Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Đến Rồi!

Một thời gian sau Viên Ngọc Huyên đến phủ Bắc Tư Thành chơi, còn nhìn thấy huynh đệ đem nữ nhân về phủ. Chẳng phải là Đông gì đó hay sao? Bắc Tư Thành giới thiệu, nàng cũng làm như chưa từng biết nàng ấy, cũng lễ phép chào hỏi.

Sau đó Bắc Tư Thành cao tay đã làm cả người Vân Nam vương phủ và người Bắc phủ thống nhất gọi Đông cô nương là Bắc phu nhân rồi! Quả thật cao tay! Định đến khen huynh đệ vài câu lại gặp đúng lúc hoàng thượng muốn tứ hôn, có chết cũng không đồng ý!

Cái gì mà, nàng không chịu gả đi là vì Bắc Tư Thành? Cho xin đi, nàng là vì ý trung nhân có được không?

Nàng chắc chắn Bắc Tư Thành và Đông Nhược Vi sẽ kết hôn sớm thôi. Nhưng cuộc sống luôn có bất ngờ! Đông Nhược Vi trèo tường bỏ trốn rồi!!!

"Công chúa người ăn ít đá bào thôi! Không tốt cho họng đâu" Tiểu Đào ở bên vừa quạt cho Viên Ngọc Huyên vừa nói.

"Không ăn thì không ăn, muội nói không dưới mười lần rồi" Viên Ngọc Huyên để chiếc thìa bạc xuống bát "Thành ca tìm được Đông cô nương chưa?"

"Nghe nói vẫn chưa tìm thấy ạ!"

Viên Ngọc Huyên ngả lưng trên ghế dài "Không biết Đông cô nương này bị làm sao nữa, tự nhiên trèo tường bỏ trốn. Vì không thích Thành ca à?"

"Sao ở đây lại nóng như vậy? Ta phải lên phía Bắc tránh nóng!!!"

Viên Ngọc Huyên nũng cả một buổi hoàng thượng mới cho đi, một tuần sau Viên Ngọc Huyên đã có mặt ở phía Bắc. Không khí thật dễ chịu, đến đây đúng là quyết định đúng đắn.

"Muội thấy sao?" Viên Ngọc Huyên liếc mắt nhìn Tiểu Đào.

"Rất tốt ạ"

Đến phía Bắc đương nhiên là đến Vân Bắc vương phủ rồi! Vân Bắc vương gia Viên Đình là hoàng huynh khác mẫu thân của Viên Ngọc Huyên. Vị hoàng huynh này tuy lãnh đạm nhưng cũng rất tốt! Từng giúp nàng nhiều lần, Vân Bắc vương phi là người xinh đẹp dịu dàng nữ nhi nhà gia giáo. Không biết vì sao mà hạ gục được một vị vương gia lãnh đạm.

"Tiểu Huyên, mau vào!" Vân Bắc vương phi Đường Thu Uyển kéo tay Viên Ngọc Huyên vào đại sảnh.

"Làm phiền rồi!" Viên Ngọc Huyên cười ái ngại.

"Không sao, muội ở đây đến hết mùa hè đều không thành vấn đề!" Đường Thu Uyển cười nhẹ.

Viên Ngọc Huyên cảm thấy gió xuân đang bao trùm đại sảnh, chẳng trách hoàng huynh lại bị thu phục.

Đúng lúc ấy Viên Đình đi từ cổng vào "Đến rồi à?"

"Làm phiền hoàng huynh hoàng tẩu rồi!"

"Đến thì về phòng nghỉ đi" Viên Đình nói xong ôm vương phi của hắn đi mắt.

Viên Ngọc Huyên trợn mắt nhìn theo, bây giờ mấy người có đôi đều trắng trợn như vậy à?

"Công chúa, người đừng ngủ nữa" Tiểu Đào lay lay tay Viên Ngọc Huyên.

"Muội lại làm sao nữa?" Viên Ngọc Huyên nhăn mày khói chịu hỏi.

"Người ngủ sắp hai canh giờ rồi, ngủ tiếp sẽ mệt lắm. Hay là dậy đi dạo phố một chút?" Tiểu Đào dùng ánh mắt chân thành nhìn chủ tử.

Viên Ngọc Huyên liếc nhìn Tiểu Đào, sau đó lại nhắm mắt. Chưa kịp để Tiểu Đào lên tiếng lần nữa nàng đã bật dậy "Đi thì đi"

"Bắc thành cũng náo nhiệt thật đấy không kém gì kinh đô!" Viên Ngọc Huyên nhìn con phố đông người mà cảm thán.

