Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~*~

"Chúng tôi rất tiếc, mong gia đình nén đau thương."

"Tịnh Nhi, tạm biệt em."

"Tử Hoằng... anh đừng đi..."

"Anh không thể ở bên em được nữa rồi."

"Không... Tử Hoằng. Khônggggg..."

"Tư Tịnh, bình tĩnh lại con." Hai mắt Tư Tịnh mở to, mùi thuốc sát trùng ngay lập tức sộc vào mũi cô. Cô có thể nghe thấy giọng mẹ Thẩm, đưa mắt nhìn sang chính là vẻ mặt lo lắng của bà. "Con gái, con không sao chứ?"

"Mẹ... Tử Hoằng đâu, con phải đi gặp Tử Hoằng, con muốn đi gặp anh ấy." Tư Tịnh muốn tháo hết kim tiêm đang cắm trên người, cô vội vã ngồi dậy mặc cho mẹ Thẩm ra sức ngăn cản. "Tử Hoằng... anh phải chờ em..."

"Tư Tịnh, con không thể đi được." Mẹ Thẩm giữ mạnh hai vai Tư Tịnh, cố ép cô nằm xuống. "Con không thể gặp thằng bé lúc này."

"Mẹ, con phải đi... nếu không sẽ không kịp."

"Tư Tịnh, Tử Hoằng vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt."

"Sao cơ, không phải... không phải anh ấy đã chết ư?" Tư Tịnh bối rối nhìn mẹ Thẩm, bà lắc đầu thở dài rồi giúp cô nằm xuống giường. Mẹ Thẩm đưa tay lên sờ mặt con gái, chậm rãi mở miệng:

"Thằng bé Tử Hoằng..., chỉ là... hiện tại bác sĩ nói vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm." 

Ngày hôm đó Lương Tử Hoằng bị thương rất nặng, mất máu nhiều, nếu cấp cứu muộn chỉ e đã không còn mạng. Ngoài gãy tay và những chỗ xây xát, bầm tím thì còn bị gãy xương sườn, dập lá lách, vết đâm của Chu Tấn Đông còn làm anh bị tổn thương đến phổi.

Tư Tịnh thẫn thờ nằm trên giường, hai mắt đã long lanh nước mắt. Tần Khải đứng ở ngoài cửa nhìn cô như vậy trong lòng cũng đau đớn, anh hít một hơi thật sâu rồi bước vào, mẹ Thẩm liền gật đầu rồi đi ra bên ngoài. Tần Khải kéo ghế ngồi xuống, khẽ đưa tay vén tóc mái của Tư Tịnh đang lõa xõa đâm vào mắt cô.

"Anh Tần Khải, Tử Hoằng sẽ không sao đúng không?" Tư Tịnh bắt lấy tay Tần Khải, run rẩy nói. Tần Khải ngưng trọng giây lát, anh vốn dĩ không thể cho cô đáp án cô cần. Anh đưa tay còn lại lên nắm lấy tay cô, như một lời an ủi.

"Em muốn đi gặp anh ấy." 

Trước ánh mắt khẩn thiết của Tư Tịnh, Tần Khải không thể từ chối cô. Anh tháo ống truyền, sau đó dìu cô đi lên tầng, nơi Lương Tử Hoằng đang nằm. Tư Tịnh chậm rãi bước đi, vừa đến hành lang đã có thể nhìn thấy ba mẹ Lương đang túc trực ở đó. Tư Tịnh bước nhanh hơn, đi đến trước cửa kính nhìn vào bên trong. Hai mắt cô đẫm lệ, Lương Tử Hoằng chính là đang yên ổn nằm ở kia. Cô chỉ cảm thấy trái tim mình như có ngàn vạn mũi dao đâm vào, nếu không phải là cứu cô, anh cũng không cần phải trả giá lớn như vậy. Tư Tịnh bật khóc nức nở, mặc cho Tần Khải ở bên cạnh ôm lấy cô động viên như thế nào. Anh đưa cô đến ngồi xuống ghế, mẹ Lương thấy cô khóc cũng khóc theo, kéo Tư Tịnh lại gần hơn. Hai người phụ nữ cùng khóc, khiến cho hành lang đậm một màu thê lương. Tần Khải cùng ba Lương là đàn ông đều cảm thấy không đành lòng, khẽ thở dài một tiếng.

"Thôi nào, bà cứ như vậy nhỡ gục ra đấy thì sao? Đây là bệnh viện, đừng để ảnh hưởng đến người khác."

Mẹ Lương nghe thấy vậy thì thôi khóc, lùi ra khỏi người Tư Tịnh. Tần Khải đưa giấy ăn cho hai người, giúp Tư Tịnh lau nước mắt đang đọng trên má. Tư Tịnh nhìn anh cảm kích, lúc này mới chợt nhớ ra từ khi tỉnh lại cô chưa từng hỏi thăm anh lấy một câu. Tư Tịnh rối rắm, hết nhìn Tần Khải rồi lại nhìn về phía phòng bệnh, cuối cùng vẫn là im lặng.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, bầu trời chuyển từ màu trắng thành tối đen, Tư Tịnh một lần nữa đi đến bên cửa kính. Cô bây giờ mới hiểu cảm giác của Lương Tử Hoằng, cái ngày cô gặp nạn có lẽ anh cũng như cô bây giờ, lo lắng và sợ hãi bủa vây. Không biết người nằm trong kia có tỉnh lại không, lại chỉ ước chính mình là người nằm đó. Tay cô run run chạm lên mặt kính, cũng không biết khi đó anh đã vượt qua tình huống này như thế nào, còn cô thật sự đang vô cùng lo sợ, sợ anh sẽ vĩnh viễn bỏ cô mà đi như trong cơn ác mộng khi nãy.

