Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~*~

Tư Tịnh cúp điện thoại xong thì nghe có tiếng động, cô chạy ra chỗ cầu thang thì trông thấy Lương Tử Hoằng.

"Anh dậy rồi à?"

Lương Tử Hoằng đang quay lưng với cô, điều chỉnh tâm trạng rồi xoay người lại. "Ừ!"

"Vừa hay cháo chín rồi, anh qua ăn đi cho lại sức." Lương Tử Hoằng chậm rãi đi đến, Tư Tịnh đặt xuống trước mặt anh một bát cháo thịt thơm phức. Đôi tay Lương Tử Hoằng cứng ngắc cầm thìa lên, xúc từng miếng từng miếng. "Đây là vitamin em mua cho anh, bác sĩ nói không có vấn đề gì, ăn uống đầy đủ là được."

Tư Tịnh tiếp tục căn dặn, cũng không để ý thái độ khác lạ của Lương Tử Hoằng.

"Anh vừa cho máu xong, nhớ ăn nhiều thịt nạc và rau xanh, em có mua để hết trong tủ rồi. lát nhớ uống thêm một ly sữa trước khi ngủ."

"Ừ, anh biết rồi."

"Cháo em nấu nhiều lắm, để nguội thì anh cất vào tủ lạnh sáng mai vẫn có thể ăn." Tư Tịnh cởi tạp dề ra, động tác muốn rời đi. Lương Tử Hoằng buông thìa, nhìn theo cô. Tư Tịnh cầm túi đi ra đến cửa mới quay lại. "Em đi trước đây, anh ăn rồi nghỉ ngơi đi nhé!"

Lương Tử Hoằng khẽ thở dài, anh lại nhìn bát cháo trước mặt. Tài nấu ăn của cô giờ đã tiến bộ không ít, cháo này quả thực rất ngon. Nhưng khi nó vào miệng anh lại trở nên đắng ngắt, không còn chút mùi vị nào. Lương Tử Hoằng đứng dậy, làm theo lời cô dặn sau đó đi lên phòng. Anh cố gắng nắm mắt, có lẽ là tác dụng phụ từ thuốc khiến anh dần chìm vào giấc mộng, ở nơi đó anh cùng cô vẫn đang hạnh phúc bên nhau.

Tư Tịnh bước ra cổng đứng chờ xe đến, trong lúc ấy cô bỗng thấy có một cô gái đi về phía này. Tư Tịnh không chú ý đến nhưng bước chân cô gái đó cuối cùng lại dừng ngay trước cô. Tư Tịnh ánh mắt lộ rõ sự khó hiểu, cô với người này hình như đâu có quen biết.

"Cô là ai, sao lại bước ra từ căn hộ kia?"

Tư Tịnh sau khi xác nhận là cô ta hỏi mình chứ không phải ai khác thì càng cảm thấy ngạc nhiên hơn. Trời đang nhá nhem tối nên cô không nhìn rõ gương mặt cô ta, lúc có một chiếc xe đi ngang qua ánh đèn hất về chỗ hai người đang đứng mới giúp cô nhận ra thân phận của cô gái đó.

"Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của cô."

"Tôi nhận ra cô, cô chính là một trong hai người ở nhà hàng thịt nướng hôm trước."

"Chu tiểu thư, cô có phải đang làm việc thừa thãi không?" Tư Tịnh nhìn thẳng vào Chu Nghệ Ni, giọng nói lộ rõ sự không vui. Chu Nghệ Ni giật mình khi thấy Tư Tịnh biết tên họ của mình, ánh mắt trừng trừng nhìn lại.

"Tôi là bạn gái của Lương Tử Hoằng, một người con gái ra vào nhà anh ấy lẽ nào tôi không thể hỏi?"

"Bạn gái?" Tư Tịnh nhoẻn miệng cười, không nhanh không chậm hồi đáp lại. "Nếu là vậy, Chu tiểu thư nên làm tốt vai trò của một người bạn gái hơn là chất vấn tôi đấy."

Xe taxi vừa đúng lúc đến nơi, Tư Tịnh nói xong thì mở cửa xe rồi ngồi vào. Chu Nghệ Ni xoay người còn muốn tranh cãi với cô thì xe đã nhanh chóng chạy đi, cô ta chỉ biết hậm hực đứng đó. Chu Nghệ Ni tức giận lôi điện thoại ra gọi cho Lương Tử Hoằng nhưng đều là ngoài vùng phủ sóng. Cô ta có nói thế nào bảo vệ cũng không cho vào, cuối cùng đành thất thểu trở về.