Tiểu Đào bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

Aiya aiya, xem Ngọc Huyên công chúa gặp được ai nào? Không phải là vị cô nương leo tường bỏ trốn Đông Nhược Vi sao? Cũng tới đây tránh nóng à? Biết hưởng thụ đấy cô nương!

Viên Ngọc Huyên không đi tới hỏi thăm. Cũng không phải thân thiết gì.

Ấy? Sao lại nôn khan rồi? Không lẽ có thai rồi sao? Viên Ngọc Huyên lặng lẽ theo Đông Nhược Vi đến quán trọ.

Hồi lâu có một đại phu xách hộp gỗ tới, a hoàn của Đông Nhược Vi cùng hắn ta lên lầu.

Viên Ngọc Huyên chặn đại phu ở giữa đường. Nói cái gì ta là muội muội của Đông cô nương, cái gì gia đình trước kia không chấp nhận tỷ phu, cái gì gia đình không muốn để tỷ tỷ chịu khổ bên ngoài nữa... nghe có vẻ chân thành lắm.

Cuối cùng thành công moi tin tức của Đông Nhược Vi. Tiểu hài tử đã tầm ba tháng. Đông Nhược Vi rời đi cũng tầm ba tháng trước. Không lẽ Bắc Tư Thành làm nữ nhi nhà người ta hoài thai rồi???

Một chú chim bồ câu đem thư gửi về Tiêu Thành. Mấy hôm sau Bắc Tư Thành tới Bắc thành rồi. Sau đó nữa thì hai người họ về Tiêu thành kết hôn.

Sau hôn lễ hai ngày vì không chịu được nóng Viên Ngọc Huyên lại đến phía Bắc. Đông Nhược Vi muốn đi cùng.

Lần này thì Viên Ngọc Huyên ở đệ phủ của Bắc gia ở Bắc thành.

Tiểu Liên cũng được đón về đệ phủ làm a hoàn chính thức cho Đông Nhược Vi. Không biết vì sao Tiểu Đào sau đó trở thành tỷ muội tốt của Tiểu Liên. Còn Đông Nhược Vi trở thành khuê mật của Viên Ngọc Huyên.

Đông Nhược Vi đã biết về sự tích nam nhân thổi kèn lá mấy năm trước. Nàng luôn miệng nói Viên Ngọc Huyên si tình, cuộc tình không có hy vọng. Có khi hắn đã có mấy phu nhân con cháu đầy nhà rồi cũng nên.

"Hôm nay đã tròn ba năm" Viên Ngọc Huyên đang ngồi nói chuyện với Đông Nhược Vi thì nhớ tới.

"Có là mười năm nữa thì hắn chưa chắc đã tới" Đông Nhược Vi mỉm cười dịu dàng, nhưng lời nói ra lại không mấy dịu dàng.

"Ta không nói chuyện với ngươi nữa" Viên Ngọc Huyên phụng phịu hất làn váy rời đi.

"Công chúa người đi đâu vậy?" Tiểu Đào chạy theo sau Viên Ngọc Huyên.

"Không cần theo ta"

"Nhưng... "

"Ta nói không cần theo ta" Viên Ngọc Huyên đi thẳng ra cửa rồi ra phố.

Viên Ngọc Huyên tức, Đông Nhược Vi đáng ghét, lúc nào cũng dọa dẫm nàng. Lúc nào cũng khiến nàng phải suy nghĩ.

"Ngươi đi kiểu gì đấy?" Viên Ngọc Huyên tức giận nhìn nam nhân va phải nàng. Đã tức lại còn bị kích thích, Viên Ngọc Huyên hiện tại muốn đánh người.

"Là do cô nương đi không nhìn đường chứ!" Tên nam nhân vênh mặt lên nói.

"Á à, đã đụng phải ta còn dám già miệng à? Ngươi biết ta là ai không?" Viên Ngọc Huyên tức giận chỉ tay vào mặt nam nhân.

Tên nam nhân trợn mắt nhìn chiếc vòng tay bằng đá sáng của Viên Ngọc Huyên. Trong khi đó Viên Ngọc Huyên lấy lại bình tĩnh, nếu nàng gây chuyện ở bên ngoài thì nhất định hoàng thượng sẽ lôi cổ nàng về cung mất. Mà về cung thì gặp mấy nữ nhân léo nhéo suốt ngày tính kế nhau, nàng ở ngoài nhìn cũng phát mệt.