"Tư Tịnh!" Tần Khải khoác áo lên vai cho cô, Tư Tịnh buông tay, kéo áo sát vào người rồi quay lại. Tần Khải ở trước mặt cô vẫn luôn ân cần và chu đáo như vậy, trong lòng cô ngập tràn sự áy náy.

"Em xin lỗi!"

Tư Tịnh bước đến ôm lấy Tần Khải, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tròng mắt đen láy nhìn thẳng về phía Lương Tử Hoằng. Tư Tịnh đưa tay chạm vào lưng anh, không gian yên tĩnh khiến cô có thể nghe thấy nhịp tim đều đặn của anh, trái tim vốn bất ổn cũng dần trở nên yên bình.

"Anh đưa em về nghỉ nhé."

"Em muốn ở lại đây." Tần Khải không nài ép, hai người ôm nhau thêm một lúc rồi rời ra. Tư Tịnh cùng anh ngồi xuống ghế băng, cô chậm rãi mở miệng. "Anh Tần Khải, em xin lỗi vì đã không kìm chế được cảm xúc, không nghĩ đến cảm nhận của anh. Em... chỉ là nhìn thấy Tử Hoằng thay em đỡ nhát dao đó, em... em thấy có lỗi vô cùng."

"Đừng nói vậy, anh hiểu." Tần Khải nắm lấy tay cô đang bám chặt vào ghế, Tư Tịnh quay sang anh, đôi mắt ấy ánh lên sự kiên định thường thấy. "Em không cần tự trách mình, anh tin Lương Tử Hoằng  cũng không muốn thấy em như vậy."

"Em..." Tư Tịnh thở dài, buồn bã tựa lưng vào tường, cảm giác lạnh toát lan tỏa vào sâu trong cơ thể, khiến cho cô run lên ở trong tim. "Em có lỗi với anh, cả với Tử Hoằng..."

"Tư Tịnh, quan trọng bây giờ là cậu ấy tỉnh lại, em phải giữ sức khỏe, chúng ta sẽ nói chuyện sau được không?"

Tần Khải vẫn luôn là người hiểu chuyện và thấu đáo như vậy, Tư Tịnh cũng không thể phản bác lại anh. Cô gật đầu, tâm tình cũng bình ổn hơn. Một đêm vô cùng dài, tiếng đồng hồ tích tắc vang lên trong không gian tĩnh lặng như từng tiếng gõ đánh vào tim Tư Tịnh. Cô khẽ tựa vào vai Tần Khải, hai mắt nhắm hờ, chờ mặt trời ló dạng.

Bíp... bíp... bíp... bíp... bíp...

"Bác sĩ nhanh đến đây."

"Có chuyện gì vậy?" 

Âm thanh dồn dập trong phòng bệnh khiến Tư Tịnh giật mình ngồi thẳng dậy, nhấc chân đi đến cửa. Tiếng bước chân của các bác sĩ đầy vội vã, hòa cùng tiếng máy kêu gấp gáp ở bên trong càng khiến cho tim cô đập liên hồi. Tư Tịnh hai mắt đỏ hoe nhìn vào bên trong, mặc dù rèm cửa đã được kéo xuống nên cô không thể biết được chuyện gì đang xảy ra. Con tim Tư Tịnh gào thét trong lồng ngực, như muốn nổ tung khiến cô không thể đứng vững, phải dựa vào Tần Khải. Anh ôm lấy vai cô, truyền thêm sức mạnh cho cô.

"Bác sĩ, anh ấy sao rồi?"

Hai mươi phút sau bác sĩ mặt đầy mồ hôi từ bên trong bước ra, tư tịnh cùng Tần Khải vội vàng chạy đến. Ông ấy lấy tay lau mặt, tháo khẩu trang ra rồi mới có thể nói:

"Tạm thời đã giữ được mạng."

Bác sĩ rời đi trong sự lo lắng tột cùng của Tư Tịnh, ánh mắt cô hoang mang nhìn dọc dãy hành lang, cuối cùng là dừng lại nơi Lương Tử Hoằng đang nằm. Anh chính là đang đi dạo một vòng ở quỷ môn quan phải không, làm ơn hãy nhanh chóng tỉnh lại, đừng mãi nằm đó như thế. Tư Tịnh bắt đầu rơi nước mắt, từng giọt từng giọt liên tiếp rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp của cô. Nước làm nhòe đi hai mắt, gương mặt cô cũng vì thế mà trở nên lấm lem nhưng Tư Tịnh không quan tâm, sự sỡ hãi lúc này đang bao trùm lấy cơ thể cô, không thể dừng lại.

Từ đó cho đến lúc mặt trời lên cao, Tư Tịnh không hề chợp mắt. Dù Tần Khải có khuyên như thế nào cô cũng không nghe, chỉ thẫn thờ ngồi trên ghế. Ba mẹ Lương cùng ba mẹ Thẩm đến thăm Lương Tử Hoằng, nhìn trạng thái của cả hai cũng cảm thấy xót xa. Ba Thẩm vỗ vai Tần Khải, khéo léo rủ anh ra bên ngoài đi mua đồ ăn sáng cho Tư Tịnh. Mẹ Thẩm ngồi xuống ôm lấy con gái, người cô lạnh toát nhưng vẫn tỏ ra không sao. Bà không thể kìm lại tiếng thở dài, ông Trời không biết đến khi nào mới thôi hành hạ những đứa trẻ này.

Bác sĩ đến thăm bệnh cho Lương Tử Hoằng, lúc rời đi mang đến một thông tin đầy lạc quan. Bốn người cùng cảm thấy như trút được tảng đá, dù biết phải chờ đợi nhưng ít ra, việc Lương Tử Hoằng tỉnh lại sẽ chỉ còn là chuyện sớm muộn.

~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top