.

Ba ngày sau sức khỏe mẹ Tần đã ổn định hơn, bác sĩ sau khi kiểm tra một lượt thì không có vấn đề nghiêm trọng gì. Tuy nhiên do tuổi đã cao lại trải qua phẫu thuật nên để yên tâm thì vẫn cần nằm viện tĩnh dưỡng thêm. Mặc dù mẹ Tần muốn về nhà nhưng Tần Khải cùng Tần Ly nhất quyết không cho, bà cũng không thể làm gì khác, đành phải nghe lời các con.

Tư Tịnh như thường lệ đem cơm đến bệnh viện cho mẹ Tần, những ngày qua cô cũng chạy đôn chạy đáo không ít, cảm giác này thật giống người trong một gia đình. Tư Tịnh cũng đã được gặp qua bà nội Tần cùng cô cả của Tần Khải khi bọn họ đến thăm mẹ Tần, cả hai người đều tỏ ra quý mến Tư Tịnh, khen cô không ngớt lời. Tư Tịnh có thể cảm nhận được tình cảm của mọi người Tần gia vô cùng tốt đẹp, chính là thật lòng đối đãi.

"Tần Khải, con mau đưa Tư Tịnh về đi, ở đây có Tần Ly là được rồi." Mẹ Tần lên tiếng đuổi người, Tư Tịnh vốn muốn nói để cô ở lại trông thì Tần Khải đã lên tiếng trước.

"Vậy mẹ nghỉ ngơi tốt, mai anh trực, nếu em bận thì không cần vào nữa, anh sẽ nhờ y tá để ý đến mẹ."

"Em biết rồi, hai người đi đi." 

Tần Ly cũng xua đuổi, Tư Tịnh cùng Tần Khải nhanh chóng bước ra ngoài thì cô ấy đã đóng cửa ngay lại. Hai người nhìn nhau, sau đó cùng rời đi. Tần Khải ngồi ở vị trí lái xe, tập trung nhìn đường nhưng anh lại không đưa Tư Tịnh về Thẩm gia mà là đến công viên gần đó. Cả hai mỗi người ngồi trên một cái xích đu, trên tay cầm một lon nước bưởi. Tư Tịnh biết Tần Khải có tâm sự nhưng cô không dám hỏi, chỉ yên lặng ở ngồi đây cùng với anh.

"Tư Tịnh, anh xin lỗi. Thời gian này vì chuyện của mẹ anh đã không quan tâm đến em được, còn khiến em nhọc lòng."

"Sao anh lại nói vậy, quan hệ giữa chúng ta đâu có nhạt nhòa đến thế?"

Tần Khải quay sang gật đầu cười với cô, Tư Tịnh cũng cười đáp lại anh.

"Cảm ơn em, thật ra thì có chuyện này anh chưa từng nói với em." Tư Tịnh chăm chú lắng nghe, cô nghĩ là có liên quan đến mẹ Tần. "Hôm trước lúc mẹ phải phẫu thuật, chắc em đã rất ngạc nhiên về phản ứng của anh cùng Tần Ly đúng không? Bọn anh vốn không phải là con đẻ của mẹ, thế nên dù rất muốn lại không thể hiến máu cứu mẹ được."

Gương mặt Tư Tịnh tràn ngập bất ngờ, cô thấy mẹ Tần cùng anh em Tần Khải và Tần Ly có rất nhiều nét giống nhau, không nghĩ đến bà lại không phải mẹ đẻ của hai người.

"Bố anh cùng mẹ ruột bọn anh kết hôn khi còn rất trẻ, sau khi sinh Tần Ly được ba năm cuối cùng cũng ly hôn vì không chịu đựng được nhau nữa. Tần Ly ban đầu do bà ấy nuôi nhưng sau đó con bé lại đòi về ở với ba anh, mẹ anh khi đó cũng mặc kệ, sau cùng là không quan tâm chút gì."