Viên Ngọc Huyên thu tay lại, hất tóc mai ra sau mỉm cười hiền lành "Được rồi, coi như ta đi không nhìn đường. Xin lỗi!"

"Ấy, cô nương... Cô nương chờ đã" Tên nam nhân đuổi theo Viên Ngọc Huyên.

Viên Ngọc Huyên chạy, nam nhân cũng chạy. Chạy đến mệt thì Viên Ngọc Huyên dừng lại. "Đại ca này, chẳng phải là ta đã xin lỗi rồi sao? Ngươi còn muốn gì nữa?"

"Ta là Mạc Đình, ta chỉ muốn hỏi cái vòng tay đá sáng đó cô nương mua ở đâu vậy?" Mạc Đình thắc mắc, đá sáng là vật chỉ ở Đổng Tang mới có, mà cái vòng đó không phải là một đôi với chủ tử đó ư?

"Ta được tặng, thế nhé! Ta phải về ăn cơm" Nói xong Viên Ngọc Huyên chạy một mạch về Bắc phủ.

Mạc Đình theo đến Bắc phủ rồi mới chịu quay về khách quán.

"Ngươi đi mua có chút đồ sao mà lâu thế?" Mạc Lam Từ Quân nhìn Mạc Đình hớn hở đi vào phòng.

"Chủ tử, người nói xem người đến Phù Nguyệt làm gì?" Mạc Đình ngồi sáp lại gần Mạc Lam Từ Quân.

"Đương nhiên là đi tìm nương tử. Có điều tìm một lượt trong cung rồi cũng không thấy" Mạc Lam Từ Quân thở dài.

"Người đoán xem hôm nay nô tài gặp được ai dưới phố?"

"Không rảnh!"

"Một cô nương xinh đẹp đeo vòng tay đá sáng của người!"

"Ở đâu?"

"Nô tài đi theo thì thấy cô nương ấy vào Bắc phủ!"

Buổi tối Mạc Lam Từ Quân đã ngồi trên ngọn cây trong Bắc phủ rồi. Ngồi đợi một canh giờ cũng đợi được người cần đợi. Không uổng công bị mấy con muỗi chích!!!

"Ta nói rồi, đoạn tình cảm này nó mong manh vô cùng. Đến tên người ta muội còn chẳng biết. Không biết muội lấy đâu ra nhiều niềm tin hy vọng như vậy" Đông Nhược Vi vẫn tiếp tục bài ca cuộc tình mong manh.

Viên Ngọc Huyên im lặng, Đông Nhược Vi nói rất đúng. Chỉ là nàng có niềm tin vào người ấy, niềm tin này nàng cũng không biết lấy đâu ra mà nhiều như vậy.

"Haizz... Nói nhiều cũng vậy. Thôi thì chuyện của muội, muội tự quyết. Đừng để bản thân chịu thiệt. Hiểu không?"

Viên Ngọc Huyên sờ viên đá phát sáng hình trăng khuyết "Hiểu!"

"Ta vào trong trước, muội cũng sớm về phòng đi. Đừng để cảm lạnh. Ban đêm ở phía Bắc lạnh hơn phía Nam rất nhiều" Đông Nhược Vi vỗ vai Viên Ngọc Huyên hai cái rồi đi vào trong.

Viên Ngọc Huyên nằm rạp ra bàn đá, tay vẫn không rời viên đá phát sáng. Buổi đêm nhìn lấp lánh rất đẹp. Nàng nhìn đã ba năm rồi! Cuối cùng cũng đợi được ba năm, không phải là chưa từng mất kiên nhẫn, nàng không chắc hắn có thích nàng không, yêu nàng không. Dù gì cũng chỉ gặp nhau một lần đó, lâu như vậy nàng cũng nản chứ! Nhưng mỗi lần nàng nói muốn từ bỏ thì đều nhớ tới ánh mắt của hắn, đẹp biết bao nhiêu. Nàng lại nghĩ có khi nào ở nơi đó hắn đang nhớ tới nàng, tìm cách tới cầu hôn nàng. Thôi thì cứ đợi tiếp! Thế là nàng đợi tiếp, đợi tới ba năm.

Hôm nay vừa tròn ba năm, cả ngày cũng không ai tới tìm nàng. Nốt đêm nay mà còn không tới tìm nàng, nàng không thèm đợi nữa...

"Đá phát sáng đẹp đến vậy à?"

"Đẹp chứ! Lấp lánh thế này cơ mà" Viên Ngọc Huyên dơ vòng tay lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top