cầu rồi dừng lại, anh bước ra ngoài châm cho mình một điếu thuốc. Tựa lưng vào cửa xe, ánh mắt nhìn xa xăm vào khoảng không, Lương Tử Hoằng tự giễu cợt chính mình. Lời Trình Hạo khi nãy vốn dĩ đâu có sai, anh và cô đã chia tay, không nên níu giữ mãi không buông. Anh biết nhưng bản thân anh không làm được, anh có thể để cô rời đi nhưng nhất định anh sẽ không, anh sẽ luôn đứng phía sau và nhìn về phía cô.

"Thẩm Tư Tịnh, em thật tàn nhẫn." 

Lương Tử Hoằng tiếp tục châm cho mình một điều thuốc khác, thời gian gần đây anh hút khá nhiều, cũng quên mất mình từng rất ghét mùi thuốc. Không đúng, vì cô không thích nó nên anh mới bỏ, giờ cô không ở bên, anh lại chỉ biết dùng thuốc để giải tỏa những cảm xúc bất ổn.

Lương Tử Hoằng nhìn làn khói thi nhau bay ra từ điều thuốc, anh vứt nó xuống đường rồi lấy chân di di dập tắt đi. Chiếc xe Porsche lao nhanh trên con đường vắng vẻ, chủ nhân của nó đang nhấn ga rất mạnh. Chỉ đến khi gặp tín hiệu đèn giao thông, xe mới có dấu hiệu chậm lại. Lương Tử Hoằng nhìn dòng người đang náo nhiệt ngoài kia, không cam tâm nhưng chỉ biết thở dài đầy mệt mỏi.

.

Nhóm nhiếp ảnh đang có dự án mới nên đợt này Tư Tịnh khá bận, cuối tuần đều ở văn phòng tráng rửa ảnh. Khi cô ra về cũng đã là chín giờ tối, đường phố vô cùng nhộn nhịp người qua lại. Tư Tịnh khởi động xe, vì Tần Khải phải trực không thể đến đón cô nên cô đi xe của mình. Từ khi chuyển về bệnh viên trung tâm thời gian của anh cố định hơn dù cũng khá bận rộn, Tần Khải lại là bác sĩ giỏi, các bệnh nhân và đồng nghiệp đều yêu quý anh.

Tư Tịnh lái xe đi một đoạn, chợt chạy qua quán mì lần trước anh dẫn cô đi ăn. Cô nhớ đến hương vị của nó nên quyết định rẽ vào. Buổi tối đúng là lúc quán rất đông khách, cô phải chờ một lúc mới đến lượt, mua hai bát xong Tư Tịnh liền ra về. Cô quyết định đến bệnh viện, cho Tần Khải một cái kinh hỉ.

Ở bệnh viện lúc này Tần Khải đang ngồi trong phòng đọc sách thì phòng cấp cứu phát thông báo gọi anh. Có một vụ tai nạn giao thông xảy ra, rất nhiều nạn nhân đang được đưa đến. Tần Khải vội vàng chạy xuống tầng một hỗ trợ, lao vào từng phòng xem xét.

Tư Tịnh đến nơi thấy đại sảnh tập trung rất đông người, cô không biết anh cũng đang ở đó. Tư Tịnh hỏi thăm xong thì đi lên khoa ngoại tim mạch ở tầng ba. Các y tá bác sĩ trực đêm nhìn thấy cô đều ngạc nhiên, khi thấy cô tìm Tần Khải thì chuyển sang tò mò cùng ngưỡng mộ.

"Đây chính là phòng của bác sĩ Tần, anh ấy hiện giờ ở dưới phòng cấp cứu, cô vào đây chờ nhé."

Tư Tịnh cảm ơn y tá kia rồi bước vào. Phòng anh cũng giống như phòng cũ ở trung tâm từ thiện, sạch sẽ và ngăn nắp. Mùi thuốc sát trùng vương vẩn quanh đây, Tư Tịnh đặt túi đồ ăn lên bàn, xếp gọn tài liệu cho anh rồi ngồi xuống ghế chờ. Tần Khải làm gì cũng có sự sắp xếp khoa học, ngay cả giá sách của anh cũng được bày rất ngăn nắp. 

Tư Tịnh đợi khá lâu mà chưa thấy anh về, cô nhìn hai bát mì có phần thất vọng. Nhưng đã đến đây rồi, lại chẳng thể bỏ đấy mà đi. Không còn cách nào khác, Tư Tịnh đành thử tìm xem có cuốn sách nào để đọc không. Đáng tiếc, Tần Khải chỉ toàn có sách y khoa, khô khan và khó hiểu. Tư Tịnh đọc được vài trang, cơn buồn ngủ liền ập đến, cô ngồi trên ghế của anh, thiếp đi lúc nào không hay, tay vẫn cầm chặt quyển sách về chứng rối loại nhịp tim.

~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top