Tần Khải cùng Tần Ly lớn lên trong sự yêu thương của bà nội Tần cùng cô cả, ba Tần sau khi ly hôn chính là không có gì trong tay, sau đó may mắn làm ăn tốt hơn nên cuộc sống của hai anh em Tần Khải cũng khác trước. Thời gian này thì ba Tần gặp mẹ Tần bây giờ, bà nội Tần cùng anh em Tần Khải rất yêu quý mẹ Tần, nhưng ba Tần lại vì nghe lời của người phụ nữ khác mà bỏ rơi mẹ Tần, khiến bà đau lòng rồi bỏ đi. Ba Tần muốn kết hôn với người đó nhưng bà nội Tần cùng cô cả nhất quyết phản đối, ông đã từng muốn đem Tần Khải ra bên ngoài sống, sau mới biết người phụ nữ đó chỉ lợi dụng mình, khiến cho tài sản mà ông kiếm được bị lừa gần hết.

"Đúng lúc ba anh đau khổ và chán nản thì gặp lại mẹ, bà chấp nhận tha thứ cho ông để cùng nhau xây dựng gia đình, mặc cho ông bà ngoại khi đó nhất mực phản đối." Hai mắt Tần Khải đỏ hoe, giọng nói cũng trở nên khàn đục. Tư Tịnh vội chạy sang ngồi xổm cạnh anh, nắm lấy đôi bàn tay đã có vài vết chai của anh. "Sau này anh mới biết, mẹ lúc đó đang tìm hiểu một người khác tốt hơn ba nhưng bà vẫn đồng ý trở lại với ba anh là do thương anh em anh. Bà cũng từng nói, lần đầu tiên gặp đã muốn cho anh em anh một gia đình hoàn chỉnh, chính vì thế mới cố gắng thật nhiều nhưng ba anh lại không biết trân trọng."

Về ở với nhau rồi mẹ Tần luôn đối tối với anh em Tần Khải, coi như con đẻ, chăm sóc từng ly từng tý. Để bọn trẻ không tủi thân, mãi đến khi Tần Khải mười lăm tuổi bà mới sinh Tần Duệ. Mặc dù tình cảm với ba Tần không còn nguyên vẹn như ban đầu nhưng mẹ Tần lại rất yêu thương anh em Tần Khải, coi chúng như mạng sống của chính mình.

"So với Tần Duệ cùng Tần Nhậm, mẹ đều là thương anh cùng Tần Ly hơn. Ba anh dù hối hận cũng không đổi lại được tình cảm của mẹ, mọi điều bà làm cho Tần gia đều là vì kính trọng bà nội cùng tình thương vô bờ bến với bọn anh." Tần Khải khẽ rơi nước mắt, Tư Tịnh biết anh đã không dễ dàng suốt thời gian qua, anh chịu tâm sự với cô cũng là bởi anh coi trọng cô. "Cho nên ngay từ lúc mẹ đồng ý lấy ba, anh đã tự hứa với bản thân mình, mẹ chính là mẹ ruột của anh, lớn lên anh sẽ phải kiếm thật nhiều tiền để phụng dưỡng mẹ. Sau này anh cũng nói với Tần Ly như vậy, con bé cũng có suy nghĩ giống với anh. Cho nên, đối với bọn anh, tình cảm đối với mẹ còn có phần lớn hơn cả tình cảm với ba. Ba anh những năm đó mải mê công việc, ở bên ngoài còn nhiều hơn ở nhà, không quan tâm bọn anh. Cho đến khi mẹ lấy ba, mẹ là người hy sinh rất nhiều, chỉ dạy lo lắng cho bọn anh."

Tư Tịnh kiễng lên ôm lấy Tần Khải, cô hiểu cảm xúc trong lòng anh vào lúc này. Anh phải trưởng thành từ rất sớm vì ba mẹ ly hôn, đáng tiếc khi đó ba Tần lại không chăm sóc cho anh thật tốt. Chỉ đến khi gặp được mẹ Tần, anh mới cảm nhận được thế nào là hương vị của một gia đình, chính vì thế phần tình cảm dành cho bà nhiều hơn cũng không có gì sai cả. Mẹ Tần cũng xứng đáng nhận được sự yêu quý từ anh bởi những gì bà làm vốn dĩ sẽ có rất ít người có thể làm được như vậy.

"Anh chỉ mong mẹ sẽ luôn mạnh khỏe và ở bên bọn anh thật lâu."

"Nhất định là như thế mà."

~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top